Lục Hoài Ninh gật đầu, trong lòng Lục lão gia lên lên xuống xuống, lúc này còn không có bình phục lại, nhưng trưởng tôn của ông đã tìm lại được, nhớ tới vừa rồi vì nói dối mà không thoải mái, lập tức đồng ý nói: “Vậy thì chọn một thời gian để cho nó vào cửa!”
“Cảm ơn, cha.”
Mọi người nói không sai biệt lắm về sau, cảnh sát chạy tới, Lục lão gia nhìn thoáng qua đại phu nhân, đại phu nhân tự giác đi xin lỗi cảnh sát, mời bọn họ trở về.
Cả nhà về đến Quảng Châu, trời đã tối, Lục lão gia định ngày mai lại trở lại Hồng Kông. Nhà Hoài Ninh chỉ sợ sẽ rối loạn, ông mang theo mọi người đi tới nhà Côn Sơn qua đêm.
Nghĩ đến cảm thấy có lỗi với Bảo Châu, nhớ tới cô có một ngọc trứng gà, cho cô một cây nho bằng ngọc làm vật trang trí, khiến cho Bảo Châu cả ngày nhìn thấy vật trang trí kia chảy nước miếng, lượng cơm ăn đều tăng lên rất nhiều, mỗi ngày trước khi ăn cơm đều sẽ đi nhìn một lần.
Bên nhà Lục Hoài Ninh quả nhiên là loạn, quả thực có thể dùng rối loạn để hình dung.
Sau khi Ôn tiểu thư tỉnh lại, vốn tưởng rằng nghênh đón cô sẽ là ánh mắt thương hại, cùng thuốc bổ vô tận. Kết quả cô tỉnh lại thì, gặp Lục Hoài Ninh ngồi ở bên cạnh, đang muốn khóc lóc kể lể nói con của chúng ta đã không còn, nước mắt đều tích góp từng tí một trong hốc mắt, sắp chảy ra, Lục Hoài Ninh đột nhiên không hề báo hiệu tát cô một cái: “Tiện nhân! Dám gạt tôi!”
Ôn tiểu thư bị tát mờ mịt, con mắt trợn lớn: “Vì sao anh đánh tôi?”
“Chính cô làm cái gì tự mình biết, hiện tại không chỉ là cô biết, cả nhà đã biết. Cô thu dọn đi, đêm nay cút đến nhà Côn Sơn kia cho tôi. Cha đã lên tiếng, phạt cô đi tới nhà Côn Sơn làm người hầu một tháng, cô hãy tự xét lại mình đi! Cả ngày chỉ biết gây phiền cho tôi, mặt của tôi cũng bị cô ném đi rồi.”
Sắc mặt Ôn tiểu thư lập tức trắng bệch, nhưng cô không muốn rời đi, làm hạ nhân thật mất mặt: “Hoài Ninh, em biết sai rồi, anh giúp em đi cầu cầu tình, trong nhà không thể không có nữ chủ nhân.”
“Trong nhà không cần chị lo lắng, đã cho em, mấy ngày chị đến nhà Nhị đệ, em sẽ giúp chị chiếu cố tốt Hoài Ninh và toàn bộ cái nhà này.” Diệp Dung Thanh đã được như ý nguyện lộ ra xuân phong đắc ý, cô rốt cục đã trở thành con dâu Lục gia, chờ xem, những người xem thường cô, làm cô chịu khổ, cô sẽ từng bước từng bước chứng minh cho bọn họ xem, Diệp Dung Thanh cô sẽ trở thành người trên người, làm thiếp chỉ là bước đầu tiên.
“Cô gọi tôi là gì?”
“Chị, Hoài Ninh muốn nạp em làm thiếp, đã nói qua với cha rồi, cha cũng đã đồng ý, ngày mốt em sẽ được nạp vào cửa.” Cô cảm thấy càng nhanh càng tốt, mà Lục Hoài Ninh cũng không muốn vì chuyện nạp thiếp tốn quá nhiều tâm tư.
Đây đối với Ôn tiểu thư luôn cao ngạo mà nói, giống như sấm sét giữa trời quang: “Không có khả năng! Hoài Ninh, chuyện này có thật không?”
Lục Hoài Ninh gật đầu: “Cha đã đồng ý.”
“Tôi không đồng ý, ả trước kia mập mờ không rõ với Lục Côn Sơn, đầu óc anh bị nước vào sao?”
“Cô ấy mang thai con của tôi.” Lục Hoài Ninh nói, hiện tại đứa con rất quan trọng, ai có con, người đó chiếm được lợi.
“Cái gì? Mày là đồ hồ ly tinh!” Ôn tiểu thư vươn tay đẩy cô, bị Lục Hoài Ninh cản lại: “Làm bị thương đứa nhỏ trong bụng cô ấy, tôi sẽ ly hôn với cô.”
“Anh không thể đối với tôi như vậy!” Ôn tiểu thư rơi lệ đầy mặt.
Diệp Dung Thanh tiểu nhân đắc chí: “Có trách chỉ có thể trách bụng của mình không có động tĩnh, Hoài Ninh, bác sĩ nói cục cưng phải ngủ đủ giấc mới khỏe mạnh, anh đưa em trở về phòng a!”
“Được.” Lục Hoài Ninh đỡ cô trở về phòng, không có quản Ôn tiểu thư nữa.
“Lục Hoài Ninh, anh sẽ có báo ứng!” Ôn tiểu thư nói xong, cỡi giày hướng bóng lưng của hắn ném tới, hỗn đãn!
Lục Hoài Ninh sớm đã đi xa, giầy không rơi trúng hắn.
Buổi tối lúc mọi người chuẩn bị nghỉ ngơi, Ôn tiểu thư đến nhà Côn Sơn, Lục lão gia nhìn thấy cô đã tức giận: “Một tháng này, con hãy thu liễm tính tình của mình lại, đừng có lại khắp nơi gây khó dễ Bảo Châu, con là chị dâu của Bảo Châu đấy.”
“Cha, con biết sai rồi, nhưng sao cha có thể đồng ý cho Hoài Ninh nạp thiếp?”
“Việc này cha mẹ con cũng đã đồng ý, Diệp Dung Thanh đã mang thai, con nên rộng lượng một chú!” Lục lão gia nói xong cùng Bát phu nhân đi lên lầu nghỉ ngơi.
Ôn tiểu thư nhìn về phía Côn Sơn cùng Bảo Châu: “Nhị đệ, Bảo Châu, hai người có thể giúp chị nói với cha không? Chị biết sai rồi.”
Côn Sơn rất tức giận, trước kia có một số việc, hắn mắt mở mắt nhắm cho qua, không so đo với cô, lần này làm thật sự quá độc ác : “Đừng xin Bảo Châu, Bảo Châu nghe lời tôi. Cũng đừng cầu tôi, chờ thời điểm chị chính thức biết sai, tôi sẽ thay chị cầu tình, cho chị trở về. Thẩm mẹ bà an bài cho chị ấy một phòng, giống nha hoàn bình thường là được rồi, không cần chiếu cố đặc biệt, cũng đừng đối xử khác biệt.”
Ôn tiểu thư bị Thẩm mẹ đưa đi, Côn Sơn sờ lên tóc Bảo Châu, đau lòng nói: “Vợ à, thực xin lỗi, hôm nay anh tới trễ, về sau nhất định sẽ chạy tới đầu tiên.”
“Không có việc gì, em có Tiểu Hoàng.”
Tiểu Hoàng có thể so với hắn sao?
Côn Sơn bất mãn: “Tiểu Hoàng có thể giúp em ra mặt sao?”
“Có thể a!” Thời điểm Tiểu Hoàng vung cánh, rất lợi hại.
“Tiểu Hoàng có thể giúp em ăn cơm thừa sao?”
“Nó ăn nhiều hơn anh.” Tiểu Hoàng răng tốt khẩu vị cũng tốt.
“Nó có thể ấm giường sao?” Côn Sơn nổi giận.
Bảo Châu rất thuần khiết trả lời: “Có thể, mùa đông ôm Tiểu Hoàng ngủ, rất ấm áp.”
Côn Sơn: “Tiểu Hoàng có thể làm cho em sinh con sao?”
Bảo Châu rất trì độn nhìn xem hắn, thò tay ôm hắn: “Có lẽ không thể, anh thì có thể.”
Côn Sơn lập tức cảm thấy hài lòng , mặc cho cô ôm, trong lòng tựa hồ được cái gì lất đầy, một tay ôm lấy cô: “Nha đầu ngốc của anh, chúng ta lên lầu tạo em bé đi.”
Bảo Châu thẹn thùng trốn vào trong ngực của hắn…
Thẩm mẹ rất không quen nhìn vị đại thiếu phu nhân này, buổi sáng kêu cô rời giường, cô lười biếng không chịu dậy, một bộ ta cứ ngủ đấy ngươi làm được gì.
Thẩm mẹ quay người, đem Tiểu Hồng vào trong phòng đặt xuống chăn của cô, cho Tiểu Hồng một hạt đậu: “Hát hai con hổ già.”
Tiểu Hồng thích nhất hai con hổ già, đứng tại trên chăn một bên giẫm đến giẫm đi, một bên học giọng Bảo Châu hát hai con hổ già: “Hai con hổ già, hai con hổ già chạy trốn nhanh…”
Ôn tiểu thư không động đậy, nghĩ thầm tôi chính là không đứng dậy, bà có thể làm khó dễ được tôi?
Thẩm mẹ đối với Tiểu Hồng nói một câu: “Trả mạng cho tôi.”
Cái đó quả thực là tuyệt chiêu canh cổng đặc biệt của Tiểu Hồng, mỗi khi ban đêm đọc một lần lời kịch kia, trong nhà cả con chuột đều bị dọa chạy, Tiểu Hồng lập tức nói “Ngươi nữ nhân vô sỉ này, ngươi trả mạng lại cho ta. Còn có con của ta, ngươi cái đồ nữ nhân vô sỉ này. Ngươi trả chồng lại cho ta, ngươi cái đồ nữ nhân vô sỉ. Ngươi cướp đoạt tất cả của ta, ta muốn…”
Không đợi Tiểu Hồng đọc xong, Thẩm mẹ đối với người trên giường nói: “Cô từ từ nghe, toàn bộ dài hơn hai giờ, đóng cửa lại cô nghe đến giữa trưa cũng được. Nhưng nếu cô làm Tiểu Hồng thiếu đi một cọng lông, đừng mơ tưởng ăn cơm.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT