Đó là một ngày trời trong vắt, bầu trời xanh như nước biển, chỉ có điều là an tĩnh hơn biển rất nhiều.
Tô Di và Xoa Muội xuống xe. Tô Di dẫn theo con trai mới được một tuổi rưỡi, bước chân nó be bé, ba người hai lớn một nhỏ bước trên con đường đá sỏi đi thẳng lên núi.
Xoa Muội đội chiếc mũ rộng vành, tóc dài lượn sóng, mặc chiếc quần short màu hồng tôn lên đôi chân dài, xinh đẹp động lòng người. Tô Di cột mái tóc đen thành đuôi ngựa, đội chiếc nón lưỡi trai, gọn gàng linh hoạt, xinh đẹp ngây thơ.
Tô Di nghi ngờ nhìn ngôi biệt thự đang nằm sừng sững phía trước "Kỳ Lân chuyển qua đây từ bao giờ?"
Xoa Muội cười hì hì "Anh ấy nói ở đây phong cảnh tốt, tương lai sẽ sinh con ở đây."
Tô Di vuốt ve bàn tay mềm mại non nớt của con trai, không tưởng tượng ra được con của Kỳ Lân và Xoa Muội sẽ như thế nào.
Con của người máy và con người.
Nhưng dường như Xoa Muội cũng chẳng màng đến, nên cô cũng không nên hỏi nhiều. Hôm nay cô và Xoa Muội dẫn con trai đi hội đạp thanh (1), mệt mỏi nên đến đây nghỉ ngơi. Chỉ có điều phong cảnh ở đây đúng là không tệ, Kỳ Lân rất biết hưởng thụ.
(1):Hội đạp thanh: Lễ hội trong tiết Thanh Minh, Việt Nam mình không có tổ chức lễ hội này. Các bạn có thể tham khảo tại đây http://yume.vn/news/du-lich/kinh-nghiem ... 7C9D2.html
Ngôi biệt thự màu trắng nằm trong ánh sáng lưa thưa, mờ ảo lung linh khôn cùng.
Không khí trong núi yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên tiếng chim hót lảnh lót. Ba người đạp trên lá khô, vang lên tiếng giòn giã vui tai. Trong núi rừng xanh thẳm, các cô lại nghe thấy tiếng bước chân mơ hồ.
Có người ư?
Tô Di ôm con trai, đi thăm dò vòng qua biệt thự với Xoa Muội. Lại thấy Hình Kỳ Lân mặc quân phục màu bạc, đứng trước bãi cỏ của biệt thự, đang quay đầu nhìn qua. Bắt gặp các cô, gương mặt sâu xa giãn ra, hiện lên sự ấm áp.
"Sao các người lại đến đây?" Giọng nói của hắn rất bình tĩnh.
Ánh mắt Tô Di nhìn ra phía sau cách hắn 10km. Cuối mảnh sân, có một người máy kim loại, đưa lưng về phía các cô, đang bước đi trên con đường nhỏ trong rừng.
Tô Di nheo mắt tập trung.
Trong ánh trời chiều chạng vạng soi lên toàn thân người máy kia tỏa sáng lấp lánh. Kim loại sáng bóng như nước, nhưng lại không khiến đường viền của hắn ta mềm mại đi chút nào. Ngược tấm lưng cùng đôi chân dài thẳng tắp lại lộ ra sự cứng rắn lạnh lùng.
"Chờ một chút."
Tô Di lên tiếng, ngay cả chính cô cũng cảm thấy kinh ngạc.
Xoa Muội ngu ngu ngơ ngơ. Còn vẻ mặt của Kỳ Lân giống như bị người ta đánh trúng một cú, hơi ngây ra khó hiểu.
Mà hình như người kia không hề nghe thấy, bước chân lại tăng nhanh, thoáng cái đã biến mất sau rừng cây.
"Mẹ, mẹ, đau!" Chân mày nho nhỏ của Mạnh Dao bỗng nhíu lại, tủi thân khóc lớn tiếng trong lòng Tô Di.
"Sao vậy con cưng!" Tô Di cả kinh, cúi đầu nhìn xuống, vừa bực mình vừa buồn cười -- Hóa ra lúc nãy Xoa Muội hái vài chiếc lá cho Mạnh Dao chơi. Kết quả là nhóc Mạnh Dao dùng chiếc lá mềm mại thật dài quấn lên ngón tay cái của mình. Nên giờ đây bị xiết đau đớn.
Xoa Muội nghe Mạnh Dao khóc, cũng gấp rút vội vã xông lên xem xét. Tô Di tháo chiếc lá ra ném xuống đất, lại bỗng cảm giác được hai tia mắt nóng bỏng.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy người máy kia đã đi nhưng quay lại, đứng trên còn đường mòn, xa xa nhìn lại đây.
Ánh mắt trầm tĩnh sắc bén.
Kỳ Lân thấy nhóc con nín khóc mỉm cười trong lòng Tô Di, nói cao giọng "Không có sao không có sao. Nhóc con nghịch quá. Tô Di, ôm nó vào nhà rửa tay đi."
"Chú ôm con." Mạnh Dao thấy Kỳ Lân ra vẻ rất thân thiết, vùng vẫy muốn nhào vào lòng hắn.
Tô Di trao đứa bé cho Kỳ Lân, quay đầu nhìn lại, chỉ còn thấy rừng cây xanh thẳm trước biệt thự.
Không còn thấy bóng dáng người máy kia đâu cả.
"Đó là ai? Người máy kia đó?" Tô Di hỏi.
Tại sao lại cho cô có cảm giác vô cùng kỳ quái?
"À, đó một hộ vệ của tôi." Kỳ Lân nói vẻ dửng dưng "Sao vậy?"
"... Không có gì."
Kỳ Lân trả nhóc con lại cho Tô Di, ôm Xoa Muội, ngón tay chỉ lên đầu mũi của cô ta "Sao đột nhiên tập kích? Không phải em ngại xa nên vẫn không chịu đến biệt thự này sao?"
Buổi tối về nhà, Tô Di cũng không nói với ông xã mình về sự hoài nghi vào ban ngày. Ngược lại, hôm nay Mạnh Hi Tông tựa như đặc biệt hăng hái, hạnh hạ đến nửa đêm mới chịu bỏ qua.
Sau khi ngủ, Tô Di mơ thấy một giấc mộng.
Giấc mộng kia rất đơn điệu, đơn điệu đến mức làm người ta đau khổ.
Cô nhìn thấy một đôi mắt đỏ ngầu, lẳng lặng nhìn mình. Cô không thấy rõ mặt của hắn, hắn cũng không nói câu nào. Cứ lặng yên nhìn cô như thế. Cô nhìn thấy được nỗi đau khổ mãnh liệt, thương xót nặng nề trong mắt hắn.
Cô không biết đó là ai, nhưng sau khi tỉnh giấc khuôn mặt cô nhạt nhòa nước mắt. Cô hiểu, nhất định có người này tồn tại. Nếu không cảm giác kia sẽ không quen thuộc đến thế.
Dường như Mạnh Hi Tông hoàn toàn không ngủ, gần như lập tức giơ ngón tay lên lau khô nước mắt trên gò má của cô.
"Thấy ác mộng à?" Cằm của anh chôn trên hõm vai cô, ôm cô thật chặt.
Tô Di không biết phải miêu tả giấc mộng này làm sao. Chỉ biết nằm trong lồng ngực ấm áp kiên cố của Mạnh Hi Tông, nhìn ánh trăng yên bình ngoài cửa sổ, chảy xuôi như dòng nước.
Bỗng nhiên cô nhớ đến nghi vấn đã chôn chặt trong đáy lòng rất lâu --- Cô và Mạnh Hi Tông, tại sao lại đến thời đại này? Trong khoảng thời gian trống rỗng dài dẵng này, rốt cuộc ẩn chứa bí mật gì?
Thật ra thì đáp án cũng không khó đoán như vậy.
Nhưng Cố Vũ Khanh, Mạnh Hi Tông, Hình Kỳ Lân, tựa như ai cũng muốn tránh né vấn đề kia.
Qua vài hôm, Tô Di gọi điện thoại cho Xoa Muội.
"Em nói ở chổ Hình Kỳ Lân có máy nhận biết được loài người và người máy phải không?"
"Đúng vậy đó" Giọng nói của Xoa Muội lúc nào cũng vui vẻ "Kỳ Lân sợ em gặp nguy hiểm, nên cho em cái máy đó. Máy nhận biết là Cố Vũ Khanh cho anh ấy."
Cố Vũ Khanh?
Hôm đó, chính hắn khẳng định Tô Di không phải người máy, cho nên mới không giết cô.
Nhưng nếu như không phải người máy, sao cô lại sống nhiều năm như vậy? Chẳng lẽ thật sự xuyên không sao?
Qua vài ngày sau, chiếc máy nhận biết đeo tay lớn nhỏ đưa đến tay của Tô Di.
Đêm đó, Tô Di tựa vào lòng Mạnh Hi Tông, lấy chiếc máy nhận biết ra.
"Anh nói chúng ta có phải là người máy hay không? Cái máy nhận biết này có nhận ra không?" Cô mở máy, song trên màn hình chỉ có một màu đen ảm đạm, tỏ vẻ mấy thước xung quanh cũng không hề có người máy.
Mạnh Hi Tông nhìn cô, ánh mắt tò mò thành khẩn "Có quan trọng không?"
"Cũng không quan trọng" Tô Di nói khẽ "Nhưng không biết được nguyên nhân chúng ta xuất hiện ở thời đại này, luôn khiến em hơi không cam lòng."
"Có lẽ trước đây chúng ta là tình nhân" Bờ môi đầy đặn của Mạnh Hi Tông lưu luyến trên gương mặt mềm mại của cô "Chúng ta đến đây chỉ vì gặp lại nhau."
"Gì chứ?" Tô Di làm sao tin như vậy "Năm đó anh nhặt được em đã đối xử với em thế nào? Nếu không phải em không thèm đếm xỉa, bây giờ chắc là một tiêu bản của Xoa Muội rồi"
Qua vài hôm, Tô Di kiểm chứng không có kết quả, cũng không có cơ hội nhìn thấy người máy kỳ lạ kia nữa, nên cũng quăng chuyện này qua một bên.
Hôm đó, Kỳ Lân đến phòng làm việc của Mạnh Hi Tông. Mạnh Hi Tông ném máy nhận biết cho hắn "Sau này đừng để phụ nữ của cậu nói lảm nhảm về những thứ này nữa."
Kỳ Lân cười nói "Thật ra như vậy tốt hơn, sau khi chị dâu nghiệm chứng, sẽ không hoài nghi nữa.”
Mạnh Hi Tông yên lặng.
Không phải anh không nghĩ đến chuyện nói tất cả với Tô Di. Song, nhớ lại thái độ cương quyết dứt khoát của Tô Di tỷ năm về trước, anh lại không dám mở miệng. Tô Di bây giờ, mặc dù bình thản trầm tĩnh rất nhiều. Nhưng nếu như muốn giải thích thân phận người máy của anh, tất phải giải thích năm đó anh bị xóa đi trí nhớ, và cái chết của sư trưởng và chiến hữu cô trân trọng nhất.
Đối mặt với sự trung thành của cô, liệu cô có yêu anh như trước nữa hay không?
Anh phát hiện mình thật sự không dám chắc chắn.
Cho nên, kể từ khi cô trở lại bên cạnh anh, anh khôi phục thân phận người máy, anh đã sớm sắp xếp mạng lưới dày đặc, cô là trung tâm trong mạng lưới ấy. Điện thoại, computer, internet, cho đến chuyên cơ Báo Săn của cô... tất cả đều được cài chip, kết nối với thân thể người máy của anh. Bất kỳ hành động nào của cô cũng sẽ truyền đến trường năng lượng của anh.
Khi cô gọi điện thoại hỏi thăm Xoa Muội, anh đã kêu Kỳ Lân đổi máy nhận biết người máy.
Tuy là hành động hơi vô sỉ, nhưng anh đã lừa cô quá nhiều lần, cho đến hôm nay, đã không còn đường lui nữa.
Song, ngày để cho cô biết sự thật, thật sự còn quá sớm đối với anh.
Có lẽ nhiều năm chinh chiến bị thương, thân thể của cô đã suy nhược sớm hơn dự đoán của anh. Thoáng chốc đã hai mươi năm, bọn họ đã trở thành đôi vợ chồng già chân chính. Cô đã dần dần già yếu.
Bọn nhỏ đều đã lớn, anh dẫn cô đến một hành tinh độc lập khác. Ở đây, dân cư và đồn trú thưa thớt, chỉ biết bọn họ là nhà quyền quý, nhưng không biết lai lịch là ai.
Ngày cuối cùng trong sinh mệnh của cô, thậm chí anh cũng không báo cho hai đứa con đến. Đó là một ngày trời đầy mây, anh ôm cô ngồi trên ban công. Gió nhẹ nhàng thổi qua mười ngón tay đan nhau của hai người.
Đối với Mạnh Hi Tông mà nói, thời khắc đôi mắt cô khép lại, thần kinh anh đau đớn khôn cùng. Anh càng cảm giác được mình đã quyết định chính xác, anh vui sướng vì thân phận người máy của bản thân.
Còn đối với Tô Di, chỉ là cảm giác ngủ một giấc ngắn. Khi tỉnh lại, vẫn còn nằm trong ngực anh.
Mây đen đã tan, ánh mặt trời chiếu qua tầng mây dầy, mưa lất phất tan đi trong ánh mặt trời đỏ rực.
Tô Di đứng lên. Sau giây phút yên lặng ngắn ngủi, cô nhanh chóng phát hiện ra mình không đúng.
Thân thể của cô tràn đầy sức mạnh, mắt của cô vô cùng sáng ngời. Cô giơ tay lên, thấy một đôi tay chỉ thuộc về Tô Di tuổi hai mươi, thon dài trắng nõn.
Đầu óc cô hơi không thích ứng. Mặc dù sớm đã dự trù được kết quả này. Song khi thành sự thật, không ngờ nó lại yên lặng, yên lặng đến quái dị vô cùng.
Cô quay đầu lại, nhìn thấy Mạnh Hi Tông vẫn ngồi đó.
Anh dựa vào ghế dài, đôi mắt đen sâu thẳm yên ả như suốt mấy ngàn năm, vẫn nhìn cô, không hề nói gì.
Đúng rồi, hai mươi năm vợ chồng, sao cô không phát hiện? Cô già đi từng ngày từng ngày, nhưng dáng vẻ anh vẫn như dừng lại ở lứa tuổi ba mươi. Năm tháng không hề để lại dấu vết gì ở anh.
Cho nên, đầu tiên chính là anh, sau đó mới là cô ư?
"Anh không nên làm như vậy." Cô khẽ nói "Chúng ta đã mất đi thân phận, mất đi con mình."
"Điều duy nhất anh không thể mất, chính là em" Giọng nói của anh rất bình tĩnh.
"Em cũng vậy, không nỡ xa lìa anh" Nước mắt cô chảy xuống "Mới vừa rồi, không phải là em không có ý thức... Nhưng khi nghĩ đến anh, em thật sự không cam tâm chết đi."
Anh đứng lên trong thoáng chốc, ôm chặt cô vào lòng.
"Hãy đồng ý với em." Giọng nói cô thổn thức "Nếu như một ngày em không muốn sống, hãy để cho em chết."
"Được." Anh ôm siết lấy cô "Anh sẽ cùng chết với em."
Cô cho rằng: Nhiều năm trước Mạnh Hi Tông đã cải tạo bản thân, giờ đây anh cải tạo cho cô.
Xoa Muội nghe tin đến thăm cô. Hóa ra cô ta đã cải tạo từ lâu. Hai người trò chuyện về thân phận bây giờ, vừa thổn thức vừa vui mừng.
"Chị có sử dụng trường năng lượng chưa?" Xoa Muội cười nói "Em cho chị biết, Kỳ Lân dạy em cách sử dụng trường năng lượng, có thể tiến vào trường năng lượng của người máy, thấy được tất cả về anh ấy. Dĩ nhiên, điều kiện tiên quyết là chị phải mạnh."
"Em sử dụng rồi à?" Tô Di hỏi.
Xoa Muội đỏ mặt lên "Có đôi khi trong lúc làm tình... giao hòa từ trong ra ngoài... tương đối kích thích."
Tô Di bật cười.
Có lẽ đây là cách để người máy giao hòa linh hồn và thể xác. Hai trường năng lượng hợp làm một.
Dựa theo phương pháp của cô giáo Xoa Muội dạy, Tô Di quyết định tạo một niềm vui lớn cho Mạnh Hi Tông. Sau khi cô sống lại, đây là lần thân mật đầu tiên của hai người.
Mạnh Hi Tông vô cùng chú tâm. Thân thể của cô đã được cải tạo, nên tựa như anh cũng buông lỏng rất nhiều. Thế Tô Di mới biết, Mạnh Hi Tông từng bị đè nén biết bao nhiêu. Cho đến hôm nay cô có thể thừa nhận, anh mới không hề kiêng kỵ buông thả trên người cô.
Khi tình dục lên đến đỉnh điểm, Tô Di âm thầm sử dụng trường năng lượng, giống như điều khiển một con rắn, lặng lẽ tiến vào anh. Anh ngẩng gương mặt đang nhễ nhại mồ hôi, khẽ mỉm cười. Anh nhạy bén nhận được tiểu xảo của cô, phóng túng để năng lượng của mình cuốn vào của cô.
Thân thế quấn quít, năng lượng hòa quyện, khiến cho hai người đạt đến mức hòa hợp mãnh liệt chưa từng có. Vào lúc lên đỉnh, Tô Di âm thầm mạnh hơn, năng lượng trường trong cơ thể không tính là đặc biệt mạnh mẽ, chỉ giống như thủy triều xâm nhập vào Mạnh Hi Tông --
Sau cảm giác bất ngờ nổ tung, đột nhiên Mạnh Hi Tông mở hai mắt ra, gần như mạnh mẽ ép trường năng lượng của Tô Di ngược ra ngoài.
Song, đã trễ.
Tô Di giống như bị một sức mạnh vô hình đẩy ra, thế nhưng cô lại né ra phía sau, lưng vào eo chạm vào tường.
Cô ngẩng đầu nhìn Mạnh Hi Tông.
Sau phút mê mang ngắn ngủi, gương mặt cô đau đớn.
Mạnh Hi Tông gần như nhào về phía trước, ôm chặt cô vào lòng "Bà xã, em..."
Tô Di ngơ ngác nhìn anh.
"Những thứ kia đều là thật ư?"
Nhưng trí nhớ chôn sâu trong trường năng lượng của anh, những hình ảnh em vô ý dò thám biết được. Tô Di ương ngạnh kiêu ngạo kia, Tô Di đau khổ khôn cùng kia.
Còn có một số thi thể tương tự như lần người máy tấn công trước đây.
Mạnh Hi Tông im lặng, hai tay siết chặt.
Toàn thân Tô Di sửng sờ, sau đó mạnh mẽ vùng vẫy muốn thoát ra. Anh ôm càng chặt hơn. Tô Di cáu lên, quát to trong lòng anh "Buông tay"
Đổi lấy chỉ là vòng tay anh càng siết chặt hơn nữa.
"Anh để cho em yên tĩnh một chút" Tô Di nhắm mắt lại, hít sâu một hơi ".... Hay em nên gọi anh là… Hình Diệu?"
Mạnh Hi Tông tái mặt.
---------- BỔ SUNG THÊM ----------
104. KẾT CUỘC
Đây là lần đầu tiên Tô Di và Mạnh Hi Tông chia phòng để ngủ. Mà lần đầu tiên Mạnh Hi Tông lại đuối lý, không dám ép buộc cô.
Cô nhìn bầu trời sao ngoài cửa sổ mang theo tâm tình rất phức tạp.
Hận sao? Dường như cũng không quá quan trọng. Từ lúc anh bắt đầu hàng động "kiểm hàng" sỉ nhục cô, cô đã vừa yêu vừa hận anh.
Cho qua sao? Không được. Thậm chí anh đã giấu diếm cô lâu như vậy. Nếu không phải anh sơ xuất trong phút chốc, để lộ ra toàn bộ sự dối gạt của anh, thì gần như việc này đã thành công.
Tô Di lại nghĩ đến, những người xung quanh cô, có bao nhiêu người giúp anh gạt cô đây?
Ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, Tô Di đã nhảy lên một chiếc máy bay chiến đấu Rắn hổ mang. Mạnh Hi Tông chỉ đứng trong phòng ngủ nhìn ra, không ngăn cản, cũng không tỏ thái độ gì. Điều này khiến Tô Di càng tức hơn.
Vậy mà anh lại không đuổi theo nói xin lỗi với mình.
Được rồi, thật ra hai người cũng ở đã ở bên nhau quá lâu, hơn cả tỷ năm rồi còn gì. Việc anh chủ động nói xin lỗi chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Mang theo một cảm giác đau buồn, lại có lẽ là vì chưa thích nghi kịp với thân thể mới này nên nôn nóng bất an. Tô Di khởi động Rắn hổ mang, trực tiếp thực hiện cú nhảy biến mất.
Tại tinh cầu Tự Do phồn vinh thịnh vượng, Tô Di đi trên những con đường quen thuộc, thậm chí có vài thanh niên trẻ tuổi đến bắt chuyện làm quen với cô.
Tô Di không thể không thừa nhận, cơ thể mới rất tốt. Đã lâu cô không cảm nhận được sức mạnh cơ thể, tốc độ nhanh nhẹn, còn có làn da mềm mại mịn màng còn hơn cả trước đây. Trước kia Tô Di nhìn thấy người máy cũng có phần sửng sốt ghê tởm. Nay nó thật sự xảy ra trên người mình, nhưng cô lại không thấy đáng ghét nữa.
Giấy thông hành của cô là cấp bậc cao nhất Liên Minh. Không hề có trở ngại nhỏ nào, cũng không kinh động bất cứ ai, cô nhanh chóng đi vào Phủ Thị Chính. Ngay ở gian phòng góc rẽ, cô đừng ngoài cửa thủy tinh, nhìn vị Phó Thị Trưởng trẻ tuổi đang ngồi ngay ngắn trước bàn, đôi mày chau lại trầm tư.
Mạnh Dao giống cha ở gương mặt kiên nghị, giống mẹ ở làn da trắng nõn. Không được xem là rất điển trai, nhưng lại rất ưa nhìn.
Tô Di đứng cạnh cửa, lẳng lặng nhìn con trai. Cô lại nghĩ đến thời điểm mới vừa có con, khi đó Mạnh Hi Tông sa sút. Cô lại mềm lòng.
Chắc anh là một người máy xui xẻo nhất trong hoàng tộc cơ giới rồi.
Đơn giản, chỉ vì anh yêu cô.
Có lẽ cô đã xuất thần quá lâu, ngài Phó Thị Trưởng ở trong phòng rốt cuộc không chịu đựng được nữa. Cậu ta đứng lên mở cửa, khoanh tay đứng nhìn người phụ nữ trẻ tuổi bằng mình ở trước mặt "Mẹ, mẹ nhìn đủ chưa vậy?"
Tô Di trợn to mắt nhìn cậu -- Quả nhiên, con trai cũng biết. Hai cha con luôn luôn ăn ý, nên quyết định giấu diếm luôn cô mà.
"Dỗi đủ rồi thì về đi." Mạnh Dao thở dài như ông cụ "Ba con cũng rất đáng thương! Mẹ vừa đi, ba đã đã gọi báo chúng con biết, kêu con chăm sóc cho mẹ. Mẹ à, dù sao mỗi lần cũng bị ba ăn hết sạch còn gì, đi về nhà đi."
Tô Di tức giận, quay đầu bỏ đi.
Rắn hổ mang đáp xuống tinh cầu Dong Binh xa xôi.
Từng chiếc máy bay chiến đấu, như mây đen phủ đầy trên bầu trời không. Báo Săn và Rắn hổ mang chia thành hai phe, kịch liệt tấn công nhau. Tô Di đứng trên mặt đất của Bộ Chỉ Huy trong chốc lát, nụ cười nở trên môi.
Máy bay chiến đấu đáp xuống theo thứ tự, chiếc cuối cùng nhẹ nhàng nhanh nhạy dừng trước mặt Tô Di.
Một thiếu úy trẻ tuổi đứng trước mặt Tô Di, giọng nói bình thản "Có chuyện gì sao?"
Tô Di lẳng lặng quan sát cô gái.
Thiếu Úy cười "Thì ra lúc mẹ còn trẻ lại có dáng vẻ này."
Tô Di cả giận "Mạnh Phạm, con cũng biết ư?"
Mạnh Phạm bĩu môi "Mẹ, ngoại trừ mẹ ra, ba con chẳng có giấu diếm ai cả. Lúc con mười tuổi, ba đã nói với con, tự chăm sóc tốt cho chính mình, không cho can thiệp vào chuyện của ba và mẹ."
"......."
Mặc dù Mạnh Phạm nhìn Tô Di vẫn còn tức giận, vẻ mặt cô lại hơi thả lỏng. Cô khoác lên vai Tô Di "Nếu đã tới rồi, thôi thì đi kiếm chỗ vui chơi trước đã! Đi nào"
Trước kia, Tô Di cũng có đến thành Dong Binh nơi của Thú tộc trú đóng. Đã qua nhiều năm, dân tộc thú cũng từ bỏ nhưng thú vui tiêu khiển đặc trưng của tổ tiên, đã mở nhiều hộp đêm, quán bar, phụ nữ cũng đã bớt đi nhiều dã tính thay vào đó là sự dịu dàng hòa nhã.
Tô Di đứng trong quán bar sôi động, nhìn những anh chàng cô nàng xinh đẹp quyến rũ, mặc quần áo hở hang, đang lắc lư thân thể trên sàn. Cô uống một hớp rượu, liếc mắt nhìn Mạnh Phạm "Con cũng sống thoáng nhỉ"
Mạnh Phạm nói thản nhiên "Mẹ cho rằng con là mẹ à? Cả ngày quấn quýt với ba ở hành tinh nhỏ kia. Ba không thích cho bất cứ ai chiếm dụng chút xíu thời gian nào của mẹ cả. Càng già càng quái gỡ."
Tô Di cười khúc khích "Ba con chỉ thích an tĩnh." Trong đầu hiện lên dáng vẻ Mạnh Hi Tông ngày ngày lẳng lặng cầm cuốn sách ngồi trên bờ cát, gương mặt điển trai dịu dàng...
Đợi một tý, anh là người máy, sách vở gì chỉ cần nhìn qua là nhớ hết rồi, căn bản không cần phải xem hoài một cuốn --
Cho nên, thời gian đọc sách mỗi ngày, đều là giả vờ sao?
Tô Di phun rượu ra.
Mạnh Phạm chỉ cười không nói.
Lại một lát sau, có một chàng trai đến gần bọn họ. Vẻ mặt Mạnh Phạm thản nhiên, Tô Di cũng không có hứng thú. Đàn ông chẳng có gì thú vị cả. Trong lúc lơ đãng, Tô Di ngẩng đầu, cảm giác rằng tựa như có ai đang quan sát mình. Nhưng nhìn khắp xung quanh một lượt, cũng chẳng có ai quen biết.
Cuối cùng, cô ngẩng đầu, thấy có một camera quan sát cách đó không xa.
Dựa theo tài liệu cô tra xét được, người máy có thể kết nối với những máy móc cao cấp. Mà anh tất nhiên có đủ thủ đoạn để định vị cô một cách chuẩn xác. -- Cho nên, cảm giác khó chịu vừa rồi, là do người khác đang theo dõi tới đây. Kết nối với hệ thống phòng ngự của thành Dong Binh, quan sát từng hành động của cô thông qua camera này ư?
Tô Di nhìn camera kia trong giây lát, sau đó kéo chàng trai bên cạnh đến gần. Hai tay nhanh chóng ôm cổ của hắn, giả vờ chuẩn bị hôn lên...
"Ting, Ting, Ting , Ting" - Còi báo động của quán bar chợt vang lên. Giống như cơn tức giận đang kiềm nén của ai đó ở trước mặt.
Tô Di cười sảng khoái, đẩy chàng trai đó ra, lôi Mạnh Phạm đang khó hiểu, thừa dịp hỗn loạn chạy khỏi quán bar.
Tô Di đã dạo chơi cả ngày bên ngoài, sau chuyện vừa rồi, nhất định anh sẽ nhanh chóng nhảy đến đây. Tô Di cướp máy bay Báo Săn yêu quý của con gái, để lại chiếc Rắn hổ mang bị cài định vị, nhảy đi lần nữa.
Cả tinh hệ này chỉ có một nơi mà trường năng lượng của Mạnh Hi Tông không thể xâm nhập được.
Ngồi trên ghế salon, Tô Di uống cà phê, tâm trạng đắc ý vô cùng.
Cố Vũ Khanh nhìn người phụ nữ khuya lơ khuya lắc không mời mà đến, khóe miệng hơi cong lên "Đây là cô muốn phá hoại tình cảm anh em của tôi và anh ta đấy."
Tô Di khinh bỉ "Năm đó tôi giúp anh đeo đuổi Rebecca thế nào, vậy mà chỉ nhớ đến tình cảm với anh ấy thôi ư?"
Cố Vũ Khanh cười cười.
Người đẹp ngày xưa đã gả làm vợ của người khác, nghe nói con trai cũng đã mười mấy tuổi. Hôm nay nghe Tô Di nhắc đến, chỉ còn là nỗi buồn thoáng qua.
Chỉ có điều, hắn cũng không ngại nhìn thấy tình trường của Mạnh Hi Tông cũng thất lợi một lần như mình.
"Được rồi, chỉ cần cô không muốn, tôi sẽ không để cho anh ấy vào đây."
Nửa tiếng sau, quả nhiên máy truyền tin trong nhà vang lên. Quan hầu lại cười nói "Nguyên soái, Mạnh Hi Tông đến đón vợ mình."
"Cản lại." Cố Vũ Khanh thờ ơ không thèm đếm xỉa "Khởi động hệ thống phòng ngự, để cho anh ta vui vẻ chút ở bên ngoài đi."
Vẻ mặt Tô Di sửng sốt.
Mặc dù Mạnh Hi Tông là nguyên soái người máy. Nhưng hệ thống vũ khí của Cố thị được chế tạo lại đặc biệt nhắm vào người máy. Mặc dù Mạnh Hi Tông mạnh hơn, nhưng một khi lâm vào trận địa bao vây, cũng có thể không phải là đối thủ với hệ thống này.
"Yên tâm" Cố Vũ Khanh cười nhạt "Anh ta lừa cô nhiều năm như vậy, để anh ta chịu chút đau khổ cũng tốt mà."
Tô Di yên lặng trong chốc lát "Được".
Hơn mười phút sau, không có tin tức nào truyền đến. Tô Di lại ngồi không yên, cô đứng lên "Thôi để tôi đi là được rồi."
Cố Vũ Khanh liếc nhìn cô "Đúng rồi, cho cô xem cái này."
Đó là hình ảnh trong trường năng lượng của Cố Vũ Khanh ghi lại.
Một hình ảnh đen như mực, vô biên vô tận, cũng không thấy rõ được năm ngón tay. Cho đến bây giờ Tô Di chưa từng thấy một nơi đen tối sâu thẳm như thế, màu sắc của không gian cũng không thuần khiết như vậy.
"Đây là hố đen" Cố Vũ Khanh nói thản nhiên.
Tô Di ngớ người ra.
Trong phút giây ngắn ngủi buổi tối hôm đó, trong trường năng lượng của Mạnh Hi Tông, cô cũng thấy màu đen hun hút như vậy. Nhưng lượng tin tức vô cùng khổng lồ, năng lượng của cô cũng chảy qua không có dừng lại nhiều.
Tựa như phát hiện được sự ngập ngừng của cô, Cố Vũ Khanh giải thích: "Ừ, đây là trường năng lượng của Mạnh Hi Tông. Tôi đã bảo lưu lại chiết xạ năng lượng của anh ta trong trí nhớ của tôi."
Trong bóng tối tĩnh mịch kia, xuất hiện một tia sáng nhỏ nhoi.
Tia sáng vô cùng yếu ớt.
Một cơ thể đàn ông, trầm tĩnh như hồ nước, từ từ trôi đi. Dáng vóc anh gầy gầy, gương mặt tiều tụy. Đường nét cương nghị, xanh xao xám ngoét, gần như không còn da thịt.
Căn bản giống như một xác chết bị rút hết tất cả sức sống. Mà chút ánh sáng yếu ớt kia, dường như được phát ra từ những nơi sâu thẳm trong cơ thể anh, miễn cưỡng chống chọi với hố đen u tối.
Tô Di chưa từng nhìn thấy Mạnh Hi Tông như vậy bao giờ. Hơi thở cô chậm lại. Chỉ cần liếc mắt nhìn thôi cũng đủ khiến cô cảm thấy khổ sở khốn cùng. Dương như anh càng trôi càng xa trong hố đen.
"À... Khoảng thời gian này, tôi nghĩ có lẽ là mấy tỷ năm, cũng không có viết vào trí nhớ của anh ta, chỉ có vài đoạn chiết xạ năng lượng ngắn rải rác." Cố Vũ Khanh khẽ thở dài "Ở trong hố đen lây lất lâu như thế, Tô Di, nếu anh ta đã làm chuyện có lỗi với cô, cô cũng nên tha thứ cho anh ta được không?"
Tô Di cắn môi dưới "Anh ấy đang ở đâu?"
Cố Vũ Khanh khẽ cười "Vẫn còn đọ sức cùng với hệ thống phòng ngự."
Tô Di đứng dậy rời đi.
Cô nằm trên bờ cát, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, đã được anh ôm siết cả người vào lòng. Anh không nói lời nào, chỉ có đôi mắt đen thẳm nhìn cô thật tha thiết.
Tô Di quay đầu không nhìn anh.
"Mèo con..." Trong giọng nói anh hơi vui mừng, có thể là vì, cô đã cam tâm tình nguyện về nhà, tại sao vẫn còn giận dỗi.
"Nguyên tắc đầu tiên để yêu một người chính là tôn trọng cô ấy, anh có hiểu không? Không nên có bất kỳ điều gì giấu diếm, huống chi là chuyện lớn như vậy." Tô Di làm mặt lạnh.
"Anh không muốn em đau khổ" Anh bắt đầu nhẹ nhàng phả hơi thở vào cổ cô.
"Nhưng mà Mạnh Hi Tông, kiếp trước chúng ta cũng đã đính hôn, những ký ức quý giá kia, em lại quên sạch tất cả." Tô Di hơi muốn khóc "Đổi lại là anh, anh có chịu không?"
Mạnh Hi Tông yên lặng.
"Không" Anh cũng không muốn mất đi, bất cứ điều gì liên quan đến cô cả.
"Anh xin lỗi" Tựa như cuối cùng anh cũng nhận thấy được lỗi của mình, Mạnh Hi Tông khẽ cất giọng nói bên tai cô.
Tô Di buồn bã "Để cho em nhìn kỹ ký ức trước kia lần nữa nhé."
"Được" Anh dừng chút "Nhưng em không được tức giận nữa."
Bầu trời dần dần hiện lên ánh sáng, chiếu lên bờ cát trắng tinh khiết hơn cả ngọc. Nhìn từ phía xa chỉ thấy cơ thể cao lớn của Mạnh Hi Tông ngồi ở đấy. Nhìn gần chút nữa, mới có thể thấy Tô Di đang ngồi giữa hai chân anh.
Tia sáng xanh nhạt uốn lượn vòng quanh hai người. Tô Di ngửa mặt lên, nhắm mắt cảm nhận trường năng lượng của anh, tư thế như thành kính mong chờ.
Còn Mạnh Hi Tông siết chặt vòng tay ôm lấy cô, nhìn gương mặt mịn màng như ngọc của cô từ phía sau lưng. Không kiềm chế được cúi đầu hôn lên tóc cô, mặt cô, cổ cô. Anh cứ hôn hết lần này lại đến lần khác.
Một lát sau, trên bờ cát vang lên cuộc đối thoại đứt quãng của hai người.
"Không ngờ là em theo đuổi anh." Tô Di khó tin.
"Ừ" Giọng cười yếu ớt trầm ấm vang lên.
Lại một lát sau.
"Anh, rất có thể là anh giả vờ. Anh là sói mà."
"... Ừ."
"Em rất cừ nha."
"Rất siêu."
"Khốn thật! Em chịu huấn luyện vô cùng cực khổ, anh lại xuống tay được..."
"Rõ ràng là em rất thoải mái..."
"Câm mồm."
"Đó là... cha mẹ Mạnh Hi Tông ư?"
"Ừ."
"Không biết nếu như em gặp chính nguyên bản Mạnh Hi Tông, có thể yêu anh ta hay không?"
"Tô Di." Trong giọng nói anh có một sự tức giận.
Cô cười khẽ, lại nghe anh nói "Có lẽ bất kể anh mô phỏng ai, cũng đều sẽ yêu em."
Tô Di lại muốn lên tiếng phản bác, lại bị anh hôn ngấu nghiến nuốt hết lời nói của cô vào trong.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT