Vân Thiển Nguyệt truyền xuống mệnh lệnh xuất chiến, đánh trống căng
lều. Binh tướng Thiên Thánh đã mấy ngày rỗi rãi lập tức xoa tay, các
tướng lĩnh không bao lâu đã nhất trí chỉnh tề đến trong đại trướng, sĩ
khí đề cao.
Sau khi Vân Thiển Nguyệt đi vào đại trướng, Trương Bái, Hàn Dịch dẫn đầu, các tướng lĩnh nhất tề cúi chào.
Vân Thiển Nguyệt ngồi lên chủ tọa, ánh mắt liếc qua mọi người. Ai nấy chạm
đến ánh mắt u tĩnh của nàng liền im bặt. Nàng mỉm cười: “Lam phó tướng
quân trước đã tìm bổn tướng quân thỉnh chiến. Mấy ngày trước nàng đã
giao thủ với Cố Thiếu Khanh, cứu được Ngụy tổng binh trong tay hắn,
đương nhiên không còn ai thích hợp với trận chiến này hơn Lam phó tướng
quân, đừng tranh chấp nữa.”
Ánh mắt mọi người liền đổ dồn về phía Lam Y.
Lam Y mặt không biểu tình bước ra khỏi hàng: “Thỉnh đại tướng quân xuất binh.”
Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, lấy một chiếc lệnh tiễn trên mặt bàn giao cho Lam Y, trong trẻo nói: “Lam phó tướng quân thống lĩnh mười vạn binh mã
xuất thành khiêu chiến, nhất định phải bức được Cố Thiếu Khanh xuất
thành nghênh chiến.”
“Vâng!” Lam Y tiếp nhận lệnh tiễn.
“Tôn Trinh, Lăng Yến, Hoa Thư, ba người theo bênh cạnh hiệp trợ Lam phó
tướng quân.” Vân Thiển Nguyệt lại lấy ra ba chiếc lệnh tiễn đưa cho ba
người.
“Vâng!” Ba người lập tức tiếp nhận lệnh tiễn.
Vân
Thiển Nguyệt đứng dậy, ra vẻ không nhận thấy sắc mặt Trương Bái và Hàn
Dịch tức muốn giơ chân, thuần giọng nói: “Quân sư dẫn đầu ba vạn binh mã thủ thành. Những người còn lại theo bổn tướng quân dẫn theo mười vạn
binh mã ở hậu phương xem địch liệu trận cho Lam phó tướng quân, ở đằng
sau chi viện.”
Sau khi phân phối xong, Lam Y dẫn đầu ra khỏi đại trướng. Tôn Trinh, Lăng Yến, Hoa Thư, ba người lập tức đuổi theo nàng.
Vân Thiển Nguyệt thả chậm bước chân đi ra khỏi đại trướng, cũng không có ý
đi điểm binh mà lên tường thành, những người còn lại đi theo sau nàng.
Đứng trên tường thành, Vân Thiển Nguyệt cầm kính viễn vọng nhìn ra phía xa,
ngoài ba mươi dặm là đại doanh đóng quân của 30 vạn binh mã Cố Thiếu
Khanh. Chiến trường bao la, doanh trướng một cái nối tiếp một cái, nhìn
mãi không thấy điểm cuối.
Đại kỳ Nam Lương cắm giữa đại doanh.
Trong đại doanh thoạt nhìn hết sức yên tĩnh, nhiều đội binh sĩ tuần tra
luân xen trong binh doanh, mỗi đội đi qua cách nhau một khoảng vừa phải, có thể thấy quân kỷ rất nghiêm.
Vân Thiển Nguyệt buông kính viễn vọng, nhìn về phía cửa thành Phượng Hoàng quan.
“Đại tướng quân, Lam phó tướng quân thống lĩnh 10 vạn binh mã khiêu chiến 30 vạn binh mã, lần này… có phần thắng không ạ?” Hàn Dịch kề sát vào Vân
Thiển Nguyệt, thấp giọng hỏi.
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn một cái,
luận cơ trí tâm nhãn, ba Trương Bái cộng lại cũng không phải là đối thủ
của Hàn Dịch. Mặc dù hắn có chút giảo hoạt, vẫn thiếu chút tôi luyện,
tâm trí có thừa nhưng chưa đủ trầm ổn. Mà Trương Bái tuy không giảo hoạt bằng Hàn Dịch nhưng dám thẳng thắn chống lại người giảo hoạt, chưa hẳn
chịu thiệt là có hại. Trương Bái tâm trí chưa đủ nhưng còn có chút trầm
ổn. Hai người ở cạnh nhau, vừa vặn bù trừ cho nhau. Nàng cười nhạt một
tiếng: “Hai quân đối chọi, đừng thấy ai có binh mã nhiều thì người đó
thắng. Còn có ta dẫn mười vạn đại quân ở sau nàng, tình thế không cách
biệt nhiều lắm.”
“Nhưng 20 vạn binh mã đối đầu với 30 vạn binh,
kém tận 10 vạn binh, không phải là ít.” Hàn Dịch nói: “Chúng ta có thể
thắng sao?”
“Từ xưa đến nay, dùng chiến dịch lấy máu tươi và tàn
tích xương trắng lưỡng bại câu thương không phải không có, nhưng đó là
bất đắc dĩ. Nhưng giờ đây chúng ta không cần bất đắc dĩ, Cố Thiếu Khanh
cũng không nỡ thí 30 vạn đại quân của hắn. Cho nên không phải 20 vạn
binh mã này chính thức chém giết đẫm máu với 30 vạn binh.” Ánh mắt Vân
Thiển Nguyệt phóng ra xa, giọng điệu có chút thê lương: “Song phương một khi đến giai đoạn giằng co, lúc đó chính là khi tướng lãnh luận bản
lãnh cao thấp.” Dứt lời, nàng hỏi: “Ngươi cho rằng võ công của Lam phó
tướng quân so với Cố Thiếu Khanh thì như thế nào?”
Hàn Dịch lắc
đầu: “Chuyện này thuộc hạ không biết. Ngày ấy Cố Thiếu Khanh bị thương
mới khiến cho Lam phó tướng quân có cơ hội cứu được Ngụy tổng binh. Nếu
hắn không bị thương thì chuyện này khó nói lắm.”
Hàn Dịch nhìn Vân Thiển Nguyệt, cũng không nói thêm lời nào. Mấy người bọn
hắn giờ đây đã ở sau lưng nàng. Từ nhỏ họ đều đã xem những lời đồn về
Thiển Nguyệt tiểu thư của Vân vương phủ như trò cười mà lớn lên. Lời đồn về nàng nhiều không kể xiết, thế nhưng chưa từng có lời nào đàm luận về nàng có thể làm tướng quân kiêu ngạo có thể thống lĩnh binh mã, mà còn
quyết đoán lẫm liệt như thế. Nhìn bóng lưng nữ tử mong manh nhưng lại
thẳng như núi, không khỏi khiến cho đáy lòng người sinh lòng kính trọng. Từ ngày ấy theo nàng điểm binh, hắn và Trương Bái thẳng tắp bị đánh 30
quân côn, hai người hắn đã quyết về sau sẽ đi theo nàng.
Sau khoảng hai chung trà, Lam Y thống lĩnh mười vạn binh ra khỏi thành.
Đại kỳ Thiên Thánh đón gió bay phần phật. Lam Y xuất trận quất ngựa lên
trước, phía sau có Tôn Trinh, Lăng Yến, Hoa Thư, sau nữa là mười vạn
binh sĩ.
Đội ngũ như dòng sông, lũ lượt tiến đến ba mươi dặm đóng quân bên ngoài quân doanh của Cố Thiếu Khanh.
Vân Thiển Nguyệt quay đầu nói với Hàn Dịch: “Đi điểm binh, xuất thành!”
“Vâng!” Hàn Dịch lập tức lên tiếng, quay người dẫn binh xuống khỏi tường thành.
Vân Thiển Nguyệt đứng bất động trên tường thành, nhìn đội ngũ của Lam Y đi xa, ngón tay khẽ gõ lên tường thành, vẻ mặt trầm tư.
Không bao lâu, Hàn Dịch, Trương Bái mang theo mười vạn đại quân đi vào cửa
thành. Lăng Liên, Y Tuyết một trái một phải đứng bên chiến mã của Vân
Thiển Nguyệt. Vân Thiển Nguyệt từ trên tường thành phi thân xuống, nhẹ
nhàng rơi xuống lưng chiến mã. Một nhóm binh lính liền hô vang.
Vân Thiển Nguyệt khoát tay ngăn lại, mười vạn đại quân theo đuôi nàng ra khỏi nàng.
Ba mươi dặm cũng không xa, đại đội tiên phong của Lam Y sau nửa canh giờ
đã đến trước ba dặm cách đại doanh Cố Thiếu Khanh, dàn đội hình.
Lúc Nam Lương dò xét binh doanh đã nhận được tin mười vạn binh mã Lam Y ra
khỏi thành, đã sớm cấp báo cho Cố Thiếu Khanh đang dưỡng thương trong
binh doanh. Cố Thiếu Khanh lại không có bất cứ phân phó nào, chỉ một câu “Biết rồi!” liền đuổi trinh sát đi ra.
Lam Y phái người tiến lên khiêu chiến. Đại Doanh Nam Lương phòng thủ vô cùng kiên cố, một chút đáp lại cũng không có.
Khiêu chiến được một nén hương, Cố Thiếu Khanh trong đại doanh vẫn không có động tĩnh, người nọ quay đầu lại nhìn Lam Y.
Ánh mắt Lam Y lạnh xuống, quay đầu hỏi ra sau lưng: “Ai biết mắng trận? Đi ra một người.”
Nàng vừa dứt lời liền có một người bước ra, người nọ hơn ba mươi tuổi, râu
quai nón, cao lớn thô kệch nếu không mặc quân trang thì chẳng khác gì
phường lưu manh. Lam Y gật đầu với hắn. Hắn hướng về phía đại doanh gọi
đích danh Cố Thiếu Khanh, mắng Cố Thiếu Khanh những lời nào là con chó
đẻ, lũ hèn nhác… toàn những lời khó nghe.
Một chiêu này rốt cuộc
cũng có tác dụng, binh sĩ thủ doanh Nam Lương đã bị kích thích nổi giận, mỗi người đều trừng mắt nhìn binh sĩ nọ, có vài người chịu không nổi
phải chạy đến lều trướng chủ quân.
Các tướng lĩnh đại doanh Nam
Lương thấy đại tướng quân hắn bị mắng, đương nhiên không chịu nổi, cũng
đua nhau chạy về chủ trướng.
Không lâu sau, chủ trướng Cố Thiếu Khanh bị rất nhiều người vây quanh, nhất thời vang vọng tiếng van xin lĩnh binh xuất chiến.
Đương nhiên thương thế Cố Thiếu Khanh chưa lành, vốn đã nhận một mũi tên, còn bị chuốc cho vài hũ rượu, thương thế lành lặn quá chậm, lại mất máu quá nhiều. Khuôn mặt mới vừa dưỡng trở về, hắn có chút gầy yếu, tái nhợt
nửa nằm trên ghế, trong tay cầm một bản binh thư, mặc một chiếc nhuyễn
bào rộng thùng thình. Nếu trong doanh trướng không hề treo khôi giáp
binh khí và tiếng van cầu xin xuất chiến không ngừng bên ngoài, hắn
chẳng khác nào một công tử phú quý vô cùng nhàn nhã.
Thư đồng hầu
cận Lăng Mặc của hắn chứng kiến bên ngoài mắng thật khó nghe, các tướng
sĩ đều chịu không nổi đả kích chạy đến đây xin chiến, mà Cố Thiếu Khanh
lại như không có chuyện gì, như thể không nghe thấy, đến cả mi mắt cũng
không hề chớp lấy một cái, hắn nhịn không nổi phải cất lời: “Công tử,
người thực không chiến sao? Bên ngoài người kia mắng quá kinh tởm. Tuy
ngài đang bị thương, nhưng trong doanh chúng ta không phải không có
người tài. Chỉ bằng mười vạn binh mã mà muốn làm khó chúng ta, quả thực
nằm mơ. Ngài hạ lệnh, chỉ cần một người trong tứ quân tử xuất mã thì có
thể giết cho bọn chúng không còn manh giáp.”
“Nàng tới rồi sao?” Cố Thiếu Khanh vẫn không ngẩng đầu lên hỏi.
Lăng Mặc khẽ giật mình: “Ngài hỏi ai?”
“Còn có thể là ai? Đương nhiên là nàng!” Cố Thiếu Khanh nói.
Từ nhỏ Lăng Mặc đã đi theo bên người Cố Thiếu Khanh, nghe vậy lập tức hiểu ra, vội nói: “Nghe nói nàng không tới. Người đến là phó tướng quân gia
chủ Lam gia Lam Y, dẫn theo mười vạn binh mã. Người hôm nay mắng ngài ở
bên ngoài chính là binh lính dưới tay nàng.” Dứt lời, thấy Cố Thiếu
Khanh không nói gì nữa, hắn tức giận nói: “Vậy mà dùng thủ đoạn hạ lưu
bực này bức bách công tử người xuất binh, đúng là thủ đoạn đàn bà.”
Cố Thiếu Khanh hừ nhẹ một tiếng, tiếp tục xem binh thư.
Lăng Mặc biết Cố Thiếu Khanh không có ý định xuất chiến, nhưng trong quân,
các tướng lĩnh ngoài lều đã không nhẫn nhịn được nữa, đều đang trong tư
thế muốn xin xuất chiến. Hắn thở dài, đi ra ngoài.
Những người bên ngoài thấy Lăng Mặc đi ra, lập tức vui mừng đổ xô tới hỏi: “Có phải đại tướng quân hạ lệnh cho chúng ta xuất chiến rồi không?”
Lăng Mặc lắc đầu: “Đại tướng quân vẫn không hạ lệnh.”
Sắc mặt ai nấy hóa tro tàn.
Một người trong đó bất mãn nói: “Rốt cuộc đại tướng quân nghĩ gì thế? Chịu để một tên tạp chủng mắng ở bên ngoài sao?”
Lại một người nói: “Đúng đấy, để chúng ta ra ngoài dạy dỗ hắn, cho hắn biết thế nào là lợi hại, hối hận vì mẹ hắn đã sinh hắn ra.”
Mọi người
lập tức ngươi một lời, ta một câu, hận không thể lao ra chém chết tên
mắng người khó nghe kia. Nhưng quân kỷ của Cố Thiếu Khanh nghiêm cẩn,
không có mệnh lệnh của hắn, ai nấy chỉ dám kêu la chứ không dám lao ra.
“Báo!” Một trinh sát gào to chạy đến.
“Nói mau!” Một vị phó tướng lập tức túm lấy tên lính trinh sát kia, gấp gáp
hỏi: “Có phải đại quân Thiên Thánh công doanh rồi không?” Nếu đã công
doanh thì thật đúng lúc, bọn hắn cũng dễ ra đánh cho bọn kia đầu rơi máu chảy.
Tên lính kia lập tức nói: “Cảnh thế tử phi Vinh vương phủ
Thiên Thánh đã dẫn mười vạn binh mã xuất thành, đang đến đại doanh ta
rồi.”
Người nào cũng dóng mắt ra phía xa, không rõ hết mười vạn binh mã, rồi lại đến mười vạn binh mã nữa là có ý gì.
Lăng Mặc nghe thấy Vân Thiển Nguyệt đến rồi, lập tức chui vào quân trướng,
mừng rỡ nói với Cố Thiếu Khanh: “Công tử, người ngài ẫn luôn đợi đến
rồi, người ta đang dẫn mười vạn binh mã ra khỏi Phượng Hoàng quan, hướng đến đại doanh chúng ta rồi.”
“Quân trinh sát mới vừa tới báo, chắc chắn là thật.” Lăng Mặc lập tức nói: “Chủ tử, có xuất binh nghênh chiến không?”
Cố Thiếu Khanh hỏi: “Dung Cảnh đâu? Có tới không?”
Lăng Mặc khẽ giật mình, vội vàng quay người chạy ra ngoài, hỏi quân trinh
sát một câu, người nọ lắc đầu đáp một câu. Hắn lập tức chạy trở về, nói
với Cố Thiếu Khanh: “Không có, Cảnh thế tử thống lĩnh ba vạn binh mã
trấn thủ Phượng Hoàng quan, chỉ có một mình Cảnh thế tử phi mang theo
mười vạn binh mã đến thôi.”
Cố Thiếu Khanh nhíu mày.
“Đại tướng quân, nếu ngài có phân phó gì nhanh lên đi chứ!” Lăng Mặc nóng lòng nói.
Cố Thiếu Khanh bỗng cười cười: “Lam Y chỉ có chút hiểu biết đàn bà, trong
tay nàng có người biết chửi bậy, chẳng lẽ thủ hạ của ta không có?” Dứt
lời, hắn phân phó: “Tìm một người ra ngoài chửi lại, nhất định phải chửi hăng hơn người kia của nàng?”
“Hả?” Lăng Mặc ngẩn ngơ: “Chúng ta cũng phái ngưới ra mắng?”
Cố Thiếu Khanh cười lạnh: “Một nữ nhân bị đương kim hoàng thượng chúng ta
vứt bỏ không lấy, có mặt mũi gì mà chạy đến khiêu chiến? Cứ để nàng từ
nơi nào đến thì lăn về lại nơi đó! Nữ nhân không ai muốn, ra ngoài thật
mất mặt.”
Lăng Mặc lập tức mừng rỡ vỗ đùi, rõ ràng một thiếu niên
mười ba mười bốn tuổi lại giống như tiểu đại nhân, lập tức vỗ ngực nói:
“Đúng đấy, một nữ nhân hoàng thượng chúng ta không muốn, nàng có mặt mũi gì đến đánh Nam Lương. Công tử nói đúng, để ta ra ngoài tìm người.” Dứt lời, hắn chạy ra ngoài nhanh như chớp.
Lăng Mặc nhanh chóng chạy
ra ngoài lều, truyền đạt mệnh lệnh Cố Thiếu Khanh. Các tướng lĩnh chờ
ngoài lều đều ngẩn ra, chốc sau liền ồn ào cười to, vỗ tay khen hay. Ai
cũng biểu thị muốn ra ngoài xem mắng người, nhất định phải mắng cho con
đàn bà kia không dám chường mặt ra.
Rất nhanh đã tìm được mười
người môi mỏng nhiều chuyện biết mắng người. Đại doanh ba mươi vạn binh
mã, có hạng người gì mà không có chứ? Có tài, có kế, có mưu, có gian, có lười, có kẻ tham ăn, có tên xảo trá, đương nhiên có người biết chửi
bậy. Một đám đại hán tử lúc bình thường không luyện binh chẳng phải đều
tụ lại một chỗ cãi cọ sao, trong quân không sợ nhất chính là hai chữ ‘vô lại’ này, đương nhiên dễ dàng tìm được mười người như vậy.
Vài
tướng lãnh dẫn theo một đội nhân mã ra khỏi thành như tơ kéo sợi, mười
đại hán tốt xấu lẫn lộn tiến về trước bày ra tư thế, đứng đối diện gã
thủ hạ cao lớn thô kệch của Lam Y dốc sức mắng nàng ta.
Đương nhiên là khơi lại nợ cũ của Lam Y năm xưa.
Nào là nàng bị hoàng đế chúng ta chơi đùa, mất trong sạch. Hoàng thượng
không cần nàng, nàng liền tính kế bức hôn, bày trận đầm rồng hang hổ,
đáng tiếc cũng không làm khó được hoàng thượng chúng ta. Lúc đó nàng chỉ còn biết khóc lóc, không làm được gì nữa. Nói trắng ra, nàng chỉ là nữ
nhân hoàng thượng Nam Lương bọn hắn chơi chán không cần nữa mà thôi, có
mặt mũi nào ra mặt đánh Nam Lương. Luận thân phận, nàng không bằng công
chúa Nam Cương lúc trước, nay đã là Diệp nữ hoàng. Luận mỹ mạo, nàng
không bằng mỹ nhân thiên tiên công chúa nước Đông Hải được hoàng thượng
mang về…
Nếu là luân phiên mắng người, những lời thô bỉ khó nghe
thuộc cấp thấp nhất, mà cao minh hơn chính là mắng người không một lời
thô tục. Mười đại hán này cũng không phải người đầu đường xó chợ, toàn
người đã đọc qua thi văn, nghe kinh thư, lại biết ăn nói, mắng người đối với họ chẳng qua chỉ là một bữa ăn sáng.
Mười người một chiến tuyến, ngươi một câu, ta một câu, lập tức như lưỡi dao bén nhọn đâm thẳng về phía Lam Y.
Mười vạn binh sĩ đi theo Lam Y vốn thấy tên nọ mắng Cố Thiếu Khanh, chọc
giận binh sĩ Nam Lương, ai nấy đều vui vẻ trong lòng. Thế mà, trong chớp mắt Nam Lương dùng một chiêu gậy ông đập lưng ông, dùng nhân lực gấp 10 lần phản chiến, lập tức ai nấy đều nhìn Lam Y.
Tên lính Lam Y
phái ra cũng đã mắng cả buổi, lúc này không mạnh bằng đối phương, khí
thế một người đáp mười đương nhiên thua trận, liền ngừng mắng nhìn về
phía Lam Y.
Lam Y cho người ra trận mắng đương nhiên là muốn gọi
Cố Thiếu Khanh ra, dù Cố Thiếu Khanh dưỡng thương không ra được thì còn
có mấy tên phó tướng. Hai tướng đơn thương độc mã giao chiến, nàng dám
chắc chắn không ai chiếm được lợi thế từ tay nàng. Nhưng không ngờ Cố
Thiếu Khanh chẳng những không ra, ngược lại còn ra chiêu này, hắn đáp
trả lại gấp mười lần lực công kích. Mà nàng mắng hắn chỉ tổn thương tự
trọng của một đại nam nhân như Cố Thiếu Khanh hắn, chứ không động đến
thứ gì khác, khác với một nữ tử như nàng. Không chỉ tổn thương tự tôn
của nàng, mà còn đả động đến thanh danh và sự trong sạch của nàng. Dù
nàng đã trải qua nhiều chuyện, rèn luyện được trầm ổn, nhưng sắc mặt
bỗng chốc cũng trở nên vô cùng tái nhợt.
Mấy người đối diện thấy sắc mặt nàng tái nhợt, lập tức mắng nàng càng thêm hăng say.
Vân Thiển Nguyệt dẫn theo mười vạn binh mã đến liền trông thấy toàn cảnh
cải nhau, nàng lập tức nhoẻn miệng cười. Lam Y bị gậy ông đập lưng ông,
dùng chiêu này đối phó với Cố Thiếu Khanh thì nàng thật không hiểu hắn,
không lường được hắn. Đối với Cố Thiếu Khanh mà nói, từ nhỏ hắn đã từng
một lần đứng trước Quỷ Môn quan, trong lúc hấp hối mới cứu được tánh
mạng về. Bởi vì một bản công phu tà môn làm cho hắn mỗi đêm trăng tròn
chịu khổ không nói, còn bị thế nhân cười nhạo, bị dưỡng thành người
cuồng ngạo quái đản, không bị thế tục ràng buộc. Hắn lớn lên từ sự cười
nhạo và thóa mạ của người đời như vậy, còn sợ bị nhục mạ hay sao? Hôm
nay coi như tự nàng lãnh đủ, ngược lại còn bị chuyện Nam Lăng Duệ vứt bỏ ra để chửi mắng, khiến cho nàng mất mặt cũng là tự chuốc ác quả.
“Lão tử thực thích Cố Thiếu Khanh này!” Trương Bái vui vẻ, buộc miệng một câu.
Hàn Dịch kéo hắn một cái: “Trương Đại Hàm, tán thưởng tướng lãnh quân địch, ngươi muốn chết sao? Cẩn thận đại tướng quân lại đánh ngươi 30 quân
côn.”
Trương Bái lập tức im bặt, trộm nhìn Vân Thiển Nguyệt, thấy
vẻ mặt nàng vui vẻ mới buông lỏng tâm tình, đạp lại Hàn Dịch một cước:
“Trương Tiểu Nhị, ngươi nói hàm hồ cái gì đó? Không chừng trong lòng đại tướng quân cũng thích hắn đây này!”
Hàn Dịch tránh một cước của
hắn, nhắc nhở: “Ta thấy ngươi thật sự đã ngứa da rồi, lời này cũng dám
nói, coi chừng Cảnh thế tử nghe được sẽ cho ngươi một mũi tên, để ngươi
mười ngày nửa tháng nằm liệt giường, lúc đó ngươi cố mà chịu.”
Trương Bái nhớ tới Dung Cảnh liền rụt cổ lại, lúc này không dám hé một lời
nữa, đối với người kia trong lòng hắn vẫn luôn kính sợ. Trương Bái nghĩ, không chỉ có hắn, mà tất cả người ở Thiên Thánh cũng sẽ không dám làm
càn trước mặt hắn. Đừng thấy hắn có thể không cố kỵ đàm tiếu trước mặt
Cảnh thế tử phi, vì nàng sẽ không phiền não, cũng sẽ không để ý. Nhưng
người kia thì khác, mặc dù hắn luôn mỉm cười ôn nhuận như ngọc, thần sắc ôn hòa, nhưng có cho hắn mười lá gan hắn cũng không dám chọc đến Dung
Cảnh. Ai mà không biết Dung Cảnh quan tâm Cảnh thế tử phi nhất? Hắn nói
như thế đúng là tự đi tìm chết.
Vân Thiển Nguyệt cười cười quay đầu lại liếc nhìn hai người, không nói gì.
Hai người ai cũng không dám nói thêm nửa lời.
“Cố Thiếu Khanh không có khí phách như vậy sao? Vậy mà không dám xuất thành nghênh chiến?” Rốt cuộc Lam Y cũng nổi giận, hét lớn một tiếng.
Dù sao nàng cũng là phận nữ lưu, ngay từ nhỏ đã được Lam gia chọn làm
người thừa kế, từ nhỏ đến lớn đều sinh trưởng trong ánh hào quang. Đương nhiên nàng cũng không cô phụ hào quang trên người mình, vẫn luôn thuận
buồm xuôi gió, duy chỉ một lần thất bại trước Nam Lăng Duệ, thế mà hôm
nay đã bị thóa mạ không còn một mảnh. Chuyện đó nàng vẫn luôn không muốn nhắc tới, hôm nay bị vô số người phanh phui, lại còn dùng ngữ điệu bỡn
cợt nàng không đáng một xu, đương nhiên nàng không thể nhẫn nhịn nỗi.
Huống hồ trước đây Nam Lăng Duệ quả thật không làm gì nàng, nhưng đã hôn nàng, đối với thế giới cổ đại này coi như nàng đã mất trinh, nàng vẫn
canh cánh chuyện này.
“Ả đàn bà kia thẹn quá hóa giận rồi, các huynh đệ thấy không?” Một nhóm binh sĩ lớn tiếng cười rộ lên.
“Thấy chứ!” Một nhóm khác đáp lời, càng cất giọng cười to cực kỳ càn rỡ.
“Loại nữ nhân bị hoàng thượng chúng ta vứt bỏ, mau cút về đi!” Có người hét lớn.
Ngay sau đó, binh sĩ Nam Lương đồng loạt hô lớn: “Cút về đi!”
Tiếng hô đinh tai nhứt óc, hợp lại thành một.
Bỗng Lam Y rút lấy cung tiễn trước ngựa, giương cung nạp tên, bắn về phía gã cười nhạo nàng trước tiên.Tên đã rời cung, quy tụ toàn bộ nộ khí của
nàng. Mũi tên như bão táp, mạnh mẽ nhắm vào ngực người nọ.
Đương nhiên người nọ không thể tránh khỏi, tiếng cười nhạo im bặt, lập tức trợn to mắt nhìn.
Lúc này có một người phi thân ra từ một đội nhân mã sau lưng, thân nhẹ như
yến, chớp mắt đã rơi xuống trước mặt toàn quân, nhẹ nhàng tóm được mũi
tên. Người này mặt mày anh tuấn, mười lăm mười sáu tuổi, toàn thân bận
khôi giáp trắng toát, hết sức tinh thần. Sau khi hắn tiếp được mũi tên,
hướng về phía Lam Y nhướng mày cười nhạo, vang vọng hô: “Tưởng rằng gia
chủ Lam gia của thập đại thế gia lợi hại lắm, hóa ra cũng chỉ là một ả
đàn bà, khí lực như mèo cào, thật nực cười. Không biết vị trí phó tướng
quân này làm sao ngồi lên được nữa? Lẽ nào do bò lên được long sàng (giường của vua) của tân hoàng Thiên Thánh? Nên tân hoàng mới tùy tiện ban cho ngươi một chức vị, để nữ nhân như ngươi ra ngoài chơi đùa?”
Lam Y giận dữ, lần nữa giương cung nạp tên, thẳng tắp phóng về phía người nọ.
Người nọ không hề run sợ, nhẹ nhàng tránh thoát, đã né được ba mũi tên của
Lam Y, hiển nhiên cũng là người có công phu cao cường.
Lam Y thấy cung tên không thể thương tổn người nọ, lập tức rút trường kiếm bên hông, thúc ngựa lao về phía người nọ.
Binh sĩ phía sau nàng muốn chạy theo, Tôn Trinh liền khoát tay chặn lại:
“Trước khi phó tướng quân bị làm cho mất mạng đều không được tiến tới.”
Những binh lính này đều do một tay Tôn Trinh biên chế, biết rõ hắn được đại
tướng quân tin tưởng nhất. Mới hơn mười ngày, năng lực hắn vẫn còn sờ
sờ, đương nhiên cực kì tin phục hắn, nghe vậy đều ngay ngắn đứng lại,
đội hình giữ nguyên, không hề nhúc nhích.
Hoa Thư, Lăng Yến liếc
nhìn Tôn Trinh. Tôn Trinh không nhìn hai người, vẫn hướng về phía trước. Hai người thu hồi ánh mắt, cũng chăm chú nhìn về phía trước, không nói
một lời.
Binh sĩ Nam Lương thấy Lam Y xông đến, cũng muốn xông
lên, bị nam tử trẻ tuổi bận áo giáp trắng khoát tay chặn lại. Đội hình
liền ngay ngắn đứng im, không hề hành động thiếu suy nghĩ.
Nam tử
áo giáp trắng ngồi ngay ngắn trên hắc mã (tảo lưu câu), lông hắc mã óng
mượt, phối với áo giáp trắng của hắn, lại thêm vóc người anh tuấn, thoạt nhìn hết sức chói mắt. Hắn rút nhuyễn tiên ra (roi da), thúc ngựa
nghênh tiếp Lam Y.
Hai người chớp mắt đã giao chiến, một đối một. Hai phe binh sĩ Nam Lương và Thiên Thánh đều ở hậu phương xem địch liệu trận.
Trương Bái nhìn nửa ngày, nhịn không được ghé sát vào Vân Thiển Nguyệt hỏi:
“Đại tướng quân, tiểu tướng bận áo giáp trắng là ai thế?”
Vân
Thiển Nguyệt cười nhạt một tiếng. Người này nàng đã gặp qua một lần nên
biết rõ thân phận của hắn. Năm ngoái đến Nam Lương nàng còn tham gia
tiệc mừng sinh thần của hắn. Biết các tướng lĩnh sau lưng đều nghi hoặc
về thân phận của hắn, nàng giải thích: “Hắn là Thập hoàng tử của Nam
Lương, được hoàng hậu sinh ra, giờ là bào đệ của vua Nam Lương, là bào
đệ của Lục hoàng tử mà hôm trước bị ta bắn trọng thương nữa.”
Ai
nấy đều giật mình. Thật không ngờ võ công của Thập hoàng tử này cũng
thật cao cường. Đã nghe nói mười nhi tử của vua Nam Lương người người
đều là rồng là hổ, quả nhiên không sai.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT