Mà Vân Tri Thu thì nháy mắt với Miêu Nghị. Miêu Nghị đứng dậy, cùng với nàng rời khỏi chỗ này, đi vào chỗ sâu trong ngự hoa viên.

Sau khi tránh đi ánh mắt của mọi người, Vân Tri Thu quay đầu nhìn toàn thân cao thấp Miêu Nghị một phen, chế giễu:

- Tối hôm qua chàng bận rộn như vậy, không có mệt mỏi đó chứ?

Miêu Nghị dở khóc dở cười nói:

- Được rồi. Ta biết nàng hôm nay muốn dùng ta làm trò cười. Có lời nào khó nghe cứ việc nói. Hôm nay ta không đành lòng cũng nhịn được xuống.

Đầu ngón tay của Vân Tri Thu dí nhẹ lên trên trán Miêu Nghị, lại thuận thế ôm lấy cánh tay hắn. Nàng khẽ thở dài nói:

- Ngưu Nhị, tối qua chàng làm việc có chút quá mức. Sáng sớm nay An Như Ngọc và Âu Dương Quang tới tìm thiếp, bảo thiếp về sau chiếu cố nữ nhi của bọn họ nhiều hơn. An Như Ngọc còn khóc với thiếp, khóc lóc cầu khẩn thiếp. Sợ hai nữ nhi ở trước mặt chàng không những không được ân sủng mà còn bị ngược đãi. Đường đường là Nhị gia của Thiên Ngoại Thiên lại hạ thấp mình, khóc lóc như vậy. Đáng thương cho tấm lòng của phụ mẫu trong thiên hạ.

Miêu Nghị cười lạnh một tiếng:

- Hiện tại đã biết hối hận rồi sao? Lúc trước khi muốn chơi đùa chết ta sao nàng ta không biết nương tay? Nếu không phải ta mạng lớn, làm sao có thể sống tới ngày nay được?

Vân Tri Thu than nhẹ một tiếng:

- Ngưu nhị, hậu trạch không yên, chàng cũng không thể tự tại. Chàng không cần phải để ý như vậy, về sau đã là người một nhà rồi. Chuyện trước kia đã qua thì cho qua đi. Người ta ngay cả một đôi nữ nhi cũng gả cho chàng. Có tức giận gì mà chàng không thể cho qua được chứ? Nghe thiếp đi, không nên so đo với người ta nữa.

Hai người cùng tản bộ trong hoa viên, Miêu Nghị trầm mặc. Nói thật, sáng sớm nhìn thấy bộ dáng của Âu Dương Lang và Âu Dương Huyên khiến cho trong lòng hắn có chút băn khoăn. Dù sao hôm qua hai nàng cũng là nữ nhân bái thiên địa với hắn. Người như hắn, đối với người bên cạnh mình từ trước tới nay không cay nghiệt nổi.

Trong thanh âm hắn lúc này mang theo một ít hối hận, nói:

- Làm thì cũng đã làm rồi, còn có thể như thế nào được chứ?

Vân Tri Thu tận tình khuyên bảo:

- Ngưu Nhị, nữ nhân nhà mình đều là người của chàng, làm trâu làm ngựa hầu hạ chàng. Nữ nhân chúng thiếp chẳng lẽ không thể tùy hứng một chút sao? Lại nói, đó cũng có thể nói là một chút tính tình nho nhỏ. Một đại nam nhân như chàng ý chí rộng lớn, có thể chịu được chúng thiếp tùy hứng nha. Nếu như đổi lại là người khác chúng thiếp cũng không có tùy hứng như vậy, cho dù có cũng không có ý nghĩa. Chàng thắng chúng thiếp thì có thể thế nào được chứ? Cúi đầu xuống cũng không làm thiếu một khối thịt của chàng. Nghe thiếp đi, đêm nay ở cùng với tỷ muội các nàng, đừng làm cho các nàng bị mất mặt. Chuyện đã qua rồi, nữ nhi cũng đả gả cho chàng. Chẳng lẽ bằng bổn sự của phu quân, đối phó với hai nữ nhân còn không phải dễ như trở bàn tay hay sao? Chuyện nhà ổn định mọi sự hưng.

Miêu Nghị cười khổ một tiếng, thuận tay hái một đoa hoa, cài lên đầu nàng, thở dài:

- Loại chuyện này là ta hưởng phúc, chỉ là ủy khuất nàng rồi.

Vân Tri Thu quay người ôm lấy hắn, nỉ non nói:

- Thiếp thân luôn một lòng với phu quân, chỉ hy vọng phu quân vẫn đối xử tốt với thiếp như cũ là được. Nếu như thiếp thân có chỗ nào không đúng, hy vọng phu quân không để ở trong lòng. Như vậy là đủ rồi...

Nghe Vân Tri Thu dặn dò một phen, tâm tình Miêu Nghị sảng khoái hơn không ít. Sau khi trở về hắn dẫn ba vị thiếp thất rời đi, đi tới nơi khác. Chỗ đó có phu thê An Như Ngọc và Dương Khánh đang chờ đợi bọn họ.

Nhìn thấy bộ dáng của hai nữ nhi, phu thê An Như Ngọc đau lòng. Vẻ lo lắng trong mắt khó có thể che dấu, chỉ là cũng phải cố nặn ra nụ cười. Người cũng đã gả cho người ta, còn có thể làm gì được chứ? Mấu chốt là hiện tại hai người hiện tại cũng không có quyền hành gì. Trừng phạt của Thiên Ngoại Thiên tùy thời sẽ tới đầu, chỉ là người ngoài không biết được mà thôi. Trong lòng hai người hiểu rõ, biết rõ tình cảnh của mình hiện tại căn bản không giống như biểu hiện bề ngoài.

Nhìn thấy bộ dáng xấu hổ, hạnh phúc của Tần Vi Vi. Lại nhìn sắc mặt của hai người còn lại, tình huống thế nào chẳng lẽ còn không rõ? Dương Khánh nhìn phu thê An Như Ngọc, không nhịn được so sánh. Bởi vì nữ nhi làm thiếp cho người ta, cho nên trong lòng hắn có chút khúc mắc. Chỉ là lúc này đã phai nhạt đi không ít. Dương Khánh lại có lo lắng khác, dù sao hắn cũng không biết kế tiếp phu thê An Như Ngọc có biến cố gì.

Lần này lại tới phiên Miêu Nghị kính trà phu thê An Như Ngọc và Dương Khánh.

Sau khi mang tam nữ hành lễ với trưởng bối, mấy người hàn huyên một phen. An Như Ngọc nắm tay Miêu Nghị nói:

- Miêu Nghị, ta có thể nói chuyện được chứ?

Sau khi tới chỗ hẻo lánh, Miêu Nghị chắp tay nói:

- Không biết nhạc mẫu đại nhân có gì phân phó?

Không phải là phân phó gì, An Như Ngọc miễn cưỡng nở nụ cười nói:

- Miêu Nghị, ta biết rõ trước kia có chút chuyện ta làm không đúng. Đó đều là ta sai, ngươi không nên chấp nhặt với một nữ nhân như ta. Nếu có tức giận gì ngươi có thể phát tiết với ta. Ta tuyệt đối sẽ không oán hận một câu nào. Chỉ mong về sau ngươi đối tốt với Lang Lang và Huyên Huyên một chút. Hai đứa kỳ thực cũng không có làm sai gì. Coi như ta cầu ngươi.

Miêu Nghị khẽ giật mình, nhớ tới lời Vân Tri Thu nói. Nói An Như Ngọc từng khóc trước mặt nàng, hắn im lặng một lát rồi chắp tay nói:

- Nhạc mẫu đại nhân nghĩ nhiều rồi. Chuyện trước kia đã qua rồi. Lang Lang và Huyên Huyên đã gả cho con, đã trở thành nữ nhân của con. Chỉ cần các nàng không làm chuyện có lỗi với con. Về sau Miêu Nghị con nhất định sẽ không bạc đãi các nàng. Nếu như nhạc mẫu không tin thì cứ chờ xem... Đây coi như là hứa hẹn của tiểu tế với nhạc mẫu đại nhân.

- Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.

An Như Ngọc liên tục gật đầu, có cảm giác mừng rỡ, dường như vui tới sắp khóc.

Mà bên kia, Dương Khánh cũng gọi nữ nhi đang xấu hổ ở một bên ra nói chuyện.

- Vi Vi, tối hôm qua Miêu Nghị không có bạc đãi con đó chứ?

Dương Khánh hỏi một câu.

Lời này vừa nói ra, khuôn mặt Tần Vi Vi thoáng cái đỏ ửng, dậm chân, thẹn thùng nói một tiếng:

- Phụ thân.

Dương Khánh sững sờ, chợt hiểu rõ vì sao nữ nhi mình lại có biểu hiện như vậy. Nữ nhi cho rằng hắn hỏi chuyện phòng the. Chẳng lẽ hắn nhàm chán như vậy sao? Đương nhiên hắn cũng phát hiện ra câu hỏi của hắn có chút không ổn, cho nên hắn cười ha hả khoát tay nói:

- Được, được. Không hỏi nữa. Là phụ thân nói sai. Thực ra phụ thân muốn nói một chuyện khác với con.

Lúc này Tần Vi Vi mới an tâm hơn chút, nhu thuận nói:

- Nữ nhi rửa tai lắng nghe.

Dương Khánh sững sờ, ánh mắt có chút phức tạp. Phát hiện ra sau khi nữ nhi thành gia lập thất lập tức có biến hóa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play