Tại cái nơi trời ơi đất hỡi lại ở trong tình huống này có hai hướng giải quyết. Thứ nhất, không muốn giải quyết ngay mà cũng chẳng giải quyết được. Thứ hai là phải suy nghĩ kỹ rồi mới hành động.
Hiển nhiên, Diệp Từ không phải loại người thứ nhất. Tuy rằng nhiệm vụ này rất oái oăm, người giao nhiệm vụ cũng rất đê tiện, ngay cả người trả nhiệm vụ cũng rất oái oăm. Nhưng như thế không có nghĩa là Diệp Từ sẽ chấp nhận chịu thua. Trong từ điển sống của cô không có cụm từ đó. Cô nhảy khỏi người Lão Tứ đi xung quanh xem xét kỹ bia mộ vài vòng. Cuối cùng cũng tìm ra manh mối, đó là một phiến đá phủ một lớp đất mỏng phía sau bia mộ. Phiến đá cũng không phải là mới, do quá trình phong hoá mạnh mẽ ở Đồi Đao Phong khiến Diệp Từ khó mà phán đoán được niên đại của nó. Nhưng quan trọng hơn là trên phiến đá đó có hằn mọt vết lõm tương tự khối huân chương trong tay cô.Nếu đến bây giờ còn không nghĩ ra thì Diệp Từ thật nghi ngờ chỉ số IQ của mình.
Điều này đã rõ rành rành, nhưng trên TV khi nhân vật gặp tình huống này thì phải mất một thời gian hồi tưởng. Chỉ có thể trách biên kịch đã hạ thấp IQ của nhân vật. A, ta chỉ muốn nói rằng đừng coi độc giả như kẻ ngốc được không?......
A, được rồi, ta lạc đề mất rồi.Chúng ta nên quay về với vấn đề của Diệp Từ thì hơn. Sau khi Diệp Từ phát hiện vết lõm này, lập tức lấy huy chương trong hành lí và tra vào. Sau đó cô liền ngồi xổm xuống trước bia mộ bia im lặng chờ đợi. Dựa theo hiểu biết của cô đối với phim truyền hình, điện ảnh, trong tiểu thuyết đủ loại cẩu huyết, phía sau hẳn là động đất xảy ra. Sau đó, một tảng đá lớn di chuyển lộ ra một động tối om làm cho người ta không rét mà run. Hoặc là, đột nhiên xuất hiện sấm sét, mưa sa gió giật. Tiếp đó, bảo bối kinh thế thưởng cho người đã phát hiện.
Liệu trong trò chơi này có mấy chi tiết hoang đường ấy không? Diệp Từ liền ngồi xổm xuống đó lẳng lặng chờ.
1 phút trôi qua, yên tĩnh.
Hai phút trôi qua, vẫn yên tĩnh.....
5 phút trôi qua, chẳng có chuyện gì xảy ra.......
10 phút trôi qua, vẫn chẳng có chuyện gì xảy ra. Diệp Từ nổi giận. Đùa nhau à. Tuy rằng trên TV có mấy tình tiết hoang tưởng nhưng đây lại không có càng khiến việc này thêm kì quái, càng làm cho người ta phẫn nộ?
Ngực Diệp Từ như bị thiêu đốt. Cô đứng lên,híp mắt lạnh nhạt nhìn tấm bia mộ kia. Cô nghĩ nếu mình là nam nhân thì cô sẽ cởi thắt lưng ra kéo khóa quần xuống sau đó lấy ra “...”(OMG) rồi tiểu tiện lên tấm bia mộ này cho bõ ghét. Nhưng cô là nữ nhân không có thứ đó nên cô chỉ có thể hung hăng đạp lên bia mộ, hung tợn nói:
“Này, cái thứ tên Bella kia! Mặc kệ ngươi sống hay chết hay là bia mộ nếu ngươi không mau hiện thân thì ta sẽ xới tung nơi này lên”
Nhưng đáp lại Diệp Từ chỉ là tiếng gió hung mãnh của Đồi Đao Phong. Gió gào thét bên tai Diệp Từ như muốn cười nhạo cô khiến cô càng thêm phẫn nộ. Cô biết trước đây cô thường hay trêu đùa ác ý với người khác nhưng bản thân lại chưa từng gặp phải nên cũng chẳng có chút áy náy nào. Đến khi gặp phải Diệp Từ mới thấy mấy gã bày ra trò này nên bị dìm lồng heo mới đúng, đặc biệt là cái tên Vọng Giang Nam kia.
Vọng Giang Nam đang ngồi lập trình thì bỗng thấy một cơn gió lạnh thổi qua sống lưng khiến hắn run rẩy đánh rơi cả tách trà trên tay. Ba một tiếng, tứ phân ngũ liệt. Ở nơi đại sảnh phòng thiết kế của Vận Mệnh ồn ào như vỡ chợ thì âm thanh đó chẳng khíên người ta mấy để tâm. Có mỗi người đồng nghiệp ngồi bên cạnh Vọng Giang Nam là chú ý, hắn nhìn nhìn Vọng Giang Nam, sau đó nói:
“Điên? Nóng muốn chết mà còn rùng mình, ngươi động kinh à?”
Vọng Giang Nam có chút khó hiểu , anh sờ sờ cái trán của mình, không có nóng mà cũng chẳng thấy dấu hiệu của cảm lạnh. Vì thế anh lắc đầu, không thèm để ý nói:
“Không có gì, chắc là bị sốt rét.”
“Không phải ngươi bị người ta đánh vào đầu ngu đi rồi đấy chứ.”
Tên kia cười xấu xa hỏi.
“Đi chỗ khác chơi, ta mà bị ngu đi thì ngươi đã chết mấy ngàn đời rồi.”
Vọng Giang Nam chắc chắn không tin tưởng lời nói của hắn. Hai người nói qua nói lại một hồi sau đó lại vùi đầu vào viết chương trình. Việc này chỉ như nốt nhạc đệm giữa ngày hè chói chang chẳng khiến ai chú ý. Ngoài cửa sổ ve kêu, ánh mặt trời xán lạn đến mức làm cho người ta bắt đầu bực bội.
Diệp Từ là người nói một là một nói hai là hai, nếu cái thứ tên Bella kia còn không chịu ra mặt làm cho nhiệm vụ của cô không thể hoàn thành thì cô liền làm tới cùng, trực tiếp tìm một thanh binh khí dài định đem bán ra bắt đầu đào mộ. Lão Tứ ngồi một bên tò mò nhìn Diệp Từ. Khi nó hiểu cô định khai quật ngôi mộ này lên thì lại cực kì sung sướng chạy tới hỗ trợ. Nó dùng móng vuốt hung hăng đào bới.
Mộ phần này không sâu cho nên ,chẳng bao lâu Diệp Từ cũng đã thấy được quan tài. Quan tài rất là đơn sơ kiểu dáng càng bình thường, nom chẳng khác nào bó củi. Lúc Diệp Từ còn đang xem xét kĩ lưỡng cỗ quan tài để tránh xảy ra sai sót thì Lão Tứ bỗng gỉơ tính trẻ con dùng móng vuốt to lớn của mình cào lên nắp quan tài không hề chắc chắn. Sau đó.....
.Sau đó quan tài kia lập tức kêu răng rắc rồi vỡ vụn.Lão Tứ bỗng nhiên cực kì hưng phấn, loại này thanh âm này rất giống với tiếng cành cây khô bị giẫm lên ở rừng rậm của nó. Đối với kẻ lâu rồi chưa đi vào rừng rậm nguyên thủy như Lão Tứ thì thanh âm này thật sự đã gợi lên nỗi nhớ quê hương của nó. Nó cao hứng đến mức nhảy chồm chồm lên giống như đang múa. Thế nhưng mặt của Diệp Từ lại đen thui. Chuyện khiến cô phát điên lên -- Lão Tứ lại phá nát cái quan tài bằng mấy cái móng vuốt ác ôn của nó.
“Lão Tứ”
Tuy rằng Diệp Từ đào mộ người khác, nhưng khiến người ta thi cốt vô tồn. Trong chuyện này bao nhiêu tội lỗi thiên cổ là Lão Tứ nuốt trọn cả.
“Ngô?"
Lão Tứ lườm Diệp Từ, trong ánh mắt tràn ngập không vui. Nó đang trắng trợn chỉ trích Diệp Từ phá hư hứng thú của nó.
“Không được! Quay trở về cho ta”
Diệp Từ chẳng có biểu cảm gì. Đối với sự kiêu ngạo của Lão Tứ thì chẳng có gì là lạ. Nó vừa giương oai với Diệp Từ vừa dùng móng vuốt liên tục cào lên quan tài. Thừa dịp Diệp Từ không có chú ý, nó đem móng vuốt cào xuống tạo thành những âm thanh “Răng rắc"......
“Lão Tứ”
Diệp Từ hét rầm lên, lỡ trong đó có thứ gì tốt mà vỡ mất thì uổng lắm.
“A mặt của ta”
Một tiếng hét rầm trời vang lên đồng thời với Diệp Từ. Thanh âm kia vang vọng nhưng có thể nhận ra đó là giọng của con gái. Mà thanh âm này từ đâu ra? Diệp Từ ngẩn ra, đến cả Lão Tứ- kẻ khởi xướng cũng vậy. Nó đứng yên tại chỗ, cúi đầu ngửi ngửi cái quan tài đã rách mướp kia tỏ vẻ rất tò mò. Diệp Từ chỉ lẳng lặng nhìn nắp quan tài, bởi vì vừa rồi cô thấy có mảnh quan tài hơi động đậy.
Thật rùng rợn. Cả cô và Lão Tứ đều nhìn thấy có một cô gái mặc váy trắng cơ thể của cô ta nửa trong suốt, vừa thấy đã biết không phải người. Tóc của cô có hơi rối, vừa bước ra đã khóc rống lên:
“Khuôn mặt như hoa như ngọc, mĩ mạo vô song của ta sao lại bị người khác chà đạp thê thảm thế này? Ta không muốn sống nữa, không muốn sống nữa”
Khóc lóc đến mức này khiến Diệp Từ thấy đầu mình quay mòng mòng tại sao mọi chuyện xảy ra đều quái dị và rùng rợn như thế? Ở phía Bắc Đồi Núi Đao Phong lạnh lẽo và vắng tanh tự nhiên lại có một nấm mồ thấp thấp, một cổ quan tài mục nát còn có một cô gái không ngừng khóc nháo..... Không, là nữ quỷ mới đúng. Cái quái gì vậy? Đây là phim kinh dị sao? Hay là ở trong phim trinh thám? Là văn nghệ hài kịch à? Phải mất một hồi lâu Diệp Từ mới có thể lý giải ngọn nguồn việc này. Đối mặt với nữ quỷ đang lăn lộn khóc lóc om sòm, Diệp Từ nhẹ nhàng hắng giọng, sau đó bình tĩnh hỏi:
“Ngươi là Bella sao?”
Đại khái vì hình thể Lão Tứ quá lớn nên nữ quỷ không hề phát hiện ra còn có một người khác tồn tại. Diệp Từ nói thêm một lần nữa cô ta mới để ý Diệp Từ, đánh giá hồi lâu mới ngơ ngơ nói: “Ngươi chui từ chỗ nào ra thế?”
Diệp Từ có chút phát điên. Cái gì mà chui từ chỗ nào ra. Diệp Từ phải mất nửa ngày hỏi đông hỏi tây rốt cục nữ quỷ này cũng chịu thừa nhận mình chính là Bella. Cô ta là tâm phúc của Andrea, ở đây trông coi kho báu cho hắn nhưng mà cô ta đã chết từ lâu rồi. Bạn của cô ta dựng mộ cho cô ở đây sau đó mở một doanh địa cách đây không xa. Diệp Từ liền hiểu ngay, thì ra cái doanh địa tiếp tế kỉa dưới trướng của thổ phỉ Dolan...... Chuyện này thật rắc rối.
Khi Diệp Từ đưa tấm huân chương cho Bella, cô ta lại nhìn nó rõ lâu sau mới xấu hổ nói:
“Đây là cái gì?”
Đây là cái gì?Diệp Từ tưởng ngửa mặt lên trời thét dài, "...", là ai thiết kế nhiệm vụ này? "..." là ai thiết kế ra NPC này, sao không đưa cho cô một thanh đao tự kết liễu đi cho rồi.
“Đây là thứ mà Andrea nhờ ta giao cho ngươi.”
Diệp Từ hít sâu mấy hơi ổn định lại tâm tình duy trì ngữ điệu hòa nhã để đáp lại Bella.
“Andrea đưa cho ta?”
Bella buồn rầu nhìn cái huân chương kia nửa ngay mới đáp lại Diệp Từ:
“Ngươi để ta nhớ lại đã, được không?”
"..." Diệp Từ thật là muốn bốc hỏa, sao lại khổ thế này? Cô chỉ muốn lĩnh thưởng của giai đoạn hai trong nhiệm vụ thôi mà tại sao lại phải cho cả thời gian để nhớ lại nữa, cứ như là quốc gia đại sự ấy? Ngay tại thời điểm Diệp Từ muốn phun ra mấy lời đó thì kênh mật ngữ vang lên giọng của Bạch Mạch:
“Này nhiệm vụ sử thi rắc rối ấy của em đã xong chưa?”
“Nếu xong nhanh như vậy thì đã không gọi là nhiệm vụ sử thi rồi.”
Trong giọng điệu của Diệp Từ nồng nặc mùi thuốc súng tựa như chỉ cần một đốm lửa nhỏ cũng khiến nó phát nổ.
“Làm sao vậy? Nghe khẩu khí của em giống như rất khó chịu.”
Bạch Mạch thuận miệng hỏi một câu thôi ai ngờ lại được nghe tiếng rít gào kể khổ của Diệp Từ. Anh vừa nghe vừa nghĩ quả nhiên Diệp Từ bị nhiệm vụ này bức cho điên rồi. Bằng không với người luôn cẩn trọng như cô sao có thể luống cuống đến mức này.
“Vậy thì em cứ cho cô ta thời gian, chúng ta cứ đánh phó bản cái đã. Dù sao vật phẩm nhiệm vụ chẳng ai mó tay tới được, em yên tâm đi”
Nghe xong Diệp Từ rít gào, Bạch Mạch rất có lương tâm, ra một chủ ý khá ổn.
“Nghĩ mà xem, kiểu gì ngày mai tới cô ta vẫn chưa nghĩ ra đâu mà. Huống chi đó là nữ quỷ, em nên biết rằng trí nhớ của nữ quỷ chẳng tốt tẹo nào.”
“Được rồi, đành phải chấp nhận thôi chứ biết làm thế nào.”
Tuy rằng Diệp Từ vẫn muốn hạ gục Bella nhưng chuyện tới nước này, cô chỉ còn cách đi theo Bạch Mạch đánh phó bản. Hôm đó nhóm đi hạ phó bản cực kì thuận lợi, không quá 10 giờ đã xong. Cả đoàn ai cũng có được trang bị vừa ý, giai đại vui mừng. Ra khỏi bản sao, Diệp Từ đi thẳng đến Đồi Đao Phong, muốn xem xem cái tên kia Bella đã nghĩ xong chưa. Nhưng khi đến Đồi Đao Phong, lại phát hiện Bella vẫn đang ngồi im ở đó nhìn chằm chằm khối huân chương kia, vẻ mặt buồn rầu. Vừa thấy biểu tình này Diệp Từ nghĩ cô ta căn bản là bất ngờ với những việc vừa xảy ra. Nhưng cô vẫn không cam lòng hỏi:
“Bella, cô có nhớ ra điều gì không?”
“Chưa. Ta vừa mới vừa mới bắt đầu nghĩ lại, ta đã chết vài thập niên rồi sao mà nhớ ra nhanh như thế. Chuyện này với ta quá xa xôi......”
Thừa dịp Bella chưa kịp cằn nhằn Diệp Từ vội vàng khoát tay ra dấu dừng lại, cô cười khổ.
“Được rồi, Bella, ngươi cứ tiếp tục nghĩ lại đi, có thời gian ta sẽ tới thăm ngươi.”
“Ừ, ngươi cứ đi đi. Ta phải tiếp tục suy nghĩ đây.”
Diệp Từ nhìn NPC thần kinh này một lần nữa rồi không lưu tình chút nào xoay người bước đi. Về tới Hồng Hồ thành, logout.
Bạch Mạch cùng Đàm Phá Lãng đã dùng xong buồng vệ sinh. Hình như Diệp Nam Thiên và Tả Hiểu Lan còn ở trong trò chơi, cho nên cô liền đi vào tắm rửa. Diệp Từ tự xưng là người nhanh nhẹn nhưng khi tắm xong đã thấy Diệp Nam Thiên cùng Tả Hiểu Lan ngồi ở trong phòng khách không biết nói chuyện gì đó với nhau mà cười hớ hớ.
“Cha mẹ, hai người logout rồi à?”
Diệp Từ một bên lau tóc vừa đi vào phòng khách, thấy trước mặt mỗi người có một chén canh ngân nhĩ ướp lạnh. Tả Hiểu Lan vẫy vẫy tay:
“Tiểu Từ, lại đây. Uống giải khát rồi đi ngủ.”
Diệp Từ đi đến bàn trà chậm rãi uống canh, mà Tả Hiểu Lan cùng Bạch Mạch, Đàm Phá Lãng và Diệp Nam Thiên thảo luận về trò chơi. Dù sao vợ chồng họ cũng là người mới chơi, tuy rằng Bạch Mạch và Đàm Phá Lãng đều là trẻ con nhưng kiến thức về game nhiều hơn nên họ cũng không ngại học hỏi kẻ dưới. Diệp Từ vừa nghe bọn họ thảo luận vừa uống canh ngân nhĩ. Cô cảm thấy cuộc sống như vậy thực hạnh phúc, tựa như tất cả những điều tốt đẹp nhất tụ họp lại. Nhớ kiếp trước cuộc sống của cô chưa bao giờ nhiều màu sắc như thế.
“Đúng rồi, Tiểu Từ, ngày mai con và Bạch Mạch dậy sớm một chút nhé.”
“Để làm gì ạ?”
Diệp Từ tò mò nhìn Tả Hiểu Lan, hiện tại đang nghỉ hè mà cô lại không có thói quen ngủ nướng nhưng cha mẹ rất thoải mái với cô và Bạch Mạch, buổi sáng cũng không gọi dậy sớm nhưng Đàm Phá Lãng vẫn bị bắt dậy sớm ôn bài. Việc này khiến Đàm Phá Lãng ai oán nhưng mà ai bảo cậu mới học cấp ba chứ.....
“Phá Lãng sắp khai giảng, các con đưa em tới trường học, tiên thể họp phụ huynh luôn.”
Đáng lẽ ra việc này cha mẹ thường làm nhưng hai người quá mải mê trong trò chơi nên liền vứt mấy việc này sang cho bọn trẻ.
“Không được đâu! Mẹ, con có phải phụ huynh đâu.”
Diệp Từ chỉ cảm thấy một đàn quạ bay qua đỉnh đầu, vô luận là ở trong trò chơi hay là ở ngoài trò chơi.
“Các con là anh chị thì cũng coi như là phụ huynh. Hơn nữa trước khi nghỉ hè, mẹ đã trao đổi với giáo viên chủ nhiệm, thành tích của Phá Lãng tốt lắm, biểu hiện ở trường học cũng không tồi. Các con chỉ cần ngồi cho có mặt là được.”
Tuy Tả Hiểu Lan không đi họp phụ huynh nhưng không có nghĩa là bà không quản Đàm Phá Lãng. Tả Hiểu Lan quản con cái rất tốt, tất cả hành động đều vì tốt cho con. Nghe nói thế, cả Diệp Từ và Đàm Phá Lãng cùng đen mặt lại. Cậu còn tưởng rằng Tả Hiểu Lan vì chơi trò chơi mà buông lỏng cho mình. Ai ngờ gừng càng già càng cay, thì ra mọi chuyện đều bị quản chặt......
“Làm sao? Các con không thích à?”
Tả Hiểu Lan nói xong, lại thấy cả ba đứa nhỏ trầm mặc, liền nhướng mày trừng mắt định ép buộc.
“Không có.”
Ba người lập tức lắc đầu rất ăn ý, sau đó trăm miệng một lời trả lời. Tả Hiểu Lan rất hài lòng, vì thế thưởng cho mỗi người một chén canh đậu xanh ướp lạnh.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Từ cùng Bạch Mạch đã bị Tả Hiểu Lan thúc giục bọn họ rửa mặt ăn cơm, sau đó nhanh chóng đi, bằng không Đàm Phá Lãng sẽ bị trễ giờ. Sau khi ba người bị đóng gói ném ra ngoài cửa, Diệp Từ vẫn còn đang ngái ngủ. Ngáp một cái rõ to, Diệp Từ nhìn Đàm Phá Lãng nói:
“Này! Các em khai giảng sớm thế,mới hết nửa kì nghỉ hè thôi mà”
"Đúng thế, không để cho chúng ta được buông lỏng một chút.”
