Tài Phán Trảm, đó là chiêu thức được Lâm Hàn sáng tạo ra nhờ kết hợp kiếm thuật và phi lôi thần thuật. Cũng là những gì mà hắn lĩnh ngộ được trong lần ngộ kiếm trước đó.
Chém kiếm ra trước, sau đó dịch chuyển, khi dịch chuyển đến cạnh kẻ địch thì cũng là lúc kiếm chiêu lấy mạng chúng!
Một kiếm xuất ra, kiếm tiếp theo đã nối liền!
Cứ như thế, theo lý thuyết thì một giây Lâm Hàn có thể xuất ra sáu kiếm, tiêu diệt sáu kẻ địch.
Nhưng trên thực tế, thời gian xuất kiếm cũng không được khớp hoàn toàn, vì vậy một giây cũng chỉ có năm kiếm thi triển thành công mà thôi!
Chiêu này được Lâm Hàn sáng tạo ra vốn để chiến đấu trên diện rộng, lấy nhanh làm chủ đạo, lực công kích không cao, vì vậy, trong chiến đấu một chọi một thì chiêu này có vẻ không hữu hiệu cho lắm.
Vì để đề cao diện tích sát thương, Lâm Hàn đã kết hợp thêm cả thuật phân thân vào, một Thủy một Thổ Phân thân, thêm hắn nữa là ba, ba thân ảnh chia làm ba hướng, sát thương ba khu vực. Cũng có nghĩa, trong vòng một giây, Lâm Hàn đã diệt sát tổng cộng mười lăm sinh vật vong linh!
Đám vong linh bao vây Vũ Linh Hà cũng chỉ khoảng hai mươi con mà thôi, thoáng cái tiêu diệt ba phần tư bọn chúng, cảnh tượng này có thể nói là quá ấn tượng, khắc sâu vào tâm trí còn non trẻ của cô bé.
- Này nhóc! Lâm Hàn xoa xoa đầu cô bé, cười tươi rói: - Đã cảm nhận được thứ gì chưa?
Lâm Hàn vốn chỉ hỏi cho có, hắn cũng không hy vọng gì nhiều một cô bé có thể dễ dàng cảm nhận chakra như vậy. Dù sao thì thời gian cũng chỉ là mấy tiếng kể từ lúc hắn truyền đạt phương pháp cho cô bé mà thôi.
Nào ngờ, Vũ Linh Hà rất là kích động, liên tục gật gù cái đầu nhỏ, đồng thời cũng rất bất mãn bắt lấy tay hắn, bĩu môi nói: - Em không phải trẻ con, đừng xoa đầu em! À, mà còn cần cám ơn anh rất nhiều, em khống chế được dòng nước kia rồi! Bây giờ nó vẫn đang lưu lại trong người em, không bị tràn ra ngoài như trước đây nữa!
Lâm Hàn trợn mắt!
Dễ dàng nắm giữ chakra như vậy?
Không hổ là người trời sinh đã có chakra, năng lực cảm nhận và khống chế thực sự rất xuất sắc.
Ý nghĩ trong đầu xoay chuyển, Lâm Hàn ngồi xổm xuống cạnh cô bé, cười hì hì nói: - Vậy được, bây giờ chúng ta chơi một trò chơi nhé! Anh sẽ tạo ấn tay, nhóc cố gắng làm theo, đồng thời cảm nhận dòng nước quỷ kia di dộng. Đến khi tạo ấn tay xong, dòng nước kia muốn phun ra ngoài thì nhóc không cần kiềm chế nữa, cứ thả nó ra, được không?
Lời nói của Lâm Hàn có vẻ cũng không dễ hiểu cho lắm, Vũ Linh Hà thoáng chốc đã hiểu lầm hành động “phun ra” kia, thoáng chốc mặt đỏ bừng như táo chín. Nhưng nàng không phản đối, chỉ biết cắn răng gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Vừa mới giữ được dòng nước đó lại, bây giờ lại phải thả ra sao? Ây da, có khi nào đại ca ca biết hết rồi không? Xấu hổ chết… Nếu chút nữa lại làm như vậy trước mặt đại ca ca, vậy thì…
Trong đầu nghĩ toàn thứ loạn thất bát tao, nhưng Vũ Linh Hà cũng nhanh chóng dẹp bỏ bọn chúng, bởi Lâm Hàn đã bắt đầu kết ấn rồi.
Ấn tay của Lâm Hàn thả rất chậm, cố ý để Vũ Linh Hà nhìn thấy rõ ràng. Cũng may, đám vong linh dường như đang triệu tập nhau lại, số lượng ngày càng đông, nhưng nhất thời cũng không công kích.
Vũ Linh Hà căng mắt ra, dựa vào ánh trăng sáng rọi đêm nay để nhìn cho kỹ từng thủ ấn của Lâm Hàn, sau đó từng chút từng chút một làm theo. Trải qua mỗi thủ ấn, dòng nước trong cơ thể nàng lại chạy theo một quỹ tích khác nhau, nhưng nàng nghe theo lời đại ca ca, không cố gắng ngăn cản nó. Chỉ là, cảm giác có cái gì đó di chuyển trong người cũng thật thoải mái, nhưng mà hơi ngứa một chút.
Tốc độ thả chậm, chỉ có hai giây một ấn, trải qua gần một phút, Lâm Hàn mới kết xong hai mươi ba ấn, lúc này, Vũ Linh Hà cũng đã làm theo trọn vẹn, dòng nước trong người nàng càng lúc càng dao động mãnh liệt, dần dần dồn lên ngực, lên cổ họng, đến cuối lưỡi…
Hả? Không phải “phóng ra” theo kiểu mọi khi ư?
Không được! Không giữ nổi nữa!
Vũ Linh Hà há to miệng, để dòng nước đã dồn lên cổ họng kia phun trào, thông qua vòm miệng bắn mạnh ra ngoài.
Thủy Độn – Thiết Thủy Tiễn!
Mỗi tia nước bén nhọn xé toang không gian, rít gào bay về phía đám vong linh. Tia nước kia vốn không có mục tiêu, nhưng đám vong linh quá đông, có một con xấu số đã trúng chiêu, ngay giữa mi tâm. Bộ xương khô đó bị đục thủng đầu, nhất thời đứng không vững, sụp đổ thành từng mảnh.
Hả?
Cả Vũ Linh Hà và Lâm Hàn đều cảm thấy kinh ngạc. Lâm Hàn kinh ngạc là vì không thể tin được cô bé này có thể làm được ngay trong lần đầu, hơn nữa uy lực còn không tệ một chút nào. Còn Vũ Linh Hà, ngoài kinh ngạc về điều mình làm được, trong lòng nàng còn nổi lên một cảm giác mừng như điên.
Đây… đây là chiêu thức, là sức mạnh! Mình… mình cũng có thể tu luyện rồi!
Tâm tình ảo não trước đó vì bị Gary cùng Ân Tĩnh phán định tư chất yếu kém đã bị quét sạch, trong lòng Vũ Linh Hà nhỏ bé chỉ còn lại niềm hy vọng tràn trề về con đường của tương lai.
Lâm Hàn thu cảm xúc lại, trong lòng cũng nổi lên cảm giác gì đó thật mừng rỡ. Có lẽ cảm giác này giống như một người thầy nhìn thấy được một người học trò như ý.
Vừa rồi, mặc dù chỉ là một nhẫn thuật hạng bét do chính Lâm Hàn sáng tạo, đồng thời, Vũ Linh Hà cũng phải kết đầy đủ hai mươi ba ấn mới có thể thi triển, nhưng lần đầu được như thế là tốt lắm rồi.
Ai lần đầu thi triển thuật mà chả như vậy? Sau này, khi đã dần quen với con đường di chuyển của chakra, có thể chủ động khống chế chakra di chuyển theo ý muốn ở một số thời điểm, vậy thì số lượng ấn cần kết cũng ngày càng rút gọn lại, giống như Lâm Hàn bây giờ, Thiết Thủy Tiễn chỉ cần một ấn Dần là có thể sử dụng.
- Tốt lắm, bây giờ nhóc cũng bắt đầu có thể chiến đấu! Chúng ta sẽ là chiến hữu, anh đi công kích, nhóc ở phía sau yểm trợ, tranh thủ tiêu diệt được bao nhiêu tốt bấy nhiêu ha!
Lâm Hàn cười nhẹ, tiếp tục khích lệ cô bé, kiếm trong tay hơi siết lại, thân hình hắn đã biến thành một tia chớp trắng, xông tới đám vong linh.
Trong lúc Lâm Hàn không ngừng tả xung hữu đột, trui rèn kiếm thuật, Vũ Linh Hà cũng nghiêm chỉnh chấp hành lời hắn nói. Hai tay không ngừng kết ấn, tốc độ cũng có phần hơi nhanh hơn vừa rồi, chỉ một giây cho một ấn.
Điều này cũng là nhờ thân thể cô bé này vốn quá dẻo dai, những động tác nhìn qua thì khó, trong mắt nàng cũng chỉ là trò chơi của trẻ con mà thôi.
Trải qua hai mươi mấy giây, dòng nước trong cơ thể Vũ Linh Hà lại một lần nữa dâng trào, lần này, nàng rất thuần thục thả nó ra khỏi miệng, tạo thành mũi tên nước bén nhọn bắn về phía một bộ xương khô đang hung hãn lao về phía mình.
Phụp.
Thiết Thủy Tiễn dễ dàng xuyên thấu xương sọ của sinh vật kia, khác nào tên bắn vào đậu phụ. Điều này lại càng làm con tim Vũ Linh Hà thêm trấn định, tốc độ kết ấn càng ngày càng nhanh hơn.
Cứ như vậy, trải qua mười phút, số lượng vong linh mà Vũ Linh Hà tiêu diệt đã lên đến mười lăm con. Sở dĩ chỉ có như vậy là vì cô bé chỉ có một chiêu duy nhất, lại là công kích đơn thể, hơn nữa, nàng còn sử dụng khá trúc trắc, nhiều lúc còn bắn trượt nữa kìa.
Lúc này, cảm giác mệt mỏi cũng bắt đầu lan tràn, Vũ Linh Hà cảm giác như sức lực của mình đang bị hao tổn nghiêm trọng, hơi thở cũng trở nên gấp gáp, lồng ngực âm thầm nhức nhối.
Đây chính là cảm giác khi hao tổn Chakra quá độ!
Nhìn Lâm Hàn bên kia, dường như tốc độ của hắn cũng không còn nhanh như lúc đầu nữa, đám quái vật cũng càng ngày càng đông, gần như vây chặt hai người lại.
Lúc này, niềm tin trong lòng Vũ Linh Hà lại một lần nữa dao động. Tại sao đại ca ca chỉ dùng kiếm? Thứ thuật thao khống nước này chẳng lẽ chỉ có thể bắn ra mũi tên thôi sao? Vậy thì… ta…
Nàng bắt đầu hoài nghi, hoài nghi thứ mà mình được dạy.
Dường như đọc được ý nghĩ trong đầu của Vũ Linh Hà, Lâm Hàn chợt xuất hiện trước mặt nàng, một kiếm chém bay đầu kỵ sĩ vong linh vừa mới áp sát lại. Hắn nhếch môi khinh thường, mỉa mai cô bé không thương tiếc: - Sao, bắt đầu nghi ngờ về thứ anh dạy nhóc rồi sao?
- Em… em không… Vũ Linh Hà cuống quýt lắc đầu. Dù cho có thực sự như thế, nàng cũng không dám nói thẳng trước mặt Lâm Hàn. Ít nhất là vì tính mạng nàng vẫn còn do hắn bảo hộ!
Lâm Hàn cười cười, giống như không hề để bụng chuyện này. Vừa rồi có lẽ cũng do hắn sơ sót, chỉ lo rèn luyện kiếm thuật, hút chakra, đồng thời dẫn lực tự đả thương nội tạng, nhất thời quên mất hiển lộ uy phong chân chính của nhẫn thuật cho cô bé này xem.
Nghĩ cũng đúng, một người thầy dạy thứ không lợi hại cho học trò thì đứa nào mà chả có nghi vấn!
- Nhìn cho kỹ, mai kia, nếu nhóc luyện thành công thứ mà anh dạy, làm thế này cũng chỉ là việc nhấc tay, thuật lợi hại hơn cũng chỉ là trò chơi của nhóc mà thôi.
Vừa nói, hai tay Lâm Hàn còn liên tục kết ấn, tốc độ nhanh tới mức tạo thành tàn ảnh, làm Vũ Linh Hà có muốn nhìn cũng không rõ. Trong mắt nàng lại một lần nữa nổi lên chút gì đó sùng bái.
Thủy Độn – Thiết Thủy Vũ.
Trong không gian đột nhiên xuất hiện hàng loạt mũi tên nước, bén nhọn bắn về phía đám sinh vật vong linh, tạo thành một cơn mưa tên làm từ nước. Chẳng mấy chốc, đám vong linh đã liên tục ngã xuống ba bốn mươi con, dẹp ra cả một khoảng trống!
Thủ ấn tiếp tục thay đổi, tốc độ không giảm một chút nào!
Thủy Độn – Thủy Long Đạn Thuật!
Một con rồng nước đồ sộ, dài cả mười mét đột ngột xuất hiện từ trên vai Lâm Hàn, gào thét lướt về phía đám sinh vật vong linh. Mỗi nơi nó đi qua, đám vong linh đều lần lượt bị kích thành xương vụn, lả tả tan rã thành bột phấn.
Phía sau, Vũ Linh Hà đã trợn to mắt nhìn con rồng uy vũ kia, trong cặp mắt sáng ngời ấy tràn đầy ước mơ và sùng bái.
Thủy Độn – Thủy Long Giảo Bạo!
Lần này, thủ ấn của Lâm Hàn dường như không chỉ giới hạn trong mười hai ấn mà hắn dạy nàng nữa, nàng chỉ nhận ra ấn Dậu và Tuất, ngoài ra còn xuất hiện thêm một hai ấn tay khá lạ lùng. Sau khi kết bốn ấn đó, hắn nhẹ nhàng đập tay xuống đất.
Trước mặt Vũ Linh Hà, một mặt nước với diện tích còn gấp ba lần Hồ Ngư Tinh đột ngột xuất hiện, hoàn toàn bao trùm vùng đặt chân của đám vong linh. Từ dưới nước, hàng loạt mũi tên nước phun trào, công kích đám vong linh từ bên dưới, chỉ thoáng chốc, số lượng vong linh đã giảm hơn nửa.
Chưa dừng lại ở đó, một con rồng nước khổng lồ dài tới gần mười lăm mét đột ngột chui từ dưới nước lên, gầm thét lao vào đám vong linh cao cấp nhất đang chật vật né tránh.
Đám vong linh kia là loại gần như cao cấp nhất, đã biết né tránh công kích. Nhưng cao cấp thì thế nào, vẫn chỉ là bọn sinh vật thiếu não mà thôi. Chỉ nói đơn giản, những mũi tên nước phụt lên kia đã âm thầm dồn bọn chúng vào một góc mà bọn chúng nào đâu có biết.
Đúng như Lâm Hàn dự đoán, bọn vong linh này biết né đòn, nhưng lại bị dồn vào một góc. Nắm đúng thời cơ, thủy long khổng lồ chợt gào thét, lao đầu vào đúng chỗ của bọn chúng!
Oành!
Âm thanh chấn động khác nào một vụ nổ phát ra.
Thủy Long lao tới mặt nước với tốc độ khủng khiếp, đầu rồng hoàn toàn nhấn chìm lũ vong linh. Hơn nữa, tốc độ cao của con rồng khi va chạm vào mặt nước đã gây nên lực phản chấn mãnh liệt, nước bắn tung tóe, dâng cao đến hơn mười mét, khác nào một vụ nổ bom c4 được tiến hành ngay trên mặt nước này.
- Kết thúc rồi!
Lâm Hàn cười lạnh một tiếng, chakra dũng động khiến Vũ Linh Hà bên cạnh cũng cảm thấy run rẩy, sắc mặt hơi tái đi.
Thủy Độn – Đại Bạo Thủy Trùng Ba!
Đây là “thần kỹ” đã từng được Lâm Hàn sử dụng để gây Scandal trong học viện Cửu Long. Trải qua chuyện đó, không ít tân sinh đã nhớ kỹ Lâm Hàn bởi thần kỹ này. Đơn giản, một người có thể dùng nước để nhấn chìm mê cung rộng thênh thang kia, đủ để thấy năng lực khống thủy của kẻ đó khủng khiếp đến mức nào.
Lần trước, do sử dụng ở trong hang động, nhẫn thuật này đã bị triệt tiêu hết uy lực, đơn giản chỉ còn lại tác dụng “cấp nước” mà thôi. Nhưng lần này thì khác, không gian rộng lớn nơi đây đã làm nhẫn thuật của hắn được hiển lộ ra với tất cả uy lực.
Trong ánh mắt kinh hoàng của hàng trăm thôn dân, trong ánh mắt ngạc nhiên của Lê Ân Tĩnh đang chạy đến, và cả Gary đang ở lại trong làng nữa. Lấy Lâm Hàn làm trung tâm, một cơn đại hồng thủy kinh diễm bắt đầu bộc phát, sóng thần dâng cao hơn mười mét, gào thét ập về phía ba trăm sinh vật vong linh lâu nhâu còn sót lại.
Trận đại hồng thủy này kéo dài hơn ba phút, bao phủ hơn hai dặm, nhấn chìm hoàn toàn vùng rừng hoang vu phía trước mặt, kéo theo đó là vô số xác động thực vật bị tai bay vạ gió. Còn đám vong linh kia đã hoàn toàn bị đánh tan, không có bất cứ một con nào còn sót lại.
Ánh bình minh dần dần lên cao, dòng nước còn sót lại sau trận hồng thủy kinh hoàng kia phản xạ lại ánh mặt trời, tản ra ánh sáng đỏ rực yêu diễm.
Đám thôn dân trong làng run rẩy nhìn tình cảnh phía trước, cánh rừng mà họ vẫn luôn cho đó là đầm rồng hang hổ, bây giờ lại bị một người đàn ông dùng nước hoàn toàn nhấn chìm. Rừng rậm, bây giờ lại trở thành một biển nước, thay đổi này… thực sự quá to lớn.
Nhưng điều nguy hiểm hơn, đó là trận đại hồng thủy này đã kết thúc, nhưng dòng nước kia lại bắt đầu chảy ngược từ phía rừng rậm về phía làng, lưu lượng nước không những lớn, mà tốc độ còn vô cùng kinh khủng, mắt thấy chỉ cần vài phút nữa thôi, thôn làng sẽ hoàn toàn bị nhấn chìm, trong lòng đám dân làng cũng dần nổi lên cảm giác tuyệt vọng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT