Diệp Từ cảm thấy có chút đồ vật có đôi khi không so sánh thì không thể biết được hơn thua. Thật ra cô vẫn luôn cho rằng kho hàng của công hội Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước tuy không giàu có nhưng không đến độ được coi là nghèo. Nếu đem nó so với kho hàng trước mắt này, quả thực như câu 'một trời một vực'.
Cực phẩm trang bị, cực phẩm bảo thạch, tài liệu thượng đẳng, phối phương hiếm có, bọn họ tìm được ở đâu vậy!! Diệp Từ nghiến răng nghiến lợi, thứ tốt nhiều thế này nếu không trộm ‘trời đất không tha’. Diệp Từ triệu hồi Lão Tứ, đầu tiên đem những đồ nhẹ như trang sức, phối phương, kỹ năng, bảo thạch nhét vào túi của nó, cho đến khi đầy mới thôi.
Phụ trọng của Lão Tứ quả thật rất cao, tuy mấy thứ nhét vào túi của nó đều thuộc loại nhẹ nhất nhưng sau khi xếp đầy tất cả các túi thì vẫn còn dư đến 96%. Sau khi chuyển xong, Diệp Từ thu hồi Lão Tứ, Lão Tứ rất mạnh nhưng dáng vẻ có chút đặc biệt. Nếu mang nó ra ngoài, cho dù cô ngụy trang tốt thế nào chắc chắn cũng bị Npc phát hiện.
Thu hồi Lão Tứ xong, Diệp Từ không khách khí nữa, bắt đầu lấy hết tất cả các vật quý trọng trong kho. Tài liệu, dược thủy thông thường cô cũng không tha. Cho dù như thế, khi túi Diệp Từ đã đầy vẫn còn rất nhiều vật phẩm dư lại.
Cô thấy nếu cứ để vậy mà đi, thật có lỗi với lương tâm chính mình.
Thế là, sau khi xác nhận thời gian còn đủ, cô lại chuyển mấy thứ hàng hóa thông thường ra ngoài, đôi toàn bộ xuống đất. Đồ vật loại này, bất kể đôi ở chỗ nào, nửa giờ sau đều bị hệ thống thu hồi.
Nhìn đồ rơi đầy đất, Diệp Từ nhịn không được khóc ròng, cô thật sự quá xa xỉ. Nếu túi đồ có thể đựng thêm chút ít thì tốt rốt. Còn nhiều thứ mà lại không mang đi được, đau lòng quá đi.
Cuối cùng, Diệp Từ mở quỹ bảo hiểm của Thiết Huyết Chiến Qua ra, trong quỹ bảo hiểm là tài chính của công hội Thiết Huyết Chiến Qua.
Nếu đem nó so với vật phẩm trong kho thì tài chính của Thiết Huyết Chiến Qua không đáng là bao, gần 276.000 kim tệ. Vì không thể lấy hết tài chính trong kho, Diệp Từ có lòng tốt để lại một kim tệ, không ít chứ nhỉ? Nhưng, ngay lúc phải rời khỏi kho hàng, cô lại đổi ý. Lấy trong túi ra một đồng tiền đồng, bỏ vào quỹ của Thiết Huyết Chiến Qua sau đó lấy kim tệ cuối cùng ra.
Từ bé mẹ đã dạy cô, làm người phải biết tiết kiệm. Chỗ không nên lãng phí thì nhất định không được lãng phí.
Đúng. Chính thế đấy.
Còn 35 giây vệ binh sẽ qua đây tuần tra. Diệp Từ mở cửa kho hàng ra, quan sát xung quanh, thấy thân ảnh của vệ binh nọ đang đến. Không chút do dự, lập tức trốn ra ngoài, đóng cửa lại, nháy mắt trốn vào góc tối bên ngoài kho. Vốn muốn lợi dụng cơ hội này rời đi nhưng đột nhiên nghe thấy thanh âm không xa truyền đến: “Ôi. Ngày mai công hội lại mở hoạt động đánh Phế Tịch Rét Lạnh, không biết tôi có không hay ho bị phân vào đội dự bị hay không. Tôi đều làm dự bị lâu như vậy rồi.”
“Kỳ thật, làm dự bị cũng tốt lắm. Tôi làm đoàn viên cùi bắp nhất đội một, chưa được phân trang bị bao giờ, dù có lấy cũng là đồ bỏ đi. Chỉ huy nói Dps của tôi không đủ, nếu còn không đủ nữa sẽ đá tôi ra đội. Mẹ nó, tôi vốn không có cơ hội được phân trang bị, Dps không cao là phải rồi, khinh người quá đáng!”
“Nếu không chúng ta đổi công hội đi, tìm một công hội khác có nhân tính chút, bắt đầu lại từ đầu….”
“Haiz, tôi thu thập nhiều Dkp như vậy, nếu không đổi được trang bị đã rời hội. Tôi không cam lòng.”
“Thật ra tôi vẫn luôn hâm mộ Mưa Đúng Lúc và Cánh Gà Xào Cay. Lúc bọn họ đi theo Công Tử U, tôi còn chế giễu họ. Nhưng lần trước gặp Cánh Gà, trước kia ở Thiết Huyết, địa vị của anh ta còn không bằng tôi. Giờ trang bị toàn thân còn mạnh mẽ hơn cả chủ lực đoàn 2….”
“Hay anh đi hỏi Cánh Gà thử xem, chúng ta tới Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước được không?”
“Hôm qua hẳn là còn cơ hội nhưng trưa hôm nay sau khi topic xuất hiện… 10 giờ tối qua tôi gặp Cánh Gà, còn chào hỏi anh ta nhưng có vẻ anh ta không thân thiện lắm. Có lẽ không còn khả năng vào Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước rồi.”
Hai người vừa nói vừa đi tới chỗ kho hàng, Diệp Từ ẩn thân càng kín. Tuy cô mặc y phục Dạ hành không sợ bị phát hiện nhưng nếu có người biết kho hàng bị mất trộm, sẽ cảnh báo ngay. Như vậy muốn rời đi càng khó.
Càng sốt suột, càng dễ mắc sai lầm. Đây là định luật không thể thay đổi từ xưa.
Diệp Từ dán thân vào sát vách tường, thậm chí hô hấp cũng chậm lại. Cô nhìn hai người nọ chằm chằm, sau đó bước chậm men theo lối cũ. Trên đường nằm đầy vệ binh bị làm ngất.
Gió đêm thổi nhanh, ngọn cỏ lay động, Diệp Từ thuận theo hướng gió, cẩn thận bước đi, khiến cho tất cả dấu chân đều dấu sâu trong lớp cỏ dại. Đêm đen đặc, gió thê lương, toàn bộ đều trở thành yếu tố ẩn thân tốt nhất cho Diệp Từ.
Đi lại nhẹ nhàng, vòng qua vệ binh đã ngất, Diệp Từ thuận lợi đến bên tường thành phía Tây. Cô ước tính thời gian, theo tốc độ di chuyển của hai game thủ nọ, ắt hẳn đã biết kho hàng bị cướp, sao giờ vẫn chưa phản ứng nhỉ? Tuy biết suy xét vấn đề này có chút dư thừa nhưng Diệp Từ nhịn không được tò mò, đi thêm vài bước, nhìn quảng trường qua khe hở nhỏ.
Mặc dù bị cây xanh thấp thoáng che đi tầm nhìn nhưng Diệp Từ vẫn thấy được cách đó không xa hai game thủ nọ đang đứng nói chuyện với một game thủ khác, rõ ràng là bị gọi lại.
Ý cười xuất hiện trên môi Diệp Từ, nên nói sao đây?
Trời cũng giúp ta.
Không do dự nữa, Diệp Từ xoay người tung Phi trảo, động tác lưu loát trèo lên rồi lại nhảy ra ngoài thành, tránh khỏi vệ binh, biến mất trong bóng đêm.
Ánh sáng chợt lóe, Diệp Từ đi ra từ Trụ sở nghiệp đoàn. Vẫn giả trang bộ dáng Đạo tặc người lùn như trước, rời khỏi Trụ sở, y phục Dạ hành trên người mất tác dụng. Cô tốn hơn chục ngàn kim tệ mua trang bị và đạo cụ, cuối cùng chỉ còn một lọ thuốc mê, những thứ khác đều biến mất.
Có điều Diệp Từ không hề đau lòng, nhìn chiến lợi phẩm, cô rốt cuộc có thể hưởng thụ lại tâm tình sung sướng khi cướp hết đồ vật trong công hội của người khác. Trách không được mỗi lần nhận nhiệm vụ trộm kho hàng, người làm nhiều vụ đều ra giá cao hơn 30 ngàn kim tệ, khách hàng kiếm lợi từ họ nhiều lắm.
Bây giờ game thuộc giai đoạn đầu, đồ vật trên người cô tổng cộng ít nhất phải hơn một triệu kim tệ, mà duy trì đến giai đoạn sau, nó sẽ tăng gấp mấy lần.
Vụ này đáng giá!
Đến chỗ truyền tống sư, Diệp Từ về Thành Hồng Hồ, dùng mười ngàn kim tệ thuê hai kho hàng tư nhân, rồi bỏ hết đồ trên người vào đó. Đến lúc cất tiền, Diệp Từ để lại 60 ngàn kim tệ tu bổ công hội và thuê thêm một ít Npc, hẳn là đủ.
Chuyến du hành đến Thiết Huyết Chiến Qua cho cô cả bộn tiền cũng phát hiện ra độ phòng ngự của Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước quá yếu. Ngay cả một công hội cấp 2 còn trang bị phòng ngự ‘tường đồng vách sắt’. Mà công hội Mỗi Ngày Hướng Về Phía Trước chỉ có 8 Npc được hệ thống tặng, thật sự… bủn xỉn thái quá.
Thu vật phẩm trong túi Lão Tứ xong, Diệp Từ cũng lấy lại túi trên người nó, đút mấy miếng thịt cao cấp, liền mỹ mãn logout.
Quá trình chuẩn bị cho đến trộm xong, không đến nửa tiếng đồng hồ. Trước khi ngủ, Diệp Từ nhìn xem thời gian, 3:57. Tâm tình rất tốt.
Đấu khẩu không phải là style của Diệp Từ. Im lặng làm giàu mới là phong cách làm việc của cô.
Đương nhiên, Diệp Từ không nói chi tiết việc này cho ai, bao gồm cả Bạch Mạch và Đàm Phá Lãng. Đó cũng là nguyên nhân vì sao hai người bọn họ cứ lẻo đẻo theo Diệp Từ cả ngày. Diệp Từ đi toilet họ đứng ngoài cửa chờ, Diệp Từ ăn cơm xong bọn họ vội vàng giành nhau rửa bát, Diệp Từ đi tập thể dục họ cũng chạy theo.
Hỏi han không ngừng: “Sao em trộm được hay thế? Kể nghe xem nào!”
“Chắc chị ấy gạt bọn mình đấy. Chắc chắn không phải chị làm!”
“Cầu xin em, nói cho tụi anh biết đi!”
Khích tướng, cầu xin hay dẫn dắt… Hai người chẳng khác gì đặc công quốc tế, vận dụng tất cả chiến thuật đánh tâm lý lên người Diệp Từ. Chỉ vì thỏa mãn lòng hiếu kỳ của họ, kỳ thật đây cũng là nghi vấn của toàn bộ game thủ.
Sao vật phẩm có thể tự nhiên bị mất được hay vậy!
Chỉ là Diệp Từ rất cẩn trọng trong việc này, một chữ bẻ đôi cũng không tiết lộ. Cuối cùng, phiền quá, cô nói: “Cả hai chỉ cần biết do em làm là được rồi. Còn quá trình cụ thể, bây giờ chưa phải lúc thích hợp để biết.”
Cuối cùng, không còn hi vọng, hai người mới thật sự buông tay.
Bọn họ đã buông tay nhưng trên diễn đàn lại hoàn toàn trái ngược. Sáu giờ sáng, đây là thời gian Thiên Sơn Tà Dương đăng nhập diễn đàn, anh vừa login lên trò chơi, liền nhận được tin nhắn đến từ hệ thống: “Hội trưởng Thiết Huyết Chiến Qua thân mến, tôi rất lấy làm tiếc phải thông báo cho bạn, kho hàng công hội của bạn đã bị trộm hết.”
Nhận được tin tức, Thiên Sơn Tà Dương nghĩ rằng mình nghe lầm. Kho hàng bị trộm hơn nữa còn mất sạch, đùa nhau đấy à! Có phải ai đó giỡn chơi không nhỉ. Nhưng nhìn kĩ vẫn là tin của hệ thống, anh cả kinh, sau đó chợt nghe thành viên trong công hội kêu lớn: “Hội trưởng! Kho hàng của chúng ta mất sạch rồi!!!!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT