Vốn Vân Thiển Nguyệt đang ngẩn ngơ, ngay sau đó liền vui mừng. Nói như vậy Tử Thư cũng sắp tới rồi.
Từ ngày nàng thành hôn, hắn rời đi cũng đã từ biệt được hơn ba tháng. Nàng cứ nghĩ rằng trong một đoạn thời gian nữa sẽ không gặp được hắn, nếu
không có chuyện gì hắn sẽ không rời khỏi Đông Hải, thật không ngờ nhanh
như vậy hắn đã lại đến.
Vẻ mặt mừng rỡ của nàng vô cùng rõ ràng, khóe miệng cười đến không khép lại được, vô cùng kiều diễm.
Lạc Dao ngồi đối diện cũng không khỏi bị nàng làm cho lóa mắt.
Đương nhiên Dung Cảnh cũng cảm nhận được sự vui sướng của nàng, đôi tay ôm
nàng khẽ siết chặt hơn, giọng nói ôn nhuận trầm thấp kề bên: “Vân Thiển
Nguyệt, hắn đến đây nàng vui mừng lắm sao?”
“Đương nhiên vui rồi!” Vân Thiển Nguyệt cười nhìn Dung Cảnh: “Hắn đến đây, ta lại có thêm một người trợ lực mà!”
Dung Cảnh nhìn nàng thật sâu: “Dù công chúa nói hắn sẽ đến, nhưng chắc gì đã đến đây!”
“Đã đến Thiên Thánh, hắn nhất định sẽ đến đây.” Vân Thiển Nguyệt vui mừng
không thể kiềm chế được, nghiêng đầu nói với Dung Cảnh: “Không phải từ
trước đến nay chàng đều truyền tin cho hắn sao? Chàng truyền tin cho hắn đi, bảo hắn đến đây nhanh lên!”
Dung Cảnh lắc đầu: “Tiểu vương
gia kia đã đuổi theo hắn, hơn nữa còn đuổi đến nỗi thái tử một nước phải đau đầu, không tiếc vứt bỏ chính vụ chạy trốn hắn, nàng nghĩ tiểu vương gia đó là một nhân vật đơn giản sao? Nếu Tử Thư đến Thiên Thánh, đương
nhiên hắn cũng sẽ đuổi theo. Mối giao hảo giữa thái tử Đông Hải và nàng
cả thiên hạ đều sớm biết, nàng cảm thấy hắn sẽ chạy đến tìm nàng, để cho tiểu vương gia kia tìm được sao?”
Sắc mặt vui mừng của Vân Thiển Nguyệt chợt nguội đi, nhíu mày nói: “Nói như vậy, hắn không nhất định sẽ đến đây?”
Dung Cảnh gật đầu, xoa xoa đầu nàng: “Cho nên, nàng cũng nên biết trước như vậy đi, miễn cho lại thất vọng.”
“Vậy sao?!” Vân Thiển Nguyệt ỉu xìu, cúi gằm mặt.
Mây đen trong mắt Dung Cảnh rút đi, vẻ mặt thoạt nhìn hết sức ôn nhuận vô
hại, chỉ nhẹ nhàng gõ ngón tay trên bàn nhưng đã để lộ tâm tư của hắn,
lúc nặng nề, lúc nhẹ hẫng.
Vân Thiển Nguyệt không hề phát hiện ra
cử chỉ này, nhưng Lạc Dao tinh ý lại phát hiện ra, nàng không khỏi cười
thật sâu nhìn Dung Cảnh.
Dung Cảnh ngẩng đầu, dường như không thấy thâm ý trong mắt Lạc Dao, cũng như không biết đã bị nhìn thấu tâm tư,
ôn hòa cười cười: “Lúc này Lam gia chủ Lam Y cũng ở đây, mà lại là phó
tướng quân. Lam gia chủ cũng là người cực kỳ tài hoa, nếu không phải lúc trước nàng có chấp niệm với thiếu chủ Thương gia mà đi nhầm một bước,
có lẽ hôm nay nàng đã gả cho tiểu Duệ ca ca rồi. Giờ đây tâm tư Lam gia
chủ thâm sâu, không dễ để người ta nhìn ra suy nghĩ và mong muốn, không
chừng gặp được tiểu Duệ ca ca sẽ có thay đổi, cho nên còn cần công chúa
tốn chút tâm tư.”
Lạc Dao cười một tiếng, người thông minh đương nhiên sẽ hiểu có ý gì, gật đầu: “Đa tạ Cảnh thế tử nhắc nhở.”
Dung Cảnh tự tay châm một ly trà cho Lạc Dao, rồi lại bưng chung trà của
mình đến bên miệng Vân Thiển Nguyệt, ôn nhu nói: “Không phải nàng vừa
nói muốn uống trà sao? Nhanh không nguội mất.”
Vân Thiển Nguyệt
cầm lấy tay hắn uống hai hớp, bỗng nhiên nói: “Dung Cảnh, chuyện của ta
và Tử Thư cũng đã nói rõ, không lẽ chàng lại đề phòng hắn đấy chứ? Chúng ta sẽ không có chuyện gì đâu, dù sao ta cũng đã gả cho chàng rồi, chàng không cần phải đề phòng hắn.”
“Không đâu!” Dung Cảnh lắc đầu.
Vân Thiển Nguyệt không nghe thấy có gì bất thường, yên tâm gật đầu, suy tư
nói: “Chàng truyền tin cho Tử Thư đi! Bảo hắn cứ việc đến. Tiểu vương
gia gì kia ta sẽ giúp hắn đối phó. Ta muốn xem xem hắn có bao nhiêu lợi
hại, vậy mà lại ép thái tử một nước phải chạy trốn hắn.”
Dung Cảnh “Ừ” một tiếng đồng ý.
Vân Thiển Nguyệt ngồi dậy khỏi lòng hắn, ngồi xuống bên cạnh Lạc Dao, ném
chuyện của Ngọc Tử Thư sang một bên, lôi kéo Lạc Dao tò mò hỏi chuyện
sau khi ca ca nàng về Đông Hải thì làm thế nào để nàng rung động được.
Lạc Dao cười liếc nhìn Dung Cảnh, trong lòng hiểu rõ mánh khóe hắn giấu kín tiểu thê tử nhưng không nói, cùng Vân Thiển Nguyệt thấp giọng trò
chuyện. Chuyện thế nào thì nàng không biết, trước kia ngoại trừ một lòng muốn giành chiến thắng nên thứ gì nàng cũng muốn học được tốt nhất hòng xứng đôi với thế tử Vinh vương phủ, thì chuyện gì nàng cũng không màng. Nhưng từ khi biết rõ không có khả năng với Dung Cảnh nàng đã nãn lòng
thoái chí. Nhưng về sau vì cô cô huyễn dung thành nàng, nàng bị dẫn đi
Lam Lương, bị Nam Lăng Duệ dụ dỗ. Nam Lăng Duệ quen biết vô số nữ tử,
thưởng qua hoa thơm cỏ lạ, đương nhiên biết làm thế nào dụ dỗ nữ nhân,
cho nên cõi lòng đã lay dộng. Hôm nay Vân Thiển Nguyệt hỏi, nàng không
hề khó chịu mà kể sơ qua một lần.
Lại nói, sau khi Nam Lăng Duệ
đến Đông Hải không hề đi tìm Lạc Dao trước, mà trực tiếp tiến cung nhận
thân. Năm đó thái thượng hoàng Đông Hải thừa nhận mẹ Vân Thiển Nguyệt là con gái, giờ đây vua Đông Hải coi như là đại cữu cữu của hắn. Nam Lăng
Duệ lời ngon tiếng ngọt, dỗ cho vua Đông Hải vô cùng vui vẻ. Về sau Nam
Lăng Duệ tỏ rõ yêu thích Lạc Dao, đương nhiên vua Đông Hải càng thêm tán thành. Ngọc Thanh Tinh đã sớm nói chuyện của hắn và Lạc Dao cho vua
Đông Hải, thái tử Ngọc Tử Thư này lại phô đường cho hắn. Vua Đông Hải
thấy Nam Lăng Duệ lại yêu thích không thôi, cho nên sau một chầu tiệc
rượu liền chỉ hôn luôn. Buổi tiệc đó Lạc Dao không tham gia. Sau khi
xong yến hội, vua Đông Hải mới phái người đưa hắn đến chỗ Lạc Dao ở.
Lạc Dao đóng cửa không gặp. Trong nội cung nàng bố trí một ngàn tên ẩn vệ,
phòng thủ trong ngoài nội cung của nàng vô cùng kiên cố, một con ruồi
cũng không chui lọt. Dù là người của vua Đông Hải phái tới cũng bị nàng
đuổi về. Nam Lăng Duệ biết nàng bị chọc giận, chỉ có thể đứng ở cửa cung ngóng vào. Dù vậy, người không thể vào cửa, nhưng miệng cũng không bị
phong bế, vì vậy liền đứng ở cửa trao đổi với nàng. Nào là từng cùng
Diệp Thiến tìm hiểu đến thề non hẹn biển, cuối cùng lại phải chia ly,
hắn đau khổ dày vò năm năm mới từ từ vượt qua. Rồi từng có chút hứng thú với Lam Y, định thử một lần, vậy mà cuối cùng lại phát hiện ra nàng
không phải người hắn muốn… cơ hồ đều kể hết tất thảy những chuyện bình
sinh của hắn không sót một chuyện.
Nói suốt một ngày, Lạc Dao vẫn
không hề mở cửa. Nam Lăng Duệ một mạch chạy đến Đông Hải không hề nghỉ
ngơi, mệt mỏi tựa cửa cung của nàng ngủ mất. Nàng vẫn không mở cửa. Qua
một đêm, Nam Lăng Duệ bị nhiễm lạnh. Bình thường hắn ít khi bị bệnh, có
lẽ do không hợp khí hậu, bệnh này đến một lần liền hôn mê bất tỉnh ba
ngày. Mặc dù y thuật Ngọc Tử Thư vô cùng tốt, cũng bị bệnh của hắn làm
cho hoảng sợ. Vua Đông Hải giận dữ giáo huấn công chúa Lạc Dao một trận. Ông vẫn luôn cảm thấy đứa con gái này vô cùng thông minh, không cần ông phải nhọc lòng, vô cùng sủng ái yêu thương nàng, đó là lần đầu tiên ông răn dạy nàng. Công chúa Lạc Dao cũng cảm thấy nàng đã quá tùy hứng,
nhìn thấy Nam Lăng Duệ nằm hôn mê bất tỉnh trên giường mà vừa hối hận
vừa đau lòng, càng không ngừng rơi lệ. Từ nhỏ đến lớn, nàng chưa từng
phải khóc…
Sau khi Nam Lăng Duệ tỉnh lại, nhìn thấy Lạc Dao đang
ngồi canh giữ bên giường hắn, thấy nàng khóc nức nở, hắn lập tức hiểu
tâm tư của nàng. Vậy mà còn giả bộ nói: “Nhân duyên không thể cưỡng cầu
được, nếu công chúa đã không thích ta, ta đành phải đi vậy, coi như ta
chưa từng tới.” Vứt lại một câu, liền vùng vẫy ngồi dậy nói phải đi rồi. Lạc Dao thẳng tính ngây thơ, đương nhiên túm hắn lại không cho đi. Hắn
nhăn mặt nói vài lời lãnh đạm, làm cho Lạc Dao thừa nhận thích hắn, hắn
mới mặt mày tươi rói. Đương nhiên về sau hắn không đi nữa, mặt dày mày
dạn dụ dỗ Lạc Dao, đường đường là một công chúa phải tự mình bưng trà
rót nước, bón thuốc đút cơm hầu hạ hắn.
Vua Nam Lương thấy hai người tốt lên đương nhiên vô cùng vui sướng, hôm sau liền đính ước cho hai người.
Sau khi Vân Thiển Nguyệt nghe xong thầm mắng Nam Lăng Duệ lòng dạ nham
hiểm, đơn giản như vậy đã lừa được một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành
tài hoa tuyệt đỉnh. Còn thứ gì có tác dụng hơn khổ nhục kế đây chứ? Thấy Lạc Dao nhắc đến Nam Lăng Duệ mặt mày ngời sáng, nàng không thể không
cảm thán, nhân duyên đúng là nhân duyên. Dù hai người quen biết nhau
muộn hơn nàng và Dung Cảnh, Nam Lăng Duệ trải qua mấy năm đau khổ vì
Diệp Thiến và Lam Y, từ nhỏ Lạc Dao một lòng nhận định Dung Cảnh cũng
cực khổ mấy năm, nhưng tìm tìm kiếm kiếm, rốt cuộc cũng tìm được đối
phương. Hai người lúc này cũng là độ tuổi đẹp nhất, đã trải qua chuyện
tình cảm khó khăn trắc trở, vì vậy sẽ càng biết quý trọng lẫn nhau, Vân
Thiển Nguyệt nàng càng thấy yên lòng.
Sau khi Dung Cảnh nghe xong nhẹ cười, bỗng nhiên nói với Lạc Dao: “Tiểu Duệ ca ca chạy đến tìm ta lấy đi một vị thuốc.”
Lạc Dao nhìn Dung Cảnh khó hiểu.
Dung Cảnh nhấp một ngụm trà, rồi không nói gì thêm.
Lúc này, Nam Lăng Duệ từ chỗ Lục hoàng tử trở về, sải nhanh bước chân,
dường như sợ nữ nhân bị người đoạt đi, chỉ vài bước đã đi đến trước mặt
ba người, nói với Vân Thiển Nguyệt: “Nha đầu chết tiệt kia, lại tìm chị
dâu nhiều chuyện gì đó hả?”
Vân Thiển Nguyệt trừng mắt với hắn: “Ca còn chưa cưới người ta vào cửa, mắc gì muội phải gọi chị dâu?”
“Trước sau gì cũng là chị dâu, muội cũng nên gọi trước là vừa.” Nam Lăng Duệ
ngồi xuống bên cạnh Lạc Dao, vươn tay ôm eo nàng, thản nhiên nói.
Lạc Dao đỏ mặt. Dung Cảnh và Vân Thiển Nguyệt thân mật vì dù sao họ cũng đã thành thân, nhưng nàng và hắn vẫn còn chưa cưới! Dù đã được Nam Lăng
Duệ huấn luyện mấy ngày nhưng da mặt vẫn chưa dày bằng hắn.
Vân Thiển Nguyệt liếc nhìn hắn, thấy hắn dương dương tự đắc, nàng hừ một tiếng hỏi: “Ca và Lục hoàng tử đã nói gì?”
Nam Lăng Duệ nhìn nàng: “Không gọi biểu ca nữa sao?”
Vân Thiển Nguyệt liếc trắng mắt với hắn: “Mẹ là cô cô của hắn, hắn vốn là biểu ca của ta, ta gọi thế cũng phải.”
“Còn nói muội rất thích biểu ca, hắn hỏi gì muội sẽ nói đó, bán đứng ca ca ruột, muội cũng thật giỏi.” Nam Lăng Duệ híp mắt.
Dung Cảnh nghe vậy quay đầu nhìn Vân Thiển Nguyệt, ánh mắt vô cùng u tĩnh.
“Ai nói? Ca nghe lầm rồi!” Vân Thiển Nguyệt mặt không đổi, hơi không suyễn, tự nhiên lái sang chuyện khác: “Dạ Thiên Tứ thì sao?”
“Tiểu tử
kia chính là một tên nhóc nịnh hót. Cậu Đông Hải kia yêu thích nó không
rời, vừa được ông ta ôm vào lòng đã nhận là cháu trai, đương nhiên về ở
dưới danh Ngọc Tử Tịch rồi. Hiện giờ mỗi người ở Đông Hải đều biết Nhị
hoàng tử đã có con riêng, không biết có bao nhiêu tiểu thư khuê các khóc chết nữa đây.”Nam Lăng Duệ liếc Vân Thiển Nguyệt, bỗng nhiên rất vui
vẻ.
Vân Thiển Nguyệt lập tức yên tâm “Haha” cười: “Dạ Thiên Tứ vốn luôn được người yêu thích!”
“Đoán chừng Tử Tịch còn chưa biết đâu! Chỉ sợ đến lúc nghe thấy còn tức đến giơ chân ý chứ.” Lạc Dao cười nói.
“Hắn rất thích Tiểu Thiên Tứ.”Vân Thiển Nguyệt cười lắc đầu hỏi: “Còn Dạ Thiên Dục thì sao?”
“Phụ hoàng mời hắn nhậm chức trong triều, hắn thoái thác, giờ đang ở trong phủ Nhị hoàng tử, chăm sóc Dạ Thiên Tứ.” Lạc Dao nói.
Vân Thiển Nguyệt gật gật đầu, thở ra một hơi. Ngoại tổ phụ Dạ Thiên Dục
trước giờ đều không giúp hắn, hắn cũng đã tâm ý nguội lạnh rồi chăng! Có điều cũng tốt, đoạn tuyệt tâm tư, thoát khỏi thân phận hoàng tử, không
bằng an ổn mà sống, qua vài năm tâm tình cởi bỏ, sẽ quên được Triệu Khả
Hàm, rồi sẽ lại tái sinh.”
Nam Lăng Duệ ngáp một cái: “Xú nha đầu, tìm cho chúng ta một chỗ không người quấy rầy đi, chúng ta muốn ngủ.”
Vân Thiển Nguyệt nhìn hắn: “Ca muốn đến ở chỗ này của muội? Nếu có người
phát hiện hoàng đế Nam Lương ở chỗ này của muội, nhất định sẽ cho rằng
muội thông đồng với địch bán nước cầu vinh. Nhất là bây giờ Lam Y còn là phó tướng quân, kiêm cả giám quân.”
Nam Lăng Duệ haha cười: “Vậy thì tốt quá, Nam Lương ta còn thiếu một đại tướng quân thiện chiến đây.”
Vân Thiển Nguyệt không hề nhìn hắn, nghiêng đầu phân phó Lăng Liên: “Dẫn
hai người họ đến Tĩnh Viên ở hậu viện Thiên viện. Nói với Mặc Cúc, vẫn
sẽ trông chừng Lục hoàng tử như cũ, không có phân phó của ta, bất kể là
ai cũng không được vào Tịnh Viên.”
“Vâng!” Lăng Liên gật đầu, đi trước dẫn đường.
Nam Lăng Duệ kéo Lạc Dao đứng lên đi theo, vừa đi được hai bước chợt nói
với Dung Cảnh: “Ngọc thái tử đi sau chúng ta, đoán chừng cũng sắp tới
rồi!”
Dung Cảnh chậm rãi nhấp một ngụm trà, chậm rì rì nói một câu không liên quan: “Hãy nhớ huynh còn lấy của ta một vị thuốc…”
Nam Lăng Duệ lập tức hớt lời: “Hắn cũng không nhất định sẽ đến.” Dứt lời,
kéo Lạc Dao nhanh chóng rời đi, thoáng chốc biến mất dạng.
Vân
Thiển Nguyệt đã hai lần nghe thấy Dung Cảnh nhắc đến chuyện Nam Lăng Duệ lấy dược, lập tức tò mò hỏi: “Ca ấy lấy dược gì của chàng?”
Dung Cảnh thấp giọng nói: “Một vị thuốc làm người nóng hừng hực, nóng suốt ba ngày.”
Vân Thiển Nguyệt lập tức giật mình. Trong lòng thầm mắng, khá lắm Nam Lăng
Duệ, lòng dạ nham hiểm đến mức này rồi. Biết rõ thể chất bản thân quá
tốt, từ nhỏ đến lớn không hề phát bệnh, vậy mà dám lấy dược phát sốt làm khổ nhục kế. Một vị thuốc lừa gạt được một tiểu mỹ nhân đến tay, vụ mua bán này quả thật lãi to rồi.”
“Có mệt không? Chúng ta cũng trở về phòng nghỉ ngơi nhé!” Dung Cảnh hỏi.
Vân Thiển Nguyệt lắc đầu, tựa vào người hắn: “Dung Cảnh, đừng cho là ta
không biết chàng có ý gì, chàng không được đẩy Tử Thư vào hố lửa đâu
đấy. Hắn là thái tử nước Đông Hải, sao có thể yêu một nam nhân? Chàng
không được vì chuyện năm xưa mà ghen tuông bày kế hắn. Lạc Dao và ca ca
không rõ tình cảm của ta và Tử Thư, lẽ nào chàng cũng không rõ hay sao?”
Dung Cảnh nhìn nàng: “Ta còn chưa làm gì hắn, nàng đã lo lắng cho hắn, cảnh cáo ta rồi sao?”
Vân Thiển Nguyệt choàng tay ôm chàng, hì hì cười: “Ta không phải cảnh cáo
chàng. Ta chỉ sợ chàng đề phòng cái này, tính toán cái kia mệt mỏi. Nếu
chàng mệt nhọc hao gầy đi, người đau lòng vẫn sẽ là ta.”
Dung Cảnh mân môi: “Chút tâm tư cũng bị nàng nhìn thấu!”
Vân Thiển Nguyệt lè lưỡi với hắn, vươn tay vỗ vỗ vào tim chàng: “Chút tâm
tư này của chàng cũng bị Lạc Dao nhìn thấu, ca ca cũng nhìn thấu. Hai
người biết rõ chàng để ý, đều đến mượn chuyện này đùa cợt chàng, chàng
cho rằng ta không thể nhìn ra sao?”
Dung Cảnh thở dài, bất đắc dĩ cười nói: “Càng sống lâu càng thụt lùi, đến cả a miêu a cẩu cũng có thể trêu đùa ta.”
Vân Thiển Nguyệt vươn tay đập chàng một cái: “Tâm tư của chàng nặng, tâm tư hai người kia cũng không nhẹ, trong lòng nghĩ gì đều hiểu rõ. Một người là ca ca, một người là tỷ tỷ cũng là chị dâu, chàng so sánh họ với a
miêu a cẩu, để họ nghe được coi chừng ghi hận báo thù đấy.” Dứt lời,
nàng cười nói: “Đều đã ra ngoài lăn lộn, ngươi đâm ta một đao, ta chọc
ngươi một kiếm, các ngươi không sợ mệt lòng sao?”
Dung Cảnh bật cười: “Chẳng lẽ hôm nay nàng không đâm tiểu Duệ ca ca một đao sao? Không bán đứng huynh ấy triệt để sao?”
Vân Thiển Nguyệt chớp mắt mấy cái, quyết đoán nói: “Không có, ta nói với hắn đều là lời tốt.”
Dung Cảnh khẽ hừ: “Mặc Cúc đã thuật ta nghe tất cả lời nàng nói không sót
một chữ. Vân Thiển Nguyệt, sao ta không biết nàng yêu thích biểu ca Lục
hoàng tử này từ lúc nào vậy nhỉ?”
Dung Cảnh nhè nhẹ vỗ mặt nàng, ánh mắt đen lay láy, ngữ khí lại vô hạn yêu
thương: “Nàng lại bướng bỉnh, coi chừng lại dẫn dụ đến một món nợ đào
hoa cho ta.”
“Chàng nói gì vậy? Đó là biểu ca, không được đùa giỡn như thế, thật sự là biểu ca ruột.” Vân Thiển Nguyệt gạt tay hắn ra.
“Từ xưa, biểu muội biểu ca cưới nhau cũng nhiều, đây gọi là thân càng thêm
thân. Chuyện Vân Mộ Hàn thích nàng, đừng cho rằng ta không biết.” Dung
Cảnh nói.
Vân Thiển Nguyệt ho nhẹ một tiếng, hắn lật ngược tình
thế, có vẻ còn lợi hại hơn bản lãnh tính toán nợ nần của nàng đây. Nàng
vội vàng che miệng, ngáp một cái: “Vừa rồi không thấy mệt, hôm nay quả
thật mệt quá đi, chúng ta về phòng nghỉ thôi!”
“Được!” Dung Cảnh thống khoái ôm lấy nàng đi vào nhà.
Vân Thiển Nguyệt luôn cảm thấy hành động ôm ngang hông này của hắn rất lạnh người, trong lòng dâng lên dự cảm không tốt. Quả nhiên sau khi đặt nàng lên giường lớn liền thuần thục áp xuống.
Đêm xuân, một khắc ngàn vàng.
Sáng hôm sau Tây Nam truyền đến một tin, sáu ngày trước Dạ Khinh Noãn,
Thương Đình cùng Trần lão tướng quân tụ hợp mười vạn đại quân, sau một
lần công phá thành Giang Lăng liền chưa từng nghỉ ngơi mà tiến quân về
Tây Nam. Sau sáu ngày binh mã hành quân, trưa hôm qua đã đối đầu với
nghĩa quân Lý Kỳ ở rừng Nê Chiểu.
Nghĩa quân Lý Kỳ khởi nghĩa từ
núi Thiên Linh đến dẹp yên quận An Lăng, quận Đức Dương, quận Hoài Mẫn,
Phí huyện, Đàm huyện, Duyên huyện, thành Tây Nam, quận Lĩnh Tuyền, huyện Cốc Hách, thành Phần Thủy, quận Lâm Ô, Phượng Khánh, Nghi Quế, Tháp
Lâm… bảy quận, tám huyện, năm thành, ngàn dặm Tây Nam đều quy phục hắn.
Năm ngày trước lại chiếm lĩnh rừng Nê Chiểu. Nghe nói bốn người Dạ Khinh Noãn, Thương Đình, Trần lão tướng quân, Phượng Dương, đại quân Bình Tây Nam đã qua thành Giang Lăng tiến về trước Tây Nam liền án binh bất động tại rừng Nê Chiểu, chờ họ.
Tây Nam có ba khu vực có bình chướng
hiểm yếu, một là bến phà Hoành Thủy ở thành Giang Lăng, hai là núi Vân
Lĩnh, ba là rừng Nê Chiểu ở thành Tây Nam. Sau một lần hành động dẹp yên Diệp Thiến trấn thủ bến Hoành Thủy thành Giang Lăng, liền bình yên vượt qua núi Vân Lĩnh, gấp gáp hành quân trong sáu ngày ngắn ngủi đến được
rừng Nê Chiểu.
Ngày đó đại quân không được nghỉ ngơi điều chỉnh đã nghênh đón phản quân Lý Kỳ đánh đến.
Đại quân hành quân mấy ngày không nghỉ, vốn đã mỏi mệt, không ngờ Lý Kỳ
ngông cuồng như thế, dùng mười vạn binh sĩ nhàn tản thu được đối chiến,
xuất binh đối phó mười vạn đại quân của Trần lão tướng quân, không để họ được thở lấy một hơi.
Đại quân chia ra hai đường, triển khai liều chết chém giết tại rừng Nê Chiểu.
Địa hình rừng Nê Chiểu vô cùng phức tạp, nhiều nơi có đầm lầy rừng nhiệt
đới, người không quen địa hình đi vào được cũng chưa chắc sẽ ra được. Dù Phượng Dương xuất thân từ nhà tướng gia, nhưng tuổi vẫn còn nhỏ, chỉ
tìm hiểu được địa hình Tây Nam từ binh thư và bản đồ địa hình, mà thiếu
kinh nghiệm thực tế. Bị một phó tướng Lý Kỳ dồn đến trong rừng nhiệt
đới, vây khốn ở rừng Nê Chiểu, vốn bị buộc đến không còn đường đi, một
tên lính dưới tay hắn hiến cho một kế, đưa hắn ra khỏi rừng Nê Chiểu,
tránh thoát được sự đuổi giết của phó tướng thủ hạ dưới tay Lý Kỳ đuổi
giết. Ba vạn binh mã may mắn thoát khỏi khốn cảnh, trốn về binh doanh.
Bởi vậy sau một trận chiến, một tên lính quèn theo một tên lính không chút
tiếng tăm đã nhận được tín nhiệm của Phượng Dương. Tên lính kia tên là A Lộ, thật ra là Phong Lộ. Phong Lộ nhận được mệnh lệnh của Vân Thiển
Nguyệt, liền lén lút lẻn vào quân doanh, dựa vào chút lanh lợi đã rất
nhanh trở thành lính thủ hạ bên cạnh Phượng Dương. Đáng tiếc tuy Phượng
Dương còn trẻ, nhưng luôn rất nghiêm cẩn phòng người. Trái phải bên cạnh hắn toàn bộ đều là bộ hạ cũ đi theo Phượng lão tướng quân, không hề tín nhiệm và cho người ngoài đến gần hắn. Nàng vẫn luôn không tìm được cơ
hội tiếp cận hắn. Đừng thấy Phong Lộ trẻ tuổi, đến cùng nàng vẫn bảo trì bình thản chờ đợi, rốt cuộc ở rừng Nê Chiểu nàng cũng tìm được cơ hội,
bời vì Phong Lộ cùng một vạn binh mã của Hồng Các ở núi Vân Lĩnh cũng
thuộc khu vực Tây Nam, là một nơi hiểm yếu, cho nên hàng năm nàng đến
luyện binh tại núi Vân Lĩnh cũng không chịu ngồi yên, mượn cơ hội tìm
hiểu bốn phía, một năm này toàn bộ Tây Nam đã sớm được nàng đi mòn gót
chân, đương nhiên hết sức quen thuộc rừng Nê Chiểu này, vì vậy cứu được
Phượng Dương và 3000 người dưới tay hắn. Sau khi ra khỏi rừng Nê Chiểu,
Phượng Dương lập tức đề bạt nàng làm thân binh dưới tay.
Cùng lúc
đó, Thương Đình, Dạ Khinh Noãn, và vài tên phó tướng suất lĩnh binh mã
và thủ hạ các lộ binh mã của Lý Kỳ đối chiến có thắng có thua, cũng
không chiếm được chút lợi ích gì.
Binh mã Lý Kỳ phần lớn sinh ra ở Tây Nam, là người địa phương Tây Nam, dù có một số người không phải dân Tây Nam, nhưng đã sinh sống nhiều năm ở đó, giỏi về đánh di động, theo
các lộ bọc đánh tập kích, âm thầm ra tay, đánh thắng liền đánh, đánh
không lại sẽ tháo chạy như cá chạch, cho nên chỉ có trăm người bị
thương, thương vong rất nhỏ. Trái lại đại quân của Trần đại tướng quân
vẫn luôn ở Thiên Thánh, nhiều năm triều đình chưa từng có chiến tranh,
cho dù được huấn luyện nhưng vẫn như vịt lên cạn, ngày ngày bị nhốt ở
binh doanh, chưa dến được mấy ngày, không thể linh hoạt tác chiến trên
địa hình Tây Nam, sau trận chiến này có gần ngàn người thương vong.
Cho nên, trận đầu này binh mã Lý Kỳ ít thương vong, phía Trần đại tướng
quân lại tổn thất nặng nề. Binh mã Lý Kỳ báo cáo thắng thợi trận đầu với đại quân chính thống Thiên Thánh, còn Trần lão tướng quân chấm dứt với
thất bại nhỏ.
Tin tức rơi vào tay Vân Thiển Nguyệt, chỉ ngắn gọn
mấy câu, nhưng mấy câu sau cùng đã nói rõ đại quân Lý Kỳ đang chiếm ưu
thế, và Bình Tây Nam đại quân Trần lão tướng quân đang ở thế bất lợi.
Một trận này cũng làm cho cả đám quan văn quan võ trên triều Thiên Thánh biết rằng, chiến sự Tây Nam không hề giống như bọn hắn tưởng tượng nào
là Trần lão tướng quân vừa xuất mã sẽ mã đáo thành công, dễ như trở bàn
tay. Mà là không thể coi thường phản quân Lý Kỳ, đang ở vị thế ngang
bằng với quân chính thống Thiên Thánh, thậm chí còn chiếm lợi thế, nhiều thêm vài phần thắng.
Vân Thiển Nguyệt lắc lắc tin tức mà Hoa Lạc
vừa truyền đến, nàng nghĩ tin tức trận đầu Tây Nam này được truyền về,
đám lão thần ở kinh thành Thiên Thánh, kể cả Đức thân vương sẽ phải sốt
ruột phát hỏa mấy ngày cho xem. Nàng chắc lưỡi vài tiếng, nghiêng đầu
nhìn Dung Cảnh, thấy hắn đang lạnh nhạt ngồi bên bàn lật xem mật hàm,
một chút cũng không bị ảnh hưởng.
“Tiểu thư, Lam phó tướng quân xin gặp.” Lăng Liên đứng bên ngoài thấp giọn nói.
Không lâu sau Lam Y đã vào đến, sau khi chào Vân Thiển Nguyệt theo nghi thức
quân đội liền nhìn nàng nói: “Hai mươi ba vạn binh tướng đã hoàn tất
biên chế, có lẽ đại tướng quân cũng nên xuất binh đánh Cố Thiếu Khanh
rồi đấy?! Thừa dịp hiện tại thương thế của hắn còn chưa khỏi, không nên
bỏ qua cơ hội tốt. Nếu không đợi thương thế của hắn bình phục, hai mươi
ba vạn binh mã không nhất định sẽ là đối thủ của 30 vạn binh.”
Vân Thiển Nguyệt nghe vậy cười cười: “Ta cũng đang có ý này. Hôm nay thời
tiết cũng thích hợp, ngày ấy phó tướng quân cũng đã giao thủ với Cố
Thiếu Khanh, hôm nay cũng xung phong có được không? Ta ở hậu phương sẽ
xem định liệu trận cho phó tướng quân.”