Tần Ngọc Ngưng, Dung Linh Lan, Lãnh Sơ Li ba người đều sửng sốt, không nghĩ tới Vân Mộ Hàn cứ như vậy mà mang theo Vân Thiển Nguyệt đi. Ba người nhất tề nhìn về phía Thanh Uyển công chúa, chỉ thấy Thanh Uyển công chúa vẻ mặt khó chịu nhìn về hướng Vân mộ Hàn vừa rời đi.

Tần Ngọc Ngưng thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Dung Cảnh. Thấy Nguyệt Nha Bạch cẩm bào nửa điểm nhăn cũng không, trong bụng khẽ thở phào nhẹ nhỏm, rồi lại vì mình quá nhạy cảm mà ảo não, Cảnh thế tử đâu phải là cái loại người không quân tử này ? Hắn đối với Vân Thiển Nguyệt khác biệt là có nguyên nhân, không phải nhất định là bởi vì thích Thiển Nguyệt. Vừa nghĩ như thế, trong lòng kiên định hơn rất nhiều.

Ánh mắt Dung Linh Lan cùng Lãnh Sơ Li lại đồng thời rơi vào trên người Nam Lương thái tử Nam Lăng Duệ, thấy người kia nhẹ lay động cây quạt, tuấn mỹ tuyệt luân, phong lưu vô cùng, trong lúc nhất thời tầm mắt dời không ra khỏi người hắn. Các nàng chưa bao giờ biết Nam Lương thái tử lại anh tuấn phong lưu đến thế, cùng Dạ Thiên Khuynh tôn quý thâm trầm hoàn toàn khác biệt.

“Cảnh thế tử, sao không giới thiệu một chút tên họ các vị tiểu thư này ?” Nam Lăng Duệ một cước giẫm phải bàn đá, một cước chỉa xuống đất, một tay ôm trán, một tay quạt giấy, muốn bao nhiêu phong lưu, thì có bấy nhiêu phong lưu.

“Tên họ thực ở khuê trung không thể cho biết. Bất quá thân phận của các nàng nói một chút cũng không sao.” Dung Cảnh nhàn nhạt quét bốn nàng một cái, nhất nhất giới thiệu nói: “Đây là Thanh Uyển công chúa, đây là Tần tiểu thư phủ Thừa Tướng, đây là tiểu quận chúa của Hiếu phủ thân vương, đây là muội muội con của Nhị thúc ta.” Dứt lời, đối với bốn nàng giới thiệu nói: “Vị này là Nam Lương thái tử!”

“Thì ra thân phận đều là phi phàm! Bổn điện hạ hôm nay có may mắn không chỉ có gặp được Cảnh thế tử cùng thế tử Vân Vương Phủ cùng với Thiển Nguyệt tiểu thư, còn có may mắn nhìn thấy công chúa hoàng thượng sủng ái nhất và Thiên hạ đệ nhất mỹ nhân cùng với đệ nhất tài nữ danh xưng là Tần tiểu thư, tiểu quận chúa Hiếu phủ thân vương cùng muội muội của Cảnh thế tử đều là nghiêng nước nghiêng thành. Nam Lăng Duệ đi chuyến này không uổng!” Nam Lăng Duệ theo sự chỉ dẫn của Dung Cảnh , mâu quang quét qua bốn nàng, cười đến hào phóng.

Dung Linh Lan cùng Lãnh Sơ Li vội vàng thu hồi tầm mắt, gương mặt nhuộm đỏ. Nhất tề hướng về phía Nam Lăng Duệ thi lễ, “Ra mắt Nam Lương thái tử!”

“Hai vị tiểu thư xinh đẹp như tiên, không cần hành lễ!” Nam Lăng Duệ cười nói. Thân thể không chuyển động.

“Ra mắt Nam Lương thái tử!” Tần Ngọc Ngưng quy củ hướng về phía Nam Lăng Duệ thi lễ tiêu chuẩn của đại gia khuê tú lễ. Không thấy nửa điểm tâm tình.

“Tần tiểu thư quả nhiên danh bất hư truyền!” Nam Lăng Duệ đưa mắt nhìn Ngọc Ngưng một cái, cười nói.

“Thì ra là phụ hoàng nói Nam Lương duệ thái tử cũng sẽ đến Linh Đài tự, quả đúng như vậy. Thanh Uyển hữu lễ!” Thanh Uyển công chúa thu hồi tầm mắt từ phương hướng Vân Mộ Hàn rời đi, vẻ ảm đạm mất đi, thay vào đó là vẻ tôn quý hào phóng .

” Ngô Hoàng Thiên Thánh có công chúa vô số, nhưng cứ nghe hết lần này tới lần khác tự mình nói thương yêu nhất là Thanh Uyển công chúa. Hôm nay vừa thấy, công chúa quả nhiên có chỗ hơn người.” Nam Lăng Duệ thu chiết phiến, để chân xuống, thay đổi tư thế.

“Ngày mai là ngày cuối cùng của lễ cầu phúc, Duệ thái tử là lưu lại mấy ngày, hay là lập tức về?” Thanh Uyển hỏi thăm.

“Ta có thể tới đây tham gia tắm rửa phật âm là thánh Ân của Ngô Hoàng Thiên thánh , tại sao có thể đi qua cửa nhà mà không vào chứ? Tất nhiên sẽ lưu lại mấy ngày, bái kiến Thiên Thánh Ngô Hoàng một lần nữa.” Nam Lăng Duệ nói.

Thanh Uyển công chúa gật đầu, không nói nữa .

“Nếu Duệ thái tử còn muốn ở Thiên Thánh lưu lại mấy ngày, cũng còn nhiều thời gian để tâm tình. Ngày hôm nay sắc trời không còn sớm. Chúng ta xuống núi thôi!” Dung Cảnh đối với mấy người nói.

“Không sai! Có câu nói lên núi dễ dàng xuống núi khó khăn. Công chúa và các vị tiểu thư cũng phải cẩn thận đường trơn!” Nam Lăng Duệ đứng lên, chiết phiến mở ra, mỉm cười đối với Dung Cảnh thi lễ, “Cảnh thế tử xin mời!”

“Duệ thái tử xin mời!” Dung Cảnh nhàn nhạt phẩy tay áo một cái.

Hai người đồng thời hướng dưới chân núi đi tới.

Thanh Uyển công chúa, Tần Ngọc Ngưng, Dung Linh Lan, Lãnh Sơ Li bốn người liếc mắt nhìn, nhất tề đuổi theo. Nhưng dù sao cũng là bốn cô nương quần áo tới đưa tay cơm tới há mồm, chưa từng đi bộ đường xa như vậy. Trong lúc nhất thời chỉ nghe nhất suýt xoa một tiếng, khuôn mặt thống khổ.

Dung Cảnh làm như không nghe thấy, tiếp tục đi về phía trước.

Nam Lăng duệ quay đầu lại nhìn thoáng qua, ánh mắt rơi vào trên chân bốn người , hắn cười một tiếng, lên tiếng hỏi thăm, “ Các nàng đau chân đi không được sao? Thị vệ tùy thân của ta vừa lúc có bốn người, có thể giúp một tay, không biết các nàng thấy sao?”

“Không cần! Ta tự đi!” Thanh Uyển công chúa lắc đầu trước.

Tần Ngọc Nhưng đem ánh mắt sâu kín nhìn Dung Cảnh phía trước làm như không nghe thấy nhẹ nhàng chậm chạp mà đi , cắn răng, “Đa tạ ý tốt của Duệ thái tử , ta cũng có thể tự mình đi!”

Dung Linh Lan cùng Lãnh Sơ Li vốn là vui mừng, nhưng thấy Thanh uyển cùng Tần Ngọc Ngưng cự tuyệt thì có chút ảo não, nhưng ngay sau đó vừa nghĩ lại các nàng là nữ nhi chưa gả, nếu để cho thị vệ Duệ thái tử giúp xuống núi thì có phần thất lễ, nhất thời bỏ đi ý niệm trong đầu, cũng nhất tề dịu dàng nói: ” Ý tốt của Duệ thái tử chúng ta xin nhận, chúng ta cũng có thể đi!”

“Ừ, vậy cũng được, ta là quá lo lắng rồi!” Nam Lăng Duệ quay người lại, tiếp tục hướng về trước mà đi.

Không tiếp tục trò chuyện, trong lúc nhất thời chỉ nghe tiếng bước chân hoặc nhẹ nhàng hoặc trầm trọng .

Sau nửa canh giờ, rốt cục cũng xuống Nam Sơn.

Thanh Uyển công chúa, Tần Ngọc Ngưng, Dung linh Lan, Lãnh Sơ Li đều đã đi không nổi, khuôn mặt nhỏ nhắn của mọi người đều trắng bệch, cũng không giữ lễ nghi ngã ngồi ở trên tảng đá, tóc mây nghiêng, trâm gài tóc lệch, đổ mồ hôi liên tục, có chút chật vật.

“Bốn vị xem ra đều đi không nổi, phải làm thế nào cho tốt đây?” Nam Lăng Duệ thưởng thức cảnh xuân tóc mây rời rạc trước mắt, mĩ cảnh thân thể mềm mại yếu ớt , đối với Dung Cảnh cười hỏi.

“Huyền Ca! Đi nói thiếp thân tỳ nữ bên người các nàng đưa bọn họ trở về!” Dung Cảnh phân phó một câu.

“Dạ!” Huyền Ca không lộ diện, đáp một tiếng.

“Thị vệ bên người Cảnh thế tử võ công thật cao thâm, trong thiên hạ có thể vượt qua người này sợ là le que không có mấy. Bổn thái tử bội phục !” Nam Lăng Duệ theo phương hướng Huyền Ca truyền tiếng nói đến mà nhìn thoáng qua.

” Bốn thị vệ bên cạnh thái tử cũng mấy ai sánh được.” Dung Cảnh cười nhạt, hỏi: “Không biết Duệ thái tử có bận việc gì không ? Có thể thay thế Dung Cảnh ở nơi này chốc lát, chờ thiếp thân tỳ nữ của công chúa và ba vị tiểu thư đến thì giúp ta nghêng đón các nàng rời đi.”

“Cảnh thế tử có chuyện gì mà vội vã như thế?” Nam Lăng Duệ cười hỏi.

“ Một vò hoa lan ủ mười năm trước Dung Cảnh cùng Linh Ẩn đại sư cùng chôn dấu, tự nhiên phải cầm đi tặng cho Linh Ẩn đại sư. Mới vừa trên núi không tiếp tục uống rượu được, cũng chưa được uống cùng Duệ thái tử, giờ đến chỗ Linh Ẩn đại sư để uống một chén.” Dung Cảnh chỉ vào rượu trong hũ, đối với Nam Lăng duệ nói.

“Mười năm trước được Linh ẩn đại sư dùng nửa cây Thiên Sơn tuyết liên cứu bổn điện hạ một mạng, hôm nay đến Linh Đài Tự gặp phải Linh Ẩn đại sư, cũng muốn quấy rầy một phen .” Nam Lăng Duệ ha ha cười một tiếng, “Tốt, Cảnh thế tử cứ đi trước đi ! Các nàng cứ giao cho ta, ta sẽ cam đoan bảo vệ không có việc gì. Ngươi có thể yên tâm!”

” Dung Cảnh xin cảm ơn !” Dung Cảnh xoay người, trước rời đi.

Thân ảnh Nam Lăng Duệ thấy Dung Cảnh đi xa, quay đầu hướng bốn người cười hỏi: “Không biết công chúa và ba vị tiểu thư biết chơi cái gì ? Chúng ta ở chỗ này chờ đợi sẽ rất nhàm chán, tự nhiên muốn tìm chút việc vui . Các ngươi có biết đổ súc xắc không? biết đánh mã điếu không? Có chơi trường long khúc khúc không? Hay là chơi mèo bắt chuột“

Bốn người nhất tề lắc đầu, những điều này chỉ có những người hạ lưu không đàng hoàng mới chơi , các nàng làm sao có thể biết chơi ?

“A? Không biết à ! Vậy các ngươi biết chơi cái gì?” Nam Lăng Duệ ngồi xổm người xuống hỏi thăm.

“Chúng ta có cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú đối đáp văn chương!” Dung Đinh Lan nói.

“Cái đó không có ý nghĩa, ta nói chính là chơi, không phải là phẩm học.” Nam Lăng Duệ lập tức phản đối.

“Ta biết chơi đá cầu!” Lãnh Sơ Li lập tức nói.

“Đó là trò chơi của nữ nhân, bổn điện hạ làm sao có thể chơi?” Nam Lăng Duệ lần nữa phản đối, ” Mà các ngươi bị đau chân, chẳng lẽ hôm nay có thể đứng đá cầu được sao ?” Lãnh Sơ Li lập tức ngừng miệng, bốn người nghe nhắc tới đây, liền cảm giác có một trận đau đớn truyền đến từ lòng bàn chân của hai chân.

“Còn muốn nghĩ, chẳng lẽ thú tiêu khiển bình thường mà các ngươi ũng không có? Thật không thú vị!” Nam Lăng Duệ nói.

“Chúng ta có chơi trò trốn tìm!” Thanh Uyển công chúa suy nghĩ một chút nói.

” Đó là trò chơi của trẻ con, bổn thái tử mấy tuổi rồi mà còn đùa được.” Nam Lăng Duệ lần nữa phản đối.

“Kia nếu không. . . . . . đoán đố chữ đi!” Tần Ngọc Ngưng do dự một chút nói.

“Tốn nhiều đầu óc! Không chơi!” Nam Lăng Duệ lắc đầu.

“Vậy rốt cuộc chơi cái gì?” Dung Linh Lan bực tức nói. Lời vừa ra khỏi miệng lập tức hối hận, nàng tại sao có thể vì tình thế cấp bách mà làm như thế trước mặt Nam Lương thái tử. Vội vàng sửa lại thấp giọng nói: “Thật xin lỗi Duệ thái tử, ta chỉ là . . . . .”

” Đừng lo, ngươi chẳng qua là nhanh mồm nhanh miệng mà thôi. Chúng ta nghĩ tiếp đi.” Nam Lăng Duệ không ngần ngại, phất tay cắt đứt lời nói của nàng, còn đối với nàng phóng ra vài tia tình ý.

Dung Linh Lan đỏ mặt lên, nhất thời trái tim đại động, nghĩ tới Dạ Thiên Khuynh chưa từng đối với nàng như vậy ? Hôm nay ngôn ngữ lại càng lãnh đạm. Quyết tâm muốn gả vào phủ thái tử bỗng nhiên dao động mấy phần. Nếu là có thể gả cho Duệ thái tử cũng tốt, nhìn người này phong lưu vô cùng, như thế dễ thân dễ nói chuyện, đích thị là người tốt chung đụng .

“Chơi diều!” Lãnh Sơ Li liếc mắt một cái thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Dung linh Lan thẹn thùng vô hạn, nhìn lại hướng Nam Lăng duệ phong lưu vô cùng , tâm tư cũng là khẽ nhúc nhích. Người này không chỉ có thân phận tôn quý, hơn nữa anh tuấn phong lưu, vừa tiếp xúc đã thấy tốt, mặc dù Nam Lương quốc vẫn cúi đầu trước Thiên Thánh xưng thần, nhưng hôm nay ngày càng cường đại, hoàng thượng đã không thể giống như trước mà đối đãi tùy ý đối với Nam Lương quốc, mọi việc gặp chuyện gì cũng phải nhìn ba phần cùng Nam Lương tính toán thương lượng, nghĩ lai, người này mặc dù tôn quý không kịp Cảnh thế tử, nhưng so với thái tử điện hạ cũng là không kém mấy phần .

“Nhưng là chân của các ngươi vẫn không thể động a! Đi tìm nơi nào có sẵn diều?” Nam Lăng Duệ tựa hồ đang suy tư.

“Chúng ta hôm nay quá mệt mỏi, đoán chừng cái gì cũng chơi không được. Hay là không nên chơi đi!” Thanh Uyển công chúa nhìn thoáng qua Dung linh Lan cùng Lãnh Sơ Li, nàng cùng các nàng từ nhỏ lớn lên, hai người kia một vẻ mặt hay nhất cử nhất động thì nàng liền biết các nàng đang suy nghĩ gì. Nàng thấy vị thái tử này phong lưu thành tánh, Vân Mộ Hàn mặc dù lãnh đạm xa cách, nhưng so với hắn mạnh mẽ hơn nhiều. Thái tử hoàng huynh của nàng mặc dù thâm trầm, nhưng là không phải là hạng phong lưu , cùng với vị này có chút bất đồng.

“Công chúa nói đúng. Làm phiền Duệ thái tử hao tâm tổn trí suy nghĩ trò chơi cho chúng ta tìm thú vị, hôm nay chúng ta đi đứng không được, thật sự là không thể vui đùa. Duệ thái tử không cần phí tâm suy nghĩ nữa.” Tần Ngọc Ngưng cũng lập tức tiếp lời. Nàng cảm thấy vị này thái tử điện hạ tính tình thoạt nhìn cùng Nhiễm Tiểu vương gia có mấy phần giống nhau, cũng chơi thật khác người. Nhưng kì thực khác nhau rất lớn. Nhiễm Tiểu vương gia đối với nữ nhân cho tới bây giờ là một bộ dáng lỗ mũi hướng lên trời, mà vị Duệ thái tử thì cực kỳ thân cận dễ nói chuyện, nhưng nàng nhìn không thấu, có đôi khi càng là người dễ nói chuyện, thì càng làm cho người ta không đoán được hắn nghĩ cái gì, không đoán được gì mới là bản tính thật nhất của hắn.

“Ai, vậy cũng tốt! Bổn điện hạ theo các ngươi cùng nhau chờ !” Nam Lăng Duệ bỗng nhiên nhìn Ngọc Ngưng một cái, đem bộ dáng của nàng xem kỹ như âm thầm tự định giá , bỗng nhiên cười một tiếng, ngồi trên mặt đất, cũng không sợ một thân cẩm bào sạch sẽ dính bụi.

“Dù sao điện hạ cũng không rời khỏi đây ngay lập tức! Chờ ngày mai chúng ta cùng chơi.” Dung Linh Lan lập tức nói.

“Đúng vậy a, ngày mai hay hôm nay chơi cũng giống nhau. Hoặc là chờ điện hạ cùng chúng ta cùng nhau vào kinh rồi vui chơi ở nơi khác !” Lãnh Sơ Li cũng lập tức nói.

“Tốt! Vậy thì ngày khác chúng ta cùng chơi!” Nam Lăng Duệ gật đầu.

Mấy người đều không nói nữa ngồi dưới đất kiên nhẫn đợi chờ thiếp thân tỳ nữ riêng của mình đến đây. Mà Nam Lăng Duệ dùng sức quạt cây quạt , gió thổi vù vù.

Ước chừng hai nén hương sau, rốt cục có mấy tên tỳ nữ thở hổn hển chạy tới, gọi công chúa tiểu thư không ngừng, vội vàng đở bốn người dậy. Tỳ nữ bốn người đỡ các nàng đứng thẳng lên, hướng về phía Nam Lăng Duệ cáo từ.

Nam Lăng Duệ cười phất tay, “Công chúa và các vị tiểu thư đi đường cẩn thận, bổn điện hạ lần này đã hoàn thành nhiệm vụ bảo vệ mĩ nhân. Giờ đi tìm Linh Ẩn đại sư quấy rầy kiếm rượu uống.”

“Đa tạ Duệ thái tử, ngày khác nhất định bái tạ!” Lấy Thanh Uyển công chúa dẫn đầu nói một câu, mấy người đồng thời hướng chỗ ở mà đi. Dung Linh Lan cùng Lãnh Sơ Li chạy quay đầu lại nhìn Nam Lăng Duệ một cái, hai cặp mắt khẽ hàm chứa tình ý.

Nam Lăng Duệ đợi bọn bốn người đi xa, bỗng nhiên ha ha cười một tiếng, đối với mấy tên thị vệ phía sau nói: “Các ngươi nói Thiên Thánh có phải rất có ý nghĩa hay không? Các tiểu thư ở Thiên Thánh cũng có ý tứ!”

Trong đó một gã nam tử hơn ba mươi tuổi cười nói: “Thuộc hạ chưa từng thấy các tiểu thư có ý tứ, mà là thấy thái tử điện hạ chọc ghẹo vào phong lưu rồi!”

“Ha ha…” Nam Lăng Duệ đong đưa cây quạt lại cười to hai tiếng, giây lát, chốc lát, hắn “Xoạch~” một tiếng đem cây quạt khép lại, phong lưu phóng khoáng mà nói: “Người không phong lưu uổng thiếu niên! Bổn điện hạ lần này dù thế nào cũng không thể tay không trở về, nhất định phải mang theo mỹ nữ mà về mới là vui sướng.”

Nam tử kia không nói nữa, ba người còn lại đều gục đầu xuống.

“Hôm nay không có gặp tiểu thư Đức phủ thân vương, các ngươi nói xem muội muội của Dạ Khinh Nhiễm có thể tốt hơn một chút hay không ?” Nam Lăng Duệ suy tư một lát, giọng căm hận nói với mấy người họ: “Dạ Khinh Nhiễm chiếm nữ tử bổn điện hạ ngưỡng mộ trong lòng , bổn điện hạ dù thế nào cũng phải tìm trở lại mặt mũi, không bằng dẫn theo muội muội hắn trở về, các ngươi nói xem?”

“Vậy cũng phải đợi điện hạ thấy quận chúa của Đức phủ thân vương nhìn xem nàng kia có đáng giá được điện hạ mang về Nam Lương hay không ? Theo thuộc hạ thấy Vân Thiển Nguyệt của Vân vương phủ ngược lại so với những cô gái này đều thú vị.” Nam tử hơn ba mươi tuổi kia lại nói.

“Ah? Vân Thiển Nguyệt?” Nam Lăng Duệ khiêu mi.

“Không sai! Cảnh thế tử của Thiên thánh như núi cao kính ngưỡng, thiên hạ ai cũng chỉ nhìn qua bóng lưng hắn. Hôm nay những cô gái này kể cả Thanh Uyển công chúa và thiên hạ đệ nhất mỹ nhân phủ Thừa Tướng cùng với đệ nhất tài nữ Tần Ngọc Ngưng cũng không thể khiến Cảnh thế tử liếc mắt nhìn, mà Cảnh thế tử lại chỉ cần một mình cùng Vân Thiển Nguyệt trên núi đánh cờ thưởng rượu, điều này không khỏi làm cho người suy nghĩ sâu xa!” Người nọ lại nói: “Chẳng lẽ thật là Cảnh thế tử theo như lời đồn không có xem nàng làm người sao?”

“Ha ha, Dung Cảnh tổn hại người không nhả chữ thô tục. Nếu hắn đem một kẻ không xem là người cho cách hắn khoảng cách một xích(0,33m), như vậy chúng ta ngay cả một xích(0,33m) khoảng cách đều không thể tiếp cận hắn thì nên gọi tên gì? Chẳng phải là càng không phải người sao?” Nam Lăng Duệ cười to. Không chút nào bởi vì tự hạ mình mà tức giận.

“Cho nên nói, trên người Vân Thiển Nguyệt nhất định có chỗ khác biệt.” Người nọ khẳng định mà nói.

“ừ, ngươi nói đúng!” Nam Lăng Duệ gật gật đầu, cây hoa đào bỗng nhiên phát quang, quạt xếp trên tay gõ hai cái, cười nói: “Nếu nàng thực khác biệt mà nói…, muốn dẫn những nữ nhân khác trở lại Nam Lương có lẽ dễ dàng, nếu là mang nàng trở về sợ là khó như lên trời ah! Đừng nói Hoàng đế lão nhân của Thiên Thánh là một cửa ải gây khó dễ, cho dù không có trở ngại sợ là cửa ải của Vân vương phủ cũng gây khó dễ , mặc dù không có cửa ải trở ngại của Vân vương phủ thì đóng đoán chừng cửa ải của Dung Cảnh cũng chẳng dễ qua.”

“Điện hạ không thử thì làm sao biết?” Nam tử hơn ba mươi tuổi kia đến gần Nam Lăng Duệ, gần sát hắn bên tai thấp giọng nói: “Nghe nói Nhiễm Tiểu vương gia đối với Vân Thiển Nguyệt cũng không tầm thường đâu, ngày đó ở hoàng cung vì cứu nàng từ trong tay Dạ Thiên Khuynh mà suýt nữa cùng Dạ Thiên Khuynh máu nhuộm Quan Cảnh viên , hơn nữa hôm qua nghe nói tại Bắc Sơn nướng cá suýt nữa đem Hương Tuyền sơn đốt đi, ngoài Vân Thiển Nguyệt ra, còn có Nhiễm Tiểu vương gia.”

“Ah? Nói như vậy Dạ Khinh Nhiễm cũngđể ý nàng đúng không?” Nam Lăng Duệ cau mày.

“Xem ra là như vậy!” Nam tử hơn ba mươi tuổi kia nói.

“Ha ha…” Nam Lăng Duệ bỗng nhiên nở nụ cười, quạt xếp lúc mở lúc đóng, có chút thú vị mà nói: “Cái này đã có thú vị rồi, Vân Thiển Nguyệt có tài đức gì lại để cho Dung Cảnh và Dạ Khinh Nhiễm dùng ánh mắt khác để đối đãi thế? Chẳng lẽ nàng thật sự là không giống bình thường? Những đồn đãi bất quá bề ngoài? Chỉ là đáng tiếc, hôm nay nàng say, nếu không bổn điện hạ có thể biết một phen nữ tử quần là áo lượt đệ nhất trong truyền thuyết , nhìn xem nàng ngang ngược càn rỡ cỡ nào, những tiếng xấu đồn đại trước đây có phải là thật không?”

“Dù sao điện hạ cũng không phải một ngày hai ngày mà rời đi Thiên Thánh, có thể chậm rãi quan sát Vân Thiển Nguyệt .” Nam tử kia nói.

“Ừ, ngươi nói không sai!” Nam Lăng Duệ gật đầu, thò tay vỗ vỗ bả vai nam tử hơn ba mươi tuổi kia, ca ngợi nói: “Trương khải ah, bổn điện hạ may mắn đem ngươi làm mưu sĩ . Nếu không nhất định hôm nay hoa mắt mê loạn, không biết thực ngọc ở nơi nào ah!”

“Thái tử điện hạ kỳ thật cơ trí anh minh, bất quá nhất thời thú vị mà thôi, thuộc hạ cũng chỉ đề nghị một chút, không có tác dụng quá lớn, có thể giúp đỡ đến điện hạ là tốt rồi.” Nam tử gọi là Trương Khải lập tức cung kính mà cúi đầu. Không kém không thấp, không chút nào kể công, cũng không bởi vì Nam Lăng Duệ thân cận mà tự kiêu tự ngạo.

“Lúc này nếu có thể có thu hoạch trở về, bản thái tử chắc chắn hảo hảo thưởng cho ngươi!” Nam Lăng Duệ buông tay ra, bước đi thẳng về phía trước, “Đi , đi trước Đạt Ma đường lấy một chén rượu của Linh Ẩn đại sư uống, nhìn xem Dung Cảnh cùng Linh Ẩn đại sư ủ rượu đến cùng có phải thật ngon không? Làm sao lại để cho tiểu nha đầu kia uống một ly đã say!”

“Vâng!” Trương Khải cùng ba gã nam tử khác lập tức đuổi theo kịp.

Một đoàn người hướng Đạt Ma đường mà đi.

Mấy người sau khi rời đi, Dung Cảnh theo chỗ tối hiện ra thân ảnh, nhìn về phía Nam Lăng Duệ rời đi cười nhạt một tiếng.

“Thế tử, Duệ thái tử chú ý tới Thiển Nguyệt tiểu thư, chỉ sợ không ổn!” Huyền ca tàng hình so Dung Cảnh xa hơn một ít, hắn tuy công lực cao thâm, nhưng không kịp Dung Cảnh dùng đạt đến đại thành, không dám tiếp cận quá gần, Nam Lăng Duệ cùng bốn vị bên cạnh hắn hiển nhiên đều là cao thủ. Lúc này thấy mấy người đi xa, hắn đến gần sau lưng Dung Cảnh, lo lắng mà nói.

“Không ngại!” Dung Cảnh lơ đễnh mà lắc đầu, đối với Huyền ca phân phó nói: “Ngươi đi nói cho Linh Ẩn đại sư, Duệ thái tử muốn uống rượu, cứ để cho hắn uống đủ. Đem đàn rượu hoa lan ta vừa mới đưa đều thịnh tình khoản đãi Duệ thái tử a! Sau này ta sẽ cho Linh Ẩn đại sư một vò linh chi túy.”

“Vâng!” Huyền ca khóe miệng co giật, nghĩ đến một vò rượu hoa lan đều khoản đãi Duệ thái tử, như vậy Duệ thái tử chẳng phải là sẽ say trên mấy ngày sao? Hắn lập tức lên tiếng, thi triển khinh công hướng chỗ ở Linh Ẩn đại sư mà đi.

Dung Cảnh không dừng lại, nhẹ phẩy ống tay áo một cái bên trên một mảnh lá cây rơi xuống, rồi hướng về sân nhỏ sau núi đi đến.

Phía sau núi trong sân, Vân Thiển Nguyệt đã sớm bị Vân Mộ Hàn ném vào trên giường nằm ngáy o..o…. Bởi vì trên người nàng toàn mùi rượu, khiến cả gian phòng đều bay mùi rượu, đem Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ ba nha đầu không uống rượu cũng hun đến say khướt.

“Đi làm cho một chén súp tỉnh rượu ra, đem cái này bỏ vào.” Vân Mộ Hàn cũng không có lập tức đi, mà ngồi vào trên mặt ghế ở trước bàn, từ trong lòng móc ra một cái bình ngọc, đổ ra một viên dược hoàn màu đỏ đưa cho Thải Liên, phân phó nói.

“Vâng!” Thải Liên lập tức cầm dược hoàn đi xuống.

Thính Vũ, Thính Tuyết thấy Vân Mộ Hàn không có đi, bị mùi rượu hun đến mơ hồ mà đứng ở trong phòng.

“Các ngươi đi xuống đi! Ta ở chỗ này coi chừng nàng.” Vân Mộ Hàn đối với hai người phất tay.

“Vâng, thế tử!” Hai người lên tiếng, thật sự không chịu nổi mùi rượu tiêm nhiễm mà lui xuống.

Vân Mộ Hàn nhìn xem Vân Thiển Nguyệt, nàng bảo trì tư thế lúc bị hắn buông nằm ở trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng như khói, hô hấp nhẹ , lại để cho hắn nhớ tới Hải Đường sau cơn mưa, trong sự kiều diễm còn tràn ra hương thơm tươi mát. Môi mỏng không khỏi mím lại, dời ánh mắt, vì chính mình châm một ly trà.

Không bao lâu Thải Liên bưng súp tỉnh rượu trở về, đứng tại trước giường nhìn xem Vân Thiển Nguyệt bất tỉnh nhân sự không có đường nào, quay đầu xem Vân Mộ Hàn, “Thế tử, tiểu thư hôm nay say lắm, chỉ sợ là uống không được!”

“Rót hết!” Vân Mộ Hàn nói.

Thải Liên gật gật đầu, cầm khăn kê lót tại chỗ hàm Vân Thiển Nguyệt, bưng súp tỉnh rượu kề vào cánh môi dùng sức, thế nhưng miệng Vân Thiển Nguyệt đóng lại cực nhanh, nàng thử mấy lần đều không thành công, lần nữa nhìn về phía Vân Mộ Hàn.

Vân Mộ Hàn đứng dậy đi tới, thò tay nắm cằm Vân Thiển Nguyệt, có chút dùng sức, miệng nàng mở ra, Thải Liên lập tức đem súp tỉnh rượu đi đến bên trong rót. Vân Thiển Nguyệt bị ép vô ý thức mà nuốt. Một chén súp tỉnh rượu rốt cục cho Vân Thiển Nguyệt uống xong, Thải Liên thở dài một hơi, lau cái trán đổ mồ hôi nói: ” Là thế tử có biện pháp!”

Vân Mộ Hàn không nói, buông tay ra, bước đi ra ngoài.

Thải Liên sững sờ, “Thế tử không ngồi một lát sao?”

Vân Mộ Hàn phảng phất giống như không nghe thấy, đi ra cửa, lúc Thải Liên cho rằng hắn không có trả lời thì từ bên ngoài truyền đến tiếng nói, nhạt mà lạnh, “Sau khi nàng tỉnh lại nói cho nàng biết, về sau không cho uống rượu !”

“Vâng!” Thải Liên lên tiếng, lại nhìn thân ảnh Vân Mộ Hàn đã đi ra sân nhỏ.

Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên xoay người, nói thầm một câu gì, Thải Liên quay đầu lại cẩn thận đi nghe, thấy nàng không nói nữa. Thở dài, trước kia tiểu thư đối với người khác không thân cận, lại luôn gặp rắc rối, nàng cảm thấy tiểu thư không dễ hầu hạ, hôm nay tiểu thư đối đãi người thân gần, nhưng gây họa càng nhiều, sao nàng lại có cảm giác càng hầu hạ không dễ.

Thải Liên buông chén, đi tới dịch góc chăn cho Vân Thiển Nguyệt, thật sự cũng không chịu nổi mùi rượu trong phòng hun đến đau đầu, liền đóng cửa lại thối lui ra khỏi gian phòng.

Lúc này trong nội viện truyền đến thanh âm của Thính Tuyết, Thính Vũ , “Nô tỳ thỉnh an Cảnh thế tử!”

Thải Liên hướng cửa sân nhìn lại, chỉ thấy Dung Cảnh chậm rãi tiến vào sân nhỏ. Nàng cũng liền nghênh đón, khom người thi lễ, “Nô tỳ thỉnh an Cảnh thế tử!”

“Ừ!” Dung Cảnh gật gật đầu, bước chân không ngừng, hướng chủ phòng đi tới.

“Cảnh thế tử, tiểu thư vừa mới uống súp giải rượu thế tử nhà của ta cho , hiện tại vẫn còn say ngủ.” Thải Liên nghĩ đến Vân thế tử dù sao cũng là thế tử nhà mình, lại là huynh trưởng tiểu thư, tiến vào khuê phòng tiểu thư không có gì đáng ngại, nhưng Cảnh thế tử dù sao cũng là người ngoài . Tiến vào phòng tiểu thư khuê không hợp cấp bậc lễ nghĩa.

“Nàng uống là rượu hoa lan đặc chế, thuốc tỉnh rượu cùng súp tỉnh rượu bình thường không dùng được. Ta đi xem nàng!” Dung Cảnh không quay đầu lại, đối với Thải Liên giải thích, “Nếu không sợ là nàng say trên ba ngày.”

“Hả? Cảnh thế tử mau đi xem tiểu thư một chút a!” Thải Liên cả kinh, vội vàng đi qua mở cửa.

Cửa vừa mở ra, lại truyền đến một trận mùi rượu , có thể tưởng tượng rượu này tinh khiết cỡ nào.

Dung Cảnh thấy Thải Liên mở màn che ra đi vào, không có chút nào là khuê phòng của nữ tử.

Chỉ thấy Vân Thiển Nguyệt y nguyên như cũ say thành bùn nhão nằm ở trên giường, Thải Liên vừa mới đắp cho nàng cái chăn đã bị giật ra rồi, nàng vừa thấy lập tức lại đi qua đem chăn đắp lên cho nàng, bụm lấy cái mũi nhìn xem Dung Cảnh, nhịn không được phàn nàn, “Cảnh thế tử, rượu cũng quá mạnh rồi. Ngài như thế nào lại để cho tiểu thư uống cái rượu này !”

Nàng cùng Thính Vũ, Thính Tuyết ba người vốn đi theo đằng sau Vân Thiển Nguyệt cùng Dung Cảnh , nhưng đi đến chỗ giữa sườn núi thì thật sự đi không được rồi, lại nghĩ có Cảnh thế tử ở đó tiểu thư tất nhiên vô sự, cho nên mới nửa đường trở về, nhưng cỡ nào cũng không nghĩ ra tiểu thư lại uống say như chết trở về. So với hôm qua cùng Nhiễm Tiểu vương gia đến hậu sơn nướng cá suýt nữa đốt đi núi cũng không kém bao nhiêu.

“Là chính nàng muốn uống!” Dung Cảnh nhìn xem Vân Thiển Nguyệt, từ trong lòng lấy ra một viên dược không qua tay Thải Liên trực tiếp hướng bên miệng Vân Thiển Nguyệt .

Thải Liên lập tức nói: “Cảnh thế tử, tiểu thư say đến bất tỉnh nhân sự, không cho nàng đồ ăn được. Vừa mới rồi thế tử nhà của ta là véo lấy cái cằm tiểu thư mới đưa súp tỉnh rượu uống hết.”

“Không cần phiền toái như vậy!” Dung Cảnh lắc đầu, đối với Vân Thiển Nguyệt say ngủ bất tỉnh nói: “Cho ngươi thêm một viên Thiên Sơn tuyết liên ăn, muốn hay không?”

Lời còn chưa dứt, Vân Thiển Nguyệt đã hé miệng, đem ngón tay Dung Cảnh đang kẹp lấy viên thuốc nuốt vào.

Thải Liên cả kinh mở to hai mắt, há to mồm, vẻ mặt sùng bái mà nhìn xem Dung Cảnh, “Cảnh thế tử, ngài quả là thần tiên rồi!”

“Nàng là một con trùng tham ăn, có ăn ngon tự nhiên sẽ không bỏ qua.” Dung Cảnh cười nhạt một tiếng, dứt lời, quay người đi ra ngoài, phân phó nói: “Nàng ước chừng ngày mai sẽ tỉnh lại, ngươi ở tại chỗ này chiếu cố nàng a! Nhớ phải kéo chăn,mền vạn nhất bị trúng lạnh nhiễm phong hàn sẽ không tốt.”

“Vâng!” Thải Liên bụm lấy cái mũi, đầu cháng váng mà nghĩ đến sợ là kiên trì không đến ngày mai nàng cũng sẽ bị tiểu thư hun say.

Dung Cảnh đi tới cửa, quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy bộ dáng Thải Liên bụm lấy cái mũi khó chịu, hắn bỗng nhiên thở dài, lại trở về, “Được rồi, các ngươi chịu không được rượu, mà rượu này lại quá mạnh , các ngươi ở trong phòng sợ là hít mùi rượu cũng sẽ say trên nửa ngày, ngươi đi xuống đi! Ta cũng không có việc, ở chỗ này xem nàng .”

“Như vậy sao được? Làm sao có thể để cho Cảnh thế tử chiếu cố tiểu thư ? nô tỳ phải ởđây ! Nô tỳ ở được!” Thải Liên lập tức lắc đầu.

“Đi xuống đi! Làm không được cũng không cần thể hiện. Nàng sẽ không sao.” Dung Cảnh khoát khoát tay.

Thải Liên nghĩ cũng đúng, dù sao Cảnh thế tử là quân tử, quả quyết sẽ không đối với tiểu thư làm cái gì. Nàng cũng thật sự chịu không nổi mùi rượu này , hiện tại mơ mơ màng màng muốn ngủ, làm gì còn chiếu cố được ai chứ? Khom người đối với Dung Cảnh thi lễ, “Vậy thì phiền toái thế tử rồi, chúng nô tỳ ở bên ngoài trông coi, nếu có cái gì phân phó thế tử gọi nô tỳ một tiếng là được.”

“Tốt!” Dung Cảnh gật đầu.

Thải Liên bụm lấy cái mũi lui ra ngoài. Đi tới cửa vốn không muốn đóng cửa, lại nghĩ vạn nhất mở cửa có người đến chứng kiến Cảnh thế tử ở tại trong phòng tiểu thư sẽ không tốt. Nàng liền đóng cửa lại. Đối với Thính Tuyết, Thính Vũ khoát khoát tay, ba người vừa nói chuyện vừa đi.

Dung Cảnh hướng giường êm đi đến, mới vừa đi hai bước, thì Vân Thiển Nguyệt lại đem chăn giật ra rồi, hắn dừng bước trở lại nhìn xem nàng, thấy nàng không hề động nữa, lại trở về đắp lên cho nàng, tiếp tục quay người đi đến. Chỉ mới một bước, Vân Thiển Nguyệt lại đem chăn giật ra, hắn lần nữa dừng bước, trở lại nhìn xem nàng. Thấy nàng lúc này không chỉ đem chăn giật ra, cũng đem hai cái dây đeo cổ áo giật ra, lộ ra cái cổ mảnh khảnh, khuôn mặt nhỏ nhắn cùng cái cổ đều ửng đỏ. Hắn có chút nhíu mày.

Vân Thiển Nguyệt ngủ say sưa, không có chút cảm giác nào xuân quang tiết ra ngoài.

Dung Cảnh lại đi trở về trước giường, nhìn xem nàng, thò tay đem nàng cúc áo trên cổ cài vào, đem chăn kéo lên, không chút nào để ý ngón tay như ngọc đụng phải cái cổ da thịt trơn trượt nõn nà của nàng, cảnh cáo nói: “Ngươi còn đạp chăn cái nữa, từ nay về sau cũng đừng nghĩ mong ăn cá nướng phù dung nữa.”

Dứt lời, hắn quay người tiếp tục đi khỏi giường, lúc nàyđã thành công mà đi tới bên giường êm ngồi xuống. Vân Thiển Nguyệt quả nhiên không đạp loạn nữa. Hắn nhìn xem Vân Thiển Nguyệt, trên vẻ mặt ngủ say tựa hồ lộ ra chút ít ủy khuất và mếu máo, rất nghe lời , khóe miệng của hắn hơi câu, nở nụ cười thoáng qua, rồi đem thân thể tựa ở giường êm, nhắm mắt lại.

Trong phòng vắng lặng, mùi rượu vờn quanh.

Không biết qua bao lâu thời gian, thì bên ngoài truyền đến thanh âm Huyền ca nhìn có chút hả hê “Thế tử, Linh Ẩn đại sư nghe xong ngài nói đã đem một vò rượu hoa lan đều cho Duệ thái tử uống rồi, Duệ thái tử đã say mèm, được mấy người tùy tùng hắn mang xuống , đoán chừng không đến mười ngày nửa tháng thì không tỉnh nổi đâu.”

“Ừ!” Dung Cảnh lên tiếng.

“Mặt khác Tứ hoàng tử đang đi về hướng này, tựa hồ là đến tìm Thiển Nguyệt tiểu thư.” Huyền ca lại nói.

“Không cần để ý tới!” Dung Cảnh phân phó.

“Vâng!” Huyền ca không nói thêm lời nào, lui xuống.

Không bao lâu, quả nhiên bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Tứ hoàng tử tiến vào sân nhỏ.

Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ đang nói chuyện, nghe tiếng vừa thấy Tứ hoàng tử đi vào, Thải Liên run rẩy thân thể, có chút sợ ý, nhưng vẫn là lập tức ứng đi lên, chặn đứng bước chân Tứ hoàng tử , thi lễ một cái nói: “Nô tỳ thỉnh an Tứ hoàng tử !”

“Ừ, tiểu thư nhà ngươi đâu ? Trở về rồi sao?” Tứ hoàng tử hỏi.

“Tiểu thư nhà ta trở về rồi, nhưng uống rượu của Cảnh thế tử cho đã say mèm, hiện tại ngủ mê không tỉnh.” Thải Liên nhìn xem Dạ Thiên Dục, cách hắn hơi xa, tựa hồ nỗi sợ ngày ấy Tứ hoàng tử muốn tại hoàng cung định giết nàng vẫn còn sót lại, hỏi thăm, “Không biết Tứ hoàng tử tìm tiểu thư nhà ta có chuyện gì vậy? đợi tiểu thư tỉnh lại , nô tỳ có thể chuyển cáo cho Tứ hoàng tử.”

“Nàng say mèm ngủ mê không tỉnh?” Dạ Thiên Dục khẽ giật mình.

“Vâng!” Thải Liên gật đầu.

“Vì sao? Nàng không phải cùng Cảnh thế tử đi Nam Sơn xem quảng Ngọc Lan sao? Sao lại thành uống rượu?” Dạ Thiên Dục hỏi.

“Nô tỳ cũng không rõ lắm, nghe nói là một loại rượu cực mạnh, tiểu thư uống một ly liền bất tỉnh nhân sự rồi. Hôm nay thế tử nhà của ta vừa mới cho tiểu thư uống thuốc giải rượu cùng súp giải rượu. Hiện còn đang! Ước chừng ngày mai mới có thể tỉnh.” Thải Liên không có chút nào nói là Dung Cảnh đã tới mà còn đang ở trong phòng chưa rời khỏi.

“Như vậy ah, chỉ một ly mà say, tửu lượng nàng thật sự quá kém. Bổn hoàng tử bất quá chỉ muốn tìm nàng nói chuyện một lát thôi, nhưng đến rồi hai lần đều là bị sập cửa vào mặt, được rồi. Ngày mai sẽ nói sau.” Tứ hoàng tử nhìn về phía màn che đóng chặt, trong phòng có mùi rượu nồng truyền ra, nên hắn tin tưởng không nghi ngờ, câu nói vừa dứt, thì đã quay người đi ra. Vừa đi còn vừa nghĩ từ khi nào thì để gặp được nàng đã khó khăn như thế rồi?

Thải Liên thấy Dạ Thiên Dục đi rồi, thì thở dài một hơi, cũng quay người đi trở về.

Dạ Thiên Dục vừa đi không lâu sau, thái tử Dạ Thiên Khuynh chậm rãi mà đến.

Thải Liên nghĩ đến hôm nay là ngày gì thế, liên tiếp có người đến, nhưng đều là đại nhân vật. Nàng lần nữa đi ra nghênh tiếp, đối với Dạ Thiên Khuynh thi lễ, không có ý sợ như đối với Dạ Thiên Dục, bởi vì vị thái tử này trước kia đối với tiểu thư nhà mình chẳng thèm ngó tới, nên nàng cũng không cung kính lắm, “Nô tỳ thỉnh an thái tử điện hạ !”

“Ừ” Dạ Thiên Khuynh gật đầu, nhìn về phía cửa phòng đóng chặc hỏi: “Tiểu thư nhà ngươi còn chưa có trở lại?”

“Hồi thái tử điện hạ, tiểu thư từ Nam Sơn quay trở lại rồi!” Thải Liên nói.

“Ngươi đi bẩm báo, nói ta có lời nói với nàng.” Dạ Thiên Khuynh phân phó Thải Liên.

Thải Liên nghĩ đến nàng theo bên người tiểu thư hầu hạ nửa năm, đây là lần thứ nhất nhìn thấy thái tử điện hạ chủ động tìm tiểu thư nhà nàng nói chuyện, nhưng hôm nay tiểu thư say đến bất tỉnh nhân sự, còn có Cảnh thế tử ở trong đó, nàng tự nhiên không thể đem tiểu thư đánh thức, huống hồ tiểu thư đối với thái tử điện hạ thật sự đã tuyệt tâm, nếu như tiểu thư không say mà tỉnh dậy thì đoán chừng cũng sẽ nói không gặp. Nếu như trước kia nàng còn hoài nghi trong nội tâm tiểu thư vẫn chứa thái tử điện hạ như cũ, thì hôm nay bởi vì một câu của Ngọc Ngưng tiểu thư, tiểu thư lần nữa cùng thái tử điện hạ đoạn tuyệt quan hệ , tiểu thư đã thực sự rét lạnh lòng rồi. Nàng lập tức nói: “Hồi thái tử điện hạ, tiểu thư từ Nam Sơn trở về say mèm bất tỉnh nhân sự, hiện tại đang ngủ say. Nô tỳ không có biện pháp bẩm báo, kính xin điện hạ có lời gì nói đợi tiểu thư tỉnh lại rồi đến sau.”

“Nàng say mèm bất tỉnh nhân sự?” Dạ Thiên Khuynh mới phát hiện trong nội viện bay ra mùi rượu nồng đậm.

“Vâng!” Thải Liên gật đầu.

“Cảnh thế tử cho nàng uống rượu hả? là rượu gì? Nàng uống rất nhiều sao?” Dạ Thiên Khuynh lại hỏi.

“Nô tài chỉ biết là rượu hoa lan đặc chế, nghe nói là một loại rượu rất mạnh. Tiểu thư uống một ly đã say rồi.” Thải Liên quy củ trả lời.

“Ta vào xem nàng!” Dạ Thiên Khuynh gật đầu, vượt qua Thải Liên, bước vào trong .

Thải Liên cả kinh, một lần nữa ngăn Dạ Thiên Khuynh lại, vội vàng nói: “Thái tử điện hạ xin dừng bước, tiểu thư chỉ say rượu mà thôi, cũng không có gì đáng ngại . Huống chi thế tử nhà của ta cho tiểu thư ăn thuốc tỉnh rượu và súp giải rượu rồi, ngày mai sẽ tỉnh lại. Thái tử điện hạ vào khuê phòng tiểu thư có chút bất tiện.”

Dạ Thiên Khuynh dừng bước, nhíu mày, “Vân thế tử cho nàng giải rượu gì?”

“Cái này… Nô tỳ cũng không biết, thuốc giải rượu trong tay thế tử nhà của ta tất nhiên là tốt nhất . Thái tử điện hạ không cần bận tâm.” Thải Liên trả lời.

” Mùi rượu nồng đậm như vậy, ta lo lắng, hay là tiến vào thăm nàng một chút đi! Ngươi né tránh, ta cũng không phải người ngoài, mẫu hậu là cô cô của nàng, ta là biểu huynh. Giữa huynh muội làm gì có nhiều cố kỵ thế?” Dạ Thiên Khuynh vung tay lên, thấy Thải Liên còn muốn ngăn cản, thì mặt tối lại trầm giọng nói: “Lui ra!”

Thân thể Thải Liên run lên, lập tức lui về phía sau môt bước, “… Dạ!”

Dạ Thiên Khuynh bước vào trong .

“Thái tử điện hạ xin dừng bước!” Mạc Ly lời còn chưa dứt, người đã ngăn trước mặt Dạ Thiên Khuynh. Áo đen mặt đen, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng, hắn vừa ra tới, ánh mặt trời nóng bức tựa hồ cũng nhạt thêm vài phần.

“Ngươi là người phương nào?” Dạ Thiên Khuynh cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Ly. Hắn vừa mới tiến vào trong nội viện đã cảm thấy trong nội viện này tuy bố trí ẩn Vệ, nhưng hắn đều có thể cảm giác ra khí tức, người này khí tức lại không có nghe thấy. Hiển nhiên công lực ở trên hắn.

“Tại hạ là thiếp thân thị vệ của tiểu thư !” Mạc Ly cũng không thi lễ, lên tiếng nói nói.

“Ngươi là thiếp thân thị vệ của Nguyệt muội muội ?” Dạ Thiên Khuynh sững sờ, dò xét Mạc Ly, “Vì sao cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy ngươi?”

“Thiển Nguyệt tiểu thư trước kia chưa bao giờ từng dùng ta, gần đây mới dùng.” Mạc Ly nói.

“Ta chỉ vào xem nàng, cũng không có tổn thương nàng, ngươi tránh ra.” Dạ Thiên Khuynh gật gật đầu, hắn cũng không phải là một thái tử cái gì cũng đều không hiểu, một người nắm quyền quốc gia thì phải đối với triều đình cùng giang hồ đều rõ như lòng bàn tay. Tuy nhiên chuyện trên giang hồ vẫn mẫn cảm hơn một chút, nhưng khí tức trên thân Mạc Ly lại để cho hắn cảm thấy một ít quen thuộc, đó là khí tức chỉ có trên thân người Mạc gia thần bí.

“Tiểu thư ở trong khuê phòng, hiện tại đang say ngủ, thái tử điện hạ tuy là biểu huynh của tiểu thư, nhưng cũng không phải con ruột của hoàng hậu, cũng không tính là biểu huynh, mặc dù là anh chị em họ nhưng cũng phải kiêng kị chút ít. Kính xin thái tử điện hạ dừng bước, có chuyện gì đợi tiểu thư tỉnh lại nói sau.” Mạc Ly một bước cũng không nhường.

“Nàng là đích nữ của Vân vương phủ, đích nữ của Vân vương phủ tương lai là muốn…” Dạ Thiên Khuynh có chút tức giận. Hắn không phải con ruột của đương kim hoàng hậu, chuyện này vẫn là nỗi canh cánh trong lòng, cho nên Tứ hoàng tử cũng được giáo dưỡng trên danh nghĩa của hoàng hậu mới dám đối với hắn bất kính. Hôm nay bị Mạc Ly vạch ra, tất nhiên là trong lòng không thoải mái.

“Một ngày chưa được xác định, sự tình chưa có xảy ra. Kính xin thái tử điện hạ cẩn trọng lời nói.” Mạc Ly chặn đứng lời Dạ Thiên Khuynh muốn nói…, giọng nói mang theo cảnh cáo. Không chút nào xem hắn là thái tử điện hạ tôn quý .

“Ngươi… Thật to gan!” Dạ Thiên Khuynh giận tím mặt.

“Chức trách của ta là chăm sóc tiểu thư. Thái tử điện hạ thứ tội! Mặc dù hôm nay Hoàng Thượng ở đây, cũng nhất quyết không được đi vào khuê phòng tiểu thư một bước.” Mạc Ly lạnh lùng nói.

Dạ Thiên Khuynh sắc mặt âm trầm nhìn Mạc Ly, con ngươi của Mạc Ly lộ ở bên ngoài mang theo kiên định, một bước cũng không nhường. Hắn quay đầu nhìn về phía chính giữa chủ phòng đóng chặt màn che, bỗng nhiên hất lên tay áo, quay người đi ra ngoài, đi đến cửa sân liền cảnh cáo nói: “Ngươi tốt nhất đem nàng chăm sóc tốt, ta đã vào không được, thì người khác cũng không được đi vào một bước, nếu không bổn điện hạ biết rõ ngươi cho ai đi vào, cẩn thận đầu của ngươi!”

Mạc Ly ngậm miệng không nói, cũng không lên tiếng.

Trong nháy mắt Dạ Thiên Khuynh liền ra khỏi sân nhỏ, thân ảnh biến mất ở phía sau sân nhỏ.

Mạc Ly thu hồi ánh mắt, hướng màn che chủ phòng đóng chặt nhìn thoáng qua, thân hình ẩn lui xuống.

Thải Liên sùng bái mà nhìn xem Mạc Ly. Thở dài một hơi, nghĩ đến may mắn là có ẩn Vệ tiểu thư ở đây, nếu không nàng ngăn không được thái tử điện hạ , nhưng lại có chút kỳ quái, thời điểm Cảnh thế tử đến thì không thấy Mạc Ly đi ra. Bất quá nghĩ đến Cảnh thế tử cùng thái tử điện hạ tự nhiên khác biệt, nên cũng không để ý nữa, bước chân nhẹ nhàng đi tìm Thính Tuyết, Thính Vũ tiếp tục nói chuyện.

Trong phòng, Dung Cảnh nhắm mắt lại, ánh mặt trời xuyên qua màn che ở cửa sổ bắn vào, dưới ánh sáng ngọc lờ mờ dung nhan thanh đạm, nhìn không ra bất luận cái gì cảm xúc.

“Nước…” Vân Thiển Nguyệt bỗng nhiên khó chịu mà kêu một tiếng, thanh âm rất nhỏ.

Dung Cảnh mở to mắt, đứng lên đi đến trước bàn rót nước cho nàng, vừa cầm lấy ấm nước ống tay áo quét đến bức hoạ cuộn tròn ở trên mặt bàn, hắn buông ấm nước, đem bức hoạ cuộn tròn mở ra, thân ảnh Dạ Khinh Nhiễm giẫm lá sen mà bắt cá chiếu vào trước mặt của hắn. Hắn khẽ giật mình, mâu quang ngưng lại.

Chỉ thấy người chấp bút, bút lực đều đều, dùng mực đậm nhạt thích hợp, núi xanh, đình nghỉ mát, thác nước, nước sông, phì ngư, đều trông rất sống động, dáng người Dạ Khinh Nhiễm đạp lá sen mà tiêu sái bay múa thì càng là sắc sảo. Một bức tranh cuốn, không phải là người trường kỳ ở trong văn chương hội họa rèn luyện thì khó có thể vẽ thành. Nhất là thủ pháp đặc biệt, tất nhiên là vung lên mà thành. Sợ là họa sĩ cấp bậc đỉnh cũng có chỗ không kịp. Được vinh dự xưng là thiên thánh đệ nhất tài nữ, Ngọc Ngưng tiểu thư của phủ thừa tướng cũng khó có thể vẽ được bức họa này .

Dung Cảnh con mắt có chút híp híp, quay đầu nhìn về phía Vân Thiển Nguyệt.

Cánh môi Vân Thiển Nguyệt có chút phát khô, tựa hồ đang chờ nước uống, không ngừng chậc lưỡi.

Dung Cảnh thu hồi ánh mắt, bàn tay như ngọc lại đẩy ra bức hoạ cuộn tròn bên trên, lại một bức hoạ cuộn tròn đập vào mắt, Dạ Khinh Nhiễm ngồi giết cá, bức họa này cũng đem phì ngư cùng sự vui vẻ trên mặt Dạ Khinh Nhiễm khắc họa sắc sảo. Bút pháp cũng giống trước, hiển nhiên là một người mà vẽ.

Mà ngoại trừ nàng cùng Dạ Khinh Nhiễm hôm qua đến hậu sơn nướng cá ra, thì không có người đi theo. Mặc dù là Dạ Thiên Khuynh, Dạ Thiên Dục, cùng bọn người Ngọc Ngưng về sau có tìm đến, nhưng bọn hắn đã ăn xong cá nướng, tự nhiên là không thấy được một màn này. Ngay cả công lực hiện tại của Huyền ca đều sợ bị Dạ Khinh Nhiễm phát hiện, rồi tìm hắn gây phiền toái nên chưa từng dám tới gần phía sau núi, người khác tự nhiên càng không thể nào nhìn thấy hai màn này.

Như vậy người vẽ cái bức họa này là ai đã không cần suy đoán nữa.

Nhớ tới thời điểm trước kia nàng nói có vẽ hai bức họa quên cất đi …

Dung Cảnh môi mỏng khẽ mím, đầu ngón tay bạch ngọc nắm bức hoạ cuộn tròn không khỏi dùng sức, “Roẹt” một tiếng, một góc bức hoạ cuộn tròn bị hắn kéo rách. Hắn nhìn xem Dạ Khinh Nhiễm bên trên bức hoạ cuộn tròn thoải mái đắc ý vui vẻ, lần đầu tiên mâu quang ôn hòa hiện ra màu sắc hơi trầm xuống , như một vũng vòng xoáy, tựa hồ muốn đem cái người đắc ý thoải mái vui vẻ nuốt vào bụng.

“Nước…” Vân Thiển Nguyệt đợi cả buổi cũng không thấy có nước, không khỏi mày nhíu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn kéo căng thành một đoàn.

“Không có nước!” Dung Cảnh lườm nàng , giọng nói thanh đạm.

“Có… Nước…” Vân Thiển Nguyệt muốn mở mắt lại không mở ra được, nhớ tới lại toàn thân không có tí sức lực nào, thì chỉ cảm thấy rất khát.

Dung Cảnh làm như không nghe thấy, không để ý tới nàng nữa, thu hồi ánh mắt tiếp tục xem bức hoạ cuộn tròn.

Vân Thiển Nguyệt ở trên giường giãy dụa, chăn,mền đều lăn xuống dưới giường, trong miệng không ngừng thì thào lên tiếng.

Một hồi lâu, Dung Cảnh bỗng nhiên từ trong lòng lấy ra đá lửa, “Tạch~” một tiếng đá lửa phát ra tiếng nổ, hắn đem đá lửa nhắm ngay hai bức họa cuốn trên mặt bàn đang mở ra, bức hoạ cuộn tròn gặp được lửa lập tức bắt cháy.

Thải Liên tuy cùng Thính Tuyết, Thính Vũ nói chuyện, nhưng vẫn một mực chú ý động tĩnh trong phòng, lúc này nghe được tiếng nổ vang thì nhảy dựng, vội vàng chạy tới, ở ngoài cửa hỏi: “Cảnh thế tử? Có chuyện gì vậy?”

“Không có! Không cần tiến vào” giọng nói của Dung Cảnh nghe không chút khác thường, vẫn trước sau như một.

Thải Liên do dự một chút, nghĩ đến tiếng vang vừa rồi đoán chừng là ảo giác của nàng, thì quay người đi cách cửa phòng.

Dung Cảnh nhìn xem hai bức họa cuốn thiêu đốt kia, thẳng đến đem đình nghỉ mát, núi, phì ngư, cùng với Dạ Khinh Nhiễm một khuôn mặt tươi cười đắt ý đốt sạch, hai bức họa tốt trong nháy mắt hóa thành tro thì hắn mới thôi! Vòng xoáy trong mắt rút đi, liền trở về là thanh tuyền ôn nhuận nhạt nhẽo như cũ, phảng phất vòng xoáy đó cho tới bây giờ không có xuất hiện qua. Hắn nhìn thoáng qua tro tàn trên mặt bàn , cũng không để ý tới, đem đá lửa ném, quay người ngồi trở lại trên giường êm.

“Nước… Khục khục…” Vân Thiển Nguyệt vốn khát nước, lại bị mùi thiêu đốt hun sặc, càng thêm khó chịu.

Dung Cảnh nhắm mắt lại, không thèm quan tâm đến.

Qua một lúc lâu, Vân Thiển Nguyệt không chịu nổi khát tỉnh lại, nàng mở to mắt, dùng sức mà nháy hai cái, liếm liếm cánh môi khô khốc, thẳng tắp xuống giường, lảo đảo hướng trước bàn đi đến. Đi đến trước bàn nhấc lên ấm trà một mạch mãnh liệt rót. Thanh âm Ừng ực ừng ực vang rất rõ ở trong phòng.

Một ấm trà uống xong, Vân Thiển Nguyệt mới cảm thấy đã khát, nàng buông ấm trà, tay áo mang theo một tầng tro, nàng nhíu nhíu mày, tựa hồ không rõ cái bàn làm sao lại có tro. Nhức đầu quá, cũng mặc kệ , quay người lại đi trở về trên giường, mới vừa đi hai bước thì phát hiện trong phòng còn có một người, lập tức mở to hai mắt, kinh ngạc lên tiếng, “Dung Cảnh?”

Dung Cảnh mí mắt đều không nhướng, tựa hồ không nghe thấy.

“Này, ngươi đã trong phòng, sao không cho ta nước uống hả?” Vân Thiển Nguyệt đi vài bước đến trước mặt Dung Cảnh, cả giận nói.

“Ngươi không phải là đã uống rồi hả?” Dung Cảnh rốt cục ngẩng đầu nhìn nàng một cái.

“Ta gọi cả buổi, ngươi không nghe thấy sao?” Vân Thiển Nguyệt nhìn xem hắn. Tuy rượu này Bá Đạo, nhưng nàng trải qua huấn luyện cũng sẽ có lưu một hai phần thần trí. Nàng cũng cảm giác trong phòng là có người, thế nhưng mà kêu cả buổi không có người cho nàng nước uống. Nguyên lai là cái tên lòng dạ hiểm độc này. Vậy thì không kỳ quái.

“Đã nghe được!” Dung Cảnh điểm đầu.

“Nghe được sao ngươi không để cho ta nước uống?” Vân Thiển Nguyệt lại tức giận.

“Không muốn cho!” Dung Cảnh nhổ ra ba chữ.

“Ngươi…” Vân Thiển Nguyệt cơn giận xông đến não, trừng mắt nhìn nam nhân trên giường êm , hận không thể đem một khuôn mặt dễ nhìn của hắn nện dẹp lép, nhưng hiện tại nàng nhức đầu lắm cũng lười cùng hắn tính toán,ão não nói: “Ngươi ở trong phòng ta làm cái gì?”

“Không làm cái gì!” Dung Cảnh nói.

“Tranh thủ thời gian đi đi, ta muốn tiếp tục ngủ. Không biết khuê các nữ tử thì không được nam nhân tùy tiện tiến vào đấy sao? Ngươi học cấp bậc lễ nghĩa quân tử đều cho chó ăn sao?” Vân Thiển Nguyệt vừa nói vừa một bên hướng trên giường đi đến, thẳng tắp đến trên giường nhắm mắt lại vẫn không quên đuổi người, “Nhớ rõ, đi ra đóng cửa lại cho ta…”

Lời còn chưa dứt, người một lần nữa đã ngủ.

Dung Cảnh ngồi bất động, liếc qua cái chăn trên mặt đất, cũng không có đi đắp cho nàng , tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Gian phòng lẳng lặng, mùi rượu xen lẫn mùi giấy đốt vòng qua vòng lại xung quanh.

Sắc trời muộn dần , Dung Cảnh mở to mắt, bỗng nhiên thò tay nhẹ nhàng một chiêu, cái chăn rơi trên mặt đất hướng hắn bay tới, thân thể hắn nửa nằm trên giường êm, kéo chăn qua, trùm lên trên người mình, tiếp tục nhắm mắt lại.

Không bao lâu, tiếng nói của Thải Liên từ bên ngoài nhẹ giọng truyền đến, “Cảnh thế tử, tiểu thư còn không có tỉnh sao?”

“Ừ!” Dung Cảnh lên tiếng.

“Bữa tối có rồi, nô tỳ đưa vào nhà trong cho thế tử nhé?” Thải Liên hỏi.

“Không cần, ta hôm nay không ăn. Các ngươi ăn xong bữa tối thì đi ngủ đi, buổi tối hôm nay ta sẽ coi chừng nàng.” Dung Cảnh nhắm mắt lại không mở ra, phân phó với bên ngoài

“Như vậy sao được, buổi tối sợ là có nhiều bất tiện, nói sau trong phòng chỉ có một giường lớn…” Thải Liên cả kinh.

“Không ngại! Ta ngủ giường êm, ngươi đi xuống đi!” Dung Cảnh không muốn nói thêm nữa, ngữ khí thanh đạm ôn hòa, nhưng lại chân thật đáng tin.

Thải Liên muốn đẩy cửa vào , tiến đến xem, nhưng ngại Dung Cảnh không có phân phó đi vào nên không dám vào.Trong lúc nhất thời ở cửa ra vào do dự, cả buổi lại nghe không được trong phòng có động tĩnh, cân nhắc lợi và hại một chút, nghĩ đến người này là Cảnh thế tử, Cảnh thế tử nhiều thiếu nữ tử hận không thể dù bể đầu để được hắn chiếu cố, mà tiểu thư được Cảnh thế tử coi chừng trông nom là thiên đại phúc khí. Tâm tư quấn quýt của nàng lập tức buông lỏng, ngữ khí cũng dễ dàng vài phần, thấp giọng nói: “Tụi nô tỳ bình thường ngủ đều rất dễ tỉnh, nếu là nửa đêm Cảnh thế tử đói bụng thì kêu nô tỳmột tiếng là được, nếu như tiểu thư tỉnh lại đói bụng cũng kêu nô tỳ.”

“Tốt!” Dung Cảnh lên tiếng.

Thải Liên lui xuống, nói Thính Tuyết, Thính Vũ không được tiết lộ nửa câu chuyện Cảnh thế tử hôm nay ở tại khuê phòng tiểu thư . Thính Tuyết, Thính Vũ tự nhiên gật đầu liên tục. Các nàng xem ra Cảnh thế tử so thái tử điện hạ hoặc là bất luận kẻ nào đều tốt hơn nhiều. Đây là chuyện người trong thiên hạ đều biết.

Lúc nửa đêm, Vân Thiển Nguyệt bị đông lạnh mà tỉnh, nàng đưa tay sờ cả buổi cũng không có đồ vật đắp, không khỏi nhíu nhíu mày, cũng lười , không chịu nổi buồn ngủ liền tiếp tục thiếp đi.

Một lúc lâu sau, Vân Thiển Nguyệt lần nữa bị đông lạnh mà tỉnh, hai tay lần nữa ở trên giường lục lọi, bắt đầu…, sờ soạng cả buổi vẫn như cũ không tìm được chăn,mền, lại đem tay chuyển hướng dưới giường lục lọi, đều không có kết quả giống thế, nàng muốn lên tiếng kêu người, nhưng nhìn xem trong phòng đen kịt một mảnh, nghĩ đến bọn người Thải Liên đích thị là ngủ rồi, nàng thò tay giật xuống cái màn rồi quấn ở trên người, tiếp tục ngủ đi.

Dung Cảnh mở to mắt hướng về trên giường nhìn thoáng qua, thò tay lôi kéo chăn mền trên người, lại tiếp tục nhắm mắt lại.

Lúc bình minh, Dung Cảnh đẩy chăn đứng dậy ra, chứng kiến Vân Thiển Nguyệt ở trên giường lấy mảnh vải trướng cuốn thành một đoàn, tựa hồ thoáng nở nụ cười, liếc qua cái chăn trên giường êm, đi ra khỏi gian phòng.

“Nô tài thỉnh an Cảnh thế tử, Cảnh thế tử sớm!” Thải Liên, Thính Tuyết, Thính Vũ đã thức dậy, thấy Dung Cảnh đi ra vội vàng chào. Các nàng một đêm không ngủ, một mực nghe động tĩnh ở chủ phòng, thế nhưng cả đêm đều rất yên tĩnh.

“Chào buổi sáng!” Dung Cảnh gật gật đầu.

“Tiểu thư thế vẫn chưa tỉnh sao?” Thải Liên chứng kiến bộ cẩm bào nguyệt nha của Dung Cảnh có nếp nhăn, nghĩ lại thật sự là làm khó Cảnh thế tử rồi, một đêm cùng y mà ngủ, lại ở trên giường êm vất vả một đêm, sợ là ngủ không ngon.

“Nàng vẫn còn ngủ, không cần đánh thức nàng.” Dung Cảnh phủi phủi nếp nhăn của quần áo một chút, bước về hướng Tây Sương viện.

“Vâng!” Thải Liên gật gật đầu. Nghĩ đến rượu này thật sự là tính liệt, về sau vẫn không nên cho tiểu thư uống rượu nữa.

“Cảnh thế tử đối với tiểu thư thật tốt! Làm khó Cảnh thế tử rồi!” Thính Tuyết thấy thân ảnh Dung Cảnh chỉ chốc lát liền ra khỏi Đông sương viện tiến vào Tây sương viện. Nàng nói khẽ.

“Còn phải nói. Cảnh thế tử thoạt nhìn đối với tiểu thư tốt hơn !” Thính Vũ cũng nói khẽ.

“Đúng vậy a! Hết lần này tới lần khác tiểu thư còn không thích Cảnh thế tử, lúc này được Cảnh thế tử coi chừng một đêm, hi vọng tiểu thư sẽ đối với Cảnh thế tử sửa lại cái nhìn.” Thải Liên cũng gật đầu phụ họa với hai người.

“Nếu tiểu thư có thể gả cho Cảnh thế tử thì tốt rồi.” Thính Tuyết lại nói.

“Đúng vậy a, đúng vậy a, hi vọng tiểu thư có thể gả cho Cảnh thế tử!” Thính Vũ cũng vui mừng nói.

“Hư, không được nói bậy. Tiểu thư có thân phận đặc thù, đích nữ của Vân vương phủ cho tới bây giờ đều phải vào cung , mà Cảnh thế tử là thế tử Vinh vương phủ, đều là Hoàng Thượng hạ thánh chỉ tứ hôn. Tuy ta cũng hiểu được Cảnh thế tử rất tốt, nhưng các ngươi về sau không nên nói loại lời này, nếu bị người có ý nghe được có thể xảy ra đại họa đấy.” Thải Liên cả kinh, lập tức hạ giọng đối với hai người cảnh cáo.

“Thải Liên tỷ tỷ nói rất đúng!” khuôn mặt nhỏ nhắn của Thính Tuyết, Thính Vũ lập tức trắng, vội ngậm miệng không nói nữa.

Thải Liên thở dài, cũng không nói thêm gì nữa, nghĩ đến hôm nay Cảnh thế tử đã trưởng thành, tiểu thư cũng sắp cập kê rồi. Thái tử điện hạ cả Trắc Phi đều đã có, hiện giờ nghe nói Hoàng Thượng thân thể đã không khỏe bằng lúc trước. Nàng hi vọng tiểu thư có thể gả cho người mình thích, nhưng lại cảm thấy thân ở vị trí đích nữ của Vân vương phủ, thì sao có thể dễ dàng gả cho người mình thích? Trừ phi nàng vẫn ưa thích thái tử điện hạ. Nhưng hiển nhiên không có khả năng. Bất quá chuyện của chủ tử một tiểu nha đầu như nàng không quản được, hi vọng tương lai có thể hết thảy theo ý tiểu thư là tốt rồi. Đương nhiên, trong lòng nàng nghĩ đến nếu tiểu thư có thể gả cho Cảnh thế tử là tốt nhất.

Ba người vừa muốn bỏ đi, thì nghe trong phòng truyền ra một tiếng “Hắt xìiiiii”.

Ba người sững sờ, liếc mắt nhìn nhau. Thải Liên lập tức quay lại một lần nữa đi tới cửa, lên tiếng hỏi thăm, “Tiểu thư, ngài tỉnh sao?”

“Ừ!” Trong phòng truyền ra tiếng Vân Thiển Nguyệt bị nghẹt mũi, phát ra tiếng không rõ.

Thải Liên lập tức đẩy cửa ra, đập vào mắt là Vân Thiển Nguyệt đang bọc lấy mảnh vải rèm ngồi ở trên giường, một tay lau trán một tay bụm lấy cái mũi, bộ dạng tựa hồ cực kỳ khó chịu, nàng cả kinh, “Tiểu thư, sao ngài lại bọc lấy mảnh vải rèm thế? Chăn,mền đâu này?”

“Đúng vậy a, ta đang muốn hỏi chăn,mền đâu này?” Vân Thiển Nguyệt một bụng tức. Nửa đêm khắp nơi sờ soạn chăn,mền đều không có, nàng nhớ rất rõ ràng nha.

“Chăn,mền…” Thải Liên ở trong phòng tìm tòi, cuối cùng định tại trên giường êm, thò tay chỉ nói: “Tiểu thư, chăn,mền ở đó, ngươi không đắp chăn,mền đắp rèm làm cái gì? Lúc nô tỳ đi ra ngoài còn nhớ rõ rõ ràng người đang đắp chăn,mền mà. Chỉ có điều người luôn giật ra, về sau mùi rượu quá nặng, nô tỳ thật sự chịu không được liền đi ra ngoài, là Cảnh thế tử coi chừng người, Cảnh thế tử…”

Thải Liên nói đến Dung Cảnh, chợt nhớ tới trong phòng chỉ có một giường chăn,mền, nàng đã quên đem đưa chăn,mền thêm vào phòng rồi, Cảnh thế tử hôm qua nằm ngủ ở giường êm, xem ra là hắn lấy cái chăn của tiểu thư, như vậy tiểu thư phải đắp rèm rồi… Vừa nghĩ như thế, nàng mở to hai mắt nhìn.

“Chăn,mền làm sao lại chạy từ đây sang đó chứ?” Vân Thiển Nguyệt cũng nhìn thấy cái chăn trên giường êm.

Thải Liên lắc đầu, “Nô tài cũng không biết…”

“Vậy ngươi biết rõ cái gì?” Vân Thiển Nguyệt tức giận, đầu nặng đến muốn hôn mê đấy, cái mũi không thở được, toàn thân bủn rủn, cái này sợ là bị lạnh nên cảm mạo rồi. Bởi vì Thải Liên nói đến, nàng nhớ tới hôm qua Dung Cảnh ở trong phòng nàng rồi, hỏi: “Hôm qua Dung Cảnh làm sao lại ở trong phòng ta? Hắn vào ta trong phòng làm cái gì?”

“Tiểu thư, chẳng lẽ ngài không biết sao? Hôm qua người từ Nam Sơn trở về say mèm bất tỉnh, vẫn là Cảnh thế tử ở trong phòng chiếu cố người đó a, đêm qua Cảnh thế tử cũng ở cùng trong phòng chiếu cố người đấy…” Thải Liên nói.

“Hắn chiếu cố ta? Còn một đêm?” Vân Thiển Nguyệt nhìn về phía cái chăn trên giường êm, rõ ràng bị người đắp ngay cả tiêu diệt chứng cớ đều không có làm, trách không được nàng nửa đêm sờ không thấy chăn,mền này! Chắc là hắn lấy đi, nàng cắn răng mở miệng, “Nói hắn xem lấy đi chăn mền của ta? Lại để cho ta nửa đêm không có chăn đắp? Bị đông cứng tỉnh lại hai lần, đông lạnh đến cảm mạo rồi, cái này là hắn chiếu cố ta như ngươi nói hả?”

Thải Liên lập tức cấm câm miệng, lại cảm thấy Cảnh thế tử không phải loại người như vậy, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, có phải hay là người cảm thấy nóng nên đạp chăn, rồi giật cái này mảnh vải trướng che, cho nên Cảnh thế tử mới lấy chăn,mền…”

“Nói nhảm! Ta nóng cái rắm, ta chết cóng rồi!” Vân Thiển Nguyệt lớn tiếng nói lời thô tục.

“Tiểu thư, ngài nhỏ giọng chút ít, sao ngài có thể nói chuyện thô lỗ như vậy. Hơn nữa chuyện hôm qua Cảnh thế tử ở khuê phòng tiểu thư không có người nào biết, nếu như bị người nghe thấy không tốt…” Thải Liên bước lên phía trước nhỏ giọng khuyên nhủ.

“Ngươi vì cái gì không ở trong gian phòng chiếu cố ta?” Vân Thiển Nguyệt đối với Thải Liên trừng mắt. Rõ ràng có một lão sói xám ở phòng nàng ngủ một đêm nàng đều không có phát giác, quả nhiên từ khi tới đây về sau tính cảnh giác của nàng đã thụt lùi rồi.

“Tiểu thư, mùi rượu của người quá nồng, mấy người nô tỳ đều hun đến choáng váng , ở trong chốc lát cũng có chút chịu không nổi, nếu còn ở lại lâu đoán chừng cũng giống tiểu thư sẽ say đến ngủ mê không tỉnh, vừa vặn Cảnh thế tử cũng nguyện ý chiếu cố tiểu thư, cho nên…” Thải Liên tiếp nói nhỏ hơn xuống dưới.

“Cho nên ngươi để cho cái tên gia hỏa lòng dạ hiểm độc ở phòng ta rồi hả?” Vân Thiển Nguyệt tiếp nhận lời nói.

“Tiểu thư, Cảnh thế tử cho ngài ăn thuốc tỉnh rượu , nếu không sợ là ngài ba ngày cũng không tỉnh. Cảnh thế tử thật sự đối với tiểu thư rất tốt. Cảnh thế tử bệnh nặng mười năm, thân thể gần đây không tốt, người không đắp chăn mềm lại đi đắp rèm, hắn tự nhiên sẽ lấy chăn,mền…” Thải Liên nhỏ giọng mà tìm lý do cho Dung Cảnh.

“Dù sao, nói như thế nào đều là hắn đúng rồi! Hắttt—— xì” Vân Thiển Nguyệt lại hắt hơi một cái rất lớn, cảm thấy oán hận, quét nhìn trên mặt bàn thấy có một lớp tro tàn bị cháy, cả giận hỏi, “Ngươi nhìn xem trên mặt bàn? Đốt đi cái gì?”

Thải Liên theo ánh mắt Vân Thiển Nguyệt mới nhìn thấy một lớp tro trên mặt bàn bị đốt, nàng nghi hoặc đi qua, đưa tay sờ thoáng một cái, nói với Vân Thiển Nguyệt : “Tiểu thư, giống như là tro đốt giấy!”

“Tại sao có thể có giấy tro? Ai đốt cái gì sao?” Vân Thiển Nguyệt hỏi.

Thải Liên lần nữa lắc đầu, “Nô tỳ cũng không biết, nô tỳ lúc buổi chiều Cảnh thế tử đến liền đi ra ngoài, về sau buổi tối tiểu thư không có tỉnh, Cảnh thế tử cũng nói không ăn bữa tối , cho nên nô tỳ không có vào. Bất quá nô tài cũng không có thấy tro này, có lẽ là Cảnh thế tử đốt đi cái gì đó.”

“Kiểm tra một chút cho ta, nhìn xem có hắn phải đốt đi đồ đạc của ta không?” Vân Thiển Nguyệt hoảng hốt nhớ lại nàng bị khói hun tỉnh dậy, hơn nữa tên khốn kia còn không để cho nàng nước uống.

Thải Liên gật gật đầu, đem gian phòng đánh giá thoáng một chốc, thấy những thứ khác đều nguyên vẹn, chỉ có giấy tro bị đốt đi, nàng ở trước bàn kiểm tra một lần, bỗng nhiên cả kinh nói: “Tiểu thư, hôm qua người nói có hai bức họa đã quên thu lại, nô tỳ trở về nhớ tới đã giúp tiểu thư thu lại rồi, nhưng không có bỏ vào trong tủ, mà để ở trên bàn này, hiện tại đã không thấy, có phải hay không là…”

“Cái gì? Hắn đốt đi hai bức họa của ta?” Vân Thiển Nguyệt từ trên giường bước xuống, đi vài bước đến trước bàn, thò tay một vòng giấy tro trên mặt bàn , còn có một đá lửa rất tốt, nàng lập tức giận dữ, “Đáng chết ah! Hắn dám đốt đi hai bức họa kia!”

Hai bức họa kia là nàng đêm qua nhất thời cao hứng vẽ Dạ Khinh Nhiễm .

“Tiểu thư… vẽ tranh chính là Nhiễm Tiểu vương gia phải không? Thật sự là ngài vẽ đó a?” Thải Liên nhìn Vân Thiển Nguyệt.

Hôm qua nàng trở về chứng kiến hai bức họa khiếp sợ không thôi. Vẽ đẹp như vậy, văn chương sinh động như vậy, nhất là đem Nhiễm Tiểu vương gia khắc họa đến sắc sảo, so với bình thường còn muốn tuấn mỹ tiêu sái hơn. Giống như người có thể từ bức họa bước ra. Nàng đối với Nhiễm Tiểu vương gia nửa phần tâm tư đều không có, nhưng khi nhìn hai bức vẽ này cũng nhịn không được xấu hổ tim đập, lúc ấy đã nghĩ ngợi tranh này là tiểu thư vẽ hay sao? Không thể nào đâu! Nàng cho tới bây giờ bên người tiểu thư trừ bỏ bị thế tử bức bách học chữ ra cũng chưa thấy qua tiểu thư động đậy bút viết chữ, càng đừng đề cập đế vẽ qua cái gì.

Vân Thiển Nguyệt cầm đá lửa giơ lên liền hướng cửa ra vào phóng đi, nổi giận đùng đùng thanh âm tốn hơi thừa lời truyền đến, “Không phải!”

Thải Liên sắc mặt có chút vui mừng bỗng buồn bã, nguyên lai không phải tiểu thư vẽ a! Nàng nghĩ đúng. Bức họa tốt như vậy sao có thể là xuất phát từ tay tiểu thư đây. Tiểu thư chữ to đều không nhìn được mấy cái, làm sao có thể lại họa được? Bất quá đã không phải tiểu thư, nói như vậy là hôm qua Nhiễm Tiểu vương gia chính mình vẽ tặng cho tiểu thư đúng không? Vừa nghĩ như thế, lập tức cảm thấy có khả năng. Nhiễm Tiểu vương gia đối với tiểu thư rất tốt, hôm nay tại bị chuyện của Quân kỵ doanh quấn thân không gặp được tiểu thư, khó bảo toàn sẽ không đưa tới cho tiểu thư một bức vẽ để cho nàng nhớ kỹ tâm tư của hắn.

Thải Liên đang suy nghĩ đến đấy, thấy Vân Thiển Nguyệt chạy ra khỏi cửa phòng, lập tức đuổi theo, “Tiểu thư, ngài đi nơi nào?”

“Đi tìm tên hỗn đản kia tính sổ, ngươi không cần đi theo” Vân Thiển Nguyệt quanh thân giống như một đốm lửa đốt , nộ khí giống Hỏa Diệm sơn phun trào. Rất nhanh ra khỏi Đông sương viện hướng Tây sương viện đi đến. Những nơi đi qua một mảnh gió lạnh sát sát. Nghĩ đến tên lòng dạ hiểm độc đoạt chăn,mền nàng đắp cũng thôi, rõ ràng nàng không có sự đồng ý của nàng mà đốt đi bức họa, lẽ nào lại như vậy! Lúc này thù mới hận cũ đều cộng lại, nàng nhất định hảo hảo tìm hắn tính toán , nhất định không dễ dàng tha hắn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play