Sắp xếp suy nghĩ trong đầu một chút, Dương Khánh trầm ngâm nói:

- Là như thế này. Trước kia phụ thân không muốn ủy khuất con. Khi lựa chọn trạch viện cho con, phụ thân làm Đại tổng quản, tránh không được thiên vị. Hiện tại ngẫm lại cũng có chút không ổn. Cùng với việc sĩ diện hảo còn không bằng muốn thanh danh. Nếu cả sĩ diện và thanh danh đều muốn có, như vậy đối với con cũng không phải là chuyện gì tốt. Cho nên ý phụ thân là muốn con đem trạch viện lớn nhất, tốt nhất nhường cho tỷ muội các nàng. Ý của con thế nào?

Đối với chuyện này tự nhiên Tần Vi Vi không có ý kiến gì.

Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, phu thê An Như Ngọc lại không đồng ý. Nhà mình biết rõ tình huống nhà mình. Bọn họ cũng không muốn nữ nhi của mình làm quá náo động.

Tối hôm qua còn vì tân lang vào phòng ai mà tính toán chi ly, hôm nay lại khiêm nhường như vậy. Nhân tâm quả thực khó dò.

Hết lần này tới lần khác Vân Tri Thu và Miêu Nghị đều không muốn nhúng tay vào việc này, không muốn thiên vị bên nào.

Hai bên khiêm nhường, cuối cùng phu thê An Như Ngọc đồng ý để cho nữ nhi ở trong trạch viện nhất, cũng là lớn nhất kia. Nhưng mà lại để cho hai nữ nhi cùng ở một chỗ. Lý do là ở một người thì quá rộng. Trên thực tế phụ mẫu không ở bên cạnh, không giống như Tần Vi Vi có Dương Khánh bên người. Phu thê nàng muốn cho hai nữ nhi có thể chiếu cố, giúp đỡ lẫn nhau.

Mà Tần Vi Vi cũng không chịu thiệt. Tiến vào trạch viện hơi kém hơn một chút.

Bọn họ đàm luận, Miêu Nghị cũng rất xấu hổ. Hiện tại hắn rốt cuộc cũng biết được chữ xấu sẽ có tác hại thế nào. Cuối cùng là Vân Tri Thu tự mình ra tay. Tự mình đặt tên cho hai cung. Chỗ ở mới của Âu Dương Huyên và Âu Dương Lang gọi là Song Tử cung. Chỗ ở của Tần Vi Vi gọi là Tử Vi cung. Mọi chuyện cứ quyết định như vậy.

Dương Khánh lập tức sai người đi làm biển hiệu.

Sau đó Miêu Nghị lại dẫn tam nữ tiễn khách, tiễn đại bộ phận khách nhân tới tham dự hôn lễ rời đi. Miêu Nghị lại mời tỷ muội Âu Dương Lang và Âu Dương Huyên cùng đi tới ngự hoa viên tản bộ. Nhị nữ đối với hắn cẩn thận từng ly từng tí, tự nhiên không dám không theo.

Trên đường đi Miêu Nghị hỏi một câu, nhị nữ đáp một tiếng.

Cùng nhau đi dạo trong ngự hoa viên, sau đó vào nghỉ trong một cái đình, Miêu Nghị lên tiếng trước:

- Tối hôm qua ủy khuất các nàng rồi.

Hai tỷ muội tự nhiên lắc đầu, Miêu Nghị lại giải thích một phen:

- Lang Lang, Huyên Huyên. Tối hôm qua không đi vào phòng các nàng là có nguyên nhân. Kỳ thực các nàng cũng biết, chuyện động phòng chúng ta đã sớm trải qua đúng không?

Lời này vừa nói ra hai tỷ muội đều hận không thể tìm kẽ đất để chui vào trong. Thực sự không thể nói ra chuyện này, ngượng tới chín mặt nha.

Hết lần này tới lần khác Miêu Nghị lại tiếp tục nói oang oang lên:

- Cho nên ta nghĩ qua một chút. Hai nàng nhường Vi Vi một chút cũng không có sao. Cho nên tối hôm qua ta mới tới chỗ nàng ấy. Đêm nay đương nhiên phải đi tới Song Tử cung các nàng. Nhưng mà hiện tại các nàng ở cùng nhau, chúng ta cùng động phòng hay là từng người một đây?

Lời này quả thực là lưu manh, nhưng mà nữ nhân lại thích bộ dáng như vậy. Nam nhân không xấu nữ nhân không yêu, nam nhân trung thực không có mấy nữ nhân yêu thích.

Hai tỷ muội xấu hổ tới mức rối tinh rối mù, nhưng mà khúc mắc tối hôm qua thoáng cái biến mất. Thì ra là có nguyên nhân. Cho nên hai nàng cảm thấy Miêu Nghị đi tới chỗ Tần Vi Vi là đương nhiên. Thực sự Miêu đại quan nhân đem chuyện hoang đường ở Lưu Vân Sa hải ra làm lý do thoái thác khiến cho nhị nữ không chống đỡ được.

Tứ nữ Cầm, Kỳ, Thi, Họa nhìn nhau. Trong lòng nói thầm, vị cô gia này quả thực là vô sỉ.

Miêu Nghị cũng không có biện pháp. Ngẫm lại lời nói của Vân Tri Thu quả thực vẫn có đạo lý. Hậu phương không yên về sau sẽ phiền toái lớn, hắn ở bên ngoài sao có thể yên tâm được? Vô sỉ thì vô sỉ một chút vậy, chỉ cần có hiệu quả là được.

Miêu Nghị thúc hỏi mấy lần, Âu Dương Lang xấu hổ khó nhịn mới thấp giọng nói:

- Đêm nay phu quân đi tới chỗ muội mội đi.

Âu Dương Huyên lập tức nói:

- Phu quân đêm nay tới chỗ tỷ tỷ trước đi.

Miêu Nghị rất vô sỉ gật đầu nói:

- Vậy từ nhỏ tới lớn nha. Tần Vi Vi nhỏ nhất, ngày hôm qua là nàng, hôm nay chính là Huyên Huyên, ngày mai là Lang Lang.

Sau đó hắn quay đầu nói với mấy vị thị nữ:

- Tri Thư, Tri Họa, đêm nay ta tới Song Tử cung ngủ.

- Vâng.

Tri Thư, Tri Họa nhanh chóng đáp ứng rồi đi chuẩn bị. Trong lòng nhị nữ cũng chuẩn bị sẵn sàng.

Mà tâm tình của Âu Dương Lang và Âu Dương Huyên rõ ràng không giống hai nàng. Trong mắt có thể nhìn ra được. Trước đó là ưu sầu, hiện tại là rộn ràng như hươu chạy.

Thu thập hai người xong, đám người Tri Cầm và nhị nữ rời đi. Miêu Nghị thở dài một hơi, phát hiện ra một việc. Có nhiều nữ nhân cũng không tốt. Cũng không phải lấy nhiều là muốn làm gì thì làm. Còn phải tốn tâm tốn lực đi quản lý. Về sau không những ứng phó bên ngoài còn phải ứng phó chuyện trong nhà. Cũng không biết thời gian sau này của hắn sẽ thế nào.

Nhìn chung quanh một chút, hắn suy nghĩ một việc. Không biết Nhạc Thiên Ba kia lấy nhiều nữ nhân như vậy hắn ta ứng phó thế nào?

Đợi sau khi hai vị phu nhân rời đi, Dương Triệu Thanh đi tới ngoài đình viện, chắp tay nói:

- Đại nhân, sư đồ Thất Giới đại sư vẫn đang đợi đại nhân bên ngoài.

Miêu Nghị gật đầu, đi ra khỏi đình. Trực tiếp giật cái áo đỏ trên người, trực tiếp ném qua chỗ một cung nữ bên cạnh. Ăn mặc bộ y phục màu đỏ này giống như lúc nào cũng có thanh âm nhắc nhở hắn mới lấy ba vị tiểu thiếp khiến cho hắn cảm thấy không nhịn được.

Hắn cũng không biết tại sao Thất Giới đại sư lại muốn gặp hắn.

Lúc dẫn Dương Triệu Thanh đi tới khách viện dưới núi. Miêu Nghị lại nhịn không được nhìn qua trường đình một chút, lại nhìn thấy Dương Khánh và Hồng Trần tiên tử đang nói chuyện.

Không biết có phải là hắn nghĩ nhiều hay không. Hắn phát hiện ra Dương Khánh và Hồng Trần tiên tử đi lại rất gần. Mới bao lâu chứ, đây đã là lần thứ mấy hắn nhìn thấy hai người gặp mặt nói chuyện rồi.

Thần Lộ có chuyện gì cũng phải báo cáo cho Hồng Trần tiên tử sao? Quyền lợi của Hồng Trần tiên tử ở Thiên Ngoại Thiên có hạn, thậm chí còn không lớn bằng Nguyệt Dao.

Mà bản thân Hồng Trần tiên tử là dạng người gì không phải Miêu Nghị không biết rõ. Đó là người vô dục vô cầu, cho nên không có khả năng là Hồng Trần tiên tử chủ động tìm Dương Khánh. Như vậy cũng chỉ có một khả năng.... Trong lòng Miêu Nghị thầm nói, hy vọng là hắn nghĩ nhiều.

- Đại nhân, Dương tổng quản dường như đi lại với ngũ gia tương đối gần.

Dương Triệu Thanh cũng nhắc nhở Miêu Nghị một tiếng.

Miêu Nghị hắng giọng, tỏ vẻ đã nắm chắc. Ngay cả Dương Triệu Thanh cũng nhìn ra, chắc hẳn bên Vân Tri Thu cũng biết. Nơi này khắp nơi đều là tai mắt của Vân Tri Thu, không có chuyện gì có thể dấu diếm được mắt của Vân Tri Thu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play