Nhóm kỵ quân của Minh Quang giáp quả thực rất thảm hại, tập thể lại ngồi xổm sang hai bên đường, chỉ có ba vị kỵ tướng dẫn đầu là vô sự, nhíu mày nhìn đám thuộc hạ gặp xui xẻo. Họ nghỉ trưa ở thị trấn Chu Vân, kỵ tướng đương nhiên ở trong phòng tao nhã, còn các thuộc hạ được bảo vệ xe ở bên ngoài, ăn uống thì tiệm rượu mang thức ăn tới, kết quả là mọi người bị đau bụng.

Tiếng vó ngựa ầm ầm truyền tới, kỵ quân Minh Quang giáp kinh sợ nhìn lên, thấy một đoàn kỵ binh mặc khóa tử giáp. Đoàn kỵ binh đó tốc độ không nhanh, quất ngựa chạy tới, hơn nữa cũng chỉ có hơn 10 người, xem ra là quan binh địa phương.

Đoàn kỵ binh đó thấy kỵ quân Minh Quang giáp, chợt dừng lại ở cách đó 20m, kỵ tướng dẫn đầu hô lớn:
- Xin hỏi, các ngươi là thượng quan nơi nào?

- Chúng ta là kinh quân, các ngươi thuộc quân nào?
Một kỵ tướng Minh Quang giáp đáp.

- Bọn ta là quan binh huyện Đương Đồ, phụng lệnh huyện Vu Hồ hộ giải.
Kỵ tướng thủ lĩnh lớn tiếng đáp lại.

- Các ngươi đi.
Kỵ tướng Minh Quang giáp xua tay dặn dò.

Kỵ tướng cầm đầu đáp lại, quất ngựa tiến về phía trước, dẫn quân đi thẳng qua kỵ quân Minh Quang giáp, tăng tốc chạy thẳng. Nhìn kỵ quân dần chạy đi, kỵ quân Minh Quang giáp mới dần giãn ra, tiếp tục nhăn mặt cúi đầu đi ngoài, ba tên kỵ tướng cũng buông lỏng binh khí.

Đám kỵ quân dần đi xa bỗng nhiên quay lại, kỵ quân như một con rồng khổng lồ quay về, từng chiếc tấu mã được rút ra khỏi vỏ, trường binh giơ lên, ầm ầm xông lên giết hồi mã thương.

Ba tên kỵ tướng Minh Quang giáp giật mình trước tiên, sững người nhìn một lát sau mới tỉnh ngộ, liền có một kỵ tướng hét lớn:
- Bọn chúng là địch tập kích, mau tập kết.

Kỵ quân Minh quang giáp lập tức bị hỗn loạn, lần lượt đứng dậy xách quần áo chạy đi, chạy thẳng tới quân mã. Đa số kỵ binh đi ngoài không mang theo binh khí, hơn nữa cơ thể sau khi bị đi ngoài cũng đã yếu đi rất nhiều, chỉ cảm thấy Minh quang giáp trên người đều nặng trĩu.

Rất nhanh, kỵ quân như rồng lớn đã xông tới, đứng mũi chịu sào chính là ba kỵ tướng trên đường. Khi vòi rồng bắt đầu xông lên tập kích, binh khí lần lượt vung lên tấn công. Ba tên kỵ tướng minh quang giáp dũng mãnh xông lên, song không thể đỡ xuể, mỗi người chỉ cản lại được ba tên, bị hàng đàn kỵ quân phía sau chém chết tại trận.

- Giết!
Một tên kỵ tướng cầm đầu giơ đao lên quát, thúc ngựa xông lên phía quân Minh Quang giáp còn chưa kịp kéo quần lên kịp đó.

Tiếng vó ngựa vang lên loạn xạ, tiếng gào thét chói tai tạo thành những tiếng kêu la thảm thiết, mùi máu tươi tràn ngập khắp nơi, kỵ quân Minh Quang giáp bị trúng thuốc xổ xám xịt lại, tất cả trở thành một đàn dê. Dưới vó ngựa hung hãn của quân địch, kỵ quân Minh Quang giáo đã vô tình bị giết chết thảm hại.

Ngoài trăm mét, một người phụ nữ che mặt mặc váy xanh đứng bên cạnh xe kiệu, bình tĩnh nhìn sự chết chóc thảm khốc đó như xem một cuộc đấu võ. Ngược lại, người phu xe trung niên nghiến chặt răng sợ hãi quan sát trận chiến.

Nửa giờ sau, một kỵ tướng người đẫm máu chạy về phía chiếc xe, cung kính nói:
- Bẩm đại nhân, đã giết chết toàn bộ 30 tên địch, trong một chiếc xe có 4 người phụ nữ.

- Ngươi không nghe rõ quân lệnh sao?
Giọng lạnh lùng bên trong trách cứ.

- Vâng, thuộc hạ biết tội.
Kỵ tướng cung kính đáp, nói xong ngẩng đầu nhìn ra phía sau, giơ tay trái lên vẽ thẳng xuống dưới một đường. Ở phía xa nhanh chóng vang lên mấy tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ.

- Tiền của và quân dụng lập tức chuyển ra sau xe, thi thể vùi đốt phía sau. Ngươi dẫn theo 16 vệ phụ trách, đừng để bổn sứ thất vọng.
Giọng lạnh lùng của Trung phủ sứ dặn dò.

- Vâng, đại nhân yên tâm, không thể sai sót được.
Kỵ tướng cung kính đáp.

- Tên phu xe này thay bằng Dực vệ, ngươi đưa hắn ta đi.
Trung phủ sứ ra lệnh.

Kỵ tướng sững người lại, sau đó liền dựa vào xe kiệu, tay vung đao lên hung hăng quét một đường qua cổ tên phu xe. Tên phu xe đó vốn đang sợ hãi nhìn tên kỵ tướng đầy máu tanh, cổ bị chém một phát, vẻ mặt vẫn còn đang sợ hãi. Một cánh tay đẫm máu giơ lên túm lấy tên phu xe kéo đi, hai người quay trở lại chiến trường.

Vương Cầm Nhi thấy tên kỵ tướng đã đi rồi, nàng lạnh lùng lắc đầu, phu xe là phủ Công chúa mướn đấy, chuyện lần này không thể chừa đường sống được, cho nên nàng phải quả quyết giết bỏ. Mà những Dực vệ này lại là một đám sát thủ cực giỏi, quân kỷ nghiêm minh, võ nghệ cao cường, càng phải sát phạt quyết đoán. Chuyện lần này nàng vốn nghĩ là sẽ gặp mâu thuẫn, khi biết những tên Dực vệ này căn bản không cần biết kẻ địch là ai, sau khi ra lệnh thì không chút do dự nào.

Cho tới rất lâu sau đó, Vương Cầm Nhi mới hiểu được chân tướng trong lòng những tên Dực vệ này. Đó là một đám tướng sỹ thuộc ở hữu của phủ Công chúa, mà sự sở hữu này căn bản chính là Lục Thất. Những Dực vệ này không những có ơn với Lục Thất, mà còn có niềm tự hào thân thiết. Lục Thất chính là một nhân vật nổi tiếng xuất thân từ Hưng Hóa quân, khiến cho những tướng sỹ xuất thân từ Hưng Hóa quân này có sự đồng cảm vô cùng.

Mặt khác, là những Dực vệ xuất thân từ Hưng Hóa quân này căn bản đã quen nghe lệnh không vi phạm, cũng quen giết người ưu việt rồi. Sự đồng cảm của họ khiến cho họ cam lòng bán mạng, kiếp sống quân lữ máu tanh khiến họ không còn cảm thấy nghe lệnh giết người có gì là không ổn nữa.

Dưới sự bảo vệ của bốn tên Dực vệ, Vương Cầm Nhi rời khỏi vùng đất chết chóc. Đằng sau xe nàng ngồi là một chiếc mắc xe, hai xe nối liền với nhau. Trong chiếc xe phía trước đã chất đầy tiền bạc nặng trĩu, trong mắc xe chất đầy vũ khí. Nàng đã hoàn thành nghiệm vụ của Lục Thất giao cho. Những của cải này sau này sẽ từng bước trở thành của cải hợp pháp của phủ Công chúa, hoặc sẽ trở thành ngân lượng của huyện Thạch Đại.

Đối với ngân lượng của huyện Thạch Đại Lãnh Nhung không thể không có đủ, khiến Lục Thất vẫn luôn băn khoăn. Hắn không muốn ép Lãnh Nhung vì vơ vét tiền của mà điên cuồng. Hắn muốn để Lãnh Nhung ở huyện Thạch Đại có thể có uy danh thực sự, cho nên tiền bạc Lãnh Nhung cung cấp, có thể bình thường là được, không cần phải đi cướp bóc.

Vương Cầm Nhi đã biết hết thảy phủ Công chúa rồi, cũng biết Công chúa phủ quân diệt phỉ đã đi qua Thường Châu, bây giờ đã từ ngàn binh biến thành ba ngàn đại quân của sáu doanh trại rồi. Nghe nói đã thu phục được rất nhiều phỉ nhân đầu hàng. Mà không ngờ Đường Hoàng đã cho phép hợp nhất, nhưng quan tướng thống lĩnh quân đều do thân vệ Vạn Bân đảm nhiệm, xuất ra hơn hai ngàn cấp dưỡng quân đội, lại theo lệ cũ do phủ Công chúa gánh vác.

Điều khiến Công chúa Tiểu Phức lo lắng và vui mừng chính là hai chiến hữu ca ca của Lục Thất quả thực là có nghĩa khí gan dạ. Trong bối cảnh tiêu diệt phỉ đã tư tàng được rất nhiều tiền của, âm thầm thông báo với Tiểu Phức sai người đi tiếp nhận, nghe nói giá trị lên tới bảy vạn lượng. Nếu có thể bình an không bị bại lộ còn có thể giải quyết được nguy cơ tài chính của phủ Công chúa rất lớn.

Đang lúc hoàng hôn, quân Dực vệ khắc phục hậu quả đã truy đuổi dần tới xa giá Trung phủ sứ. Kỵ tướng bẩm báo với Trung phủ sứ, xe ngựa cũng đều được đốt bỏ sau khi giết chết rồi. Không còn cách nào khác, trên những con ngựa đó phần lớn là có dấu vết quân của Vinh Thị, không thể để lại dùng được dù rất tiếc, vì những con ngựa đó còn tốt hơn ngựa của Dực vệ rất nhiều.

Sau khi nghe xong bẩm báo, Vương Cầm Nhi liền xuống xe, bình tĩnh nhìn quanh một lượt, nói:
- Hôm nay các ngươi đã vì phủ Công chúa lập được công lao, phủ Công chúa sẽ ban thưởng.

- Đại nhân, thuộc hạ đã vì phủ Công chúa mà hết lòng, nên thế mà.
Kỵ tướng Phạm Hổ vui vẻ đáp.

Vương Cầm Nhi quay sang nhìn gật đầu, nói:
- Vì phủ Công chúa mà làm, là bổn phận của các ngươi, nhưng hiệu lực cũng phân nặng nhẹ. Hiệu lực hôm nay là chiến công, có thể đạt được thưởng công ngoài bổn phận.

Các kỵ quân đều không nói gì, Trung phủ sứ nói rất hợp với quân quy, có tham chiến là có thể đạt được thưởng công, lại nghe Trung phủ sứ nói tiếp:
- Thưởng của các ngươi hôm nay, Hỏa trưởng 500 lượng bạc, vệ sỹ 300 lượng bạc.

Các kỵ quân bỗng sáng mắt rực lên, có bạc ai nấy đều vui vẻ. Họ đã trở thành quân nhân, căn bản chính là vì thăng quan và kiếm tiến, có bạc mới có thể có được cuộc sống phú quý.

- Các ngươi cũng đừng nên vui mừng, thưởng của phủ Công chúa là theo hình thức thương khế mới có thể có được mà không phải là lập tức đưa bạc cho các ngươi.
Vương Cầm Nhi lại nói.

Các kỵ quân liền sững người ra, nhìn nhau, không hiểu vì sao thưởng công lại có thể là thương khế. Phạm Hổ lễ phép nói:
- Đại nhân, thuộc hạ nghe không hiểu, xin đại nhân nói rõ.

Vương Cầm Nhi gật đầu, nói:
- Thưởng công là thương khế, chính là bạc thưởng công của các ngươi sẽ đầu tư vào việc kinh doanh của phủ Công chúa, một năm sau mới cho phép các ngươi lấy ra, giống như là ngân phiếu. Nhưng khác với ngân phiếu là thương khế có tiền lãi, việc kinh doanh của phủ Công chúa có lãi sẽ theo thương khế chia phần lãi mà các ngươi được hưởng.

Các kỵ quân nhìn nhau, có một số người lộ rõ vẻ thất vọng. Họ thích thực sự là tiền thật tới tay, biến thành thương khế như vậy họ cảm thấy là thưởng ngoài miệng.

- Bổn sứ biết các ngươi không hiểu. Thế này đi, chính là phủ Công chúa nợ các ngươi tiền thưởng một năm.
Vương Cầm Nhi đành phải dùng phương pháp nói trắng ra như vậy.

- Được rồi, tạ đại nhân thưởng công.
Phạm Hổ liền đáp lại, các kỵ quân khác cũng lần lượt đáp lại.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play