Khó chịu! Khó chịu quá đi mất! Giống như nàng là một tác phẩm trưng bày có hàng ngàn, hàng vạn ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào nàng vậy, hoặc là cảm giác như có bóng đèn hàng nghìn vôn đang chiếu thẳng vào mặt nàng, vừa nóng lại vừa chói mắt. Mặc kệ là gì, quả thật không chịu nổi nữa rồi!

Tỉnh lại từ giấc mộng, Trang Thư Lan tức giận mở mắt, muốn đập tan thứ phá vỡ giấc ngủ của nàng. Nhưng trong giây phút mở mắt ra, thì khuôn mặt tuấn tú phóng đại ập vào mắt nàng khiến cho đầu óc còn đang mơ màng bỗng tỉnh táo lại. Theo thói quen, giơ tay xua đuổi – vật thể lạ – kia ra ngoài, sau đó dường như nhớ ra mới đột ngột hét lớn.

“Á! Ngài…..ngài, ai cho phép ngài dựa gần vào ta như thế! Ngài không biết nam nữ thụ thụ bất thân sao?”

“Biết rõ chứ! Nhưng ta là tướng công của nàng!”

Tư Đồ Minh Duệ nhanh tay nhanh mắt đỡ được cái tát hỏi thăm của Trang Thư Lan. Trong lòng hắn vô cùng khó chịu, chẳng lẽ hắn đáng sợ như thế sao? Hai buổi sáng liền sau khi tỉnh lại biểu hiện của nàng đều giống như đang nhìn thấy quỷ vậy.

“À, tướng công ha!”

Trang Thư Lan thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy đầu óc cũng tỉnh táo hẳn. Trong đầu nàng nhớ lại sự thật trước đây hai ngày: nàng đã thành thân. Cho nên một người đàn ông xuất hiện trên giường của nàng cũng chỉ có thể là…..khoan đã, trên giường nàng? Nàng nhớ rõ ràng tối qua chỉ có mình nàng ngủ trên giường, còn hắn – Tư Đồ Minh Duệ bị tác dụng của thuốc mê trên bàn mà…. Mẹ ơi! Tối qua nàng lại quên không ném hắn ra khỏi phòng!

“Ngài….Ngài tỉnh lại từ khi nào thế hả? Nằm trên giường ta làm gì?”

Trang Thư Lan từ từ ngồi dậy, lấy chăn choàng quanh người, thầm sờ quần áo đang mặc. Cũng may quần áo vẫn còn nguyên! Chỉ trách nàng ngủ say như chết, có người trèo lên giường mà nàng lại chẳng biết gì!

“Thuốc chỉ có tác dụng hai canh giờ, sau hai canh giờ thì ta tỉnh lại thôi!”

Tư Đồ Minh Duệ lại cười như trước kia, thậm chí ngay cả ngữ điệu cũng giống y hệt.

“Phu nhân, nàng nói xem chuyện tối qua người là tướng công như ta nên tính toán thế nào với nàng đây?”

“Đâu có chuyện gì liên quan tới ta? Nếu như Thư cô nương không đồng ý, ai có thể ép buộc được nàng ta chứ? Ta chẳng qua chỉ “thuận nước dong thuyền” mà thôi!”

Trang Thư Lan thụt lùi vào phía trong giường. Không phải nàng sợ hắn mà là người này cười quá bình thường, bình thường tới mức khiến cho người khác cảm thấy bản thân mình không bình thường.

“Sao?”

“Sao cái gì mà sao? Cho dù sự thật là như thế! Ta thật sự có ý tốt muốn lấy cho ngài một cô nương về làm thiếp – mọi người đều nói thê không bằng thiếp, cho nên ngài nên cám ơn ta mới đúng!”

Trang Thư Lan lại nhích dần xuống phía cuối giường, định nhanh chóng lách qua người hắn lao xuống. Bầu không khí ngồi chuyện với hắn trên giường thực sự rất kỳ dị.

“Nói vậy, vi phu phải cảm ơn sự hiền lành, rộng lượng của phu nhân rồi. Vừa mới thành thân được một ngày đã thay vi phu nạp thiếp, chỉ sợ có tìm mỏi mắt cả Đại Đông hoàng triều này cũng không được một thê tử đức hạnh như vậy!”

Nét cười vẫn không thay đổi, ánh mắt thờ ơ nhìn Trang Thư Lan đang cẩn thận nhích dần nhích dần trên giường.

“Đương nhiên! Nếu như thiếp được sủng ái thì cánh cửa đi tới tự do của ta cũng rộng mở rồi!”

Trang Thư Lan nhỏ giọng nói thầm, sau đó đẩy chăn ra chạy xuống giường. Bỗng có một lực nắm lấy cổ chân của nàng kéo lại, tiếp theo là một tiếng thét chói tai, Trang Thư Lan “thành công” bổ nhào lên người Tư Đồ Minh Duệ.

Đúng lúc này, cạch …….. tiếng cửa mở ra, Tứ Nhi vội vàng chạy vào, hốt hoảng hô to.

“Tiểu thư! Xảy ra chuyện gì vậy? Tiểu thư…”

Đột nhiên Tứ Nhi im lặng. Mặt đỏ bừng nhìn chằm chằm hai người đang ôm nhau trên giường.

“Nô tỳ không thấy gì hết, nô tỳ lập tức ra ngoài đây.”

Ngay sau đó, Tứ Nhi hấp tấp chạy vội ra ngoài nhưng cũng không quên đóng cửa lại.

“Ta…Tứ..”

Trang Thư Lan phát cáu, mắt mở trừng trừng nhìn Tứ Nhi đóng cửa lại. Thế là xong! Nàng chắc chắn Tứ Nhi hiểu nhầm rồi, tư thế nữ trên nam dưới này, nhất định Tứ Nhi sẽ nghĩ nàng vừa”mạnh mẽ quật ngã” Tư Đồ Minh Duệ.

Nếu tin này truyền ra ngoài thử hỏi về sau nàng làm sao nhìn mặt người khác được! Hung hăng trừng mắt nhìn kẻ vô liêm sỉ đang cười đắc ý – Tư Đồ Minh Duệ – thì ra là hắn đã tính trước mọi chuyện.

“Bỏ tay của ngài ra, ta muốn ngồi dậy!”

“Không bỏ!”

“Thả ra!”

“Không thả!”

Có phải hắn hết việc rồi không? Ăn no không có việc gì làm hả?

“Rốt cuộc ngài muốn thế nào?”

Trang Thư Lan nhíu mày, trong mắt mơ hồ có thể thấy được sự tức giận.

“Nhận lỗi, xin lỗi về việc nàng đã làm ngày hôm qua!”

“Dựa vào đâu chứ! Một cây làm chẳng nên non, đó là do nàng ta tự nguyện. Hơn nữa, nàng ta cũng nói: sớm muộn gì ngài cũng lập nàng ta làm thiếp, chỉ là vấn đề thời gian nữa thôi! Ta chỉ là người thuận nước đẩy thuyền, làm vậy thì có gì sai?”

Trang Thư Lan bực mình hét lên đáp trả. Trong phủ có bao nhiêu người hơn nàng – dù gì nàng cũng là chính thất – hắn lại dám bảo nàng xin lỗi? Hơn nữa việc nạp thiếp cho hắn lần này là bởi vì nàng nghĩ cho hắn! À, chẳng lẽ hắn thích ngấm ngầm “làm việc” – thiếp không bằng “của đi ăn vụng” mà!

“Nàng………. đây có tính là nàng đang ghen không?”

Tư Đồ Minh Duệ cười tủm tỉm hỏi.

Ghen? Ghen cái đầu hắn ấy! Con mắt nào của hắn thấy nàng đang ghen? Nàng chỉ muốn tìm một nữ nhân cả ngày quấn lấy hắn để hắn biến khỏi tầm mắt của nàng thôi.

“Ngài nghĩ nhiều quá rồi!”

Trang Thư Lan thở dài, sau đó dựa trên người hắn – nếu đã bị ôm chặt cứng như thế, cũng không biết khi nào hắn mới thả ra, để giữ sức thì không thể làm gì khác hơn là coi hắn thành tấm đệm vậy – tuy rằng cảm giác có hơi lạ một chút.

Mùi hương hoa lan nhàn nhạt xông vào mũi Tư Đồ Minh Duệ, thật thơm mát, thanh nhã.

“Nàng cứ như vậy, vội vàng giao ta ột nữ nhân khác sao? Nàng không để ý chút gì tới việc tướng công nạp thiếp ư?”

Giọng nói vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng hắn có một loại sợ hãi khó nói. Bởi vì nàng chưa từng có bất cứ hành động hay ngôn ngữ nào ám chỉ rằng nàng có chút tình cảm với hắn. Hơn nữa hắn có thể cảm giác được, nàng không có tình cảm với hắn. Tuy rằng nàng đã là thê tử của hắn nhưng trái tim của nàng – vẫn như cũ – không thuộc về hắn. Nhưng điều an ủi hắn chính là trái tim của nàng chưa từng thuộc về bất cứ ai, cho nên hắn có thể tranh thủ điều này. Việc đầu tiên là để nàng bên cạnh hắn. Nếu nàng thực sự coi hắn là tướng công, vậy thì sẽ phế hết đám tiểu thiếp đi!

“Ha ha! Đương nhiên không để ý! Đàn ông tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường mà!”

Trang Thư Lan cười lớn. Bỗng cảm giác được bàn tay hắn xiết chặt nàng hơn tới mức toàn thân run rẩy. Nếu như không phải vì tính mạng của mình nàng cũng sẽ nổi giận. Nếu không phải bởi vì nàng rất quý trọng tính mệnh này, nàng sẽ ngồi im chịu sự khống chế của hắn sao?

“Ta nói sai gì nào? Đàn ông có kẻ nào tốt, tất cả đều là những kẻ ăn trong bát nhưng lại muốn có thứ trong nồi! Tam thê tứ thiếp coi như còn ít, tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần còn hoành tráng hơn! Đến một đứa trẻ nhỏ cũng có thể đoán được việc này!”

Nếu như không phải bị hắn ôm lấy, nàng sớm đã cho hắn một đạp rồi.

“Nàng không tin trên đời này có tình yêu sao?”

Tư Đồ Minh Duệ bỏ qua những lời nói khó nghe của nàng, hỏi thắng vấn đề hắn quan tâm.

“Không phải không tin, mà là….chữ “tình” thật sự khiến người ta quá mệt mỏi, ta chỉ không muốn mà thôi!”

Trang Thư Lan khẽ thở dài. Nàng không để chữ “tình” trong lòng chỉ vì nàng đã thấy được hậu quả mà nó đem lại. Tình yêu có thể đập tan lý trí của một người bình thường. Hơn nữa nàng không tin, ở thế giới coi việc đàn ông tam thê tứ tiếp là chuyện đương nhiên có thể tồn tại tình yêu suốt đời suốt kiếp của hai người. Từ nhỏ tới lớn, nàng tiếp xúc với những cô nương bạc mệnh trong Túy Xuân Uyển, cứ mười người thì có tới ba người bị phu quân bỏ rơi buộc phải đi tới bước đường cùng không có đường trở lại. Mà ở Trang phủ, tính cho tới giờ, mỗi năm Trang Đức đều cưới thêm một tiểu thiếp, đáng cười nhất là, có mấy lần còn cưới một lúc hai người, do đó hậu viện trong Trang phủ mới “đông vui” như bây giờ!

“Nàng nên thử tin một lần! Nàng tạo ình lớp vỏ bảo vệ quá tốt cho nên luôn khiến người khác tổn thương!”

Cho dù nói như thế nhưng hắn cảm thấy thật may mắn. Nếu như không phải nàng bảo vệ bản thân mình tốt chỉ sợ nàng đã sớm kết hôn với một người khác rồi.

Đã có một người tổn thương do nàng rồi. Trang Thư Lan thầm thở dài lần nữa. Trong mắt hiện lên ánh sáng trong suốt, bỗng nhiên cứngcỏi gằn giọng.

“Tin hay không liên quan gì tới ngài? Bỏ tay ra! Bây giờ ta không muốn nói chuyện với ngài, mau đi tìm Thư Vân cô nương của ngài đi!”

Thiếu chút nữa đã bị hắn dụ nói ra tâm sự trong lòng nàng rồi.

Hắn thật đúng là cao thủ dùng tâm kế!

Tư Đồ Minh Duệ cảm thấy từ khi gần gũi với nàng, hết lần này tới lần khác nàng giống như một đóa hoa hồng, đứng xa nhìn nàng rất đẹp, rất bình đạm nhưng chỉ cần chạm tới nội tâm của nàng, nàng sẽ dùng gai nhọn bảo vệ tốt bản thân mình. Có điều chẳng lẽ không thể tin chữ “tình” này được sao? Nhìn thấy cha mẹ mình qua nhiều năm còn có thể “tình sâu như biển”, tuy rằng không được quang minh chính đại sống cùng nhau nhưng không phải bọn họ vẫn thật lòng đó sao? Tình cảm này không có người bình thường nào có thể hiểu hết được, tư vị này chỉ có hai người bọn họ mới biết thôi.

“Ta và Thư Vân không giống như nàng tưởng, cũng không phải như những gì hạ nhân đồn đại trong phủ.”

Tư Đồ Minh Duệ không buông tay, mà ngược lại kiên trì giải thích. Một tay hắn nắm lấy tay nàng, tay kia vuốt ve mái tóc đen mềm mại của nàng. Lúc này hắn mới phát hiện thì ra lúc ngủ nàng tháo hết trâm cài đầu, mái tóc thả tự nhiên, không búi lên.

“Liên quan quái gì tới ta!”

Rốt cục một tay nàng đã có thể hoạt động được rồi, định chống người ngồi dậy nhưng tay kia lại bị hắn nắm chặt, đành phải nằm bên cạnh hắn.

“Thì ra nàng cũng có lúc ăn nói thô lỗ!”

Tư Đồ Minh Duệ cười khẽ. Hắn biết người có thể khiến nàng tức giận rất ít, có thể buộc nàng tức giận mở miệng mắng chửi người khác lại càng ít hơn! Hắn có thể khiến nàng tức giận, có thể khiến nàng lộ ra một bộ mặt khác không muốn cho ai biết, đây có thể coi là nàng có cảm giác đặc biệt với hắn không? Đột nhiên hắn nhận thấy nghĩ như vậy không hay lắm, có cảm giác hắn là người thích bị ngược đãi vậy! Haizzzz… Tư Đồ Minh Duệ, chẳng lẽ thường ngày ngươi ngược đãi người khác nhiều quá cho nên mới lấy người có thể ngược đãi lại ngươi?

Trang Thư Lan lười trả lời, nhắm mắt lại định ngủ tiếp. Đáng tiếc lúc này dạ dày lại bắt đầu biểu tình dữ dội, cho dù có buồn ngủ cũng không cách nào ngủ say được.

“Thư Vân không phải là tiểu thiếp, cũng không phải là nha đầu thông phòng. Nàng ta chỉ tạm cư ở đây, qua một thời gian nữa sẽ rời khỏi đây.”

Tư Đồ Minh Duệ tiếp tục giải thích, chỉ cần chờ thế cục trong triều ổn định, cô gái kia từ đâu tới hắn sẽ đóng gói tống cổ về nơi đó.

“Ừ!”

Trang Thư Lan vô thức đáp lại. Cơn buồn ngủ đang ập tới cùng với cơn đói cồn cào đang giằng co dữ dội.

“Lan nhi, nàng đồng ý mở lòng với ta có được không? Có lẽ bây giờ ta không phải là tướng công của nàng, nhưng ta sẽ cố gắng để thật sự trở thành tướng công tốt của nàng, đừng cố né tránh ta có được không?”

Thích một người, có thể là chuyện cả một đời, nhưng cũng có thể là chuyện trong nháy mắt. Trước khi gặp nàng, Tư Đồ Minh Duệ tự phụ cho rằng trên thế gian này không có cô gái nào xứng đôi với hắn. Thân thế của hắn không thể cho người khác biết. Sự tồn tại của hắn đi ngược lại với luân thường đạo nghĩa. Chính vì vậy cho nên làm việc gì hắn cũng tùy theo ý mình, những chuyện phải xử sự theo lệ thường hắn càng muốn phá vỡ. Thế nhưng từ khi quen biết nàng – Trang Thư Lan – một cô nương dường như luôn lạnh nhạt, dửng dưng với mọi việc xung quanh, hắn đã thay đổi. Khi đó nàng còn chưa tới tuổi trưởng thành nhưng đã trêu chọc khiến Phó Thuyết xấu hổ và tức giận đến phát điên. Lần thứ hai là ở Trang phủ. Ngày ấy hắn chỉ ngẫu nhiên đi qua Trang phủ cho nên tiện đường vào thăm hỏi Trang thừa tướng, cũng tình cờ gặp nàng, thú vị nhất là thái độ của nàng trước mặt Trang Đức. Nếu không phải ngày ấy thấy nàng trêu đùa Phó Thuyết, hắn cũng cho là nàng chỉ là một cô gái bảo sao nghe vậy, không có gì nổi bật. Cho nên hắn càng để ý tới nàng hơn, sai người điều tra về nàng, mới phát hiện quả thực nàng không đơn giản như vậy. Sống trong tiểu viện tồi tàn giữa lầu son gác mái nguy nga của Trang phủ, dưới bao nhiêu con mắt soi mói nhưng nàng vẫn có thể giấu được tính cách, tài năng của mình. Tại Câu Lan viện làm thơ, ứng đối trôi trảy nhưng ở cuộc thi hương, thi hội thì nàng biểu hiện rất bình thường, nửa vời, cuối cùng cũng đỗ. Sở trường của nàng là che giấu tài năng, đây là phản ứng đầu tiên khi đọc những tin tức điều tra được về nàng. Về sau, nghe được cuộc nói chuyện của nàng và nha hoàn đi theo ở quán trà, hắn càng khẳng định nàng không dong chi tục phấn (xoàng xĩnh tầm thường) như những nữ tử khác thì càng quan tâm tới nàng nhiều hơn. Sau này, qua nhiều lần “giao thủ” với nàng hắn mới phát hiện, không biết từ lúc nào ánh mắt của hắn luôn dừng lại trên người nàng. Trái tim đều đặt trên người nàng, cho dù muốn thu hồi lại cũng không còn nguyên vẹn như trước kia. Cho nên đành phải mang cả người chiếm trọn trái tim hắn giữ lại bên cạnh. Khi phát hiện nàng muốn rời xa hắn càng khiến hắn hoảng hốt, cho nên mới tìm người hỏi, biết nàng vẫn chưa rời khỏi nơi này.

“Lan nhi ngủ rồi à?”

Tư Đồ Minh Duệ thấy Trang Thư Lan nhắm mắt, hít thở đều đều, trong lòng có cảm giác bình yên, thỏa mãn.

“Không, ta muốn ăn cơm. Ngài có thể bỏ tay ta ra được rồi chứ?”

Trang Thư Lan không mở mắt, thản nhiên nói.

Nghĩa là lười tới mức không muốn mở mắt. Bởi vì lời hắn nói khiến người khác phải suy nghĩ sâu xa, nhưng nàng lại không muốn thế. Nàng chỉ muốn cả đời này sống trong yên bình, tình yêu có cũng được, không có cũng chẳng sao, nàng không muốn gượng ép làm gì. Gặp nhau, ly hợp, ân oán tình cừu, tất cả nàng chỉ muốn theo cảm giác của mình. Nếu có cảm giác nàng sẽ không lảng tránh, nếu không có cảm giác, sẽ không lưu tình mà chặt đứt.

“Lan nhi, nàng thật tuyệt tình!”

Tư Đồ Minh Duệ cười khổ nhưng không chịu buông tay nàng ra. Hắn nhớ nàng đã từng nói, nếu có một ngày hắn rơi vào tay nàng, hắn mới thật sự nếm đủ sự lợi hại của nàng! Giờ coi như đã biết rồi, bởi vì hắn đang được nếm thử sự lợi hại nhất từ trước tới giờ của nàng – tuyệt tình.

Trang Thư Lan làm bộ như không nghe thấy, len qua người hắn bước xuống giường, gọi với ra bên ngoài.

“Tứ Nhi, vào đây thay quần áo giúp ta!”

Lại quay đầu nhìn Tư Đồ Minh Duệ.

“Lát nữa, ta muốn tới Túy Xuân Uyển gặp Di nương, coi như là một cách để lại mặt. Tuy rằng hôm nay không được xem như thời gian lại mặt!”

“Chiều hãy đi! Nàng rửa mặt, chải đầu, chuẩn bị quần áo rồi vào cung thỉnh an thái phi.”

Tư Đồ Minh Duệ cũng ngồi dậy tựa vào đầu giường.

“Thái hậu triệu kiến à?”

Trang Thư Lan hoài nghi hỏi lại. Tại sao phải tiến cung thỉnh an thái hậu mà không phải là hoàng hậu, nhưng dù thế nào cũng phải vào cung thỉnh an thôi. Nếu so sánh giữa hoàng hậu và thái hậu, nàng tình nguyện đi thỉnh an thái hậu.

“Ừm… Cứ như thế đi! Đi rồi nàng sẽ biết.”

Tư Đồ Minh Duệ lảng tránh, cũng xuống giường sửa sang lại quần áo.

Đi thì biết? Câu này nghe sao cũng cảm thấy có vấn đề. Trang Thư Lan muốn làm rõ nhưng lại không tìm được mấu chốt ở đâu. Hơn nữa bây giờ nàng đang rất đói nên cũng lười suy nghĩ, dù sao đến lúc ấy tới đâu thì hay tới đấy vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play