Nhân lúc Nhóm Hắc Thiết Ải Nhân đều đang thăm dò mạch khoáng, Diệp Từ tiếp tục làm mình nhiệm vụ sử thi.
Cô theo tin tức DoLan Đạo Tặc gửi cho mình lần nữa đi tới Hắc Nê Thành, theo thường lệ, cô vẫn không thấy Thành chủ Moore, chỉ Thị Trưởng Hắc Nê Thành tiếp đãi cô.
"Tốt, tốt, Tinh Linh, cô hoàn thành nhiệm vụ cực kì giỏi." Thị Trưởng mở thư đọc tỉ mỉ xong, ngẩng đầu nhìn Diệp Từ, rồi nheo đôi mắt hình tam giác lại, cười đến khiến Diệp Từ có chút sởn gai ốc. "Tôi sẽ mang thành ý của cô chuyển cho Thành chủ Moore, tôi nghĩ sau khi Thành Chủ Moore biết chuyện này nhất định sẽ vô cùng vui vẻ. Cô cũng biết thân thể của Thành Chủ Moore luôn không tốt, nhưng còn phải chú ý tới mấy chuyện vụn vặt. Điều này làm chúng tôi khá bất an, không biết cô có thể giúp chúng tôi tiếp hay không?"
Quả nhiên đã mở ra nhiệm vụ giai đoạn 3, tuy Diệp Từ không biết nhiệm vụ sử thi này rốt cuộc có bao nhiêu giai đoạn, nhưng nếu đã thâm nhập, vậy không thể dừng lại nửa chừng.
"Đương nhiên, đây là vinh hạnh của tôi." Diệp Từ thi lễ. Trong lòng nhịn không được bật cười, cô thật dối trá. Rõ ràng bị bắt làm nhiệm vụ một cách bất đắc dĩ, vậy mà còn phải tỏ ra vinh hạnh.
"Chẳng qua, chặng đường lần này sẽ rất xa xôi, cô thật sự đồng ý đi?” Nghe Diệp Từ trả lời, Thị Trưởng Hắc Nê Thành hiển nhiên hết sức thoả mãn, nhưng không biết vì sao, ông vẫn hỏi Diệp Từ thêm lần nữa.
"Chỉ cần có thể phân ưu cùng Thành Chủ Moore, tôi sẽ làm hết sức." Diệp Từ gật đầu.
"Vậy được, đây là một quãng đường xa xôi, có lẽ cô sẽ phải rời xa quê hương của mình một thời gian dài, mong cô sẽ không nhớ nhà lắm." Thị Trưởng Hắc Nê Thành gật đầu, chỉ qua nét mặt của ông đều nhìn ra được, Diệp Từ có nhớ nhà hay không đâu liên quan đến ông. "Đến Liệp Phong Hạp Cốc, nơi đó có một cây cầu sắt bị nghiền nát, vào 12h đêm, thổi cái còi này lên, sẽ có người tới tiếp ứng cô. Người nọ sẽ cho cô biết, cô phải làm gì."
Thị Trưởng Hắc Nê Thành lấy ra một cái còi tạo hình rất cũ từ trên người ra, cái còi này đã bị ma sát đến nhẵn bóng hơn nữa còn mang chút màu vàng nhàn nhạt, vừa nhìn liền biết đã được sử dụng một thời gian dài. Ông đưa còi cho Diệp Từ, sau đó cực khôn ngoan nói một cách chân thành: "Nguyện thần sẽ tồn tại cùng cô, Thành Chủ Moore sẽ cô trở về."
Diệp Từ nhận lấy cái còi, vùng xung quanh lông mày hơi nhíu lại. Nếu cô nhớ không lầm, Liệp Phong Hạp Cốc ở trong một bản đồ thuộc biên giới Nam Đại Lục và Tây Đại Lục, trung gian là một rãnh sâu, đem cả Liệp Phong Hạp Cốc chia làm 2 bộ phận, một bên ở Nam Đại Lục, bên kia ở Tây Đại Lục.
Không phải Thị Trưởng Hắc Nê Thành bảo cô đi Tây Đại Lục đi.. .
Thực tế chính là chuyện này. Diệp Từ out game, tra một chút bản đồ bên nhà xản suất đã đưa lên, quả nhiên cô trông thấy nơi eo hẹp nhất của Liệp Phong Hạp Cốc gần như không có gì liên kết. Mà phía nọ là Tây Đại Lục.
Xem ra, chuyến này nhất định phải đi rồi.
Diệp Từ đem chuyện chính mình phải rời khỏi Đông Đại Lục một thời gian cho quản lý của công hội, tuy Bạch Mạch về nhà, nhưng buổi tối sẽ onl game, cô nói chuyện này cho anh xong, tiếp đó cho bố mẹ chuẩn bị tài chính, trang bị đầy đủ mũi tên lên người, lúc này mới rời khỏi Đông đại lục, xuất phát về hướng Nam – Nam Đại Lục.
Bởi vì cô làm là nhiệm vụ sử thi, nên Diệp Từ đến Nam Đại Lục cũng không liên hệ Dương Vũ Hồng Trần, chỉ liên tiếp truyền tống, không tốn bao nhiêu thời gian liền tới Liệp Phong Hạp Cốc.
Liệp Phong Hạp Cốc là một bản đồ hẹp dài, bởi vì trung gian có một Thâm Cốc vừa sâu vừa dài, phân chia bản đồ thành 2 bộ phận. Bên Nam Đại Lục gọi Liệp Phong Hạp Cốc Thượng, bên Tây Đại Lục là Liệp Phong Hạp Cốc Hạ.
Trước kia khi chưa phần thành Đông Tây Nam Bắc bốn Đại Lục, Thâm Cốc ở đây có một cây cầu nối liền hai bên bờ để người qua lại. Chẳng qua, lúc 4 Đại Lục chia cắt, NPC hai bên vứt bỏ bên tấm gỗ trên cầu, đồng thời còn xây chồi canh kiến cố ở 2 bên cầu và lô cốt để phòng ngự địch nhân phía đối diện.
Bây giờ, ở Liệp Phong Hạp Cốc Thượng, chỉ có thể nhìn thấy chồi canh mọc san sát và một cây cầu treo tan nát. . .
Diệp Từ đứng tại cửa Hạp Cốc, nhìn về phía đối diện, chỉ nhìn thấy một đống người đỏ chót đang di dộng, chả cần đoán, tuyệt đối là Thủ Kiều Tinh Anh như bên này vậy. Tất cả đều trên cấp 60, da dầy máu nhiều, Diệp Từ chỉ đối phó một cũng thành vấn đề, chớ nói chi đối phó một đống.
Cô vuốt ve cái còi trong tay, xem ra phải chờ đến 12h rồi.
Nhóm NPC Thủ Kiều thực ra có chút kì quái, bọn họ đều sẽ không cấm game thủ của Đại Lục Liên Minh vào nơi này, chỉ cần bạn có thể sống sót mà đi qua, bọn họ biểu hiện rất bình tĩnh. Thế nhưng game thủ và NPC phía đối diện muốn đi qua, vậy tuyệt đối không thể là kiểu “một người làm quan cả họ được nhờ rồi”.
Diệp Từ ngồi ở bên cầu, yên lặng chờ mặt trời lặn xuống núi.
Cô nhìn phong cảnh đối diện, trong lòng bình tĩnh cứ như mặt hồ không gợn sóng. Sau khi đi qua sẽ gặp gì đây? Chuyện Tây Đại Lục sẽ thuận lợi sao? Cô phải dừng ở đó bao lâu mới trở về Đông Đại Lục được? Mấy vấn đề này, giao cho tương lai xem xét đi, cô chỉ cần đợi đến 12h, thuận lợi đi qua là được.
Thủ Kiều Vệ Binh của Nam Đại Lục đi tới đi lui sau lưng Diệp Từ, một nhóm lại đến một nhóm, khoảng cách từng nhóm không quá 30m, một nhóm khoảng 4 – 6 Vệ Binh, thoạt nhìn dù game thủ đối diện có chạy tới, nếu muốn dưới ánh mắt của bọn họ thuận lợi qua cầu, chẳng phải chuyện đơn giản gì. Đồng nghĩa, Diệp Từ muốn đi qua cầu nhờ khoảng cách trung gian của đám Vệ Binh Thủ Kiều nọ là xác suất không lớn.
Cô đưa cái còi Cốt Đầu trong tay lên nhìn một chút, vẫn không phát hiện chỗ thần kì nào, cô thật sự nghĩ không ra, đợi đến 12h, NPC cái còi này triệu hồi sẽ có biện pháp mang cô qua bờ bên kia sao.
Thời gian, thứ này rất kì quái.
Lúc bạn không để ý nó, nó sẽ nhanh chóng qua đi, cảm giác chỉ trong nháy mắt, cư nhiên đã trôi qua rất nhanh. Nhưng một khi bạn đã chú ý nó, nó lại trôi qua rất chậm, giống như chỉ có 1s mà thôi, cũng để bạn làm nên một việc lớn.
Như Diệp Từ bây giờ, cô ngồi trên cộc gỗ bên Hạp Cốc, trong miệng ngậm một cọng cỏ đuôi chó, hai tay chống má ngắm chân trời phía xa, mong thời gian có thể trôi nhanh một ít. Nhưng thời gian có vẻ hết lần này tới lần khác không làm vừa lòng cô, vẫn từ tốn đi, gần như bất động. Cô cũng không biết mình đã mở thời gian ra xem bao nhiêu lần, vẫn là con số nọ, nhàm chán quá, nếu thật sự phải đợi đến 12h, vậy phải đợi bao lâu nữa đây?
Quả nhiên, chỉ ngồi đợi thời gian trôi qua không phải là phong cách của Diệp Từ, nếu giờ cô không thể làm gì, không bằng logout đi làm chút việc. Nếu quyết định chủ ý, Diệp Từ liền logout, trong nhà yên tĩnh. Bạch Mạch về nhà, Đàm Phá Lãng đến trường, bố mẹ đều đang thăng cấp kỹ năng trong game, dù out game cũng chẳng tìm được việc gì làm.
Diệp Từ chống quải trượng đi vào phòng khách, ánh tà dương từ bên ngoài cửa sổ đổ xuống, rất sáng lạn. Diệp Từ ngồi trên ghế sô pha, chán chết mở TV. Trong TV đang phát chương trình Ranh giới của Thế giới rất vô vị, Diệp Từ cầm điều khiển từ xa trong tay, không hứng thú lắm liên tục chuyển kênh.
Không biết do cô quá thành thục hay chương trình trong TV quá nhàm, đổi hết kênh, cư nhiên không có một tiết mục nào Diệp Từ có thể xem được, cứ theo đà này, rốt cuộc nên tìm việc gì để cô qua hết một buổi chiều đây?
"Theo ký giả của đài vừa mới nhận được tin tức, Tập Đoàn Vinh Quang đã chính thức mở ra ở sân vận động Quốc gia bộ tư liệu đầu tiên của 《Vận Mệnh L》—— Đảo Kế Thì nghi thức 《Tân Đại Lục 》, 《Vận Mệnh L》làm game mới mở ra năm 2050, khác tất cả game online trước đó, nó dùng kỹ thuật biến đổi quang ảnh và kỹ thuật cảm quan nhân thể tiên tiến nhất thế giới, mô phỏng độ toàn bộ thế giới 100%, hơn nữa còn kết hợp văn hóa và bối cảnh game của toàn bộ quốc gia trên thế giới, có thể được gọi là game online vượt thời đại. Từ lúc hoạt động đến nay, 《Vận Mệnh L》 vẫn luôn vẫn duy trì số người online đạt mức tối đa, hơn nữa tuyến nhân số tham gia《Vận Mệnh L》cũng càng ngày càng nhiều. . ."
Tiện tay chuyển đến một kênh tin tức, MC trong tin tức đang mỉm cười thông báo về tin tức mới của bộ tư liệu mới của 《Vận Mệnh L》. Thật ra, chuyện Vận Mệnh lên TV một chút cũng không kì lạ, thời đại bây giờ, game đã phổ cập toàn quốc, game ở các quốc gia từ một trò chơi đơn thuần đã phát triển đến mức là hạng mục về tăng trưởng kinh tế, chính trị, quân sự… Các chức năng quan trọng đều được đưa vào game, game đã thay đổi, càng ngày càng liên quan đến nhân loại.
Vì thế, chuyện về nhà báo giới thiệu game này, vốn chẳng to tát gì.
