Đã nhận ra Lâm Hàn chính là kẻ năm năm trước bị mình một chiêu trọng thương, Tống Huyền Ly thản nhiên gật đầu: - Ta nhận ra ngươi! Năm năm trước ngươi là bại tướng dưới một chiêu của ta!
Lời nói thản nhiên, cực kỳ ngạo mạn, giống như không để Lâm Hàn trong mắt, nhưng Lâm Hàn vốn dĩ đã cực kỳ đề phòng nàng, lại thêm ưu thế của Byakugan, hắn có thể nhìn rõ một tay giấu trong ống áo của Tống Huyền Ly đã âm thầm sẵn sàng xuất chiêu bất cứ lúc nào.
- Với tình báo trải khắp thiên hạ của Tà Tông, chắc chắn hiểu được năm năm trước người duy nhất biết sử dụng Nhẫn thuật là Lâm Hàn, thân phận sư phụ của Vũ Linh Hà cũng quá rõ. Thân là ma nữ, ả cũng biết điều đó, hiện giờ lại vờ vịt coi thường hắn, chắc chắn là có dụng tâm bất chính.
Vẫn ngồi trong phòng chưa hề xuất thủ, Lê Ân Tĩnh nhẹ nhàng bâng quơ nói ra phán đoán của mình.
Tuyết Thiên Lăng gật đầu tán thành: - Ả ta hành sự rất cẩn thận, sẽ không tùy tiện khinh thị bất cứ một ai, nhưng lại luôn tỏ ra ngạo mạn, khiến đối thủ yếu khiếp sợ, còn đối thủ mạnh thì coi thường! Năm xưa ta cũng vì coi nhẹ mà bị ả ám toán.
- Nhưng mà lần này mọi chiêu trò của ả xem ra cũng chỉ là vô dụng mà thôi! Chúng ta đã hiểu được ả là loại người gì, với sự cẩn thận của Lâm Hàn, khiến hắn khinh thị là rất khó! Lê Ân Tĩnh thoải mái tựa đầu vào ghế, thư thích nói.
Còn vì tại sao hai nàng không ra tay, đó là vì không muốn đánh động cường giả trên quần đảo Địa Nghĩ này!
Người kia rất mạnh, còn mạnh hơn hai nàng hiện tại, cũng chẳng mấy khó khăn để phát hiện sự tồn tại của nhóm người bên mình, hơn nữa còn hơi tản ra khí thế, bày tỏ quan điểm của mình.
Người kia không muốn hai nàng ra tay, sức mạnh của cường giả cấp Thần không phải trò đùa, động đến chân hỏa có khi đánh sập cả quần đảo nhỏ xíu này cũng không biết chừng.
Nhưng hắn cũng không nhúng tay, quan điểm của hắn rất rõ ràng, đó là có thể tránh đấu thoải mái, nhưng làm ảnh hưởng đến hắn và Hội Dong Binh, vậy thì tuyệt đối không được!
Hơn nữa, Lâm Hàn ra mặt cũng là một trong những tính toán lâm thời của hắn, hiện giờ tin tức hắn tỉnh lại chắc chắn đã được các thế lực lớn biết được, đặc biệt là những người trước đây từng có mâu thuẫn, ví như Lã Thiên Thanh, hay là Long Hạo Nguyệt của Thần Tướng Chiến Quốc. Lâm Hàn biết, năm năm qua, có một số người, chưa từng từ bỏ việc chú ý động tĩnh của hắn.
Không chỉ đơn thuần là vì mâu thuẫn cá nhân, mà còn vì nhẫn thuật mà hắn sở hữu, tất cả những thứ mà hắn có.
Gần hai mươi tuổi, thực lực có thể đánh bại ma tướng, kẻ mà bất cứ cường giả cấp Thánh nào cũng không dám tùy tiện khiêu chiến. Còn có cả kiếm Hàn Tuyết, món thần khí thứ 101 chưa từng xuất hiện trong lịch sử mười vạn năm gần đây,...Tất cả những điều này, Lâm Hàn chỉ mất có hai năm để đạt được, hơn nữa còn là làm từ con số không!
Tình báo hoàn thiện của Lâm Hàn đã bị người ta phân tích kỹ, không có bất cứ dữ liệu nào chứng minh hắn có thể tu luyện trước năm mười bảy tuổi. Tất cả những chuyện này, đều là từ khi hắn mười bảy tuổi mà bắt đầu. Không chắc nguyên nhân do đâu, có thể là do nhẫn thuật, có thể là thiên phú, cũng có thể là kỳ ngộ từ một bậc đại năng, cổ thần, chân tiên nào đó. Tất cả đều đáng để người ta động tâm, đáng để người ta nghiên cứu về hắn.
Việc hắn tỉnh lại, người ta đều biết, ngay thời điểm này lại gây ra phiền toái ở Võ Đạo Môn, còn dùng nhẫn thuật, chắc chắn sẽ bị đổ nghi ngờ lên đầu, việc này là không thể tránh khỏi.
Để đối phó, không để người ta bắt quả tang mình là một chuyện, chuyện khác, đó chính là tạo ra một tình huống khiến mình nắm cái lý, khiến kẻ khác không thể mặc nhiên đổ lỗi lên đầu mình. Đến lúc đó, dù Võ Đạo Môn có nghi ngờ nặng đi nữa cũng không thể làm gì, Học Viện Cửu Long xưa nay cũng không có sợ Võ Đạo Môn.
Còn về nghi án lợi dụng học viện, Lâm Hàn cũng đã suy nghĩ đắn đo rất nhiều. Nhưng hắn làm vậy, thực ra học viện cũng đạt được lợi ích chứ không phải không. Để Võ Đạo Môn vốn đã xưng hùng xưng bá, giờ lại sở hữu loại thiên tài khoáng thế trong truyền thuyết như vậy, có thế lực nào muốn? Không chỉ học viện, mà tất cả các thế lực khác đều không muốn.
Vì vậy, Lâm Hàn tin mình có thể thuyết phục Lâm Chấn Sơn, và tất cả cao tầng học viện ủng hộ chuyện này. Nhưng để làm được thế, chính hắn cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, nâng tỷ lệ thành công lên mức cao nhất mới có thể khiến người ta coi trọng!
Còn về việc tại sao Lâm Hàn không tiếp tục giả hôn mê để hành sự, việc đó hắn cũng nghĩ kỹ rồi. Trước sau mình cũng phải tỉnh lại, dùng thân phận chân chính làm việc, tỉnh lại sớm một chút, cùng với tỉnh lại muộn một chút, có khác nhau không? Chắc chắn hắn vẫn bị nghi ngờ, chắc chắn Võ Đạo Môn vẫn sẽ tạo áp lực.
Đến lúc đó hắn vốn đã là kẻ “hôn mê”, liệu làm cách nào để biện minh? Người ta cứ khăng khăng là hắn làm, hắn lại không thể giải thích, Lâm Hàn cũng không tin tưởng người khác sẽ biện hộ cho mình, lại thêm sẽ có tiểu nhân châm ngòi thổi gió, cuối cùng dẫn đến tình trạng hắn bị từ bỏ.
Vậy nên, tự mình tạo bằng chứng cho mình, tự “minh oan” cho bản thân, khiến mình nắm cái “lý” trong tay, hơn nữa có thể không ngừng gia cố cái “lý” đó mới là thượng sách. Nắm lý trong tay, học viện Cửu Long cũng về tình về lý mà không chịu khuất phục Võ Đạo Môn, khiến bản thân đạt được bảo hộ.
Còn nhiều lý do lắm, đó là vì Lâm Hàn không muốn luôn luôn phải lẩn khuất trốn chui trốn nhủi, giấu cái này giếm cái kia. Hắn là một Ninja nửa mùa, có thể nhẫn nại để sát địch, nhưng không thể nhẫn nại trốn chạy suốt cả nhân sinh.
Hơn nữa, hắn không muốn Lê Ân Tĩnh phải tiếp tục ở lỳ nơi đó, vờ vịt tiếp tục chăm sóc hắn, tự mình giam lỏng như vậy thêm nữa.
Tính tình Lê Ân Tĩnh thế nào Lâm Hàn biết, giam lỏng nàng như vậy thà giết nàng đi còn hơn, nhưng nàng lại chịu nhẫn nại vì hắn, điều đó đã khiến Lâm Hàn cảm động rơi nước mắt rồi. Hắn thương nàng còn không hết, lý nào lại bắt Lê Ân Tĩnh tiếp tục chịu đựng?
...
Trở lại hiện trường.
Đối mặt với dung nhan tuyệt mỹ kia, Lâm Hàn không có chút nào say mê, có chăng chỉ là một ngọn lửa hận đang âm ỷ, lại bị hắn áp chế, Lâm Hàn biết, ngọn lửa hận thù này là kế thừa từ tên thư sinh kia, mặc dù rất yếu ớt, nhưng lại theo linh hồn mà dung nhập vào tâm trí hắn. Nếu không phải khi ngọn lửa này bùng lên, Lâm Hàn đã dùng thuật phong ấn và thuật kháng ảo kết hợp lại, chấn áp cái cảm xúc kia, có khi bây giờ hắn đã phát điên mà lao lên rồi.
Với tính cách của Lâm Hàn, về lý hắn còn phải cám ơn Tống Huyền Ly đã đưa hắn đến với thế giới này, chứ chắc chắn cũng chẳng thừa hơi mà đi hận nàng làm gì, rất mệt mỏi. Vì vậy, cái cảm giác bây giờ khiến hắn rất là chán ghét.
Bình ổn tâm tình, Lâm Hàn nhẹ nhàng chống thanh katana xuống đất, hai tay úp lên chuôi kiếm cao ngang ngực, lạnh nhạt ngẩng đầu truy vấn: - Ta và ngươi vốn dĩ cũng chẳng có thù hận gì. Nhưng tại sao năm năm trước ngươi lại bắt cóc học trò của ta? Còn dùng thủ đoạn lên người nó, chiếm đoạt nhẫn thuật của ta? Đây là ý gì?
Cánh tay ẩn dưới ống áo của Tống Huyền Ly lại siết chặt thêm một chút, nàng đã dùng mị thuật độc môn của Tà tông, đến Võ Thần thậm chí cũng có thể bị quyến rũ nếu hắn có tâm đen tối với nàng. Vậy mà không có một chút tác dụng nào với hắn. Tâm trí tên này kiên cường đến như vậy? Hay là vì trong lòng hắn không hề có chút hứng thú với ta?
Đáp án là cả hai, Lâm Hàn vừa có thuật kháng ảo, vừa có sinh cơ cuồn cuộn không dứt trải rộng khắp thân thể, các loại ảo thuật mê hoặc gần như là không có tác dụng với hắn, trừ phi là Huyễn Thần! Còn vấn đề thứ hai, chắc chắn là không, hắn còn đang mải áp chế hận ý trong lòng, hơi sức đâu mà thưởng thức sắc đẹp của Tống Huyền Ly?
Đảo đảo tròng mắt, Tống Huyền Ly lại cười lên khanh khách: - Còn tưởng chuyện gì? Ta chẳng qua là thấy Vũ Linh Hà thiên sinh lệ chất, lại có thủy khí rất mạnh, mạnh đến mức tiết ra khỏi thân thể, đó vốn dĩ là thể chất làm lô đỉnh thượng giai, ngươi nghĩ ta bắt nó về làm gì? Khách khách... còn về nhẫn thuật, thuần túy là trùng hợp, không ngờ đó lại là đệ tử của ngươi!
Sắc mặt Lâm Hàn thoáng chốc trở nên âm trầm.
Lô đỉnh, lô đỉnh... Chẳng phải ý nói để hiến cho người khác làm món đồ chơi, kiêm luôn đạo cụ tu luyện hay sao?
Cái từ lô đỉnh này, hàm nghĩa chính là như vậy, còn nếu tương thân tương ái, cùng tu luyện pháp môn dạng kia, vậy thì gọi là đạo lữ, chứ không phản cảm thế này.
Điều quan trọng nhất...
Năm xưa Tống Huyền Ly hãm hại Tuyết Thiên Lăng, muốn bắt sống nàng, cũng là vì định biến nàng thành lô đỉnh! Đó là nỗi hận của Tuyết Thiên Lăng, cũng là một nỗi hận của Lâm Hàn!
Ngọn lửa giận dữ tuôn trào, hai mắt Lâm Hàn thoáng chốc trợn lên, phát ra những âm thanh cơ bắp lục bục, các đường gân dữ tợn bên mắt dần dần hiển lộ ra, tròng mắt đen cũng co rút lại chỉ còn một điểm, khiến cả con mắt hắn gần như trở thành màu trắng thuần khiết.
Lâm Hàn đã thực sự nổi giận! Byakugan được phát động mạnh mẽ hơn bao giờ hết, khóa chặt lấy thân ảnh Tống Huyền Ly.
- Nhưng ta cũng rất kinh ngạc, nhẫn thuật của ngươi quả thực thần kỳ! Ta đã để Vũ Linh Hà truyền dạy cho một ngàn người, ngoại trừ những tên không phù hợp không nói, còn hầu hết đều có tốc độ tiến triển cực nhanh, đặc biệt là trong khoảng từ mười ba đến mười tám tuổi, tốc độ tăng trưởng tu vi phải nói là mạnh hơn rất nhiều so với tu luyện võ đạo hay ma pháp! Tám tên kia chính là những người xuất sắc nhất, tuổi đều không quá hai mươi! So với năm năm luyện tập, Đại Nhẫn đã tiến triển tới mức sánh ngang với cấp tôn, thậm chí là cấp vương, trong khi trước đây hắn bị phán định là tư chất luyện võ và ma pháp đều chỉ ở tầm trung, để đạt tới Võ Vương, hắn ít nhất phải mất bốn mươi năm tu luyện chăm chỉ.
Tống Huyền Ly không tiếc lời tán dương nhẫn thuật của Lâm Hàn, biểu hiện có vẻ cực kỳ thán phục.Mặc nhiên coi như không thấy sắc mặt của Lâm Hàn
- Rồi sao? Lâm Hàn cười lạnh hỏi lại.
- Khách khách, cũng không sao! Người ta thấy nhẫn thuật thần kỳ như vậy nên có chia sẻ với vài người chị em thân thiết, mấy người đó cũng không phải loại biết giữ miệng cho lắm, hiện giờ đã có rất nhiều người biết đến nhẫn thuật, muốn sở hữu nó để làm tăng thế lực bản thân trong thời gian ngắn! Người ta chỉ muốn nhắc nhở ngươi phải cẩn thận mà thôi!
Đây là muốn uy hiếp ta? Hay là muốn làm ta rối loạn tâm trí ?
Chỉ tiếc, tất cả đều không được! Lâm Hàn thậm chí còn mừng thầm, cô ả này tưởng vậy là thông minh, khiến hắn rối loạn, nhưng ngờ đâu Lâm Hàn muốn nhờ nàng quảng cáo nhẫn thuật cho mình còn không được ! Hiện giờ nàng tích cực như vậy, chẳng phải giúp hắn miễn phí một phen sao ?
Tống Huyền Ly đáng thương, cho rằng Lâm Hàn giống với bao cường giả khác, giấu mánh như mều giấu phưn, không dám lộ ra một tấc, nào ngờ tên này đang chịu sứ mạng của "Lục Đạo Tiên Nhân", truyền bá nhẫn thuật ra toàn bộ đại lục, nàng làm vậy, đúng là khiến Lâm Hàn cảm động rơi nước mắt, thoáng chốc lửa giận nguội đi phân nửa.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT