Phản ứng của Lục Thất rất nhanh, hắn thấy Anh Vương chủ trì hoàn toàn tổ chức lại Tiễu Phỉ quân, chủ tướng Vinh Xương được trở thành Phó soái câm điếc, hắn đã hiểu ba ngàn Tiễu Phỉ quân mới tám phần sẽ trở thành Anh Vương Phủ quân. Khi đã hiểu rồi, hắn cũng biết muốn thành kẻ câm điếc, nghe lệnh theo khuôn phép là được.

Tới ngày thứ 9 Anh Vương tới, kinh quân diệt phỉ Mao Sơn đã chiến thắng trở về kinh, nghe nói chủ tướng của kinh quân diệt phỉ nhanh gọn, quyết đoán, lục soát núi với quy mô lớn, đã chết có ngàn tướng sỹ, cuối cùng xee như đã diệt phỉ thành công.

Ngày thứ ba của kinh quân diệt phỉ thành công, thánh chỉ từ kinh thành tới, đồng thời cũng có rất nhiều quan tướng tới. Một vị trong số đó là Đô Ngu Hầu, thánh chỉ phong quân diệt phỉ lần này là Anh Vương Phủ quân, ban thưởng Thanh Long kỳ, phong Vinh Xương làm Chưởng quân Trung lang tướng, tiếp tục tận tâm diệt phỉ.

Sau khi tuyên đọc xong thánh chỉ, quan tướng quân phủ bái kiến vương chủ mới. Anh Vương rất vui, nói vài câu chúc mừng.

Lục Thất cũng cười chua xót, nhưng có lẽ điều đó không tốt, không ngờ hắn đã thật sự trở thành thuộc quan của Anh Vương rồi. Nếu Thái tử biết được, chắc chắn sẽ lo lắng. Hắn trở thành một thành viên thế lực của Thái tử, đã là chuyện rõ ràng rồi. Nếu Đường Hoàng đưa Tiễu Phỉ quân quy thuộc Anh Vương phủ, như vậy có lẽ sẽ điều hắn về kinh. Bây giờ còn tính đến chuyện gì khiến cho phủ Công chúa bị lung lay sao?

Trở về doanh trại rồi, Lục Thất suy đi nghĩ lại, cảm thấy có lẽ nên tấu xin được điều đi là tốt. Một bàn chân giẫm lên mấy con thuyền chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp, hậu quả rất có thể sẽ không thể lường trước được. Trước đây, hắn có thể dùng không thể tự chủ được làm qua loa tắc trách. Bây giờ hắn đã có thể tự chủ được cuộc sống của mình rồi.

Lục Thất đã viết một bức thư xin điều đi trình lên, đưa cho Diêu Tùng gửi tới kinh thành. Hiện tại quân doanh của hắn người cũ chỉ chuyển đi một nửa. Địch Bình và Triệu Hàn vẫn đi theo hắn, tham vệ thì có sáu người tự nguyện, cộng thêm sáu người có công đề bạt. Ngoài ra sáu tham vệ mới và quan tướng cầm binh còn khuyết, tất cả đều tự nguyện gia nhập doanh trại của hắn.

Ngày hôm sau Diêu Tùng quay về, mang về một bức thư tay, mở ra xem liền giật mình, trong thư tay viết:
- Khanh rất thích làm bậy thế sao?

Một câu hỏi đơn giản mà lại khiến cho Lục Thất kinh hoàng không nói được lời nào. Đó là lời cảnh cáo của Hoàng đế, đang cảnh cáo hắn thân là tướng quân thì nên nghe lệnh là được rồi. Hắn chẳng có tư cách gì chủ động đi lựa chọn, hỏi về hàm nghĩa khác cũng đã cho Lục Thất biết, không thể điều ngươi đi được.

Quý Ngũ Thúc và Diêu Tùng cũng đã xem thư tay. Diêu Tùng thấy Lục Thất run sợ hồi lâu, liền hỏi:
- Đại nhân, đây có phải là Hoàng đế nổi giận không?

Lục Thất lắc đầu, nói:
- Không biết, nhưng lại là cảnh cáo ta, chỉ có thể ngoan ngoãn tiếp tục đi diệt phỉ.

Quý Ngũ Thúc biết Lục Thất vì sao dâng tấu, y khẽ nói:
- Công tử, Hoàng đế không cho người rời đi, có lẽ là không muốn thế lực của Thái tử mạnh quá, muốn cho phủ Công chúa trở thành một thế lực trung gian.

Lục Thất gật đầu nói:
- Ta cũng đã hiểu rồi, chỉ là rất dễ nghi ngờ vô căn cứ. Nếu Thái tử có lòng đố kỵ với ta, vậy sau này sẽ không còn tin ta nữa. Hơn nữa, thái độ của Anh Vương những ngày vừa qua rõ ràng là lạnh nhạt với ta.

- Anh Vương đương nhiên là không thích đại nhân ở đây rồi. Đại nhân ở đây, uy vọng đã thâm nhập vào lòng quân. Còn Anh Vương rõ ràng là muốn hoàn toàn nắm được quân lực ở đây.
Diêu Tùng nói.

Lục Thất cười, nói:
- Cho nên ta mới muốn bỏ đi.

- Công tử cũng không cần phải lo lắng, tấu của công tử, Thái tử tất sẽ biết. Điều đó chẳng khác nào thể hiện rõ thái độ rồi.
Quý Ngũ Thúc nói.

Lục Thất gật đầu, thư giao lại cho Diêu Tùng, nói:
- Sau này sẽ hồi kinh, bức thư tay này sẽ giao cho Tiêu phủ thiếu phu nhân cất giữ, sau này có thể sẽ còn dùng tới.

Diêu Tùng nhận bức thư, nhìn Lục Thất muốn nói nhưng lại thôi. Mấy lần y trở về kinh thành đưa thư, đã biết được cái gọi là Công chúa, chính là Tiêu phủ thiếu phu nhân trong miệng Lục Thất, nhưng y không dám phá vỡ chuyện này, chính là Quý Ngũ Thúc y cũng không dám nói, không phải là y bất trung bất nghĩa, mà là y cảm thấy chuyện vợ chồng của ông chủ, một khi y nhiều chuyện, sau này sẽ rất khó sống.

Hơn nữa, Diêu Tùng có ấn tượng rất tốt về chủ mẫu Tiểu Phức. Thân là Công chúa, đối với y cũng có vẻ ôn hòa, vào nhà ban ngồi, còn quan tâm hỏi han tới chuyện nhà của y, khiến y cảm thấy rất được sủng ái. Y vốn là một lưu phỉ, trong kinh thành gặp quan binh đều phải cúi đầu khom lưng, lại được một vị Công chúa điện hạ tôn trọng như vậy.

Lục Thất không để ý thấy Diêu Tùng ngập ngừng muốn nói điều gì. Hắn thấy chuyện này chỉ có thể như vậy, nói nhiều cũng vô ích, dù sao thì cũng không thể bỏ đi được, vậy thì chỉ cần thuận thế là được. Hắn giữ vững tinh thần, bước ra ngoài trướng, bắt đầu làm hết phận sự của mình.

Doanh tướng có quyền điều chỉnh quân doanh của mình. Bởi vì Lục Thất lo lắng bất an, cho nên lơ là việc chỉnh quân, chủ yếu là không muốn để các tướng sỹ không biết theo ai có oán tâm, muốn làm một người ba phải chạy theo người nịnh hót.

Bây giờ không thể đổi tướng được nữa rồi, Lục Thất bắt đầu chỉnh đốn quân kỷ. Hắn sẽ biên chế 5 đội doanh quân thành 3 đội quân lớn. Một đội là kỵ xạ binh chủ chiến, hai đội đao thương lá chắn hợp với bộ binh, hai đội là khinh trang bội đao và cung tiễn binh.

Chức trách của quan tướng là có chiến thì là chủ tướng, Quý Ngũ Thúc là chủ tướng thời chiến của hai đội cung tiễn binh. Địch Bình là chủ tướng thời chiến của hai đội đao thuẫn bộ binh. Bốn doanh quân của ngoại quân Đô úy thuộc Anh Vương Phủ quân đều là thượng doanh, hơn nữa quân nhu còn được phân chia rất đầy đủ.

Sự trấn thủ của Anh Vương khiến cho Huyện lệnh Cú Dung tấn công lại, quả thực đã trở thành Quân nhu quan rồi, thu hết lượng binh khí áo giáp lớn. Tề Thị bị diệt, hù trên dưới huyện Cú Dung không dám tư tàng vũ khí. Huyện lệnh đã truyền xuống, ai nộp lên đều miễn chết. Phủ Anh Vương quân cũng chỉ là chọn cách phân phát là tốt nhất, không thể để lại cho huyện Cú Dung được, dùng để xây dựng đội quân hùng mạnh tiêu diệt phỉ Xích Sơn Hồ.

Ngày thứ hai Lục Thất chỉnh đốn quân, Tiễu Phỉ quân di chuyển rồi. Hơn ba ngàn đại quân uy vũ chỉnh tề quân giáp, rời khỏi huyện Cú Dung, tiến về phía huyện Kim Đàn. Nạn thổ phỉ lớn nhất của huyện Kim Đàn cũng là thổ phỉ Mao Sơn, cho nên từ đây đi tới huyện Kim Đàn có lẽ chỉ là tiện đường mà thôi.

Trong lúc hành quân, Lục Thất và Quý Ngũ Thúc, Diêu Tùng cưỡi ngựa, vừa đi vừa nói chuyện. Lúc này đã tới địa giới Mao Sơn rồi. Nhìn từ xa ngọn núi Mao Sơn đứng sừng sững, núi non trùng điệp, vững chắc, không hổ là thánh địa có tiên nhân trong truyền thuyết.

- Thổ phỉ Mao Sơn vừa được tiêu diệt, lần này đi sẽ không thể có đại chiến được.
Nhìn Mao Sơn, ngữ khí của Quý Ngũ Thúc cũng đã thoải mái hơn nhiều.

Lục Thất thừa nhận gật đầu, Diêu Tùng cũng cười nói:
- Sơn phỉ cũng không phải là kẻ ngốc, đại quân mạnh như vậy sớm đã hô hào phân tán rồi, quân qua lại tụ hợp lại.

Lục Thất gật đầu, bỗng Quý Ngũ Thúc hạ giọng nói:
- Công tử, ta thấy tên Vinh Xương đó hung hăng nhìn công tử, công tử nên cẩn thận.

Lục Thất gật đầu, Vinh Xương đã không có ý tốt gì với hắn, hắn đương nhiên là biết rồi. Đồng thời hắn cũng biết Vinh Xương hận mình thấu xương, ngoài mặt thì Vinh Xương thăng quan là niềm vui lớn, nhưng thực tế thì lại thành một cái gai. Mặt khác, Vinh Xương đã là Trung lang tướng rồi, nhưng quyền lực lại là một sự trở ngại rất lớn.

Đô Ngu Hầu mới tới cũng như Chu Vũ, có được quân nhu và hình quyền, cũng có tư cách nghi ngờ quyết sách quân sự của Vinh Xương. Dưới y lại có thêm hai Đô úy nắm quân quyền tinh binh, bốn tên quy về thượng doanh cũng bất hòa với Vinh Xương. Vinh Xương danh là chủ soái, nhưng lại chỉ có thể hành sử một chút quân lệnh bình thường, còn trước đây trong Tiễu Phỉ quân, quyền uy của Vinh Xương gần như là có thể làm theo ý mình.

***********

Cùng ngày hôm đó, sau giờ ngọ, một đoàn kỵ quân minh quang giáp sáng loáng, khoảng 30 người, hộ tống hai chiếc xe ngựa đi từ đông sang tây. Đội quân này vốn nên có uy vũ lúc này lại ầm ầm tiếng chửi mắng, rất nhiều người liền ở trên lưng ngựa ôm bụng, tình hình vô cùng phức tạp hỗn độn.

Bỗng nhiên đoàn quân này rất nhiều người xuống ngựa, vội cởi áo giáp ra, lần lượt chạy sang hai bên đường, có người lớn tiếng chửi phải về tìm người tính sổ. Hơn 20 người tập trung ngồi xổm xuống hai bên đường, thở phù phù, chỉ có ba kỵ tướng là không đi ngoài. Họ nghi ngờ thảo luận cùng nhau.

Lát sau, kỵ binh đi ngoài lần lượt đứng dậy quay về, có tiếng chửi rủa yếu ớt, ầm ầm kêu gào trở về trấn Chu Vân. Ba kỵ tướng ý thức được tình hình, sau khi trao đổi với nhau liền thuận theo ý mọi người quay trở về.

Đội kỵ binh hành quân quay về, liền bị hai người theo dõi từ xa nhìn thấy, có một người chạy nhanh về báo cáo, sau khi chạy được 300m thì gặp một đoàn kỵ binh khác, chỉ có điều đoàn bị binh này mặc khóa tử giáp. Những kỵ binh đó có gần 20 người, cũng hộ tống hai chiếc xe có rèm.

Người theo dõi đã tới phía trước một chiếc xe, hành lễ cung kính nói:
- Bẩm Trung phủ sứ đại nhân, mục tiêu sau khi bị đi ngoài, đã quay trở về.

- Quay đầu, lui, tiếp tục theo dõi.
Trong quân có người phụ nữ dặn dò, người theo dõi tuân lệnh đi, kỵ binh bắt đầu quay đầu lại.

- Hồi báo, các ngươi lập tức xuất kích, không giữ lại một kẻ nào.
Xe quay đầu vừa mới đi, cô gái lại dặn dò.

- Dạ.
Có hai tướng quân kỵ binh cung kính vâng lệnh, kỵ quân hộ xe liền đi.

…………………….

- Bẩm Trung phủ sứ đại nhân, mục tiêu lại đi ngoài rồi.
Người theo dõi vội vàng chạy tới cung kính bẩm báo.

- Đi thôi, phải phủ đầu địch trước tiên, không được liều chết từ xa.
Người phụ nữ trong xe truyền lệnh ra.

- Dạ!
Hai kỵ tướng hồi đáp, tiếp theo ngự mã chạy tới, các kỵ quân tự nhiên đi theo ngự mã, người theo dõi đó cũng đã lên ngựa đi rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play