Nếu như bình thường, có lẽ Diệp Từ sẽ không chú ý tin tức, dù sao giới thiệu về Vận Mệnh ở mặt nào cũng có rất nhiều rồi, cô không có tâm tư cũng chẳng có thời gian mà đi quan tâm nó. Nhưng tin này lại khác. Diệp Từ dừng lại việc bấm điều khiển từ xa trong tay, yên lặng xem.
Bộ tư liệu đầu tiên 《Tân Đại Lục》đã bắt đầu đếm ngược thời gian – 30 ngày, vậy đại biểu cho, phía Chính phủ sẽ tuyên bộ một loại nhiệm vụ quan trọng liên quan hệ liệt về Đại Lục và nhiệm vụ triển khai bộ tư liệu. Trong một loạt nhiệm vụ này, level và trang bị của game thủ sẽ đột ngột tăng mạnh, kế đó việc đánh phó bản cấp 30 - 50 sẽ dễ dàng hơn nhiều. Không chỉ thế, Diệp Từ còn biết, chỉ cần mở Bộ Tư Liệu, còn hiện thị một điểm —— Thịnh Thế Công Hội gần đổ bộ lên đất liền của Vận Mệnh.
Kỳ thực, Diệp Từ có chút không hiểu bên tổ thiết kế nghĩ gì.
Thịnh Thế Công Hội nhận được công ty đối địch của Tập Đoàn Vinh Quang thu mua, muốn tiến vào Vận Mệnh L đả kích khí thế của Vận Mệnh, tin tức này, ngay cả game thủ phổ thông như Diệp Từ đều biết, cô không tin đầu lĩnh cấp cao và chủ quan bên Tập Đoàn Vinh Quang hoàn toàn không biết gì? Nếu biết, bọn họ nhất định phải hiểu, Thịnh Thế Công Hội một khi tham gia game này sẽ mang đến ảnh hưởng lớn nhường nào, dưới tình huống như vậy mạo hiểm mở ra Bộ Tư Liệu không phải là một quyết định rất chi là không sáng suốt sao? Vì sao họ phải làm thế? Lẽ nào đầu đều úng nước cả rồi? Hay là, Diệp Từ căn bản không thể lý giải tầm nhìn xa trông rộng của họ?
Chẳng qua, sự tình đã phát triển đến trình độ này, các đầu lĩnh của Tập Đoàn Vinh Quang rốt cuộc nghĩ thế nào, không còn trong phạm vi Diệp Từ cân nhắc, cô suy nghĩ chỉ có một điều, đó chính là thế nào trước lúc mở tư liệu và trước lúc Thịnh Thế Công Hội đổ bộ game, tận lực bảo vệ những gì bây giờ đang có.
Đây mới là một vấn đề đau đầu chân chính.
Bỗng nhiên, cô nghĩ tới một người.
Onl game, Diệp Từ bắt đầu liên hệ CSKH, chỉ rõ muốn tìm CSKH số 094. Tuy tìm đích danh CSKH có chút khó, nhưng không tính là yêu cầu quá phận của game thủ, họ sẽ không từ chối, nên dù có chút phiền phức, người nọ vẫn liên nhanh chóng liên hệ Vọng Giang Nam cho Diệp Từ.
Vọng Giang Nam có chút kỳ quái: "Sao cô lại tìm tôi thông qua cách này?"
"Một game thủ muốn tìm thiết kế viên, không thông qua cách này còn dùng cách gì?" Diệp Từ có chút buồn cười với vấn đề của Vọng Giang Nam.
"Tôi ở Liệp Phong Hạp Cốc, tọa độ 1893:47:3652, anh rỗi không? Qua đây đi." Diệp Từ biết nói chuyện với CSKH kiểu này sẽ bị ghi âm, cô đương nhiên không ngốc tới độ thảo luận với Vọng Giang Nam ở đây. Thậm chí đễ dễ ứng phó với lãnh đạo của Vọng Giang Nam, cô còn vì Vọng Giang Nam nghĩ ra một cái cớ: "Tôi phát hiện BUG, phiền anh sang đây xem xem.”
Vọng Giang Nam không hề nghi ngờ, tuy trách nhiệm quản lý hôm nay không phải anh, nhưng xem quan hệ giữa anh và Diệp Từ, đi chuyến này không sao: "Được, cô chờ tôi một phút."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT