Edit: Kang

Mạc Linh nhìn bài viết trên màn hình, chỉ trong 1 chớp mắt, cô cảm thấy thế giới của mình hoàn toàn sụp đổi.

Hình ảnh trong bài viết, người trong hình là người mà cô ghi tạc trong lòng, là người mà cô một lần lại một lần khắc sâu trong tâm khảm, cho dù một ngày nào đó anh biến thành cát bụ cô cũng không bao giờ quên, cho dù có một ngày già đi, cho dù có một ngày đi tới điểm cuối của sinh mạng, cô vẫn sẽ không quên.

Thế nhưng, một người như vậy, tại sao có thể, tại sao có thể đối xử như thế với cô? Tại sao có thể chụp những bức hình như thế, post lên trên mạng? Cô đã quá hèn mọn rồi, cô đã quá đáng thương rồi, dù cô đã sớm nghe được tin đồn về anh và đứa con gái kia, nhưng cô vẫn không nói gì mà? Cô vẫn an tĩnh đứng một chỗ chờ đợi anh mà? Cô biết mình làm như vậy có chút tự lừa mình dối người, thế nhưng, cô không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần, chỉ cần anh một ngày không thừa nhận, chỉ cần anh một ngày không rời đi, cô vẫn sẽ đứng nơi đây chờ anh.

Thế nhưng, tại sao? Tại sao lại như vậy!

Mạc Linh tuyệt đối không tin anh không biết tâm tư của mình, cũng tuyệt đối không tin anh có thể làm như không thấy bao nhiêu năm cô trả giá, thế nhưng, thế nhưng tại sao anh có thể làm ra chuyện khiến cô đau đớn tột cùng như vậy? Tại sao anh lại nhẫn tâm để cho những bức hình này ùn ùn kéo tới, chẳng lẽ không thể lưu cho cô một khắc bình tĩnh sao? Chẳng lẽ ngay cả việc cô yên lặng yêu anh cũng đã không còn được phép?

Mạc Linh lảo đảo đứng lên, ngửa đầu như muốn khóc lớn một trận, nhưng đôi mắt lại khô cằn như sa mạc, không có nổi một giọt nước. Có phải vì cô đã ví anh khóc quá nhiều năm, nhiều đến mức nước mắt đã chảy khô rồi...

Bây giờ phải làm sao? Mạc Linh đứng ở trong phòng nhấp nháy mắt, vô cùng bức bối, bỗng nhiên, cô nhớ tới, vừa rồi không phải cô quyết định đi tắm sao? Không phải muốn tắm xong sau đó sẽ đi đánh phó bản với bọn Phương Tùng Thư sao? Dù hôm nay Lưu Niên không có ở đây, nhưng là, cô vẫn sẽ chờ anh, không phải sao?

Vòi hoa sen chỉnh mức lớn nhất, trong phòng tắm dày đặc hơi nước, Mạc Linh lại cảm thấy toàn thân lạnh lẽo. Dường nhất luận cô có làm gì, bất luận cô suy nghĩ gì, toàn bộ thời gian vẫn đang ngừng ở một khắc cô nhìn vào màn hình kia, cho tới bây giờ chưa từng trôi qua.

Trong hình, người dàn ông kia ôn nhu khẽ nhắm mắt, nụ cười như có như không kia, hoàn mỹ dung hợp với nhau, tạo thành một hình ảnh đẹp đẽ. Nhưng là, hình annhr như vậy, tại sao tới giờ cô vẫn chưa từng thấy qua! Hình ảnh như vậy, hình ảnh mà cô còn chưa từng được thấy qua, biểu tình mà cô còn chưa từng được thấy qua, tại sao anh lại không giữ lại một chút nào, toàn bộ giao cho một đứa con gái khác!

Mạc Linh cảm thấy tim mình thật đau, đau đến chết lặng rồi, cái loại chết lặng đó từ ngực trái bắt đầu lan tràn, một mực lan tràn, lan tràn đến tứ chi bách hài, lan tràn đến lục phủ ngũ tạng, giống như một khắc bắt đầu kia, trong thân thể cô không còn bất cứ tế bào nào còn sống.

Nước nóng chảy vào trong mắt cô, đau đớn dữ dội, Mạc Linh nắm chặt quả đấm, hung hắng đập vào mặt tường lát sứ, trong lòng dường như có thứ gì nhất định phải thoát ra, bắt cô phải tê tâm liệt phế gáo lên: "Tại sao lại đối xửa với em như vậy! Tại sao! Annh có quyền gì mà lại đối xử như thế với em!!"

Nước ở vòi hoa sen vẫn không ngừng xối xuống, xối lên đầu Mạc Linh, xoois lên người cô, dường như muốn hòa tan cả cơ thể cô.

Khi Mạc Linh ra khỏi phòng tắm, cô cũng không biết đã qua bao lâu. Cô lẳng lặng đứng trước tấm gương lớn, nhìn bản thân mình trong gương. Trong tấm gương sáng ngời, có một cô gái xinh đẹp, ái tóc đen nhánh, mắt hạnh, mũi cao, đôi môi ướt át, da thịt trắng noãn, bầu ngực đầy đặn, eo nhỏ mềm mại, hai chân thon dài. Một cô gái như vậy, giống như 1 tác phẩm hoàn mỹ của thượng đế, vô luận đứng trước mặt bất kỳ người đàn ông nào, đều là một loại cám dỗ trí mạng.

(Kang: Có người thích thịt 3 chỉ, thích thịt nạc, thích thịt mỡ, Niên ka í hả? Ka thích xương sườn thôi thím ạ. Hãy nén đau thương…)

Mạc Linh bày ra một tư thế hấp dẫn, không tồi, cô không xấu xí, cô thậm chí còn có chút đẹp, bòng người trong gương thành thực nói với cô như vậy, một vóc người hoàn mỹ khiến ai ai cũng phải mê mẩn. Thế nhưng, tại sao anh lại không phải một trong số những người đó?

Đi về phía trước 2 bước, Mạc Linh đứng trước gương, đem thân thể trần chuồng của mình toàn bộ dán lên mặt gương, dường như chỉ có cảm giác băng lạnh này mới có thể nhắc nhở rằng cô là một con người, là một con người còn đang sống.

"Tại sao a... Tại sao a... Tại sao anh không liếc nhìn em dù chỉ một chút? Em vô điều kiện giao cho anh, anh chỉ cần đưa tay ra là có thể nhận được mà tại sao anh không làm, tại sao a..." Mạc Linh cảm thấy đầu óc quay cuồng, cô lui về phía sau mấy bước, sau đó đặt mông ngồi lên salon, thuận thế liền té xuống. Lẳng lặng nhìn trần nhà một hồi lâu, Mạc Linh cảm thấy mình khoong muốn sống nữa. Thế nhưng, cứ thế mà chết sao? Không không, cô không muốn cứ thế mà chết, không phải cô sợ chết, cô chỉ là sợ mình cứ như vậy chết rồi, không một ai sẽ báo cho Lưu Niên, như vậy thì thật oan uổng, ngay từ đầu đến khi chết đi cũng không thể lưu lại bất cứ dấu về gì trong cuộc đời anh.

Nếu như có một ngày cô nhất định phải chết, vậy thì cô nhất định ẽ khiến cho Lưu Niên nhớ cô, nhớ cô cả đời, tốt nhất là cả đời sẽ bị ám ảnh bởi cái chết của cô, cả đời cũng không thể thoát khỏi.

Mà, duy nhất chỉ có họ mới có thể đem tin tức này tới cho Lưu Niên.

Mạc Linh giùng giằng đứng dậy,sờ soạng tìm được điện thoại trên bàn trà, sau đó gọi cho Liêu Đan Đan (tên thật của Trái Táo Chua - 1 trong số những ghi chú hiếm hoi của tác giả TT=TT).

Vào giờ phút này Liêu Đan Đan đang bận rộn trong bếp, gần đây Phương Tùng Thư rất ngoan, cho nên hôm nay cô định làm một bàn thức ăn hảo hảo an ủi anh. Cô vừa khẽ ngâm nga, vừa rửa rau, chuẩn bị xoong nồi, thuận tiện rướn cổ gọi với vào phòng làm việc của Phương Tùng Thư: "Chồng! Bữa tối của anh có muốn thêm điểm tâm ngọt không"

Phương Tùng Thư đang chuyên tâm dồn chí nghiên cứu công lược đây, chợt nghe tiếng gọi của vợ, vội vàng trả lời: "Vợ cứ làm đơn giản thôi, vợ đừng làm mình mệt là được."

Liêu Đan Đan trong phòng bếp cười hắc hắc, đối với loại lời ngon tiếng ngọt này của Phương Tùng Thư hết sức hưởng thụ, híp mắt cười rất vui vẻ: "Điểm tâm ngọt cho buwac tối ăn pudding xoài nha ~~ "

" Được!" Phương Tùng Thư tuyệt đối phục tùng sếp vợ, vợ nói cái gì chính là cái đó. Tâm tình hắn không tệ, mặc dù hôm nay lại bị cái tên Lưu Niên kia tẩy chay một hồi, bất quá ngay khi hắn nhận được bản chỉnh sửa các bước chiếm đóng phó bản của Lưu Niên thì một chút bất mãn mới sinh ra ngay lập tức tan thành mây khói.

Phương Tùng Thư đang chuyên chú xem bản công lược liền bị tiếng chuông điện thoại của Liêu Đan Đan dọa cho sợ hết hồn, tiếng chuông đột ngột vang lên kia giống như tiếng quỷ đòi mạng vậy, hắn thở phào một hơi, vươn tay nhấc điện thoại lên, nhìn cái tên hiển thị trên điện thoại, là Mạc Linh.

Trong lòng Phương Tùng Thư thoáng trầm xuống. Nói thực, hắn sợ nhất chính là nhận được điện thoại của con mụ Mạc Linh này, mỗi lần cô ta gọi điện tới là Phương Tùng Thư lại gặp phiền toái, nếu không phải kêu hắn chuyển lời cho Lưu Niên, chì chính là kêu vợ mình đi bồi cô ta, đây không phải là phiền toái thì là gì.

Trời mới biết, vì cái con mụ này, quan hệ giữa hắn và Lưu Niên ngày càng cứng ngắc, hết lần này tới lần khác cô ta còn không tự chủ, lặp đi lặp lại nhiều lần, chẳng lẽ, cô ta không biết hắn rất khó xử sao?

Hôm nay lại gọi nữa là có vấn đề gì? Chẳng lẽ vì chuyện trên kênh Thế Giới? Thiệt là, cô ta cũng không phải không biết chuyện Lưu Niên có cái nhìn khác biệt với Công Tử U, nếu còn muốn lựa chọn chờ đợi vậy thì cứ việc thành thật mà chơi thôi, còn muốn gọi điện thoại tới tố khổ với lão bà hắn làm cái gì! Dù sao cũng đều là tự mình chọn. Chẳng lẽ muốn hắn bắt Lưu Niên phải thích cô ta sao?

Liêu Đan Đan hình như nghe thấy tiếng chuông điện thoại, vì vậy hỏi: "Chồng, có phải điện thoại của em không?"

Phương Tùng Thư nhíu mày, quả thực không muốn trả lời, nhưng nếu Liêu Đan Đan hỏi, hắn cũng không thể giấu giếm nữa, vì vậy buồn bực khó chịu trả lời: "Đúng vậy! Điện thoại củaMạc Linh!"

"Mạc Linh?" Liêu Đan Đan nhíu mày, gần đây Mạc Linh cũng thật an tĩnh, rất ít tới quấy rầy mình, bởi vì mọi người đều chơi game, có chuyện gì thì đã trực tiếp giải quyết trong game rồi, bây giờ 2 người mới log out chưa đến 2h, sao lại gọi điện thoại tới, chẳng lẽ có chuyện gì xảy ra?

Nghĩ đến đây, Liêu Đan Đan không nhịn được âm thầm thở dài, chỉ hi vọng không phải chuyện liên quan tới Lưu Niên. Chỉ cần không phải chuyện liên quan tới Lưu Niên, cô thực ra rất muốn trò chuyện cùng Mạc Linh, nhưng nếu là chuyện liên quan đến Lưu Niên, Liêu Đan Đan thật sự trăm vạn lần troong muốn nói. Cô vươn tay tắt bếp, rảo bước tới phòng làm việc,thấy điện thoại của mình bị Phương Tùng Thư ném trên ghế, anh đang xem tài liệu.

"Sao anh không nhận giúp em?" Liêu Đan Đan mới đi vào phòng làm việc, điện thoại liền ngắt, khiến cho liêu Đan Đan phải thở dài một hơi.

"Anh lười dài dòng cùng cô ta, vạn nhất là cô ta lại gọi tới tìm anh chuyển lời cho Lưu Niên thì anh phải nói thế nào? Tự em nói đi."

"Nói gì a! Điện thoại cũng treo rồi."

"Cô ta sẽ còn gọi tới." Phương Tùng Thư nhìn chiếc điện thoại, hít mũi, không thèm phản ứng lại Liêu Đan Đan.

Đúng như dự đoán, điện thoại lại lập tức vang lên, Liêu Đan Đan vội vàng nhận, cô còn chưa kịp nói gì, liền nghe thấy giọng Mạc Linh the thé truyền tới từ đầu dây bên kia: "Đan Đan! Tại sao ngay cả cậu cũng không nhận điện thoại của tôi!! có phải cậu cũng giống như Lưu Niên không!"

"Cậu nổi cơn gì a, vừa nãy tôi đang nấu cơm, chồng tôi đáng tắm, tới lúc tôi chạy vào nhận điện thì cũng ngắt rồi."

Nghe thấy giọng điệu bất thiện của Mạc Linh, Liêu Đan Đan cũng có chút phiền lòng."Làm sao vậy?"

"Đan Đan..." Nghe đối phương giải thích, tâm tình Mạc Linh thoáng cái bình tĩnh hơn một chút, cô ta sâu kín thở dài, lẩm bẩm như du hồn: "Lần này, tôi thật sự không muốn sống nữa."

"Cậu ní lăng nhăng gì thế!" Liêu Đan Đan bị dọa cho sợ hết hồn, liền vội vàng nói: "Cậu đừng có làm chuyện ngu xuẩn!"

Mạc Linh sâu kín cười một tiếng: "Chuyện ngu xuẩn, Lưu Niên cũng đã đăng cái loại hình đó lên diễn đàn rồi, đây không phải là là muốn buộc tôi chết sao?"

"Diễn đàn? Hình?" Liêu Đan Đan không giải thích được, coo liếc qua Phương Tùng Thư, Phương Tùng Thư cũng một bộ không hiểu, bất quá đã lập tức mở ra diễn đàn, chuẩn bị xem một chút xem là cái hình gì."Cậu đang nói gì?"

"Không có gì." Mạc Linh thở dài: "Đan Đan, nhiều năm như vậy, chúng ta là chị em gái tốt của nhau, tôi thật lòng cảm ơn cậu, bây giờ, tôi sắp đi rồi, cậu bảo trọng." Dứt lời, Mạc Linh cũng không chờ liêu Đan Đan phản ứng, lập tức cúp điện thoại.

Liêu Đan Đan bị nói cho mơ hồ, chỉ không ngừng hô lớn: "Mạc Linh, cậu đừng làm chuyện điên rồ! Mạc Linh cậu đừng cúp điện thoại! Cậu nghe tôi nói a! Alo alo alo!" Cho đến khi bên tai truyền tới tiếng Tít tít tít đứt quãng Liêu Đan Đan mới buông điện thoại xuống, mặt đầy hoảng sợ nhìn Phương Tùng Thư nói: "Xong rồi, xong rồi..."

"Làm sao vậy?" Phương Tùng Thư đã tìm được bài viết đó, đang đang sử dụng chức năng “Chỉ xem chủ thớt” nhanh chóng xem toàn bộ bài viết, rất nhanh hắn liền thấy hình, trong hình Lưu Niên ôm Công Tử U hôn say sưa, khiến cho Phương Tùng Thư trợn mắt hốc mồm.

Ngược lại không phải là nói độ phân giải của hình có bao lớn, mà là Lưu Niên cho tới bây giờ vẫn không hề có bất cứ hành động thân mật nào với phái nữ, dù là trò chơi, toàn bộ trò cậu ta từng chơi, thái độ với phái nữ của cậu ta luôn hời hợt mà lễ độ, hành động lần này thì thật đúng như sao Hỏa đâm Địa Cầu!

Liêu Đan Đan cũng nhìn thấy hình, cô đẩy Phương Tùng Thư ra tiến lên nhìn, chỉ một cái liếc mắt, cô cũng đã hiểu ra tài sao Mạc Linh lại âm dương quái khí như vậy: "Đây là, Lưu Niên và Công Tử U..."

"Đúng vậy..." Phương Tùng Thư vẫn còn đang bị vây trong một loại khiếp sợ, quá rung động rồi, Lưu Niên lại hôn một cô gái, không,diễn tả như vậy thật khiến người khác hiểu lầm, phải nói, Lưu Niên lại có thể đối xử như vậy với 1 cô gái, thật là, thật là...

"Là cái rắm!" Liêu Đan Đan vỗ đánh đốp một cái vào đầu Phương Tùng, sau đó phòng về phòng ngủ.

"Làm gì vậy?" Phương Tùng Thư nhìn vợ bận bận rộn rộn.

"Em đi tới chỗ Mạc Linh một chuyến!" Liêu Đan Đan vừa tìm quần áo vừa phân phó cho Phương Tùng Thư: "anh mau gọi điện thoại cho Lưu Niên."

"Làm gì! Tại sao phải gọi điện thoại cho Lưu Niên! Em muốn đi thì cứ đi, anh không thèm gọi điện cho cái tên sát tinh đó đâu! Vì chuyện của Mạc Linh mà bắt anh gọi điện cho Lưu Niên, tình cảm bị hao tổn cũng không phải em!" Vừa nhắc tới muốn nói chuyện Mạc Linh với Lưu Niên thì da đầu Phương Tùng Thư liền run lên.

"vừa rồi Mạc Linh có chút không đúng, nhất định là đã nhìn thấy những bức hình này rồi, dường như cô ấy muốn tự sát, em phải đi qua nhìn một chút, anh mau thông báo cho Lưu Niên." Liêu Đan Đan ba chân bốn cẳng thay quần áo, cũng không kịp nói tỉ mỉ với Phương Tùng Thư.

"Cái gì? Không thể nào! Tự sát? Mạc Linh cô ta có thể tìm trò bịp bợm mới hay không! Bây giờ Lưu Niên ở Mỹ, cô ta diễn cho ai xem a! Đừng ày vò chúng ta nữa thì hơn!" Phương Tùng Thư kinh ngạc kêu ra tiếng, bất quá so với kinh ngạc, hắn càng thấy phiền toái hơn.

"Bớt nói nhảm, mau gọi." Liêu Đan Đan đã mặc xong đồ, lao nhanh ra khỏi phòng, rầm một tiếng đóng cửa, chạy xuống lầu.

Phương Tùng Thư cũng chỉ có thể không tình nguyện cầm điện thoại lên gọi cho Lưu Niên ở nước Mỹ xa xôi để thông báo một tin mà cậu ta không thèm để ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play