Tô Di còn đang nghĩ,trong tình huống ngôn ngữ bất đồng, thì phải bức cung kiểu gì. Không ngờ khi năm con trùng bị ném tới trước mặt Chu thiếu. Trước tiên, hắn giơ tay chém xuống, đâm mấy nhát dao lên người một con trùng. Tiếng con trùng bị đâm vỡ òa kêu lên cuồng loạn. Sau đó hắn thở dốc, mỉm cười, dùng ngôn ngữ của Trùng tộc "Chít chít chi chi" nói với mấy con trùng khác.
Tô Di cũng phải nhìn hắn với cặp mắt khác xưa. Người này là bác sĩ, còn buôn bán vũ khí, thậm chí còn hiểu ngôn ngữ Trùng tộc. Chỉ tiếc là một tên biến thái.
Mấy phút sau, thể lực của Chu thiếu cũng không thể cố gắng được nữa, tái mặt nói với Tô Di: "Cô qua đây, tôi cho cô biết lời khai của chúng."
Tô Di không nghi ngờ gì, cúi đầu đến gần. Ai ngờ Chu thiếu một giây trước còn sống dở chết dở, bỗng nhiên lại khỏe như vâm, kéo lấy cổ áo cô, miệng tràn đầy máu tanh đè mạnh lên mặt cô, hôn lung tung khá lâu.
Tô Di đẩy hắn ra. Đám người Rebecca xung quanh nhìn kinh ngạc, Chu thiếu cười he he: "Nếm thử xem đàn bà của Mạnh Hi Tông có mùi vị gì."
Tô Di nhìn hắn chằm chằm, chà mạnh gương mặt của mình. Hắn làm ra vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra: "Cách 10 km về phía bắc, có một thung lũng, có nhân vật lớn của Trùng tộc ở trong đó. Đồng sự của cô và máy bay chiến đấu, cũng đã được chuyển đến đó."
Nửa tiếng sau.
Tô Di không biết, ở nơi cách doanh trại lao công không xa, lại có một vùng đất xinh đẹp như vậy. Có lẽ do nguyên nhân nhiệt độ, nên nơi này núi non xanh biếc, như thể mùa xuân vẫn ở lại đây. Dòng suối phía dưới thung lũng còn đang chảy xuôi, khe suối trong veo thậm chí còn có mấy con cá đang bơi lội.
So với màn chiến đấu ác liệt trên bầu trời và hỗn loạn dưới mặt đất, nơi đây yên tĩnh như thể thiên đường.
Trên cả quảng đường họ tới đây, dọc đường quốc lộ không ngừng có xe tăng của Trùng tộc chạy qua, cho thấy trận chiến trên trời vẫn đang kịch liệt.
Tô Di mang theo mười mấy người, bao gồm Rebecca và Chu thiếu. Bởi vì Rebecca là bác sĩ, nếu như có thương vong thì có thể cấp cứu kịp thời; Còn Chu thiếu là do hắn kiên quyết thể hiện rằng mình có thể đi, không chịu để Tô Di bỏ hắn lại. Cũng may lái xe cả quãng đường, sau khi xuống xe, hắn được người khác dìu dắt cũng không gây cản trở gì.
Đoàn người dọc theo đường núi từ từ men vào trong núi. Dọc đường có rất nhiều suối nước nóng đang bốc hơi, không có bất kỳ người nào, cũng không có Trùng tộc. Chỉ nhìn thấytrong lòng mọi người cảm thán không thôi. Nơi đây, có lẽđược coi là vùng đất quý báu tốt nhất của Trùng tộc, rốt cuộc là nhân vật lớn nào đang ở đây?
Từ xa đã thấy một tòa nhà màu trắng đứng sừng sững trong rừng cây bên khe núi. Ước chừng mười mấy tên lính Trùng tộc mang súng, nhàn nhã phân tán canh giữ trước cửa, một lá Vương Kỳ màu xanh dương, cắm trên nóc nhà ——Dấu hiệu như vậy, khiến cho bất kỳ tên Trùng tộc nào cũng phảitránh xa.
Quả nhiên hai chiếc Báo Săn thuộc về Lính Đánh Thuê đang đậu ở trên bãi đất trống ngoài tòa nhà.
Tuy rằng chỉ có mười tên Trùng tộc, thế nhưng không phải lính Trùng tộc bình thường. Chúng là trùng khổng lồ, cỡ người của mỗi con gần như tương đương với một chiếc xe tải nhỏ, tứ chi tráng kiện, chiếc càng màu đen sắc bén nhọn hoắc, da thịt trên thân lởm chởm như sắt, mắt kép màu đỏ. Mỗi một con đều cầm một chiếc đèn lồng lớn, lạnh lùng quan sát cảnh vật xung quanh.
Tô Di từng nghe nói, đây là cận vệ quân của nữ vương —— Vua của loài trùng. Từng con trong số chúng cũng khiêng súng máy hạng nặng, tiểu đội như vậy, nếu trong trận chiến cũng đủ để tiêu diệt kẻ địch gấp mười lần mình.
"Thiếu úy. . . . . ." Có người bắt đầu thấp thỏm không yên, "Chúng ta sẽ không gặp phải nữ vương chứ?"
"Nói xui xẻo, cậu muốn gặp nữ ma đầu kia hả?" Một người khác bon chen, "Nữ ma đầu đương nhiên chỉ huy chiến đấu ngoài vũ trụ rồi, nghe nói ả cũng là nguyên soái toàn quân, sao có thể rảnh rỗi tới nơi này nghỉ phép?"
Tô Di cũng hơi bó tay, làm sao để giết chết những con trùng lớn này đây? E rằng lựu đạn cũng không có tác dụng, cô suy nghĩ, trong đầu dần dần hình thành biện pháp giương đông kích tây.
Đang suy nghĩ, những người bên cạnh lại đẩy cô xuống. Cô ngẩng đầu nhìn, ngây ngẩn cả người.
Một người, một người đàn ông cao lớn, đi ra từ trong căn nhà.
Hắn mặc bộ đồ màu trắng, tay chống gậy, mặt cúi thấp xuống, đi rất chậm. Tuy nhiên hắn nhỏ giọng nói câu gì đó, đám trùng lớn dường như hơi do dự, nhưng lại không có cách gì khác. Một lát sau, đội trùng lớn này lại nhấc vũ khí lên, đứng dậy rời khỏi cửa, dọc theo đường núi đi vàolối vào hẻm núi, lúc này mới buông vũ khí xuống tiếp tục canh giữ.
Bây giờ người đàn ông kia mới ngẩng đầu lên, nhìn sang bên này, chống gậy, xoay người trở về căn nhà, đóng cửa lại.
Bởi vì cách rất xa, Tô Di không thấy rõ mặt của người đó. Nhưng lại thấy dáng người hơi quen mắt. Xem ra thân thể người đàn ông kia cũng không khỏe, cử chỉ phong thái không hề giống bất kỳ người nào cô đã gặp qua.
Người đàn ông này, chẳng lẽ chính là nhân vật lớn của Trùng tộc? Một con người, tại sao có thể chỉ huy sai khiến được một đội Trùng lớn?
Tô Di mang theo vài người, lén đi dọc theo rừng cây về phía sau căn nhà kia.
Cửa sổ nhà mở rộng, những người khác lẳng lặng ngồi xổm trong cánh rừng phía sau căn nhà, Tô Di và một người có tay chân nhanh nhẹn tiến lên phía trước, kề sát vào bên cửa sổ, có thể cảm nhận từng hơi ấm trong phòng tản ra bên ngoài. Cô cực kỳ cẩn thận ghé đầu vào nhìn, thấy trong sảnh trang trí hoa lệ, có hai bóng dáng quen thuộc, hai mắt nhắm nghiền nằm trên sàn nhà—— Y Đại và Ly Tử!
Hai người rõ ràng đã phải chịu đựng không ít hành hạ, bộ đồ du hành vũ trụ trên người đã rách nát, cả người đều là máu, mặt tím bầm.
"Lộc cộc lộc cộc" mấy tiếng vang nhẹ, người đàn ông chống gậy đó đi tới từ cửa hông của căn nhà. Hắn đưa lưng về phía Tô Di, đi tới trước mặt Y Đại và Ly Tử. Cúi đầu như thể đang quan sát.
"Quân Liên Minh? Lính Đánh Thuê?" Hắn thấp giọng hỏi như lầm bầm.
Thế nhưng tiếng nói này, như sét đánh giữa trời quang vang lên trong tai Tô Di. Hơi thở của cô chợt nặng thêm, vậy mà người đàn ông kia như nhận thấy được sự tồn tại của cô, từ từ xoay người lại.
"Ai? Ai đang ở đó?"
Ngữ điệu trầm ấm bình thản, khác hẳn với cái người trong trí nhớ kia. Tuy vẫn là giọng nói rõ ràng dễ nghe đó, nhưng giọng nói trong quá khứ luôn mang theo sự thoải mái và vui vẻ, mà giờ đây, giống như một vùng nước đọng, sóng dậy cũng không sợ hãi.
Tô Di đứng bên cửa sổ không hề trốn tránh, đối diện với khuôn mặt của người đó. Ký ức đau lòng một thời, tình đồng chí trong khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng đậm sâu. Còn có sự thiên vị và yêu mến hắn đã từng trao, trong nháy mắt giống như thủy triều dội thẳng vào trái tim cô.
Hắn còn sống! Hắn vẫn còn sống!
Nhưng tại sao hắn lại biến thành dáng vẻ lúc này?
Lăng Tranh!
Hắn mặc bộ quần áo trắng tinh không dính một hạt bụi, chất liệu mềm mại láng mịn hơn bất kỳ loại vải vóc nào cô đã từng nhìn thấy. Tuy nhiên mặt của hắn, gầy hơn trước rất nhiều, bàn tay tái nhợt nắm chặt lấy gậy, như thể như vậy mới đủ để chống đỡ sức nặng cả người.
Mà trên khuôn mặt trẻ tuổi góc cạnh rõ ràng, dưới cặp mày đen nhánh là một mảnh vải trắng, nhẹ nhàng quấn quanh mắt hắn. Hắn không nhìn thấy Tô Di. Đây mới là nguyên nhân hắn cần gậy.
"Lăng Tranh." Tô Di từ từ rút súng nhắm vào hắn, "Em là Tô Di."
". . . . . . Tiểu Di?" Tên của cô được phát ra như thể có hơi chút khó khăn, môi mỏng của Lăng Tranh từ từ cong lên, đó là một nụ cười thật lòng, mang theo một sự dịu dàng ấm áp sau khi nhìn thấu buồn vui của cuộc sống.
Hình như nghĩ đến điều gì đó, nụ cười của hắn từ từ biến mất: "Em vẫn còn sống. . . . . . Tại sao cũng đến nơi này. . . . . . Em cũng bị Trùng tộc bắt ư?"
"Cứ xem như vậy đi." Tô Di nhảy qua bậc cửa sổ vào phòng, nhắm vào hắn, từ từ đi vòng qua bên cạnh hai người Y Đại, "Anh đầu hàng Trùng tộc?" Cô giữ chặt cò súng, nhưng trong lòng lại như bị một tòa núi lớn đè nặng.
"Không." Hắn cười khe khẽ, "Anh chưa bao giờ đầu hàng."
Tô Di bảo vệ hai người Y Đại, tiếp tục hỏi: "Tại sao?"
Sắc mặt Lăng Tranh càng tái nhợt, hắn tránh không đáp: "Tiểu Di. . . . . . Anh sai Trùng tộc đưa bọn họ tới đây, là muốn bảo vệ tính mạng của họ. Dưới sàn phòng anh có giấu nhiên liệu, em đánh thức họ, lái máy bay bên ngoài đi đi."
Lời Lăng Tranh nói cực chậm, nhưng giọng nói lại vô cùng chân thành. Tô Di gần như tin tưởng hoàn toàn —— nếu không tại sao hắn phải điều đội trùng lớn ở ngoài cửa đi?
"Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra với anh thế?" Nhìn nụ cười hoảng hốt trên mặt hắn, trong lòng cô đau nhói.
Hắn yên lặng khá lâu, mới nói: "Tiểu Di, em lại đây, để cho anh chạm vào khuôn mặt em."
Tô Di không nhúc nhích.
Hắn cười ha ha: "Lần trước trong lúc chạy trốn, mắt bị đạn làm xước, không thể nào hồi phục được nữa." Hắn nói chậm rãi, "Anh và em cùng đi, cho dù chết trong vũ trụ. Tiểu Di, anh vĩnh viễn nhớ lời thề của mình, trung thành với loài người, trung thành với Liên Minh. Anh sống không phải là bởi vì sợ chết, mà bởi vì cho dù chết, cũng muốn chết ở đất nước của mình."
Lời nói khiến trái tim của Tô Di rung mạnh, liên tưởng đến Vương Kỳ ngoài cửa, cô gần như đoán được thân phận của người đó. Cô không cất lên lời, đi tới bên cạnh hắn, nhẹ nhàng cầm tay hắn: "Em dẫn anh đi."
Lăng Tranh bình tĩnh mỉm cười, cánh tay dài duỗi ra, ném gậy đi, ôm chặt cô vào lòng.
Một lúc lâu sau, hắn mới hơi lưu luyến buông cô ra. Tô Di đưa gậy tới trước mặt hắn, dìu hắn ngồi xuống cạnh bàn. Hai mắt hắn vẫn luôn bị vải trắng che kín, nhưng Tô Di rõ ràng nhìn thấu qua lớp vải kia, thấy ánh sáng dịu dàng và bình tĩnh trong mắt hắn.
Tô Di suýt nữa rơi lệ, vào trong phòng hắn tìm thấy thùng nhiên liệu, hắn vẫn ngồi yên không nhúc nhích. Tô Di tức tối nói: "Ả quá nhẫn tâm."
Hắn không lên tiếng, yên lặng một hồi, mỉm cười nói: "Em sợ không? Đưa anh đi, có lẽ sẽ gặp phải sự cản trở mãnh liệt nhất của Trùng tộc."
Tô Di không đáp mà hỏi ngược lại: "Anh sợ sao? Kỹ thuật của em kém xa anh, không cẩn thận sẽ khiến anh tan xương trong cự thạch trận."
Hắn khẽ giọng cười cười, đang định nói gì đó, chợt dừng lại.
Cùng lúc đó, người của Tô Di ở ngoài cửa truyền đến tiếng kêu rất nhỏ, ra hiệu tình huống nguy cấp.
Hắn nghiêng tai chăm chú lắng nghe, vẻ mặt trở nên lạnh lùng: "Đại. . . . . . Nữ vương tới."
Tô Di kinh hãi —— Sao nữ vương lại tới? Không phải ả nên ở ngoài vũ trụ chỉ huy chiến đấu sao? Đường đường là nữ vương, người thống trị ba hành tinh, thế nhưng trong lúc chiến tranh kịch liệt, lại đi tới cái nơi bé nhỏ này, tới gặp Lăng Tranh ư?
Hay là. . . . . . Chiến sự có biến chuyển? Trong lòng cô căng thẳng.
"Em lập tức trốn trong phòng anh, khóa chặt cửa, đóng kỹ cửa sổ —— cô ta có thể ngửi thấy mùi hương của em." Lăng Tranh dẫn cô đi, đẩy về phía căn phòng. Bàn tay to của hắn di chuyển nhanh chóng, thế nhưng giống như có thể nhìn thấy, cầm lấy khẩu súng từ trong tay cô.
"Dù thế nào chăng nữa, cũng đừng mở cửa." Hắn dặn dò.
Tô Di khẽ cắn răng, lập tức ra ám hiệu với cộng sự đang ghé đầu vào từ ngoài cửa sổ, xách theo thùng nhiên liệu xoay người vọt vào trong phòng.
Ngoài cửa vang lên một loạt tiếng bước chân cực kỳ dày đặc và đều đặn, có vẻ nhưrất đông người đến. Rồi một lát sau, có tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên ở cửa ra vào. Không giống nhịp chân bước nặng nề của Trùng tộc, tiếng bước chân của người tới rất thanh nhã, nghe giống như loài người.
Tô Di không dám ghé đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, sợ bị chúng phát hiện. Chỉ dán chặt vách tường vội vã liếc nhìn ra ngoài, nhìn thấy trên phần đất trống ngoài nhà, những con trùng lớn đã đứng dày đặc chi chít, ước lượng sơ qua cũng có trên trăm con. Toàn bộ bọn chúng quỳ rạp trên mặt đất, trên thân mặc quân phục quân cận vệ màu xanh dương, khiêng vũ khí hạng nặng, giống như từng chiếc xe tăng, bảo vệ vua của chúng.
Xong rồi, chạy không thoát nổi rồi. Tô Di cắn chặt hàm răng. Nếu khứu giác Trùng tộc nhạy bén, mười mấy người ở bên ngoài kia, quả thật sẽ là mục tiêu sống.
Làm thế nào đây?
Vậy mà đám trùng lớn như thể nhận được mệnh lệnh, cũng không hành động ngay lập tức.
Cửa mở ra, có người bước vào.
Đó là một giọng nữ cực trầm ấm êm dịu, ngôn ngữ loài người chuẩn ngoài sức tưởng tượng, thậm chí còn mang theo hơi hướng giọng địa phương tinh cầu Hi Vọng.
"Lăng khanh. . . . . ." Giọng nói của cô ta không rõ buồn vui, "Trẫm tới thăm khanh."
Lăng Tranh không trả lời, giống như đây đã là cách giao tiếp rất lâu của hai người. Tô Di chỉ cảm thấy trong lòng kinh hãi khiếp sợ, không thể nào tưởng tượng ra nữ vương rốt cuộc có dáng vẻ thế nào, tại sao lại ôm suy nghĩ cố chấp với Lăng Tranh như vậy.
"Đây là lần thứ 52 trẫm hỏi khanh, có bằng lòng làm vương phu trẫm hay không?"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT