Thấy trong tay cô đang cầm mảnh vỏ sò, cười đến mắt cũng cong cong. Cái mảnh vò sò đó, thật sự đẹp như thế sao?

Trong tay cô cầm điện thoại của anh, rất chuyên chú nhìn mảnh vỏ sò trên tay, rồi sau đó đặt nó lên bên tai.

Cô nhìn rất chuyên chú, hoàn toàn không để ý Cung Từ Kỳ đang đến gần, đi tới bên cạnh cô, Tử Kỳ nhìn vỏ sò trong tay cô kia. Ở dưới ánh đèn, trên vỏ có ánh hào quang bảy màu, rất đẹp.

Cô nắm thật chặt mảnh vỏ sò đó trong tay, giống như vừa nhặt được bảo bối vậy.

"Cho tôi xem một chút!" Cung Tử Kỳ đột nhiên mở miệng.

"Oa. . . . . . Anh làm tôi hoảng sợ!" Anh đi mà không phát ra tiếng động sao? Hù chết cô! Vỗ vỗ lồng ngực của mình, may mắn là sức chịu đựng của cô rất tốt, nếu không thật sự sẽ bị anh hù chết.

Tiếp đó, cô đưa vỏ sò cho anh xem một lát, một loại vỏ sò như vậy lại có thể vừa mắt cô, cô nữ sinh này thật đúng là rất kỳ quái, xem ra là người rất dễ dàng thỏa mãn.

"Cái này đưa cho anh! Coi như là cám ơn anh tối nay đã giúp tôi!" Cô khẽ mỉm cười, ngồi trên bờ cát, ngẩng đầu nhìn ánh sao sáng trên bầu trời. Cung Tử Kỳ nhìn cô một cái, ngồi xuống bên cạnh cô.

"Anh đã từng nghe đến chuyện cát và đá chưa?" Nàng nằm ở trên bờ cát, nhìn bầu trời đầy sao, hai mắt nhắm lại hít thở hương vị của biển.

"Nàng là một mảnh Kim Sa (cát vàng), một loại cát bình thường không thể bình thường hơn được nữa, nhưng mà nàng lại yêu mến tảng đá bên cạnh rồi. Thế rồi có một ngày, một hồi gió lớn thổi bay nắm cát đi, thổi nàng tới một nơi rất xa, để cho bọn họ không bao giờ có thể tiếp tục ở cạnh nhau, không thể gặp lại nhau nữa. Bọn họ khóc thật lâu, thật lâu! Ngàn năm sau, không biết bọn họ đã cam kết với nhua những gì, nhưng bọn họ vẫn thủy chung chờ đợi, có lẽ là tình yêu này đã cảm động trời cao, lấy được thương hại, bọn họ nhìn nhau khóc thật lâu. . . . . . . . . Lại qua thật lâu, có một đám kiến trúc sư, công nhân xây dựng bỏ nắm cát và tảng đá vào xe tải để vận chuyển, trong đó cũng bao gồm lưu luyến si mê của hạt cát và tảng đá, qua một đoạn thời gian kiến trúc sư và công nhân  xây dựng đã dùng đá và cát xây nên một khu nhà xinh đẹp, vậy là mối tình của hạt cát và  tảng đá đã được xi măng dính chặt vào nhau, bọn họ rốt cuộc cũng được ôm chặt lấy đối phương, bọn họ biết bọn họ sẽ không bao giờ tách ra nữa, mà chảy giọt nước mắt hạnh phúc. Sau đó không lâu, ngôi nhà xinh đẹp ấy có một đôi vợ chồng tân hôn vô cùng thương yêu nhau đến ở, người chồng tên là Tiểu Lỗi, người vợ tên là Sa Sa, bọn họ rất yêu nhau, cũng dùng một đời để chờ đợi  đối phương. Đoạn cảm tình này có phải rất đẹp hay không, mặc dù có chút không thực tế, nhưng thật sự rất hâm mộ bọn họ." Cô đang nhìn bầu trời, trong mắt ánh lên một loại hâm mộ.

Anh không mở miệng, chỉ lẳng lặng nhìn cô một lúc lâu.

Rồi sau đó, Cung Tử Kỳ mới mở miệng nói: "Cô tin tưởng, trên cái thế giới này, thật sự có tình yêu đáng giá như vậy sao?" Anh tin tưởng, bởi vì cha mẹ của anh, chính là một cái ví dụ tốt nhất.

"Trước kia không tin, nhưng mà hiện tại, tôi tin tưởng!" Trước kia nhìn cha mẹ của mình, ngày ngày gây gổ, ngày ngày đùa giỡn, khiến cho cô không tin tưởng, trên cái thế giới này thật sự không có tình yêu, nhưng mà từ từ, cô mới phát hiện, trên thế giới này, có tình yêu thật sự.

Bởi vì, cô nhìn thấy rất nhiều tình yêu, bọn họ có thể hạnh phúc mỹ mãn ở chung một chỗ, có thể yêu thương lẫn nhau. Đó là loại tình yêu đến chết cũng không đổi, rất đẹp!

Cô hi vọng, trong tương lai không xa cô cũng có thể gặp được một người chân chính yêu cô, thật sự nguyện ý sống cùng cô cả đời. Ước muốn của cô không nhiều lắm, chỉ cần anh ấy thương cô, yêu cô, như vậy là được rồi.

Cho dù thân phận của anh là gì, chỉ cần giữa bọn họ có tình yêu, như vậy đã đủ rồi.

"Tại sao không tin?" Anh đột nhiên rất muốn biết, vì sao cô không tin tưởng tình yêu, tại sao sau đó lại tin tưởng.

"Nhìn thấy quá nhiều, trải qua quá nhiều, cũng sẽ không tin tưởng vào tình yêu. Nhưng mà, cuối cùng phát hiện mình đã từng nhìn thấy, đã từng trải qua, chẳng qua là vì đó chỉ là những chuyện tình bên cạnh mình, không có nhìn thấy những chuyện khác ở thật xa. Nhìn xa, nhìn thật xa xong, nhìn tất cả đều sẽ cảm thấy không giống nhau." Cô khẽ mỉm cười.

"Cô trải qua cái gì?" Anh càng ngày càng có hứng thú.

"Á. . . . . . Hiện tại mấy giờ rồi?" Cô đột nhiên phát hiện, mình ra ngoài, hình như đã lâu rồi.

"Điện thoại di động ở trong tay cô." Tối như vậy, anh nhìn đồng hồ đeo tay cũng không thể sẽ biết bây giờ là mấy giờ.

"Xong đời, trời vừa rạng sáng!" Bất tri bất giác, bọn họ đã ở chỗ này hơn hai giờ.

"Đi thôi!" Nhìn cô vội vã như vậy, hình như còn có chuyện gì.

"Tốt!" Cô vội vàng bò dậy, xong đời, trở về nhất định sẽ bị mắng.

"Cô còn có chuyện gì sao?" Đã trễ thế này, cô còn có chuyện gì.

"Không có việc gì, nhưng mà nếu tôi lại không trở về nhà thì có chuyện!" Cô rất lo lắng, có hôm cô về nhà muộn đã xảy ra chuyện!

"Tôi đưa cô  về!" Nhét cô vào trong xe, lập tứ quay đầu xe lại, đi về nhà cô.

Chỗ cô ở ở, quả thật là quá bình dân. Thật sự có thể coi là khu nhà tồi tệ nhất của thành phố O. Từ trước đến nay anh đều cho rằng nhà ở thành phố O là sa hoa nhất. Nhưng mà từ sau khi nhìn thấy tư liệu về cô, anh thật sự đã thay đổi quan niệm của mình.

Gia cảnh của cô rốt cuộc như thế nào? Tại sao phải ở một nơi như thế này.

"A. . . . . . Anh dừng xe ở đây được rồi, tôi tự đi vào!" Nếu để cho người nhà thấy cô ngồi trên chiếc xe cao cấp như thế này về nhà, bọn họ nhất định sẽ hiểu sai .

"Đã hơn nửa đêm rồi, không an toàn!" Anh có chút lo lắng khi để cho cô một mình đi về.

"Sẽ không, chỉ đi vào một chút nữa là đến nhà tôi rồi!" Những người ở nơi này còn chưa mở mang tư tưởng, chắc chắn sẽ cho rằng cô là một cô gái không đứng đắn. Nhỏ như vậy đã để người ta bao, nếu như vậy, cha mẹ nhất định sẽ đánh chết cô.

"Nếu không, tôi đưa cô vào!"

"Không cần, hôm nay, thật sự cám ơn anh!" Cô mở cửa xe, lập tức đi xuống xe, vẫy tay tạm biệt anh một cái, mới xoay người đi vào bên trong, nhìn bóng dáng cô đơn của cô, đột nhiên anh cảm thấy, cô có chút đáng thương.

Anh mở cửa xe, len lén đi theo phía sau cô, cho đến khi thấy cô đi vào trong nhà giống như lo lắng cho an toàn của cô. Anh vừa định xoay người, lại nghe thấy bên trong, truyền ra tiếng lách ca lách cách.

Từ tò mò, anh đi tới. Xuyên qua khe cửa, nhìn cảnh tượng bên trong. Chỉ thấy Cổ Ngấn nhi ngã trên mặt đất, một tay che tay của mình.

"Mày còn biết trở lại sao, xem một chút xem bây giờ là mấy giờ rồi!" Sau khi Cổ Viêm uống rượu, lập tức trở về nhà. Một mực chờ đợi , nhưng mà không ngờ, chờ đến khi trời vừa rạng sáng cô mới biết trở lại. Cũng không biết, cô đi đến chỗ quỷ quái nào.

"Lão già, hơn nửa đêm rồi còn làm gì vậy? Con gái mỗi ngày đều phải ra ngoài làm thêm đến tối muộn, ông làm gì vậy hả?" Mẹ Cổ Ngấn Nhi  nghe thấy tiếng vang, liền chạy ra.

"Đi làm? Chỗ nào làm việc đến giờ này?" Nếu như là đi làm, thì đã xong việc từ sớm rồi, hiện tại cũng đã sắp hai giờ sáng, trừ những nơi không sạch sẽ  kia vẫn còn có công việc thì làm gì còn nơi nào khác.

"Ông làm gì hả? Con gái phải đi kiếm tiền, có thể về hơi muộn, ông cần gì phải nổi giận lớn như vậy sao? Hơn nữa, con gái của ông ông còn chưa tin sao?" Mẹ Cổ đỡ Cổ Ngấn Nhi ngồi dưới đất  dậy, nhìn vết đỏ trên mặt cô, thật sự rất đau lòng.

"Nó là ông đây nhặt về, ai biết là người đàn bà không đứng đắn nào sinh ra." Lời nói của Cổ Viêm, khiến Cổ Ngấn Nhi đang ngồi dưới đất trừng lớn cặp mắt, cũng quên luôn cả khóc.

"Mẹ, cha nói là sự thật sao?" Cô nhìn mẹ Cổ, trong mắt tràn đầy bi thương.

Mọi người đều nói, rượu vào lời ra, cô thật sự không hi vọng, tất cả chuyện này là sự thật.

"Tiểu Ngấn, đừng nghe ba con nói bậy, ông ấy uống nhiều quá rồi. Mẹ là mẹ ruột con, trở về phòng ngủ đi!" Mẹ Cổ an ủi, chỉ sợ cô thật sự sẽ nghi ngờ.

"Tất cả những gì tôi nói đều là sự thật, mày là do tao nhặt về!" Cổ Viêm tức giận đáp chiếc bình bên cạnh.

"Mẹ, mẹ nói cho con biết, đây không phải là sụ thật?"

"Tiểu Ngấn. . . . . ." Mẹ Cổ muốn nói lại thôi, nên nói như thế nào cho phải đây?

Vốn muốn gạt cô cả đời, không muốn để tâm hồn cô chịu bất kỳ một chút tổn thương nào.

"Cha, cha đang nói đùa cái gì vậy? Tại sao chị có thể là do cha nhặt về được, chị giống cha như thế nò, cha cũng không biết sao?" Cổ Vô Ngân cũng bị âm thanh bên ngoài đánh thức, mặc đồ ngủ, đi ra ngoài.

"Chị, chị trở về phòng ngủ đi! Cha nói bậy đấy, chị đừng nghĩ nhiều như vậy." Có đánh chết Cổ Vô Ngân cũng sẽ không tin, người chị từ nhỏ đã yêu cậu, thương cậu, cưng chiều cậu, không phải là chị ruột của mình. Quan hệ của bọn họ, có thân mật như thế nào, cậu biết rõ.

"Vô Ngân, dẫn chị con trở về phòng nghỉ ngơi!" Mẹ Cổ giao Cổ Ngấn Nhi cho Cổ Vô Ngân, đi tới kéo Cổ Viêm đã uống quá  nhiều rượu. Kéo ông ta về căn phòng nhỏ không thể nhỏ hơn được nữa.

"Chị. . . . . ." Cổ Vô Ngân đỡ Cổ Ngấn Nhi đứng cũng không vững  .

"Đây không phải là thật, không phải thật!" Cặp mắt vô hồn của cô nhìn về phía trước, tại sao lại như vậy? Cô không tin, cô không nên tin tưởng.

Mình thế nhưng lại không phải do cha mẹ sinh ra, cô chỉ là một đứa bé đáng thương không ai muốn, từ nhỏ, cha mẹ ruột đã rời bỏ cô, bỏ rơi cô, để cô tự sinh tự diệt. Cô hy vọng biết bao, tất cả những gì mình nghe được đều không phải là thật.

Trong phòng y tế, bác sĩ đang cẩn thận kiểm tra thân thể Cổ Ngấn Nhi. Cung Tử Kỳ tựa vào trên cửa, nhìn Cổ Ngấn Nhi nằm ở trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, đôi mắt nhắm chặt. Nếu như không phải anh đang học tiết thể dục, phải đi đến phòng thể chất lấy ít đồ, nhưng mà khi đi qua phòng học của Cổ Ngấn Nhi  lại thấy cảnh cô ngã xuống kia.

Anh bỏ lại dụng cụ trong tay, lập tức chạy vào trong phòng học của cô, dùng tốc ðộ nhanh nhất, đưa cô đến phòng y tế.

"Cô ấy bị sao vậy ạ?" Thấy bác sĩ thu dọn đồ, anh lập tức mở miệng hỏi.

"Đói quá chóng mặt thôi!" Bác sĩ vừa nói xong, thiếu chút nữa khiến Lý Tiểu Vũ mới vừa tiến vào té xỉu.

“Cô đi mua chút gì đó cho cô ấy ăn đi." Cung Tử Kỳ lấy tiền từ trong ví ra, giao cho Lý Tiểu Vũ.

"Được!" Lý Tiểu Vũ nhận lấy tiền Cung Tử Kỳ đưa, chạy nhanh ra ngoài.

Mặc dù vẫn còn cảm thấy kỳ quái đối với việc tại sao Cung Tử Kỳ lại ở chung một chỗ với Cổ Ngấn Nhi, nhưng mà bây giờ, vẫn không nên suy nghĩ nhiều thì hơn! Sớm muộn cũng có một ngày cô cũng sẽ biết. Bây giờ sức khỏe của Cổ Ngấn Nhi quan trọng nhất, rốt cuộc cô ấy không ăn cơm mấy ngày rồi?

"Có thể là, mấy ngày nay ăn quá ít, hơn nữa nghỉ ngơi không đủ, áp lực quá lớn. Cho nên mới té xỉu, đợi cô ấy tỉnh lai, phải khuyên bảo cô ấy thật tốt, nếu có thời gian thì đưa cô ấy ra ngoài đi dạo, nếu như tiếp tục như vậy nữa, có thể cô ấy sẽ mắc bệnh trầm cảm, u uất." Bác sĩ lấy thuốc, đưa cho Cung Tử Kỳ.

"Em hiểu rồi!" Anh đáp một tiếng, nhận lấy thuốc bác sĩ đưa tới.

Sau khi bác sĩ rời đi, anh lập tức quay sang nhìn Cổ Ngấn Nhi đang nằm trên giường. Nhất định là cô vẫn đang đau lòng vì chuyện đó, cho nên mới biến thành tình trạng như hiện nay.

Anh đã bắt đầu cho người điều tra chuyện này, nhưng mà cho đến bây giờ vẫn không có một chút tin tức nào, cũng không biết rốt cuộc lúc nào mới có tin tức, nếu như vẫn luôn không có tin tức, sau đó phải làm thế nào?

Hoặc là, nghĩ biện pháp, lừa gạt cô trước. Ít nhất không để cô liên tục duy trì tình trạng như hiện nay, nếu như tiếp tục như thế này nữa, thân thể của cô nhất định sẽ không chịu nổi, hiện tại cũng đã ngã xuống, nếu như còn mắc chứng u buồn, cũng không biết phải làm sao nữa?

Nhìn cô một lúc lâu, anh cũng không di chuyển, chỉ hi vọng là cô có thể sống thật tốt, đừng suy sụp đi xuống như vậy nữa.

Lý Tiểu Vũ mua một ít thức ăn trở lại, đã nhìn thấy Cung Tử Kỳ ngồi bên giường bệnh, cặp mắt chuyên chú nhìn Cổ Ngấn Nhi đang nằm trên giường.

Càng nhìn càng thấy giữa hai người bọn họ có gì đó mờ ám. Nhưng mà sự việc như thế nào, trong khoảng thời gian ngắn vẫn không rõ ràng lắm, dù thế nào đi nữa giữa hai người bọn họ, có chút không bình thường, nếu như bình thường, hai người bọn họ cũng sẽ không ngồi ở chỗ này rồi.

Nhìn hai người bọn họ một lát, cô mới xách cháo đi vào.

"Tôi mua cho cậu ấy chút cháo, đặt ở trong hộp giữ ấm, đợi cậu ấy tỉnh, anh cho cô ấy uống nhé! Số tiền này là tiền thừa trả lại anh! Tôi trở về phòng học học đây!" Cô vẫn không có hứng thú ở lại đây làm bóng đèn. Hơn nữa, làm bóng đèn cũng không phải là ý của cô.

Cung Tử Kỳ chỉ nhìn cô một cái, cũng không mở miệng nói chuyện.

Cái cô nữ sinh ngu ngốc này, thật sự khiến cho người ta lo lắng. Hôm thứ hai, khi nhìn thấy cô, cảm thấy cô vẫn còn tốt lắm tại sao lập tức lại thay đổi thành cái bộ dáng như bây giờ vậy.

Thật sự rất lo lắng, trong những ngày tiếp theo, cô phải làm sao?

"Ư. . . . . ." Không biết qua bao lâu, hình như đã hết khóa học buổi sáng rồi, Cổ Ngấn Nhi nằm trên giường mới có một chút động tĩnh.

"Đã tỉnh rồi hả?" Cung Tử Kỳ vẫn ngồi ở chỗ này không hề rời đi, thấy Cổ Ngấn Nhi nằm trên giường có một chút động tĩnh, lập tức đứng lên, đỡ cô dậy, để cho cô tựa vào đầu giường.

"Tại sao tôi lại ở đây?" Khi thấy Cung Tử Kỳ, cô cũng rất kinh ngạc.

"Cô ngất xỉu trong phòng học!" Xem ra, đến bây giờ cô vẫn không biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!

"A! Tại sao anh lại ở đây?" Kể từ sau đêm đó, bọn họ cũng chưa có gặp lại, nhưng mà không nghĩ tới, anh lại xuất hiện ở đây, hơn nữa còn thấy một màn như vậy.

"Tôi đưa cô tới phòng y tế đó!" Anh vừa nói, vừa mở hộp giữ ấm bên cạnh ra, bên trong cháo vẫn còn ấm vừa lúc uống.

"Ăn chút cháo đi!" Anh đưa cháo tới trước mặt cô, Cổ Ngấn Nhi đưa tay nhận lấy, nhưng nhìn cái bộ dáng hiện tại này của cô, anh lại không yên lòng.

"Ai! Hay là để tôi đút cho em ăn đi! Nhìn cái bộ dáng hiện tại của em xem, sắc mặt tái nhợt, không có một tia máu nào." Ngồi vào trên giường bệnh, đang tính đút cho cô uống xong tất cả chỗ cháo này. Như vậy anh cũng có thể yên tâm một chút, nếu như cô không uống hết, anh thật sự có chút không yên lòng.

"Vẫn để tôi tự uống đi!" Cô cũng không phải không biết xấu hổ, để anh đút cho cô, nếu như các bạn học trong trường nhìn thấy, cuộc sống sau này của cô sẽ rất khó khăn.

Hơn nữa, cùng lắm thì bọn họ cũng chỉ có thể coi là học muội và học trưởng (đàn anh khóa trên và đàn em khóa dưới), ngay cả bạn bè cũng không bằng, thế nhưng anh lại giúp cô nhiều lần như vậy.

"Để tôi làm đi, cái bộ dáng này của em, có thể ngay cả một trang giấy cũng không cầm nổi." Anh thật sự rất nghi ngờ, không phải là cô muốn để cho mình thật sự ngã xuống mới bằng lòng chứ.

"Tôi. . . . . ." Cô muốn nói lại thôi, thật không biết phải nói cái gì.

Mấy ngày nay, cô vẫn luôn nghĩ đến chuyện đêm hôm đó, cô không muốn nhớ đến chuyện kia, nhưng mỗi khi về đến trong nhà, thấy vẻ mặt của cô thì cô sẽ nhớ tới chuyện đêm đó.

Cô cũng không muốn suy nghĩ, nhưng mà bất tri bất giác, cô vẫn suy nghĩ theo hướng đó, nhớ lại chuyện kia.

"Cô bé này, có phải mấy ngày nay đều không ăn có đúng hay không? Cũng không ngủ ngon giấc?" Cô nhất định là bởi vì chuyện kia, nếu không, anh thật rất khó tin tưởng, cô còn có thể vì chuyện gì khác mà biến thành cái bộ dáng như hiện nay.

"Không có!" Cô không muốn làm cho mọi người biết, mình là được nhặt về nuôi, mình là một đứa bé không ai muốn.

"Còn nói không có, em có biết bác sĩ nói gì không?" Cô mờ mịt lắc đầu một cái, hoàn toàn không biết, mình rốt cuộc bị làm sao?

"Ông ấy nói, em đói quá mới chóng mặt ngất đi." Cung Tử Kỳ múc cháo đưa tới bên miệng cô.

"Há mồm!" Không há mồm làm sao anh có thể cho cô ăn được chứ? Nhưng đây là lần đầu tiên anh đút cho người khác ăn cơm, mặc dù hơi vụng về, nhưng mà vẫn không đến mức bêu xấu.

Nhìn Cung Tử Kỳ một cái, cô ngoan ngoãn mở miệng. Ý tốt của người ta, làm sao cô có thể cự tuyệt. Hơn nữa đối với anh, cô còn có một loại tình cảm không nói ra được.

"Chỉ vì tôi ăn không vào thôi." Cô nhàn nhạt mở miệng, có lẽ là bởi vì mấy ngày nay không ăn no, cho nên cô cảm thấy miếng cháo anh tự mình đút cho cô, ăn thật ngon, nhưng cũng khiến cho cô cảm thấy được người khác yêu thương sủng ái.

Có lẽ, đây chỉ là cảm giác của cô.

"Xảy ra chuyện gì?" Anh muốn nghe chính miệng cô nói ra.

"Không có việc gì, chỉ là trong nhà xảy ra chút chuyện, mấy ngày nữa sẽ hét thôi!" Anh cũng đã sớm đoán được, cô sẽ nói như vậy.

"Ừ!" Anh cũng không nhiều lời, anh sẽ chờ, chờ sau khi anh điều tra xong chuyện này sẽ tính tiếp.

"Cám ơn anh!" Ăn được một nửa, cô mở miệng nói cám ơn anh, mỗi lần anh đều giúp  cô khiến cho cô cảm giác là cô thật không tốt.

"Ăn thêm chút nữa!" Cô gật đầu một cái, tiếp tục ăn cháo anh đút cho.

Đông Phương Oánh Oánh nghe Trầm Phi Dương nói Cung Tử Kỳ ở trong phòng y tế, nên vội vàng chạy tới nơi này, cho là Cung Tử Kỳ xảy ra chuyện gì. Đợi đến khi cô chạy tới phòng y tế, thấy một màn bên trong thì sững sờ ở đứng yên một lúc lâu, thật lâu!

Nữ sinh kia, là người trong những tin đồn của trường Cổ Ngấn Nhi, không nghĩ tới anh lại ở đây đút cháo cho cô ta ăn. Giữa bọn họ, rốt cuộc là quan hệ gì? Cho tới bây giờ Cung Tử Kỳ chưa từng đút cho nữ sinh nào ăn cái gì, ngay cả lần trước, khi cô ngã bệnh, la hét muốn anh làm chuyện này, anh cũng mượn cớ rời đi.

Chỉ là, không nghĩ tới, Cổ Ngấn Nhi lại thay đổi được anh.

Hay là nói, anh yêu Cổ Ngấn Nhi? Cô vội vàng dừng lại, không dám nghĩ thêm nữa, cô sẽ không tin, Cung Tử Kỳ lại yêu một người nữ sinh như thế này, nhìn quần áo trên người cô ta thì biết rõ thân phận của cô ta như thế nào, một thân nghèo kiết xác, bất kỳ ai nhìn vào cũng biết tình trạng gia đình cô ta..

Anh vẫn luôn khinh thường nữ sinh như vậy, tại sao lần này lại?

Cô càng nghĩ càng không hiểu, đứng ở ngoài cửa nhìn một lúc lâu, mới xoay người rời đi.

Cô phải đợi xem, rốt cuộc tiếp theo giữa bọn họ sẽ xảy ra chuyện gì?

Nếu như quả thật có chuyện lời cô rat ay cũng không muộn.

Cô không tin, không tin Cung Tử Kỳ sẽ thích nữ sinh như vậy.

Chỉ là, cô ta bị bệnh, Cung Tử Kỳ tốt bụng đút cháo cho cô ta ăn thôi, chỉ là như vậy, chỉ là như vậy thôi.

Cô nỗ lực an ủi mình, hi vọng mình không cần suy nghĩ xa hơn, nếu như nghĩ tiếp nữa, cô thật không biết, mình sẽ nghĩ đến chuyện gì nữa.

Nỗ lực để cho mình không suy nghĩ linh tinh nữa, đi thẳng trở về phòng học. Trong phòng học huyên náo, khiến cho tâm tình của cô khá hơn nhiều.

Cũng sẽ không suy nghĩ xa hơn nữa, cô tin tưởng Cung Tử Kỳ sẽ không thích nữ sinh kia, nhất định sẽ không.

"No bụng chưa?" Thấy cháo trong hộp giữ ấm đã cạn đến đáy rồi, anh mới hài lòng. Nhưng vẫn sợ cô vẫn chưa ăn no, dù sao cô ấy đã không ăn uống tử tế mấy ngày nay rồi.

"No rồi, cám ơn anh!" Cô lại cảm ơn một lần nữa, thật không biết phải cảm ơn Cung Tử Kỳ như thế nào mới đủ.

Gữa cô và Cung Tử Kỳ, vốn là không có qua lại với nhau, càng không thể nào giúp đỡ lẫn nhau. Nhưng mà không ngờ anh lại là người tốt như vậy. Anh không hề ghét bỏ cô là người xuất thân nghèo khó, vẫn chăm sóc cô tận tình như thế.

Điểm này, làm cho cô cảm thấy rất vui vẻ, lại có thêm hiểu biết mới về con người anh.

Trước kia, các bạn học đều nói anh là một nam sinh vô cùng lạnh lùng, không hề nở nụ cười với bất kỳ ai. Nhưng mà hiện tại, cô phát hiện lời nói của bọn họ không hẳn đã là sự thật. Bởi vì, ở trước mặt cô là một Cung Tử Kỳ, vô cùng quan tâm, hết lòng giúp đỡ cô.
                    
Khiến cho cô có cảm giác, trừ Lý Tiểu Vũ và Văn Vân Nhi ra, ít nhất còn có người quan tâm cô.

"Tôi không muốn nghe lại ba chữ này một lần nữa, cô phải nhớ kỹ đấy!" Cung Tử Kỳ đi sang bên cạnh, rót một chén nước, đưa tới.

"Chờ nước nguội rồi uống thuốc đi, sau đó cô ở lại đây nghỉ một giấc cho khỏe. Đợi đến lúc tan học, tôi đi tới gọi cô!" Anh đặt ly nước nóng lên trên tủ.

"Tôi uống thuốc rồi có thể đi về lớp học!" Cô không thích nằm, hơn nữa còn có khóa học buổi chiều. Buổi sáng đã không đi học, buổi trưa cô không thể không đi học.

"Cô nằm nghỉ ở đây cho tôi, nếu như cô chạy về lớp học, tôi nhất định sẽ khiến cho cô đẹp mặt!" Anh tự tay ấn cô về trên giường.

Cô thật không biết tình trạng cơ thể mình như thế nào? Bộ dáng thế này, còn muốn trở về làm con mọt sách sao?

Anh thật đúng là càng ngày càng không hiểu cô, rõ ràng đã trở nên như thế này rồi còn muốn đọc sách.

Sớm muộn gì cô cũng sẽ bị sách hại chết, cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng thấy nữ sinh nào ngu hơn cô.

"Nhưng. . . . . ."

"Không có nhưng nhị gì hết, nếu cô không ngoan ngoãn nằm đây, tôi sẽ hôn cô đấy!" Cung Tử Kỳ làm bộ chuẩn bị hôn cô.

"Tôi uống thuốc, ngủ!" Lời nói của anh thực sự dọa được cô.

Thổi thổi nước trong chén, sau khi uống thuốc lập tức nằm xuống giường bệnh, hai mắt nhắm lại, ngoan ngoãn ngủ.

Mặc dù, cô có chút mong đợi nụ hôn của anh, nhưng mà, nếu để cho anh biết, nhất định sẽ cảm thấy cô không biết xấu hổ.

Cho nên, cô vẫn nên ngoan ngoãn nằm xuống ngủ đi. Quả thực cô rất buồn ngủ.

Hình như hiện tại, cô đã an tâm hơn nhiều, nguyên nhân là bởi vì anh, hay là bởi vì cô vừa mới uống thuốc?

"Cô ngoãn ngoãn nằm ngủ ở đây đi, hết mỗi tiết tôi sẽ sang đây xem, nếu như phát hiện cô chạy về phòng học, cô thử xem tôi sẽ làm gì để xử lý cô!" Vừa giúp cô đắp lại chăn, vừa uy hiếp.

Cổ Ngấn Nhi gật đầu một cái, hơi cau mày, thấy nam sinh này rất biết uy hiếp người.

Cô vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn, nếu như để cho anh uy hiếp giống mấy lần trước cô sẽ không biết làm như thế nào?

"Rất tốt, ngủ đi!" Cung tử Kỳ lại ngồi xống bên cạnh giường, cho đến khi nghe thấy tiếng hít thở vững vàng của cô mới xác định cô đã ngủ.

Quỷ thần xui khiến, anh tự tay sờ sờ mặt cô. Phía trên đã có một chút nhiệt độ, không lạnh lẽo giống như mới vừa rồi nữa, anh cũng yên tâm hơn nhiều.

Thấy cô ngủ, anh đặt một nụ hôn lên trán cô sau đó mới rời khỏi phòng y tế. Khi đi ra, vẫn không quên khóa cửa phòng lại giúp cô, cầm chìa khóa đặt vào trong túi sách của mình, ít nhất lát nữa anh có thể tự đi vào.

Sau khi Cổ Ngấn Nhi cảm thấy anh đã rời đi, liền len lén mở hai mắt ra. Khi bàn tay ấm áp của anh chạm vào mặt cô, cô cũng đã tỉnh. Nhưng mà, không dám mở mắt ra, sợ hai người sẽ lúng túng.

Nhưng mà, cô hoàn toàn không ngờ anh sẽ hôn mình.

Cô càng ngày càng không hiểu, nam sinh này rốt cuộc đang suy nghĩ gì?

Cô hoàn toàn không phải là món ăn của anh, nhà giàu quen biết nhau không phải đều kén chọn môn đăng hộ đối sao?

Anh làm vậy là có ý gì?

Đưa tay sờ sờ trán mình, phía trên còn lưu lại một chút xíu ấm áp,

Anh, rốt cuộc đang suy nghĩ gì?

*

Rất nhanh, chuyện Cung Tử Kỳ đưa Cổ Ngấn Nhi đến phòng y tế đã lan ra khắp trường.

Mà Cổ Ngấn Nhi lại một lần nữa trở thành kẻ thù của tất cả các nữ sinh trong trường học, nhưng mà tất cả nam sinh, lại rất bảo vệ Cổ Ngấn Nhi. Ít nhất thì sau khi Cung Tử Kỳ có bạn gái, những nữ sinh này sẽ không cả ngày ảo tưởng mình sẽ trở thành một trong những người bạn gái của Cung Tử Kỳ hoặc là Trầm Phi Dương. Nhưng nhiều nhất vẫn là Cung Tử Kỳ.

Gần đây lại xuất hiện một người đàn ông, khiến cho bọn họ ảo tưởng cả ngày, nhưng mà người nam sinh kia, vẫn luôn độc lai độc vãng, làm cho người ta khó đến gần.

Anh là một học sinh chuyển trường học lớp mười một  —— Khâu Dật Phàm.

Nhưng mà, bởi vì anh là học sinh chuyển trường, cho nên có rất ít người biết, anh rốt cuộc là ai, là người như thế nào?

Môi ngày anh ta đều mặc một bộ quần áo vô cùng cũ kỹ. Cho nên nữ sinh toàn trường, cũng không có đến gần anh.

Bởi vì có quá nhiều nữ sinh, đều mơ tưởng trở thành bạn gái của một trong ba người Cung Tử Kỳ, nếu câu được, ít nhất về sau sẽ làm cho các nữ sinh khác trong trường cảm thấy bọn họ rất lợi hại.

Chỉ tiếc, họ không hề nghĩ tới, Cung Tử Kỳ sẽ thích một học sinh mới lớp mười —— Cổ Ngấn Nhi.

Một nữ sinh vô cùng tầm thường, vóc dáng nỏ bé không bắt mắt, đi tới bất kỳ đâu cũng không có người chú ý tới. Hơn nữa, cô còn có một vẻ bề ngoài bình thường đến không thể bình thường hơn.

"Kỳ, có thật như những gì mọi người nói, cậu thích cô bé kia sao?!" Không đến nửa ngày, bọn họ đã nghe được lời đồn đãi.

"Tôi thích ai hình như không cần phải xin phép bọn họ!" Cung Tử Kỳ không ngẩng đầu lên, âm thanh lạnh lùng vang lên trong phòng học.

Nghe thấy giọng nói của anh, một vài  nữ sinh đang tụ tập thảo luận, cũng cúi đầu, không dám nói cái gì nữa.

Bọn họ nghe ra, Cung Tử Kỳ đang tức giận!

"Ồ! Sau khi tan học, tớ đi cùng cậu đến thăm cô nữ sinh kia, xem xem cô ấy rốt cuộc có cái gì đặc biệt, để cho cậu trốn tiết thể dục đưa cô ấy đến phòng y tế." Trầm Phi Dương buồn bực, rốt cuộc là nữ sinh như thế nào lại khiến cho cậu ấy tự mình ôm đến phòng y tế?  Hơn nữa còn ở trong phòng y tá chăm sóc cô ấy bao lâu, qua buổi trưa, hết một tiết cậu ấy mới chịu trở lại.

"Trở về nhà của cậu đi!" Cung Tử Kỳ trừng mắt liếc anh một cái, có thể khi Trầm Phi Dương nhìn thấy cô sẽ giễu cợt.

Chuyện lần trước ở bên suối phun, chắc hẳn bọn họ cũng chưa quên!

"Thôi đi, không biết vì sao cậu lại hẹp hòi như vậy chứ! Nếu như thật sự thích cô ấy, sớm muộn gì cũng phải để cho chúng tớ gặp mặt, chúng tớ gặp sớm hay muộn, có gì khác nhau đâu?"

"Tớ với cô ấy, chỉ là bạn bè!" Anh nhàn nhạt mở miệng, cho dù anh có cảm tình với cô, nhưng mà anh cũng không biết trong lòng cô rốt cuộc đang suy nghĩ gì.

"Không tin, nếu như chỉ là bạn bè, làm sao có thể cẩn thận như vậy, chúng ta là an hem thân thiết như vậy, cậu còn muốn gạt bọn tớ sao?" Kỳ Diệc Tử đẩy anh, vậy mà anh cũng không nói, không thể nào nghĩ ra nổi!

"Nếu quả thật có ở cùng nhau, chẳng lẽ các cậu không biết sao?" Cung Tử Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, không nói chuyện nữa, dù sao cũng không còn gì để nói .

Nói với bọn họ, trừ bỏ bị tổn thương, còn có cái gì?

Anh thật sự không nghĩ ra được.

Thật vất vả mới nhịn được đến giờ tan học, anh thu dọn dẹp đồ đạc xong, lập tức đi tới phòng y tế.

Anh biết, Trầm Phi Dương và Kỳ Diệc Tử cũng đang đi theo phía sau anh, nhưng mà anh cũng không quản nhiều. Bọn họ đã thích làm vậy thì để bọn họ đi cùng đi, dù sao cũng không có kịch hay gì cho bọn họ xem.

"Đã dậy!" Khi đến phòng y tế, phát hiện cô vẫn còn đang ngủ, rốt cuộc cô mệt mỏi đến mức nào?

"A. . . . . ." Cổ Ngấn Nhi mở mắt lim dim, sau khi nhìn chung quanh, mới nhớ ra rốt cuộc mình đang ở đâu.

"Mấy giờ rồi?" Âm thanh của cô vẫn còn mang theo một chút buồn ngủ, đưa tay vuốt vuốt cặp mắt của mình.

"Năm giờ rưỡi rồi!" Nhìn bộ dáng này của cô, Cung Tử Kỳ cảm thấy rất buồn cười, nhưng mà cũng thật đáng yêu.

"A. . . . . ." Cô hình như vô cùng kinh ngạc.

"Lừa cô thôi! Bốn giờ rưỡi rồi, đứng lên đi! Tôi dẫn cô đi ăn cơm." Bắt đầu từ bây giờ, mỗi ngày anh đều giám sát cô ăn cơm, nếu như cô dám không ăn, anh nhất định sẽ không để cho cô mất mặt.

"Ồ!" Cô từ trên giường bò xuống, lập tức thấy hai người đứng ở bên cửa sổ.

"Bọn họ?" Cô không hiểu, hai người nam sinh này làm cái gì ở đây? Tại sao lại đứng đây  nhìn cô?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play