Khi Tô Di tỉnh lại, cảm thấy không khỏi bất an khó hiểu.
Mạnh Hi Tông đã ra ngoài tham gia huấn luyện bộ đội, trong căn nhà vắng vẻ, chỉ có một mình cô. Tối qua bác sĩ len lén tới, dặn đi dặn lại rằng cô tuyệt đối không thể hoạt động mạnh lần nữa. Cô đã bàn với Mạnh Hi Tông, nếu ban ngày có gì khác thường, cô sẽ trốn dưới tầng hầm.
Nhưng cô không ngờ rằng, sự khác thường lại tới nhanh như vậy.
Vừa qua tám giờ sáng, cô ăn sáng, khóa trái cửa sắt của tầng hầm, nằm ngủ trên ghế ở dưới tầng. Cô nằm mơ thấy con trai sinh ra đã được hơn một tuổi, Mạnh Hi Tông bế con trai, một nhà ba người cười đùa vui vẻ trên bãi cỏ tràn ngập ánh nắng. Giấc mơ này quá đỗi ngọt ngào, khi tỉnh lại, khóe miệng cô vẫn còn mang theo nụ cười.
Sau đó cô nhìn thấy trần nhà màu xám rất quen thuộc, và cả căn phòng quen thuộc.
Nhưng cô tuyệt đối không nên xuất hiện ở đây -- Đây là căn phòng ở Tự Do Thành của Mạnh Hi Tông, hiện giờ là tổng bộ chỉ huy của người máy.
Cô hoảng sợ kinh hãi, ngồi dậy.
Thật sự, thật sự là căn phòng đó.
Cô sờ lên khẩu súng dưới váy dài theo phản xạ có điều kiện -- trống không! Lại sờ lên con dao nhỏ bí mật giấu dưới áo lót -- vậy mà cũng trống không!
Lo lắng khổng lồ chợt nảy lên trong lòng, đây rõ ràng là phòng ngủ trên tầng hai ở tòa nhà đó, lúc kết hôn chính cô lựa chọn đồ trang trí. Cô bước vội tới cửa phòng, mở ra.
Ngoài cửa có song chắn kim loại.
Có người lắp thêm một hàng song chắn kim loại cứng ngắc nghiêm ngặt ở ngoài cửa, khiến căn phòng này biến thành một lồng giam.
Tâm trạng Tô Di loạn lên, cô đã hiểu rằng có lẽ lúc mình đang ngủ đã bị bắt đi lặng yên không một tiếng động. Cô vừa hoảng sợ vừa đau khổ -- đến lúc Mạnh Hi Tông về đến nhà không thấy cô đâu, sẽ hoảng loạn tới mức nào?
Cô lại không được gặp anh nữa ư? Dù cho cô sống không thấy người chết không thấy xác, có phải anh đều không thể nào biết được không?
Nghĩ tới đây, sự không cam lòng mãnh liệt trào dâng trong lòng.
Không, cho dù tương lai trắc trở đến đâu, cô đều phải nghĩ hết mọi cách không tiếc bất cứ cái giá nào để trở lại bên cạnh anh.
Lòng cô đã bĩnh tĩnh trở lại, quay lại sô pha trong phòng ngồi xuống.
Sắc trời tối rất nhanh, thì ra đã là lúc chạng vạng. Cô ngồi bên cửa sổ cũng lắp song chắn kim loại tương tự, ngẩn ngơ nhìn vườn hoa quen thuộc dưới tầng đến mất hồn. Lúc này, Mạnh Hi Tông đã về đến nhà rồi.
Lòng cô đau khổ rất lâu. Rốt cuộc vì sao đối phương lại bắt cô tới đây? Là bởi vì cô đả thương Hình Nghị ở bệnh viện, hay là dùng cô để uy hiếp Mạnh Hi Tông?
Cuối cùng trong hành lang cũng vang lên tiếng bước chân nặng nề rõ ràng. Tô Di chỉ cảm thấy toàn thân mình cũng lạnh toát theo từng tiếng bước chân đến gần.
Một bóng dáng cao lớn xuất hiện trước cửa. Song chắn kim loại từ từ nâng lên rồi hạ xuống sau lưng hắn, ánh mắt hắn dường như có điều gì suy nghĩ nhìn vào Tô Di, rồi cất bước đi nhanh đến.
Hình Nghị mang dáng vẻ con người mô phỏng theo Lâm Tề.
"Chúng ta lại gặp nhau." Hắn hạ giọng nói, trong mắt có nụ cười khó hiểu.
"Anh bắt tôi tới đây có mục đích gì?" Tô Di nhìn chằm chằm vào hắn, "Chuyện làm anh bị thương ở bệnh viện ngày hôm qua là bất đắc dĩ, tôi và chồng tôi cũng không muốn đối địch với anh."
Mặt Hình Nghị lẳng lặng như nước, tiến lên trước vài bước đi tới trước mặt cô.
Hắn mặc đồng phục người máy màu bạc, nhìn cô từ trên cao.
"Không, không liên quan gì tới chồng cô cả." Hắn nhìn vẻ mặt cực kì bình tĩnh của cô, nở nụ cười, "Thanh kiếm laser dùng đâm trúng tôi trước đó đã bị tôi ném vào khoang biến áp nghiền nát. Một nghìn năm qua, cô là người đầu tiên làm tôi bị thương, cô bảo tôi phải làm sao với cô đây?"
Tô Di nghe thấy vậy vô cùng lo sợ. Nếu như trừng phạt hành hạ cô, cũng đành chịu thôi. Nhưng nếu hắn muốn giết cô thì đã giết từ lâu rồi. Hiện giờ lại nhốt cô ở căn phòng này, giọng điệu mập mờ như vậy, càng khiến cô thêm lo sợ.
Nhưng hắn là người máy! Hay là mô phỏng theo Lâm Tề, cũng khiến hắn có tâm trạng của con người rồi?
"Rốt cuộc anh muốn thế nào?" Cô không hề sợ hãi ngẩng đầu nhìn hắn.
Hình Nghị bỗng nhiên hít sâu một hơi rõ rệt, màu mắt tối sầm lại: "Đưa tay đây."
Tô Di biết, một thân một mình, hiện giờ cũng không phải đối thủ của hắn. Cô không dám ngỗ ngược, đưa tay trái về phía hắn.
Bàn tay to màu đồng lập tức cầm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, ánh bạc chợt lóe lên trước mắt cô, trên cánh tay nhói lên một cơn đau rất nhỏ. Cô không thấy rõ động tác của hắn, giây tiếp theo, hắn đã giơ cánh tay rướm máu của cô lên, dần dần cúi đầu xuống.
Đầu lưỡi hơi lạnh lẽo, liếm vết thương trên cánh tay cô. Cảm giác vừa ngứa vừa tê truyền đến, cô rụt mạnh lại, nhưng lại bị hắn nắm càng chặt. Sau đó môi lưỡi dán lên, hút mạnh lấy!
"Buông tay!" Cô vừa gấp vừa giận, ra sức vùng vẫy!
Người máy này là đồ điên! Tại sao lại uống máu cô! Cũng chẳng phải là vampire cơ mà!
Sự kháng cự làm hắn ngẩng phắt đầu lên liếc nhìn cô, một cánh tay dài khác dễ dàng chụp tới, áp toàn bộ cơ thể cô vào lộng ngực rộng của hắn!
Kề sát thân thể hắn, Tô Di không dám động đậy chút nào. Toàn thân cô run rẩy, cô sợ, cô thật sự sợ hãi.
Vài phút sau, miệng Hình Nghị mới chợt buông ra. Hắn ôm thân thể cô không buông, cúi đầu nhìn cô chăm chú, tay kia bịt lại vết thương của cô. Bởi vì chỉ là vết thương rất nhỏ, máu cũng đông lại nhanh chóng.
Khóe môi của hắn vẫn còn máu của cô, hắn thè lưỡi ra liếm sạch. Tô Di đã biết phong cách biến thái của hắn, không dám có bất cứ động tác lẫn lời lẽ nào chọc giận hắn.
"Máu của cô rất ngọt." Mũi hắn hít sâu một hơi, "Cô cũng rất thơm. Vì sao vậy?"
Tô Di làm sao biết được là vì sao chứ? Bình tĩnh nói: "Tôi có nhóm máu O. Anh có thể nếm thử những người có nhóm máu O khác."
Hình Nghị nhìn chằm chằm vào cô, chợt nở nụ cười trầm lắng.
"Có lẽ đây là ** của loài người. Vậy mà tôi lại thích máu của cô." Hắn chợt ôm lấy hông cô, đi về phía giường.
"Anh muốn làm gì?" Tô Di kinh hãi, "Tôi còn đang mang thai!"
Hắn dễ dàng giữ lấy hai tay cô, đặt cô lên trên giường.
"Đừng nhúc nhích." Ánh mắt của hắn hiện lên một tia lạnh băng, "Nếu không tôi giết chết con cô."
Tô Di sững người.
Hắn đứng bên giường, cúi đầu nhìn cô. Bỗng nhiên, hắn vươn tay ra, vuốt ve dọc theo mái tóc dài, và gương mặt của cô.
Toàn thân Tô Di tê dại, nhìn hắn chăm chú vuốt ve từng tấc da thịt của cô. Khi tay hắn dừng trên bụng cô thì không di chuyển nữa, cô hơi luống cuống, nhẹ nhàng nắm lấy tay hắn: "Cầu xin anh. . ."
Hắn liếc nhìn cô, bàn tay tiếp tục trượt xuống.
Tuy nhiên Tô Di phát hiện ra, tay hắn, mắt hắn, hoàn toàn không mang theo bất cứ tình dục nào. Như thể chỉ muốn xác nhận dáng vẻ của cô, cảm xúc của cô. Cho đến khi hắn vuốt ve hết hai chân cô, hắn đứng thẳng dậy với vẻ mặt bình tĩnh.
Lại nhìn cô thêm vào giây, Hình Nghị xoay người rời đi.
"Mạnh Hi Tông. . . Anh đã làm gì anh ấy?" Tô Di run giọng hỏi.
Hắn nghe vậy đứng sững lại, xoay người, lại đi tới trước mặt cô.
"Có biết phải làm thú cưng của tôi thế nào không?" Hắn bỗng nâng tay lên, nắm cái cằm nhỏ nhắn mềm mại của cô.
Tô Di cắn chặt khớp hàm không lên tiếng.
"Vâng lời, cô có thể sống dễ dàng." Ánh mắt của hắn dừng trên bụng cô, "Bao gồm chồng và con của cô."
Lúc Hình Nghị rời khỏi căn phòng, sắc trời ngoài cửa sổ đã đen như mực. Tô Di vẫn nằm trên giường như một xác chết, sau lưng mồ hôi lạnh thấm ướt cả áo.
Vô cùng may mắn trong bất hạnh, cô còn sống, hắn không đụng vào cô, con cũng không xảy ra chuyện gì.
Thế nhưng cô phải làm sao bây giờ?
Mạnh Hi Tông, bây giờ anh đang ở đâu? Có nổi giận không kiềm chế nổi bởi vì cô mất tích không? Hình Nghị có làm hại anh không? Anh còn bình an hay không?
Mạnh Hi Tông, anh ở đâu?
Cô không muốn anh tới cứu mình như ngày hôm qua nữa, bởi vì đây là đại bản doanh của người máy, cho dù anh tổ chức đại quân phản công, cũng là cửu tử nhất sinh; nhưng Hình Nghị này, lại muốn nuôi dưỡng cô như thú cưng ư?
Khi Tô Di trằn trọc lo lắng ở dinh thự của Hình Nghị, toàn bộ tay chân của Mạnh Hi Tông đều bị xiềng xích, bị một đội người máy kim loại áp giải, giữa trời chiều, lái xe tới quảng trường trung ương của Tự Do Thành.
Hình Kỳ Lân ngồi đối diện anh, hạ giọng nói: "Anh yên tâm, chỉ cần chịu khổ một chút, răn đe loài người. Anh thật sự giết quá nhiều người máy. Nhưng tôi đảm bảo anh sẽ sống sót."
Mạnh Hi Tông mặc quân trang cực bẩn, trên mặt có rất nhiều vết bẩn xám đen. Tuy nhiên vẻ mặt của anh bình tĩnh như thể còn đang chỉ huy chiến hạm tác chiến, nhìn Hình Kỳ Lân nói: "Cảm ơn cậu. Hôm qua đã cứu vợ tôi."
Hình Kỳ Lân cười khô khan: "Giết chết phụ nữ có thai là chủ ý ngu xuẩn của Doris, Hình Nghị đã giết chết Doris rồi. Thứ người máy chúng tôi muốn là lợi ích chứ không phải là giết chóc, cũng giống anh thôi."
Mạnh Hi Tông hờ hững liếc nhìn hắn.
Xe dừng lại, Mạnh Hi Tông bị lôi xuống.
Bởi vì đã thông báo trước, hầu như toàn bộ người dân thành phố Tự Do, đều bị tập trung ở đây. Giữa khoảng trường mênh mông, dựng mười giá chữ thập cao bằng hai người, ngoại trừ giá thứ nhất trống không, trên những giá khác đều trói những người đàn ông.
Vẻ mặt Mạnh Hi Tông bình tĩnh bị trói lên giá chịu hình. Anh quay đầu nhìn sang Giản Mộ An ở bên phải. Giản Mộ An gục đầu xuống, trên lồng ngực cường tráng đã be bét máu me, hình như đã hôn mê.
"Hôm qua." Hình Kỳ Lân cầm microphone, khẽ nói với vạn người dân, "Mạnh Hi Tông, thủ lĩnh của lính đánh thuê, dẫn hơn năm mươi người, đoạt máy bay chiến đấu của Đế Quốc, đánh vào bệnh viện Đệ Nhất trong thành phố, bắn chết hơn hai mươi sỹ quan và binh sĩ người máy. Loại hành vi phản kháng này, ở Đế Quốc, ở tinh hệ Vĩnh Hằng, tuyệt đối không thể dung tha.
Dựa theo điều hai mươi bốn 'điều khoản thực dân', và điều một trăm bốn mươi ba 'hình pháp Liên Minh', toà án quân sự đã tiến hành xét xử Mạnh Hi Tông. Hôm nay xử phạt hắn công khai. Hi vọng tất cả dân chúng coi đây là lời cảnh tỉnh, phải tuân thủ 'điều khoản thực dân', từ bỏ tất cả hành vi chống đối, mưu đồ phá hoại đoàn kết Liên Minh. Chỉ cần biết thân biết phận, các người sẽ tuyệt đối không xảy ra bất kỳ thương tổn ngoài ý muốn nào. Nhưng nếu như xảy ra hành vi phản kháng một lần nữa, chẳng những phải chịu hình phạt ngày hôm nay, gia đình, bạn bè, lập tức cũng bị giết không tha."
Hình Kỳ Lân tuyên đọc quyết định hình phạt của toà án quân sự đối với Mạnh Hi Tông, người dân trên quảng trường sau một hồi yên lặng dài dằng dặc, bắt đầu xôn xao ầm ĩ.
Trên một trăm người máy giơ hai súng lên, nhắm ngay những người dân này.
Có người đang gào khóc: "Sỹ quan chỉ huy! Sỹ quan chỉ huy!"
Cũng có người hô lên: "Bởi vì ngài cứu những phụ nữ có thai này!"
Nhưng lại có càng nhiều người thảo luận sôi nổi: "Thì ra chính là anh ta và người máy sống mái với nhau! Không nên đấu tranh, thế này không phải là hại dân sao?"
Có người hòa theo: "Đúng vậy! Lúc đó bùng nổ chiến tranh, thất bại dưới tay người máy, bây giờ đấu tranh nữa làm cái quái gì nữa! Lúc đó thì làm cái gì cơ chứ?"
Mạnh Hi Tông bị trói chặt trên giá hành hình, từ từ ngẩng đầu lên, thấy những người dân cách anh rất gần, đối diện với ánh mắt của anh, trên mặt đều hiện lên vẻ kinh hoàng.
Họ phản ứng như vậy, khiến anh cảm thấy hơi buồn cười.
Anh hiểu ý đồ của Hình Nghị.
Ngày đàm phán đó, Hình Nghị bị Hình Kỳ Lân cầm súng ép buộc, chấp thuận không giết mình. Mà cái gọi là trừng phạt lúc này, chỉ là muốn ở trước mặt dân chúng, áp chế anh, tiến thêm một bước đả kích ý chí đấu tranh của nhân dân? Điều này càng khiến dân chúng lại nản lòng thoái chí hơn là giết anh để anh trở thành anh hùng.
Anh ngẩng đầu nhìn bầu trời mù mịt -- Bây giờ cô đang chờ đợi ở nhà, có phải là rất nóng ruột hay không. Lúc bị người máy bắt đi, anh chỉ có thể vội vã bảo người bên cạnh báo tin cho cô, nói rằng mình tham gia một nhiệm vụ, không thể về nhà. Cho dù xảy ra chuyện gì, trước khi cô sinh con, nhất định phải gạt cô.
Cũng may, chí ít cô ấy không biết mình bị hành hình.
Một hiến binh to cao cường tráng, cầm roi dài đến gần. Sau khi chiếm lĩnh tinh cầu, người máy tổ chức lại đội hiến binh, chuyên môn trợ giúp bọn chúng duy trì trị an thành thị.
Mà người này rõ ràng không nhận ra Mạnh Hi Tông, sắc mặt lạnh lùng đứng cách mấy mét, xắn tay áo lên, lộ ra cánh tay chắc khỏe.
Roi hợp kim dài được trang bị thêm gai sắc, đây là công cụ hành hình mà cấp dưới tạo ra lúc Mạnh Hi Tông quản lý đội hiến binh. Mạnh Hi Tông biết roi đó quất lên người, còn đau đớn hơn cả khi bị gậy kim loại đánh mạnh; mà gai sắc, sẽ đâm vào mấy tấc trong da, cắt qua một phần máu thịt.
Anh không nhắm mắt, chỉ bình tĩnh nhìn bầu trời tối tăm phía trước.
Roi dài màu bạc mang theo cơn gió lớn "vụt" một tiếng quất xuống rất mạnh, cho dù là Mạnh Hi Tông ý chí rất kiên cường, lúc này cũng không nhịn được mà kêu một tiếng đau đớn. Con đau buốt như thể ngọn lửa cháy khắp ngực, anh cúi đầu, thấy ngực mình có một vết thương mới máu me đầm đìa.
Dân chúng vây xem có người dùng tay bịt kín hai mắt mình lại. Mạnh Hi Tông chợt mỉm cười. Anh nghĩ, quả nhiên mình không phải là người tốt, thấy dân chúng không đành lòng, trong lòng anh lại nổi lên sự sảng khoái.
Hiến binh hành hình thấy vẻ mặt của anh, sửng sốt, trong miệng chửi bởi gì đó, lại quất tiếp từng roi xuống.
Lúc sắc trời đen kịt, những vì sao dày đặc sáng ngời lấp lánh.
Dân chúng vây xem đã im bặt, không trung quảng trường trống trải, chỉ có tiếng roi vang lên nặng nề nện xuống.
"Đánh chết hắn! Đánh chết hắn!" Dân chúng bị nhiễm bạo lực, có người lớn tiếng gào thét, như thể lúc này cho dù là giết chóc đồng bào, cũng có thể phát tiết được áp lực khủng khiếp của bọn họ dưới sự thống trị của người máy.
Tuy nhiên cũng có một đám người phẫn nộ muốn phá vỡ phòng bị của binh sĩ người máy, cuồng nộ thét lên: "Thả anh ấy ra! Dừng lại! Đừng đánh nữa!"
Hiến binh đó cũng đánh đến đỏ mắt, giơ roi dùng hết sức lực toàn thân quất mạnh xuống.
"Được rồi!" Hình Kỳ Lân vẫn sa sầm mặt đứng ở một bên chợt lao đến, đoạt lấy chiếc roi trong tay hiến binh đó. Hiến binh quát to một tiếng vồ tới, Hình Kỳ Lân giơ chân hung hăng đạp hắn ngã xuống đất.
Toàn bộ mọi người xung quanh yên lặng, bao gồm cả tên kêu la "Giết chết hắn".
Hình Kỳ Lân đi về phía người đàn ông bị trói trên cột hành hình kia, trong mắt lại có thể nổi lên một luồng lệ nóng.
Hắn nghĩ mình có lẽ đã sai rồi.
Ngày chiếm lĩnh đó, để Mạnh Hi Tông chết trận như một anh hùng, có lẽ tốt hơn ngày hôm nay nhận hết dằn vặt trong tiếng hoan hô của đồng bào.
Là hắn đẩy Mạnh Hi Tông tới nơi đầu sóng ngọn gió.
Hắn càng muốn bảo vệ Mạnh Hi Tông, Hình Nghị càng muốn giày vò Mạnh Hi Tông. Có thể trong lòng Hình Nghị, Mạnh Hi Tông cũng không chỉ là đối thủ có uy hiếp, còn là tượng trưng cho nhân tính tồn tại trong Hình Kỳ Lân. Cho nên Hình Nghị muốn hủy hoại anh từng chút một, cũng chính là hủy hoại nhân tính của Hình Kỳ Lân.
Mà Hình Kỳ Lân hắn, dùng hết mọi biện pháp cũng phải bảo vệ Mạnh Hi Tông, rốt cuộc là vì tình bạn của họ, hay là chỉ ích kỷ muốn chứng minh mình mô phỏng được nhân tính?
Tâm trạng Hình Kỳ Lân rối bời, đi từng bước về phía Mạnh Hi Tông. Hắn nghĩ mình có phải bị hoa mắt hay không, sao Mạnh Hi Tông lại có thể ra nông nỗi này? Anh ấy phải là người kiêu căng mà ngạo mạn, mạnh bạo mà lạnh lùng. Ngoài Tô Di ra, anh chưa bao giờ để ý tới bất cứ kẻ nào, bao gồm cả hắn.
Nhưng hiện tại anh lại thoạt nhìn dơ bẩn yếu ớt như thế, giống như người bò ra từ đống xác chết, bất cứ kẻ nào cũng có thể đánh bại anh dễ dàng, đầy đọa anh rơi xuống tầng địa ngục sâu hơn.
Toàn thân anh, hầu như không còn phần da thịt nào lành lặn. Trong bóng đêm, phần máu thịt rách nát, và cả mấy chỗ xương trắng rùng rợn, như thể dòng nước xoáy tĩnh lặng vẩn đục, khiến Hình Kỳ Lân vừa mê man vừa đau đớn.
"Đặt anh ta xuống." Hắn run giọng hạ lệnh.
"Tướng quân, có đứa hắn vào nhà giam không?" Người máy hỏi.
"Không!" Hình Kỳ Lân quát lên một tiếng lớn, "Đưa anh ta về nhà!"
Đưa anh về nhà. Đưa anh quay về với vợ anh.
Hình Kỳ Lân bất chấp, hắn biết nếu như Mạnh Hi Tông chết đi, người đàn ông Carlo Chu kia, cũng sẽ chết đi trong cơ thể hắn.
Máy bay đậu ở sân bay của căn cứ nam bán cầu. Ở đây đã là một vùng biển phẫn nộ từ lâu —— vô số người tập trung trong sân bay. Hôm nay sau khi họ trở lại căn cứ, mới biết được tin tức ban ngày Mạnh Hi Tông bị đưa đi. Điều này đủ để khiến họ điên cuồng. Cho dù người máy cầm súng uy hiếp, họ cũng không chịu vào nhà, không chịu rời đi.
Mà khi đám người Giản Mộ An được đặt trên cáng cứu thương, từng người được khiêng ra, những quân nhân xung quanh thật sự bổ nhào tới như điên, trực tiếp đánh tay không với đám quân nhân máy móc.
Trên sân bay tiếng súng và tiếng kêu gào ầm ĩ loạn cả lên, Hình Kỳ Lân lại như thể không thấy gì, mặc cho họ chém giết đánh lộn, hắn mặc kệ sự sống chết của loài người và người máy.
Máy bay của hắn đậu thẳng ở cửa nhà Mạnh Hi Tông, hắn và một thân tín khác, tận tay cực kỳ cẩn thận khiêng Mạnh Hi Tông xuống.
Có mấy người chạy tới nhanh chóng, là hạm trưởng cấp dưới của Mạnh Hi Tông. Thấy Mạnh Hi Tông trên cáng cứu thương, sắc mặt của bọn họ nhất thời rất khó coi. Thế nhưng có lẽbởi vì Mạnh Hi Tông đã từng dặn dò, họ kiềm nén cơn giận, theo Hình Kỳ Lân vào nhà.
Bác sĩ đến rất nhanh, cắn răng kiểm tra bắt tay vào xử lý vết thương. Một căn phòng toàn những người to lớn kiên cường nhất, đều đỏ mắt rơi lệ.
"Tây Lạc." Hình Kỳ Lân đỏ mắt nói với cấp dưới, “Trước khi anh ấy khỏi hắn, anh hãy dẫn mội đội người ở lại đây. Bất cứ người máy nào muốn tiến đến, cũng không cho qua. Cho dù là người của sỹ quan chỉ huy cũng vậy.”
Mọi người thấy dáng vẻ tức giận của hắn, lại chỉ có thể lặng im.
Mấy giờ sau, bác sĩ mới thở dài một hơi: “Có thể sống sót hay không, phải xem ngày mai có hạ sốt hay không.”
“Nếu như anh ấy chết. . .” Hình Kỳ Lân nhìn bác sĩ, “Các người đều phải chết.”
Nhưng lúc này, dường như có thể nghe thấy lời bác sĩ nói, mí mắt của Mạnh Hi Tông chợt giật giật, hình như là muốn mở mắt. Bởi vì khóe mắt và mũi bị đánh trúng, mắt anh thật ra căn bản không mở ra được, chỉ miễn cưỡng hé ra chút xíu.
Nhưng điều này đủ để khiến mọi người phấn chấn, tất cả vây tới.
“Tô Di. Tô Di đâu?” Giọng nói của anh yếu ớt như muỗi.
Câu hỏi đơn giản nhất này, như thể một tia chớp đánh trúng mọi người. Tất cả mọi người đều ngây dại.
Tô Di, Tô Di đâu?
Anh đã máu me đầm đìa, nhưng người phụ nữ anh yêu nhất ở đâu?
Lúc này Hình Kỳ Lân cũng nhận thấy được sự khác thường, hạ giọng hỏi người bên cạnh: “Chị dâu đâu?”
Người đó ngừng lại một chút mới nói: “Lúc chúng tôi tới chị dâu đã biến mất. . . Có người thấy sáng sớm hôm nay có người máy tới đây.”
Giọng nói của hắn rất thấp, tuy nhiên Mạnh Hi Tông nằm trên giường nghe thấy cực kỳ rõ ràng. Tay anh chống lên giường muốn ngồi dậy, tuy nhiên bàn tay lộ xương thịt vừa mới chạm lên giường, đã co rút kịch liệt, cũng không di chuyển nổi nữa.
Anh bắt đầu vùng vẫy kịch liệt, bác sĩ luống cuống, đè anh lại.
“Đừng nhúc nhích!”
Mọi người ba chân bốn cẳng đè anh lại, anh dường như mất lý trí, cố gắng vùng vẫy nhiều hơn. Mà trong mắt mọi người, chính là tứ chi máu me be bét khác hẳn lúc xưa, co giật mãnh liệt.
“Sỹ quan chỉ huy!” Có người hô to một tiếng, “Anh chết rồi thì thật sự không gặp được cô ấy nữa đâu.”
Những lời này như thể ma chú, khiến thân thể tàn tạ đó chợt cứng đờ. Mà câu nói đó rõ ràng làm cho hơi thở liều mạng căng thẳng của anh buông lỏng. Anh không cử động chút nào nữa. Đờ người trên giường, hai mắt nhắm nghiền, giống một xác chết.
Mọi người cho rằng anh lại rơi vào hôn mê lần nữa, đưa mắt nhìn nhau, thở dài liên tiếp.
“Tô Di!”
Mạnh Hi Tông hôn mê chợt thốt lên một tiếng đau xót.
Đó là giọng nói vừa thấp vừa khàn, tựa như phát ra từ nơi sâu nhất trong cơ thể, nghiền nát xương cốt và máu thịt toàn thân anh, liều mạng thét lên, máu me đầm đìa tĩnh lặng. Bên xương gò má sưng vù không rõ hình dạng của anh, hai hàng máu loãng lăn đều xuống.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT