Trong nhà, Lôi Vũ Minh đứng bên cửa sổ sát đất, nhìn Cung Hình Dực ở ngoài cửa, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu. Nếu như Tống Tâm Dao đã quyết tâm, anh ta có đứng ở bên ngoài như vậy, thì có thể như thế nào?

"Tối hôm nay, thành phố X sẽ có một một đợt khí lạnh tràn xuống. Đến nửa đêm sẽ có tuyết rơi dày đặc, tất cả mọi người dân, tốt nhất nên ở nhà, chuẩn bị tốt việc giữ ấm. Buổi sáng ngày mai. . . . . ." Trên TV đang phát chương trình dự báo thời tiết từ tối nay tới ngày mai. Kỳ Kỳ chạy đến bên cửa sổ, liếc mắt nhìn Cung Hình Dực đang đứng bên ngoài, có chút lo lắng cho anh. Nó không biết vì sao cha vẫn luôn đứng ở ngoài đó như vậy?!

Nhưng mà nó lại có cảm giác là cha nhất định sẽ đứng ở bên ngoài cho đến khi mẹ tha thứ mới thôi. Trời đã tối dần, nhiệt độ cũng liên tục giảm xuống, máy điều hòa trong nhà đã điều chỉnh đến nhiệt độ ấm nhất, lò sưởi cũng đã được bật lên. Nhìn đồng hồ điện tử trên tường, nhiệt độ bên trong nhà chỉ có 10 độ C, chắc chắn nhiệt độ bên ngoài sẽ dưới 10 độ C. Đó là vì ở trong nhà vừa có điều hòa, vừa có lò sưởi nữa. Kỳ Kỳ chạy đến bên cửa sổ sát đất, liếc mắt nhìn ra bên ngoài, qua ánh đèn đường, nó nhìn thấy Cung Hình Dực vẫn đứng nguyên tại chỗ như trước.

"Bà ngoại, cha vẫn còn đứng ở bên ngoài, làm thế nào đây? Ở bên trong đã cảm thấy lạnh như thế này, cha sẽ không sao chứ?" Kỳ Kỳ rất lo lắng, dù ghét ông ấy thế nào thì ông ấy cũng là cha của nó mà.

"Dao Dao. . . . . ." Triệu Tâm Nguyệt nhìn Tống Tâm Dao.

"Anh ta thích đứng thì cứ để anh ta đứng đi, là tự anh ta muốn thế mà, con đâu có ép!" Tống Tâm Dao thật sự rất muốn mắng anh. Tên ngu ngốc này, thời tiết lạnh như vậy, còn không về khách sạn đi đứng đây làm cái gì? Đứng đợi bên ngoài thời tiết lạnh như vậy, anh cảm thấy thoải mái sao?

Ngoài cửa, Cung Hình Dực nhìn đèn trong nhà vẫn còn sáng. Từ bảy giờ, thời tiết bắt đầu thay đổi, càng ngày càng lạnh, nhưng mà anh vẫn không có ý muốn rời đi.

Nếu như Tống Tâm Dao còn chút tình cảm với anh, có lẽ cô ấy sẽ ra ngoài, quan tâm đến chuyện sống chết của anh. Nếu như quả thật cô ấy không có tình cảm gì với anh nữa thì coi như anh có chết cóng ở chỗ này cô cũng sẽ không cảm thấy đau lòng.

Anh chỉ muốn đánh cuộc một lần, nếu như có thể đợi được đến khi cô ra ngoài, như vậy chính là trời cao vẫn còn quan tâm, thương xót cho anh, nếu như phải chết cóng ở chỗ này, như vậy cũng là trời cao đang trừng phạt anh mà thôi.

Ai bảo anh đã lừa gạt Tống Tâm Dao chứ, đây là báo ứng của anh, không phải sao?

Thời tiết càng ngày càng lạnh, trên người anh chỉ mặc một bộ tây trang. Tuyết cũng đã bắt đầu rơi, chỉ chốc lát sau, trên đầu, trên người anh đã phủ một lớp tuyết mỏng, nhưng mà anh vẫn không muốn rời đi.

Nếu như có thể làm người tuyết cả đêm, có lẽ cũng không tệ lắm.

Cho tới bây giờ ở thành phố O cũng chưa từng gặp một trận bão tuyết nào lớn như vậy. Nếu có thể gặp được ở đây, như vậy cũng đã là đủ rồi.

Tuyết càng rơi càng lớn, rất nhanh, chân của anh đã bị chôn trong đống tuyết. Nhưng mà căn bản anh cũng không muốn tránh đi chỗ khác, để cho tuyết rơi xuống trên người mình.

Trên đầu anh, cũng đã bị tuyết đông lạnh thành băng, bám chặt lên tóc. Kỳ Kỳ ở trong nhà nhìn ra Cung Hình Dực đang đứng bên ngoài, nước mắt cũng không tự chủ được rơi xuống.

"Mẹ, mẹ thật sự để mặc cha đứng như vậy sao?" Bình thường đều là Kỳ Kỳ diễn trò trêu chọc anh trước mặt người khác, nhưng mà lần này, nó lại nói chuyện thay anh.

Coi như ban đầu cha đã thật sự sai lầm, coi như ban đầu cha đã lừa gạt mẹ. Nhưng mà nếu cha đã nhận sai, mẹ cũng đã đem theo nó đi mất tích nửa năm rồi, mẹ vẫn chưa hết giận sao?

"Dao Dao, con thật sự ác độc như vậy sao? Để cho nó chịu lạnh ở bên ngoài, đứng trong tuyết, để tuyết rơi lên người như vậy sao? Con tới đây xem đi, con xem trên đầu nó kìa, lớp tuyết đã dày bao nhiêu cm rồi, trên người cũng đã sớm bị tuyết tan thấm ướt. Nếu cứ tiếp tục như vậy, nó sẽ chết đó, chẳng lẽ nó chết, con mới có thể tha thứ cho nó sao?" Triệu Tâm Nguyệt nhìn cũng cảm thấy đau lòng. Cho dù ban đầu thật sự là Cung Hình Dực đã làm sai nhưng mà nửa năm nay, không có một ngày nào là nó không tìm Tống tâm Dao.

Bao nhiêu đêm, sau khi uống say cậu ta đều chạy đến nhà bọn họ, nằm trong phòng Tống Tâm Dao, nhìn ảnh, gọi tên cô.

Chỉ hy vọng cô có thể mau chóng xuất hiện. Ban đầu, nếu như bà biết là sau khi tìm thấy Tống Tâm Dao lại là tình cảnh như thế này thì bà thà không đến thành phố X tìm Tống Tâm Dao. Có lẽ tất cả chuyện này sẽ không xảy ra.

Tống Tâm Dao bị Triệu Tâm Nguyệt kéo đến bên cửa sổ. Tống Tâm Dao nhìn ra bên ngoài, nhìn người đàn ông đứng ở trong đống tuyết kia, làm sao cô lại không cảm thấy đau lòng chứ. Nhưng mà, cô phải làm sao? Tự cho mình một lý do để tha thứ cho anh sao?

"Mẹ, nếu như mẹ không quan tâm đến cha, vậy thì con làm!" Kỳ Kỳ đột nhiên chạy đến cửa, cầm cây dù bên cạnh lên, mở cửa chạy tới bên cạnh Cung Hình Dực.

Tống Tâm Dao muốn kéo nó lại nhưng cũng không kịp.

"Kỳ Kỳ, con mau vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm!" Cung Hình Dực thấy Kỳ Kỳ trong tay còn cầm theo cây dù chạy đến bên cạnh mình, nói.

"Cha, Kỳ Kỳ không sợ, nếu như mẹ không tha thứ cho cha, Kỳ Kỳ sẽ đứng đây cùng cha." Kỳ Kỳ đột nhiên đưa bàn tay nhỏ bé ấm áp ra kéo tay Cung Hình Dực.

"Kỳ Kỳ, con nghe lời cha, mau vào trong nhà đi. Là cha có lỗi, đứng ở đây một lúc cũng không sao! Chỉ cần mẹ con có thể tha thứ cho cha, lạnh cũng không sao cả!" Cung Hình Dực thấy Kỳ Kỳ nguyện ý đứng vè phía mình, trong lòng cũng ấm áp hon nhiều. Nhưng mà anh không hy vọng Kỳ Kỳ sẽ đứng ở bên ngoài chịu lạnh cùng anh. Gió thổi qua giống như dao cắt, thổi mạnh khiến mặt anh đau nhức. Kỳ Kỳ còn nhỏ như vậy, da mịn thịt mềm, làm sao có thể chịu được những thứ này.

"Không cần, Kỳ Kỳ muốn đứng đây với cha!" Kỳ Kỳ không tin mẹ có thể ác đến như vậy. Nó muốn xem xem, rốt cuộc phải như thế nào, mẹ mới nguyện ý ra ngoài.

"Dao Dao, đi ra ngoài bảo anh ấy vào đi!" Lôi Vũ Minh đứng bên cạnh vẫn chưa nói câu nào, vào lúc này lại mở miệng nói.

"Vũ Minh. . . . . ." Cô nhìn Lôi Vũ Minh, không hiểu.

"Em rõ ràng còn yêu anh ta vậy, tại sao hai người lại phải hành hạ lẫn nhau chứ? Thật ra thì chính em là người rõ nhất. Trong lòng em đã sớm tha thứ anh ấy rồi, không phải sao? Trong nửa năm nay, bao nhiêu đêm, em không len lén khóc thút thít? Em khóc vì cái gì? Còn không phải bởi vì anh ta sao? Có lẽ, cho tới bây giờ em vẫn không cảm nhận được là Cung Hình Dực thật sự rất yêu em! Nhưng mà anh có thể nhìn ra. Trong nửa năm nay, thật sự là ngày nào anh ấy cũng đi tìm em. Ở thành phố O, chính anh thường xuyên nhìn thấy anh ấy sau khi uống rượu say, trong miệng vẫn luôn gọi tên em." Anh cũng không nhớ rõ mình đã nhìn thấy như vậy bao nhiêu lần, anh chỉ nhớ mỗi lần anh đến bar Tử Mị đều thấy anh ta ngồi ở vị trí cấm, uống rượu Huyết tinh mã lệ, hết ly này đến ly khác, cho đến khi say mới lảo đảo bươc ra khỏi quán. Tất cả phụ nữ muốn đến gần, đều bị gạt ra.

Có bao nhiêu lần, anh muốn lén lút nói cho anh ta biết, Tống Tâm Dao đang ở thành phố X, để cho anh ấy đến đây tìm cô. Nhưng mà, anh đã rút lại ý nghĩ đó. Bởi vì anh không biết nếu như anh nói ra vị trí của Tống Tâm Dao thì sau này cơ hội gặp mặt của anh và cô sẽ là bao nhiêu nữa?

Anh vẫn luôn chờ Tống Tâm Dao, đợi đến khi trong lòng cô chỉ có anh. Nhưng mà bây giờ, anh đã biết là, anh vĩnh viễn cũng sẽ không đợi được đến lúc ấy.

"Nếu như em thật sự có thể nhìn hai cha con anh ấy và Kỳ Kỳ, cứ đứng trong bão tuyết chờ đợi sự tha thứ của em như vậy, nếu như em có thể nhìn thân thể bé nhỏ của Kỳ Kỳ đứng chịu rét chịu lạnh ở đó như vậy thì bây giờ em cứ đi lên lầu ngủ đi." Lôi Vũ Minh thật sự có chút thất vọng. Cho dù anh ta có phạm phải lỗi lầm lớn thế nào đi nữa, nhìn thấy anh ta đứng trong gió tuyết chờ đợi sự tha thứ của cô như vậy mà cô vẫn không thể tha thứ thì anh thật sự nghi ngờ, cô có phải là người phụ nữ mâu lạnh hay không?

"Dao Dao, con hãy suy nghĩ lỹ lại đi! Mẹ đi xem Kỳ Kỳ xem nó như thế nào rồi." Triệu Tâm Nguyệt thấy thân thể Kỳ Kỳ đã không thể chịu nổi nữa rồi, thật sự không biết phải làm sao?

Cung Hình Dực đã đúng ở đó bảy, tám tiếng, mà tuyết cũng đã rơi hơn bốn tiếng rồi. Vừa mới bắt đầu mặc dù là tuyết nhỏ, nhưng mà càng rỏi lại càng lớn, bọn họ ở trong nhà cũng có thể cảm nhận được gió tuyết ở bên ngoài chà xát mạnh đến cỡ nào.

Ngoài cửa, Kỳ Kỳ đã không đứng vững được nữa rồi. Nó mới ra ngoài đứng năm phút đồng hồ, đã đứng không nổi, mà Cung Hình Dực đã kiên trì đứng ở đây hơn bảy tiếng, cũng đã đứng trong tuyết hơn bốn giờ, tuyết đã sắp cao đến đầu gối của anh rồi. Trên bả vai tuyết đã hoàn toàn bao phủ, quần áo trên người cũng đã đông lạnh, trên mặt còn có một lớp băng lạnh.

"Kỳ Kỳ, con mau vào đi, nếu không sẽ cảm mất, nghe lời cha đi mà." Cung Hình Dực run rẩy nói.

"Con. . . . . . Con không. . . . . . Không cần. . . . . . Con muốn. . . . . . Con muốn cùng. . . . . . Cùng cha. . . . . . Cha. . . . . . Cùng nhau!" Giọng nói của Kỳ Kỳ còn run rẩy hơn.

"Kỳ Kỳ, nếu như con không muốn cha phải lo lắng, thì con mau vào nhà đi, bên trong rất ấm ấp, nghe lời đi!" Nghe thấy âm thanh của Kỳ Kỳ, anh rất đau lòng.

"Nhưng. . . . . . Nhưng. . . . . ."

"Kỳ Kỳ, đừng có nhưng là, mau đi vào đi, cha nhìn con như vậy, thật sự cảm thấy rất đau lòng. Có sự quan tâm của con như vậy, cha đã rất vui vẻ rồi! Con mau vào đi!" Cung Hình Dực buông tay Kỳ Kỳ ra, nói.

"Được, được rồi! Con đi. . . . . . Con đi vào nhà. . . . . Khuyên. . . . . . Khuyên mẹ. . . . . ." Kỳ Kỳ run run nói hết câu, sau đó mới chạy vào nhà. Vừa vào nhà nó liền hắt hơi một cái.

"Mẹ, cha. . . . . . Cha. . . . . . Sắp. . . . . . Sắp. . . . . . Không được rồi. Mẹ. . . . . . Mẹ thật. . . . . . Thật sự . . . . . Muốn để cho cha. . . . . .Đứng. . . . . . Đứng ở bên ngoài sao?" Kỳ Kỳ chạy đến bên cạnh Tống Tâm Dao, nhìn Tống Tâm Dao nói.

"Mẹ. . . . . ." Tống Tâm Dao không biết phải làm sao. Hiện tại trong đầu cô rất loạn, loạn đến nỗi khiến cô không thể suy nghĩ được gì.

"A. . . . . ." Đột nhiên cô kêu lên một tiếng sợ hãi, bé con trong bụng dùng sức đá cô một cái thật mạnh.

"Thế nào?" Nghe thấy cô kêu lên sợ hãi, Triệu Tâm Nguyệt lo lắng hỏi.

"Đứa bé đá con, không sao!" Sờ sờ bụng, cô nhìn ra ngoài cửa sổ.

"Mẹ, em gái cũng muốn trách mẹ, trách mẹ không để ý tới cha đấy!" Kỳ Kỳ sưởi ấm một lúc đã cảm thấy khá hơn nhiều.

"Đúng đó! Em xem, đứa bé trong bụng cũng không đồng ý cách làm của em đối với cha nó đâu!" Lôi Vũ Minh cũng lên tiếng.

Tống Tâm Dao nhìn ra bên ngoài một cái, thật sự là đứa bé bất mãn với cách làm của cô sao?

Cung Hình Dực đứng ở bên ngoài, cảm giác mình mí mắt càng ngày càng nặng, hình như sắp sụp xuống, không thể chống đỡ được nueax rồi., Nhưng mà anh vẫn phải cố gắng chịu đựng, vẫn luôn tự nói với mình rằng không thể ngất xỉu, không thể ngã xuống. Nếu như ngã xuống, không biết sau đó sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

Tống Tâm Dao thật sự hận anh đến như thế này sao? Hận anh đã nói dối cô sao? Anh biết mình thật sự sai lầm rồi, anh không nên làm như thế. Nếu như cô không biết chuyện kia, thì chuyện tình cũng không trở nên như thế này.

Có lẽ từ lúc mới bắt đầu, anh đã sai lầm rồi.

Đùi anh càng ngày càng mất đi sức lực, chỉ có cảm giác giống như thân thể sẽ lập tức ngã xuống giống vậy. Nếu như không đi đến chỗ ấm hơn có lẽ anh thật sự sẽ ngã xuống mất.

Nhưng mà nếu như ngã xuống rồi mà Tống Tâm Dao vẫn không thể tha thứ cho anh thì anh thật sự không biết, tiếp theo mình sẽ phải làm thế nào nữa?

Cuộc sống thiếu vắng cô, anh cảm thấy tất cả đều là màu xám trắng, không có sắc thái nào khác. Cảm giác toàn thế giới này đều sẽ thay đổi.

Anh rất cô độc, từ nhỏ đã cô độc, cho đến hiện tại, anh vẫn cô độc như vậy. Mặc dù có một khoảng thời gian vui vẻ cùng Tống Tâm Dao nhưng mà tất cả đều đã qua. Tống Tâm Dao không thể nào tha thứ cho anh, cũng đã nói rõ rằng, đoạn này tình cảm, cuối cùng người bị thương tổn sâu nhất sẽ là anh sao?

Ban đầu anh làm cho Tống Tâm Dao tổn thương sâu như vậy, cũng đã tự làm tổn thương chính mình.

Cho dù sau này có như thế nào, anh cũng không thể trách cô. Cho dù hôm nay, anh có chết ở đây thì cũng chỉ có thể coi là giải thoát cho mình, có thể nói gì được chứ?

Cánh cửa đột nhiên mở ra. Ánh đèn trong nhà chiếu sáng ra bên ngoài. Cung Hình Dực ngẩng đầu nhìn, giống như là Tử Thần đang vẫy gọi anh, để cho anh mau mau tới dặp Diêm Vương báo cáo. Anh mở to mắt nhìn, đột nhiên cảm thấy khối băng giắt trên tóc đâm thẳng vào trong mắt, khiến cho anh không thể nào mở mắt ra được.

Cảm giác đau nhói từ trong mắt truyền ra, khiến cho anh không thể mở mắt ra nhìn được nữa.

"Vào đi!" Nghe thấy âm thanh quen thuộc, anh cố nén đau, mở hai mắt ra, thấy Tống Tâm Dao đang đứng bên cạnh cửa, tức giận nhìn hắn.

Anh nghĩ là mình bị hoa mắt rồi, có lẽ bởi vì quá đau đớn nên nhìn lầm mất rồi?

"Hình Dực, con còn đứng ở ngoài đấy làm cái gì? Mau đi vào đi! Thời tiết lạnh như vậy, con phải nhanh chóng vào trong tắm nước nóng đi, nếu không thật sự sẽ không sống nổi mất!" Triệu Tâm Nguyệt thấy anh không có phản ứng gì, lo lắng nói.

"Dao. . . . . . Dao. . . . . .Em. . . . . . Em nguyện. . . . . . Nguyện ý. . . . . . Nguyện. . . . . . Tha thứ cho. . . . . Anh sao?" Anh đã biết, anh không bị hoa mắt, người đứng ở cửa, đúng là Tống Tâm Dao.

"Đúng! Nếu anh còn không vào nhà, em sẽ không tha thứ cho anh nữa!" Thấy anh nửa ngày cũng không di chuyển, Tống Tâm Dao tức giận thét lên.

"Được!" Lúc này Cung Hình Dực mới nhấc chân lên, nhưng mới vừa nhấc lên. . . . . .

"Bịch" một tiếng, Cung Hình Dực nặng nề ngã lên mặt tuyết. Máu từ bên khóe mắt chảy ra càng ngày càng nhiều. Màu tuyết trắng đẹp đẽ vừa rồi bây giờ cũng đã bị nhuộm đỏ.

“Hình Dực…” Tống Tâm Dao hét lên, chạy tới bên cạnh lại nhìn thấy máu đang chảy ra từ khóe mắt của anh, hiển nhiên bị dọa sợ đến sắp ngất.

“Mau, mau gọi xe cứu thương…” cô thét lên với Lôi Vũ Minh. Anh bị làm sao vậy? Tại sao mắt anh lại bị chảy máu?

cô thật sự hối hận rồi, hối hận về việc cô đã đối xử với Cung Hình Dực, đáng lẽ ra cô không nên làm như vậy. Thời tiết rất lạnh, còn có tuyết rơi, thế nhưng cô lại để cho anh đứng ở bên ngoài bảy, tám tiếng đồng hồ.

Bất kể là ai cũng không thể nào chịu được. Ở trong phòng, cô không có cảm nhận gì, nhưng mà bây giờ cô cảm thấy bão tuyết mạnh như thế nào rồi. Gió thổi qua gương mặt, cho dù đã choàng khăn quàng cổ, nhưng mà vẫn có cảm giác đau nhói.

Cung Hình Dực ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện gì, nếu như có chuyện, cô thật sự không thể tha thứ cho mình. Bây giờ cô mới biết, mình độc ác tới cỡ nào, cô lại có thể độc ác tới nỗi để cho anh đứng trong gió tuyết lâu như vậy chỉ vì muốn nhận được sự tha thứ của cô. hiện tại cô thật hoài nghi có phải cô có tâm địa sắt đá hay không? rõ ràng khi ở trong bệnh viện, lúc cô mơ mơ màng màng nhìn thấy anh cũng đã gọi tên của anh. Cho dù hiểu rõ tim của mình, nhưng tại sao vẫn không tha thứ cho anh?

cô thật sự muốn kết cục như thế này sao? Kết cục như vậy, trong lòng cô cảm thấy thật sự thoải mái hơn sao?

không, không phải vậy!

cô không thoải mái chút nào, nhìn bộ dáng anh như thế này, cô đau đớn đến nỗi muốn hít thở cũng không thông, so với khi biết anh lợi dụng cô càng đau hơn.

Nhìn bộ dáng anh bây giờ, khuôn mặt tái nhợt, đã có một lớp băng mỏng bao phủ, trên đầu còn có một chút tuyết, tóc cũng đều ướt đẫm.

Quần áo trên người, tất cả đều bị tuyết làm ướt nhẹp, tay cũng lạnh cóng giống như lòng cô hiện giờ, cô thật sự vô cùng sợ hãi và lo lắng. Nhìn dáng vẻ này của anh, tâm của cô rất đau, cũng quên cả cái rét bên ngoài, quên mất trên người mình có bao nhiêu lạnh, hiện tại trong lòng cô, chỉ có một mình Cung Hình Dực. Chỉ cần anh không sao, tất cả đối với cô mà nói, cũng sẽ không có gì quan trọng nữa.

Dù là lừa gạt hay là lợi dụng cũng vậy, tất cả đã là quá khứ rồi. Sau chuyện xảy ra ngày hôm nay, cô hoàn toàn có thể nhận ra tình cảm của Cung Hình Dực đối với cô. Chuyện anh làm không phải ai cũng có thể làm được, trừ phi người đó thật sự rất yêu cô.

Ôm thân hình lạnh lẽo của Cung Hình Dực, nghe thấy tiếng thở suy yếu của anh, cô không biết sau đó phải làm sao, cô cảm thấy như anh đang từng bước, từng bước một rời xa cô.

“Hình Dực, anh không thể xảy ra chuyện gì! Anh ngàn vạn lần không được có chuyện!” Nước mắt ấm áp rơi vào trên mặt anh lập tức liền đông lạnh thành băng, có thể nhận thấy thời tiết lạnh như thế nào.

“Trước tiên đưa anh ấy vào trong nhà đi! Nếu không thân thể anh ấy sẽ càng không chịu được hơn nữa.” Nằm trên mặt tuyết lạnh lẽo, sẽ càng khiến anh ấy cảm thấy tồi tệ hơn thôi.

Lôi Minh Vũ đi tới bên cạnh, kéo Cung Hình Dực lên, dìu vào trong nhà, nhờ người làm mang thêm thảm trải xuống, sau đó tất cả mọi người tránh đi, cởi quần áo ướt ra.

Điều hòa trong nhà đã điều chỉnh lên đến nhiệt độ cao nhất, lò sưỡi cũng đã bật, trên người còn đắp thêm chăn dày nhất, ấm nhất.

trên người được sưởi ấm, từ từ nhiệt độ cơ thể anh cũng đã khá hơn một chút, có chút hơi ấm. Tống Tâm Dao nhờ người làm lấy cho cô một chậu nước nóng, giúp anh lau mặt vài lần, khiến cho sắc mặt anh cũng hồng hào hơn đôi chút.

Nhưng mà, mắt của anh rốt cuộc bị làm sao Tại sao khi ngã xuống lại chảy máu. Là mắt của anh bị thương sao? Rốt cuộc là cái gì đã khiến mắt anh bị thương?

Từ từ, thân thể Cung Hình Dực khẽ giật, Tống Tâm Dao vội vàng kéo tay gọi tên anh: “ Hình Dực, Hình Dực…”

cô gọi liên tục, chỉ muốn đánh thức anh, chỉ cần anh tỉnh lại, tất cả đối với cô mà nói, đều không quan trọng nữa.

Dù là không có mặt trời, không có trăng sáng, coi như tất cả đều biến thành màu đen, chỉ cần có anh, tất cả đều sẽ là ánh sáng.

“Xe cứu thương tới rồi, mau đưa anh ấy đến bệnh viện đi!” Lôi Vũ Minh giúp anh mặc quần áo vào, sau đó mới đưa lên xe cứu thương.

Bên ngoài phòng cấp cứu, Tống Tâm Dao vẫn luôn đứng ở một bên, trên người khoác một cái áo bông thật to, ngay cả mắt cũng không chớp, nhìn chằm chằm vào bên trong. Đây là lần thứ hai cô đứng ngoài phòng giải phẫu đau khổ chờ đợi.

Đau khổ đã trải qua một lần, tại sao lần này cũng phải chờ đợi lâu như vậy.

"Không có việc gì! Không có việc gì!" Cô yên lặng cầu nguyện, chỉ hy vọng anh không sao.

Nhìn đèn phòng giải phẫu vẫn luôn sáng, từ khi trời vừa rạng sáng đến khi trời sáng rõ, đèn trong phòng giải phẫu chưa từng tắt đi. Cô vô cùng hi vọng, sự đau khổ này có thể mau chóng kết thúc, sự đau khổ này quả thực rất khó nhịn. Một phút giống như là một năm vậy, vì sao mãi không trôi qua?

"Dao Dao, con đã không ngủ một đêm rồi, mau nghỉ ngơi một chút đi, nếu không cả con và đứa bé đều không thể chịu đựng được đâu." Triệu Tâm Nguyệt nhìn Tống tâm Dao, làm sao nó có thể chống đỡ được chứ?

Mà cho dù nó có chịu được thì đứa bé trong bụng cũng không thể chịu nổi.

"Con phải chờ đến khi anh ấy ra ngoài." Ngồi trên ghế dài, ánh mắt cô vẫn luôn nhìn chằm chằm vào trong phòng giải phẩu, chưa hề rời đi chỗ khác.

Trời đã sáng, tuyết cũng đã ngừng rơi, nhiệt độ cũng dần dần ấm lên, tuyết phủ trên nền đất, cũng từ từ tan rã, tại sao Cung Hình Dực vẫn ở trong phòng giải phẫu, không ra ngoài?

Cũng không có một bác sĩ nào bước ra ngoài, rốt cuộc bọn họ ở trong đó làm cái gì vậy? Mấy tiếng đã trôi qua, tại sao ca phẫu thuật vẫn chưa kết thúc?

"Nhưng con đã không ngủ cả một đêm rồi, cho dù con không muốn ngủ, cũng phải ăn một chút gì đi!" Triệu Tâm Nguyệt mang cháo từ nhà tới cũng săp lạnh ngắt rồi, cho đến bây giờ ngay cả một hớp cô cũng không ăn.

"Mẹ, có phải con đã làm sai rồi không, mẹ nói cho con biết đi?"

"Con à, tất cả những chuyện này cũng không phải lỗi tại con, đừng suy nghĩ nhiều như vậy, Hình Dực sẽ không sao đâu!" Triệu Tâm Nguyệt vỗ vỗ vai cô. Tối hôm qua cô nói những lời đó quả thực là hơi quá đáng, nhưng mà cô cũng không nhẫn tâm muốn Cung Hình Dực đứng một mình trong gió tuyết, chỉ vì muốn nhận được sự tha thứ của cô.

"Nhưng mà, con cảm thấy con quá sai lầm rồi. Rõ ràng là lo lắng cho anh ấy, lo lắng muốn chết, nhưng lại vì giữ thể diện mà không cho anh ấy vào nhà."

Cô nghĩ là anh ấy sẽ không kiên trì được bao lâu, nếu không gặp được cô thì sẽ rời đi thôi.

Cô nghĩ là anh ấy sẽ không thể đứng ở trong gió tuyết chỉ vì cầu xin sự tha thứ của cô.

Cô cho là. . . . . .

Tất cả đều là cô tự nghĩ ra, nếu như cô không nghĩ như vậy thì tất cả mọi chuyện đều sẽ không xảy ra, mà cô hiện tại cũng không cần phải ngồi ở đây đau khổ chờ đợi.

"Ra rồi!" Triệu Tâm Nguyệt thấy đèn trong phòng giải phẫu đã tắt, vội vàng đỡ Tống Tâm Dao dậy.

"Bác sĩ, con rể tôi như thế nào rồi?" Triệu Tâm Nguyệt kéo bác sĩ vừa mới bước ra lại, vội vàng hỏi.

"Đứng trong gió tuyết quá lâu, cho nên chân của anh ấy có chút tê liệt, phải chăm sóc mấy ngày, mỗi ngày phải giúp anh ấy xoa bóp, như vậy sẽ mau khôi phục lại thôi. Nhưng phiền toái là. . . . ." Bác sĩ dừng lại một chút, lại nói: "Có thể là băng lạnh đã đâm vào mắt của anh ấy, làm thương tổn tới mắt, cho nên mới chảy máu. Bây giờ vẫn phải đợi tới khi anh ấy tỉnh lại, mới có thể biết được anh ấy có mù hay không." Hiện tại, ông cũng không thể kết luận ngay được.

"Khoảng bao lâu nữa nó mới có thể tỉnh lại?" Nếu như không có Triệu Tâm Nguyệt đỡ, chắc hẳn Tống Tâm Dao đã ngã xuống. Nghe câu nói sau cùng kia, cô càng thêm thống hận chính mình.

"Cái này phải phụ thuộc vào chính anh ấy, nếu như có thể tỉnh lại, tôi nghĩ là rất nhanh sẽ tỉnh lại thôi. Nhưng mà, nếu như thân thể không tốt, có thể sẽ chậm một chút. Nhớ giữ ấm cho anh ấy. Hiện tại thân thể thật sự không tốt, lại còn bị cảm nữa." Nửa đêm phải phẫu thuật, khiến bác sĩ cũng cảm thấy không chống đỡ nổi nữa.

Nếu như chưa cấp cứu trước cho anh ta, có thể bọn họ còn phải đợi lâu hơn nữa. Đứng trong tuyết hơn bốn giờ, so với đứng trong tủ lạnh hơn bốn giờ còn nghiêm trọng hơn. Nhiệt độ bên ngoài so với trong tủ lạnh còn thấp hơn.

Nhiệt độ trong tủ lạnh chỉ có mấy độ, nhưng mà nhiệt độ thấp nhất ở bên ngoài trời đã đạt đến dưới mười mấy độ C rồi.

"Cám ơn!" Triệu Tâm Nguyệt sau khi nói cảm ơn bác sĩ, liền thấy Cung Hình Dực được đấy ra ngoài, trên tay còn đang cắm kim truyền nước.

"Hình Dực. . . . . ." Tống Tâm Dao nhìn thấy Cung Hình Dực liền chạy tới. Nhìn hai cánh tay của anh dán đầy băng keo cá nhân, bên trong còn có thể nhìn thấy vết máu, đây là cái gì?

"Tại sao trên tay của anh ấy, lại có nhiều vết thương như vậy?" Hơn nữa mỗi vết thương, đều là ở trên mạch máu.

"Chích giúp anh ta, tay quá lạnh, cũng sắp đóng băng, không làm không được." Y tá đứng bên cạnh trả lời cô. Nếu như không phải bệnh nhân này đẹp trai thì cô đã sớm ngủ thiếp đi rồi.

Tống Tâm Dao đau lòng nhìn Cung Hình Dực, trên mắt anh còn quấn băng gạc. Cô nghẹn ngào che miệng, nước mắt từng giọt, từng giọt chảy xuống.

"Cha!" Kỳ Kỳ cũng chạy tới, khi nhìn thấy Cung Hình Dực, cũng sợ hết hồn.

"Mẹ, mắt của cha bị làm sao vậy?" Tối hôm qua, nó nhìn thấy mắt của Cung Hình Dực chảy máu không ngùng. Nó rất sợ, có phải mắt của cha bị thương rất nghiêm trọng hay không?

Bây giờ nhing thấy lại càng làm cho nó lo lắng hơn, mắt của cha có phải. . . . . .

"Xin lỗi, để cho chúng tôi đưa bệnh nhân về phòng đã!" Y tá thấy tất cả người nhà đều vây quanh xe đấy, như thế này thì sao bọn họ đưa bện nhân về phòng được đây?

Đưa Cung Hình Dực đến phòng bệnh tốt nhất, Tống Tâm Dao ngồi ở bên giường, một mực nắm chặt lấy tay anh. Hai lần chờ đợi tâm tình cô vẫn hoàn toàn giống y như vậy. Lần trước là nóng nảy, lo lắng, lần này nghiêm trọng hơn, trừ nóng nảy, lo lắng, còn có sợ hãi.

Sợ nhất chính là sẽ có chuyện không hay xảy ra với đôi mắt của anh, sợ anh sẽ không thể mau chóng tỉnh lại.

"Dao Dao, ăn chút gì đi!" Triệu Tâm Nguyệt thấy cô không ăn không uống, càng lo lắng cho đứa bé trong bụng hơn.

"Mẹ, con không ăn được!" Lúc này, làm sao cô có thể ăn được, nhìn bộ dáng Cung Hình Dực như thế này, cho dù có là bữa tiệc Mãn Hán, cô cũng không nuốt nổi.

"Dao Dao, nghe mẹ đi mà. Cho dù không muốn ăn, con cũng phải ăn chút gì đó đi, coi như con không suy nghĩ cho mình thì cũng phải vì đứa bé trong bụng mà suy nghĩ chứ? Chẳng lẽ con muốn khi Hình Dực tỉnh lại, thì con lại ngất xỉu sao? Bây giờ không phải con chỉ có một mình, con phải học được cách chăm sóc chính mình chứ." Nếu cứ tiếp tục như vậy nữa, thật sự cô sẽ đói đến ngất đi.

"Được! Con sẽ ăn một chút!" Vì Cung Hình Dực, vì đứa bé trong bụng, còn có cả Kỳ Kỳ nữa, cô phải kiên cường lên, không thể để cho mình ngã xuống, không thể để cho đến khi anh tỉnh lại, vì cô mà phải lo lắng, phiền lòng.

"Ừ!" Triệu Tâm Nguyệt gật đầu, lúc này mới yên tâm hơn một chút. Nhưng mà, sắc mặt Cung Hình Dực nằm trên giường bệnh vẫn tái nhợt như cũ. Bà đang suy nghĩ có nên thông báo cho Cung Thiên Kích hay không.

"Mẹ, đừng cho ông nội biết, con sợ ông sẽ lo lắng." Nếu như Cung Hình Dực tỉnh lại, chắc hẳn anh cũng không hi vọng ông nội sẽ phải lo lắng cho anh đâu.

Khi Cung Hình Dực tới thành phố X, rõ ràng vẫn rất tốt, nhưng mà bây giờ lại biến thành cái bộ dáng này, không chỉ nằm trên giường bệnh, mà đôi mắt còn phải quấn một lớp băng gạc.

Cô càng thêm sợ hãi, sợ anh sẽ gặp chuyện không may. Chỉ cầu trời cao sẽ không đối đãi với cô như vậy, đừng để Cung Hình Dực xảy ra bất cứ chuyện gì.

Chỉ cần anh không sao, muốn cô làm cái gì, cô đều nguyện ý, coi như hiện tại có muốn mạng của cô, cô cũng sẽ đồng ý. Nhưng mà phải để cô sinh đứa con này ra trước đã, sau đó có muốn mạng của cô cô cũng vừa lòng.

"Được! Mẹ sẽ không nói với ông Cung, con ăn thêm một chút đi!" Tống Tâm Dao ngay cả trong khi ăn cơm, tầm mắt cũng không rời khỏi Cung Hình Dực. Chỉ hy vọng anh có thể mau chóng tỉnh lại.

"Con nằm lên giường ngủ chút đi, mẹ sẽ canh chừng giúp con." Mắt cô đã thâm quầng lại rồi, nếu như còn không ngủ, cô thật sự có thể sẽ ngã xuống.

truyện thấy hay các bạn sang Doc Truyen . o r g đọc nhé

Thành phố O

Cao Cầm Nhã nhìn xấp hình vừa mới đến tay, nhìn người trong hình đứng trong gió tuyết, không hề có ý muốn rời đi.

Mỗi một tấm ảnh, ống kính đều chụp được đầy đủ, tuyết bao phủ trên đầu, trên người Cung Hình Dực. Trên khay trà còn đặt một máy ghi âm, bên trong truyền ra đoạn đối thoại giữa Tống Tâm Dao và Cung Hình Dực, còn có những câu nói của bác sĩ lúc sáng.

Tất cả đều được máy ghi âm thu lại, Cung Hình Dực vì cầu xin sự tha thứ của Tống Tâm Dao mà đứng ở trong gió tuyết lâu như vậy, đến cuối cùng còn không chịu được mà ngã xuống.

Nhưng mà thật sự không ngờ đến là, Tống Tâm Dao lại mang thai, hơn nữa còn là con của Cung Hình Dực. Nếu biết như vậy cô phải tìm được Tống Tâm Dao sớm hơn, giải quyết đứa bé trong bụng cô ta trước.

Nếu như đứa bé kia được sinh ra, nhất định vị trí của cô ta ở nhà họ Cung càng thêm vững vàng hơn, Cung Thiên Kích càng cưng chiều cô ta hơn. Nhưng mà bây giờ xảy ra chuyện như thế này, không biết Cung Thiên Kích sẽ nghĩ cô ta là người như thế nào?

Chuẩn bị xong tất cả, cô lập tức lái xe đến nhà họ Cung. Cô vốn nghĩ rằng sẽ khó có cơ hội đối phó với Tống Tâm Dao nhưng mà xem ra cô đã ngĩ sai rồi, cô vẫn còn cơ hội đối phó với Tống Tâm Dao. Chỉ cần đưa những tấm hình này cho Cung Thiên Kích xem, nhất định có thể đuổi Tống Tâm Dao ra khỏi nhà họ Cung.

Không cần Cung Hình Dực mở miệng nói giải trừ hôn ước, Cung Thiên Kích cũng sẽ không thể để cho một người phụ nữ đã làm tổn thương cháu mình bước chân vào nhà họ.

Nếu như Tống Tâm Dao có thể gả vào nhà họ Cung, cô có thể chặt đầu xuống làm ghế ngồi cho bọn họ.

"Cao tiểu thư, không biết cô tìm tôi có chuyện gì?" Mấy ngày nay Cung Hình Dực chạy đi tìm Tống Tâm Dao, mọi chuyện trong công ty ông đều phải tự mình xử lý.

Nhưng mà nếu như có thể đưa Tống Tâm Dao trở về như vậy cũng thật đáng giá.

"Ông Cung, hôm nay cháu đến đây là vì muốn đưa cho ông vài thứ hữu ích!" Cao Cầm Nhã ngồi đối diện với ông, nở nụ cười nhạt.

"Ah ~ có thứ gì tốt sao? Tô cũng có chút hứng thú, không biết đó là thứ gì đáng giá khiến Cao tiểu thư phải tự mình đưa tới đây vậy?" Từ sau lần thấy tờ báo đưa tin Cao Cầm Nhã muốn tìm người hợp tác đối phó với nhà bọn họ, ông cũng đã nhìn rõ con người thật của cô ta rồi.

"Sau khi ông nhìn thấy, nghe thấy không phải sẽ rõ ràng sao?" Cao Cầm Nhã cười lạnh, lấy từ trong túi ra một xấp ảnh cùng máy ghi âm giao cho Cung Thiên Kích.

"Đây chính là thứ mà cô nói đến sao?" Nhìn tập ảnh, còn có máy ghi âm kia, ông đã đoán được trong này nhất định là chuyện có liên quan đến Cung Hình Dực và Tống Tâm Dao, nếu không cô ta sẽ không đến đây đưa nó cho ông. Tâm địa người phụ nữ này như thế nào, ông cũng đã sớm nhìn ra. Cung Thiên Kích ông đã gặp qua vô số người. Nếu như không phải là người có mưu kế, từ trong lời nói của bọn họ cũng có thể nhận ra. Cao Cầm Nhã này, trừ tự cao tự đại, có mưu kế, tâm tính cũng không hề tốt một chút nào.

"Cô cho người theo dõi Hình Dực và Dao Dao?" Nhìn hình, Cung Thiên Kích cho ra kết luận.

Không ngờ, cô ta vẫn còn để tâm. Chuyện xảy ra cũng đã qua ** tháng, cô ta vẫn chưa quên.

Mấy tháng trước, ông còn nghe nói cô ta đã làm cho Lưu thị phá sản. Sự việc ra sao ông cũng không rõ lắm, Lưu Phỉ Phỉ của Lưu thị là mẹ của cô ta, tại sao cô ta phải làm như vậy, đến bây giờ ông vẫn không hiểu được. Chính là không hiểu, người phụ nữa này rốt cuộc tại sao muốn làm như vậy, cũng không biết tiếp theo cô ta sẽ làm gì.

"Ông Cung, ông nói vậy là không đúng rồi, chỉ là cháu vẫn còn có tình cảm với Hình Dực cho nên mới quan tâm đến anh ấy một chút mà thôi." Lý do của cô, chắc hẳn chỉ có kẻ ngu mới tin được.

"Cô rốt cuộc muốn làm cái gì?" Cung Hình Dực bị thương, ông cần phải nhanh chóng thu xếp bay tới thành phố X, xem nó rốt cuộc như thế nào.

Sau khi nghe lời nói của bác sĩ từ máy ghi âm, ông càng thêm lo lắng. Nhưng mà hiện tại ông phải đối phó với người phụ nữ trước mắt này cho xong đã. Cô ta nhất định là có kế hoạch gì đó, nếu không sẽ không thể nào tự mình chạy đến đây tìm ông, cho ông biết cô ta đã phái người theo dõi Cung Hình Dực.

"Cháu cũng không muốn làm gì cả! Chẳng qua là muốn cho ông biết một số chuyện thôi! Không có chuyện gì khác thì cháu đi trước đây. Cháu cũng muốn đến thành phố X một chuyến, thăm Cung Hình Dực một chút. Nói thế nào thì trước kia chúng cháu cũng đã từng có ý định kết hôn, bây giờ anh ấy lại ở bệnh viện, không phải là cháu cũng nên đến thăm sao?" Cao Cầm Nhã cười lạnh, cầm túi, đi giày cao gót, lắc mông ra khỏi nhà họ Cung.

"Quản gia, đặt vé máy bay đến thành phố X cho tôi, cành nhanh càng tốt!" Quản gia lập tức chạy đi gọi điện thoại, mua vé cho chuyến bay sớm nhất tới thành phố X.

Ngoài cửa, sau khi Cao Cầm Nhã nghe được âm thanh bên trong, nở nụ cười thắng lợi, hừ lạnh nói: "Tống Tâm Dao, cô cứ chờ xem! Kịch hay sắp bắt đầu rồi!"

Nàng cũng nhanh hơn chút chạy tới x thị, nàng cũng không làm được bỏ qua một màn này a! Nếu như bỏ lỡ, không liền có thể tiếc rồi sao?

Cô muốn nhìn xem Tống Tâm Dao làm thế nào để đôi mặ với Cung Thiên Kích. Làm thế nào giải thích cho ông chuyện của Cung Hình Dực. Xem xem cô ta bị Cung Hình Dực đuổi ra khỏi nhà họ Cung như thế nào, để cho cô ta cũng được thưởng thức cảm giác bị người đàn ông mình yêu mến bỏ rơi.

Nhưng mà thật đúng là không biết, đến lúc đó đứa bé trong bụng Tống Tâm Dao kia đứa bé phải làm thế nào?

Cô chưa từng nghĩ đến chuyện, nửa năm qua Tống Tâm Dao lại ở nhà của Lôi Vũ Minh. Không ngờ cô ta thế mà lại còn quen biết cả Lôi Vũ Minh. Hoàn hảo, may mắn là ban đầu cô không đi tìm Lôi Vũ Minh cùng nhau hợp tác đối phó với Cung Hình Dực.

Nếu làm như vậy, cũng lại sẽ giống như chuyện cô đến tìm Hoắc Huyền Lôi hợp tác, gậy ông đập lưng ông, cuối cùng cô vẫn là người phải chịu thất bại.

Nếu như không phải là vì chuyện đó, hiện tại Cao Hùng cũng không phải ngồi trong nhà cả ngày, công ty hiện tại cũng biến thành Tống thị rồi, cúa nhìn thấy người Tống gia là lại cảm thấy tức giận.

Tại sao Tống Tâm Dao có thể có được tất cả những thứ tốt đẹo, mà cô lại không thể lấy được thứ cô muốn.

Cô không muốn Tông Tâm Dao sống tốt như vậy, nếu như Tống Tâm Dao có thể chết, cô sẽ càng vui vẻ hơn nữa, tốt nhất là nên chết trong tay Cung Hình Dực đi, như vậy Cung Hình Dực sẽ như thế nào? Cô không biết.

Nhưng mà Tống Tâm Dao sau khi chết, nhất định sẽ hận Cung Hình Dực. Nếu cứ như vậy, hai nhà bọn họ sẽ trở thành kẻ thù, để cho bọn họ tự giết lẫn nhau là tốt nhất!

Càng ngĩ cô càng cảm thấy hưng phấn, cô phải đi về, nghĩ ra một kế hoạc thật tốt. Nếu như có thể đối phó với hai người bọn họ, nếu như có thể giết chết cả hai người bọn họ, cô sẽ có biện pháp đoạt lấy cả Tử Mị và Tống thị. Nhưng mà, cô không bỏ được, cô không muốn cung Hình Dực chết.

Chỉ cần Tống Tâm Dao chết, như vậy là đủ rồi.

Đến lúc đó, tự nhiên cô sẽ có biện pháp khiến Cung Hình Dực phải cưới mình, sau đó cô sẽ chậm rãi hành hạ đứa con của Tống Tâm Dao và Cung Hình Dực, cho đến chết mới thôi!

Cô ta cắn chặt răng, trong mắt tràn đầy thù hận, nhưng không chú ý tới một xe hàng đang lao tới phía mình.

"Bùm" , một tiếng vang thật lớn phát ra. Cao Cầm Nhã bay ra ngoài, cách xa khoảng mấy mét, mui xe hướng xuống. Xe hàng tông lên hàng rào bên cạnh.

Cung Thiên Kích tới thành phố X, khi tìm thấy phòng bệnh của Cung Hình Dực thì Tống Tâm Dao vẫn đang ngồi trên giường, tay gắt gao nắm tay Cung Hình Dực, áp tay anh lên mặt mình.

Nước mắt trong suốt, một giọt tiếp nối một giọt chảy xuống, rơi xuống môi Cung Hình Dực, lại tiếp tục lăn xuống.

"Dao Dao. . . . . ." Cung Thiên Kích kêu một tiếng, thấy Cung Hình Dực nằm trên giường bệnh cũng lo lắng một chút.

"Ông. . . . . .Ông nội!" Tống Tâm Dao không nghĩ rằng, Cung Thiên Kích lại chạy tới đây, bọn họ cũng không có ai thông báo cho ông, tại sao ông biết?

"Ông nội, thật xin lỗi! Là cháu không tốt, nếu như không phải tại cháu..., hiện tại Hình Dực cũng sẽ không biến thành cái bộ dáng này." Anh đã hôn mê hai ngày, trong hai ngày này cô cả ngày lẫn đêm đều ngồi bên cạnh chăm sóc anh, chỉ ngóng trông anh có thể mau chóng tỉnh lại.

"Chuyện này không thể nói là lỗi của ai cả, Hình Dực có đôi khi cũng rất cố chấp. Tuyết lớn như vậy nó cũng muốn đứng cầu xin một tiếng tha thứ của cháu. Hiện tại chắc hẳn cháu có thể nhìn ra được nó yêu cháu đến cỡ nào rồi!" Tình cảm giữa bọn họ, thật đúng là trắc trở. Cứ tưởng rằng bọn họ có thể thuận lợi kết hôn như bao người bình thường khác, nhưng thật không ngờ lại còn xảy ra chuyện như vậy.

"Ông nội. . . . . ." Cung Thiên Kích nói như vậy, càng làm cô cảm thấy khổ sở hơn. Ông không những không hề trách mắng cô, ngược lại còn cố gắng an ủi cô nữa.

Người ông tốt như vậy có thể có được mấy người, làm sao cô lại không biết quý trọng đoạn cảm tình này chứ? Đợi đến khi sắp bỏ lỡ, mới thật sự hiểu được thì ra từ khi vừa mới bắt đầu mình đã sai lầm rồi.

"Dao Dao, cháu đã mấy ngày không ngủ rồi?" Nhìn quầng mắt thâm đen của cô, ông càng thêm lo lắng. Hai cái đứa này, không thể để cho người khác bớt lo lắng được sao?

"Nó đã hai ngày hai đêm không ngủ rồi!" Triệu Tâm Nguyệt vừa đi ra ngoài mua ít đồ trở về, đã nhìn thấy Cung Thiên Kích. Chắc là đã có người báo cho ông nếu không ông cũng không thể nào biết được.

"Cháu không nên như vậy, bây giờ cháu còn mang thai, mau đi ngủ đi. Ở đây đã có ông nội rồi, cháu không cần phải lo lắng. Nếu như Hình Dực tỉnh lại, ông sẽ lập tức báo cho cháu biết." Hai cái đứa này, thực đúng là biết cách tự hành hạ mình, nếu cứ tiếp tục như vậy, Tống Tâm Dao nhất định sẽ sinh non. Đứa bé sẽ không chịu nổi. Cô đã mấy ngày mấy đêm không ngủ, đứa bé cũng phải cần nghỉ ngơi chứ!

"Nhưng mà, cháu sợ cháu ngủ thiếp đi đến khi anh ấy tỉnh lại sẽ không nhìn thấy cháu." Cô thật sự rất sợ, chỉ hi vọng không có chuyện gì xấu xảy ra. Nhìn dáng vẻ hiện tại của Cung Hình Dực, cô trừ đau lòng ra vẫn lại là đau lòng, cô thật hi vọng anh có thể nhanh chóng tỉnh lại, có thể nhanh chóng trở lại là Cung Hình Dực gống như trước kia.

Coi như anh có làm cô tổn thương, có lợi dụng cô, lừa dối cô, cô cũng sẽ không nói bất cứ lời nào làm tổn thương anh, nhưng mà bây giờ cho dù cô muốn làm như vậy, anh cũng sẽ không cho cô bất lỳ cơ hội nào.

"Đứa ngốc! Nếu như Hình Dực tỉnh lại, nó cũng sẽ không muốn nhìn thấy dáng vẻ cháu như thế này đâu! Cháu muốn khi nó tỉnh lại phải nhìn thấy đôi mắt giống như gấu mèo của cháu sao? Nếu như cháu sợ thì leo lên giường ngủ một giấc đi. Được không?” Lời nói của Cung Thiên Kích cũng có chút tác dụng, mắt cô quả thật đã đen giống như mắt gấu mèo rồi. Nếu như lại tiếp tục không ngủ, có thể sẽ còn nghiêm trọng hơn.

"Được! Cháu đi ngủ, nếu như Hình Dực có chuyện gì, ông phải lập tứ gọi cháu dậy đó!" Cung Thiên Kích gật đầu một cái, Tống Tâm Dao mới ngoan ngoãn đi tới trên giường bên cạnh ngủ. Nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm khuôn mặt của Cung Hình Dực. Nhìn một lúc thật lâu, mới chậm rãi nhắm mắt lại. Thấy cô đã ngủ Cung Thiên Kích mới yên tâm hơn một chút.

Ông tin rằng Cung Hình Dực rất kiên cường. Chỉ cần điều dưỡng thân thể thật tốt sẽ mau chóng tỉnh lại thôi. Con cháu nhà họ cung không thể nào dễ dàng gục ngã như vậy.

"Ông cố!" Kỳ Kỳ theo Lôi Vũ Minh tới bệnh viện, vừa đến đã thấy Cung Thiên Kích.

"Bảo bối của ông! Nhớ cháu muốn chết!" Ôm Kỳ Kỳ, nhìn thấy Kỳ Kỳ đã trưởng thành hơn, cũng vui vẻ hơn nhiều.

"Ông cố, có phải ông đang trách mẹ vì đã để cha đứng lâu trong gió tuyết như vậy hay không? Là vì mẹ thật sự rất tức giận chuyện cha đã làm thôi." Lúc ấy Kỳ Kỳ cũng tức giận, còn đánh Cung Hình Dực, cắn tay anh, cắn thật đau, hiện tại trên đó vẫn cồn dấu răng.

"Yên tâm đi! Ông sẽ không trách mẹ con!" Cung Thiên Kích chưa từng có suy nghĩ sẽ trách cứ Tống Tâm Dao. Khi nhìn thấy những tấm ảnh kia tuy là ông thật sự có chút tức giận, nhưng mà suy nghĩ một chút thì Cung Hình Dực đã lợi dụng cô trước, ông không thể tức giận như vậy được.

Hơn nữa những tấm ảnh kia là Cao Cầm Nhã đưa tới cho ông, chắc hẳn Cao Cầm Nhã muốn ông đuổi Tống Tâm Dao đi, ông không thể để cô ta đạt được mục đích.

"Tối hôm qua, vào lúc hơn bảy giờ trên quốc lộ 101 thành phố O đã xảy ra một vụ tai nạn giao thông vô cùng nghiêm trọng. Một chiếc đại xe chở hàng cùng một chiếc Ferrari đã đâm vào nhau, theo tin tức được cung cấp, người trên chiếc Ferrari đó chính là cô Cao Cầm Nhã, thiên kim tiểu thư của Cao Hùng – Nguyên tổng giám đốc tập đoàn Cao thị. Cao Cầm Nhã tiểu thư hiện tại vẫn đang ở trong phòng cấp cứu, sống hay chết vẫn chưa rõ. Mà tài xế lái xe hàng, hiện tại đã chạy trốn, nếu như có ai nhìn thấy, xin gọi tới số 110 cho cung cấp thêm tin tức cho công an để tiện cho công tác điều tra!" Trên TV phát ra tin tức, khiến tầm mắt ba người Cung Thiên Kích, Lôi Vũ Minh cùng Kỳ Kỳ đều kéo đến màn hình TV.

Hơn bảy giờ tối ngày hôm qua, không phải là khi Cao Cầm Nhã rời khỏi nhà ông sao? Khi cô ta ra khỏi nhà vẫn còn khỏe mạnh, vì sao ngay lập tức đã gặp tai nạn xe cộ rồi?

"Thật là tốt, người phụ nữ này hư hỏng như vậy, ông trời rốt cuộc cũng trừng phạt bà ta!" Kỳ Kỳ nghe được tin tức này cảm thấy rất vui vẻ.

"Kỳ Kỳ, không được nghĩ như vậy. Làm người phải biết thương cảm, cô ta đã đủ đáng thương rồi, cháu không nên bỏ đá xuống giếng nữa." Cung Thiên Kích thế nhưng lại có chút thương tình với Cao Cầm Nhã. Người phụ nữ này, trải qua lần này có lẽ sẽ thay đổi tốt hơn.

"Tôi cũng không biết, tại sao lại xảy ra chuyện như vậy nữa. Tối hôm qua, tiểu Nhã nói với tôi là nó muốn đến nhà họ Cung thăm ông Cung, nhưng không ngờ trên đường trở về từ nhà họ Cung, lại xảy ra chuyện như vậy." Cao Hùng đang đau lòng khóc lóc, mà tin tức từ trong miệng ông ta nói ra, lại khiến cho các ký giả đều kinh ngạc kêu lên.

"Ông cố, hôm qua cô ta đến tìm ông sao?" Kỳ Kỳ nhìn Cung Thiên Kích.

"Đúng vậy, nếu như không phải cô ta tới..., ông cũng sẽ không biết cha cháu lại gặp chuyện như thế này!" Cung Thiên Kích lấy xấp hình trong túi ra, đặt trên mặt tủ.

Lôi Vũ Minh lật những tấm hình kia lên xem, càng cảm thấy lo lắng hơn. Có thể thấy là Cao Cầm Nhã đã sớm lên kế hoạch.

"Ông Cung, ông phải cẩn thận một chút, xem ra Cao Cầm Nhã muốn ra tay với Tử Mị." Lần này, Cao Cầm Nhã đã dùng cả tính mạng để đánh đổi. Nếu như không cẩn thận thì cô ta đã có thể mất mạng rồi, nhưng mà cô ta cũng thật may mắn, vẫn có thể tránh được.

Nhưng mà vẫn không biết, cô ta có kế hoạch gì, nếu như không thể đoán được thì Tử Mị sẽ càng tổn hại nhiều hơn.

Nhưng mà, nếu như có thể đối phó được với việc lần này thì cha con nhà họ Cao nhất định sẽ thân bại danh liệt, vĩnh viễn sẽ không thể bước chân vào giới thương nhân nữa.

Thật không biết chuyện này sẽ phát triển như thế nào.

"Ừ! Khi cô ta tới tìm ta, đưa cho ta những tấm ảnh này, ta đã có thể đoán được, nhưng mà ta lại không nghĩ tới, cô ta sẽ mượn cơ hội lần này để ra tay." Hiện tại Cung Hình Dực vẫn chưa tỉnh lại, một mình ông không biết có thể ứng phó nổi hay không.

Không biết tìm Dạ Thiên ra tay, anh ta có giúp ông đối phó với họ không.

"Ông Cung!" Đúng thật là vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền đến.

"Dạ Thiên, ta vừa nghĩ đến cháu...cháu đã xuất hiện rồi !" Dạ Thiên đi vào, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, liếc nhìn Cung Hình Dực trên giường bệnh, lạnh lùng nói: "Cung Hình Dực, anh còn muốn nằm bao lâu nữa? Nghe thấy lời tôi nói thì mau chóng tỉnh dậy, nếu không tôi sẽ đưa vợ của anh đi mất đấy!" Liếc mắt nhìn Tống Tâm Dao đang ngủ không yên ổn trên giường nhỏ bên cạnh, chỉ có thể dùng cô tới uy hiếp Cung Hình Dực mới có hiệu quả.

"Dạ Thiên, cháu biết chuyện Cao Cầm Nhã rồi sao?"

"Dạ, cháu biết, mới vừa rồi đứng ở hành lang của bệnh viện cũng đã nghe được tin tức!" Vừa nghe thấy tin tức anh có chút nghi ngờ mới đứng lại xem. Vây quanh anh còn có một đống lớn gái mê trai, nếu như không phải là bởi vì chuyện này, anh đã sớm rời đi.

"Cháu đã nghĩ ra được cách gì chưa?" Năng lực của Dạ Thiên, không thể nói là kém hơn so với Cung Hình Dực. Mấy năm nay, nếu như không có Dạ Thiên luôn luôn giúp đỡ bên cạnh, Cung Hình Dực cũng không thể nào quản lý công ty tốt đến như vậy được.

"Hiện tại, trước hết chỉ có thể điều tra tình trạng của Cao Cầm Nhã." Nếu như tình trạng của cô ta tốt, thì cô ta ở lại trong bện viện chỉ vì muốn để cho mọi người biết là Cao Cầm Nhã không khỏe, còn có ký giả ở đó che chở cho cô ta nữa. Nhưng nếu như tình trạng của cô ta không tốt thì khó mà nói được gì, có lẽ cô ta cũng có đã mua chuộc bác sĩ trong bện viện không cho nói ra, chỉ tiếc là cô ta đã chọn nhầm chỗ rồi.

"Cháu có kế hoạch gì." Ông tin Dạ Thiên sẽ có biện pháp. Hiện tại Cung Hình Dực đang hôn mê bất tỉnh, nếu như Dạ Thiên không nghĩ ra dược biện pháp đối phó thì lão già như ông đây, cũng không biết làm sao bây giờ.

"Cháu sẽ về thành phố O trước, đi thăm dò xem cao Cầm Nhã có động tĩnh gì không. Đến lúc đó cháu sẽ nghĩ kế hoạch để đối phó với cô ta." Dạ Thiên trở về, Cung Thiên Kích tuyệt đối yên tâm.

"Ông, cháu muốn mượn đoàn người kia của ông." Cung Thiên Kích ngẩng đầu lên, đoàn người này cho tới nay, đều ở trong bóng tối. nếu như lần này để họ đi điều tra, ông thật không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa.

"Nhưng mà. . . . . ."

"Ông, cháu hiểu chuyện này có chút khó xử, ông lo là cháu không thể quản lý được bọn họ có đúng không?" Dạ Thiên biết ông lo lắng điều gì. Dù sao nếu như không phải thời khắc đặc biệt nguy hiểm, nhà họ Cung chắc chắn sẽ không huy động đội quân kia.

"Đúng vậy! Hiện tại, bọn họ trừ nghe theo lệnh của ta và Cung Hình Dực ra, cũng không nghe theo bất kỳ người nào khác. Bọn họ chỉ tin huyết mạch của nhà họ Cung!" Ban đầu khi huấn luyện đội nhân mã này, bọn họ cũng chỉ nghe theo lệnh của người nhà họ Cung, từng ấy năm tới nay vẫn như vậy, cho tới bây giờ ông cũng không để cho bọn họ làm ra bất kỳ hành động quá đáng nào.

"Ông cố, Kỳ Kỳ có thể điều phải động được bọn họ đúng không?" Kỳ Kỳ đột nhiên đứng dậy nói. Nó là con trai của Cung Hình Dực hẳn là có thể được! Mặc dù nó không biết, đội quân mà Cung Thiên Kích và Dạ Thiên đang nói rốt cuộc là ai, có bao nhiêu người, nhưng mà nó tò mò, muốn tìm hiểu, đi xem xem thế nào.

"Kỳ Kỳ, cháu quả thật có thể điều động được bọn họ, nhưng mà cháu quá nhỏ, không thể đến đó được." Làm sao ông có thể để Kỳ Kỳ- một đứa bé nhỏ như vậy đi đến đó được.

"Ông cố, Kỳ Kỳ rất dũng cảm, sẽ không sợ hãi đâu, hơn nữa, nếu như có cái gì không nên nhìn, chú Dạ sẽ không để cho cháu nhìn thấy đâu!" Nó nhớ hình như đây là lần thứ hai mình nhìn thấy Dạ Thiên rồi. Lần đầu tiên là khi nó bị chị Thu kia bắt cóc, mà lần thứ hai chính là hôm nay.

"Ừm! Vậy, được rồi! Nhưng mà các cháu phải cẩn thận, bọn họ chỉ nhận người nhà họ Cung mà thôi, nếu như có bất kỳ ai đến đó, bọn họ cũng sẽ không tiếp nhận." Dạ Thiên và Kỳ Kỳ cùng gật đầu một cái.

"Chiếc nhẫn này, các cháu cầm lấy đi, đến lúc đó sẽ có lúc hữu dụng!" Cung Thiên Kích lấy chiếc nhẫn trên tay xuống, giao cho Dạ Thiên.

"Phải cực kỳ cẩn thận, chỗ đó rất dễ lạc đường, bên trong không khí cũng rất nặng, la bàn cũng sẽ không hữu dụng, trong chiếc nhẫn có bản đồ, đến lúc đó các cháu phải cẩn thận một chút. Bên trong cũng có rất nhiều rắn độc, để quản gia chuẩn bị trang phục cần thiết bảo hộ cho chắc chắn. Dạ Thiên, ta giao Kỳ Kỳ cho cháu, cháu phải bảo vệ nó thật an toàn, đừng để cho nó bị bất kỳ tổn thương gì, cũng phải bảo vệ mình cho tốt. Vào bên trong đó rồi thì trực tiếp đi đến cửa đá có vẽ dấu hiệu của nhà họ Cung. Dạ Thiên, những chuyện này, chắc là Cung Hình Dực đã nói rõ ràng với cháu rồi.." Lôi Vũ Minh đứng bên cạnh yên lặng lắng nghe, thế lực của nhà họ Cung rốt cuộc là lớn như thế nào? Đoàn người trong miệng bọn họ nói ra rốt cuộc là người như thế nào? Chỗ đó rốt cuộc nguy hiểm ra sao? Kỳ Kỳ nhỏ như vậy có thể chịu đựng được không?

"Ông Cung, Kỳ Kỳ còn nhỏ như vậy, có thích hợp không? Chẳng lẽ nơi mà hai người vừa nói đến, không có bất kỳ phương thức liên lạc nào sao?" Lôi Vũ Minh không thể yên tâm được nói.

"Nơi đó cô lập với thế giới bên ngoài. Bất kỳ phiên tiện liên lạc nào đến đó cũng sẽ không có tín hiệu." Đó là nơi cụ tổ nhà họ phát hiện ra. Bởi vì nhà họ Cung có ân đối với người nơi đó cho nên người ở đó mới tự nguyện hợp thành một đội ngũ, đi theo bảo vệ người nhà họ Cung. Đời đời chỉ nghe theo lệnh của nhà họ Cung mà thôi.

"Ta không lo lắng cho Kỳ Kỳ, ngược lại thì có tương đối lo lắng cho Dạ Thiên. Trong đó tất cả đều là rắn độc, đối với con cháu nhà họ Cung cũng sẽ không có địch ý, bởi vì trên người nhà họ Cung có mùi hương có thể chống cự được độc xà, mà trên người Dạ Thiên lại không có. Ta sợ đến lúc đó những con rắn kia sẽ làm Dạ Thiên bị thương." Đây mới là điều ông lo lắng nhất.

"Ông nội, nếu như để chú Dạ mặc trang bị quần áo của cha, có phải sẽ khá hơn một chút hay không?" Kỳ Kỳ đột nhiên hỏi.

"Đúng rồi, ý kiến này không tệ, những trang bị kia đều là dùng cách đặc biệt chế ra, chỉ cần mặc vào bảy tám lần phía trên cũng sẽ lưu lại mùi hương của chủ nhân, khi gặp phải nguy hiểm, sẽ tự động tản mát ra. Chủ ý này của Kỳ Kỳ không tệ, đến lúc đó cháu bảo quản gia đưa trang bị của Cung Hình Dực cho cháu là được rồi!" Kỳ Kỳ trong khoảng thời gian ngắn đã trở nên thành thục trầm ổn hơn so với tính tình trẻ con thường ngày của nó. Hiện tại có vẻ giống như một đứa bé trưởng thành rồi.

"Dạ, thế thì làm như vậy đi!" Dạ Thiên cũng đồng ý với yêu cầu này.

"Ông thông gia, tôi cũng muốn đi!" Triệu Tâm Nguyệt nghe thấy có rắn độc, cũng đã bị sợ đến nhũn cả chân, làm sao dám để Kỳ Kỳ đi theo chứ!

Cho dù có giống như Cung Thiên Kích vừa nói, những con rắn độc kia sẽ không làm tổn thương đến người nhà họ Cung, nhưng mà bà vẫn không yên lòng.

"Bà thông gia, bà không nên đi đâu, tin tưởng tôi, Kỳ Kỳ sẽ không xảy ra chuyện gì đâu!" Dạ Thiên chỉ được nghe Cung Hình Dực nói về chỗ đó, cũng chưa từng được đến tận nơi, chỉ hy vọng là bọn họ sẽ không bị lạc đường.

"Nhưng. . . . . ."

"Không có nhưng nhị gì hết, Dao Dao sắp sinh, nếu như bà cũng đi, đến lúc đó phải làm thế nào?" Cung Thiên Kích định dùng chuyện Tống Tâm Dao sinh con, ngăn cản Triệu Tâm Nguyệt.

"Đúng đó! Bà ngoại, mẹ sắp sinh, khi em bé ra đời, bà phải chụp thật nhiều ảnh cho cháu nhé, chờ khi Kỳ Kỳ trở lại sẽ xem xem thế nào. Còn nữa, bà phải đưa hình của Kỳ Kỳ cho em bé nhìn, để em bé biết là nó có một người anh trai đẹp như thế nào nữa chứ!" Kỳ Kỳ lấy một quyển photo album từ trong túi xủa mình ra đưa cho Triệu Tâm Nguyệt, bên trong là ảnh của nó từ khi vừa mới sinh ra cho đến tận bây giờ.

"Thôi được rồi! Kỳ Kỳ, cháu phải cực kỳ cẩn thận đó, ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện không may gì, biết không?" Kỳ Kỳ gật đầu, hôn lên mặt Triệu Tâm Nguyệt một cái. Sau đó ại chạy đến bên giường bệnh, leo lên ghế, hôn một cái lên môi Cung Hình Dực, nói: "Cha, Kỳ Kỳ giúp cha đánh người xấu, cha phải mau chóng tỉnh lại tỉnh lại, nhìn em bé ra đời đó!"

Tiếp theo, nó đưa tay vuốt lên đôi mắt cha, lúc này mới bò xuống ghế, chạy đến bên giường nhỏ, nhìn Tống Tâm Dao đang ngủ, ánh mắt của mẹ giống hệt gấu mèo, hôn lên mắt mẹ, cũng hôn cả đôi môi, cuối cùng cũng in một nụ hôn lên bụng tròn vo của mẹ.

"Mẹ, chờ Kỳ Kỳ trở lại nha, em gái, chờ anh trai trở về đó! Anh sẽ tặng quà cho em!" Kỳ Kỳ nhìn bụng Tống Tâm Dao nói cười, sau đó mới đi đến bên cạnh Dạ Thiên. Rồi lại như nghĩ tới cái gì, đi tới bên cạnh Cung Thiên Kích, ôm mặt Cung Thiên Kích hôn ông mật cái thật kêu.

"Ông cố, Kỳ Kỳ đi đây!" Cung Thiên Kích cười xoa đầu bé, nói với hai người bọn họ: "Nhất định phải cẩn thận!"

Dạ Thiên gật đầu một cái, lôi kéo Kỳ Kỳ đi ra khỏi phòng bệnh của Cung Hình Dực.

Cung Thiên Kích gật đầu đáp lại. Đã mấy chục năm không để cho họ xuất hiện, ra ngoài hành động. Lần này không biết sẽ có biến hóa như thế nào, hi vọng tất cả đều sẽ tốt đẹp!

*

Dạ Thiên mang theo Kỳ Kỳ trở lại nhà họ Cung, tìm quản gia, lấy chiếc nhẫn mà Cung Thiên Kích giao cho anh ra, để cho ông quản gia đưa bọn họ lên lầu ba vào trong phòng trang bị, lấy bộ nhỏ nhất ra thay cho Kỳ Kỳ, sau đó lại lấy bộ quần áo trang bị của Cung Hình Dực đưa cho Dạ Thiên.

Nhìn hai người bọn họ thay quần áo xong, quản gia chỉ có thể yên lặng cầu nguyện, hi vọng bọn họ đều bình an.

"Cậu Dạ, tiểu thiếu gia, từ nơi này đi vào, sau khi đi vào, hai người phải thật cẩn thận đó!" Quản gia dẫn bọn họ đến thư phòng của Cung Thiên Kích, mở chốt đường hầm, đi xuống một cái cầu thang rất cao, sương mù bên trong liền bay tản ra ngoài.

Dạ Thiên có thể cảm nhận được bên trong là sương mù dày đặc cỡ nào. Cho dù có đồ điện tử thì ở trong này cũng sẽ không hữu dụng, bọn họ chỉ có thể dùng đèn lồng.

Dạ Thiên bắt đầu hoài nghi, nơi này rốt cuộc là địa phương như thế nào? Tại sao nhà họ Cung lại phát hiện ra một nơi như vậy? Hơn nữa còn huấn luyện ra một đội quân trợ giúp. Ban đầu khi đi vào đây, bọn họ có nghĩ tới ḿnh sẽ chết ở nơi này hay không?

"Kỳ Kỳ, cháu có sợ không?" Dạ Thiên hỏi Kỳ Kỳ, cho dù có giống như Cung Thiên Kích đã nói Kỳ Kỳ sẽ không gặp nguy hiểm, nhưng mà Kỳ Kỳ vẫn còn nhỏ như thế, anh thật không yên lòng để nó đi cùng mình.

"Cháu không sợ!" Kỳ Kỳ ưỡn ngực, nó họ Cung, cho nên không thể sợ hãi, cho dù bên trong đó có kinh khủng như thế nào đi nữa thì nó cũng muốn vào.

Không thể để cho một mình Dạ Thiên mạo hiểm đi vào nơi đó. Nó là người nhà họ Cung, nó mới có thể ra lệnh cho những người ở nơi này.

"Được! Chúng ta đi!" Dạ Thiên ôm Kỳ Kỳ lên, lấy dây và mảnh vải, buộc chặt Kỳ Kỳ lên lưng mình. Ít nhất như vậy thì khi cần phải chạy trốn sẽ có thể nhanh hơn một chút.

"Kỳ Kỳ, có khó chịu lắm không?" Kỳ Kỳ rất nhẹ, anh cõng cũng không mệt lắm.

"Không đâu ạ!" Buộc như vậy rất thoải mái, một mảnh vải vô cùng rộng đang bao lấy nó.

"Kỳ Kỳ, sau khi tiến vào nếu như nhìn thấy rắn mà cháu cảm thấy sợ thì lập tức nhắm mắt lại biết không, tốt nhất là nên nghĩ tới mẹ và em gái cháu." Kỳ Kỳ ‘ dạ ’ một tiếng, bọn họ mới bước tới cầu thang, đi xuống dưới.

Dọc theo đường đi, Kỳ Kỳ thấy rắn, không chỉ là một con, mà là một đám, những con rắn kia đều dùng ánh mắt dõi theo bọn họ, sau đó liền cúi đầu, bò đi nơi khác.

Đi thật lâu, bọn họ rốt cuộc cũng đi hết cầu thang, tiến vào rừng cây tràn đầy sương mù, chiếc nhẫn trên tay Dạ Thiên phát ra ánh sáng màu tím nhạt, chỉ hướng về phía trước, hình như đang chỉ dẫn cho bọn họ phải đi theo đường nào.

Lần này anh đã hiểu, Cung Thiên Kích đưa cho anh chiếc nhẫn này để làm gì rồi, ông đã nói chiếc nhẫn này chính là bản đồ, thì ra là nó sẽ dẫn đường cho bọn họ.

"Chú Dạ, mấy con rắn ở trước mặt này hình như còn to hơn." Kỳ Kỳ nhìn về phía trước, rắn độc nằm trên đường nhỏ, treo trên cây cũng đều khá lớn, lại tương đối nhiều. Bọn họ hình như là đã đi tới vương quốc rắn rồi.

Thật không biết, ai có thể sinh tồn được ở nơi như thế này, mỗi ngày đối mặt với một đám lớn rắn độc, có lẽ bọn họ cũng ăn thịt rắn để sống. Nhìn mọi thứ trước mắt, cho dù là Dạ Thiên, cũng có chút sợ hãi.

Trên đường, cứ cách một đoạn ngắn là lại nhìn thấy một con rắn lớn tầm trăm năm tuổi, chỉ cần nó cắn một phát cũng đủ nuốt một người. Hai người bọn họ cũng không biết mình đã đi bao lâu rồi, kể từ khi tiến vào cầu thang cũng không hề biết tình hình bên ngoài, cũng không đo đếm được gì.

Hoa văn trên người mỗi con trăn, con rắn đều không hề giống nhau, kỳ quái hơn chính là có những con có hoa văn là dấu hiệu của nhà họ Cung.

Nếu như không có chiếc nhẫn trong tay, có lẽ những con rắn kia cũng đã sớm đã nhào tới. Đột nhiên phía trước có một con rắn há to miệng, Kỳ Kỳ sợ hãi, nhắm chặt hai mắt lại. Thật quá dọa người, nó há miệng cũng có thể nuốt trôi một gốc cây.

Trong lỗ tai truyền đến âm thanh con rắn đó thè lưỡi "Tê tê tê" một tiếng lại tiếp một tiếng, Kỳ Kỳ không dám mở mắt nữa, tay nhỏ bé ôm chặt lấy Dạ Thiên.

Những con rắn đó tạo thành một vòng tròn, vây bọn họ ở bên trong. Dạ Thiên cầm dao găm trên tay, những con rắn này mỗi con đều đã trăm năm tuổi. Thật không biết, nhiều rắn như vậy bổ nhào về phía bọn họ thì kết cục sẽ như thế nào.

Xem ra anh đã tính toán sai lầm rồi. Anh không nên dẫn Kỳ Kỳ theo. Nếu như Kỳ Kỳ không theo tới đây, một mình anh chết cũng không sao, nhưng mà đưa Kỳ Kỳ còn nhỏ như vậy vào đây anh không thể làm vậy.

Anh nghĩ là rắn ở đây cùng lắm thì cũng chỉ có mấy con, nhưng không nghĩ tới nó lại giống như một đoàn xe, nhiều như vậy.

"Kỳ Kỳ, làm sao bây giờ?" Anh cũng không nghĩ ra được chủ ý gì, bọn họ phải mau chóng nghĩ ra cách mới được.

Âm thanh đáng sợ kia ít đi một chút, Kỳ Kỳ mới dám mở mắt ra. Tất cả những con rắn kia lúc này cũng đều đang khép miệng lại, cúi đầu.

"Chú Dạ, bọn nó hình như sợ ánh mắt của chúa." Dọc theo đường đi, nó phát hiện ra bọn họ đi đến đâu, những con rắn kia cũng sẽ cúi đầu, nhưng mà khi nó mới vừa nhắm mắt lại, lại xảy ra chuyện như thế này.

"Cháu thử vung tay xuống xem bọn nó có phản ứng gì." Kỳ Kỳ vừa phất tay một cái, tất cả lũ rắn đều nhìn về phía bên kia, sau đó theo hướng đó bò đi, Kỳ kỳ lại thử phất tay về phía bên phải, bọn rắn lại lập tức quay lại bò về phía bên phải.

"Thật này!" Kỳ Kỳ có chút hưng phấn, như vậy thì nó sẽ không phải sợ những con rắn này nữa rồi.

"Ừ, cháu thử dùng hai tay tách ra, xem những con rắn này có thể chủ động tách ra hay không?" Quả nhiên giống như bọn họ nghĩ, Kỳ Kỳ vừa vung hai tay hướng sang hai bên, những con rắn kia lại chia thành hai bên tách ra.

Lúc này hai người họ mới yên tâm to gan đi về phía trước. Lại đi hơn khoảng nửa canh giờ, bọn họ tiến vào nơi hoàn toàn khác biệt so với rừng cây dày đặc sương mù kia.

Nơi này đẹp giống như tiên cảnh vậy, khắp nơi nở đầy hoa tươi. Đây là lần đầu tiên, bọn họ nhìn thấy cảnh tượng trăm hoa đua nở trong thiên nhiên rộng lớn.

"Thật là đẹp!" Nếu như ở đây không có nhiều rắn như vậy, nhất định nó sẽ đưa mẹ đến đây thăm thú xem một chút, nhưng mà nhiều rắn như vậy đến một lần là đủ rồi.

Nhìn thấy nhiều rắn như vậy, nó sợ là Tống Tâm Dao mới vừa bước tới cầu thang, đã bị sợ đến ngất xỉu rồi.

Ánh sáng trên mặt nhẫn chỉ bọn họ tiếp tục đi về phía trước, nơi này so với thế giới bên ngoài, thật là khác biệt một trời một vực. Không chỉ có phong cảnh như tranh vẽ, còn có âm thanh của chim chóc, trong sáng, dễ nghe khiến cho nó muốn ở luôn tại chỗ này. Nhưng mà nơi này vẫn chưa phải là đích bọn họ muốn đến.

"Chú dạ, chú nhìn kìa!" Kỳ Kỳ chỉ về đằng trước. Đó là một cánh cửa đá, bên trên có in dấu hiệu của nhà họ Cung. Dạ Thiên cõng Kỳ Kỳ bước nhanh tới trước cửa, tìm chốt mở đã từng được nghe Cung Hình Dực nhắc tới.

Thì ra là cái đó chốt mở, trên ánh mắt ở giữa dấu hiệu của nhà họ Cung. Anh tháo chiếc nhẫn trên tay xuống, lắp mặt nhẫn vào trên chốt mở..

"Oanh" một tiếng, cửa đá mở ra hai bên. Dạ Thiên lại gỡ chiếc nhẫn phía trên xuống, sau đó dẫn Kỳ Kỳ đi vào bên trong, đèn trong tay sắp cạn dầu. Hình như người trong động phát giác có người tiến vào nên đèn trên vách đá cũng tự động thắp lên. Dạ Thiên nhìn thấy những ngọn đèn đó đều là đèn dầu. Những người ở đây rốt cuộc là như thế nào? Làm sao có thể biết được bọn họ đã vào đây nhanh như vậy?.

Bọn họ đi vào bên trong liền thấy một tòa nhà, giống như cung điện Hy Lạp cổ nơi, hai bên còn có đồ án. Dạ Thiên để Kỳ Kỳ từ trên lưng mình xuống dưới, cất mảnh vải vào túi, chờ đợi những người đó xuất hiện.

"Các ngươi là ai?" Không bao lâu, liền có người vây bọn họ lại.

"Người nhà họ Cung!" Dạ Thiên nhìn người đàn ông tà mị ngồi ở phía trên kia. Người đàn ông này là ai, trên người hắn ta tỏa ra một loại khí phách khiến anh cũng cảm thấy khó thở.

"Bỏ kính của ngươi xuống." Đẻ nhận biết người của nhà họ Cung bọn họ chỉ cần kiểm tra ánh mắt.

"Anh không phải nhìn, tôi không phải là người nhà họ Cung, nhưng mà nó thì phải!" Dạ Thiên đeo mắt kính, chỉ vì phòng bị nọc độc của những con rắn hổ mang. Anh chỉ Kỳ Kỳ đang đứng bên cạnh mình.

"Tại sao Cung Hình Dực không đến?" Người đàn ông thần bí liếc mắt nhìn Kỳ Kỳ, cũng xác nhận nó đúng là người nhà họ Cung.

"Cha bị bệnh, ở trong bệnh viện, cháu thay mặt cha tới đây." Kỳ Kỳ giơ tay nói, nhìn người đàn ông đang ngồi trên đài cao kia.

"Có chuyện gì?" Người đàn ông ngồi ở vị trí cao nhất cũng có suy đoán. Nếu như không có chuyện gì bọn họ cũng sẽ không tới đây, Cung Hình Dực cũng sẽ không để cho người ngoài đi vào nơi này. Mà đứa bé này có thể đi vào tới đây, quả thật rất lợi hại. Nó thế nhưng không có chút sợ hãi nào, quả nhiên tính tình so với Cung Hình Dực cũng không khác nhau nhiều lắm.

"Nhà họ Cung xảy ra một sỗ chuyện, muốn làm phiền anh ra tay giúp đỡ một chút!" Dạ Thiên biết, tốc độ điều tra của bọn họ có thể được xưng là là thần tốc. Anh muốn điều tra thật nhanh cũng phải thông qua các loại đường dây liên lạc, mà bọn họ căn bản là không cần dùng đến.

Nhớ Cung Hình Dực đã từng nói qua, bọn họ muốn tra ra một người, không cần 20', tra một chuyện, có thể nhanh giống như tia chớp, anh vẫn luôn muốn được tận mắt chứng kiến.dien⊹dan⊹le⊹quy⊹don⊹com

"Anh cũng đang giúp Cung Hình Dực điều tra, tại sao còn chạy đến nơi đây, bên ngoài nhiều rắn như vậy, hai người không sợ sao?" Người đàn ông thần bí này tên là Ngự Hành Phong, là chủ nhân của nơi này. Anh và Cung Hình Dực có giao tình rất tốt, cơ hội gặp mặt của hai người mặc dù không nhiều nhưng từ khi Cung Hình Dực 7 tuổi, bọn họ đã quen biết nhau. Đã nhiều năm như vậy, anh không hề nghĩ đến, con trai của Cung Hình Dực cũng đã bốn tuổi rồi.

"Nhưng mà hiện tại Cung Hình Dực đang bị thương, hôn mê bất tỉnh, rốt cuộc tới khi nào mới tỉnh lại, chúng ta cũng không rõ. Nếu như không mời anh ra mặt giúp đỡ, tôi sợ là công ty sẽ xảy ra chuyện, cho nên mới phải mạo hiểm đi vào đây tìm anh giúp một tay." Chuyện với Cao Cầm Nhã càng ngày càng nghiêm trọng. Cho đến bây giờ anh cũng không thể tra ra được Cao Cầm Nhã rốt cuộc muốn làm gì, mà anh cũng không có thời gian đi thăm dò.

Chỉ trong vòng một tiếng sau khi anh rời thành phố O đến thành phố X, cổ phiếu công ty đã bắt đầu hạ giá. Tất cả mọi người đều cho rằng vụ tai nạn xe cộ của Cao Cầm Nhã là do nhà họ Cung gây nên.

Mà bây giờ Cung Hình Dực còn hôn mê bất tỉnh, Cung Thiên Kích cũng ở lại thành phố X, căn bản là không có người quan tâm được đến chuyện bên này.

"Anh không lo lắng là sau khi tôi ra ngoài sẽ làm tổn thương tới loài người sao?"

"Chẳng lẽ chú không phải là loài người sao?" Kỳ Kỳ có chút ngạc nhiên. Trên thế giới này, còn có người không phải là loài người sao?

"Nếu như ta nói, ta là Xà Vương - Ngự Hành Phong, các ngươi có tin không?" Ngự Hành Phong cười nhạt, muốn xem phản ứng của bọn họ.

"Tôi tin!" Người có thể sống lâu như vậy ở nơi này, nếu như nói là con người, Dạ Thiên mới không tin tưởng.

"Tại sao?" Ban đầu khi anh nói với Cung Hình Dực mình là Xà Vương, anh ta còn nửa tin nửa ngờ nhìn anh. Mà người đàn ông này, ngược lại cực kỳ dứt khoát khẳng định. Aắn thích tính tình như vậy – thật hào phóng.

"Vì câu nói này của ngươi, ta đi với ngươi một chuyến." Y hệt như tia chớp, Ngự Hành Phong đã đi tới trước mặt hai người bọn họ.

"Chú Ngự, cháu vẫn còn là một đứa bé nhỏ, chú không cần làm cháu sợ như vậy, trái tim của cháu mặc dù rất khỏe, nhưng mà vẫn không chịu nổi!" Kỳ Kỳ buồn bực, tại sao nó không thể nhanh như vậy chứ?

"Tiểu quỷ, ngươi còn chưa có nói cho ta biết, ngươi tên là gì." Ngự Hành Phong liếc mắt nhìn Kỳ Kỳ, ôm nó lên. Đứa bé thật đáng yêu, chắc là anh phải tìm một người phụ nữ loài người cũng sinh cho anh một đứa trẻ đáng yêu như thế này, có thể vui đùa thật tốt.

"Cháu không phải tiểu quỷ, hiện tại cháu theo họ mẹ, gọi là Tống Tử Kỳ, chờ sau khi cha và mẹ kết hôn, sẽ đổi lại thành Cung Tử Kỳ." Kỳ Kỳ nhếch miệng cười. Lần này lại càng làm Ngự Hành Phong cảm thấy yêu thích hơn.

"Được! Kỳ Kỳ, về sau ta chính là cha nuôi của con, ta thật sự yêu con chết mất thôi!" Người đàn ông tên Ngự Hành Phong này lại một lần nữa dọa Kỳ Kỳ phát sợ.

"Á. . . . . . Chú Ngự, nếu cháu gọi chú là cha nuôi, chú phải cho cháu phong lì xì thật to. Chú có không?" Nó muốn cho em gái thật nhiều quà tặng, nhưng mà tiền của nó cũng có hạn.

"Dĩ nhiên!" Ngự Hành Phong cũng không phải là người dễ giận như vậy, lại nói anh là Xà Vương, muốn cái gì mà không có?

"Cha nuôi!" Có thể cầm tiền lì xì, lại chỉ cần gọi một tiếng cha nuôi, tại sao lại không gọi? Có ngu mới không gọi ấy.

"Cho!" Ngự Hành Phong đột nhiên lấy ra một bao lì xì thật to đưa cho Kỳ Kỳ.

"Cha nuôi, bên trong có bao nhiêu vậy? Thật đúng là nặng!" Nó cầm cũng có chút khó khăn.

"Tự mình mở ra xem đi!" Kỳ Kỳ mở bao tiền lì xì ra, bên trong không phải tờ tiền đỏ, mà là một khối kim loại sáng lấp lánh ánh vàng. Còn có một viên dạ minh châu phát sáng thật đẹp.

"Oa. . . . . . Cha nuôi, đây là không phải dạ minh châu trong lời đồn sao?" Ngự Hành Phong gật đầu một cái, nhìn tiểu quỷ này nước miếng cũng sắp chảy xuống, thật là càng nhìn càng đáng yêu.

"Cái này có thể đục một lỗ nhỏ để cuyên dây qua không? Để cho em gái đeo vào cổ." Nó thật sự muốn xỏ dây qua viên dạ minh châu này đeo lên cổ em gái, để buổi tối em gái sẽ không phải sợ tối nữa.

"Dĩ nhiên có thể!" Ánh sáng chợt lóe, trên viên dạ minh châu liền nhiều hơn một sợi dây chuyền. Kỳ Kỳ nhìn thấy cũng choáng váng, nhận người cha nuôi như thế này thật là tốt, không chỉ có thể thấy pháp thuật giống như ảo thuật, còn có thể nhận quà tặng siêu tốt.

"Oa. . . . . . Thật là giỏi! Cám ơn cha nuôi!" Kỳ Kỳ tặng một hôn thật kêu cho Ngự Hành Phong. Lần đầu tiên Ngự Hành Phong cảm thấy, bị người đàn ông khác hôn, thật ra thì cũng không thật sự ghê tởm lắm. Nhưng mà phải xem là người nào, người bạn nhỏ đáng yêu giống như Kỳ Kỳ như vậy thì dĩ nhiên là không rồi !

Nhưng mà bây giờ Kỳ Kỳ là bé trai, đợi đến khi lớn lên cũng chính là người đàn ông rồi!

"Đi thôi!" Bây giờ không phải lúc để chơi đùa. Nếu như không đi nhanh, thật không biết sự việc sẽ trở nên như thế nào nữa.

"Loan Đao, Hồng Nguyệt, theo ta ra ngoài một chuyến." Ngự Hành Phong vừa dứt lời, bên cạnh anh liền xuất hiện một cô gái mặc trang phục màu đỏ. Người này chắc là Hồng Nguyệt! Còn một cô gái nữa lại mặc trang phục màu vàng. Trang phục của hai người thật sự giống nhau, chỉ có màu sắc là khác nhau thôi.

"Vương!" Họ chỉ là nhàn nhạt đáp một tiếng. Sau đó một nhóm năm người liền ra khỏi động. Lần này, bọn họ không cần phải đi bộ nữa. Kỳ Kỳ được Ngự Hành Phong ôm, trực tiếp sử dụng pháp thuật bay đến cầu thang. Mà Dạ Thiên được giao cho hai thuộc hạ của anh.

Cho đến khi ra khỏi nơi tràn đầy sương mù, Dạ Thiên mới thở dài nói: "Hiện tại rốt cuộc cũng hiểu rõ câu nói của người xưa ‘ khó tiêu thụ nhất là ân mỹ nhân ’ hơn nữa lại còn được hai mỹ nữ ôm bay trở về như vậy nữa."

"Chú Dạ, dù sao chú cũng chưa có vợ. Hay là chú chọn lấy một trong hai chị xinh đẹp này làm vợ đi!" Kỳ Kỳ cười trêu nói.

"Kỳ Kỳ, ai dạy cho cháu cái này vậy!" Đối với Kỳ Kỳ, anh cảm thấy thật nhức đầu.

"Không cần ai dạy cả. Ban đầu mẹ nuôi Y Y của cháu cũng tìm một chú họ Dạ, chỉ tiếc là tên ngu ngốc kia làm mẹ nuôi mang thai, sau đó, lại làm cho mẹ nuôi đau lòng bỏ đi mất. Nếu như lần sau cháu mà gặp lại hắn ta, cháu nhất định sẽ giúp mẹ nuôi trừng phạt hắn." Kỳ Kỳ đột nhiên nghĩ đến chuyện này.

"Chú Dạ, chú có anh trai hay em trai gì đó không?"

"Tại sao hỏi như thế?" Từ khi anh năm tuổi, thì anh chính là cô nhi, chỉ biết tên tuổi mình gọi là Dạ Thiên. Tất cả những chuyện khác anh đều không rõ ràng lắm.

"Bởi vì, tên ngu ngốc kia tên là Dạ Thiên, chú tên là Dạ Thiên, cháu có chút nghi ngờ hai người có phải là anh em hay không!" Kỳ Kỳ khi nghiêm túc quả thật là có điểm giống Cung Hình Dực, nhưng mà bây giờ nhìn lại mới thấy tên tiểu quỷ này rất biết suy nghĩ.

"Chú là cô nhi!" Dạ Thiên có chút nhức đầu, nhưng mà trong lòng cũng bắt đầu hoài nghi, có lẽ anh cũng nên điều tra lại thân thế của mình.

"Tốt lắm, đừng đứng ở đây tán gẫu nữa. Hồng Nguyệt ngươi đi tra một chút xem người phụ nữ tên Cao Cầm Nhã này đang nghĩ gì. Tốt nhất là xâm nhập vào người của cô ta, xem xem cô ta đang suy nghĩ cái gì, nhưng mà không được gây tổn hại đến nhận chức của cô ta, không thể để cho cô ta biết ngươi là rắn, hiểu chưa?" Hồng Nguyệt gật đầu một cái. Sau khi nhận được mệnh lệnh liền hóa thành một làn khói màu đỏ, biến mất trong thư phòng.

"Loan Đao, bây giờ thị trường ngươi đi xem thị trường chứng khoán như thế nào, nghĩ biện pháp, khiến tất cả hoạt động của thị trường chứng khoán dừng lại." Loan Đao cũng trở thành một làn khói biến mất. Điều này làm cho Kỳ Kỳ nhìn thấy cũng phải trợn to hai mắt, vốn là cảnh tượng chỉ có thể nhìn thấy ở trong TV, không nghĩ tới hôm nay lại có thể tận mắt chứng kiến.

"Làm như vậy, có được hay không?" Nếu như dừng tất cả hoạt động của thị trường chứng khoán, cổ phiếu công ty chắc chắn sẽ không hạ giá nữa, nhưng mà, nếu như chuyện này bị tra ra thì Tử Mị sẽ càng xuất hiện vấn đề lớn hơn. Nếu như cảnh sát cũng tham gia vào, vậy thì đối với tử mị càng thêm bất lợi.

"Yên tâm đi! Chúng ta là rắn, làm chuyện gì cũng sẽ không bị con người phát hiện, dù là cảnh sát điều tra cũng không thể tra ra được. Mà ta cũng chỉ mới để cho Loan Đao dừng hoạt động của thị trường chứng khoán lại một lúc thôi. Chờ tới lúc Hồng Nguyệt trở lại là được rồi." Hiện tại thị trường chứng khoán hạ giá nghiêm trọng như vậy, nếu như cứ tiếp tục hạ liên tục như vậy, Tử Mị sẽ thua thiệt rất lớn. Nếu như không làm thật tốt chuyện lần này, có thể sẽ càng thiệt hại nặng nề hơn.

"Chỉ là. . . . . . Tôi cảm thấy làm như vậy cũng không tốt lắm!" Cho dù bọn họ làm như vậy con người cũng sẽ không phát hiện ra nhưng mà anh cảm thấy vẫn không ổn!

"Tốt lắm! Ta để Loan Đao trở lại, Hồng Nguyệt cũng nhanh chóng trở về thôi!" Ngự Hành Phong biết bọn họ lo lắng điều gì. Cho dù anh không lo lắng, nhưng mà bọn họ là người, khác với loài rắn của mình.

"Vương!" Hồng Nguyệt tốc độ quả thực rất nhanh, không tới hai phút đã trở lại thư phòng nhà họ Cung.

"Nói!" Ngự Hành Phong đứng bên cửa sổ, nhìn phong cảnh phía ngoài, phong cảnh thành phố này thật là khác biệt một trời một vực với nơi bọn họ sống. Không khí ở xà giới vẫn tốt hơn nhiều!

"Cao Cầm Nhã muốn mượn tai nạn xe cộ lần này để lật đổ Tử mị, cũng muốn kéo theo Tống thị đi xuống, quan trọng nhất là. . . . . ." Hồng Nguyệt đột nhiên đi tới bên cạnh Ngự Hành Phong, nói thầm vào tai anh mấy câu.

Dạ Thiên cùng Kỳ Kỳ nhìn nhau một cái, có chuyện gì mà không thể để cho hai người bọn họ biết.

"Ngươi biến thành bộ dáng của cô ấy, đến bệnh viện xem Cao Cầm Nhã kế tiếp sẽ có hành động gì." Hồng Nguyệt gật đầu một cái, liền biến mất khỏi thư phòng nhà họ Cung. Loan Đao cũng đã sớm bị gọi trở lại, đứng phía sau Dạ Thiên và Kỳ Kỳ .

"Cha nuôi, cô ấy vừa mới nói gì vậy? Tại sao không thể để cho chúng ta nghe với?" Kỳ Kỳ có chút ngạc nhiên, rốt cuộc là chuyện gì mà không thể để cho nó và Dạ Thiên cùng biết?

"Chúng ta đi xem kịch vui đi!" Xung qunh Ngự Hành Phong xuất hiện làn khói màu tím, khói mù tản ra xuất hiện trước mắt cũng không phải Ngự Hành Phong, mà là người đang nằm trên giường bệnh ở thành phố X —— Cung Hình Dực.

"Cha!" Kỳ Kỳ hưng phấn kêu, Cung Hình Dực đã tỉnh sao?

"Dạ Thiên, thông báo cho Cung Hình Dực, không để cho Tống Tâm Dao hay bất lỳ ai khác xuất hiện ở thành phố X, nếu khồn kế hoạch của ta sẽ xuất hiện vấn đề lớn, biết không?" Nếu để cho mọi người biết, trên thế giới này, có hai Cung Hình Dực, hai Tống Tâm Dao lời nói, vậy thì thật là rối loạn.

"Anh là Ngự Hành Phong?"

"Không phải là ta, thì còn có thể là ai? Đi thôi! Chúng ta đi đến bệnh viện của Cao Cầm Nhã đang ở." Dạ Thiên gật đầu, lập tức gọi điện thoại cho Cung Thiên Kích, báo cho ông biết không được để bất kỳ ai ra vào phòng bệnh của Cung Hình Dực, cũng không được để Tống Tâm Dao rời khỏi bệnh viện nửa bước.

"Tôi quên nói cho anh biết, Tống Tâm Dao mang thai, cũng khoảng tám tháng rồi." Nếu như xuất hiện một Tống Tâm Dao bụng bình thường ở đây như vậy thì thật thảm, nếu thế thì kế hoạch của bọn họ có thể nói là xong rồi, hết cứu vãn nổi.

"Thế nào không nói sớm!" Ngự Hành Phong lần này mới lo lắng, cũng không biết Hồng Nguyệt đã đến bệnh viện chưa. Nếu như đã đến trong phòng bệnh của Cao Cầm Nhã vậy thì xong rồi.

"Anh không nói với tôi là anh muốn để cho Hồng Nguyệt biến thành bộ dạng của Tống tiểu thư đến thăm Cao Cầm Nhã mà!" Lần này. . . . . .

"Loan Đao, nhanh đi tìm Hồng Nguyệt. Chúng ta cũng đi!" Khi bọn họ đi ra khỏi thư phòng, tất cả người giúp việc cũng sững sờ đứng nguyên tại chỗ. Thiếu gia của bọn họ, không phải đang ở trong bệnh viện thành phố X sao? Làm thế nào mà ngay lập tức đã tới đây rồi?

"Nhất định!" Ánh sáng trong tay Ngự Hành Phong chợt lóe, tất cả người làm bao gồm cả quản gia, đều ngã xuống đất.

"Bọn họ không sao chứ!" Kỳ Kỳ có chút lo lắng nhìn những người đó, ông quản gia cũng không thể gặp chuyện không may, ông ấy vẫn luôn đối tốt với nó.

"Không sao, chỉ cho họ ngủ một lát thôi. Đợi khi họ tỉnh lại sẽ quên tất cả những gì xảy ra ngày hôm nay." Kỳ Kỳ cùng Dạ Thiên lúc này mới yên tâm. Lần này hành động của bọn họ cũng không biết sẽ tiến hành như thế nào, nhưng mà nếu như không nhanh chóng rời khỏi đây thì thật không biết Hồng Nguyệt sẽ biến thành hình dáng gì?

*

Bệnh viện, tại cửa đại sảnh

Bởi vì Tống tâm Dao xuất hiện, tất cả ký giả đều xông lên. Triệu Tâm Nguyệt đứng bên cạnh nói: "Con gái của tôi hiện tại đang có thai, nếu như con gái của tôi có xảy ra sơ xuất gì các người có thể chịu trách nhiệm nổi sao?" Triệu Tâm Nguyệt nhìn ký giả, có chút tức giận, vấn đề cứ liên tiếp được đặt ra một câu lại một câu.

"Chúng tôi chỉ muốn biết Tống tiểu thư, tại sao lại tới bệnh viện, chỉ đơn giản là khám thai thôi sao?" Một ký giả hỏi.

Cao Cầm Nhã cũng ở trong bệnh viện này, bọn họ khó có thể không nghĩ tới chuyện Tống Tâm Dao sẽ không đối phó với Cao Cầm Nhã.

"Tôi cũng không phải tới làm khám thai, chỉ là tới đay thăm Cao Cầm Nhã tiểu thư mà thôi. Nói thế nào thì trước kia cô ấy cũng là vợ chưa cưới của Hình Dực, tối nay anh ấy sẽ đến. Nếu như mọi người lo lắng, tôi sẽ xuống tay với Cao Cầm Nhã, vậy thò có thể cùng đi vào với tôi. Còn nữa, hiện tại tôi đang có thai, cũng không có hơi sức để đánh cô ấy đâu!" Tống Tâm Dao nở nụ cười nhạt, trên người tản mát ra hơi thở cao quý tao nhã.

"Chuyện này. . . . . ." Triệu Tâm Nguyệt có chút tức giận, trả lời như vậy mà cũng không hciuj mở đường sao?

"Tôi thấy hình như mọi người vẫn không yên lòng, nếu không thì cùng đi vào với tôi, được không?" Các ký giả lắc đầu một cái, liền nhường cho Tống Tâm Dao một lối đi, Triệu Tâm Nguyệt đỡ Tống Tâm Dao, hai người đi vào bên trong bệnh viện. Sau khi hởi được phòng bệnh của Cao Cầm Nhã , bọn họ liền trực tiếp lên lầu.

"Mẹ, mẹ đi mua giúp con chút đồ, tự con đi vào là được rồi!" Tống Tâm Dao nói với Triệu Tâm Nguyệt.

"Được rồi! Con cẩn thận một chút, nếu như có chuyện gì thì phải lập tức gọi người khác đó!" Tống Tâm Dao gật đầu cười cười, sau đó liền đẩy cửa đi vào.

Trong phòng bệnh, trừ Cao Cầm Nhã đang nằm trên giường bệnh ra cũng không có người nào khác, lại càng không thấy bóng dáng của Cao Hùng đâu. Lúc này, tại sao Cao Hùng lại không ở bên cạnh chăm sóc Cao Cầm Nhã?

Sau khi nhìn phòng bệnh một lát, cô mới đi tới bên cửa sổ mở một cánh cửa sổ ra, tới bên cạnh Cao Cầm Nhã.

"Cao tiểu thư!" Tống Tâm Dao gọi một tiếng, thấy cô ta vẫn không tỉnh lại. Trên người băng bó băng gạc, thật đúng là không ít!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play