Diệp Từ nhìn Công Tử Dịch, cảm thấy nhìn thấy được cô của ngày hôm qua.
Đã từng, cô từng điên cuồng bắt chước Lưu Niên. Thậm chí không tiếc liều mạng một đời này để phân cao thấp với anh. Không, có lẽ cô chưa từng điên cuồng biểu lộ ra như vậy. Mọi thứ đều chôn sâu tận trong đáy lòng, thật cẩn thận giấu đi... Không giống như cô ấy, có thể quang minh chính đại lôi ra, nói cho mọi người. Tôi bắt chước thì đã làm sao?
Chỉ từ điểm này thôi, cô ấy dũng cảm hơn cô nhiều lắm. Rốt cuộc thì trên đời này có mấy người có thể vượt qua được dư luận mà quyết chiến như thổ phỉ thế đâu?
Sự thật chứng mình, anh hùng thì không hỏi xuất xứ. Ngay cả thổ phỉ cũng chẳng sao. Sao chép thì sao chép, miễn là bạn có thể nổi bật lên. Sẽ chẳng có ai để ý xem trước giờ bạn có lai lịch ra sao, mục đích của bạn là gì.
Có thể thấy trước kia Công Tử Dịch cũng là một người chơi rất cao cấp. Có thể khiến cô chật vật thế này, trước đây cũng không nhiều. Giơ tay lên tính toán thử. Lưu Niên là một, Thu Thủy cũng có thể đi, Kịch Độc cũng được. Mà trước mặt, Công Tử Dịch một người nữa. Nhưng chật vật thì chật vật, thắng thua còn chưa phân rõ được đâu.
Diệp Từ rũ mi nhìn về Hư Không Long, ngực của nó vẫn đang phập phồng liên tục, thở hổn hà hổn hển. Cũng không nhờ Công Tử Dịch ngừng lại mà giảm bớt mệt mỏi, ngược lại càng lúc càng kịch liệt thêm. Thoạt nhìn, không chiến đã khiến thể lực của nó tới cực hạn rồi. Nếu tiếp tục đánh nữa, có thể nó sẽ bị thương. Diệp Từ nhìn lại mình xong, Lão Lục chắc cũng không có nơi nào lành lặn nữa. Trên người nó có rất nhiều vết thương, một số chỗ đã có máu đông. Có mấy chỗ miệng vết thương rất lớn, thậm chí còn chảy máu chưa ngừng. Nếu duy trì như vậy, không biết có thể trụ được bao lâu.
Lão Lục dường như cảm giác được Diệp Từ đang do dự, ngẩng đầu gầm một tiếng. Trong lòng Diệp Từ hơi kinh ngạc, sau đó nở nụ cười hiểu rõ. Cô kéo cung căng đầy, không do dự thả tên. Đây là một mũi tên thuần túy, không mang theo bất kì phụ trợ nào khác. Tốc độ vừa nhanh vừa gọn, một tiếng rít xé gió bay thẳng về phía Công Tử Dịch.
Công Tử Dịch lộ ra một biểu tình lạnh lùng, trong lúc mũi tên kia bắn đến, cô điều khiển Hư Không Long nghiêng nhẹ tránh đi. Sau đó dùng trường cung phát ra một loạt kĩ năng với Diệp Từ. Diệp Từ lại không sốt ruột phản công, cứ điều khiển Lão Lục bay nhanh, lâu lâu thả một mũi tên, nhìn như đang chạy trốn.
Công Tử Dịch biết là Hư Không Long không thể bay nhanh như vậy được nữa, cô đành đuổi theo Diệp Từ kêu lớn.
"Công Tử U! Đây là bí kĩ để trở thành Đông Bộ Đại Lục Solo Vương sao? Đánh nhau với người khác chỉ biết chạy trốn vậy sao? Cô không dám đứng yên lại đánh một trận đường đường chính chính với tôi sao?"
Diệp Từ quay đầu nhìn Công Tử Dịch, cô ấy có vẻ như đang tức muốn hộc máu, biểu tình như vậy khiến Diệp Từ cười rộ lên, cô lạnh nhạt đáp.
"Tôi vẫn luôn đường đường chính chính mà đánh với cô mà. Cô nhìn thấy tôi tìm người giúp đỡ à? Hay là tôi biết bug? Sao lại thành không đường đường chính chính rồi?"
"Có ngon thì cô đừng chạy! Đứng lại đi!"
Hư Không Long thể lực càng lúc càng đi xuống, Công Tử Dịch ngày càng nóng nảy. Diệp Từ thấy thế bỗng dừng lại, nhìn về phía Công Tử Dịch không xa.
"Được, dừng thì dừng"
Dứt lời, cô bắn một mũi tên độc về Công Tử Dịch. Công Tử Dịch không đoán được Công Tử U đoán được Hư Không Long giảm thể lực tới đáy rồi, nên mới chạy nhanh như vậy. Công Tử Dịch cũng đoán được, Công Tử U sẽ chạy lòng vòng làm thể lực Hư Không Long hao hết, sau đó quay lại kết liễu người. Chỉ là, tự nhiên Công Tử U lại dừng lại, xoay người bắn mình.
Trong tình huống cấp bách, cô không phản ứng kịp. Theo bản năng né tránh, trên ngực đã nhìn thấy một mũi tên xuyên qua. Cách tim mấy cm. Tuy rằng mũi tên này làm cô rớt một lượng máu rất lớn, nhưng không phải trí mạng.
Mũi tên kia mang theo độc, vì vậy làm máu cô không ngừng giảm xuống. Mà HP của cô không còn bao nhiêu, nếu độc này tiếp nữa sẽ không sống được. Vì vậy cô bắt đầu bay thành hình chữ S né tránh Diệp Từ. Chỉ sợ Công Tử U sẽ tiếp tục công kích mình. Vừa chạy vừa lấy máu ra uống, cố gắng kéo lại máu của bản thân.
Công Tử Dịch rất nhanh, Diệp Từ càng nhanh hơn. Trong lúc Công Tử Dịch uống máu thì Diệp Từ đã điều khiển Lão Lục bay đến trước mặt cô ấy, phun một ngụm long tức.
Tuy rằng Công Tử Dịch có mặc áo trong Bí Ngân, nhưng ăn một ngụm long tức trực diện như vậy, máu của cô mới kéo đi lên liền hạ xuống. Làm cô cảm thấy luống cuống, chỉ có thể né tránh long tức, vừa uống máu.
Thật ra mục tiêu của Diệp Từ không phải cô ấy, mà là Hư Không Long. Cô vừa phát hiện ra, Hư Không Long không có gì phòng hộ cả. Vì vậy, trong tộc rồng thì nó yếu hơn Thánh Long rất nhiều. Nó có tốc độ nhanh, nhưng công kích lại bình thường, sát thương phép cũng không cao, không thể so sánh với Thánh Long Lão Lục được. Nên một ngụm long tức này phun ra, Hư Không Long vốn đã đến cực hạn có lẽ không dễ chịu gì.
Quả nhiên, Hư Không Long trốn không kịp, đành nhận lấy một ngụm long tức này. Phát ra một tiếng gầm đầy đau đớn, cả người cuộn tròn run rẩy. Mà người đang ở trên sống lưng nó, Công Tử Dịch cũng không đứng thẳng nổi.
Công Tử Dịch vốn đang địch phản kích, không ngờ sau khi Lão Lục phun long tức thì Hư Không Long trở nên rất đau lớn. Toàn thân run rẩy, thậm chí còn có cảm giác muốn chạy trốn. Cô vội vã quát nó, tuy rằng khiến nó mất đi cảm giác muốn chạy trốn, nhưng Công Tử Dịch cũng phát hiện thuộc tính của Hư Không Long đã dính thêm một buff là "Sợ Hãi" Mà buff này ảnh hưởng khiến cô cảm thấy lo lắng nhất – tốc độ di chuyển giảm xuống 30%.
Cô có thể đối chiến với Thánh Long, quan trọng nhất là tốc độ của Hư Không Long. Mà hiện tại tốc độ này giảm xuống, vậy thì ưu điểm cô dùng đấu lại Thánh Long không còn gì rồi. Công Tử Dịch rất muốn tiếp tục đánh với Diệp Từ, nhưng cô cũng không phải người mù quáng như vậy. Cô biết nếu tiếp tục đánh, chỉ sợ nguy hiểm đến Hư Không Long. Nếu so sánh, thì tính mạng của Hư Không Long quan trọng hơn đối chiến rất nhiều. Công Tử U sẽ không chạy mất, nhưng Hư Không Long chết đi rồi hồi sinh sẽ rất khó khăn.
Tuy rằng mình sắp thắng rồi, nhưng nếu không ngừng chiến, cô mất nhiều hơn được. Công Tử Dịch cân nhắc lợi hại xong, đành tiếc nuối nói.
"Công Tử U, lần sau lại đánh đi"
Dứt lời, cô điều khiển Hư Không Long rời đi. Chỉ là cô không ngờ được, Hư Không Long đổi hướng, hung hăng gầm lên. Sau đó quật đuôi phóng ra mấy xương xẩu trên đuôi đến Công Tử U.
Diệp Từ thấy Hư Không Long nâng đuôi, cô biết không ổn cuống quýt bảo Lão Lục bay lên. Người khác không biết, chứ cô thì hiểu Long tộc vô cùng. Đây là sinh vật hiếu chiến nhất trong các chủng tộc. Không chỉ vậy, Long tộc lòng dạ rất hẹp hòi, nó luôn hận thấu xương với đối thủ. Cho dù còn một chút hi vọng nó cũng sẽ liều mạng công kích, đến khi chết mới thôi.
Hiện tại, Hư Không Long công kích có lẽ vì nó nghĩ chiến đấu thất bại, nên nảy sinh một tâm lí không thần phục chủ nhân nữa. Nếu ngay cả điều này cũng không biết, uổng cho Diệp Từ sống lại một lần.
So với Diệp Từ, phản ứng nhanh nhất là Lão Lục. Bởi nó cũng là tộc rồng, tuy rằng từ nhỏ không lớn lên cũng tộc nhân. Nhưng những thói quen di truyền trong huyết mạch nó không quên được, lúc thấy Hư Không Long nâng đuôi, trong nháy mắt nó phản ứng rất nhanh, cố gắng bay lên muốn né tránh xương đuôi của Hư Không Long bay đến mình.
Vảy của Long tộc rất dày, đó là khôi giáp tốt nhất. Nhưng mà đuôi rồng còn là vũ khí lợi hại hơn cả giáp rồng. Hiếm có đồ vật có thể cản được đuôi rồng. Lão Lục cũng không ngoại lệ, tất cả xương đều cắm trên người nó. Tuy rằng không bị nặng lắm, cũng không đứt gân, nhưng có một cái xương cắm cạnh tim nó. Đau đớn đến mức nó thê lương gầm lên, muốn quay cuồng thân thể.
Hư Không Long thả ra xương đuôi xong, cũng gầm to một tiếng rồi biến mất. Đây không phải là tử vong, vì nếu chết thì thân thể sẽ ngã xuống rồi biến mất. Vậy chỉ còn trường hợp, nó đã bị thương nặng nên phải vào trong không gian sủng vật để nghỉ ngơi.
Công Tử Dịch dường như không đoán được Hư Không Long sẽ phản ứng như vậy. Cho nên, nhìn những việc này xong cô ngốc lăng một chút. Sau đó, khi Hư Không Long biến mất, cô mới bình thản ngã xuống. Hiểu ý mỉm cười, trận chiến này là hòa nhau đi.
(*** Hòa con khỉ, đờ mờ.... bé Lục ơi, đau lòng voãi. Bao nhiêu lâu mới nuôi một pet. Đờ mờ đờ mờ....)
Nếu so với vẻ nhẹ nhàng của Công Tử Dịch. Diệp Từ đang đau lòng muốn chết. Lão Lục của cô! Thánh Long của cô!!!! Trận chiến này quá ư là tổn thất đi. Làm bị thương Lão Lục rồi!!! Còn buồn bực hơn nữa, như vậy là hòa sao?
Cô không muốn ở trên không nữa, mất công hút thêm mấy người chơi phi hành tới lại ăn mệt. Cô không có năng lực đấu thêm trận nữa đâu. Vì vậy cô liên tục trấn an Lão Lục đang đau đớn, rồi nghiêng ngả bay về phía pháo đài. Khi cô cưỡi Lão Lục về pháo đài, Lão Lục không còn khả năng kiếm nơi đáp xuống nữa. Dường như nhìn thấy đã đến nơi an toàn, cả thân hình nó thả lỏng rơi thẳng xuống dưới. Làm sụp vài phòng ốc. Diệp Từ cũng bị văng ra ngoài, nếu không phải cô phản ứng nhanh, chắc đã bị ngã chết rồi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT