Ngô Thành Quân đang hành quân chỉnh tề, bỗng từ bên trái phía trước xông ra một đội kỵ binh lớn. Ngô Thành Quân đi đầu tiên là Vương Bình và Từ Minh. Từ Minh là phụng mệnh của Trung phủ sứ, vội rời khỏi thị trấn Tấn Lăng, dẫn 20 tên dực vệ đi đến Ngô Thành Quân. Bây giờ thị trấn Tấn Lăng đã đóng cửa thành rồi.
- Bà mẹ nó, còn đến đây thật. Vương Bình kỳ lại nói, tiện tay vung đao lên, mắt đầy lửa chiến.
Từ Minh rất bình tĩnh, phong độ đại tướng của một tòa Thái Sơn sụp đổ cũng không hề run sợ. Bình Vương liếc nhìn, miệng lầm bầm: - Đúng là thối tha.
Từ Minh chẳng buồn phản ứng lại với Vương Bình, tướng sỹ phía sau lại xuất hiện sự rối loạn, phía trước xuất hiện đội kỵ binh lớn, khiến chúng biết có thể phải chiến đấu.
Vạn Bân nhìn sự xuất hiện của kỵ quân, sắc mặt nghiêm trọng hỏi: - Chu tướng quân, quân Việt này tới không ít, tướng quân thông báo hồ Trường Đãng chưa?
- Đại nhân yên tâm, quân chi viện sẽ tới, trước tiên chúng ta phòng ngự đã, kéo dài thời gian. Chu Vũ đáp, bởi vì Ninh Quốc quân đưa tin chỉ tìm Chu Vũ, Vạn Bân vì đại cục cũng do Chu Vũ chủ trì chuyện quân chi viện.
Vạn Bân gật đầu, liền ra lệnh: - Lá chắn triển khai phòng ngự, cung tên áp sau.
Quân lệnh vừa xuống, các binh lính trường thương các trại liền vâng lệnh chạy lên phía trước, cũng có lính đao lá chắn chạy lên phía trước. Phía trước quân đội bày ra lá chắn và hàng thương. Lá chắn thì chống lại mưa tên, hàng thương thì ứng phó với quân tiên phong của kỵ binh. Phía sau còn có cung tiễn thủ phản kích.
Quân địch trước mắt ngày càng tới nhiều, Vương Bình liếm mép, cười nói: - Ta nói lão Từ rồi, sợ rồi.
Từ Minh im lặng, nhưng nhíu chặt mày lại, quân địch trước mặt quá nhiều, chính là kỵ binh tiếp tục tới, thậm chí còn có cả hơn ngàn kỵ binh, quân ngựa tản mạn rất rộng, thoạt nhìn đã khiến người ta sợ hãi. Từ Minh là dũng tướng, nhưng hắn ta không phải chỉ biết xung phong. Nếu thấy không địch lại được, hắn ta cũng sẽ bỏ chạy. Nhưng hắn ta lại nhíu mày, lại không hề lo lắng gì. Hắn ta biết rõ bản lĩnh của Chu Vũ và Vương Bình. Chu Vũ tuyệt đối không thể tự sa vào ngõ cụt được.
Ngô Thành Quân tiến vào trạng thái phòng ngự, quân địch trước mặt vẫn không tiến công, ngược lại còn ở đó nghỉ ngơi, chỉ là phía sau quân địch tiếp tục ùn ùn kéo tới liên tiếp, khiến cho trên dưới Ngô Thành Quân có chút dao động, rất nhiều người run cầm cập cả người.
- Chu tướng quân, khích lệ sỹ khí chút đi. Vạn Bân quay đầu nói.
- Vâng! Chu Vũ đáp lễ, sau đó nhìn tướng sỹ bên cạnh nói: - Truyền lệnh, phía sau quân địch chính là một vạn năm nghìn lính mai phục của quân Đường ập tới, chúng ta phải làm chính là phòng thủ.
Tướng sỹ gần đó nghe xong thấy vui mừng, liền truyền ra ngoài, Ngô Thành Quân nhanh chóng lấy lại tinh thần, lát sau Vạn Bân nói: - Đánh trống.
- Oanh! Oanh! Oanh! ….
Tiếng trống vang lên, khiến cho khí huyết cơ thể con người ta cũng được nâng lên. Uy trống chính là tiếng trống xua tan sợ sệt, còn chiến trống thì gấp rút hơn rất nhiều. Tiếng trống vang lên cố nhiên là có tác dụng ổn định lòng quân, nhưng hiện tại địch lại chiếm đa số.
Nửa giờ trôi qua, hàng vạn quân địch cũng cơ bản đã tới, quân trận đen nghịt thành háng dài mấy trăm mét, đội ngũ Ngô Thành Quân thế yếu đi rất nhiều, chủ yếu là trận thế ngàn kỵ của quân địch, quá ngạo nghễ, Ngô Thành Quân lại chỉ có quan tướng cưỡi ngựa.
- Đại nhân, quân Việt có lẽ đã kêu gọi đầu hàng rồi. Chu Vũ cười nói.
Vạn Bân gật đầu, kẻ địch xếp hàng không tấn công, hoặc là muốn không chiến mà hù dọa lòng người, hoặc là chờ hai vạn đại quân tới bao vây tiêu diệt Ngô Thành Quân. Còn một vạn quân Việt trước mặt nhiệm vụ chính có lẽ chính là ngăn cản Ngô Thành Quân, cho nên cản được Ngô Thành Quân thì không vội tấn công.
Bỗng thấy tiếng vó ngựa vang lên, khi Ngô Thành Quân nghe thấy, quân địch đối diện lại lần lượt quay đầu, Chu Vũ liền nói: - Mời đại nhân hạ lệnh tiến công, quân mai phục của chúng ta tới rồi.
Vạn Bân giật mình, nghi ngờ nói: - Quân mai phục tới rồi? Có nhanh thế không?
- Chắc chắn là đúng, tiếng vó ngựa bên đó rõ ràng là thế thái của tiên phong, là quân đội của chúng ta đang bắt đầu tiến công. Chúng ta phải phối hợp xuất kích, để quân Việt rơi vào cảnh rối loạn trước sau đều bị tấn công. Chu Vũ liền nói.
Vạn Bân gật đầu, liền ngẩng đầu lên quát: - Là đại quân của chúng ta tới rồi, rút lui trận, toàn thể xuất kích.
Quân lệnh vừa dứt, trận phòng ngự trước mặt liền giải tán, con ngựa đen của Từ Minh liền xông lên, Vương Bình cũng chỉ xông lên chậm hơn nửa thân ngựa, kỵ quân phía sau như nước lũ xông lên. Ngô Thành Quân cũng trống dũng xông lên phía trước, tiếng trống tiến công cũng theo đó vang khắp vùng.
- Giết! Giết! …. Thoáng chốc tiếng giết vang khắp trời, Ngô Thành Quân giống như bầy sói đói, lao lên phía trước.
Quân Việt chưa chiến chỉ thấy loạn, cũng không biết chủ soái quân Việt có phải là cái bao cỏ hay không, vẫn hạ lệnh rút lui. Nhưng quân lệnh lại chậm trễ, phần lớn quân Việt đều chờ quân lệnh nghênh địch, kết quả là quân lệnh chia cuộc chiến ra thành hai mặt không chờ tới, lại thấy hướng cờ soái di chuyển, đó chính là rút lui.
Quân Việt lập tức rơi vào cảnh thất thế, một vạn đại quân ư, còn có ngàn quân kỵ, sao có thể rút lui ngay được? Vì thế quân Việt đã tự loạn lên, quay đầu ngựa, lính bộ chạy loạn, trận thế vốn tiến công bỗng chốc loạn lên, chen chúc giẫm đạp lên nhau. Tuy nhiên cũng có quan tướng tầng giữa hiểu, lớn tiếng lao vào trạng thái phản kích.
Từ Minh và Vương Bình lần lượt xông vào quân Việt. Bọ họ xung trận mà ngay cả mưa tiên cũng không chịu nổi, Ngô Thành Quân như nước triều dâng lên phủ kiens quân Việt, chủ động tấn công phần lớn quân Việt bỏ trốn, cuộc chiến tàn khốc đầy máu tanh được mở ra.
Đại hắc mã của Từ Minh trong quân Việt đánh đâu thắng đó. Hắn ta chuyên nhằm vào phương vị của tướng Việt xông lên giết, Vương Bình cũng vậy, cũng là nhằm vào đầu của lính, giết lính nhiều cũng như giết một tướng. Do vì quân Việt rơi vào loạn lạc, khả năng tướng Việt được bảo vệ giảm đi nhiều. Tướng Việt chết thì nhiều lính Việt cũng bỏ binh khí đầu hàng. Do đó, từng lớp quân Việt ở phía sau Từ Mình, không chết, phần lớn bắt đầu quỳ phục xuống đất đầu hàng. Ngô Thành Quân từ giết chết kẻ địch là chính dần chuyển sang thu phục tù binh là chính.
Phía bên Lục Thất cũng không thua kém gì, đấu trí của quân Việt vì sự thoái lui của chủ soái đã bị đả kích nghiêm trọng, chạy cũng chạy không được, liều mạng cũng không đáng, hơn nữa còn nghẹn ngào uất hận, cho nên đầu hàng ngày càng nhiều, bởi vì có rất nhiều quan tướng đã dẫn đầu đầu hàng.
Tuy nhiên vẫn còn có gần hai ngàn quân Việt bảo vệ chủ soái bỏ trốn, do đó quan tướng có ngựa đã đuổi theo truy kích, đó là con cá lớn. Sau khi bộ binh đã cướp được ngựa của quân địch, cũng đuổi theo truy sát, đánh rắn giập đầu ai cũng muốn.
Sau khi Lục Thất xông lên liều chết một phen đã gặp Chu Vũ, Từ Minh và Vương Bình, cùng ba chủ soái đoàn quân đã truy sát con cá lớn. Mặt khác chủ soái ba đoàn quân vốn có lẽ là đi chấp hành quân lệnh phong kín của Dương Côn, phần lớn sở thuộc Ninh Quốc quân cũng truy sát theo chủ soái, thậm chí Anh Vương cũng dưới sự hộ vệ của kinh quân cũng tiếp tục đi quan sát cuộc chiến.
Vừa gặp mặt, hai người cưỡi ngựa sát vào nhau, không nói lời khách khí, Chu Vũ gặp Lục Thất hạ giọng liền nói: - Huynh đệ, những tù binh này tốt nhất là thuộc sở hãu phủ Công chúa.
Lục Thất giật mình, liền đáp: - Chỉ e là rất khó, một là không được làm chru sở hữu, hai là tù binh nguy hiểm.
- Giao cho ta, ta cũng cần điền khế. Chu Vũ liền nói.
Lục Thất đã hiểu, nói: - Đại ca đi tìm Trung phủ sứ, đã nói ta đồng ý để nang ta phối hợp với ngươi, ta đi đây.
Lục Thất nói xong liền thúc ngựa đi. Hắn nhất định phải ở dưới tầm mắt của Anh Vương mới tốt, nếu không sau này rất có thể sẽ bị kẻ khác vu cáo, nói phủ Công chúa gây lên ở Thường Châu, đều là sai khiến của hắn. Hắn bây giờ rất cần đứng ngoài mọi chuyện. Hiện tại chính là một tên lính của phủ Anh Vương, không có cơ hội đi quản lý chuyện của phủ Công chúa.
Lục Thất vừa đi, Anh Vương liền bắt đầu chạy đi, cho Ninh Quốc quân trông giữ những tên tù binh đó rồi rời đi. Hắn nói với tướng sỹ Ninh Quốc quân, tù binh do Ngô Thành Quân trông giữ, thưởng công sau này sẽ do phủ Công chúa Ngô Thành thưởng, tuyệt đối không thể có thiệt thòi.
Anh Vương đại quân, tướng sỹ Ninh Quốc quân trông giữ không dám đắc tội, hơn nữa tù bình thì có thể luận công, nhưng nhiều năm nay thưởng công của triều đình nói là có, nhưng căn bản không phải thưởng thực tế, chính là thưởng sau, cũng bị quan trên khấu trừ. Cho nên, tài sản bên ngoài chiến tranh của các binh sỹ, chủ yếu là cướp bóc, canh giữ một đám tù binh không có tiền, nguy hiểm còn không có tiền, cho nên Chu Vũ vừa nói các tướng sỹ Ninh Quốc quân đều lần lượt đi.
Vạn Bân nhìn Chu Vũ, lại nhíu mày, Ngô Thành Quân tổn thất không lớn, nhưng một mình canh chừng hơn 7000 tù binh, lại nguy hiểm. Hơn nữa, những tù binh này vốn trang bị võ trang toàn diện, rõ ràng là tinh binh chính quy của nước Việt. Lúc này nếu phản kháng lại, chỉ e hậu quả nghiêm trọng.
Chu Vũ trở về bên cạnh Vạn Bên, sau khi hành quân lễ, nghiêm nghị nói: - Đại nhân, chúng ta cần những tên tù binh này trở thành phụ Ngô Thành Quân lâm thời
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT