- Tuy nhiên trên thực tế, Chu hoàng đế đã đối phó với Triệu thị rồi. Lão ta đẩy Triệu Khuông Dẫn đến Giang Nam, lại tự thân điều động quân lực Triệu thị tiến chiếm Ba Thục. Phan Mỹ chính là Đại soái, tuy nhiên Xu Mật sứ Tào Bân mà triều đình đã phái đi tiến chiếm Ba Thục hẳn là trung với Hoàng đế, chẳng qua cũng không thể loại trừ khả năng là cây cỏ đầu tường.
Lục Thất gật đầu, nói:
- Chu hoàng đế muốn lợi dụng ngoại chiến kềm chế Triệu thị, thế nhưng cũng là tạo cơ hội cho Triệu thị trở nên lớn mạnh.
- Đúng là có hậu quả này, nhưng nếu vẫn để mặc cho Triệu Khuông Dẫn ở Khai Phong phủ, Hoàng đế sẽ không thể thoát khỏi nguy hoạn trước mắt. Hoàng đế không dám ở tại Khai Phong phủ giết chết Triệu Khuông Dẫn, cũng không dám hạ loại sát lệnh này, bởi vì vũ lực thủ vệ Hoàng cung chịu sự ảnh hưởng của Triệu Khuông Dẫn rất sâu. Mà Hoàng đế cũng không dám đổi quân lực khác đến thủ vệ Hoàng cung, quân lực bên ngoài Khai Phong phủ càng không đáng tin.
Chiết Duy Trung nói.
- Nói như vậy, Hoàng đế có khả năng sẽ bị ám sát.
Lục Thất nói.
Chiết Duy Trung lắc đầu, nói:
- Hoàng đế có uy vọng cực cao, đa số người bảo hộ bên người đều trung tâm với Hoàng đế, cho nên khả năng bị ám sát rất nhỏ. Tuy nhiên, từ khi thân thể bị trọng thương, Hoàng đế đã không thể luyện võ, gần mười năm không rời Hoàng cung, cho nên lực ảnh hưởng đối với quân lực càng ngày càng yếu.
Lục Thất gật đầu. Chiết Duy Trung lại nói:
- Hoàng đế Chu quốc... có lẽ sống không được mấy năm nữa, nghe nói thường hay ngẫu nhiên nôn máu, ăn uống cũng không tốt. Cho nên Triệu thị nếu sáng suốt, thì không nên vội vàng tạo phản. Chu hoàng đế chết đi, con trai của Chu hoàng đế căn bản không có năng lực đối kháng với Triệu thị.
Lục Thất gật đầu, đột nhiên hỏi:
- Tứ ca đã không vừa mắt nhi tử của Hoàng đế, vì sao còn muốn gả Hương Nguyệt liên hôn?
Chiết Duy Trung ngây ra, nói:
- Huynh đệ, Chiết thị là vì muốn sinh tồn thôi. Vì sinh tồn, chuyện không muốn làm cũng phải làm. Nếu liên hôn có thể đổi lấy càng nhiều tài nguyên cho Chiết thị sinh tồn, vậy thì cần gả Hương Nguyệt đi. Hương Nguyệt được gả cho huynh đệ, có thể nói là chuyện tốt lưỡng toàn, vừa hợp ý Hương Nguyệt, mà Chiết thị ngoài có cơ hội báo ân, còn thu được một thế lực liên minh bên ngoài.
- Tứ ca, ta đã quyết định, về sau Dương Tứ huynh sẽ là Đô hộ Hà Tây, huynh vẫn là Phó đô hộ, các huynh cùng nhau chưởng quản mọi việc quân chính ở Hà Tây.
Dương Côn và Chiết Duy Trung đều ngẩn ra. Chiết Duy Trung kinh ngạc nói:
- Huynh đệ, vị trí Đô hộ Hà Tây là do triều đình Chu quốc bổ nhiệm ngươi nhậm chức, ngươi làm như vậy, chỉ sợ sẽ bị phản ngược đấy.
- Đúng vậy. Đô hộ Hà Tây là quan viên tối cao của Hà Tây. Nếu ta đảm nhiệm, thì huynh đệ làm thế nào xác định vị trí của mình ở Hà Tây?
Dương Côn cũng nói.
Lục Thất mỉm cười, nói:
- Triều đình Chu quốc chỉ là chuẩn cho ta bố trí Hà Tây đô hộ phủ, không có chỉ định Đô hộ Hà Tây nhất định là ta. Về phần vị trí của ta, đương nhiên là Đại tướng quân Hà Tây rồi.
- Xem như quy hàng đi. Sau khi ta cướp được Tô Châu, liền cùng Trương thị đạt thành hợp tác. Giang Âm Trương thị là một gia tộc coi trọng buôn bán, không có dã tâm tranh hùng thiên hạ.
Lục Thất đáp lại.
Chiết Duy Trung gật đầu, nói:
- Huynh đệ có căn cơ tại Giang Nam, hiện giờ lại chiếm cứ Hà Tây, còn có năm vạn quân Hội Châu nắm trong tay, ngày sau Chu quốc nội loạn, huynh đệ tiến chiếm Trung Nguyên có phần thắng thật sự rất lớn đấy.
- Đến khi đó, nếu ta thật có khả năng tiến chiếm Trung Nguyên, cũng cần đến Chiết thị hỗ trợ.
Lục Thất nói.
Chiết Duy Trung nghe vậy lắc đầu, nói:
- Huynh đệ, ta không dối gạt ngươi, ngươi khỏi phải trông cậy Chiết thị xuất binh đánh Trung Nguyên. Từ Đường mạt đến nay, Chiết thị tuyệt không tham dự vào chiến loạn Trung Nguyên. Chiết thị chúng ta không có năng lực nhập chủ Trung Nguyên, thầm nghĩ bảo vệ cho cơ nghiệp tổ tông. Người nào xưng vương Trung Nguyên, chúng ta liền chúc tụng người đó. Điều duy nhất ngươi có thể trông vào chính là Chiết thị ngăn cản Liêu quốc tiến công.
Lục Thất nghe xong gật đầu, có Chiết thị ngăn cản Liêu quốc là được rồi. Trên thực tế, quan hệ thông gia giữa hắn và Chiết thị còn biểu tượng cho mối uy hiếp đến các thế lực. Chiết thị không tham dự tranh hùng Trung Nguyên, nhưng nhóm hùng chủ không có khả năng cho rằng Chiết thị sẽ không xuất binh.
Chiết Duy Trung uống một hớp rượu, lại nói:
- Huynh đệ, ngươi không đến, ta cũng phải đi tìm ngươi nói chuyện.
- Có chuyện gì?
Lục Thất đáp lại.
- Hạ quốc mất đi Hà Tây, nhưng vẫn không có hành động phản công, theo suy đoán của ta, có thể là muốn cấu kết với Liêu quốc đột kích Hà Tây đấy.