- Ta còn đang bị tam đại thế lực truy nã, truyền ra tin tức ta ở chỗ này có thể dẫn phiền toái tới cửa hay không?

Ngụy Duyên nói.

- Bản thân ta là hy vọng tin tức ngươi ở nơi này truyền đi, khẳng định như vậy sẽ có người tới cửa gây khó dễ, lúc này để cho A Kim ra tay đánh cho bị thương, để cho mọi người biết phủ tổng đốc Đại Đường ta vẫn còn cao thủ tồn tại, làm cho địch nhân không rõ thật hư của chúng ta, như vậy chúng ta mới có thể càng thêm an toàn. Cũng có thể tranh thủ hết sức thời gian để phát triển.

Lý Lân nói.

- Hư hư thực thực, vậy mới là thủ đoạn tốt nhất!

Trương Hạo gật đầu, coi là đồng ý với đề nghị của Lý Lân.

- Cho dù chúng ta dùng hết thủ đoạn, chênh lệch thực lực cũng không phải dựa vào mê hoặc địch nhân là có thể bù lại. Cho nên chúng ta còn phải nghĩ biện pháp tăng lên thực lực của chúng ta.

Mạc Phi Linh nói.

- Bản vương tính toán công khai triệu tập cao thủ tán tu gia nhập liên minh phủ tổng đốc Đại Đường ta, thành lập một đội ngũ tán tu. Có lẽ sẽ là tốt xấu lẫn lộn, nhưng cũng là một loại phương pháp đề cao thực lực. Huống chi bản vương ở Địch Sơn tiểu thành tích trữ một đại quân mười vạn người, tuy rằng là quân đội bình thường, nhưng nếu thật sự xảy ra vấn đề cũng có thể trợ giúp.

Lý Lân nói.

- Quân đội bình thường, lực uy hiếp thực sự hữu hạn, trừ phi giành được Binh trận trong truyền thuyết, nếu không căn bản là khó có thể đem tất cả lực lượng quân đội chỉnh hợp lại.

Trương Hạo cảm thán nói.

- Binh trận chính là bí mất bất truyền của thượng cổ đế quốc, chúng ta làm sao có thể giành được.

Mạc Phi Linh nói.

- Ta biết nơi nào có Binh trận!

Vẫn trầm mặc không nói, Ngô Nhân Địch lên tiếng. Hắn vừa mở miệng liền hoàn toàn hấp dẫn chú ý của mọi người.

- Nhân Địch, ngươi không nói đùa chứ! Ngươi biết nơi nào có Binh trận? Đây chính là vật mà siêu cấp hoàng triều cũng khó lấy được a!

Mạnh Như Tùng nói trước. Hắn và Nhân Địch quan hệ tốt nhất, ngay cả hắn cũng không biết, Ngô Nhân Địch lại càng không có khả năng biết.

- Ta từng ở trong mục lục bán đấu giá của Thiên Uyên Các nhìn thấy có tin tức bán đấu giá của Binh trận đồ phổ. Chính là trên đó chỉ nói là Tàn Mưu Đồ, không biết có thể phát huy bao nhiêu tác dụng.

Ngô Nhân Địch cẩn thận nói.

- Thiên Uyên Các sao? Nếu là tổ chức bán đấu giá lớn nhất Thương Long đại lục thì có lẽ là thật đi!

Trong mắt Mạc Phi Linh hiện lên chút tinh quang.

- Đáng giá thử một lần!

Trương Hạo nói.

- Vậy tiền đâu? Vé vào cửa Thiên Uyên Các chính là không thấp, không có trăm ngàn tinh thạch đừng nghĩ đi vào nghỉ ngơi!

Mạnh Như Tùng nói, hắn cũng không phải cố ý dội nước lã, tài phú như vậy tương đương với một thế gia trung phẩm, những thế tử thừa kế thế gia kém hơn như bọn họ nơi nào có tài phú như vậy.

- Vấn đề tinh thạch cũng không cần lo lắng quá mức, bản vương ở đây thứ duy nhất không thiếu chính là tinh thạch.

Lý lân cười cười, tùy tay lấy trong không gian giới chỉ lấy ra hơn một ngàn khối tinh thạch thượng phẩm. Một khối tinh thạch thượng phẩm đủ để đổi một vạn khối tinh thạch hạ phẩm, một ngàn khối tinh thạch thượng phẩm chính là một trăm ngàn khối tinh thạch hạ phẩm. Một khoản đại tài phú như vậy bị Lý Lân tùy ý bày ra trước mặt mọi người.

- Rầm!

Mọi người đều là kinh hãi. Không nghĩ tới Lý Lân vậy mà giàu có như thế. Đây chính là một trăm ngàn tinh thạch, đủ để mua một kiện tạp phẩm linh bảo.

- Nếu xác định Thiên Uyên các có tồn tại Binh trận đồ, chúng ta liền không nên buông tha cơ hội này! Hội đấu giá nửa tháng sau tiến hành, chúng ta còn đầy đủ thời gian chuẩn bị. Hơn nữa nếu mục lục bán đấu giá phân đến Ngô gia, những thế lực lớn khác tự nhiên cũng sẽ có, căn cứ thường lệ trước kia, các thế lực lớn có thể sẽ động thủ trước khi hội đấu giá tiến hành. Nói cách khác nửa tháng này là thời điểm tương đối bình tĩnh, mà hội đấu giá rất có thể sẽ trở thành mồi lửa để mấy phương thế lực khai chiến.

Trương Hạo nói.

- Nếu quả thật là như vậy, thì người đi tham dự hội đấu giá cần thận trọng lựa chọn.

Lý Lân nhíu mày nói.

Thế cục Hắc Thủy vương thành quả nhiên giống như dự đoán trước kia của Trương Hạo, bởi vì hội đấu giá quy mô lớn của Thiên Uyên các, thế cục vốn khẩn trương gần như dịu đi. Nhưng là tất cả thế lực khắp nơi đều hiểu được, đây chỉ là sự yên tĩnh trước cơn bão táp, càng bình tĩnh bão táp phía sau càng mãnh liệt.

- Đây là mục lục bán đấu giá của Thiên Uyên các?

Lý Lân tò mò liếc nhìn sách thiếp vàng ngọc trong tay. Thiên Uyên các không hổ là tổ chức bán đấu giá cấp đại lục, chỉ là mục lục bán đấu giá cũng là sử dụng linh ngọc trung phẩm. Mặc dù loại linh ngọc này không phải vô giá, nhưng cũng không phải là thế lực nào cũng có thể lấy ra được.

- Không sai. Thứ này trước mỗi hội đấu giá đều được đưa tặng miễn phí đến các thế lực lớn, phủ tổng đốc Đại Đường cũng có một phần, chính là ngươi cũng biết, trong túi chúng ta ngượng ngùng, cho dù có đồ lục cũng không có tiền đi tham gia.

Lý Chấn Uy có chút bất đắc dĩ nói. Hắn vốn cũng không để ý chuyện này, dù sao cho tới bây giờ hắn không nghĩ muốn Lý Lân đi tham gia hội đấu giá này.

- Thiên Uyên các quả nhiên là buôn bán tốt, lần đấu giá này thể hiện rõ là nhằm vào đại chiến sắp bùng nổ ở Hắc Thủy vương thành. Ở trên hội đấu giá chẳng những có số lượng phù triện, đan dược kinh người, còn có các loại công pháp kỹ thuật đánh nhau, ngay cả loại bí kỹ luyện thể hiếm thấy cũng có. Ngoài ra còn có chiến lược bán ra vũ khí linh bảo, chỉ sợ thế lực giao thủ ở Hắc Thủy vương thành sẽ đọ sức trên phương diện tài phú trước, hoặc là bị Thiên Uyên các hung hăng cướp đoạt một khoản.

Lý Lân nhìn một loạt phù triện, đan dược, linh khí, linh bảo, công pháp trên tin tức đấu giá, không khỏi cảm thán sinh ý của Thiên Uyên các.

- Thiên Uyên các có thực lực như vậy, không sợ thế lực khắp nơi mơ ước. Huống chi một khi đại chiến ở Hắc Thủy vương thành bùng nổ toàn diện, hội đấu giá của bọn họ cũng chỉ có thể đóng cửa không thể tiếp tục kinh doanh, những tổn thất kia là không nhỏ. Đã như vậy, chi bằng họ đem vật tư tích trữ lấy ra một lần, để cho các thế lực dựa vào tài lực đi tranh đoạt. Lý Lân ngươi thực sự muốn đi? Ta khuyên ngươi vẫn là không nên xen vào thì hơn. Hội đấu giá này rất có thể trở thành điểm bắt đầu khai chiến vương thành! Hoàng thúc tổ cũng không tán thành ngươi đi.

Lý Chấn Uy lo lắng nói.

- Không sao! Trường hợp long trọng như vậy cũng muốn đi xem một chút! Huống chi ta cũng muốn nhìn một chút, thế lực đứng đầu Hắc Thủy vương thành rốt cuộc có được thực lực như thế nào.

Lý Lân cười cười, cũng không thèm để ý nói. Có con bài Lục Mang Tinh chưa lật, bất kỳ địa phương lớn nào trong Hắc Thủy vương thành hắn đều có thể đi được. Đương nhiên lần này đi vào hội đấu giá của Thiên Uyên các, mục đích chủ yếu là bộ Binh trận đồ không trọn vẹn được bán đấu giá kia, về phần làm sao để không rò rỉ thân phận, Lý Lân cũng đã chuẩn bị toàn diện.

- Diêu ưng Yến Kinh truyền thư, thúc giục chúng ta Bắc thượng!

Lý Chấn Uy chần chờ nửa ngày mới lên tiếng.

- Trưởng lão viện quyết định đi?

Trên mặt Lý Lân hiện lên vẻ ngạc nhiên.

Lý Chấn Uy gật đầu, rất là bất đắc dĩ nói:

- Nghe nói trưởng lão viện còn phái đặc sứ, nhiều nhất ba ngày có thể chạy tới, hoàng thúc tổ đã ra mệnh lệnh khởi hành, xem ra hứa hẹn hai tháng trước của chúng ta không thể thực hiện.

- Xem ra lão già Vũ Vương này đã biết thế cục Hắc Thủy vương thành, muốn mượn đao giết người!

Sát khí trong lòng Lý Lân đối với Vũ Vương lại tăng thêm vài phần. Nhưng mà Lý Lân cũng chưa lo lắng quá mức, theo tình hình hiện nay, việc Lý Hoành mang theo cao tầng phủ tổng đốc Hắc Thủy rút lui chưa chắc là chuyện xấu.

- Tóm lại tự giải quyết cho tốt đi!

Lý Chấn Uy cũng chỉ có thể nói như thế, chuyện hoàng thúc tổ Lý Hoành quyết định không phải chuyện hắn có thể thay đổi.

Nhưng vào lúc này, một người tiến đến thông báo.

- Người Địch Sơn tiểu thành đến, muốn gặp Hán Vương điện hạ!

- Dẫn bọn họ đến trong viện ta.

Trên mặt Lý Lân vẫn chưa có nhiều biến hóa. Lúc trước Lý Chấn Uy đã nói với hắn, huynh muội Hổ Si cùng Hổ Âm đã chạy tới phủ tổng đốc, hiện tại tính thời gian cũng không sai biệt lắm.

Hiện tại Lý Chấn Uy còn chưa rời đi, tự nhiên ở tại hậu viện chủ, Lý Lân vẫn ở tại Thiên viện, mấy người Trương Hạo cũng được Lý Lân an bài ở bên cạnh. Nhất là lỗ mũi trâu Trương Hạo này, hiện tại lại tự xưng là quân sư quạt mo của Lý Lân, mỗi ngày đều hào hứng vì Lý Lân bày mưu tính kế. Đáng tiếc, những thứ hắn nói kia đối với tình hình hiện tại của Lý Lân thì đến cái rắm cũng không dùng tới.

Vừa quay về hậu viện, liền nhìn thấy Hổ Si thân mình hùng tráng đứng trong sân. Trước mặt hắn là Trương Thiên Lôi đang ở trần, hai người vậy mà đang đấu sức. Hổ Âm nhảy ra bên cạnh, Mạnh Như Tùng chỉ sợ thiên hạ không loạn đang lớn tiếng cổ vũ cố lên, làm cho cả tiểu viện cực kỳ náo nhiệt. Ở viện bên cạnh, trên bàn đá dưới cây quế, Mạc Phi Linh đang nhàn nhã thưởng thức trà, đối diện nàng là Ny Ny cô nương một thân áo trắng. Qua mấy ngày ở chung, Lý Lân đối với Ny Ny cô nương mặc dù cũng không thân cận nhưng cũng không hề bài xích. Dù sao cũng là một đại mỹ nữ khí chất xuất chúng, coi như mình không muốn cùng nàng phát sinh cái gì, nhưng giữ ở bên người cũng đẹp mắt cũng được.

- Điện hạ!

Hổ Âm nhìn thấy Lý Lân đến, reo hò một tiếng chạy đến. Đến trước mặt Lý Lân lại vội vàng ngừng lại, làm điệu bộ một thục nữ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play