Ôn tiểu thư không để ý tới bà, kết quả Thẩm mẹ thật sự khóa cửa lại, Ôn tiểu thư ước chừng nghe xong nửa giờ sau, bắt đầu chịu không được nữa, gõ cửa nói: “Thả tôi ra ngoài!”

“Cô làm việc tôi sẽ để cô đi ra.”

“Tôi sẽ làm việc!”

Lúc này Thẩm mẹ mới mở cửa cho cô, đưa cô đến phòng bếp, lấy ra một cái màn thầu và một chén cháo cho nàng: “Buổi sáng cô không có đi ra ăn điểm tâm, tôi đã kêu người chừa cho cô màn thầu và chén cháo này.”

“Chỉ có thứ này? Làm sao ăn được?”

“Cô có thể lựa chọn không ăn, theo đạo lý dậy muộn như vậy xem như bỏ bê công việc, bỏ bê công việc còn muốn ăn điểm tâm? Cô cho rằng Lục gia là mở thiện đường hay sao? Nhưng thiếu gia và Thiếu phu nhân là người tốt, cũng không khắt khe với hạ nhân, cô không làm việc, vẫn lưu lại một phần đồ ăn cho cô, muốn ăn ngon, phải dậy sớm. Sáng sớm thời điểm mọi người cùng nhau ăn điểm tâm, sẽ phong phú hơn một tí. Cô không chịu thức dậy, có chén cháo và màn thầu ăn cũng không tệ rồi.” Thẩm mẹ nói, bà hi vọng đại thiếu phu nhân có thể thay đổi tính tình, cũng thông cảm cho người khác không dễ dàng.

“Tôi đây không ăn.”

“Tùy cô, chỉ cần cô không sợ đói. Chúng ta ăn cơm trưa có thể so với thiếu gia muộn nửa giờ, thiếu gia và thiếu phu nhân dùng cơm rồi, đầu bếp mới có thể bắt đầu làm đồ ăn cho chúng ta, đợi thiếu gia và thiếu phu nhân đã ăn xong, chúng ta th dọn chén đũa có thể ăn cơm.” Thẩm mẹ nói xong chỉ vào mọi người đang ở một bên nhặt rau nói: “Cô đi giúp các cô ấy làm việc, không được lười biếng, nếu cô lười biếng, các cô ấy sẽ báo cáo với tôi.”

Ôn tiểu thư đợi Thẩm mẹ rời đi, ném rau quả trên tay xuống, nhàn hạ ngồi ở đó, lập tức có người kêu Thẩm mẹ tới, Thẩm mẹ nói: “Cô không muốn ăn cơm trưa sao? Muốn ăn cơm nhất định phải làm việc.”

“Công việc thô tiện như vậy tôi không biết.”

“Vậy đi lau chùi! Cô lên lầu hai lau dọn hành lang cho sạch sẽ.” Thẩm mẹ đưa cho cô một miếng khăn lau, đem cô dẫn tới lầu hai.

Ôn tiểu thư vốn không muốn, nhưng nghĩ đến bên cạnh là phòng Bảo Châu nên đồng ý, đợi Thẩm mẹ bỏ đi, cô đổ thùng nước ra hành lang, nước chảy khắp nơi.

Ôn tiểu thư nghĩ thầm ngươi kêu tôi làm việc, ta sẽ cho ngươi hối hận!

Thế nhưng vận khí cô không tốt, Bảo Châu đúng lúc không ở nhà, ôm hai cục cưng đi đến nhà Vạn lão gia thăm cha, cô đổ một thùng nước, chẳng những không có làm Bảo Châu trượt chân, ngược lại Côn Sơn trong thư phòng nghe được tiếng nước chảy mở cửa phòng ra, nhìn thấy khắp nơi đầy nước, đối với vẻ mặt đắc ý của Ôn tiểu thư nói: “Chị muốn sớm rời khỏi nhà của tôi, xin chị hãy thành tâm nhận lỗi một chút, nếu không chị ở nơi này một tháng, hay là một năm, cũng không biết được.”

“Cậu dám? Tôi là chị dâu cậu.”

“Chị có thể thử xem!” Côn Sơn nhướng mày, uy hiếp hắn? Cũng không nghĩ Lục Côn Sơn hắn là người thế nào.

“Nhị đệ, tôi gây khó dễ Bảo Châu, cậu tức giận tôi biết rõ. Nhưng tình nhân cũ của cậu hiện tại theo anh trai cậu, cậu không tức giận sao? Không muốn báo thù sao? Cậu thả tôi về, tôi đi trả thù ả!” Cô không ở nhà, không biết con hồ ly tinh kia sẽ có bao nhiêu hung hăng càn quấy.

“Tôi và cô ấy đã không còn quan hệ gì nữa. Cừu hận sẽ che mờ mắt, trở nên đáng ghê tởm, tại sao tôi phải vì một người tổn thương người của tôi, mà khiến tôi trở nên phẫn hận? Chị âm thầm ủng hộ cô ấy đến chia rẽ tôi và Bảo Châu, tôi vì sao phải giúp chị?” Côn Sơn lãnh huyết vô tình nói, có một số việc hắn không nói, không có nghĩa là hắn không biết.

Ôn tiểu thư đột nhiên phát hiện, cô tựa hồ một chút cũng không biết người Nhị đệ thoạt nhìn trầm ổn này: “Làm sao cậu biết?”

“Cái này không cần chị quan tâm.” Côn Sơn nói xong chuẩn bị đóng cửa, lại bị cô cản lại: “Chờ một chút, có chuyện tôi phải nói cho cậu biết. Hôm qua tôi không có gọi điện thoại kêu Bảo Châu tới, có người mượn danh nghĩa của tôi, kêu Bảo Châu đi qua.”

“Ý của chị là, có người lợi dụng Bảo Châu?” Côn Sơn thông minh, nghe xong liền nghĩ tới khả năng này.

Ôn tiểu thư gật đầu: “Sở dĩ tôi đối phó cô ấy, là vì cô ấy đột nhiên xông vào phòng tôi, xốc chăn của tôi lên, tôi sợ cô ấy thấy được cái bụng bằng phẳng của tôi. Tôi không kêu người mở cửa cho cô ấy, tôi không có lý do gì lại để cho cô ấy đến phát hiện bí mật của tôi.”

Theo cá tính của Ôn tiểu thư một khi bị người phát hiện bí mật của mình, có lẽ sẽ vận dụng thủ đoạn làm cho đối phương câm miệng, cho nên nói hẳn là có người đứng phía sau màn này thao túng tất cả: “Cho nên là có người dụ Bảo Châu qua, biết rõ cách tính cách của chị, nên để cho Bảo Châu đi vạch trần chị.”

“Tôi đoán vậy. Người kia có lẽ là con hồ ly tinh Diệp Dung Thanh, nếu như không phải người trong nhà, như thế nào biết được bụng của tôi là giả? Tôi bị vạch trần, ả thu được lợi, nhất định là ả! Vợ cậu bị ả lợi dụng. Mưu kế thật sâu, một hòn đá ném hai con chim, không phải tôi xong đời, thì chính là vợ cậu.” Ôn tiểu thư không cam lòng, dựa vào cái gì cô cũng bị hãm hại, bị chán ghét. Nếu như nhất định phải xuống địa ngục, cô cũng phải tìm cái đệm lưng.

Côn Sơn nghe xong có vài phần tin tưởng, cái này sẽ là chuyện Diệp Dung Thanh có thể làm, hắn nói câu tôi đã biết, chuẩn bị đóng cửa, Ôn tiểu thư lần nữa ngăn lại: “Chờ một chút, tôi có thể trở về được không?”

“Tôi có nói chị có thể trở về sao? Chờ chị thật sự biết sai, tôi tự nhiên sẽ cho chị trở về.” Côn Sơn nói xong đóng cửa lại, gọi điện cho Diệp Dung Thanh g, Diệp Dung Thanh nghe nói là hắn gọi điện thoại tới lập tức tiếp nhận: “Nhị đệ, cậu tìm tôi có chuyện gì không?”

“Cô cách xa Bảo Châu ra cho tôi.”

“Tôi không rõ cậu đang nói cái gì?”

“Cô hiểu rõ, lợi dụng Bảo Châu vạch trần chị dâu, cô cho rằng cô thực sự có thể làm rất cẩn thận?” Diệp Dung Thanh là muốn Bảo Châu và chị dâu đấu lưỡng bại câu thương, sau đó cô có thể ngư ông đắc lợi đi? Cô so với trong trí nhớ của hắn, đã thông minh hơn nhiều, mà thông minh như vậy, làm hắn cảm thấy phẫn nộ vô cùng.

Nếu đã nói ra, Diệp Dung Thanh cũng ngửa bài, cùng hắn làm rõ nói: “Tôi không có muốn hại vợ câu, tôi chỉ muốn cậu thiếu nợ tôi một nhân tình, đợi Vạn Bảo Châu bị người hãm hại, thời điểm bất lực, tôi sẽ ra ngoài giúp cậu, sau đó cậu thiếu nợ tôi, tương lai nể mặt tôi, đừng làm tôi khó xử.”

“May mắn có Tiểu Hồng.” Côn Sơn tuyệt không muốn thiếu nợ cô bất luận cái gì, thiếu nợ cô còn không bằng thiếu nợ Tiểu Hồng.

“Nhị đệ, chúng ta về sau giống như người một nhà được không? Cậu đừng làm tôi khó xử, cho tôi sắc mặt khó xem, tôi sẽ không chủ động đi quấy rầy cuộc sống của cậu.”

Côn Sơn nói: “Tôi hiện tại vốn chỉ xem cô là thân thích, tiểu thiếp của anh trai tôi. Không có bất kỳ quan hệ gì khác, nhưng tôi muốn cảnh cáo cô, đừng lại tổn thương Bảo Châu, nếu không tôi sẽ không khách khí.”

“Tôi đã biết, về sau tôi sẽ không vậy nữa.” Cô làm hại Vạn Bảo Châu là vì muốn thay đổi địa vị, hiện tại địa vị của cô đã thay đổi, vì bảo vệ vị trí này, tạm thời cô sẽ không động tới Vạn Bảo Châu, bởi vì hiện tại cô còn chưa đủ vững chắc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play