Đây không phải lần đầu Trang Thư Lan bị thái hậu triệu kiến. nhưng đây đúng là lần đầu tiên nàng gặp phải tình huống này – hoàng đế và thái hậu cùng ngồi ngang hàng . Không phải việc này khiến nàng ngạc nhiên, mà là nhiều lần nàng tới gặp thái hậu nhưng đây là lần đầu thấy hoàng thượng ở trong tẩm cung của thái hậu. Chẳng lẽ hoàng thượng không biết mọi người sẽ đàm tiếu sau lưng sao? Thái hậu tuổi còn trẻ đã ở góa, mà sáng sớm hoàng đế đã có mặt ở đây, lại còn nhìn thái hậu liếc mắt đưa tình. Trông thế nào nàng cũng cảm thấy sự cảnh giác của mình đã bị kích động không ít!

Có điều nàng không quan tâm cho lắm. Dù sao cũng là việc của hoàng thất, ai có thể nói rõ ràng được? Nàng bước tới quỳ trên mặt đất dập đầu thỉnh an hoàng đế, thái hậu. Đợi một lúc nghe thấy hai tiếng miễn lễ hoặc là bình thân thì coi như nàng đã hoàn thành xong lễ gặp mặt rồi! Thế nhưng Trang Thư Lan làm lễ thỉnh an xong cũng không thấy ai cho phép nàng đứng lên! Hơn nữa, bọn họ còn cười tủm tỉm chằm chằm nhìn nàng, giống như trong một cuộc đấu giá vậy. Liếc mắt nhìn sang Tư Đồ Minh Duệ đứng cạnh, nàng cảm thấy rất bực mình. Cùng là thỉnh an, dựa vào đâu mà hắn có thể đứng dậy không cần sự cho phép của hoàng đế và thái hậu chứ? Hay là nàng cũng có thể làm như thế?

“Phu nhân, mời dâng trà cho hoàng thượng và thái hậu!”

Truy Nguyệt mang tới hai chén trà, cúi người bên cạnh Trang Thư Lan, cung kính nói.

Vì sao phải dâng trà cho hoàng thượng và thái hậu? Những việc này không phải là trách nhiệm của đám thái giám và cung nữ sao? Trang Thư Lan nhìn lại Tư Đồ Minh Duệ với vẻ mặt mù mịt, thấy hắn gật đầu ý bảo nàng làm theo yêu cầu của Truy Nguyệt.

Nàng cảm thấy tức giận thực sự, rốt cuộc chuyện quái gì thế này? Cho dù thế nào cũng không tới lượt một phu nhân của đại thần trong triều như nàng phải kính trà hoàng thượng và thái hậu! Nhất định là bọn họ đang có chuyện giấu nàng, chẳng lẽ nàng bị người ta lừa rồi? Được thôi! Nàng cũng muốn nhìn xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì!

Trang Thư Lan thản nhiên tiếp nhận chén trà Truy Nguyệt bưng tới, đứng dậy, đi tới trước mặt thái hậu và hoàng thượng, quỳ xuống. Đầu tiên là dâng trà cho hoàng đế – tuy rằng trên danh nghĩa thái hậu là mẹ của hoàng đế, nhưng trong cung thì hoàng thượng mới là to nhất!

“Mời hoàng thượng dùng trà!”

“Được được được! Ha ha ha, cuối cùng trẫm cũng được uống chén trà này rồi!”

Hoàng đế cười sang sảng, vui vẻ nhận lấy chén trà, nhấp một ngụm rồi đặt tách trà lên bàn, lại cười tủm tỉm hỏi.

“Lan nhi muốn gì cứ nói, chỉ cần trẫm có khả năng, trẫm nhất định đáp ứng.”

Câu này nghe thế nào cũng không giống như hoàng đế nói với thần tử? Cảm giác như là…….Bỗng trong đầu nàng có một ý nghĩ manh nha…….ha, không thể nào, có thể là do nàng suy nghĩ nhiều quá rồi.

Trang Thư Lan cười xòa.

“Làm thần tử, có thể được kính trà cho hoàng thượng là vinh hạnh của thần tử, sao có thể yêu cầu hoàng thượng ban cho thứ gì được?”

Có mà vinh hạnh đi đời nhà ma ấy! Nàng – Trang Thư Lan đọc qua nhiều sách, xem nhiều phim cũng chưa từng thấy việc thần tử phải dâng trà cho hoàng thượng và thái hậu.

“Không sao, chỉ cần Lan nhi muốn, trẫm sẽ ban cho, nhưng hồng bao này nhất định phải nhận.”

Hoàng đế cười thỏa mãn.

“Vâng…….nếu hoàng thượng đã có ý vậy thần cũng không thể từ chối. Nhưng mà nhất thời trong lúc này thần không nghĩ ra được muốn thứ gì, chi bằng để ngày nào đó thần nghĩ ra sẽ nói với hoàng thượng sau!”

Trang Thư Lan mỉm cười. Trong mắt chợt lóe lên ý nghĩ gian xảo, khỏi cần nói cũng đoán ra trong đầu nàng có chủ ý rồi.

“Được…..”

“Không được!”

Tư Đồ Minh Duệ ngắt lời hoàng đế, đi tới cạnh Trang Thư Lan nâng nàng dậy. Nhân cơ hội đó cảnh cáo nhỏ bên tai nàng.

“Đừng có dựa vào hoàng thượng. Nói cho nàng biết, nếu như nàng có suy nghĩ muốn một thánh chỉ yêu cầu hưu thư, ta đây nói cho nàng biết, mọi cửa đều không có đâu!”

“Sao ngài biết chứ?”

Trang Thư Lan trợn tròn mắt, cũng nói nhỏ.

“Ta có nói ta cần hưu thư chưa? Hưu thư tự ta không viết cần gì phải xin người khác?”

“Vợ chồng son không cần phải thân thiết như vậy trước mặt ai gia và hoàng thượng đâu! Tuy rằng ở đây không có người ngoài nhưng ba “khán giả” như chúng ta nhìn cũng sẽ đỏ mặt, tim đập nha!”

Thái hậu cười trêu chọc, giả bộ hắng giọng với đôi phu thê trước mặt.

Tư Đồ Minh Duệ cười thầm, không nói nữa, lui sang một bên.

“Thái hậu!”

Trang Thư Lan tức giận. Con mắt của ai thấy hắn và nàng thân thiết chứ? Rõ rành rành là tiếu lý tàng đao (bề ngoài biểu hiện rất tử tế, nhưng trong thâm tâm rất độc ác)! Hơn nữa ai nói không có người ngoài nào? Chẳng lẽ Truy Nguyệt không phải người ngoài? Mặc dù Trang Thư Lan thấy rất khó hiểu là vì sao bên cạnh hoàng đế và thái hậu chỉ có một thị nữ đi theo.

“Thái hậu, sao người có thể nói như thế được?”

“Có thể mà! Nhưng thôi trước tiên kính trà xong đã!”

Thái hậu cười nhẹ, nói từ tốn.

“Cứ kính trà xong hẵn rồi nói chuyện sau!”

Cảm giác này thật quái lạ, dường như có chuyện gì sắp xảy ra. Nhưng Trang Thư Lan vẫn có cảm giác ngờ vực cho nên muốn tự mình xác nhận lại.

Thái hậu thấy Trang Thư Lan chấp nhất như thế thì hơi sửng sốt. Gặp mặt Trang Thư Lan nhiều lần nhưng chưa bao giờ thấy nàng ngang ngạnh như vậy, có cảm giác nàng mới là chủ ở chỗ này – tuy rằng sớm biết cô gái này không giống những cô gái bình thường khác nhưng không ngờ nàng lại dám dùng ngữ khí như mệnh lệnh nói chuyện với mình!

Quay sang nhìn dáng vẻ thờ ơ, không thèm để ý của Tư Đồ Minh Duệ, thái hậu mới hiểu ra một chuyện, thử dò hỏi Trang Thư Lan.

“Có phải Lan nhi muốn hỏi vì sao con phải kính trà cho ai gia và hoàng thượng không? Nếu theo lẽ bình thường thì việc này không phù hợp với quy củ của Đại Đông hoàng triều!”

“Đúng vậy!”

Trang Thư Lan thẳng thắn thừa nhận không thèm rào trước đón sau.

“Vậy sao vừa rồi Lan nhi không hỏi hoàng thượng?”

Thái hậu cũng hỏi thẳng lại.

Bởi vì hoàng thượng là người có quyền lớn nhất, đắc tội với người so với đắc tội với hắn thì khả năng rủi ro thấp hơn. Trang Thư Lan thầm nghĩ nhưng nói ra lại là:

“Bởi vì thái hậu có vẻ hòa ái, dễ gần cho nên thần mới muốn thừa nhận chuyện này với người.”

Trang Thư Lan trả lời vòng vo .

“Duệ nhi không nói cho con biết sao?”

Hoàng đế nhíu mày, dùng ánh mắt không đồng tình nhìn Tư Đồ Minh Duệ.

“Nói cho….”

Trang Thư Lan hơi ngừng lại. Bởi vì nàng nghe thấy cách xưng hô của hoàng đế với Tư Đồ Minh Duệ, không gọi tên tự, cũng không gọi tên đầy đủ, lại càng không phải tên chính thức. Chỉ hai chữ “Duệ nhi” cảm giác như phụ thân thương yêu gọi nhi tử vậy!

Cái gì? Đầu óc nàng tạm ngừng hoạt động vài giây. Có vẻ như nàng vừa mới biết một tin tức kinh thiên động địa! Hơn nữa…. quan trọng nhất là, lần này không phải nàng bàng quan đứng xem mà lại tham gia vào trong đó! Nàng dùng ánh mắt nghi ngờ chất vấn Tư Đồ Minh Duệ. Hắn cũng cười bất đắc dĩ nhưng rất thản nhiên đáp lại nàng.

Được lắm! Tốt xấu gì nàng cũng đã sống hai kiếp người, tin tức này còn chưa đủ để nàng kinh hãi tới mức không tiếp nhận được đâu.

“Mời thái hậu dùng trà!”

Lấy lại bình tĩnh, cười nhẹ, Trang Thư Lan bưng một chén trà khác quỳ xuống đất, dùng hai tay dâng trà.

“Nha đầu ngoan!”

Hoàng thượng ngồi bên thái hậu không kiềm được tán dương nàng. Vốn tưởng rằng nàng nghe xong sẽ ngạc nhiên tới mức không thể nói chuyện; sẽ hỏi không ngừng về vấn đề này hoặc là bộ dạng kinh hoảng, sợ hãi dâng trà. Nhưng không ngờ trong mắt nàng chỉ hiện chút kinh ngạc, sau đó lại bình tĩnh tự nhiên dâng trà, không nói bất cứ câu nói dư thừa nào. Là vua một nước nhưng ông chưa từng thấy người một cô gái nào bản lĩnh vững vàng, bình tĩnh như vậy. Ngay cả hoàng hậu – người lòng dạ sâu như biển cũng không bằng một nửa Trang Thư Lan! Lúc này hoàng đế mới hiểu rõ tại sao Tư Đồ Minh Duệ lại coi trọng cô gái này tới vậy! Vừa thông minh, tự chủ có thể tự bảo vệ mình, vừa không tranh sự đời! Khó trách Tư Đồ Minh Duệ sợ nàng rời đi nên mới vội vã xin một thánh chỉ ban hôn!

Trang Thư Lan im lặng. Trước kia nàng chỉ phỏng đoán nhưng bây giờ đã chứng thực được chuyện này. Hơn nữa xem như bây giờ nàng cũng có quan hệ với bọn họ, ngoài việc thản nhiên đối mặt ra còn có thể làm gì được nữa?

Thái hậu nhận lấy chén trà, nhấp một ngụm rồi đặt xuống, nâng Trang Thư Lan dậy, xúc động nói.

“Uống xong chén trà này, coi như chúng ta đã là người một nhà. Lan nhi có cảm thấy ấm ức gì không?”

“Ấm ức? Sao thần lại cảm thấy ấm ức được?”

“Không thể nhập vào vương thất!”

Hoàng đế trả lời thay thái hậu.

“À!”

Trang Thư Lan thản nhiên nói, sau đó nhu thuận đứng cạnh thái hậu, nói sâu sắc.

“Thư Lan không ấm ức chút nào, tông tịch hoàng thất cũng không có gì quan trọng, chỉ cần biết ở trong lòng là được rồi.”

Nếu như nàng đã quyết định phải rời đi, thêm một thân phận trong vương thất chẳng phải là càng khó xử hay sao?

“Ha ha, Duệ nhi tới ngự thư phòng cùng trẫm, trẫm có chuyện muốn giao cho con!”

Hoàng đế cười sang sảng đứng lên, thuận tiện nhìn Trang Thư Lan, khẽ cau mày.

“Ngày ấy trẫm làm chủ hôn nhưng lại quên không ban danh tự cho con, hôm nay trẫm sẽ ban. Ừm…….có câu ngạn ngữ “ Lan hòe chi căn thị vi chỉ”, lại có câu thơ “nhất định lan Chỉ Nhược”, vậy danh tự của con là “Chỉ Nhược” nhé!”

Ở Đại Đông hoàng triều có tục lễ, chính thất sẽ có danh tự. Danh tự này sẽ được đặt vào ngày thành thân, có thể do người chủ hôn đặt hoặc để phu quân đặt.

Chỉ Nhược? Chu Chỉ Nhược? Trang Thư Lan suýt nữa thì ngã. Tên này cũng thật khéo chọn! Không được, nói gì thì nói nàng cũng không muốn cái tên này.

“Hoàng thượng, phu quân đã muốn…… đã thay danh tự cho thần”

Trong lúc nhất thời Trang Thư Lan không biết giải thích như thế nào về vấn đề này, cho nên đành lấy cớ qua loa. Nàng dùng ánh mắt ra hiệu cho Tư Đồ Minh Duệ, cười như có như không.

“Có phải hay không, phu quân?”

Trang Thư Lan vừa nói vậy, ánh mắt của hoàng đế và thái hậu lập tức đổ dồn vào Tư Đồ Minh Duệ. Hai người dùng ánh mắt ra hiệu cho hắn nói ra danh tự của Trang Thư Lan.

Tư Đồ Minh Duệ cười thần bí, sau đó mang theo vẻ mặt khó xử nói.

“Việc này…. Là bí mật giữa Lan nhi và thần. Dù sao ngày thường cũng ít khi gọi danh tự cho nên chỉ gọi tên của nàng!”

Được rồi, bí mật thì bí mật, Trang Thư Lan không có ý kiến. Dù sao nàng cũng không biết nội dung bí mật này là gì! Hắn không vạch trần nàng, mà còn bao che cho nàng cũng đã tốt lắm rồi!

Thái hậu và hoàng đế nhìn nhau cười.

“Thì ra là bí mật giữa hai vợ chồng son. Vậy thì trẫm cũng không hỏi nữa!”

Hoàng đế cười nói.

“Trẫm còn có việc, Lan nhi cứ ở lại nói chuyện với thái hậu!”

“Dạ!”

Trang Thư Lan phúc lễ.

“Cung tiễn hoàng thượng.”

“Nàng ở đây chờ ta, lát nữa ta sẽ tới đón nàng xuất cung.”

Tư Đồ Minh Duệ nhỏ giọng thì thầm bên tai nàng.

“Trong cung là nơi phức tạp, đủ mọi loại người, cho dù nàng muốn chơi cũng đừng có đi lung tung!”

“Ta sẽ không rỗi hơi ôm việc vào người đâu!”

Trang Thư Lan thiếu chút nữa thì ngất. Đứa trẻ ba tuổi cũng biết hoàng cung là nơi như thế nào, không có ai là dễ bắt nạt cả. Cho dù nàng muốn ở lại cũng sẽ không thừa hơi trêu chọc vào những người đó. Hơn nữa nàng cũng không quen biết nhiều người trong cung. Tính ra nàng cũng chỉ “quen” vài người nhưng đều là người vô cùng quan trọng – hoàng hậu, một quý phi, thái tử phi, nhưng vận may không tốt tới vậy chứ, xác suất chưa tới 1%, không phải nói gặp là gặp được!

“Là những người đó không có việc gì thì sẽ tìm người gây chuyện!”

Tư Đồ Minh Duệ than nhỏ.

Nhưng mà nói như vậy cũng không chính xác! Nàng không gây chuyện với người ta cũng không có nghĩa là người ta không gây chuyện với nàng! Trang Thư Lan im lặng, trừng mắt nhìn Tư Đồ Minh Duệ.

Tư Đồ Minh Duệ cũng không để ý, hành lễ với thái hậu xong thì rời đi, có điều nét cười trên miệng vẫn không giảm – tất nhiên Trang Thư Lan sẽ không bỏ đi một mình. Tuy trong cung chắc chắn sẽ có người gây chuyện với nàng, nhưng mà nàng rất ghét phiền toái!

“Lan nhi tới đây, ta sẽ đưa con lễ vật coi như là mẹ chồng nàng dâu gặp mặt.”

Thái hậu cười híp mắt kéo tay Trang Thư Lan, đi tới phía sau phòng ngủ.

“Được ạ!”

Trang Thư Lan cười nhưng trong lòng thì đang thầm than. Má ơi, chạy tới chạy lui cuối cùng vẫn dính vào hoàng thất rồi!

Trang Thư Lan ở lại trong cung thái hậu khoảng một canh giờ nhưng vẫn chưa thấy Tư Đồ Minh Duệ quay lại. Vì thế nàng tự rời khỏi cung của thái hậu tới ngự hoa viên. Vì tránh phiền toái tự tìm tới cửa, Trang Thư Lan nhờ Truy Nguyệt dẫn đi theo một con đường hẻo lánh. Nhưng mà có câu, oan nghiệt có trốn cũng không thoát, chuyện phiền toái đã định thì muốn tránh cũng không được. Trang Thư Lan nghĩ nàng chọn đi đường vắng sẽ không gặp chuyện phiền phức, nhưng không ngờ mấy chuyện đó vẫn chọn chỗ yên ắng tìm nàng.

Cho nên vừa nhìn thấy bóng Trang Thư Dao thì nàng đã kéo tay Truy Nguyệt định đi đường khác, nhưng không ngờ vẫn chậm một bước.

“Nhị muội? Thật khéo quá! Muội ở trong cung à?”

Trang Thư Dao đứng từ xa gọi, thành công giữ chân Trang Thư Lan lại.

Cái gì mà cũng ở trong cung chứ? Mắt nàng ta có vấn đề sao? Không thấy thị nữ trong cung đang dẫn đường chắc?

“Bái kiến thái tử phi nương nương!”

Trang Thư Lan cúi đầu, cung kính mà xa cách thỉnh an.

“Tất cả các ngươi lui ra, bổn cung muốn nói chuyện một lát với Tư Đồ phu nhân.”

Trang Thư Dao trực tiếp ra lệnh cho tùy tùng theo sau, cuối cùng ánh mắt chuyển sang nhìn Truy Nguyệt đang đứng cạnh Trang Thư Lan.

“Ngươi cũng lui ra, lát nữa quay lại.”

“Việc này…..”

Truy Nguyệt do dự nhìn Trang Thư Lan. Nhớ lại trước khi đi, Thái hậu dặn nàng phải đưa Trang Thư Lan xuất cung an toàn, vậy mà bây giờ lại xảy ra chuyện này…… Sau khi nàng rời đi, liệu Trang Thư Lan có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không? Tuy rằng thái tử phi là tỷ tỷ của Trang Thư Lan, nhưng thế sự khó liệu. Nàng chỉ e không làm tròn sứ mệnh thái hậu giao cho!

“Này cái gì mà này! Chỉ là một cung nữ nhỏ nhoi mà dám hoài nghi lời nói của bổn cung sao?”

Trang Thư Dao quát.

“Thái tử phi, nói như vậy là sai rồi!”

Trang Thư Lan nhẹ nhàng cười, mang theo ý mỉa mai, trêu tức.

“Câu nói của vị thị nữ này trong cung e rằng cũng tương xứng với thái tử phi đấy! Thái tử phi, người cũng nên biết, vị này chính là thị nữ thân cận bên người thái hậu. Người cũng nên kiềm chế một chút!”

Sắc mặt Trang Thư Dao vô cùng căng thẳng, quan sát tỉ mỉ Truy Nguyệt. Có lẽ nàng ta cũng đoán ra được lai lịch vị thị nữ này, môi hơi mấp máy nhưng không nói ra câu nào.

Truy Nguyệt bị lời nói của Trang Thư Lan làm khó xử, nàng chỉ là thị nữ nho nhỏ, nào dám ngang hàng với thái tử phi? Đang định giải thích thì Trang Thư Lan lại lắc lắc đầu ra hiệu.

“Truy Nguyệt, cô cứ đến phía trước hai mươi bước chờ ta, lát nữa ta sẽ tới tìm cô. Đừng lo, thái tử phi là tỷ tỷ của ta, sẽ không gây bất lợi gì cho ta đâu.”

Tuy Truy Nguyệt còn nghi ngờ nhưng vẫn làm theo yêu cầu của Trang Thư Lan, đi về phía trước hai mươi bước. Còn Trang Thư Lan vẫn đứng yên, không nói gì, chờ Trang Thư Dao nói.

“Ngày mai bổn cung lại mặt, cha hi vọng muội cũng có thể về phủ một lần.”

Trang Thư Dao bất ngờ lên tiếng.

“Không phải hôm nay là ngày lại mặt của thái tử phi sao?”

Trang Thư Lan hơi bất ngờ vì hôm nay không phải là ngày lại mặt của Trang Thư Dao.

“Nội vụ sắp xếp là sáng ngày mai.”

“Vậy à!”

Trang Thư Lan ứng phó đáp lại.

“Còn có việc gì khác không?”

“À gì mà à, nói thẳng ra, ngày mai muội có về Trang phủ không?”

Trang Thư Dao rất bất mãn với thái độ thờ ơ của Trang Thư Lan. Nếu không phải cha nàng căn dặn thì nhất định nàng sẽ không nói mấy chuyện này với Trang Thư Lan đâu.

“Tùy theo tâm trạng và thời tiết!”

Trang Thư Lan cười nhẹ, thuận miệng đáp. Nếu tâm trạng tốt nàng sẽ tới thăm Thanh học đường. Nếu tâm trạng không tốt thì nàng sẽ nằm ì trên giường cả ngày – dù sao bất luận thế nào, thời tiết có tốt hay không, nàng cũng không quay về Trang phủ!

“Câu này của muội có ý gì?”

Trang Thư Dao lạnh giọng, nhìn Trang Thư Lan tươi cười thế nào cũng cảm thấy khó coi.

“Ý theo mặt chữ thôi!”

Trang Thư Lan cười nhạt, sau đó thi lễ.

“Nếu thái tử phi không còn việc khác vậy nô tỳ xin phép cáo lui trước.”

“Đứng lại!”

Trang Thư Dao giơ tay cản Trang Thư Lan, mày nhướn lên.

“Dù thế nào bổn cung cũng là thái tử phi, ta đã cho phép muội đi chưa?”

Quả nhiên, phiền toái không phải là thứ tốt, một khi dính vào thì muốn thoát thân cũng không phải chuyện dễ! Nàng dừng bước, bất đắc dĩ nhìn Trang Thư Dao.

“Được rồi, vậy thái tử phi còn gì muốn chỉ giáo?”

“…..”

Đột nhiên, Trang Thư Dao không biết nói gì. Trang Thư Lan bình tĩnh khiến nàng cảm giác mình như một kể vô lễ, nháo loạn. Nàng cũng hiểu được rằng dù có chuyện gì xảy ra cũng không khiến Trang Thư Lan quan tâm. Hay đúng hơn cho dù nàng nói cái gì thì Trang Thư Lan cũng không thèm để ý.

“Nếu thái tử phi không chỉ giáo, vậy xin hỏi thái tử phi nương nương, nô tỳ đã cáo lui được chưa?”

Trang Thư Lan hỏi thành khẩn.

Trang Thư Dao chỉ biết đứng ngây người không thốt lên được từ nào. Trang Thư Lan cho rằng nàng ta đã ngầm đồng ý cho nên quyết định bước đi.

“Vì sao muội phải chấp nhận thánh chỉ tứ hôn của hoàng thượng?”

Thấy nàng đi được hai bước, Trang Thư Dao mới mở miệng, mặc kệ dáng vẻ bất cần của nàng.

“Không phải muội nói không thích Tư Đồ đại nhân đó sao? Muội biết rõ ta có tình cảm với chàng…. Nếu muội cự tuyệt, cha sẽ giúp ta thành thân với chàng! Có phải muội muốn trả thù ta cho nên mới chấp thuận không?”

Thì ra là vì việc này!

“Thái tử phi nương nương, quan điểm của người sai rồi!”

Trang Thư Lan dừng bước, xoay người lại, cười như có như không nhìn Trang Thư Dao.

“Thứ nhất, hôn sự này không phải là do ta yêu cầu, mà là Tư Đồ đại nhân đến chỗ hoàng thượng xin thánh chỉ. Cho nên dù ta không chấp thuận thì chưa chắc tỷ đã được gả vào Tư Đồ phủ. Thứ hai, dù là trả thù một người, ta cũng sẽ không dùng thủ đoạn thấp hèn như vậy, tức là lấy chính bản thân mình ra đánh đổi. Ừm, cho dù một ngày nào đó ta sẽ dùng tới thủ đoạn ấy nhưng người đó tuyệt đối không phải là tỷ – tỷ còn chưa đủ tư cách. Thứ ba, tỷ nói trước kia ta không thích Tư Đồ Minh Duệ nhưng không có nghĩa là tương lai sẽ không thích, chuyện tương lai ai có thể dám chắc được? Trước kia không có cảm giác với hắn, không có nghĩa là tương lai cũng như thế, tình cảm có thể bồi đắp từ từ mà! Hơn nữa, thái tử phi nương nương, giờ người đã bước vào Đông Cung rồi. Người còn muốn mơ tưởng tới những chuyện viển vông ấy làm gì nữa? Chẳng lẽ người đang nghĩ làm thế nào để hạ bệ thái tử, sau đó thoát khỏi Đông cung, tái giá với Tư Đồ Minh Duệ? Hừm, khả năng này cũng rất lớn! Những kẻ mù quáng vì tình trên thế gian này không phải là ít, có thêm một người nữa cũng chẳng ảnh hưởng gì! Có điều Thái tử phi nương nương à, người nên nghĩ thông suốt đi có được không. Người lấy Tư Đồ Minh Duệ làm một nhất phẩm phu nhân bình thường có lợi hơn hay là giúp phu quân người lên làm đế vương, làm nhất quốc chi mẫu uy phong hơn? Hay là nói đúng hơn là làm một người quyền thế khuynh quốc, dưới một người trên vạn người? Ha….. Để ta đoán xem, ta thấy có vẻ bây giờ người và Trang Thừa tướng đều phiền não vì vấn đề này thì phải?”

Đột nhiên Trang Thư Dao cảm thấy căng thẳng, nhìn Trang Thư Lan bằng ánh mắt phòng bị, lạnh lùng tra hỏi.

“Hai câu cuối của muội có ý gì?”

“Vẫn câu nói cũ: ý theo mặt chữ!”

Trang Thư Lan cười cười, thản nhiên như không, ngẩng đầu nhìn sắc trời một chút sau đó sầu não nói.

“Đã gần trưa rồi, chẳng trách bụng lại đói như vậy!”

Quay đầu nhìn Trang Thư Dao, mang theo ý trách móc, coi như bộ dạng vừa rồi của nàng chỉ là ảo giác thoáng qua.

“Ta không nói cho tỷ biết, chuyện của tỷ tự tỷ giải quyết đi! Ta muốn về nhà ăn cơm!”

“Hả…..”

Trang Thư Dao không thể tin người vừa rồi còn bình thản, nói chuyện đứng đắn, chỉ trong chớp mắt đã chuyển đề tài nhanh đến chóng mặt, hơn nữa còn rất tự nhiên!

Vì thế, trước sự kinh ngạc của Trang Thư Dao, Trang Thư Lan chầm chậm bước tới chỗ Truy Nguyệt. Nhưng thật không ngờ, còn chưa thấy Truy Nguyệt đâu đã thấy Tư Đồ Minh Duệ đứng dựa vào gốc cây tùng phía trước, trên mặt là nụ cười giả tạo. Trang Thư Lan làm bộ như không phát hiện ra, đi thẳng qua người hắn.

“Này! Chẳng phải bảo nàng ở chỗ thái hậu chờ ta đấy sao?”

Tư Đồ Minh Duệ vẫn dựa vào cây như trước, không tức giận với thái độ thờ ơ của Trang Thư Lan.

“Ngài bảo ta làm gì ta phải làm cái đó chắc? Như vậy chẳng phải mất mặt lắm sao?”

Trang Thư Lan không dừng bước, lạnh lùng vừa đi vừa nói chuyện.

“Nàng đang tức à?”

Nhoáng một cái, Tư Đồ Minh Duệ đã đứng ở trước mặt Trang Thư Lan, cản bước chân của nàng.

“Để ta đoán xem nào, vì sao nàng tức giận? Ừm, bởi vì ta không tới chỗ thái hậu tìm nàng à? Hay là……..là vì thái tử phi nói ra mấy câu trong tim nàng ta lúc nãy?”

“Huynh đài à, huynh quá đề cao bản thân mình rồi!”

Trang Thư Lan tức giận mở to mắt, nhìn chằm chằm kẻ đang tự kỷ trước mặt mình -Tư Đồ Minh Duệ.

“Tránh ra, mặc toàn màu đỏ như thế thật chướng mắt!”

“Nàng đừng quên, trang phục trên người nàng cũng là màu đỏ!”

Tư Đồ Minh Duệ đứng im không nhúc nhích.

Nhắc tới chuyện này càng làm Trang Thư Lan giận sôi máu. Rõ ràng sáng sớm nàng sai Tứ Nhi lấy một bộ quần áo sáng màu cho nàng, nhưng cuối cùng dưới ánh mắt uy hiếp của Tư Đồ Minh Duệ,Tứ Nhi lại lấy một bộ quần áo màu đỏ. Hơn nữa còn năn nỉ nàng mặc vào. Cho nên bây giờ với vấn đề này, Trang Thư Lan cũng lười đi lải nhải với hắn. Nàng vòng qua hắn, tiếp tục bước đi. Không ngờ lại bị hắn ôm eo kéo lại.

“Ngài….”

“Cùng đi!”

Tư Đồ Minh Duệ cầm tay Trang Thư Lan, cười hòa nhã.

Nổi da gà! Tên này, nhìn hắn cười gian xảo còn thuận mắt hơn.

“Bỏ tay ra, đây là hoàng cung, bị người khác nhìn thấy thì còn ra thể thống gì nữa!”

Trang Thư Lan lườm nguýt.

“Kẻ nào dám nói gì thì cũng đừng mong ngày mai được nhìn thấy mặt trời!”

Tư Đồ Minh Duệ lạnh lùng nói, tiếp theo cười híp mắt lấy lòng nàng, rồi nắm chặt tay nàng kéo đi.

“Phu nhân, vi phu biết nàng đói bụng. Vậy vi phu sẽ dẫn nàng tới tửu lâu ăn cơm!”

“Không cho phép gọi ta là phu nhân!”

Trang Thư Lan nghe thấy hai chữ phu nhân liền ứa mồ hôi lạnh. Nàng còn rất trẻ, mở miệng gọi nàng là phu nhân, cảm giác như đã bốn năm mươi tuổi rồi ấy!

“Nương tử?”

“Mau tránh ra!”

“Lan nhi?”

“Buồn nôn!”

“Lan Lan?”

“Đó là tên Di nương, sư phụ còn có Hoa Như Ngọc gọi ta! Không cho phép ngài gọi ta như thế!”

“À! Đúng rồi, gọi danh tự của nàng!”

Tư Đồ Minh Duệ đột nhiên nghĩ ra. Tầm mắt đánh giá Trang Thư Lan một lượt, sau đó cười tà.

“Không phải nàng nói vi phu đặt danh tự cho nàng sao? Vừa hay trước đây vài ngày ta nghe Phó Thuyết gọi Thượng Quan Tinh là “bảo bối”. Nghĩ đi nghĩ lại, ta thấy hai chữ này rất hợp với nàng. Chẳng phải nàng là bảo bối của ta còn gì? Cho nên từ nay về sau ta sẽ gọi nàng là bảo bối!”

Bảo bối! Phó Thuyết gọi? Phó Thuyết này đúng là đồ dẻo miệng! Từ ngữ không thuộc về thời đại như vậy mà hắn cũng nghĩ ra được! Đột nhiên Trang Thư Lan phát hiện ra một điều, chẳng trách trong triều Tư Đồ Minh Duệ không qua lại với ai mà chỉ thân thiết với Phó Thuyết, thì ra là “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã”.

“Sao trước kia ta không phát hiện ngài còn có một mặt vô lại như vậy nhỉ?”

Trang Thư Lan nhíu mày.

“Thôi, vẫn gọi là Lan nhi hoặc là Lan Lan đi! Dù sao người khác cũng gọi như vậy, ngài theo số đông cho ta nhờ!”

Nếu hắn mở miệng gọi bảo bối thêm vài lần nữa, Trang Thư Lan không dám cam đoan sẽ không đâm hắn vài nhát cho hắn ngậm miệng lại.

“Khỏi, ta là phu quân của nàng, sao có thể giống như những người đó được?”

“Nếu ngài dám gọi bảo bối, Darling, Honey gì gì đó, ngày mai ta sẽ ly hôn với ngài!”

Trang Thư Lan chán nản, cùng lắm thì chuyện của nàng tự nàng giải quyết. Dù sao cũng chỉ nhờ hắn một cái danh thôi, thực tế mọi chuyện nàng vẫn phải tự thân vận động.

“Darling? Honey?”

Tư Đồ Minh Duệ lặp lại với vẻ mặt khó hiểu, đang muốn nói gì đó thì bắt gặp ánh mắt giết người của Trang Thư Lan. Hắn tự biết điều, cho nên không nói tiếp chuyện này, nắm tay nàng đi tới cửa cung.

“Vậy trưa nay Lan nhi muốn ăn gì?”

“Chỉ cần ta không phải bỏ tiền, ăn thứ gì cũng được!”

“….”

Tư Đồ Minh Duệ vừa tức vừa cười, chỉ có thể than thầm: Nương tử của hắn đúng là một chủ nhân “dễ chiều” thôi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play