Đàm Phá Lãng cũng ngáp một cái:
“Thật không biết khi nào Trung Quốc mới không làm quá lên đây.”
Bạch Mạch vặn eo:
“Được rồi, chú đang mơ đấy à? Quy định này đã có từ 70 năm trước, cũng chính là đời ông bà của chúng ta đó. Chú tưởng muốn hủy bỏ là hủy bỏ sao.”
“Người già làm việc của người già chứ.”
Diệp Từ vỗ vỗ bả vai Đàm Phá Lãng:
“Em không nên nghĩ đến mấy chuyện không thực tế kia mà nên học cho tốt. Cố gắng chịu thêm một năm nữa là được tự do.”
“Giống như hai anh chị sao?”
"Ừ, không khác nhau là mấy.”
Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện phiếm, không khí vui vẻ hòa thuận. Bởi vì từ nhà Diệp Từ đến trường của Đàm Phá Lãng có hơi xe cho nên, ba người liền chờ xe buýt. Hôm nay là ngày trường cấp ba khai giảng. Tuy rằng không phải giờ cao điểm nhưng đối mặt với thủy triều người đi làm cũng khiến ba người có chút cảm thán, cuộc sống này thật không dễ dàng.
Cuối cùng cũng đến trường học của Đàm Phá Lãng. Nơi báo danh đã xếp mấy hàng dài. Trường này là trường điểm của tỉnh nên học sinh muốn nhập học cũng rất nhiều. Vậy nên thời điểm này rất hỗn loạn. Năm đó Diệp Từ cũng tốt nghiệp từ trường này ra nhưng nghĩ lại thật xa xôi, dù sao đó cũng là chuyện của kiếp trước. Cô đứng ở cuối hàng tặc lưỡi:
“Mẹ ơi, trường của em học không thu tiền à?”
“Em học miễn phí sao?”
Đàm Phá Lãng trợn mắt với Diệp Từ:
“Trường em thu nhiều tiền mới đúng.”
“Nhiều người như vậy thật giống hệt mấy đợt giảm giá ở trung tâm mua sắm.”
Bạch Mạch nhớ không mấy rõ ràng thời điểm này khi anh học cấp ba nhưng khi đó anh không phải người đứng xem nên giờ mới biết lúc này đông đến nhường nào. Ba người tìm một hàng khá ít người vừa xếp hàng vừa thảo luận về trò chơi.
“Phá Lãng, chú đi học chắc không thể chơi trò chơi được, đúng không?”
Bạch Mạch là hội trưởng cũng là anh trai, hỏi như vậy ngoài quan tâm tình hình học tập của Đàm Phá Lãng còn sắp xếp cho công hội. Thiên Thiên Hướng Thượng không hề biết trước đây Đàm Phá Lãng là một đạo tặc vĩ đại nên năng lực không bàn cãi. Sau khi Đàm Phá Lãng đến, năng lực bộc lộ trong phó bản khiến cả công hội cực kì tán dương. Trong một công hội hay trong một đội ngũ, việc sở hữu một đạo tặc vĩ đại khiến khả năng sống sót của đoàn đội cũng được nâng lên. Nên sự xuất hiện của cậu với Thiên Thiên Hướng Thượng mà nói, chẳng những có thể giúp công hội, hơn nữa cậu còn có thể chỉ bảo kinh nghiệm của mình cho đạo tặc khác trong công hội. Bây giờ cậu khai giảng thì vị trí của cậu ta thì phải làm sao? Bạch Mạch đang rất đau đầu về vấn đề này. Diệp Từ tự nhiên cũng hiểu được suy nghĩ của Bạch Mạch, mà Đàm Phá Lãng lại càng hiểu được, hắn thở dài một hơi:
“Mạch ca, em là học sinh cấp ba, anh không thể trông chờ em login mỗi ngày được. Cho dù ở ký túc xá của em có mũ giáp nhưng mà chương trình học nặng lắm. Em chỉ có thể login 3 tiếng đồng hồ vào ngày cuối tuần.”
“Anh biết anh biết, cho nên anh mới đau đầu.”
Bạch Mạch gật gật đầu, sau đó nói với Đàm Phá Lãng:
“Được rồi, chú đừng lo lắng. Em cứ học tốt đi. Chuyện đó để bọn anh lo.”
Diệp Từ cũng nói: “Ừ, chuyện này em không phải lo, Phá Lãng chăm chỉ học là tốt rồi. Nếu thi học kì mà không tốt, không thể chơi trò chơi là việc nhỏ, chỉ sợ tương lai cũng không yên bình với mẹ đâu......”
Đột nhiên trong đầu mỗi người hiện lên bộ dạng nổi bão của Tả Hiểu Lan...... Đáng sợ.
“Đúng rồi, Từ tỷ, chị cảm thấy Lưu Niên là người như thế nào?”
Không hiểu sao Đàm Phá Lãng lại nhắc tới Lưu Niên.
“Lưu Niên?”
Diệp Từ hơi hơi sửng sốt, sau đó ngạc nhiên nhìn Đàm Phá Lãng.
"Sao em đột nhiên lại hỏi chuyện này?”
“À......”
Đàm Phá Lãng hơi mất tự nhiên,, cậu không thể nói cho Diệp Từ chuyện cậu và Lưu Niên cùng công hội. Cậu cười khan vài tiếng:
“Ta thấy biểu hiện của hai người rất mờ ám cho nên muốn hỏi xem hai người liệu có là......”
“Chú em......Cậu thật có tiềm năng hóng hớt.”
Bạch Mạch gật gật đầu, vẻ mặt tán dương nhìn Đàm Phá Lãng:
"Anh thật không ngờ chú lại để tâm đến mấy chuyện này. Chú đúng là thần hóng hớt chuyển thế.”
Diệp Từ chỉ híp mắt nhìn nụ cười gian của Bạch Mạch. Cô thản nhiên nhìn Đàm Phá Lãng:
“Chú rất muốn biết.sao?”
Thấy biểu cảm của Diệp Từ dù cho Đàm Phá Lãng mười lá gan cậu cũng không dám gật đầu. Cậu liên tục xua tay:
“Không có, không có, em chỉ hỏi thế thôi. Hai người đều là đại thần cho nên......Rất dễ liên tưởng đến......”
Cậu càng giải thích thanh âm càng nhỏ, cuối cùng thành lí nhí.
“Hắn chính là tên khốn nạn. Ta nhất định phải giết hắn. Luân bạch hắn.”
Diệp Từ đen mặt nghiến răng nghiến lợi. Bộ dáng kia còn khủng bố hơn Atula ngàn lần. Đàm Phá Lãng sắc mặt xanh mét, hắn vội vàng nhìn Bạch Mạch cầu cứu. Cậu biết sai rồi, cậu sẽ không bao giờ đề cập đến cái vấn đề ấy. Hơi ngoái đầu nhìn Diệp Từ vẫn đang hừng hực lửa giận, Đàm Phá Lãng quyết định tạm thời không đi trêu chọc tên sát tinh này nữa. Quay qua nói với Bạch Mạch:
“Mạch ca, anh nóng không? Em đi mua đồ uống lạnh cho anh.”
Bạch Mạch cười xấu xa nói:
“Kỳ thật em muốn hỏi xem hai người họ tiến triển như thế nào rồi đúng không? Yêu nhau như chó với mèo. Thật thú vị.”
Mặt của Đàm Phá Lãng lập tức tái nhợt, cậu nhìn thoáng qua bộ dạng nổi bão của Diệp Từ, sau đó vội vàng quay đầu thật cẩn thận hỏi Bạch Mạch:
“Nếu em hỏi như vậy thì sao?”
Bạch Mạch ngẩng đầu suy nghĩ một hồi.
“Cân nhắc lâu vậy sao?”
“Anh chỉ nghĩ chị ấy sẽ dùng cách gì để giết chú thôi.”
Bạch Mạch thoải mái nhún vai nói. Giống như chuyện này chẳng hề liên quan tới mình
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT