Nửa thời sau, Lục Thất lõa thể đứng trước Tiêu Vân Nhi. Tiêu Vân Nhi xấu hổ hoảng hốt cúi xuống gương mặt thanh nhã. Chợt hai bàn tay to phủ lên bờ vai nàng, tiếp đó nâng lên khuôn mặt trái xoan của nàng. Vào mắt nàng là một khuôn mặt ngậm cười, ánh mắt trên khuôn mặt kia đang vô cùng ôn nhu nhìn mình.
- Vân Nhi, gọi ta là lão gia.
Lục Thất dịu dàng khẽ nói.
- Lão gia.
Tiêu Vân Nhi e lệ nhẹ giọng gọi. Lục Thất mỉm cười, cúi người vươn tay ôm lấy Tiêu Vân Nhi, xoay người đi đến một gian nội thất khác.
*****
Sáng ngày kế, Lục Thất và Dương Côn trở về Trương Dịch, dọc trên đường thong thả mà đi. Lục Thất kể lại tỉ mỉ về tình thế Hà Tây với Dương Côn, cùng với kinh nghiệm quản lý quân chính, ngoài ra còn có đặc tính tác chiến trên thảo nguyên và sa mạc.
Sau khi về đến Trương Dịch, Dương Côn tiếp nhận toàn bộ sự vụ của Đô hộ phủ. Quân chính Cam Châu do Chiết Hương Nguyệt chủ quản đã quy về quan trên địa phương, tuy nhiên cũng chỉ là chủ quản. Quân ti Hắc Hà và quan lại đồn điền ở Cam Châu đều đã được bố trí hoàn hảo, Chiết Hương Nguyệt không cần quá mức vất vả, nhưng vẫn nắm giữ thực quyền nhất định chưởng quản Cam Châu.
Sau khi Dương Côn nhậm chức Đô hộ Hà Tây, Lục Thất dồn tinh thần và thể lực vào việc thao luyện Tây Lương quân, nhằm gia tăng sự thân cận và nâng cao chiến lực của Tây Lương quân.
Dương Côn cũng nói với Lục Thất về chuyện Tiêu Tri Lễ, hỏi có thể cho Tiêu Tri Lễ trở về Giang Nam hay không? Câu trả lời của Lục Thất là tạm thời không nên nóng vội trở về. Một là đường về nguy hiểm, hai là sau này sẽ cần đến chức quyền của Trưởng sử Hà Châu để khống chế Hoàng Hà. Bảo Tiêu Tri Lễ cố gắng ẩn nhẫn thêm một thời gian.
Thoắt cái mười ngày đã trôi qua, ngày này, thành Trương Dịch bỗng có khách nhân bất ngờ đến, là một thương đội gồm năm mươi người đến từ Tây Châu, hơn nữa còn nhận sứ mệnh làm sứ giả. Lục Thất nhận được thông báo, liền quay về trong thành.
Một người trung niên sống mũi cao cung kính hồi đáp, dùng Hán ngữ có chút cứng ngắc.
Lục Thất nghe vậy, mỉm cười nói:
- Các ngươi là nghe ai nói cái gì rồi?
- Hồi Đại tướng quân, Tây Châu và Sa Châu tiếp giáp nhau, là Sa Châu Vương thị truyền cáo Hà Tây đã do Đại tướng quân nhập chủ.
Người trung niên hồi đáp.
Lục Thất nghe xong không ngoài ý muốn. Tuy nhiên hắn biết Sa Châu và Tây Châu tiếp giáp nhau, nhưng khoảng cách giữa chủ thành hai châu rất xa, cũng phải ngàn dặm. Nếu chủ thành của Sa Châu, Y Châu và Tây Châu được phân bố theo một hình tam giác vuông, như vậy lộ trình giữa Đôn Hoàng của Sa Châu và Cao Xương của Tây Châu chính là cạnh dài nhất, hơn nữa phần lớn là sa mạc. Cho nên từ Sa Châu đến Tây Châu, cơ bản phải đi qua cảnh nội Y Châu. Tây Châu là ở phía tây Y Châu, chính là Hỏa Diệm Sơn vùng đất của Thổ Lỗ Phiên.
- Sự bức thiết trong lời nói của sứ giả Tây Châu có thể là có hai nguyên nhân, một là Tây Châu gặp phải đại họa ngoại xâm, hai là sứ giả Tây Châu đến đây cũng là một loại sách lược dụ cho chúng ta sập bẫy. Không thể bài trừ khả năng có người nhòm ngó muốn đoạt thế lực của Hà Tây, lợi dụng Tây Châu chia hết quân lực của Hà Tây, tỷ như Liêu quốc hoặc là Thổ Phiên. Mà sở dĩ Tây Châu bằng lòng hợp tác mưu hại, đương nhiên là vì không muốn tương lai sẽ bị Hà Tây quân tiến chiếm.
Lục Thất nghe xong gật đầu, nói:
- Quả là không thể bài trừ khả năng mưu hại. Ta trước tiên đi hỏi Sa Châu Vương thị một chút.
- Nếu Vương thị trả lời rằng khả năng mưu hại không lớn, chẳng lẽ huynh đệ dự tính xuất binh tiến Y Châu?
Dương Côn bình thản nói, rõ ràng không tán thành Hà Tây xuất binh Y Châu.
Lục Thất mỉm cười, nói:
- Tây Châu đã chủ động đến quy phục, nếu cự tuyệt sẽ gây bất lợi cho ngày sau chiếm cứ. Hơn nữa, cho dù là mưu hại, ta cũng sẽ xuất binh Y Châu. Ta nghĩ có thể thuyên chuyển ba vạn quân lực từ năm vạn quân ở Hội Châu đi Y Châu một lần.