Trong chủ phòng ở Tây Sương viện, Dung Cảnh sau khi đã rửa mặt thay đổi một thân quần áo sạch sẽ xong, đang ngồi ở trước bàn ăn đồ ăn sáng.

“Dung Cảnh!” Vân Thiển Nguyệt nổi giận đùng đùng tiến vào sân nhỏ, người chưa tới, tiếng nói đã đến trước.

Dung Cảnh đang uống cháo lá sen, cũng không có ngẩng đầu lên, giống như không nghe thấy.

Cửa “Rầm” một tiếng bị người ta từ bên ngoài đẩy ra, Vân Thiển Nguyệt đi nhanh vào vọt lên trước, bước vài bước tới trước bàn, đưa ta vỗ bàn thật mạnh một cái, cả giận nói: “Nói, có phải là ngươi đốt đi hai bức họa kia của ta không?”

Từng tiếng vang rơi xuống, làm cái bàn một chút nhăn nhúm cũng không có, mà tay Vân Thiển Nguyệt lại đau nhức.

“Phải” Dung Cảnh gật đầu.

“Ngươi dựa vào cái gì đốt đi bức họa ta vẽ chứ?” Vân Thiển Nguyệt đem ánh mắt ăn thịt người nhìn Dung Cảnh, hắn còn dám thừa nhận?

“Ngươi xác định đó là ngươi vẽ?” Dung Cảnh khiêu mi.

“Nói nhảm! Tự nhiên là của ta vẽ.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Là ngươi vẽ? Mà còn vẽ Dạ Khinh Nhiễm?” đuôi lông mày của Dung Cảnh càng nhếch cao thêm một phần.

“Tự nhiên… Ngươi nói ta vẽ cái gì? Người vẽ là Dạ Khinh Nhiễm!” Vân Thiển Nguyệt suýt nữa bật thốt lên thừa nhận, nhưng nghĩ lại thanh danh xấu mình bị lan truyền ra ngoài là chữ to cũng không biết nên lập tức đổi giọng.

“Nếu ngươi vẽ hai bức họa mà nói…, ta lập tức phái người xuống núi đến Vân vương phủ đưa tin cho lão Vương gia, nói cháu gái ông thật ra là một thiên tài hội họa, họa sĩ cung đình cũng không kịp nàng. Lão Vương gia biết rồi nhất định sẽ thật cao hứng lắm. Hoàng Thượng nếu như biết, nhất định cũng sẽ tán thưởng có thêm. Cũng sẽ cao hứng như thế.” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt nhíu mày, lập tức nói: “Tất nhiên không phải ta vẽ đâu!”

“Ừ, nếu không là ngươi vẽ mà nói…, ngươi là một nữ tử chưa gả, cất dấu tranh của nam tử thật sự không ổn, sẽ vi phạm cấp bậc lễ nghĩa khuê các nữ tử, về sau thiên hạ này mỗi người đều lan truyền người ngươi ngưỡng mộ trong lòng là Nhiễm Tiểu vương gia, sẽ bị người chê cười. Bị người chê cười còn là chuyện nhỏ, mất đi thanh danh khuê chi lễ cũng không coi vào đâu, dù sao thanh danh của ngươi cũng không tốt, nhưng nếu chuyện ngươi cất dấu bức họa cùng ngưỡng mộ Dạ Khinh Nhiễm bị truyền đi Nam Cương mà nói…, vị con gái Nam Cương tộc chủ cùng Dạ Khinh Nhiễm tình ý thâm hậu sợ là sẽ giận dữ, nàng nếu truy đuổi vào kinh, ngươi ngẫm lại sẽ có hậu quả gì không?”

Nộ khí của Vân Thiển Nguyệt lập tức tản đi một nửa, nhưng giọng vẫn căm hận nói: “Ta đặt ở trong phòng ta, ai có thể biết?”

” Vậy sao ta biết rồi hả? Khó bảo toàn không có người thứ hai nữa!” Dung Cảnh nói.

“Ngươi xông vào khuê các của nữ tử, còn nói! Thật không biết xấu hổ!” Vân Thiển Nguyệt cả giận nói.

“Ngươi một người nữ tử chưa lập gia đình cất dấu bức họa nam tử ngày ngày quan sát để yêu thích, ta chỉ có tiến vào khuê các của ngươi, lại không có đối với ngươi làm những chuyện quân tử không nên làm, ta xấu hổ cái gì?” Dung Cảnh khiêu mi, thản nhiên nói.

“Ngươi…” Vân Thiển Nguyệt trừng mắt nhìn Dung Cảnh, nàng nghe được chính thanh âm hàm răng mình nghiến ken két~~, “Mặc kệ là bởi vì sao, đó cũng là đồ đạc của ta, ngươi đốt đi đồ đạc của ta, mà không có ta cho phép, là không đúng.”

“Ta chỉ đang giúp ngươi. Nếu không chúng ta trở về tìm Vân lão Vương gia bình luận phân xử? Lại để cho lão nhân gia ông ta nói xem chuyện này, xem là ta đốt đi bức họa của Dạ Khinh Nhiễm là đúng, hay là ngươi cất dấu bức họa của nam tử đúng? Như thế nào?” Dung Cảnh hỏi.

Vân Thiển Nguyệt bị chọc tức đến lên não, nếu đem việc này đến trước mặt lão đầu tử nói thì nàng đúng mới là lạ! Hung hăng liếc Dung Cảnh, “Có cái gì để nói. Dù sao cũng là ngươi không đúng, ngươi đền bức họa cho ta.”

“Không!” Dung Cảnh cúi đầu xuống, tiếp tục húp cháo.

Vân Thiển Nguyệt trừng mắt với hắn, duỗi tay đè chặt chén cháo của hắn, giọng căm hận uy hiếp nói: “Nói, ngươi đến tột cùng có bồi thường không?”

Dung Cảnh giương mắt nhìn nàng một cái, thong thả mà nói: “Nghe nói Nam Cương là mảnh đất khí độc, độc vật thịnh hành. Người Nam Cương dùng việc nuôi trùng mà sống, cơ hồ trong tay người người đều có độc trùng độc vật, càng là ở nhất mạch của Nam Cương tộc chủ thì còn có một loại t chung thuật hần bí, thuật này dùng máu người nuôi một loại trùng nhỏ nhất đặt ở trong thân thể đối thủ hoặc là cừu nhân nhìn không vừa mắt hoặc là bên trong người từng có quan hệ thân thể, lại để cho người bị họ giao trung bị khống chế. Khó mà đề phòng được.”

Trong nội tâm Vân Thiển Nguyệt lập tức phát lạnh, cái loại này trước kia nàng có nghe nói qua, chẳng lẽ Nam Cương mà họ nói chính là Miêu tộc?

“Cho nên, ngươi ngẫm lại xem ngươi cất dấu bức họa của Dạ Khinh Nhiễm nếu bị nữ tử Nam Cương kia biết được, hậu quả sẽ nghiêm trọng đế nào, không cần nghĩ cũng biết. Nếu như ngươi trúng cổ, ta sẽ không có cách nào cứu ngươi. Sợ là Dạ Khinh Nhiễm còn chán ghét ngươi bởi vì đã phá hủy cảm tình của hắn và nàng kia mà không cứu ngươi, khi đó, đoán chừng ngươi cách cái chết không xa.” Dung Cảnh lại nói.

Vân Thiển Nguyệt khẽ run rẩy, buông lỏng tay ra, hoài nghi mà nhìn xem Dung Cảnh, “Có nghiêm trọng như vậy không?”

“Tất nhiên! Có lẽ so ra còn nghiêm trọng hơn.” Dung Cảnh gật đầu, tiếp tục húp cháo.

Sắc mặt tức giận của Vân Thiển Nguyệt tản đi, trong nội tâm cân nhắc, người Nam Cương này xem ra thật sự là không thể gây hấn, nàng cũng không muốn trong thân thể bị thả côn trùng. Nhưng mà bức họa rất đẹp, cảnh sắc tốt người đẹp ah, chỉ chốc lát đã bị đốt đi, trong lòng nàng vẫn đau lòng, thấy Dung Cảnh đang ưu nhã mà húp cháo, còn bụng nàng thì rỗng tuếch, liền ão não nói: “Ta cũng đói bụng!”

“Biết rõ ngươi sẽ đi qua, ta đã chuẩn bị cho ngươi, uống đi!” Dung Cảnh đem một tô canh đến trước mặt Vân Thiển Nguyệt, ấm giọng nói: “Hôm qua ngươi uống rượu say mèm, còn không có ăn cái gì, hiện tại uống chút ít cháo nóng, có thể ấm khẩu vị.”

Vân Thiển Nguyệt liền phát hiện trước mặt nàng đã có một cái chén rỗng cùng một đôi đũa, cũng không khách khí nữa, ngồi xuống , chính mình múc một chén cháo mãnh liệt uống một hớp lớn, cảm thấy có một mùi thuốc tỏa ra, nàng nhíu nhíu mày hỏi thăm, “Dùng dược nấu cháo?”

“Ngươi không phải nhiễm phong hàn sao? Uống cái này sẽ khá hơn một chút. Ta đã sai người đi nấu cho ngươi thuốc rồi, lập tức bưng tới, ngươi cũng phải uống thuốc, miễn cho khó chịu.” Dung Cảnh nói.

“Hắt xì!” Dung Cảnh nói chưa dứt lời, nhắc đến bệnh phong hàn, Vân Thiển Nguyệt lại xoay người nhảy mũi rất lớn, bụm lấy cái mũi tức giận mà nhìn xem Dung Cảnh, “Ai kêu ngươi đem chăn,mền của ta cướp đi chứ? Nếu không ta làm sao mà bị phong hàn hả?”

“Ta đắp cho ngươi mấy lần đều không được, một mực nói nóng, ta tự nhiên phải lấy.” Dung Cảnh nói.

Vân Thiển Nguyệt cũng nhớ nàng tựa hồ lúc đầu nóng rất khó chịu, về sau mới lạnh . Chép miệng , vẫn đang có chút giận dỗi “Dù sao ngươi cũng phải chịu trách nhiệm đem thương thế của ta chữa cho tốt!”

“Ừ, ta phụ trách!” Dung Cảnh gật đầu, nhìn nàng một cái, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn một đoàn, cực kỳ khó chịu, ấm giọng nói: “Ngươi yên tâm, ta viết đơn thuốc ngươi uống hết, không qua hai ngày là khỏe lại!”

“Đây chính là ngươi nói ah! Nếu không khỏe ta sẽ tìm ngươi tính sổ!” Vân Thiển Nguyệt một bên vừa uống cháo vừa nói.

“Ừ, ta nói! Nếu không khỏe tìm ta tính sổ.” Dung Cảnh gật đầu.

Vân Thiển Nguyệt ngừng miệng, không nói nữa. Một bên hắt xì một bên uống cháo.

Dung Cảnh cúi đầu xuống tiếp tục húp cháo, khóe miệng có chút nhếch lên, con mắt Phượng ngưng tụ ý cười.

Thải Liên tuy được Vân Thiển Nguyệt phân phó không cho đi theo, nhưng thấy tiểu thư khí thế hừng hực tìm người dốc sức liều mạng, vẫn làm cho nàng sợ hãi, nàng sợ tiểu thư cùng Cảnh thế tử đánh nhau, do dự một hồi vẫn đi vào Tây Sương . Đi tới cửa, xuyên thấu qua mở cửa đã bắt gặp tiểu thư nhà nàng cùng Cảnh thế tử rõ ràng ngồi đối diện trước bàn ăn đồ ăn sáng, tuy là cách màn che nhưng cũng có thể cảm nhận được bên trong hoà hợp êm thấm, lo lắng của nàng rốt cục rơi xuống trong bụng, liền quay người đi trở về. Vừa đi vừa nghĩ nàng thật sự là lo lắng vô ích, tiểu thư gặp được Cảnh thế tử, thì làm sao mà đánh nhau chứ? Cảnh thế tử tính tình ôn hòa, dù tính tình tiểu thư thế nào đến trước mặt hắn cũng phải dừng lại.

Liên tiếp ba chén cháo vào trong bụng, dạ dày Vân Thiển Nguyệt thoải mái rồi, nhưng cái mũi đầu vẫn không thoải mái, thấy Dung Cảnh đã sớm để đũa xuống, nàng cũng để đũa xuống, lười biếng buồn bã ỉu xìu mà tựa lưng vào ghế ngồi, tiếp tục tìm uống trà , ” Hai bức chân dung vẽ Dạ Khinh Nhiễm anh tuấn tiêu sái, cùng lắm thì đem hai bức chân dung đưa đi Nam Cương cho nàng kia là được. Cho dù đường xá xa xôi không đi được…, cũng chờ có cơ duyên gặp được để cho nàng kia. Ngươi đốt đi làm cái gì?”

“Người ta sẽ tự mình vẽ.” Dung Cảnh nhắc nhở, “Người khác dù vẽ đẹp hơn cũng không bằng chính mình vẽ đâu. Ngươi cho rằng người ta sẽ cần sao?”

“Cũng phải!” Vân Thiển Nguyệt có chút chán chường, bất mãn phàn nàn nói: “Dạ Khinh Nhiễm hẹn hò sớm như vậy làm cái gì? Một bức vẽ cũng có thể gây tai hoạ. Thật sự là…”

“Hẹn hò là gì?” Dung Cảnh hỏi.

“Chính là hai người đính ước, thân mật, hứa hẹn với nhau cả đời. Nhưng còn chưa tới tình trạng đại hôn, đã hiểu không?” Vân Thiển Nguyệt có lòng tốt giải thích. Cổ nhân đúng là cổ nhân, con nít ở nhà trẻ hiện đại đều hiểu, chuyện rõ ràng như vậy cũng không hiểu.

“Ừ, đã hiểu!” Dung Cảnh gật đầu.

“Ai, buồn người…” Vân Thiển Nguyệt đưa hai tay chống càm, tiếp tục phàn nàn, ” Nam nhân tốt như vậy đã sớm là danh thảo có chủ rồi. Đem thiên hạ bao nhiêu hoa đẹp đều đẩy ra khỏi cửa, thật sự là đáng tiếc!”

Đôi mắt phượng như dòng suối trong của Dung Cảnh nháy mắt ngưng tụ thành vòng xoáy.

Vân Thiển Nguyệt tiếp tục nói: “Bằng không mà nói cái bức họa kia vừa ra tay, đoán chừng sẽ làm nổi sóng mê đắm toàn bộ thiên hạ, nữ tử thiên hạ đều vì hắn điên cuồng. Đến lúc đó Dạ Khinh Nhiễm muốn kết hôn bao nhiêu thiếu nữ thì có bấy nhiêu thiếu nữ , làm gì bị một nữ nhân nhìn chặt chứ. Hôm nay một bức tranh cũng không thể giữ lại. Đáng thương hai bức họa kia, còn có lòng của bổn tiểu thư …”

Vòng xoáy trong mắt Dung Cảnh lại thêm một vòng, lên tiếng cảnh cáo nói: “Nghe nói nữ tử Nam Cương kia không thua gì Tần Ngọc Ngưng, là đệ nhất mỹ nhân của Nam Cương, cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, thêu thùa may vá, không chỗ nào không tinh, mà lại còn các kiểu kỹ năng khác, là người mà ngàn vạn nữ tử Nam Cương ngưỡng mộ trong lòng . Ngươi nói Dạ Khinh Nhiễm được lòng của nàng, làm sao mà không biết quý trọng đây? Ngay cả tiểu thư Tần phủ sợ là cũng không thể so, thì những nữ tử trong gia đình trong thiên hạ sao có thể so sánh chứ?”

“À? Nàng kia lợi hại như vậy ah!” Vân Thiển Nguyệt kinh hỏi.

“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu.

“Có được cô gái này, Dạ Khinh Nhiễm vì một thân cây là nàng mà buông tha cho cả tòa rừng rậm cũng không lỗ!” Vân Thiển Nguyệt tám thưởng nói.

“Ừ! Cho nên ngươi không cần vì Dạ Khinh Nhiễm mà bận tâm, cũng không cần nhớ kỹ hắn nữa. Cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, châm Chức Nữ hồng, một thứ cũng không có được , võ công cũng là gà mờ. Dạ Khinh Nhiễm tìm ngươi bất quá là cảm thấy ngươi cùng hắn chơi vui vẻ thôi. Ngươi không nên hiểu lầm cái gì, miễn cho chính mình chịu khổ.” Dung Cảnh chậm rãi nói.

“Ừ, ngươi nói đúng!” Vân Thiển Nguyệt chấp nhận.

Vòng xoáy trong mắt Dung Cảnh liền rút đi, nâng chung trà lên nhấp một miếng trà, lại không nói nữa.

Vân Thiển Nguyệt lại hắt xì hai cái, dùng khăn tay càng không ngừng lau cái mũi, một khối khăn tay sử dụng hết, lục lọi trên người, không có khăn tay có thể dùng, nàng ngẩng đầu hỏi Dung Cảnh, “Có khăn tay không? Cho ta một cái”

“Có!” Dung Cảnh đem khăn trên người mình đưa tới.

Vân Thiển Nguyệt tiếp nhận, liền ngửi được một mùi thơm như sen như tuyết mùi thơm ngát, không chút nào khách khí đặt trên mũi. Trong miệng lầm bầm nói: “Một đại nam nhân, thơm như vậy làm cái gì?”

“Đây là mùi thơm của Thiên Sơn tuyết liên, ta bởi vì thân thể không tốt , cho nên trong cơ thể là từ trong ra ngoài nhuộm loại hương này. Ngươi cũng ăn hết một viên Thiên Sơn tuyết liên, chẳng lẽ không có phát hiện trên người của ngươi cũng có loại mùi thơm của Tuyết Liên sao?” Dung Cảnh thấy khăn tay sạch sẽ không bụi của mình bị Vân Thiển Nguyệt đặt tại ở trên mũi chà đạp, cũng lơ đễnh.

“Ngửi thấy được, chẳng những là tự chính mình ngửi thấy được, ngày ấy Dạ Khinh Nhiễm cũng ngửi thấy được.” Vân Thiển Nguyệt nói.

Dung Cảnh đang uống trà thì dừng lại một chút, “Dạ Khinh Nhiễm nói gì đó?”

“Còn có thể nói cái gì? Nói trên người của ta sao lại có mùi của Nhược mỹ nhân ngươi. Ta nào biết đâu, ngươi lại cam lòng cho ta ăn hết một viên Thiên Sơn Tuyết Liên quý báu.” Vân Thiển Nguyệt cảm thấy ngứa nên cứ văn vê cái mũi, ngọng nghịu mà nói .. .

“Ừ, ngươi đã biết rõ quý báu là tốt rồi. Thứ tốt ta chưa bao giờ cho người khác, nhưng đối với ngươi thì rất hào phóng. Cho nên, về sau ngươi có vật gì tốt cũng nên hào phóng với ta, đây gọi là có qua có lại, cấp bậc lễ nghĩa cơ bản.” Dung Cảnh tiếp tục thưởng thức trà, chậm rãi nói.

“Được rồi! Dù sao trước mắt ta cũng không có vật gì tốt. Về sau có thứ tốt nhất định sẽ cho ngươi trước tiên.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, xem như nhận lời rồi. Ngẫm lại một đường theo tới đây tuy bị người này chọc tức nhiều, nhưng cũng được ân huệ của người này cũng nhiều. Tức giận tuy không cần tiền, cũng không có trân quý, nhưng nhân tình cứu giúp ở hoàng cung cùng việc ăn uống đồ đạc của hắn rất quý báu đó.

“Ừ, ngươi nhớ rõ là tốt rồi!” Dung Cảnh thoả mãn nhìn Vân Thiển Nguyệt .

“Thế tử,thuốc có rồi!” Lúc này bên ngoài truyền đến tiếng nói của Huyền ca.

“Ta hiện tại nhìn thấy ngươi rồi!” Vân Thiển Nguyệt nghe được thanh âm quen thuộc, mà đứng người lên, xem hướng ra phía ngoài, quả nhiên gặp Huyền ca bưng thuốc đứng ở ngoài cửa, lập tức mắt lấp lánh ánh sao mà nhìn xem hắn. Nàng còn quên không được thù ngày đó ăn cá nướng phù dung không ăn xong đã bị tính kế uống hai chén cháo, nghĩ đến làm như thế nào trừng trị người này mới có thể giải hận.

Huyền ca thân thể run lên, lập tức đem chén thuốc rời tay hướng trong phòng quăng tới, người trong nháy mắt liền biến mất không thấy, thanh âm truyền đến, “Thế tử, ngài có thể tiếp tốt rồi!”

Dung Cảnh chứng kiến chén thuốc bay vào, nhẹ nhàng ra tay, chén thuốc ngay ngắn vững vàng đã rơi vào trên tay hắn.

Vân Thiển Nguyệt mãnh liệt xoay người, nhìn xem Dung Cảnh, “Ta có đáng sợ như vậy sao? Hắn nhìn thấy ta liền bỏ chạy?”

“Ngươi tuy không đáng sợ, nhưng thần sắc vừa mới rồi vẫn tương đối đáng sợ đấy.” Dung Cảnh buông chén thuốc, ấm giọng nói với Vân Thiển Nguyệt: “Đến, uống đi. Miễn cho ngươi khó chịu nữa.”

“Chạy được hòa thượng nhưng chạy không được miếu, hắn đừng nghĩ tới ta sẽ buông tha hắn!” Vân Thiển Nguyệt bưng lên chén thuốc, bụm lấy cái mũi, ừng ực ừng ực một chén thuốc rất nhanh nhìn thấy đáy. Nàng hà hơi, khuôn mặt nhỏ nhắn suy sụp xuống, “Thật đắng ah!”

“Ăn viên mứt hoa quả!” Dung Cảnh đem một cái đĩa mứt tinh xảo để lên trước mặt Vân Thiển Nguyệt.

Vân Thiển Nguyệt lập tức dùng tay cầm lấy bắt đầu ăn, vị đắng lập tức biến mất, nàng lắc lắc khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức cười tủm tỉm rồi, “Ăn ngon! Ngươi tuy lòng dạ hiểm độc, nhưng có một ưu điểm tốt, là biết hưởng thụ!”

“Ừ! Tối thiểu nhất về sau thê tử của ta không đói .” Dung Cảnh nói.

“Ừ, nàng có phúc phần!” Vân Thiển Nguyệt cũng cảm thấy thế. Nhưng rất nhanh vòng vo lời nói: “Bất quá đoán chừng nàng ở với ngươi thời gian không lâu sẽ bị ngươi chọc tức chết. Cũng may ngươi có tiền, có thể làm tức chết một người rồi cưới một người khác.”

Dung Cảnh tay vốn bưng chén trà bị run lên, nước trà tràn ra chút ít, hắn nhìn xem Vân Thiển Nguyệt, nghiêm mặt nói: “Làm sao ngươi biết ta sẽ chọc tức thê tử chứ? Ta bảo vệ nàng còn không kịp đây này!” Dừng một chút, hắn lại không đếm xỉa tới mà nói: “Dù sao đây cũng không phải là chuyện ngươi có thể quản. Nữ tử gả cho ta sẽ trở thành vị nữ nhân hạnh phúc nhất thiên hạ là được.”

Vân Thiển Nguyệt liếc mắt, “Được, ta chống mắt nhìn. Xem nàng kia cùng người lời nói ác độc phúc hắc làm sao có thể cùng sống quá bách niên. Chậc chậc, ngẫm lại ta hận không thể lập tức thấy nàng , chiêm ngưỡng nội tâm cường đại của nàng…”

“Yên tâm, ngươi sẽ sớm nhìn thấy.” Dung Cảnh nhìn sâu Vân Thiển Nguyệt nói.

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt vẫn một lòng ăn được mứt hoa quả, một ít mứt hoa quả rất nhanh đã bị nàng tiêu diệt hết, nàng ngẩng đầu hỏi Dung Cảnh, “Có còn không? Cho ta một đĩa nữa.”

“Giữa trưa uống thuốc lại ăn.” Dung Cảnh nói.

“Được rồi!” Vân Thiển Nguyệt bắt đầu ngóng trông giữa trưa uống món thuốc đắng đó.

Dung Cảnh buông trà chén nhỏ, nhìn xem bộ dạng vô tình của Vân Thiển Nguyệt, hỏi: “Hôm nay muốn đi nơi nào chơi?”

“Ở đâu cũng không đi!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, thân thể ghé vào trên mặt bàn, nằm úp sấp xuống, nhớ tới rượu hoa lan hôm qua, liền có thêm vài phần tinh thần, “Này, hôm qua cái vò rượu ngon kia đâu? Không có bị ngươi uống hết a?”

“Như thế nào? Ngươi còn muốn uống?” Dung Cảnh hỏi .

“Rượu ngon như vậy, tự nhiên không thể lãng phí ah! Ngươi không muốn uống cho ta đi! Ta dùng nó luyện tửu lượng!” Vân Thiển Nguyệt đưa tay ra trước mặt Dung Cảnh.

Dung Cảnh nhìn một đôi bàn tay hết sức nhỏ trắng nõn đang đưa trước mặt mình lắc đầu, “Tất nhiên sẽ không lãng phí, hôm qua sau khi ngươi say mèm Nam Lương thái tử Nam Lăng Duệ lên Nam Sơn, đúng lúc thấy được rượu kia, ta đưa đi chỗ Linh Ẩn đại sư xong hắn liền đi theo. Nghe nói Linh Ẩn đại sư đem một vò rượu ra chiêu đãi hắn. Uống cạn sạch!”

“Hả?” Vân Thiển Nguyệt không dám tin, “Hắn uống cạn sạch?”

“Ừ!” Dung Cảnh gật đầu.

“Choáng nha! Không ngờ so với ta tửu lượng tốt hơn. Đi, mang ta đi nhìn xem ‘kẻ mạnh như trâu’ kia!” Vân Thiển Nguyệt đứng người lên.

“Chỉ sợ ngươi gặp được cũng không thể nói được gì, nghe nói hắn được người ta từ chỗ Linh Ẩn đại sư mang đi ra ngoài đấy. Say mèm bất tỉnh, sợ là mười ngày nửa tháng cũng phải ở trên giường.” Dung Cảnh chậm rãi nói: “Bất quá lần này hắn chỉ dừng lại mấy ngày, hiện tại đã không đi được. Ngươi chờ hắn tỉnh lại gặp để hắn, chắc không có cơ hội.”

“Như vậy ah! Vậy tửu lượng hắn cũng không quá tốt! Không gặp cũng thế!” Vân Thiển Nguyệt lại hết hứng thú rồi.

“Ừ, ta cảm thấy không gặp được cũng thế, ngươi không nên đối với hắn có hứng thú đấy. Nam Lương thái tử trời sinh tính phong lưu, hồng nhan tri kỷ vô số. Hôm qua Thanh Uyển công chúa, Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng, tiểu quận chúa của Hiếu phủ thân vương, còn có muội muội nhà Nhị thúc ta cũng cùng tiến lên Nam Sơn, thời điểm xuống núi, Nam Lương thái tử dốc lòng hộ mỹ nhân, một đoạn này tất nhiên sẽ trở thành giai thoại.” Dung Cảnh lại nói.

“A…… Nguyên lai là một cây hoa đào lớn.” Vân Thiển Nguyệt thổn thức một tiếng.

Dung Cảnh gật gật đầu, chấp nhận lời của Vân Thiển Nguyệt, ấm giọng nói: “Cho nên cái hoa đào ngươi về sau không được tùy tiện hướng trên người của ta nói, ta so với Nam Lương thái tử còn kém cách xa vạn dặm. Mà so với Dạ Khinh Nhiễm cũng có chỗ không kịp. Năm đó nữ tử trong lòng Nam Lương thái tử lại di tình biệt luyến (yêu mt người ri, sau đó li ko yêu người đó na mà có tình yêu mi. )sang Dạ Khinh Nhiễm, hôm nay Nam Lương thái tử vẫn một mực lấy việc này làm đáng tiếc. So với hai người bọn hắn, ta mười năm không xuất phủ, có thể nói là cả người trong sạch.”

Vân Thiển Nguyệt lần nữa thổn thức, thở dài: “Dạ Khinh Nhiễm lợi hại ah! Còn hoành đao đoạt ái!”

“Ừ, chỗ lợi hại của hắn còn có rất nhiều, về sau ngươi sẽ phát hiện thôi. Nếu không ngươi cho rằng hắn xuất ngoại du lịch bảy năm có thể bình yên vô sự trở về sao? Không có có vài phần bản lĩnh tất nhiên là không được.” Dung Cảnh dứt lời, còn bổ sung: “Đương nhiên, hắn được nữ nhân hâm mộ cũng là vô số.”

Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, cách nhìn đối với Dạ Khinh Nhiễm cũng đã thăng cấp đến chọc cho hoa đào.

Dung Cảnh không nói thêm gì nữa, đứng dậy rời khỏi bàn, ngồi xuống trên giường êm cầm một quyển sách, đối với hình dáng tôm luộc ghé vào trên mặt bàn của Vân Thiển Nguyệt nói: “Ngươi hôm nay nếu không muốn đi ra ngoài thì ở tại phòng ta nghỉ ngơi đi! Hôm qua sân nhỏ ngươi luôn đầy người, thái tử điện hạ, Tứ hoàng tử, hôm nay sợ là còn có cái khác đến tìm người. Đoán chừng ngươi cũng không muốn gặp.”

“Dạ Thiên Khuynh kia đúng là âm hồn bất tán!” Vân Thiển Nguyệt nghe được tên Dạ Thiên Khuynh liền chán ghét mà nhíu mày, ly khai trước bàn đi đến trên mặt giường lớn của Dung Cảnh mềm nhũn mà nằm xuống, còn kéo qua chăn,mền của hắn đắp lên, không chút nào khách khí mà nói: “Tốt!”

Dung Cảnh không nói thêm gì nữa, cúi đầu đọc sách.

Vân Thiển Nguyệt cảm giác trên người trong chốc lát lạnh trong chốc lát nóng, khó chịu muốn chết, cái gì cũng lười động nhắm mắt lại. Không bao lâu thì mơ mơ màng màng ngủ đi.

Một ngày này quả nhiên trong sân Vân Thiển Nguyệt người tiến đến không ngừng. , Dạ Thiên Khuynh, Dạ Thiên Dục, còn có Ngọc Ngưng vì chuyện hôm qua mà đến nhà xin lỗi cầu hoà, cùng với Thanh Uyển công chúa vì Vân Mộ Hàn mà tiến đến thăm Vân Thiển Nguyệt say rượu để lấy lòng . Bất quá đều bị Mạc Ly dùng tiểu thư say rượu chóng mặt, cần nằm trên giường nghỉ ngơi, ai cũng ngăn cản đuổi về.

Mà sân nhỏ của Dung Cảnh thì không người tới quấy rầy.

Sáng, trưa, chiều ba lần dược thiện cùng chén thuốc uống xong, Vân Thiển Nguyệt lại có chút ít tinh thần. Chạng vạng tối , vì ở trong phòng Dung Cảnh một ngày, nên nàng bước chân thoải mái mà trở về sân nhỏ.

Vừa tới cửa, Thải Liên liền lập tức ra đón, nhỏ giọng oán giận nói: “Tiểu thư, ngài cuối cùng trở về rồi. thế tử chúng ta đều đến gần nửa canh giờ rồi , một mực ở trong phòng đợi ngài, nô tỳ muốn đi chỗ Cảnh thế tử kêu, thế tử không cho, nên đợi ngài nửa canh giờ.”

“Ca ca của ta?” Vân Thiển Nguyệt bước chân dừng lại, “Hắn chờ ta làm cái gì?”

“Thế tử còn không phải lo lắng cho tiểu thư sao, hôm qua người say mèm ở tại Nam Sơn , là thế tử đem ngài vác trở về đây này! Hôm nay tự nhiên lo lắng đến xem ngài tỉnh rượu chưa.” Thải Liên lập tức nói.

“Ah, vất vả cho hắn rồi.” Vân Thiển Nguyệt bước đi vào trong nhà.

“Tiểu thư, hôm nay tiết cầu phúc đã xong, ngày mai sợ là phải lên đường hồi trở lại kinh rồi. Nô tỳ không được Cảnh thế tử truyền lời là muốn chúng ta thu dọn đồ đạc, ngài ở chỗ Cảnh thế tử có nghe được là thu dọn đồ đạc trở lại kinh sao?” Thải Liên hỏi.

“Không có! Trước khỏi phải thu thập, ta cảm thấy được ở đây rất tốt, ở thêm hai ngày đi.” Vân Thiển Nguyệt khoát khoát tay.

“Vâng!” Thải Liên gật gật đầu. Nàng cũng hiểu được ở đây rất tốt, không có bát nháo tranh đấu của Vân vương phủ, cơm bố thí cũng ăn thật ngon, chủ yếu nhất chính là không có câu nệ cấp bậc lễ nghĩa, thanh sơn lục thủy, phong cảnh lại đẹp, nàng đều không muốn trở về rồi.

Vân Thiển Nguyệt đẩy ra rèm vào phòng, quả nhiên thấy Vân Mộ Hàn chờ ở gian phòng, tay cầm lấy quyển sách, đang đọc.

Vân Thiển Nguyệt còn chưa mở miệng, chỉ thấy Vân Mộ Hàn ngẩng đầu lên nhìn nàng một cái, có chút nhíu mày, “Muội ở chỗ Cảnh thế tử một ngày?”

“Ừ! Muội là vì tị nạn mà. Ở cái nhà này thìkhông được nghỉ ngơi.” Vân Thiển Nguyệt đi tới ngồi xuống, nhìn xem Vân Mộ Hàn nói: “Huynh không ở cùng công chúa của huynh chạy tới nơi này làm cái gì? Coi chừng lạnh nhạt công chúa, Hoàng Thượng không buông tha huynh.”

Vân Mộ Hàn mặt trầm xuống, “Công chúa không phải của ta đâu.”

“Tốt, tốt, tốt, không là của huynh thì không là của huynh. Sớm muộn biết đâu là của huynh rồi.” Vân Thiển Nguyệt cảm thấy ca ca cái gì cũng tốt, chỉ là mặt mũi có chút mỏng. Thấy hắn trầm mặt xuống , liền chuyển đề tài, “Muội hiện nay rất tốt, huynh thấy rồi, đi thôi!”

“Say mèm bất tỉnh nhân sự sau lại nhiễm phong hàn. Vậy mà gọi là rất tốt hả?” Vân Mộ Hàn nhíu, thấy Vân Thiển Nguyệt thè lưỡi, sắc mặt hắn hơi ấm một chút, tiếp tục nói: “Ta đã phái người đi truyền tín cho gia gia, ngày mai ta mang muội trở lại kinh.”

“Ngày mai?” Vân Thiển Nguyệt sững sờ, lập tức lắc đầu, “Không trở lại!”

“Vì sao không trở lại?” Vân Mộ Hàn nhìn xem Vân Thiển Nguyệt.

“Lúc trước gia gia phái Mạnh thúc nói, nói muội muốn ở chỗ này lâu mấy ngày cũng được. Hôm nay ở chỗ này đang rất tốt, tại sao phải trở về? Không trở lại! Muội còn chơi không có đủ đâu!” Vân Thiển Nguyệt nói.

Vân Mộ Hàn nghe vậy xụ mặt nói: “Ngày đầu tiên nướng cá suýt nữa hỏa thiêu Hương Tuyền sơn, ngày thứ hai uống rượu say mèm bất tỉnh nhân sự, ngày thứ ba tỉnh rượu xong nhiễm phong hàn. Cái này mà cũng gọi là tốt hay sao? Ta thấy Cảnh thế tử đối với muội quá mức dung túng, bất cứ chuyện gì đều nói giúp muội. Tiếp tục như vậy làm sao có thể được? Ta đã bẩm báo gia gia, ngày mai mang muội trở lại kinh, không cần Cảnh thế tử bảo hộ nữa. Muội thu dọn đồ đạc a! Ngày mai sáng sớm ta tới đón muội.”

“Muội nói không quay về là không quay về. Gia gia nếu đã đồng ý thì không thể đối với muội nói không giữ lời. Nói sau muội cũng không có gây đại họa, Hương Tuyền sơn không phải là không có bị đốt sao? Muội uống rượu say chỉ là chuyện của mình không liên quan đến người khác, bệnh phong hàn thì ngày mai nhất định khỏi. Huống hồ huynh còn phải hộ tống Thanh Uyển công chúa, muội mới không cần trở về chung với huynh, chứng kiến nữ nhân kia muội đã chán ghét, muội sẽ quên không được nàng làm thế nào giúp đỡ người khác tới khi dễ mình. Không quay về, kiên quyết đấy, quyết đoán đấy.” Vân Thiển Nguyệt nói một hơi, đột nhiên phát hiện cái mũi rõ ràng thông khí được rồi.

“Nàng tuy được ta hộ tống ở trên đường, nhưng ngồi khác xe với ta, muội cùng ta ở cùng một chiếc xe, nàng hiện tại tự nhiên không dám khi dễ muội.” Vân Mộ Hàn chầm chậm nói.

“Vậy cũng không được, gặp nàng là thấy phiền!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu.

“Ngày mai không cho muội thấy nàng là được. Ta ngày mai tiễn đưa công chúa hồi kinh, để muội ở nơi này làm sao mà yên tâm chứ? Gia gia cùng phụ vương cũng sẽ lo lắng đó.” Vân Mộ Hàn dứt lời, liền buông quyển sách, đứng lên, không cho phản bác mà nói: “Không cần nhiều lời nữa, ngày mai muội phải cùng ta trở về.”

Vân Thiển Nguyệt xụ mặt, không nói thêm gì nữa. Nghĩ đến nàng không đồng ý thì có tác dụng sao? Cổ đại nhân quyền là chó má!

“Đến Hương Tuyền Sơn rồi muội chỉ biết là chơi, cũng không có đi tắm Phật âm, thậm chí cả cửa Đạt Ma tổ sư đường đều chưa từng đi, uổng phí một phen khổ tâm của gia gia cho muội tới đây. Ngày hôm nay sắc còn sớm, muội cùng ta đi bái kiến Linh Ẩn đại sư một phen. Cũng tiện xin đại sư giúp muội xem bói một quẻ.” Vân Mộ Hàn lại nói.

“Cái gì? Lại bảo muội đi bái kiến thần côn kia?” Vân Thiển Nguyệt đứng lên, vừa lui ra xa ba thước duy trì khoảng cách với Vân Mộ Hàn, mạnh mẽ lắc đầu, “Ngày mai cùng huynh trở về cũng được, bất quá đánh chết muội cũng không đi gặp lão hòa thượng kia!”

Vân Mộ Hàn nhìn xem Vân Thiển Nguyệt phản ứng rất mạnh thì nhíu mày, “Người khác muốn cầu Linh Ẩn đại sư xem một quẻ đều khó như lên trời. giao tình của Gia gia cùng Linh Ẩn đại sư không phải là cạn, mười năm trước đại sư dùng nửa cành Thiên Sơn tuyết liên cứu để cứu ta là có ân tri giao. Hôm nay cầu đại sư bói một quẻ cho muội cũng sẽ không quá khó . Đi thôi!”

“Ta nói không đi là không đi!” Vân Thiển Nguyệt giận.

“Không đi cũng không được!” Vân Mộ Hàn giọng nói kiên quyết, “Thanh Uyển công chúa và Ngọc Ngưng tiểu thư tiến phủ Thừa Tướng đến cầu đại sư xem một quẻ, đại sư cũng không có đáp ứng, nói các nàng không phải người hữu duyên. Nhị tiểu thư Vinh vương phủ cùng tiểu quận chúa Hiếu phủ thân vương cầm thư của lão Vương gia cùng Hiếu thân lão Vương gia cầu cho Linh Ẩn đại sư bói một quẻ cũng bị đại sư bác bỏ. Đại sư nói năm nay trước khi hắn phong bút chỉ xem một quẻ, nhưng đến nay không có gặp người hữu duyên. Hiện tại ở Hương Tuyền sơn bọn nữ tử đều đi cầu qua rồi, cũng không có duyên phận. Chỉ có muội là không có đi. Cho nên, muội phải đi!”

Không đỡ được. Như thế càng không thể đi rồi! Không chừng là đang đợi nàng đến.

Vân Thiển Nguyệt lắc đầu lại lắc đầu, vẻ mặt kiên quyết, “Muội khẳng định không phải là cái người hữu duyên kia, muội đối với Phật tổ một chút cũng không có cung kính, cũng không phải tín đồ Phật giáo. Ca ca, huynh tha cho muội đi! Không chừng đi đến đó lão hòa thượng kia bắt muội xuất gia ở Linh Đài Tự làm ni cô đó, muội mới không cần.”

“Đều là hồ ngôn loạn ngữ. Linh đài tự làm sao có ni cô, ngươi càng sẽ không bị Linh Ẩn đại sư bắt lại làm ni cô.” Vân Mộ Hàn khẽ quát một tiếng.

“Dù sao muội cũng không đi, dù huynh nói như thế nào thì muội cũng không đi. Không đi là không đi, nhất định không đi, tuyệt đối không đi, khẳng định không đi, đánh chết cũng không đi.” Vân Thiển Nguyệt dùng nhiều câu nói cho thấy chính mình quyết tâm không đi gặp Linh Ẩn thần côn.

“Xem ra phải đợi ta bắt muội đi, thì muội mới bằng lòng đi.” Vân Mộ Hàn thấy nói không nổi nàng, thì tiến lên một bước, vẻ mặt đạm bạt có chút bất đắc dĩ. Dứt lời, liền hướng phía Vân Thiển Nguyệt mà ra tay.

Vân Thiển Nguyệt cả kinh, vừa muốn trốn tránh, thì nghe bên ngoài truyền đến tiếng của Huyền Ca, “Vân thế tử có đó không?”

Vân Mộ Hàn dừng tay lại, nhìn về phía ngoài cửa sổ, thản nhiên nói: “Chuyện gì?”

” Thế tử nhà của ta cho mời Vân thế tử qua , nói có chuyện quan trọng thương lượng.” Huyền ca nói.

Vân Mộ Hàn nhíu mày, không có trả lời.

Vân Thiển Nguyệt thở dài một hơi, từ trước tới bây giờ còn không có cảm thấy Huyền ca dễ thương như vậy, trong lòng đem chuyện ngày đó ăn cá nướng phù dung bị hắn tính toán thành uống ba chén cháo, lập tức tha thứ cho hắn. Cái cổ của Vân Mộ Hàn thật sự là cứng như sắt, rất phiền toái, hết lần này tới lần lại là ca ca của nàng. Tục ngữ nói cổ đại huynh trưởng như phụ, nàng không nghe cũng phải nghe. Huống chi người ta còn có thủ đoạn cường ngạnh. Ở kiếp trước đều là nàng quản người ta, đến nơi đây khắp nơi bị người trông coi, choáng nha, không thói quen ah không thói quen…

“Dung Cảnh tìm huynh nhất định có chuyện gì, mau đi đi!” Vân Thiển Nguyệt thấy Vân Mộ Hàn vẫn đứng bất động, thì lập tức thúc giục.

“Cũng tốt, chờ ta ở chỗ Cảnh thế tử trở về sẽ tới tìm muội đi đến chỗ Linh Ẩn đại sư.” Vân Mộ Hàn thu tay lại, câu nói vừa dứt, đã quay người đi ra khỏi gian phòng.

Vân Thiển Nguyệt thấy thân ảnh Vân Mộ Hàn ra khỏi Đông sương viện tiến vào Tây sương diện, lại nghĩ đến Dung Cảnh tốt nhất là giữ hắn ở lại đốt đuốc đàm luận cả đêm, như vậy nàng có thể tránh được một kiếp rồi.

Đang nghĩ như vậy, thì nghe tiếng nói của Huyền Ca từ bên ngoài truyền đến, giọng nói hơi thấp tựa hồ mang theo vui vẻ, “Thiển Nguyệt tiểu thư, thế tử nhà của ta nói Vân thế tử sẽ không tới nữa tìm ngươi nữa. Ngày mai ngươi có thể không cần trở lại kinh, hết thảy để hắn lo là được. Ngươi đại khái có thể yên tâm ngủ đấy.”

Vân Thiển Nguyệt nghe vậy đại thở phào nhẹ nhỏm, vỗ vỗ trái tim nhỏ đang kinh hãi hướng bên ngoài khoát khoát tay, “Tốt, vậy phải cảm ơn thế tử nhà của ngươi rồi. Hắn cuối cùng cũng vì ta làm một việc tốt. Nói cho hắn biết, tốt nhất đem chuyện sau khi ta hồi kinh sẽ không bị ca ca ta buộc phải học tập xử lý một lần cho ta luôn, ta càng vô cùng cảm kích.”

“Vâng, tại hạ nhất định đem nguyên lời nói Thiển Nguyệt tiểu thư truyền lại cho thế tử nhà ta.” da mặt Huyền ca run rẩy, câu nói vừa dứt, lui xuống.

Vân Thiển Nguyệt đặt mông ngồi ở trước giường, nghĩ đến Vân Mộ Hàn vừa mới nói Linh Ẩn thần côn muốn trước khi phong bút, bói một quẻ cuối cùng. Nàng không khỏi có chút sởn hết cả gai ốc. Cảm thấy không bằng hay là ngày mai trở lại kinh thành thôi. Chỉ cần về rồi, thì lão thần côn kia sẽ tính toán không được nàng. Ở tại chỗ này chẳng phải là càng nguy hiểm sao? Vừa nghĩ như thế, lập tức hướng phía ngoài hô lên, “Thải Liên, nhanhl ên, thu dọn đồ đạc. Chúng ta ngày mai hồi kinh!”

“Tiểu thư, ngài không phải là không muốn trở về sao?” Thải Liên nghi hoặc.

“Ta hiện tại lại muốn trở về rồi. Nhanh đi thu thập.” Vân Thiển Nguyệt nói.

“Vâng!” Thải Liên thở dài. Nghĩ đến hồi phủ lại bị quản thúc nữa. Bất quá tiểu thư là chủ tử, chủ tử mệnh lệnh không thể không nghe. Nàng lại hỏi, “Tiểu thư đã sửa lại chủ ý hồi kinh, vậy nô tỳ đi nói cho Cảnh thế tử một tiếng a! Cũng miễn cho Cảnh thế tử vì tiểu thư mà đắc tội Vân thế tử.”

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu.

Thải Liên đi xuống.

Vân Thiển Nguyệt quét nhìn trên mặt bàn thấy một hộp gấm hoa mỹ , nàng thò tay mở ra, chỉ thấy là một hộp bánh ngọt, nàng thò tay ngắt một khối bỏ vào trong miệng, liền cảm nhận hương nồng ngon miệng, lập tức ăn một khối hai khối, không nhiều lắm đem một hộp bánh ngọt tiêu diệt một nửa, nàng nâng chung trà lên uống một hớp, lúc này Thải Liên cũng từ Tây Sương viện trở về.

Thải Liên đẩy ra rèm vào phòng, sắc mặt ỉu xìu, “Tiểu thư, Cảnh thế tử đồng ý, nói nghe tiểu thư ngày mai hồi kinh.”

“Dung Cảnh quả nhiên là bạn tốt. Tốt, vậy ngươi nhanh đi thu thập a!” Vân Thiển Nguyệt lập tức vui vẻ.

Thải Liên lề mề đứng tại cửa ra vào không đi, “Tiểu thư, nô tỳ còn chưa có đi cầu phúc cho tổ mẫu ! Về sau không biết khi nào mới có thể tới Hương Tuyền sơn của linh đài tự nữa. Nghe nói nơi khác cầu phúc không có thừa Thiên Địa linh khí, sẽ mất linh đấy.”

“Ngươi mấy ngày nay cũng không có đi theo ta mà. Tại sao không có đi cầu phúc?” Vân Thiển Nguyệt nghi hoặc.

“Ngày đầu tiên trước cùng Thính Tuyết, Thính Vũ đi Đạt Ma tổ sư đường lắng nghe Cảnh thế tử cùng Linh Ẩn đại sư luận pháp, về sau trở về muốn đi thì đụng phải thái tử điện hạ cùng Tứ hoàng tử sao? Ngày thứ hai đi theo tiểu thư cùng Cảnh thế tử đi Nam Sơn, đến chỗ giữa sườn núi mệt mỏi đi không nổi phải vòng trở lại, ở đâu còn thời gian đi cầu phúc chứ? Hôm nay tiểu thư cả ngày đều ở trong phòng Cảnh thế tử, trong viện tử này liên tiếp có người tới, ba người nô tỳ cũng không dám ly khai, cho nên không có đi ah!” Thải Liên vẻ mặt đau khổ nói.

“Nói cũng phải!” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, hỏi: “Vậy làm sao bây giờ? Nếu không ngày mai ta tự mình trở về, cho ngươi ở lại cầu phúc?”

“Tiểu thư…” Thải Liên có chút não, “Nô tỳ sao có thể không đi theo ngài trở về chứ!”

“Vậy chẳng lẽ buổi tối hôm nay đi? Nếu không ta chỉ có thể ở lại chờ ngươi cầu phúc .” Vân Thiển Nguyệt nhíu mày tự tính toán, thấy Thải Liên không nói thêm gì nữa, như là tiểu tức phụ bị oan ức, nàng liền khoát khoát tay, cười nói: “Được rồi, được rồi, ngươi bây giờ đi cầu phúc đi, sau khi trở về lại thu dọn đồ đạc.”

“Tiểu thư, trời đã tối rồi, nô tỳ một mình không dám đi.” Thải Liên chờ đợi nhìn xem Vân Thiển Nguyệt.

“Được, ta đi cùng ngươi là được phải không?” Vân Thiển Nguyệt đứng người lên, bước đi ra ngoài, “Dù sao ta hôm nay ngủ một ngày, hiện tại cũng không buồn ngủ, theo ngươi đi một chuyến a! Nếu thật sự để cho ngươi đi một mình ta cũng là lo lắng. Nghe nói cầu phúc là tại Nam Sơn, Dung Cảnh nói Nam Sơn thường xuyên có Sói qua lại. Nếu đem ngươi ăn đi ta đi nơi nào tìm thiếp thân tiểu nha đầu như vậy.”

“Tiểu thư thật tốt!” Thải Liên lập tức nở nụ cười.

“Thính Vũ, Thính Tuyết cũng không có đi cầu phúc đúng không? Cùng đi chứ!” Vân Thiển Nguyệt đứng lên, chỉ chỉ một nửa bánh ngọt trên mặt bàn bị nàng tiêu diệt sạch, hỏi, “Chỗ nào làm thế? Ăn ngon như vậy?”

“Tiểu thư nói cái hộp bánh ngọt sao? Là Thanh Uyển công chúa lúc đến mang cho tiểu thư đấy.” Thải Liên nói.

“Ah! Nữ nhân này cũng không tệ a.” Vân Thiển Nguyệt gật đầu, vừa nói chuyện vừa đi ra cửa phòng.

Thải Liên xấu hổ, vừa mới rồi tiểu thư vẫn cùng thế tử đỏ mặt tía tai nói chán ghét Thanh Uyển công chúa, hiện tại chỉ có một hộp bánh ngọt đã bị Thanh Uyển công chúa mua chuộc. Nàng vội vàng đi theo sau lưng Vân Thiển Nguyệt ra cửa phòng, hướng phía ngoài kêu một tiếng, ” Thính Vũ, Thính Tuyết! Đi thôi, tiểu thư cùng chúng ta đi cầu phúc !”

“Đến đây, đến đây, tiểu thư thật tốt!” Thính Vũ, Thính Tuyết hoan hô từ trong phòng chạy ra.

Vân Thiển Nguyệt cười nhìn ba người , thật sự là tiểu nha đầu ngây thơ thiên chân vô tà ah! Thời điểm nàng bằng tuổi các nàng đồng dạng thì đang bị chôn ở trong mớ sách sơn đề hải lý đã sớm mất đi hồn nhiên. Hôm nay thấy các nàng vui vẻ, mặc dù mình đối với cầu phúc kia không có hứng thú, nhưng có thể cùng các nàng đi để thỏa mãn nguyện vọng nhỏ của các nàng một chút trong lòng cũng thấy vui lây.

Ra khỏi Đông sương viện, nhìn thấy Vân Mộ Hàn từ Tây sương viện đi ra, Vân Thiển Nguyệt cả kinh, ngạc nhiên nhìn xem hắn, “Ca ca, huynh không phải tìm Dung Cảnh sao? Sao nhanh như vậy đã đi ra?”

“Muội đang muốn đi đâu?” Vân Mộ Hàn nhìn Vân Thiển Nguyệt, không đáp hỏi lại.

” Muội đi cầu phúc ah! Ngày mai phải trở về mà! Muội dù sai cũng muốn đi cầu phúc cho gia gia.” Vân Thiển Nguyệt không biết xấu hổ mà nói.

“Trước cùng ta đi chỗ Linh Ẩn đại sư, một lát ta cùng muội đi cầu phúc.” Vân Mộ Hàn nói.

Mặt Vân Thiển Nguyệt đen một chút, Huyền ca không phải nói Dung Cảnh sẽ xử lý sao? Cái này là kết quả giúp nàng xử lý à? Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng nhăn thành một đoàn, mềm giọng, nói: “Không cần a! Ta chưa bao giờ tin thầy tướng số đấy. Vận mệnh của mình là nắm giữ ở trong tay mình . Ở đó mà tính tính ra mệnh số quản cái gì? Nếu gặp tai nạn hắn có thể phá giải cho ta sao?”

“Quẻ tượng của Linh Ẩn đại sư cùng ký văn không giống với thầy tướng số bình thường. Muội đến đó nhờ tính một chút cũng không sao.” Vân Mộ Hàn vẫn kiên trì y nguyên như cũ, đi tới kéo Vân Thiển Nguyệt, “Đi thôi! Linh Ẩn đại sư là cao tăng, có ta ở đây, không sợ đem muộilàm gì đâu!”

“Vậy cũng không được!” Vân Thiển Nguyệt né tránh tay của hắn, lắc đầu.

“Không đi cũng phải đi!” Vân Mộ Hàn tay vòng vo một đường cong kỳ dị mà chụp vào cánh tay né tránh của nàng .

Vân Thiển Nguyệt rõ ràng đã phòng bị, nhưng còn không có nhanh kịp tốc độ Vân Mộ Hàn , cuối cùng không thể né tránh, nàng không khỏi oán hận. Nếu ở thế giới kia mà nói người bình thường đừng mơ tưởng bắt được nàng, hôm nay đến nơi đây nàng thực trở thành dê đợi làm thịt rồi. Đi ra ngoài đều gặp một người so với nàng còn thuộc loại trâu bò hơn. Nàng trừng mắt Vân Mộ Hàn, “Ngươi là anh trai ta sao?”

“Muội có thể đi hỏi một chút gia gia cùng phụ vương ta phải có phải là ca ca muội. Ta cũng không muốn có muội muội như muội vậy quần là áo lượt không nghe lời” Vân Mộ Hàn kéo Vân Thiển Nguyệt đi.

Vân Thiển Nguyệt vùng vẫy mà không thoát được, không khỏi tức giận mà quay đầu lại nhìn về phía sân nhỏ của Dung Cảnh. Nếu không phải bởi vì lời nói giúp nàng xử lý vừa rồi của tên lòng dạ hiểm độc kia, nàng sao có thể không nghĩ biện pháp né tránh Vân Mộ Hàn chứ, còn hết lần này tới lần khác để mình đụng phải hắn.Đúng là xuất sư bất lợi ah!

Thải Liên, Thính Vũ,Thính Tuyết trong nội tâm khẽ vì Vân Thiển Nguyệt cao hứng, có thể được Linh Ẩn đại sư xem một quẻ, bao nhiêu người cầu còn không được, các nàng không rõ tiểu thư vì sao như thế phản cảm! Hiện tại vừa vặn có thế tử ở đây, các nàng cũng có thể theo đi nghe một chút.

Vừa đi vài bước, thì một tỳ nữ vội vàng chạy tới, từ xa hô lớn, “Vân thế tử, ngài mau đi xem một chút công chúa nhà của ta, công chúa nhà của ta chẳng biết tại sao đột nhiên bất tỉnh nhân sự…”

Vân Thiển Nguyệt lập tức vui vẻ, Thanh Uyển công chúa bất tỉnh nhân sự thật là đúng lúc ah!

Vân Mộ Hàn dừng bước, đợi tỳ nữ kia đến gần, liền nhíu mày hỏi, “Tại sao lại bất tỉnh nhân sự?”

“Nô tỳ cũng không rõ ràng lắm, công chúa ăn xong bữa tối vẫn một mực rất tốt, vừa mới rồi rõ ràng còn đang đọc sách, không biết vì sao đột nhiên té xỉu rồi, nô tỳ gọi mấy lần đều bất tỉnh, ngài mau đi xem một chút a! Công chúa nếu có cái không hay xảy ra…”

“Đúng vậy, nàng chính là công chúa Hoàng Thượng sủng ái nhất, lại ủy thác cho ca ca chăm sóc, vạn nhất xuất hiện sự tình gì sẽ không tiện hướng Hoàng thượng giao phó đó.” Vân Thiển Nguyệt lập tức thúc giục Vân Mộ Hàn, so với tỳ nữ kia còn gấp hơn.

Vân Mộ Hàn bất đắc dĩ mà buông lỏng tay ra, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Vậy muội đi cầu phúc trước a! Ta đi xem công chúa rốt cuộc xảy ra chuyện gì, đợi sau khi trở về lại cùng muội đi chỗ Linh Ẩn đại sư.”

“Tốt, mau đi đi!” Vân Thiển Nguyệt lúc này đồng ý vô cùng thoải mái. Chỉ cần chạy nhanh đưa cái ôn thần này đi là được. Hắn còn muốn quay lại bắt lấy nàng thì khó như lên trời rồi!

“Đi, ta đi xem công chúa!” Vân Mộ Hàn vừa nói với tiểu tỳ nữ xong, mủi chân điểm nhẹ, thi triển khinh công hướng chỗ ở Nam Viện của công chúa mà đi.

Cái kia tiểu tỳ nữ kia lập tức theo đường cũ chạy về.

“Ha ha, rốt cục không cần đi nơi Linh Ẩn thần côn đó. Đi thôi, chúng ta đi cầu phúc!” Vân Thiển Nguyệt cười nói với Thải Liên, Thính Vũ, Thính Tuyết ba người đang từ sau lưng đi đến.

Ba người Thải Liên mặc dù có chút thất vọng, nhưng vẫn tranh thủ thời gian đuổi kịp Vân Thiển Nguyệt, đi được vài bước, Thải Liên nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, Thanh Uyển công chúa như thế nào sẽ vô duyên vô cớ té xỉu bất tỉnh nhân sự? Có phải là đã xảy ra chuyện gì hay không vậy?”

“Ai biết, bất kể nàng làm gì. Cũng không liên quan đến chúng.” Vân Thiển Nguyệt chẳng muốn tìm tòi nghiên cứu thêm.

Thải Liên ngậm miệng.

Bốn người hướng Nam Sơn mà đi.

Hôm nay chính là tiết cầu phúc, đến Linh Đài Tự lần này phần lớn cũng đều là đại quý nhân. Cho nên ban đêm ở Hương Tuyền sơn cũng có ngọn đèn dầu, hai bên đường đều treo đèn lồng. Ngẫu nhiên gặp được ba tăng nhân trực đêm, cũng cung kính mà tránh đường.

Bốn người một đường một mạch vô sự đi tới cửa Nam Sơn cầu phúc.

Vân Thiển Nguyệt từ xa nhìn thấy có một gốc cây ước chừng bốn năm người ôm mới hết đứng sững ở Nam Sơn môn. Trên cây treo lụa đỏ, túi thơm, dây màu, thậm chí có rất nhiều đồ vật nhỏ, đủ loại, cơ hồ là đè gãy nhánh cây. Đem đại thụ trang trí được cực kỳ hoa lệ. Đập vào mắt nhìn thì giống như cây thông Nô-en , chỉ có điều là cây thông Nô-en này rất lớn mà thôi.

Vân Thiển Nguyệt cảm thấy cái cây này chẳng khác gì con ngựa kia của nàng, đều là cực kỳ đáng thương đấy, thở dài: “Cái cây đáng thương! Thật sự là vất vả, nó chịu tải bao nhiêu nguyện vọng con người , chẳng lẽ đều có thể thỏa mãn hết sao? Mặc dù đều có thể thỏa mãn, chẳng lẽ không phiền lụy à?”

“Tiểu thư, ngài nói cái gì đó!” Thải Liên lập tức thò tay che miệng Vân Thiển Nguyệt , “Cái cây cầu phúc có linh tính đấy, ngài bình thường hồ ngôn loạn ngữ thì cũng thôi đi, hôm nay không thể có ngữ điệu bất kính, phải thành tâm cầu phúc, mới có thể linh nghiệm.”

“Được, ta đã biết.” Vân Thiển Nguyệt đẩy tay Thải Liên ra.

“Tiểu thư, đây là ruy băng nô tỳ chuẩn bị cho ngài, ngài cầm nó đối với cây cầu phúc yên lặng cầu nguyện, sau đó đem nó buộc tại trên cây cầu phúc, cây cầu phúc nhất định sẽ phù hộ nguyện vọng của ngài linh nghiệm đấy.” Thải Liên đem ba đầu ruybăng đưa cho Vân Thiển Nguyệt, lại nói: “Nô tỳ chuẩn bị cho tiểu thư ba cái, nếu ngài cầu không đủ ở chỗ ta còn có rất nhiều ruybăng.”

Thải Liên vừa nói, một bên đem ruy băng phân cho Thính Vũ, Thính Tuyết , mỗi người trong tay đều cầm vài đầu ruybăng.

“Đã đủ rồi!” Vân Thiển Nguyệt có chút im lặng. Nghĩ đến các nàng có bao nhiêu nguyện vọng thế? Nguyện vọng nhiều không quan trọng, nhưng là cái cây cầu nguyện này nếu đều nhận lời thì không phải mệt chết sao?

“Tiểu thư, bắt đầu đi!” Thải Liên đối với cây cầu phúc chắp tay trước ngực.

Thính Vũ, Thính Tuyết cũng đối với cây cầu phúc chắp tay trước ngực như vậy.

“Ừ!” Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, thấy ba người thần sắc đều cực kỳ chân thành. Cũng học theo nghe theo.

“Nguyên lai Nguyệt tỷ tỷ cũng tới cầu phúc ở đây. Ta nói hôm nay cây cầu phúc nhìn xa xa làm sao lại có ánh sáng hoa lượn lờ thế!” giọng nói quen thuộc của Ngọc Ngưng vang lên, trước sau đều ôn nhu như nước. Giống như hôm qua căn bản là không có phát sinh qua.

Vân Thiển Nguyệt theo tiếng nói quay đầu, chỉ thấy Ngọc Ngưng do hai cái tỳ nữ cùng đi chậm rãi bước tới, trong tay cũng cầm đeo ruybăng giống hệt của nàng. Ngoại trừ đeo ruybăng bên ngoài còn có một hầu bao đồng tâm, thập phần tinh xảo, từ ngọn đèn chiếu rọi xuống nhìn thấy, tay nghề thêu cũng là số một. Bên trên Hầu bao vẽ một cây tịnh đế liên. Tịnh đế liên là màu trắng. Mà nàng một thân quần áo thanh lịch, nhẹ nhàng bước liên tục, từng bước như đóa hoa sen, như tiên nữ ban đêm.

Vân Thiển Nguyệt nghĩ đến nữ nhân này trải qua sự tình hôm qua mà còn có thể đối với nàng nói nói cười cười, thật sự là có bản lĩnh! Trong nội tâm nàng liếc mắt, người ta hòa khí, nàng cũng không thể mặt lạnh, liền cười nhạt một tiếng, “Nguyên lai là Tần tiểu thư! Thật là đúng dịp!”

“Nguyệt tỷ tỷ chẳng lẽ còn lấy lời nói vô tâm hôm qua của muội muội sao? Muội muội hôm nay vốn là đi đến chỗ người đó bồi tội, nhưng tỷ tỷ say mèm nằm trên giường không dậy nổi, cho nên muốn tìm thời gian tạ tội cùng tỷ tỷ cũng không có. Đúng lúc hiện tại gặp được, cũng coi như theo ý của ta, lại không nghĩ Nguyệt tỷ tỷ cùng ta xa lạ như thế, cái này bảo Ngọc Ngưng nên làm thế nào mới tốt đây” Ngọc Ngưng thanh âm ôn nhu, nhìn xem Vân Thiển Nguyệt, một phen nói đến thống khổ như thế.

Vân Thiển Nguyệt nhìn Ngọc Ngưng, nhìn vẻ mặt cùng ngữ khí của nàng ta tựa hồ bị nhiều ủy khuất. Nàng trầm mặc không nói.

“Thiển Nguyệt tiểu thư, ngài tha thứ cho tiểu thư nhà ta a! Hôm qua tiểu thư nhà ta trở về rất buồn, cơm cũng không ăn, một đêm không ngủ, rất là tự trách, hôm nay sáng sớm đã đi sân nhỏ của ngài tạ tội cùng ngày, nhưng không có gặp người, trở về lại khó chịu đến nay, hiện tại thật vất vả mới thấy ngài, nếu ngài không chịu tha thứ cho tiểu thư nhà ta, nàng nhất định sẽ thương tâm chết mất …” một tỳ nữ sau lưng Ngọc Ngưng lập tức đối với Vân Thiển Nguyệt khuyên nhủ.

“Đúng vậy a, tiểu thư nhà ta vốn xem Thiển Nguyệt tiểu thư như tỷ tỷ tuột, trước kia Thiển Nguyệt tiểu thư bị người khi dễ đều là tiểu thư nhà ta giúp đỡ, sao ngài có thể bởi vì câu nói vô tình mà không bao giờ để ý tới tiểu thư nhà ta nữa” tỳ nữ khác của Ngọc Ngưng cũng lập tức nói.

“Nguyệt tỷ tỷ…” Ngọc Ngưng càng cúi đầu xuống, mắt rưng rưng mà nhìn Vân Thiển Nguyệt.

A, giống như nàng đã trở thành kẻ khi dễ người bất cận nhân tình rồi! Vân Thiển Nguyệt vẫn trầm mặc như trước.

“Tiểu thư?” Thải Liên thấy Vân Thiển Nguyệt không nói, nhẹ giọng nhắc nhở. Ngọc Ngưng tiểu thư hôm nay vội vàng đến bồi tội rồi, có phải là tiểu thư nên đại nhân đại lượng hay không? Ngọc Ngưng tiểu thư kỳ thật đối với tiểu thư cũng không tệ. Nếu không chịu tha thứ cho Ngọc Ngưng tiểu thư thì…, giống như tiểu thư bụng dạ hẹp hòi.

“Chẳng lẽ Nguyệt tỷ tỷ thật sự không thể tha thứ Ngọc Ngưng sao?” Ngọc ngưng gục đầu xuống, thanh âm cực thấp.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên cười cười, xoay người nhiệt tình mà đi bắt cánh tay Ngọc Ngưng , “Làm sao có chứ? Ngươi còn không biết ta sao? Ta vô cùng không có tim không có phổi, như Dung Linh Lan và Lãnh Sơ Li khi dễ ta như vậy, ta hiện tại đều không để ý, làm sao lại để ý một câu nói của ngươi đây. Ngày hôm qua lời nói lạnh nhạt kia bất quá đều là để cho thái tử điện hạ xem mà thôi. Ai kêu ngươi nói lời không đúng lúc?”

“Thật sự? Tỷ tỷ thực không trách ta?” Ngọc Ngưng lập tức vui vẻ.

“Không trách!” Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, cười đến bộ dạng quả nhiên là không có tim không có phổi, đối với Ngọc Ngưng nói: “Ngươi một đại mỹ nhân như vậy, lại đối với ta tốt, ta làm sao trách ngươi chứ. Ta cùng những tỷ muội trong nhà không thân nhau, ở kinh thành chỉ có ngươi tốt với ta, ngoài ra cũng không có một cái hảo tỷ muội tri tâm khác. Tuy nhiều lúc có giận dỗi chút ít, nhưng ngẫm lại ngươi nói cũng đúng, dù sao thân phận ta đã thế, ngươi không nói tự nhiên cũng có người nói thôi. Ta giận qua rồi thì thôi. Nếu là mỗi ngày đều giận như vậy, còn không đem ta tức chết sao? Ngươi cũng không cần bận tâm nữa, ta thật không có trách ngươi.”

“Nguyệt tỷ tỷ thật tốt, làm hại muội muội từ hôm qua vẫn một mực băn khoăn ở trong lòng. Chỉ cần Nguyệt tỷ tỷ không thật sự trách tội ta là tốt rồi, ta hiện tại có thể yên tâm.” Ngọc Ngưng nín khóc mà cười.

“Được rồi, nói không trách là không trách, ngươi đừng buồn nữa.” Vân Thiển Nguyệt buông cánh tay lôi kéo của nàng ra, cười nhìn xem ruybăng cùng túi thơm trong tay nàng hỏi, “Muội muội cũng tới cầu nguyện sao? Cái tịnh đế liên thêu được thật đẹp, xem ra muội muội là tới cầu duyên rồi hả?”

Ngọc Ngưng kiều nhan đỏ lên, oán trách nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấp giọng nói: “Chẳng lẽ tỷ tỷ không phải?”

“Ta à… Chỉ cầu có ăn ngủ ngon, an nhàn không lo là được.” Vân Thiển Nguyệt nhìn xem cây cầu phúc cười nói.

“Tỷ tỷ so với ta còn lớn hơn một tuổi, làm sao có thể không cầu duyên chứ? Nữ tử cả đời này quan trọng nhất là phó thác cho một phu quân. Nghe nói cái cây cầu phúc rất linh đấy, tỷ tỷ cũng cầu một cái đi. Bất quá thân phận của ngươi tôn quý, không cầu duyên cũng sẽ không kém đâu.” Ngọc Ngưng nói.

“Thân phận của ngươi cũng không đồng dạng? Đường đường thiên kim phủ Thừa Tướng dân chúng bình dân nào dám cưới đây?” Vân Thiển Nguyệt cười.

“Vậy cũng phải gả cho người có ý mới được!” Ngọc Ngưng sắc mặt có chút ảm đạm, nắm chặc tịnh đế liên trong tay, lập tức lại cười cười, “Bất quá ta tin tưởng ông trời cũng hiểu rõ một lòng say mê của ta, chắc không để ta uổng công vô ích. Cũng hi vọng tỷ tỷ có thể gả được như ý.”

Vân Thiển Nguyệt nhìn lướt qua tịnh đế liên trong tay nàng, nghĩ đến mùi thơm giống như liên như tuyết trên người Dung Cảnh kia, khóe miệng hơi nhếch lên, từ chối cho ý kiến, bộ dạng không sao cả mà nói: “Cứ hy vọng đi! Chuyện tương lai ai biết được! Có được là hạnh phúc của ta, không có được thì đó là vận mệnh của ta (*)”

Ngọc Ngưng khẽ giật mình, “Tỷ tỷ?”

“Tốt một câu có được là hạnh phúc của ta, không có được thì đó là vận mệnh của ta. Xem ra Vân thế tử cũng không có uổng phí nửa tháng dạy bảo Nguyệt muội muội biết chữ, những lời này thật đúng có thể làm cho người ta phải lĩnh ngộ chân lý trong đó.” giọng quen thuộc Dạ Thiên Khuynh bỗng nhiên vang lên, lớn tiếng khen ngợi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play