Lúc này, ở hồ Ngư Tinh cách làng nửa dặm.

Một thân hình nhỏ nhắn đang trầm mình trong nước, chỉ để lộ cái đầu xinh xinh với mái tóc xõa và khuôn mặt có phần hơi đỏ ửng.

Nàng là Vũ Linh Hà.

Nàng còn nhớ rất rõ, chiều nay, đại ca ca kia đã hỏi nàng, “Lúc nào nhóc cảm thấy thư thái nhất, cả về thể xác lẫn tinh thần?”

Vũ Linh Hà đột ngột đỏ chín mặt, nàng có một bí mật nhỏ mà bản thân vẫn luôn giấu kín, nàng rất nhạy cảm với nước!

Người bình thường, khi đi tắm sẽ là lúc tinh thần và cả thể xác đều được thả lỏng rất nhiều. Đối với Vũ Linh Hà, sự thật đó lại càng được khuếch đại. Chỉ cần tiếp xúc với nước, thân thể nàng sẽ thoải mái đến lạ kỳ, trong cơ thể dường như cảm thấy có gì đó rục rịch. Thậm chí… thậm chí có lần nàng còn cảm thấy có dòng nước lưu động trong thân thể, sau đó… sau đó tràn ra ngoài, cảm giác như đi tiểu, nhưng thư thích hơn nhiều.

Nàng đã kể chuyện này cho mẹ, nhưng chỉ đổi lại một trận mắng té tát. Mẹ cho rằng đó là chuyện vô liêm sỉ, tà dục, ép nàng phải dừng chuyện này lại ngay, đồng thời, không được nói cho ai khác.

Nhưng, Vũ Linh Hà ngoài mặt thì nghe lời, nhưng trong thâm tâm cũng không cho đó là đúng. Nàng chỉ đi tắm mà thôi, thân thể nàng như vậy, làm sao ngăn cản được? Không thể không nói, Vũ Linh Hà là một cô bé rất có chủ kiến, đồng thời cũng hơi ngang bướng, ương ngạnh, hết cách rồi, trẻ con tuổi này đều như vậy cả.

Vũ Linh Hà vẫn luôn lén lút chạy ra hồ Ngư Tinh này, trầm mình trong nước để cảm nhận sự thư thích trong thân thể, bỏ ngoài tai lời giáo huấn của mẹ, và đó là một bí mật của nàng. Dù vậy, đột nhiên bị Lâm Hàn động đến, trong tâm linh bé nhỏ của tiểu cô nương cũng nổi lên cái gì đó chột dạ, khiến đôi má nàng đột nhiên đỏ chín.

- Làm điều khiến mình thư thái nhất, thả lỏng cả thể xác và tinh thần, cảm nhận xem có thứ gì đó lưu động hay không. Rồi đột ngột tập trung tinh thần, bắt lấy dòng lưu động đó, dẫn nó di chuyển theo ý mình…

Vũ Linh Hà chăm chú làm theo, nàng rất dễ dàng cảm nhận được luồng lưu động đó, nó chính là “dòng nước” luôn quấy phá trong cơ thể nàng mỗi khi trầm mình đi tắm, khiến thân thể nàng như lâng lâng khoan khoái, cuối cùng lại tràn ra ngoài trong tiếc nuối của nàng.

Mỗi lần “tràn nước”, Vũ Linh Hà đều cảm thấy uể oải đi rất nhiều, nàng đã từng muốn dừng lại, nhưng kể cả như vậy, sau khoảng nửa tháng, “nước” vẫn sẽ tràn ra. Mỗi lần như thế, nàng lại lanh lẹ chạy đi dọn dẹp hết chứng cứ, chỉ sợ mẹ nhìn thấy sẽ lại mắng nàng té tát một trận. Nhưng kể cả như vậy, Vũ Linh Hà cũng bị mẹ phát hiện không dưới một lần, mỗi lần như vậy, vẻ mặt mẹ nàng lại trở nên nghiêm túc, lại có chút đau lòng, khiến Vũ Linh Hà cũng thấy chột dạ vô cùng.

Chẳng lẽ mình dâm phụ trời sinh hay sao?

Vũ Linh Hà đã bao lần tự hỏi, nhưng nàng không chấp nhận điều đó, hay nói đúng hơn, nàng không dám chấp nhận.

Nhưng bây giờ, dựa theo phương pháp của đại ca ca, kết mấy thủ ấn kỳ quái kia, tinh thần lực tập trung níu dòng nước đó lại, dẫn động theo một phương hướng nhất định…

Cảm giác khoan khoái vẫn lan tràn toàn thân, nhưng Vũ Linh Hà dần cảm thấy, mình có thể kiểm soát được dòng nước kia. Mỗi một lần đổi thủ ấn, dòng nước lại di chuyển theo một hướng khác nhau, tuy vẫn khá chệch choạc, nhưng nhìn chung, nàng đã miễn cưỡng khống chế được nó, không cho nó tràn ra ngoài.

Thật kỳ diệu…

Kinh ngạc nhìn hai bàn tay của chính mình, Vũ Linh Hà không thể tin được, chỉ nhờ mấy thủ ấn đơn giản như thế, cộng với một chút cố gắng cảm nhận, mình đã dễ dàng giải quyết vấn đề quái đản trên thân thể bấy lâu nay.

Vũ Linh Hà không biết, ngay từ khi sinh ra, trong cơ thể nàng vốn đã tồn tại thứ năng lượng mang tên Chakra rồi!

Chỉ là, người trên thế giới này không biết Chakra là cái gì, Vũ Linh Hà cũng sống ở một nơi quá hẻo lánh, không ai biết đến, không ai nhìn thấy, vì vậy Chakra của nàng gần như là thứ “bỏ đi” trên thế giới này.

Càng lớn, Chakra của nàng càng trở nên dồi dào, lượng chakra sinh ra là rất lớn, lớn đến mức ngưng tụ lại. Nhưng Vũ Linh Hà lại không thể kiểm soát chúng, dẫn đến Chakra tiết ra ngoài theo một dạng khá nhạy cảm, khiến mẹ nàng lầm tưởng con gái có vấn đề về sinh lý.

Đồng thời, cũng là do Chakra vốn là tiềm năng thân thể, do đó, mỗi một lần tiết thân như thế, Vũ Linh Hà đều cảm thấy uể oải vô cùng, bởi tất cả năng lượng mà nàng tích lũy đều nằm trong dòng dịch mà nàng tiết ra đó.

Nếu Vũ Linh Hà sinh ra trong thế giới Naruto, có lẽ nàng đã trở thành một thiếu nữ thiên tài vạn người kính ngưỡng. Nàng trời sinh đã có chakra, đã là một trường hợp hiếm rồi, hơn nữa, chakra còn được sản sinh với lượng lớn cùng tốc độ cao như vậy, hơn nữa còn hoàn toàn là chakra bị động sinh sản, chưa hề quả chủ động chắt lọc, nếu nàng biết cách chắt lọc chakra từ tế bào, sức mạnh của nàng sẽ khủng khiếp tới đâu đây?

Chỉ tiếc, nàng sinh ra ở thế giới mà Ma Pháp cùng Võ Công làm chủ, Nhẫn thuật vốn là thứ mà người ta chưa từng khai thác, không có phương pháp, không có nhẫn thuật, tư chất của nàng xuất hiện ở đây vốn chỉ là lãng phí mà thôi.

Đương nhiên, nàng rất may mắn, đã gặp được một kẻ vốn không thuộc về thế giới này!

Lâm Hàn vốn cũng không nhận ra được Vũ Linh Hà có gì đó đặc biệt, chỉ là, khi Gary thẳng thừng từ chối cô bé, cảm xúc trong lòng nàng có vẻ rất táo bạo, lúc đó, chakra trong cơ thể nàng kịch liệt dao động, và cũng trong thời điểm đó, Lâm Hàn mới kinh ngạc nhận ra, trên thế giới này, không ngờ lại có thiên tài nhẫn thuật như vậy!

Nhưng nghĩ lại, Lâm Hàn lại thấy bình thường. Luyện ma pháp có thiên tài, luyện võ công có thiên tài, vậy tại sao lại không thể có thiên tài về nhẫn thuật đây? Thế giới này quá rộng, có bao nhiêu điều mà Lâm Hàn hắn chưa nhìn thấy. Hiện tại, hắn vẫn chỉ là một chú ếch con ngắm nhìn bầu trời từ đáy giếng mà thôi.

----

Mải mê chơi đùa với thứ năng lượng mới “khám phá”, Vũ Linh Hà không biết, hàng trăm cặp mắt xanh lè như sói đói đã tập trung vào mình.

Thời điểm sắp “tiết thân” là lúc chakra trong cơ thể nàng dồi dào nhất, đạt đến mức tán phát ra ngoài. Nhưng nàng đã bất ngờ khống chế được nó lại, hơn nữa còn lưu chuyển chakra trong cơ thể, lúc này, thân thể nhỏ xinh kia giống như một bữa tiệc ngon trong mắt kẻ săn mồi tàn độc…

- Huyết khí thật dồi dào, năng lượng thật sung túc! Khặc khặc, còn mạnh nhiều hơn đám vô dụng kia…

Từ trong màn đêm cách đó xa xa, một giọng nói khàn khàn đầy tàn độc không ngừng rì rầm, thỉnh thoảng lại chen vào vài lời chú ngữ khó hiểu nào đó.

----

Vũ Linh Hà dần tỉnh táo lại, lúc này, tuy rằng vẫn còn rất kích động, nhưng lý trí nói cho nàng biết, đây mới chỉ là một khởi đầu mà thôi. Cơ hội của nàng vẫn chưa hoàn toàn đến, nó nằm trong tay đại ca ca cầm kiếm kia. Nàng muốn đi tìm hắn, ngay bây giờ!

Lóa!

Mặt nước phản xạ một thứ ánh sáng sắc lạnh nào đó, chiếu vào đồng tử của Vũ Linh Hà. Nàng vô cùng hoảng sợ, cũng không dám xoay người lại, cả thân hình nhỏ xinh chìm xuống nước, may mắn tránh thoát khỏi cây gậy sắt của bộ xương khô.

Thân hình Vũ Linh Hà như cá gặp nước, vô cùng lanh lẹ lặn tới một mảng bờ hồ khác, nhanh chóng vơ lấy quần áo, qua loa mặc lại, sau đó dốc hết sức chạy đi.

Vũ Linh Hà đã được Lê Ân Tĩnh dặn dò, nói rằng bọn vong linh này vốn không nhanh nhạy gì, chỉ cậy vào số lượng mà thôi, cứ cố gắng chạy trốn, bọn chúng nhất thời cũng không thể làm gì được.

Nhưng lời của Lê Ân Tĩnh cũng chưa phải là tất cả, bọn vong linh này bắt người cũng phải có bài. Bọn chúng không nhanh, nhưng số lượng nhiều lắm, nếu bao vây một người lại, vậy thì có trốn đằng trời.

Quả nhiên, chỉ chạy được khoảng mười mét, cô bé đã bị đám xương khô vây kín xung quanh bốn phương tám hướng, nhất thời không biết phải chạy đi đâu.

Vũ Linh Hà cực kỳ hoảng sợ, thứ sinh vật ghê tởm như vong linh này vốn đã dọa người rồi, lại thêm việc bọn chúng hằm hằm vây quanh, Vũ Linh Hà lại càng cảm thấy tuyệt vọng.

Chẳng lẽ phải chết ở đây sao?

Còn mẹ thì sao bây giờ? Mình còn muốn tu luyện để tìm mẹ về, để bảo vệ mẹ, thật tiếc a!

Hơn nữa, bị đám ghê tởm này hành hạ, còn bị rút hết máu… Vũ Linh Hà càng nghĩ lại càng thấy sợ hãi, ánh mắt cũng trở nên tràn đầy căm hận nhìn về phía đám vong linh ghê tởm.

Bộ xương khô cầm gậy vừa vụt trượt lúc nãy không biết chui từ đâu ra, lạch cạch lạch cạch xông về phía Vũ Linh Hà, cây gậy sắt trên tay hung hãn đập vào thái dương nàng, mục đích là khiến nàng ngất xỉu, bắt sống đưa về cho chủ nhân sau lưng.

Vũ Linh Hà nhìn chằm chằm vào cây gậy kia, gương mặt đanh lại, cơ thể căng cứng, nàng rất muốn tránh ra, nhưng nhất thời chân tay lại bối rối, không biết phải tránh bằng cách nào. Đợi được nàng nghĩ xong, cây gậy sắt kia cũng đã gần chạm đến thái dương nàng rồi.

Xoeng!

Một tia sáng trắng hiện lên trước mắt, còn chói lọi hơn cả nguyệt quang, kèm theo đó là âm thanh như kim loại ma sát với nhau, rít lên một âm thanh sắc bén.

Trước mặt Vũ Linh Hà hiện lên một bộ ngự thần bào trắng quen thuộc với ấn ký hoa tuyết màu lam sau lưng. Nhìn xuyên qua người đó, nàng có thể lờ mờ thấy bộ xương khô kia bị chém ngang đầu, loảng xoảng sụp đổ thành từng mảnh.

Người kia hơi quay đầu lại, nở một nụ cười nhẹ, không khác nụ cười “giễu cợt” ban chiều là mấy, nhưng tại sao, lần này, nàng lại cảm thấy nụ cười kia ấm áp biết mấy?

Động tác như nước chảy mây trôi tra kiếm vào bao, người kia trùng thân xuống, kiếm thu sâu lại vào eo trái, tay phải đặt lên chuôi kiếm, nhưng thế cầm lại khá quái dị khi mà hai tay hắn lại đang hơi liên kết lại thành ấn ký nào đó.

- Tụi bây sẽ là đám đầu tiên nếm thử chiêu này đó! Cảm thấy hân hạnh đi!

Người kia hừ hừ rất vui vẻ, sau đó…

Trong ánh mắt nhỏ bé của Vũ Linh Hà, thân thể người kia như chia làm ba luồng, hư không tiêu thất. Cùng với đó, những tia chớp trắng cũng bắt đầu tung hoành chiến trường, âm thanh sắc bén như cắt nát không gian cùng với tiếng di chuyển của tia chớp hòa vào nhau, tạo thành một luồng âm thanh thật chói tai, cũng thật mạnh mẽ.

Một giây sau.

Chỉ một giây duy nhất mà thôi.

Những tia chớp trắng kia như vẫn còn in dấu trong không gian, người con trai mặc ngự thần bào kia chợt lóe lên, xuất hiện trước mắt nàng, còn đám vong linh như đã hóa đá, đứng im một chỗ không thể di chuyển.

Rất điệu nghệ mài lưỡi kiếm lên vỏ, tro bụi trên kiếm như bị chà đi sạch sẽ, hắn từ tốn tra kiếm vào vỏ bao.

Đến lúc kiếm cách hình hoa tuyết cách điệu kia chạm vào miệng bao kiếm, âm thanh ấy cũng như tuyên cáo chiêu thức hoàn thành. Lúc này, đám vong linh cũng đau khổ rền rĩ, con nào con nấy bị cắt ngang đầu, không cam lòng tan thành mây khói, biến mất trong trời đất.

Tài Phán Trảm! Thành công rồi!

Lâm Hàn hài lòng nhìn hiệu quả trước mắt, không biết rằng, sau lưng hắn, một đôi mắt sáng rực rỡ đã sáng như đèn pha, bên trong tràn đầy thứ ánh sáng gọi là sùng bái!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play