Một chầu rượu, trao đổi rất nhiều, quyết sách cũng rất nhiều. Cuối cùng, mọi người giải tán trong vui sướng.

Lục Thất mang theo ba bốn phần men say đi hậu trạch. Lúc này đã là canh hai, khí trời về đêm có hơi lạnh lẽo, nhà chính ở hậu trạch đèn lồng sáng tỏ. Sáu ả nô tì canh giữ ở sảnh ngoài nhà chính vừa thấy Lục Thất tiến vào, đều cung kính đứng dậy.

Lục Thất không dừng bước tiêu sái đi vào nội thất, vừa vào nội thất, một luồng hơi ấm phả vào mặt. Không khí bên trong nóng hừng hực, thoáng nhìn liền thấy một thùng nước nóng bốc hơi. Ba mỹ nhân đều đang ngồi trên giường gấm, trông thấy Lục Thất, liền khởi thân đứng ở trước giường.

- Đại nhân tới rồi.

Bạch Linh Nhi dẫn đầu hô.

Lục Thất mỉm cười gật đầu, trái tim ấm áp đi đến bên giường gấm. Đến trước giường gấm, thấy con gái A Á đang ngủ trên giường, hắn đến gần khom người cẩn thận ngắm. Khuôn mặt phấn nộn của con gái ngủ vô cùng an bình.

Lục Thất thẳng lưng, quay đầu nhìn Tiêu Vân Nhi, dịu dàng nói:

- Hà Tây lúc này lạnh hơn Giang Nam nhiều lắm, các nàng và A Á không nên mặc y phục nhẹ ra ngoài.

Khuôn mặt của Tiêu Vân Nhi vốn có hơi mất tự nhiên, nghe xong vẻ mặt trở nên ôn nhu, gật đầu. Lục Thất cười, nói:

- Ta đi tắm rửa.

Thấy Lục Thất đi đến thùng nước, Tiêu Vân Nhi thoáng chần chừ, chợt vẫy tay ra hiệu cho hai cung nhân đi theo. Bạch Linh Nhi và một cung nhân khác ngượng ngùng đi tới thùng nước, hầu hạ Lục Thất thoát y. Lục Thất bước vào thùng nước ngồi xuống, thoải mái nhắm hai mắt lại.

Bạch Linh Nhi chủ động chải vuốt tóc cho Lục Thất, một cung nhân khác đứng hầu một bên. Sau một lúc lâu, Lục Thất chợt khẽ nói:

- Linh Nhi, chúng ta rốt cục đã có thể bầu bạn một đời rồi.

- Trước kia nô tuyệt vọng, đã tưởng niệm không biết bao lần tình ý giữa đôi ta. Cung cấm như ngục, nô đã sớm chặt đứt, được gặp lại quân là hy vọng xa vời vợi.

Bạch Linh Nhi khẽ đáp, chợt có nước mắt rơi trên tóc Lục Thất.

Lục Thất vẫn nhắm nghiền mắt. Nỗi mất mát của thiếu niên tựa tiếng nhạc uốn khúc len lỏi vang vọng trong tim. Năm năm kiếp sống tiểu binh tại tầng thấp nhất, tưởng niệm về Bạch Linh Nhi nào chỉ trăm ngàn lần. Khi đó, hắn khát vọng lập công đạt được chức vị, ảo tưởng làm quan, tìm về Bạch Linh Nhi. Nhưng thực tế khốn nạn, đánh tan khát vọng của hắn. Đừng nói đến làm thượng quan, thậm chí giữ mệnh cũng đã khó khăn. Không ngừng thất vọng, khiến cho tâm tính của hắn từng bước trở nên vặn vẹo.

Hiện giờ, nỗi khát vọng khó hơn lên trời năm đó đã dễ dàng về đến bên mình. Thế sự vô thường, cũng khó thoát khỏi nhân quả tuần hoàn. Bản thân đi lên con đường làm Hoàng đế, trong lơ đãng, đã tìm về được giấc mộng thuở thiếu niên.

- Linh Nhi, đêm nay nàng bồi ta nhé, chúng ta cùng đi ngắm sao trời.

Lục Thất khẽ lên tiếng thoáng như một đứa trẻ đang nói mớ.

- Chàng nói chuyện một lát với tiểu thư trước, sau đó nô bồi chàng đi xem sao.

Bạch Linh Nhi dịu dàng khẽ nói. Lục Thất ừ một tiếng.

....

Nửa thời sau, Lục Thất lõa thể đứng trước Tiêu Vân Nhi. Tiêu Vân Nhi xấu hổ hoảng hốt cúi xuống gương mặt thanh nhã. Chợt hai bàn tay to phủ lên bờ vai nàng, tiếp đó nâng lên khuôn mặt trái xoan của nàng. Vào mắt nàng là một khuôn mặt ngậm cười, ánh mắt trên khuôn mặt kia đang vô cùng ôn nhu nhìn mình.

- Vân Nhi, gọi ta là lão gia.

Lục Thất dịu dàng khẽ nói.

- Lão gia.

Tiêu Vân Nhi e lệ nhẹ giọng gọi. Lục Thất mỉm cười, cúi người vươn tay ôm lấy Tiêu Vân Nhi, xoay người đi đến một gian nội thất khác.

*****

Sáng ngày kế, Lục Thất và Dương Côn trở về Trương Dịch, dọc trên đường thong thả mà đi. Lục Thất kể lại tỉ mỉ về tình thế Hà Tây với Dương Côn, cùng với kinh nghiệm quản lý quân chính, ngoài ra còn có đặc tính tác chiến trên thảo nguyên và sa mạc.

Sau khi về đến Trương Dịch, Dương Côn tiếp nhận toàn bộ sự vụ của Đô hộ phủ. Quân chính Cam Châu do Chiết Hương Nguyệt chủ quản đã quy về quan trên địa phương, tuy nhiên cũng chỉ là chủ quản. Quân ti Hắc Hà và quan lại đồn điền ở Cam Châu đều đã được bố trí hoàn hảo, Chiết Hương Nguyệt không cần quá mức vất vả, nhưng vẫn nắm giữ thực quyền nhất định chưởng quản Cam Châu.

Sau khi Dương Côn nhậm chức Đô hộ Hà Tây, Lục Thất dồn tinh thần và thể lực vào việc thao luyện Tây Lương quân, nhằm gia tăng sự thân cận và nâng cao chiến lực của Tây Lương quân.

Dương Côn cũng nói với Lục Thất về chuyện Tiêu Tri Lễ, hỏi có thể cho Tiêu Tri Lễ trở về Giang Nam hay không? Câu trả lời của Lục Thất là tạm thời không nên nóng vội trở về. Một là đường về nguy hiểm, hai là sau này sẽ cần đến chức quyền của Trưởng sử Hà Châu để khống chế Hoàng Hà. Bảo Tiêu Tri Lễ cố gắng ẩn nhẫn thêm một thời gian.

Thoắt cái mười ngày đã trôi qua, ngày này, thành Trương Dịch bỗng có khách nhân bất ngờ đến, là một thương đội gồm năm mươi người đến từ Tây Châu, hơn nữa còn nhận sứ mệnh làm sứ giả. Lục Thất nhận được thông báo, liền quay về trong thành.

Lục Thất và Dương Côn ở khách sảnh phủ nha tiếp kiến năm vị sứ giả Tây Châu. Lục Thất ngồi trên chủ vị, Dương Côn ngồi ở khách vị bên phải. Năm người sứ giả mặc áo bào Đường triều, dung mạo rõ ràng là mang huyết thống lai giữa Hán và phiên, cung kính bái kiến Đại tướng quân.

Lục Thất cho bọn họ ngồi xuống, sau đó bình thản hỏi:

- Các ngươi đến Hà Tây, ngoài việc buôn bán, còn có chuyện gì sao?

- Hồi Đại tướng quân, chúng tôi đều là người Hán thời Đường, là hậu nhân của tướng sĩ Thiên Sơn quân tại Tây Châu. Chúng tôi nghe nói Đại tướng quân nhập chủ Hà Tây, thực lực rất hùng mạnh, vì vậy chúng tôi tới Hà Tây, là hy vọng Tây Châu có thể quy thuộc dưới quyền thống trị của Đại tướng quân.

Một người trung niên sống mũi cao cung kính hồi đáp, dùng Hán ngữ có chút cứng ngắc.

Lục Thất nghe vậy, mỉm cười nói:

- Các ngươi là nghe ai nói cái gì rồi?

- Hồi Đại tướng quân, Tây Châu và Sa Châu tiếp giáp nhau, là Sa Châu Vương thị truyền cáo Hà Tây đã do Đại tướng quân nhập chủ.

Người trung niên hồi đáp.

Lục Thất nghe xong không ngoài ý muốn. Tuy nhiên hắn biết Sa Châu và Tây Châu tiếp giáp nhau, nhưng khoảng cách giữa chủ thành hai châu rất xa, cũng phải ngàn dặm. Nếu chủ thành của Sa Châu, Y Châu và Tây Châu được phân bố theo một hình tam giác vuông, như vậy lộ trình giữa Đôn Hoàng của Sa Châu và Cao Xương của Tây Châu chính là cạnh dài nhất, hơn nữa phần lớn là sa mạc. Cho nên từ Sa Châu đến Tây Châu, cơ bản phải đi qua cảnh nội Y Châu. Tây Châu là ở phía tây Y Châu, chính là Hỏa Diệm Sơn vùng đất của Thổ Lỗ Phiên.

- Vì sao các ngươi muốn quy về dưới sự thống trị của ta?

Lục Thất bình thản hỏi, trên đời không có chuyện tốt vô duyên vô cớ.

- Hồi Đại tướng quân, nhiều năm qua Tây Châu vẫn bị vây trong chiến loạn, việc nông và chăn nuôi gian nan, thương lộ bế tắc, người dân Tây Châu hết sức khát vọng có được một cuộc sống sống an bình. Nếu Tây Châu thuộc sở hữu Đại tướng quân, Tây Châu sẽ có thể thoát khỏi cảnh chiến loạn không ngừng nghỉ, ít nhất là không phát sinh chiến sự với Y Châu nữa.

Người trung niên thành khẩn hồi đáp.

- Ý tứ của ngươi là muốn ta xuất binh đi Y Châu?

Lục Thất bình thản nói.

- Vâng, đúng vậy. Nếu Đại tướng quân xuất binh Y Châu, hàng phục dân tộc Hồi Hột ở Y Châu, là có thể đả thông thương lộ đến Tây Châu.

Người trung niên hồi đáp.

- Tây Châu có bao nhiêu nhân khẩu?

Lục Thất hỏi.

- Ước chừng bốn vạn, vào thời hưng thịnh đã từng có mười lăm vạn. Quân lực có khả năng chiến đấu có bốn ngàn, quân lực Tây Châu vẫn được thiết lập theo chế độ Thiên Sơn quân. Nếu Đại tướng quân có thể nhập chủ Tây Châu, Thiên Sơn quân sẽ tùy theo an bài của Đại tướng quân, cũng sẽ phối hợp cùng Đại tướng quân tiến chiếm Y Châu và Đình Châu.

Người trung niên hồi đáp, trực tiếp nói ra điều kiện quy thuộc, biểu lộ ra sự bức thiết.

Lục Thất im lặng, một lát sau, nói:

- Các ngươi đi nghỉ ngơi trước đi. Bổn quân muốn cùng quan viên của Đô hộ phủ thảo luận.

- Vâng!

Năm người sứ giả Tây Châu đứng dậy đồng loạt hành quân lễ, sau đó lui ra ngoài. Hành động này khiến cho Lục Thất ngây người.

Sứ giả Tây Châu vừa đi, Lục Thất nhìn Dương Côn, hỏi:

- Tứ huynh cảm thấy thế nào?

- Những người này đến không đúng lúc. Chỗ đứng tại Hà Tây của chúng ta bây giờ vẫn chưa vững vàng, trước mắt còn có nguy cơ Liêu quốc tiến công, nếu tiến chiếm Y Châu, sẽ gây bất lợi trong việc phòng thủ và khống chế Hà Tây. Bất lợi có hai phương diện, một là chiến lực Hà Tây biến yếu, hai là sẽ đả kích đến ý chí chiến đấu của lòng quân Hà Tây.

Dương Côn nói thẳng cái nhìn toàn diện.

Lục Thất hiểu được gật đầu. Dương Côn lại nói:

- Sự bức thiết trong lời nói của sứ giả Tây Châu có thể là có hai nguyên nhân, một là Tây Châu gặp phải đại họa ngoại xâm, hai là sứ giả Tây Châu đến đây cũng là một loại sách lược dụ cho chúng ta sập bẫy. Không thể bài trừ khả năng có người nhòm ngó muốn đoạt thế lực của Hà Tây, lợi dụng Tây Châu chia hết quân lực của Hà Tây, tỷ như Liêu quốc hoặc là Thổ Phiên. Mà sở dĩ Tây Châu bằng lòng hợp tác mưu hại, đương nhiên là vì không muốn tương lai sẽ bị Hà Tây quân tiến chiếm.

Lục Thất nghe xong gật đầu, nói:

- Quả là không thể bài trừ khả năng mưu hại. Ta trước tiên đi hỏi Sa Châu Vương thị một chút.

- Nếu Vương thị trả lời rằng khả năng mưu hại không lớn, chẳng lẽ huynh đệ dự tính xuất binh tiến Y Châu?

Dương Côn bình thản nói, rõ ràng không tán thành Hà Tây xuất binh Y Châu.

Lục Thất mỉm cười, nói:

- Tây Châu đã chủ động đến quy phục, nếu cự tuyệt sẽ gây bất lợi cho ngày sau chiếm cứ. Hơn nữa, cho dù là mưu hại, ta cũng sẽ xuất binh Y Châu. Ta nghĩ có thể thuyên chuyển ba vạn quân lực từ năm vạn quân ở Hội Châu đi Y Châu một lần.

Dương Côn nghe xong giật mình, tiếp đó hiểu ý cười gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play