- Ồ!
Cảm thấy nói chuyện cũng đã đủ, Lâm Hàn dứt khoát bày tỏ quan điểm:
- Vậy bây giờ ta muốn mang học trò đi. Những kẻ học lỏm kia, sớm muộn ta cũng sẽ quét sạch bọn chúng.

Nhìn sắc mặt ngạo nghễ đầy tự tin của Lâm Hàn, trong lòng Tống Huyền Ly cũng đang nổi lên trăm ngàn suy nghĩ. Nàng đang đánh giá hắn, đánh giá xem cái suy nghĩ thiển cận kia của hắn là thật, hay chỉ là diễn trò.

Nhưng dù là gì đi nữa, nàng cũng sẽ không từ bỏ mục đích.

Chuyện của Vũ Linh Hà, hiện tại không còn là sân chơi của riêng Tống Huyền Ly nữa rồi. Mục đích của nàng đã đạt được, thiếu tông chủ đã bắt đầu chú ý đến con bé đó, hơn nữa, Tả Hữu thánh sứ còn bày tỏ quan điểm có hứng thú với nhẫn thuật, đồng thời tuyên bố còn lâu mới để nhẫn thuật rơi vào tay kẻ khác, vì vậy mới có chuyện nàng tới đây lần này.

Lâm Hàn không biết, hiện giờ danh tiếng nhẫn thuật đã càng ngày càng lan ra, với thủ đoạn tình báo của các thế lực, tốc độ tu luyện cực nhanh của nhẫn thuật chẳng mấy chốc đã lan rộng ra khắp nơi, khiến người ta liếc mắt để ý. Quan trọng hơn, nhẫn thuật có thể giúp các thế lực có dã tâm lợi dụng nguồn “tài nguyên người” đã bị lãng phí quá nhiều trong bao nhiêu năm qua, cớ sao mà không thèm muốn?

Còn cái nhược điểm “không thể trường thọ” của Ninja, hiện giờ vẫn còn chưa hiển lộ.

- Vậy được! Tùy ngươi! Dù sao người ta cũng không đánh lại ngươi...
Cười khổ một cách quyến rũ, Tống Huyền Ly vậy mà ai oán nói, giống như nàng là một thiếu nữ nhỏ bé bị người khác bắt nạt vậy.

Lâm Hàn khinh thường hừ một tiếng, oai phong bắt lấy kiếm, xoay người rời đi.

Chỉ là, Byakugan của hắn vẫn thời thời khắc khắc khóa chặt lấy thân ảnh Tống Huyền Ly.

Quả nhiên.

Lâm Hàn vừa rời đi năm bước, tay phải Tống Huyền Ly đã trượt ra khỏi ống áo, thanh chủy thủ sáng như tuyết, lạnh như băng mang theo từng đợt chân khí đầy tính tà dị xuất hiện.

Xoẹt.

Âm thanh cắt phá da thịt vang lên, máu tươi cũng vẩy ra, tạo thành một đường cong diễm lệ nhuốm đỏ mặt nước.

Người bị thương không phải là Lâm Hàn.

Tống Huyền Ly kinh sợ lui lại, bất chấp vết thương dài ba phân trên bắp tay trái, tròng mắt co rút lại nhìn Lâm Hàn.

Khoảnh khắc vừa rồi, nàng còn chưa kịp cảm nhận điều gì xảy ra, chỉ cảm thấy thân hình đối thủ đột nhiên biến thành một tia chớp màu trắng, sau đó bắp tay trái cảm thấy nhói đau và lạnh lẽo. Còn may chân khí chủ động hộ thể, khiến nàng còn có chút thời gian phản ứng, nếu không, sẽ không chỉ là một vết thương như thế này.

Nhanh!

Nhanh quá!

Tống Huyền Ly đã từng chiến đấu cùng võ giả hệ quang cực kỳ hiếm gặp, nhưng cũng không nhanh được đến mức ấy.

Nhưng còn chưa kịp phân tích thêm, Lâm Hàn đã một lần nữa biến mất, cảm giác đau nhói lại xuất hiện, vị trí công kích vậy mà không lệch một chút so với kiếm chiêu vừa rồi, một lần nữa chồng lên vết thương vốn đang rỉ máu của nàng.

Vết thương vốn dĩ đã là vị trí phòng ngự rất yếu, bởi chân khí còn phải khôi phục vết thương trước, hiện giờ bị Lâm Hàn một lần nữa chém trúng, nhất thời ấn sâu thêm hai phân, suýt chút nữa tổn thương đến các cơ, phế đi một tay của nàng.

Đã biết hắn có thuật không gian, nhưng không ngờ lại nhanh đến như vậy!

Hơn nữa thời gian xuất kiếm cũng cực kỳ tinh chuẩn, thân thể vừa xuất hiện là kiếm đã chạm tới kẻ địch, đến thời gian né tránh cũng không có! Còn nhớ năm năm trước hắn cũng dùng loại kiếm pháp này, nhưng chẳng phải đó là kiếm pháp cao cấp nhất, dùng để bại địch hay sao?

Hiện giờ lại có thể dùng liên tục như vậy?

Không có thời gian để bận tâm về những điều này.

Tống Huyền Ly một lần nữa nhìn thấy Lâm Hàn biến mất, theo bản năng, nàng giơ lên chủy thủ che chắn vết thương trên tay trái. Những tưởng đối thủ một lần nữa công kích vào đó, nhưng nàng nhầm, lần này không ngờ lại tới lượt vòng eo của nàng gặp nạn. Cảm giác đau đớn kịch liệt khiến Tống Huyền Ly không nhịn được mà hét thảm một tiếng, vội vàng né tránh mũi nhọn, nhưng cũng bị thần khí lấn vào một vết thương sâu ba phân.

Lúc này, Lâm Hàn cũng hơi dừng lại một chút, cho Tống Huyền Ly cơ hội thở dốc một hơi.

Vừa rồi, trong lúc nói chuyện, Lâm Hàn đã âm thầm bố trí mộc độn mang theo thuật thức phi lôi thần ở rất nhiều vị trí, Tống Huyền Ly cũng vì ám toán Lâm Hàn mà vờ vịt áp sát hắn, chứ nếu nàng cứ bay trên trời, Lâm Hàn có muốn vô thanh vô tức ám toán nàng cũng rất khó khăn.

Nhưng bố trí đến đâu thì cũng có hạn, hiện tại vị trí của Tống Huyền Ly không có bố trí thuật thức, Lâm Hàn cũng không thể tiếp tục dùng phi lôi thần trảm công kích! Hơn nữa, hiện tại hắn tối đa cũng chỉ có thể xuất ra năm kiếm liên tục mà thôi, kiếm thuật của hắn vẫn còn chưa luyện đến mức liên miên bất tuyệt như Tuyết Thiên Lăng được.

Tống Huyền Ly cũng không phải kẻ tầm thường. Mấy vết thương vừa rồi mặc dù đau, nhưng cũng chỉ là ngoài da, nàng ngay lập tức đã dùng chân khí khống chế lại vết thương, đồng thời nhanh chóng phát động công kích.

Thanh chủy thủ trong tay vung lên, sắc mặt Lâm Hàn trở nên nghiêm túc, phát động thuật phi lôi thần né đi.

Quả nhiên...

Nàng vẫn quỷ dị giống năm năm trước, chủy thủ chỉ vừa nhấc lên, Lâm Hàn đã cảm thấy trước ngực mát lạnh. Ngay khi hắn vừa né đi, một đường đao khí cũng theo đó rạch phá không gian, để lại một vết chém cực kỳ sắc bén trên nền đất.

Đao còn chưa xuất, chiêu đã tới nơi!

Dùng tám chữ đơn giản này để hình dung về Tống Huyền Ly là chính xác, nhưng cũng không thể lột tả hết được sự kỳ dị trong võ kỹ của nàng.

Lâm Hàn và cả Lê Ân Tĩnh, Tuyết Thiên Lăng trước đó cũng từng đàm luận qua về võ kỹ quỷ dị của Tống Huyền Ly, Lâm Hàn và Tuyết Thiên Lăng đều đã từng giao thủ qua với nàng, có trải nghiệm chân thực nhất, nhưng cũng không thể hình dung rõ ràng bí mật của võ kỹ này nằm ở đâu.

Hơn nữa, Tà Tông xưa nay vẫn độc lai độc vãng, bí tịch võ kỹ, ma pháp cấm chú đều cực kỳ bí ẩn, không hiện nhân thế, những kẻ gặp được võ kỹ của Tà tông hầu hết đều đã tử nạn, vì vậy không hề có bất cứ thông tin gì về loại “tà thuật” này để miêu tả.

Nhưng phân tích mãi cũng phải có chút thông tin, Lâm Hàn hiện tại có thể nắm giữ được mấy điều.

Tu vi của Tống Huyền Ly là Võ Thánh cấp bảy, có thể là cấp tám, bởi nàng chưa xuất toàn lực.

Đao pháp quỷ dị, có thể chiêu tới trước, đao tới sau, chưa biết được bí quyết nằm ở đâu, tạm thời chưa có cách phá.

Khả năng dùng độc cực mạnh, nếu không cẩn thận có thể trúng ám toán, trúng độc lúc nào không hay.

Đao khí cực kỳ sắc bén, có thể phóng ra ngoài công kích đối thủ trong phạm vi mười mét. Mặc dù khoảng cách này vẫn chỉ tính là cận chiến, không sánh được với ma pháp, nhưng cũng đã chiếm lợi thế rất lớn khi giao thủ rồi. Võ kỹ đạt được phạm vi công kích như vậy chỉ là thiểu số, chẳng hạn như Hàng Long Thập Bát Chưởng.

Lâm Hàn chăm chú quan sát từng động tác của Tống Huyền Ly, thấy nàng một lần nữa xuất chiêu, hắn nhanh chóng phát động thuật phi lôi thần né đi.

Nhưng...

Lần này không hề có đao khí tập kích như hắn nghĩ, Tống Huyền Ly chỉ nhẹ nhàng biến chiêu một chút, ngay khi Lâm Hàn vừa xuất hiện, hắn đã cảm thấy bên tai lạnh lẽo, không chút do dự, hắn một lần nữa dịch chuyển, tránh khỏi bị thương.

Cái gì?

Vậy mà có thể biến chiêu?

Vốn dĩ, Lâm Hàn tưởng rằng, Tống Huyền Ly sẽ xuất đao, sát thương tới trước, sau đó đao thế vẫn phải tiếp tục hoàn thành chiêu thức, đúng theo cái gọi là, chiêu tới trước, đao tới sau.

Nhưng không...

Lần này, mặc dù hắn đã né đi được đao đầu tiên, nhưng nàng lại không cần hoàn thành chiêu thứ nhất, mà lại trực tiếp biến chiêu từ khởi thế, tiến hành chiêu thứ hai, một lần nữa công kích khiến hắn trở tay không kịp. Nếu không nhờ phi lôi thần...

Không, không phải! Mà là vốn dĩ nàng chưa hề xuất chiêu thứ nhất ra!

Võ kỹ này, có thể khống chế thời gian xuất ra đao thế. Có thể là nàng vừa nhấc tay đối thủ đã trúng chiêu, có thể là nàng xuất đao đến một nửa đối thủ đã trúng chiêu, cũng có thể chỉ là một đao bình thường, hoàn thành chiêu thức thì đối thủ mới trúng chiêu.

Nói chung, đao cầm trên tay nàng và đao khí tập kích đối thủ hoàn toàn ở hai hệ quy chiếu khác nhau, tùy nàng khống chế, không thể dùng cái này để phán đoán cái kia!

Chỉ biết, một khi đao khí xuất hiện, chắc chắn nàng phải hoàn thành chiêu thức bù vào đó!

Vừa rồi, chỉ cần nhìn thấy khởi thế của nàng Lâm Hàn đã né tránh, nhưng thực ra nàng chưa thực sự xuất chiêu, mà chờ hắn né tránh mới xuất kỳ bất ý cho hắn một kích!

Quỷ dị! Quá quỷ dị!

Như vậy thì làm sao nhìn thấy nàng định xuất chiêu gì? Nàng biến chiêu cũng chỉ là biến ở khởi thế, cực kỳ dễ dàng và nhanh chóng, thậm chí biến chiêu còn liên miên và nhanh hơn cao thủ kiếm đạo như Tuyết Thiên Lăng vào phần.

Vết thương bên má dần dần khép lại trong ánh mắt hơi kinh dị của Tống Huyền Ly, Lâm Hàn chợt cười lạnh một tiếng:
- Quỷ dị thật! Nhưng ta còn quỷ dị hơn!

So tốc độ, Lâm Hàn tự tin đồng cấp không mấy ai qua mặt được hắn!

Kể cả hai “chị nhà” vốn có tu vi vượt qua mình, Lâm Hàn cũng có tự tin tuyệt đối về mặt tốc độ!

Ngươi nhanh, ta còn nhanh hơn!

Chíu!

Thời gian né tránh đã đủ để Lâm Hàn bố trí thuật thức, hắn một lần nữa phát động phi lôi thần trảm, lần này là một kiếm nhằm vào vai phải Tống Huyền Ly.

Keng!

Đã có kinh nghiệm chịu đau ba lần, Tống Huyền Ly cũng không dễ chúng chiêu như vậy nữa. Kiếm Hàn Tuyết còn chưa kịp rạch phá chân khí hộ thể của nàng, Tống Huyền Ly đã kịp nhấc chủy thủ đón đỡ. Nàng chỉ cần vừa khởi thế, Lâm Hàn đã cảm thấy như có một thanh chủy thủ vô hình cản lại kiếm của mình. Không chút do dự, hắn một lần nữa dịch chuyển ra phía trước, một kiếm chém tới.

Tống Huyền Ly cũng căng thẳng, nàng còn cần hoàn thiện nốt đao thế vừa đón đỡ kia, nếu lúc này đối thủ lại dùng phi lôi thần trảm kia công kích, nàng đúng là vô pháp đón đỡ.

Nhưng không.

Khi mà chủy thủ của nàng đi được ba phần tư quãng đường, Lâm Hàn mới bắt đầu dịch chuyển!

Trên thực tế, phi lôi thần trảm thực ra lợi hại ở yếu tố bất ngờ khó đón đỡ, chứ thực tế tốc độ phát động phụ thuộc rất lớn vào tốc độ xuất kiếm của Lâm Hàn.

Ví dụ Lâm Hàn có thể xuất năm kiếm một giây, vậy thì trong một giây đó, hắn chỉ tối đa phát động được năm lần phi lôi thần trảm. Bởi dịch chuyển không gian nhanh là một chuyện, nhưng nếu kiếm chiêu không theo kịp tốc độ di chuyển, di chuyển xong mà kiếm còn chưa xuất, vậy thì đối thủ sẽ có thừa thời gian đón đỡ, đó còn gọi gì là phi lôi thần trảm?

Vậy nên, Lâm Hàn vẫn luôn phải hãm tốc độ di chuyển lại, chờ đợi đúng thời điểm xuất kiếm thì mới phát động phi lôi thần.

Lâm Hàn dịch chuyển xong cũng là lúc Tống Huyền Ly hoàn thành đao thế vừa rồi kia. Nàng nhanh chóng biến chiêu, đón đỡ kiếm tiếp theo của Lâm Hàn, vậy mà sinh sinh có thể ngăn chặn hắn lần nữa.

Phải nói rằng, đao pháp của Tống Huyền Ly cũng là một đao pháp tuyệt thế, tốc độ còn nhanh hơn Lâm Hàn rất nhiều! Hoặc là... đó là do kiếm pháp của Lâm Hàn vẫn còn luyện chưa tới nơi tới chốn.

Dù sao hắn cũng mới chỉ luyện kiếm pháp chính tông có vài ngày mà thôi, hầu hết vẫn là nhờ ngày xưa chăm chỉ luyện tốc độ xuất kiếm, có căn cơ khá tốt nên mới có được thành quả như bây giờ.

Keng keng keng...

Qua thêm mười chiêu, Tống Huyền Ly càng đánh càng bình tĩnh, đối thủ đánh bất ngờ thì đúng là rất nhanh, nhưng xuất chiêu liên tục thì còn lâu mới theo kịp nàng. Nhưng hắn nhanh như vậy, nhất thời Tống Huyền Ly chưa nghĩ ra cách gì giải quyết.

Ngược lại, Lâm Hàn đã bắt đầu chuyển sang phương án khác. Hắn biết, so thể thuật với nàng, mình thua rồi, hiện tại thuần túy chỉ là lấy công làm thủ, không cho Tống Huyền Ly vận dụng đao pháp quỷ dị kia ép mình bại lui mà thôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play