Xem biểu diễn xong, Tống Tâm Dao liền lôi kéo Kỳ Kỳ ra khỏi rạp xiếc, tuy buổi biểu diễn rất đẹp mắt, nhưng cô không có tâm tình để xem, cô vẫn luôn nghĩ đến chuyện giữa cô và Cung Hình Dực, tại sao anh không tin cô? Chẳng lẽ cô thật sự không đáng tin cậy sao?

"Mẹ, mẹ vẫn đang suy nghĩ chuyện đó sao?" Kỳ Kỳ cho tới bây giờ vẫn luôn chú ý đến Tống Tâm Dao, nó biết mẹ vẫn chưa quên chuyện giữa mẹ và Cung Hình Dực. Nhưng mà hiện tại, mẹ nên thật vui vẻ cùng nó xem biểu diễn xiếc chứ không phải vẫn nghĩ đến chuyện kia.

"Không có!" Cô mỉm cười ôm, lấy Kỳ Kỳ, không muốn làm cho Kỳ Kỳ vì cô mà lo lắng. Thấy mẹ không muốn nói, Kỳ Kỳ cũng không hỏi nhiều nữa, nó có hỏi nhiều hơn nữa, Tống Tâm Dao cũng sẽ không nói, bây giờ vẫn phải để tự mẹ suy nghĩ lại, nếu như mẹ muốn nói, tự nhiên mẹ sẽ nói cho nó biết.

"Đi thôi! Tôi đưa hai người đi ăn bữa tối." Nhìn thời gian cũng nên ăn bữa ăn tối rồi.

"Cám ơn Hoắc tiên sinh có ý tốt, hôm nay đã khiến anh tiêu tốn không ít rồi." Hai vé xem biểu diễn xiếc chắc phải tiêu tốn rất nhiều tiền mới có thể lấy được.

Dù sao vị trí tốt như vậy, nếu không phải giá cao chắc chắn rất khó lấy được.

"Tốn kém cái gì? Không có tốn kém, rạp xiếc kia, công ty tôi mở, vé vào vốn chính là tự mình làm, căn bản cũng không tốn tiền. Đi thôi! Đi ăn cơm, chắc Kỳ Kỳ cũng đói bụng rồi!" Anh rốt cuộc có thân phận như thế nào? Rạp xiếc cũng là công ty anh mở.

"A. . . . . Tôi quên tự giới thiệu mình, đây là danh thiếp của tôi!" Hoắc Huyền Lôi đưa danh thiếp cho cô.

" CEO tập đoàn Hoắc thị, Hoắc Huyền Lôi. . . . . ."Nhìn mấy chữ bên trên, cô cũng sợ hết hồn, không ngờ, anh chính là tổng giám đốc của Hoắc thị Hoắc Huyền Lôi, cho đến bây giờ cô đều cho rằng anh chỉ trùng tên với Hoắc Huyền Lôi của Hoắc thị thôi, nhưng không ngờ, anh lại là tổng giám đốc của Hoắc thị.

"Không cần kinh ngạc! Đi thôi! Tôi đưa hai người đi ăn cơm." Vẻ mặt kinh ngạc của cô làm anh cảm thấy thật đáng yêu.

Chỉ là bây giờ no bụng quan trọng hơn.

Bọn họ đi tới nhà hàng Tây, Kỳ Kỳ chọn cho mình một phần thịt bò bít tết chín, lần trước mẹ đã nói: trẻ con không thể ăn thịt bò bít tết tái, như vậy sẽ đau bụng ." Kể từ lần đó về sau, nó cũng không dám ăn tái nữa.

Thật ra thì kể từ sau lần đó, nó vẫn chưa tới nhà hàng Tây lần nào, thật lâu a! Cũng sắp một tháng.

Tống Tâm Dao còn chưa bắt đầu ăn, Hoắc Huyền Lôi liền đem thịt bò bít tết trước mặt mình, cắt thành từng miếng nhỏ, đẩy tới trước mặt Tống Tâm Dao, nói: "Cái này đã cắt nhỏ rồi, cô ăn đi!" Đem nàng trước mặt này phần thịt bò bít tết múc đến từ mấy trước mặt của.

Kỳ Kỳ đang cố gắng cắt thịt bò bít tết, anh cũng lấy thịt bò bít tết của Kỳ Kỳ qua.

"Bé đẹp trai, chú cắt nhỏ cho cháu!" Kỳ Kỳ thấy anh cắt nhỏ thịt bò bít tết, đưa đến trước mặt của nó.

"Ăn đi!" Sau khi giúp hai người bọn họ cắt thịt bò bít tết, anh mới bắt đầu ăn thịt bò của mình, Tống Tâm Dao chỉ ăn, không nói gì.

Cô phát hiện, cảm giác được người khác cưng chiều như vậy cũng không tệ lắm, bình thường lúc ăn cơm ở nhà, Cung Hình Dực mặc dù có gắp thức ăn cho cô, nhưng mà cho tới bây giờ cũng không thấy anh săn sóc cô như thế này.

Mặc dù, anh thường xuyên cười với cô, nhưng cô luôn cảm giác nụ cười đó không quá chân thực. Giống như là anh đang ứng phó với cô. . . . . .

"Ăn xong, tôi mang hai người đi xem phim, có được không?" Anh đột nhiên đề nghị.

"Xem phim gì ạ?" Kỳ Kỳ ngẩng đầu hỏi.

Lớn như vậy nhưng nó chưa từng được đến rạp chiếu phim, bởi vì cho tới bây giờ mẹ cũng chưa dẫn nó đi, mà gặp lại Cung Hình Dực lâu như vậy chỉ có ngày hôm nay ông ấy mới dẫn bọn họ tới quán bar kia, thật ra thì cũng chưa được đi đâu. Thật không biết ông ta có phải là cha ruột của nó không nữa.

"Cháu muốn xem cái gì?" Hoắc Huyền Lôi nhìn ra được, Kỳ Kỳ có hứng thú!

"Xem cái gì cũng được, chỉ cần đẹp mắt là được!" Chỉ cần đẹp mắt, nó nhất định sẽ đi xem.

"Được! Ăn xong, chúng ta sẽ đến rạp chiếu phim!" Kỳ Kỳ gật đầu một cái.

Sauk hi ăn cơm xong, Hoắc Huyền Lôi dẫn bọn họ đế rạp chiếu phim, tìm một bộ phim tương đối thích hợp với Kỳ Kỳ. Anh lại mua một túi lớn đồ ăn vặt, xem phim cùng với bọn họ.

Xem phim xong, Hoắc Huyền Lôi lại dẫn bọn họ đi ăn đêm, Tống Tâm Dao lúc mới bắt đầu, tâm tình cực kém cũng dần khôi phục lại, theo chân hai người bọn họ vừa nói vừa cười.

Cứ như vậy, khiến Hoắc Huyền Lôi cũng yên tâm, ít nhất cô không còn dùng bộ mặt lạnh lung đối với anh nữa.

Chơi mệt rồi, Kỳ Kỳ liền nằm ở trong ngực Hoắc Huyền Lôi ngủ, Tống Tâm Dao cũng mệt mỏi tựa vào chỗ ngồi, buồn ngủ. Nhìn hai mẹ con bọn họ, khóe miệng Hoắc Huyền Lôi khẽ giơ lên, cảm giác như thế, cũng không tệ!

Lúc đưa hai người bọn họ về đến nhà, anh mới lay tỉnh Tống Tâm Dao đang ngủ say, ôm Kỳ Kỳ đi vào.

"Hôm nay cám ơn anh! Anh cũng trở về trước đi! Kỳ Kỳ để tôi ôm là được rồi!" Trước kia, cô còn có chút địch ý với Hoắc Huyền Lôi, chỉ là trải qua chuyện ngày hôm nay, cô phát hiện anh cũng không đáng ghét như vậy.

"Cám ơn cái gì? Tôi cũng chơi rất vui vẻ, chơi thêm 2 ngày nữa cũng không đủ, sáng thứ bảy tôi tới đón hai người, dẫn cô và Kỳ Kỳ đến một nơi, nơi đó càng vui hơn!" Kỳ Kỳ là một đứa bé, chỉ cần là nơi có chuyện vui, nó đều có hứng thú.

"Luôn khiến cho anh tốn kém, tôi thật sự cảm thấy không tốt lắm!" Cô muốn từ chối, nhưng mà Hoắc Huyền Lôi nhất định sẽ không đồng ý.

"Sẽ không, dù sao cô cũng không có việc gì, hơn nữa Kỳ Kỳ cũng thích đến nơi vui chơi, cùng đi đi! Vào nhà thôi! Đêm đã khuya có chút lạnh, coi chừng bị cảm đó!" Cởi áo khoác tây trang của mình xuống, khoác lên trên người của Kỳ Kỳ, nhìn Kỳ Kỳ ngủ say, anh không nhịn được hôn một cái trên trán nó.

Nhìn động tác của Hoắc Huyền Lôi, cô mới nhớ tới, Cung Hình Dực cho tới bây giờ hình như cũng chưa từng hôn Kỳ Kỳ!

Cũng không có đưa bọn họ ra ngoài chơi thoải mái như vậy, chắc hẳn anh vĩnh viễn cũng sẽ không làm như vậy đi!

"Vậy hai người đi vào đi!" Hoắc Huyền Lôi gật đầu một cái, đưa mắt nhìn hai người bọn họ đi vào trong nhà.

Mới ngồi vào bên trong xe, rời khỏi cửa chính Tống gia.

Cung Hình Dực từ lúc gần tối, đã một mực chờ ở cửa Tống gia đợi Tống Tâm Dao trở lại, lại không nghĩ tới, anh đợi cô hơn sáu giờ, khi cô trở lại, bên cạnh còn có thêm người đàn ông khác. Hơn nữa người đàn ông này, cũng là người đàn ông rất ưu tú.

Anh ta là CEO của Hoắc thị —— Hoắc Huyền Lôi.

Anh thật không biết, Tống Tâm Dao tại sao lại biết nhiều đàn ông ưu tú như vậy.

Lôi Vũ Minh bây giờ đối với anh mà nói, có bao nhiêu nguy hiểm, nhưng mà anh có thể nhìn ra được, anh ta đối với Tống Tâm Dao là có tình ý, nếu như không có tình cảm với cô, không thể nào có thù với anh.

Chỉ là, tại sao cô biết nhiều đàn ông có tiền như vậy? Thật sự là, kế hoạch bốn năm trước là cô bày ra sao? Vì muốn tìm đàn ông, cho nên mới biết nhiều đàn ông có tiền như vậy sao?

Chỉ là, cô cùng Lôi Vũ Minh đã nhiều năm không gặp, anh ta không thể nào là mục tiêu năm đó của cô.

Hết chương 32

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play