Nghe xong, hai vị huyện úy sợ xanh mặt, tả huyện úy có vẻ vẫn chưa dám tin đây là sự thật , ông ta rụt rè hỏi lại:
- Phỉ Mao Sơn đột kích, sao có thể như vậy được?

- Phỉ Mao Sơn đương nhiên là sắp tới đây rồi, quân lệnh của bản đô úy đã ban xuống mời hai vị huyện úy chấp hành.
Lục Thất lạnh giọng nói.

Hai người này ngơ ngác nhìn nhau, vẫn là tả huyện úy nhanh nhẹn:
- Vâng, hạ quan ngay lập tức đi diều động binh lính.

- Không cần hai ngài phải đích thân đi, chỉ cần hai vị xuất trình yêu lệnh huyện úy rồi cử thuộc hạ đi là được.
Lục Thất lạnh nhạt nói.

- Đại nhân, quân phỉ đột kích, an nguy của huyện thành là quan trọng nhất, hạ quan vẫn nên đích thân đi thì hơn.
Tả huyện úy vẫn chưa bằng lòng với sự sắp xếp này của Lục Thất.

Lục Thất lạnh lùng nhìn ông ta, nói:
- Quân phỉ đã đến đây rồi, bản đô úy nói lại, lập tức xuất trình yêu lệnh, sai thuộc hạ đi điều động binh lính trước, nếu như ngài còn nhiều lời thì ta sẽ khép ngài vào tội chưa lâm trận đã bỏ chạy.

- Đại nhân, hạ quan là huyện úy huyện Cú Dung, về lý hạ quan nên ở lại thủ thành.
Ông ta vẫn chưa chịu, cố tình cãi lý.

Lục Thất lạnh lùng nhìn ông ta, rồi đột nhiên cây thương trong tay hắn phóng ra, mạnh mẽ, nhanh nhẹn và dứt khoát đâm thẳng vào cổ họng của tả huyện úy. Ông ta kinh hoàng, mở to mắt nhìn Lục Thất chằm chằm.

- Á!
Hộ quân huyện úy hoảng sợ, lập túc lùi xuống hai bước, 8 tên lính theo sau ngay lập tức xoay người lại, người nào người ấy đều sẵn sàng trong tư thế đề phòng, tay cầm chắc chuôi kiếm nhưng không dám rút ra. Họ đều nhìn Lục Thất bằng ánh mắt sợ hãi, nhất là khi hắn lạnh lùng rút thương thu về, còn tả huyện úy thì đổ rạp người xuống, mùi máu tanh phảng phất theo gió.

- Lỗ Hải, tả huyện úy huyện Cú Dung lâm trận cự tuyệt quân lệnh tiêu phỉ, phạm tội thông đồng với quân phỉ, bêu đầu thị chúng.
Lục Thất lạnh lùng tuyên bố.

Lỗ Hãi đứng cách đó khoảng hơn 10 thước lớn tiếng ứng lệnh, chạy lại cầm đại phủ chặt đầu thi thể, sau đó thì xách đầu đến từng doanh trại thị chúng.

Lục Thất lạnh lùng nhìn hộ quân huyện úy và nói:
- Ngài, lập tức hạ lệnh điều quân đến đây, quân lính không tới, kết cục sẽ như ông ta, sau khi kết thúc cuộc chiến xét nhà diệt tộc.

Hộ quân huyện úy kinh hãi nhìn hắn, chưa biết nên nói thì đã thấy Lục Thất hạ lệnh cho 8 tên lính đi theo:
- Các ngươi cũng vậy, nếu như không điều động được các huynh đệ khác đến đây thì sau khi cuộc chiến kết thúc, tội thông đồng với địch, xét nhà diệt tộc.

Tám tên này hoảng sợ nhìn nhau, sau đó đồng loạt quay lại nhìn hộ quân huyện úy. Lúc này sắc mặt của hộ quân huyện úy đã trắng bệch, ông ta cứ do dự không nói nên lời, đột nhiên nhìn thấy cây thương dính máu trong tay Lục Thất đụng đậy thì sợ hãi lì xuống một bước.

- Đại nhân, ta điều quân.
Hộ quân huyện úy kinh hoàng đáp lại. Sau khi lệnh cho quan binh cầm hai tấm yêu lệnh đi điều quân, Lục Thất lại lệnh cho ông ta đợi sau khi quan binh ra khỏi thành thì lập tức đóng toàn bộ của thành thị trấn.

Bốn vị quan binh kia đi rồi Lục Thất liền quay lại lạnh nhạt với vị hộ quân huyện úy kia:
- Nếu ngài có thể thống lĩnh binh lính đánh thổ phỉ thì sau này ngài có thể thoát tội, còn về tả huyện úy huyện Cú Dung sau này nhất định sẽ bị truy xét tội trạng.

- Vâng, hạ quan nguyện úy cùng ngài đi đánh quân phỉ, nguyện ý nghe theo sự sắp xếp của ngài.
Hộ quân huyện úy vội vàng thể hiện thái độ, ông ta thực sự bị cách định tội của Lục Thất làm cho hết hồn hết vía, đường đường chính chính là Huyện úy chính quy - mệnh quan của triều đình vậy mà chỉ vì không đồng ý với sự sắp xếp của Lục Thất mà bị hắn thẳng tay giết chết, hắn đúng là sát thần coi trời bằng vung mà.

Chiếc đầu của tả huyện úy huyện Cú Dung bị đem đi thị chúng, máu chảy đầm đìa, cảnh tượng này quả thực là vô cùng tàn khốc, đánh trúng vào tâm lí của binh lính. Các vị tướng quân không dám có tâm lý trốn tránh nữa và họ cũng đã tin vào những lời nói trước đó của Lục Thất, đến huyện úy mà Lục Thất còn dám giết chắc chắn hắn có người đứng đằng sau chống lưng.

Nửa canh giờ sau, phỉ Mao Sơn đang ăn cơm và tranh thủ nghỉ ngơi ở bên ngoài cách thành khoảng 5 dặm, Đại Thánh Mao Sơn cũng đang lắng nghe hồi báo của mật thám: Tiễu Phỉ quân căn bản là không có một chút nào là khẩn trương, bọn chúng vẫn đang đóng ở ngoài thành, còn binh lính thủ thành thì vẫn lười nhác như trước, toàn bộ quân đội không có sự phòng bị, cũng không xây dựng hệ thống mai phục, Tiễu Phỉ quân bây giờ chỉ là đóng quân không có bất cứ sự phòng bị nào.

Đại Thánh Mao Sơn nghe xong thì yên tâm lắm, y một người đàn ông trung niên 40 tuổi, khuôn mặt cương nghị, không chỉ tinh thông võ thuật mà còn rất túc trí đa mưu, y lập nghiệp ở Mao Sơn cũng đã được hơn 10 năm cho nên y chính là một đại vương vùng núi đầy hoài bão, lúc hành sự y luôn đợi thời cơ chín muồi, rồi mới hành động.

Lần này nếu không phải là chiến lợi phẩm quá hấp dẫn thì y sẽ không chủ động xuất kích, chính là vì số vàng bạc và kho vũ khí khổng lồ đã làm y bị kích thích, mặt khác chính cơ hội nổi danh cũng khiến y bị xao lòng. Danh vọng chiến đấu lớn mạnh chính là nguyên nhân quan trọng giúp y sau này có thể thống lĩnh quân phỉ ở tứ phương, cho nên y vô cùng hoan nghênh sự xuất hiện của Hôi Ưng, đương nhiên là trước đó y đã điều tra rất kỹ về con người này.

Hôi Ưng cũng được ngồi nghe hồi báo nhưng trong lòng lại vô cùng lo lắng và xót xa, y lo cho sự lỗ mãng của Lục Thất. Chuyện Hôi Ưng quy thuận Lục Thất là do y cam tâm tình nguyện và Lục Thất cũng rất tín nhiệm y, không chỉ vậy Lục Thất còn hứa hẹn với y về một tương lai đầy hi vọng. Đặc biệt là sau khi Hôi Ưng biết Lục Thất là Ngô Thành phò mã, thì y cảm thấy mình đã quy thuận đúng minh chủ, giờ đây y và các huynh đệ cấp dưới đều là Dực vệ, chỉ có điều là trước mắt không thể công bố với mọi người.

- Xuất phát!
Đại Thánh Mao Sơn đứng dậy, phất tay hạ lệnh, khẩu khí hùng hồn như chủ soái của vạn quân.

Quân phỉ Mao Sơn nhận lệnh bắt đầu trận tập kích, người người đều hiểu Tiễu Phỉ quân chẳng qua chỉ là một đám ô hợp không hơn không kém và chuyện Tiễu Phỉ quân khám sát Tề Gia và đem gia sản của họ giấu vào trong doanh trại, một phần nhỏ gia tài mới được chuyển đi thì lại bị Hôi Ưng chặn đường cướp mất, trước mắt họ chính là một khối tài sản kếch xù đang đợi họ đến đem về.

Lục Thất cưỡi chiến mã, tay cầm cây thương lớn, lạnh lùng nhìn hơn 200 binh lính huyện Cú Dung, hùng hồn hạ lệnh:
- Các ngươi hãy nghe đây, nếu như các ngươi không tham gia vào trận đánh này thì sau này sẽ không thoát khỏi tội thông phỉ, và nếu các ngươi còn muốn tịch thu gia tài diệt tộc thì các ngươi có thể lâm trận không chiến đấu.

Đám binh lính đều im lặng, thực ra họ đều bị lừa đến đây, khi đến nơi lại phải chứng kiến cảnh thượng quan bị giết hại cho nên tâm lý của họ vừa sợ hãi vừa phẫn nộ, nhưng nỗi kinh sợ về cảnh đầu rơi máu chảy khiến họ không dám có bất cứ phản ứng gì.

- Đại nhân, tại sao lại chỉ có chúng tôi đến tham chiến, hữu huyện úy vì sao lại không đến.
Một vị đối phó không kìm được sự phẫn nộ của mình lên tiếng kháng nghị.

Lục Thất thản nhiên nhìn về phía người này, lạnh lùng đáp lời:
- Hữu huyện úy huyện Cú Dung đã phụng mệnh đi dẫn đường cho quân kinh thành, chúng ta ở lại đấy chiến đấu với phỉ Mao Sơn, quân kinh thành và quan binh hữu huyện úy huyện Cú Dung sẽ có nhiệm vụ tiêu diệt đường lui của chúng. Lần này chúng ta dụ chúng xuống núi chính là để tiêu diệt một nửa số quân của phỉ Mao Sơn.

Đám qua binh bên dưới kinh ngạc “ồ” lên một tiếng, đúng lúc đó chợt có một tên mật thám từ đằng xa chạy lại la lớn:
- Đại nhân, phỉ Mao Sơn đã đánh đến nơi rồi.

Lục Thất bình thản gật đầu rồi hạ lệnh:
- Cung thủ, lập tức nhập trận.

Hơn 500 cung thủ lập tức nhận lệnh hành động, cùng lúc đó rất nhiều binh lính khác khiêng ván gỗ xông thẳng về phía trước. Doanh trại của Lục Thất tất nhiên là mục tiêu của phỉ Mao Sơn cho nên Lục Thất không chỉ tập trung các cung thủ mà còn dùng thủ đoạn để triệu tập hơn 200 quan binh của huyện Cú Dung, một khi chiến trận xảy ra, dù không tình nguyện bán mạng cũng sẽ bị động phản kích, thổ phỉ kia sẽ không để ý ngươi có phải là đến xem náo nhiệt hay không?

Đằng xa xuất hiện một đội quân hùng hậu, phần lớn đều được mặc áo giáp hùng hổ chạy lại, mặt đất như bị rung chuyển, bụi bay mù mịt, tiếng gào thét đòi chém đòi giết cũng vang dậy như sấm, tận mắt chứng kiến cảnh tượng này khiến cho từng người trong Tiễu Phỉ quân sợ đến mức mặt biến sắc, trong khi đó phần lớn trong số họ còn chưa từng trải qua trận đánh nào.

Rất nhiều binh lính lẳng lặng nhìn về phía Lục Thất, họ thấy Lục Thất vẫn rất điềm nhiên: vững chãi trên lưng ngựa, tay phải cầm cây thương lớn, nét mặt vẫn bĩnh thản đến lạ thường thậm chí hắn còn nhếch mép cười châm chọc, đôi mắt cũng vậy, bình tĩnh nhìn về phía địch, nếu như không phải tận mắt chứng kiến thì mọi người chắc sẽ nghĩ rằng hắn đang thưởng ngoạn phong cảnh.

- Ngài ấy không sợ, có thật là ngài ấy không sợ?
Rất nhiều ánh mắt tuy là thể hiện sự khẳng định nhưng tâm tư của họ lại đang rất lo lắng, rối bời, nhưng vượt lên trên tất cả, họ cắn răng cầm chắc lấy binh khí, cương quyết không lùi bước, đúng hơn là không dám lùi bước.

- Phóng tên!
Một tiếng hô thất thanh kèm theo nỗi hoảng sợ vang lên, trong lúc đoàn quân thổ phỉ đang ùn ùn kéo đến thì bỗng nhiên đột nhiên dừng lại bởi một trận mưa tên.

Mưa tên bay rợp trời, cứ mỗi một chiếc tên hạ xuống là lại có những âm thanh thảm thiết kêu lên. Lục Thất ngồi vững trên lưng ngựa, tay cầm chắc cây thương, gạt phăng những mũi tên đang bay tới, hắn làm rất thong thả và chuẩn xác, sau đó thì chỉ mũi thương về phía Quý Ngũ thúc.

Quý Ngũ thúc phụ trách chỉ huy đội quân cung tên, y lập tức hạ lệnh phản công, nhưng khiến quan binh trong doanh không ngờ chinsh là, phản kích của cung tiễn thủ lại quá khó coi, chỉ có hơn 30 cung thủ bắn tên phản công, hơn nữa độ chính xác lại vô cùng thấp, phần lớn tên được bắn ra rơi ngay phía trước quân địch. Đúng là nực cười, 500 cung thủ lại chỉ có hơn 30 người dám phóng tên.

Bọn thổ phỉ ngạc nhiên, trố mắt nhìn cảnh hỗn loạn của đội quân cung thủ, rồi lại mơ hồ nghe thấy tiếng quát tháo inh ỏi. Mà trong doanh, Lỗ Hải và mấy vị thám về đang ra sức gào thét không cho quân lính trốn chạy, rồi lại là cảnh binh lính chạy nháo nhào trong doanh trại.

- Không được trở về thành, con mẹ nó, còn chạy ta sẽ chặt đầu các ngươi…..mau mang thùng lại đây!

Mặc cho những âm thanh ồn ào, bát nháo cứ từng đợt từng đợt theo gió truyền đến tai quân phỉ, bọn chúng còn nhìn thấy trong doanh trại có một người cưỡi ngựa và múa binh khí

Ngay cả đến binh lính trong doanh trại cũng đang há hốc mồm nhìn trò diễn hài này, vốn là một vị chủ tướng nổi tiếng là uy nghiêm mà lại giống như một đứa con nít cưỡi ngựa khoa chân múa tay, rồi ngay cả đến vị tướng quân dữ tợn đang cầm đại phủ kia cũng gân cổ lên gào thét.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play