Bạch Mạch nhìn Diệp Từ, ánh mắt dịu dàng, lại đoán không ra anh rốt cuộc đang nghĩ gì.
Nhưng vào khoảnh khắc ấy, Diệp Từ nghĩ có lẽ cô đang run lên, cô sợ hãi. Cô kìm không được nhớ tới lúc bị Vinh Quang từ chối chỉ vì không có đồng đội.
“Cô là một người không có đoàn đội.”
Cho dù chuyện đã trôi qua rất lâu, cho dù đó là việc của kiếp trước, nhưng đến giờ cô vẫn nhớ như in. Diệp Từ bịt tai mình lại thế mà vẫn có thanh âm lọt vào, đập mạnh vào màng nhĩ, cứa vào tim cô. Tuy cô sống lại, tuy cô luôn cố gắng không phạm phải sai lầm như kiếp trước, nhưng cô vẫn cô đơn sao? Có phải cô là một người không có đoàn đội hay không?
Trong cái thế giới rộng lớn này, sự tồn tại của cô đối với người khác có phải có cũng được không có cũng không sao hay không, hoặc thậm chí còn không có người như vậy?
Bạch Mạch nghĩ, anh đã lớn lên cùng Diệp Từ nhiều năm như vậy, tương lai vẫn còn mấy chục năm nữa, có lẽ không còn cơ hội nào khác trông thấy một Diệp Từ yếu ớt nhường này. Bất kể trong mắt cha mẹ hay thân thích, hoặc người ngoài, Diệp Từ luôn là một đứa trẻ tự lập từ sớm. Cô ấy nói không nhiều, cũng không giỏi biểu lộ tình cảm, khiến người khác cảm thấy cô kiên cường như mình đồng vách sắt.
Thậm chí ngay cả anh đôi lúc cũng nghĩ cô không biết khóc. Cô chưa bao giờ chịu thua, cũng không biết cách nói chuyện nhẹ nhàng, những tính cách ấy cùng xuất hiện trên cơ thể một người con gái, khiến ai cũng phải cảm thấy cô ấy rất kiên cường. Sự kiên cường đó, qua một khoảng thời gian sẽ tạo thành ảo giác cho bất cứ ai quen cô, cảm thấy cô không biết yếu đuối, không biết khóc, càng sẽ không bị tổn thương. Kỳ thật, giờ Bạch Mạch mới biết, hóa ra Diệp Từ cũng có lúc như vậy.
Suy nghĩ đó, càng làm ánh mắt Bạch Mạch dịu dàng hơn, anh vuốt nhẹ tóc Diệp Từ, mỉm cười: “Trong đầu em rốt cuộc đang nghĩ gì vậy? Sao lại có ý tưởng không thực tế như thế?”
Diệp Từ lúc này có vẻ khá bướng bĩnh, ánh mắt cô nhìn Bạch Mạch rất trong suốt, lại mang theo vài phần khổ sở hiếm khi trông thấy: “Nhất định là thế phải không, em vẫn luôn một mình, cho dù có Thiên Thiên Hướng Thượng thì em vẫn chỉ là Công Tử U, không thể nào là Thiên Thiên Hướng Thượng Công Tử U được.”
“Em muốn chứng minh điều gì?”
“Chứng minh?” Diệp Từ sửng sốt, cô không rõ ý của Bạch Mạch. “Em không biết em đang ám chỉ gì cả.”
“Tiểu Từ, trong đoàn đội vị trí mỗi người luôn bất đồng, vì vị trí khác nhau họ sẽ có cảm nhận khác nhau. Nếu em không phải một phần của Thiên Thiên Hướng Thượng, nếu em không thuộc đoàn đội này, vậy em nói cho anh biết, First kill của Thiên Thiên Hướng Thượng đối với em có quan trọng hay không?”
“Đương nhiên quan trọng, first kill lần này nha......” Diệp Từ có vẻ vẫn muốn chứng minh mình là người cô độc, cô trừng Bạch Mạch, giống như trừng kẻ thù truyền kiếp, ánh mắt toát lên sự ngoan lệ, người xem kinh hồn táng đảm.
Bạch Mạch vươn tay, che hai mắt Diệp Từ, cười khổ: “Đừng nhìn anh kiểu này, tiểu Từ, anh lặp lại lần nữa, anh là Bạch Mạch, không phải kẻ thù của em.” Anh cắt ngang câu nói của Diệp Từ: “Anh không nói chỉ mỗi first kill lần này, mà là toàn bộ.”
Diệp Từ cắn môi, cô như đang lạc vào mê cung do chính mình tạo ra, cô cứ lòng vòng trong đó, không đến được điểm đích.
“Anh hiểu ý của em, Diệp Từ.” Bạch Mạch buông tay, nhìn Diệp Từ cười ôn hòa: “Em cảm thấy mỗi lần dành first kill mình mới có mặt, thậm chí đoàn đội khai hoang cũng không thèm đến, như vậy không có tư cách trở thành một phần tử của đoàn đội. Mọi người gọi em là hội trưởng chỉ vì nể mặt em, hoặc do nguyên nhân khác......”
“Vốn chính là vậy, chẳng lẽ còn nguyên nhân khác? Nếu em không phải Công Tử U, không phải đại thần, bọn họ còn nhớ rõ em là ai sao? Em vẫn luôn một mình.” Giọng nói Diệp Từ càng bén nhọn.
“Họ luôn dung túng em một mình đi đánh Boss trên Thế giới, từ trước đến giờ không hề cập qua việc phải dẫn họ theo cả, ai cũng muốn em chạy ngược chạy xuôi, không hề cầu em cùng đi phó bản, những việc đó không phải đại biểu cho việc mọi người không cần em, không hề xem em là người cùng đoàn đội hay sao?”
Giọng nói Diệp Từ càng ngày càng lớn, truyền trong không khí tràn ngập vui mừng, giọng cô chẳng khác gì lưỡi dao bén nhọn. Cô gần như bị chính mình bức điên, bên tai không hề nghe lọt lời của Bạch Mạch, chỉ còn lại sự nhục nhã của kiếp trước, lặp lại mãi, tuần hoàn mãi.
“Thì sao?” Trước mặt Diệp Từ đang nộ hỏa, Bạch Mạch lại càng giống một vực nước, anh bao dung Diệp Từ vô hạn, muốn dập tắt toàn bộ ngọn lửa đang phun trào kia.
“Thì sao?” Diệp Từ bị câu nói này làm nghẹn. Cô ngây người, cứ vậy nhìn Bạch Mạch chằm chằm, giống như bị rút hết cả sức lực, chỉ có thể thất thần nhìn Bạch Mạch, trừ việc đó ra không thể làm gì khác.
“Đúng vậy, cho dù em nói đúng thì sao?” Bạch Mạch buồn cười nhìn Diệp Từ.
Giờ Diệp Từ mới giống nữ sinh, sẽ tính toán chi li, cũng sẽ để tâm vào chuyện vụn vặt, cả người càng nhiều gai gốc. Anh thậm chí cảm thấy Diệp Từ bây giờ đáng yêu hơn cả Công Tử U luôn cao cao tại thượng của thường ngày.
Không biết có phải rất ít được trông thấy, càng làm người ta quý trọng hay không, tóm lại Bạch Mạch rất hưởng thụ giờ khắc này.
“Cho dù em độc lai độc vãng, cho dù rất ít tham gia hoạt động đoàn đội, cho dù = em ít tới công hội, thì sao? Chẳng lẽ như thế em liền không phải người của Thiên Thiên Hướng Thượng? Chẳng lẽ em không phải Công Tử U? Chẳng lẽ Công Tử U chỉ đại biểu cho riêng em, mà không phải cho đoàn đội?” Bạch Mạch vươn hai tay ôm mặt Diệp Từ, xoay mặt cô về phía quảng trường nơi từng hội viên đang mở tiệc nướng: “Em nhìn bọn họ đi, em cảm thấy em không phải thành viên của đội bọn họ sao?”
“Em sao?” Diệp Từ cười lạnh: “Tên của bọn họ em đều không biết, sao có thể được xem là đồng đội?”
“Chẳng lẽ em không phải người của Thiên Thiên Hướng Thượng người?”
“Em cũng được tính?”
“Vì sao lại không?”
“Không phải thành viên luôn luôn bên nhau mỗi phút mỗi giây mới được coi là đoàn đội. Đoàn đội yêu cầu sự phối hợp, sự ăn ý, tâm linh tương giao.” Bạch Mạch thở dài một hơi: “Anh biết giờ nói gì em cũng nghe không lọt, bởi vì bây giờ trong suy nghĩ của em luôn khẳng định mình là người ngoài. Nhưng em có thể thử đi hỏi bất cứ ai, mặc kệ là người em quen hay không quen, hỏi bọn họ xem họ có cho rằng em không thuộc đoàn đội này không?”
Diệp Từ nói không ra lời.
“Em nhìn bọn họ đi, Mưa Đúng Thúng, đôi vợ chồng Thủ Hàn Hàn Thủ, Cánh Gà, Thạch Hoa Quả, Buông Cô Gái Kia ra, Giấc Mộng, Bánh Đậu, Bất Cật Tố, Chân Thủy......” Bạch Mạch kể một hơi: “Bọn họ đều là chủ lực công hội không thể thiếu, em cảm thấy em không phải đồng đội của họ sao? Em không quen bọn họ sao? Bởi vì em mà tất cả bọn họ đều vào Thiên Thiên Hướng Thượng.”
Diệp Từ vẫn không nói gì, ánh mắt cô bị lửa trại làm lu mờ, căn bản không thấy rõ thứ gì.
“Có lẽ em ít tham gia hoạt động đoàn đội, đoàn đội hoạt động cũng rất ít thông báo cho em, em cho mình là người có cũng được không có cũng được, nhưng sự thật là vậy à?” Bạch Mạch uống một ngụm rượu lớn: “Tiểu Từ, nếu em thật sự nghĩ như vậy, anh chỉ có thể nói, không phải công hội không xem em là thành viên, mà em không xem bản thân mình là thành viên của công hội.”
Diệp Từ hung hăng cắn môi: “Em không biết.”
“Kỳ thật anh không rõ, em đang rối rắm cái gì, theo anh đây không phải là vấn đề. Đoàn đội đâu cần mọi người luôn phải bên nhau, em có tâm ra sức cho đoàn đội, có lẽ dù không đi phó bản đoàn đội, có lẽ là hoạt động khác, tất cả vẫn không thể xóa bỏ việc em là một thành viên của công hội này. Em cảm thấy em không phải, nhưng nhìn xem em đã đóng góp những gì cho công hội đi, mỗi lần đạt được first kill đều do em chỉ huy cả, nhân tài cũng do em phát hiện ra, lúc bọn họ bị xem nhẹ ở công hội khác, chính em vươn tay giúp họ còn gì, có thể nhận ra người ra sức nhiều nhất vì công hội này phát triển không thiếu phần em.”
Bạch Mạch buông mặt Diệp Từ ra mỉm cười: “Em sẽ không kể toàn bộ, những việc em làm, anh nghĩ em rõ hơn bất kì ai?”
“Mấy thứ đó cũng được xem là cống hiến?”
“Sao lại không?” Bạch Mạch lắc đầu cười khổ: “Tiểu Từ, anh cảm thấy đầu óc em có vấn đề rồi, chẳng lẽ cứ cùng đồng đội đánh Boss là thành đoàn đội à? Nếu nói vậy Bánh Đậu, Bất Cật Tố, Quả Chanh Đáng Yêu… đều không được xem là thành viên công hội luôn rồi, bọn họ cũng không thuộc đoàn đội luôn sao?”
“Bọn họ là game thủ cuộc sống, phân công bất đồng.” Diệp Từ không đồng ý với ví dụ của Bạch Mạch, cô lắc đầu phản bác.
“Em xem, chính em cũng nói không giống. Em cũng không giống mọi người, năng lực em cường, em solo lại mạnh, là đại thần Đông Đại Lục công nhận, em có thể chỉ huy phó bản đã là chuyện tốt? Tiểu Từ, em có biết nhờ first kill em đoạt được mang đến bao nhiêu danh vọng cho Thiên Thiên Hướng Thượng không? Công hội chúng ta không tới 2 ngàn người, lại là đoàn đội mới thành lập, nếu không nhờ em, em nghĩ rằng tất cả chúng ta có thể chen chân vào top 10 công hội ở Đông Đại Lục sao?” Bạch Mạch lại bắt đầu đếm ngón tay: “Em phải biết ở Đông Đại Lục, công hội có nhân số trên 100 phải hơn 500 cái, công hội có nhân số trên 1000 có 216 cái. Chúng ta dựa vào gì có thể trổ hết tài năng, chen vào top 10, chẳng lẽ em một chút cũng không hiểu?”
“Bạch Mạch, lần đầu tiên em phát hiện, anh rất biết an ủi người khác.” Diệp Từ miệng sáp sáp. Nếm không ta vị gì.
“Sự thật mà thôi, nếu em cảm thấy anh đang an ủi em, anh không thể nói gì hơn.” Bạch Mạch lắc đầu: “Em có biết chuyện khó nhất trên thế giới này là gì không?”
“Là gì?”
“Thứ nhất là làm sao để người khác đem tiền của họ bỏ vào túi mình. Anh cảm thấy điều này em làm không tồi.” Nụ cười trên mặt anh rất nhộn nhạo, khiến người xem rất thoải mái: “Mà việc còn lại là, làm sao để ý nghĩ của mình có thể lọt vào óc người khác, hiển nhiên, điều này anh rất kém, nếu không em sẽ không ngồi đây nói chuyện không đâu với anh.”
Bạch Mạch khiến Diệp Từ sửng sốt, kế đó cúi đầu bật cười.
“Cười cái gì, nếu có thể anh rất muốn bổ đầu em ra, sau đó đổi óc anh vào, còn phải tẩy sạch sẽ óc em một lần, xóa hết đi mấy cái ý tưởng bậy bạ của em.” Bạch Mạch lại quán một ngụm rượu: “Nếu để ý việc mỗi lần khai phó bản không kêu em, sau này anh sẽ gọi, đến lúc đó chỉ sợ em than phiền.”
“Phiền cái gì?” Kỳ thật Diệp Từ không mấy tham gia tiến độ của công hội, cho nên không rõ lắm hình thức đó.
“Thứ này cứ như làm ở công ty chính thức ấy, login vào thời gian cố định, thời gian tan tầm lại khác hẳn, nếu thuận lợi nhanh chóng lĩnh trang bị và tiền lương, nếu vận khí kém, bắt tăng ca ở đó, có khi nhiều ngày cũng không qua nổi một cửa.” Bạch Mạch ăn ngay nói thật: “Anh biết em không thiếu nhiệm vụ tốt, nếu em muốn tham gia đẩy tiến độ thì sẽ không được như bây giờ nữa, muốn làm nhiệm vụ gì thì làm nhiệm vụ đó, muốn tìm ai đánh nhau thì tìm người đó, sau này em sẽ mệt như một con bò, không còn thời gian làm gì nữa, cả ngày vùi đầu vào tiến độ.”
Nghe Bạch Mạch nói tới đây mày Diệp Từ đã nhíu chặt lại, nói thật, cô không thích lối sống an dật kiểu này, vì thế cô có chút do dự: “Nhất định phải như thế?”
“Nhất định.” Bạch Mạch gật gật đầu: “Nếu không em cho rằng sao anh lại phải cho công hội nghỉ ngày cuối tuần?”
“Nhưng như vậy không phải......”Lảm nhảm tí: Không biết dạo này tác giả lên tay hay là kéo chữ, chương nào chương náy dài phết không nói. Còn lảm nhảm nhiều nữa. Dịch mỗi chương này đuối quá, không cách nào làm xong cả chương một lần được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT