Trong hoàng cung Đường quốc, trên giường cẩm của vân các, Đường Hoàng ngồi vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt nhìn một vị lão thần ngồi trên ghế cẩm. Vị lão thần đó dâu tóc điểm trắng, khí phách nho nhã, chính là hữu tướng đương triều, Binh bộ thượng thư Hàn đại nhân.
- Bệ hạ, cách làm của Dương tướng quân có lẽ có bảy phần là đúng. Nếu đúng như trong tình hình hắn ta báo cáo cấp thiết, quả thực là quá nguy hiểm, Việt quốc tập kết ba vạn đại quân, một khi tiêu diệt Ngô Thành Quân và huyện Tấn Lăng, vậy thì Giang Âm quân sẽ có thể phản bội lại Việt quốc. Một khi Giang Âm quân phản bội lại, đó sẽ khiến cho đại quân đi thẳng vào Nhuận Châu, quân tiên phong đi thẳng tới kinh thành. Khi đó, kinh thành bị nguy hiểm, Ninh Quốc quân cũng vậy sẽ bị bỏ phòng thủ mà tới cứu. Cho nên, thượng sách là hành động trước để kiềm chế đối phương. Còn ba phần sai chính là kế thành không, quá mạo hiểm. Hữu tướng trả lời câu hỏi của Đường Hoàng.
Đường Hoàng gật đầu, sắc mặt giãn ra một chút, hữu tướng lại nói: - Lần này xảy ra cuộc chiến Thường Châu có lẽ là một thời cơ chiến đấu đột ngột. Dương tướng quân làm thống soái một quân, nếu lần này hắn ta dâng tấu xin đánh, vậy khi đó đại quân Việt quốc đã công chiếm được huyện Tấn Lăng rồi. Nếu huyện Tấn Lăng bị công chiếm rồi, vậy có lẽ là có hai hậu quả. Một là Giang Âm quân tái chiến với quân Việt. Hai là Giang Âm quân phản bội lại, sau đó hợp binh đại quân năm vạn trực tiếp đi vào Nhuận Châu, uy hiếp kinh thành.
Đường Hoàng gật đầu, hỏi: - Hàn Khanh cho rằng Thường Châu sẽ thắng, vậy sau đó sẽ thế nào?
- Nếu Thường Châu thắng, vậy tiếp theo chính là tấn công Việt quốc. Việt quốc tất nhiên sẽ thẹn quá mà xuất quân phản công. Điểm phản công là Thường Châu và biên phòng Ninh Quốc quân, Y Cẩm quân và Ninh Quốc quân cùng an nhàn nhiều năm rồi, lần này bị kế thành không lừa tất nhiên sẽ điên cuồng tiến công biên giới. Thần kiến nghị, từ quân Khang Hóa điều một vạn quân đi tăng viện, còn phía bên Thường Châu cố gắng điều binh lực xung quanh đi chi viện. Còn bên kinh thành này, có lẽ nên điều một vạn Trấn Hải quân tới ứng cứu khẩn cấp. Hữu tướng đáp.
Đường Hoàng gật đầu, hữu tướng lại nói: - Trong thư của Dương tướng quân nói chiến sự Thường Châu sau một đòn sấm sét, chỉ có thể còn lại hai vạn quân do Tiết độ phó sữ thống lĩnh trấn thủ. Thần kiến nghị, giao cho Phó sứ Ninh Quốc quân thời chiến quyền quân tối cao, toàn bộ binh lực tới Thường Châu tiết chế, Phó sứ Ninh Quốc quân Cố tướng quân là một lão tướng vô cùng thiện thủ, có ông ấy ở Thường Châu chặn sự phản công của Việt quốc tất nhiên có thể khiến cho Thường Châu thực sự thuộc về Bệ hạ.
Đường Hoàng gật đầu, ôn tồn nói: - Hàn Khanh vất vả rồi, Trẫm phải suy nghĩ thận trọng hơn.
- Truyền dụ, lệnh cho toàn bộ quân lực huyện lân cận Thường Châu tăng cường viện binh cho Thường Châu, chư quân Thường Châu đều thuộc sự tiết chế của Phó tiế độ sứ Ninh Quốc quân, điều ....
*******
Một vạn đại quân ngạo nghễ xuất phát từ phía bắc hồ Trường Đãng, quân đội vẫn duy trì tốc độ bình thường. Nếu là đi hợp nhất với Ngô Thành Quân, thì không cần chạy tới mức quân mệt mỏi.
Khi hành quân được mấy chục dặm, bỗng gặp một cánh quân mấy ngàn người, hướng hành quân cũng là Thường Châu. Hai bên khiển binh sau khi giao lưu với nhau hồi báo. Chủ soái của ba đoàn quân không biết nên làm thế nào, gặp gỡ không ngờ là Anh Vương Quân Phủ, hơn nữa Anh Vương còn ở trong quân. Ba chủ soái bàn bạc với nhau, đều cảm thấy không đi bái kiến không ổn.
Anh Vương đi Thường Châu, Tần Hạo dẫn quân tới núi Bảo Hoa. Anh Vương liền dẫn theo một ngàn hộ vệ kinh quân, cộng thên quân của Tần Hạo xuất phát. Anh Vương có ý trí thống lĩnh quân, tuổi tác mới 16 tuổi, hwans ta biết không nên đi Thường Châu, nhưng hắn ta lại rất muốn quan sát trận chiến một lần. Hắn ta tự cảm thấy chỉ là đi xem mà thôi, cũng không xem là phạm húy làm bậy.
Ba vị chủ soái tiến vào quân Anh Vương, cung kính bái kiến Anh Vương. Anh Vương tự nhiên hỏi đại quân phải đi đâu, ba vị chủ soái không dám không trả lời, cũng không dám trả lời qua loa. Nhưng sau khi biết được sự thật, Anh Vương lại vui vẻ, liền đề ba vị chủ soái trở về tiếp tục hành quân. Anh Vương tự nhiên đồng hành hợp lại thành một cánh quân lớn.
Lục Thất thấy một vạn đại quân đã rời khỏi phía bắc hồ Trường Đãng, tự nhiên thấy nghi ngờ khó hiểu, liền cho Quý Ngũ Thúc đi tìm gặp Lý Xuyên. Quý Ngũ Thúc sau khi trở về đã cho Lục Thất biết, Lục Thất nghe xong vui mừng khôn xiết.
Vui là Việt quốc quả thực đã xuất quân. Kinh ngạc là Việt quốc không ngờ lại tập kết ba vạn đại quân. Dùng ba vạn đại quân đối phó với Ngô Thành Quân, quả thực là quân lớn dùng nhỏ. Có lẽ là Việt quốc muốn lấy lại huyện Tấn Lăng, hoặc là sợ Giang Âm quân là kế dục địch. Cho nên đã tập kết ba vạn đại quân, một khi phát hiện thấy Giang Âm quân có hành động gì khác, không đến mực binh ít bị thiệt hại nặng.
Lục Thất càng kinh ngạc nữa là Dương Côn làm bậy. Hắn ta làm bậy ở huyện Cú Dung. Đó chỉ là lấy tiền đồ của mình đi đánh bạc một phen. Sự liều lĩnh của Dương Côn lại là mang sự an nguy của Đường quốc đi đánh cược, không ngờ dám điều phần lớn quân lực rời khỏi biên phòng, đúng là điên rồi.
Sau khi Lục Thất vui mừng kinh ngạc, bắt đầu bình tĩnh suy nghĩ hậu quả. Sự liều lĩnh của Dương Côn có thể nói là đã giúp hắn rất nhiều. Một khi Thường Châu đại thắng, vậy thì sẽ thu lại được nhiều nhất chính là phủ Công chúa. Vương Cầm Nhi có lẽ đang ở huyện Tấn Lăng, đã mua được rất nhiều bất động sản ở khu vực huyện bị chiếm đóng rồi.
Một khi phủ Công chúa thu được lợi nhuận khổng lồ, vậy thì việc xuất quân của Dương Côn đi Thường Châu liệu có khiến cho những đại nhân đó trong triều đình có liên tưởng tới tội danh cấu kết không? Dương Côn xuất quân, phủ Công chúa điên cuồng mua đất trước trận chiến. Chỉ cần kẻ địch có tâm mưu hại, hoàn toàn có thể nói những lời hãm hại lên Đường Hoàng, nói là trùng hợp, có thể là trùng hợp sao?
Lục Thất liếc mắt nhìn Anh Vương phía trước một cái, hắn gọi Ngũ Quý Thúc tới, nhẹ nhàng giao phó một hồi. Ngũ Quý Thúc gật đầu tỏ ý đã hiểu, cùng Lỗ Hải lặng lẽ rời khỏi quân ngũ. Lục Thất lại gọi Diêu Tùng tới, cũng giao phó một hồi, Diêu Tùng gật đầu.
Không lâu sau, trong quân và bình dân bắt đầu lưu truyền về Anh Vương, là đại nguyên soái hành quân thu phục Thường Châu lần này. Còn trước đây ở huyện Tấn Lăng vốn cũng đã có truyền thuyết đó, Lục Thất ban đầu dùng Anh Vương làm chiếc bánh, bây giờ lại dùng để xoay chuyển chiếc bia đỡ đạn.
Nhân vật kinh thành, một khi nghe nói Anh Vương là đại nguyên soái của cuộc chiến Thường Châu, điều đó sẽ mang tới sự trấn động và suy đoán rất lớn. Đoán là Hoàng đế liệu có phải có lòng muốn đổi Thái tử không? Trực tiếp nhất sẽ khiến cho Đường Hoàng đau đầu, gián tiếp sẽ khiến cho Giang Âm quân bất an. Đường Hoàng muốn thay Thái tử, điều đó sẽ có nghĩa là muốn đối phó đến cùng Giang Âm quân.
Đường Hoàng xem như là phủ nhận Anh Vương là đại nguyên soái hành quân. Song Anh Vương ở Thường Châu tham chiến là có thực, cũng khó mà loại bỏ được suy đoán trên dưới của Đường quốc, trừ phi Đường Hoàng giáng tội Anh Vương. Nhưng Anh Vương đang vì nước mà ra tay, không có công lao cũng có khổ lao, truyền dụ quát lớn vài câu, gánh không nổi tội, ngược lại còn khiến người ta đoán rằng giấu đầu hở đuôi. Nếu là lệnh cưỡng chế về kinh giam cầm, như vậy cũng hơi quá rồi.
Lục Thất sai Quý Ngũ Thúc chạy đi gặp Vương Cầm Nhi. Một là tung tin đồn Anh Vương thống lĩnh đại quân. Hai là cho Vương Cầm Nhi biết sau cuộc chiến lập tức dùng khế đất để thưởng công và trợ cấp, phát cho tướng sỹ Ngô Thành Quân, cố gắng giảm thiểu hậu họa của cây to đón gió lớn.
Đại quân trùng trùng điệp điệp tiến vào, Lục Thất cũng nhạy cảm với thời khắc tới gần của trận chiến. Cuộc chiến này là hắn giật dây mà ra. Những diễn biến và phát triển của chiến tranh lại không phải hắn có thể khống chế được. Ví dụ Việt quốc có thể tập kết được ba vạn đại quân. Dương Côn có thể đánh cược điều đại quân đi dùng kế thành không. Hắn hiện giờ chỉ có thể theo dõi trận chiến trước mắt.
Một con ngựa tuyệt trần mà đến, tiếng hô lớn từ xa vang lại: - Báo, quân Việt đến rồi ….
Đại quân lúc đầu lên tiếng đáp rồi dừng, ba chủ soái cưỡi ngựa chạy đi giao lưu cùng người chạy tới. Rất nhanh, đại quân đã được triển khai, quân tiên phong có ngựa tung chạy, không ngựa chạy bộ. Quan Xung thân là chủ soái lại phi ngựa dẫn đầu, phía sau là kỵ binh ầm ầm, đại quân như thủy triều dâng lên.
Rất nhanh, Lục Thất đã nghe thấy mệnh lệnh xuất kích của Tần Hạo. Quân Anh Vương cũng bắt đầu xông lên. Lục Thất phi ngựa lao về phía trước. Trong mắt hắn hiện rõ sự lo lắng và gấp gáp. Quân Việt tới rồi, chứng tỏ Ngô Thành Quân đang chiến đấu với quân Việt.
Bỗng hắn nghe thấy tiếng thét: - Quân Việt có một vạn người, đang chạn Ngô Thành Quân hướng về phía hợp binh, hai bên giáp công quân Việt, chớ để bị thương Ngô Thành Quân mặt khác.
Lục Thất vừa nghe xong mà thấy mừng rỡ trong lòng, tiêng ho là biết quân sỹ, là một người lính thông báo tình hình chiến đấu, có thể tránh được chiến đấu mù quáng. Ví dụ cuộc chiến hôm nay sẽ phải hô thông báo cho quân sỹ, nếu không khi xông lên sẽ dễ ngộ sát quân hữu đối diện, hơn nữa tiếng hô của quân thông báo cũng có thể xốc được lòng quân phấn chấn hơn.
Lục Thất đã hiểu, ba vạn quân Việt, có một vạn đi vòng phía sau Ngô Thành Quân. Đó là muốn bọc lấy Ngô Thành Quân, quả thực là trời đã giúp ta rồi. Việc chia quân của quân Việt quả thực là tự chịu chết rồi. Hơn nữa quân vòng ra phía sau tất nhiên là quân chạy mệt mỏi, một khi gặp phải quân mai phục, lòng quân sẽ loạn.
Lục Thất yên tâm, cưỡi ngựa xách thương xông lên hung hãn. Phía sau ngựa hắn là mười tên kỵ binh do thám, theo sát hắn không rời. Còn quân doanh phía sau chỉ có thể chạy cùng phía sau, hơn nữa càng tới càng xa, nhưng tự có Địch Bình chỉ huy tiến lên. Triệu Hàn thì dẫn theo 10 tên lính ở sau cùng, đảm đương việc giám sát, có kẻ rút lui và có kẻ bỏ trốn, chấp hành bắn chết.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT