Buổi chiều, Diêu Tùng trở về mang cho Lục Thất một tin bất ngờ: Đường Hoàng bất ngờ hạ lệnh cho Dực vệ phủ công chúa phối hợp với Tiễu Phỉ quân.
Nghe xong, Lục Thất liền nhíu mày, hắn cũng có tâm tư. Mặc dù chính hắn là người khởi xướng sách lược thu hút thổ phỉ nhưng trong lòng hắn hiểu rất rõ, trận chiến với phỉ Mao Sơn, tỷ lệ thắng lợi của Tiễu Phỉ quân là rất thấp, cũng vì tình thế trước mắt mà hắn đành phải liều mạng một phen, bất luận kết quả là thắng hay bại, với hắn nó vẫn tốt hơn nhiều so với việc bị động đi nộp mạng cho phỉ Mao Sơn.
Chính vì phần thắng nắm trong tay là rất thấp nên hắn cũng không có ý định sử dụng Dực vệ phủ công chúa, và hắn cũng không hề muốn họ phảỉ liều mạng theo hắn. Hơn nữa, Tiễu Phỉ quân là Tiễu Phỉ quân, hắn không thể tự tiện điều động Dực vệ phủ công chúa đến tham chiến, làm như vậy chính là làm trái với quân chế.
Chiến trường ác liệt, Dực vệ phủ công chúa tham chiến, bất luận thương vong là bên nào thì cũng là sự tổn thất to lớn của Lục Thất, nhưng Bệ hạ đã hạ lệnh cho Dực vệ âm thầm tham chiến điều này chứng tỏ họ chiến đấu không vì nhận công lao, mệnh lệnh này của Đường Hoàng rốt cuộc là giúp hắn hay là chơi hắn đây?
Tuy là có chút buồn bực nhưng Lục Thất cũng bớt lo đi phần nào, ít nhất Đường Hoàng cũng đã đồng ý với sách lược thu hút thổ phỉ của hắn, không hề tỏ ý trách cứ. Hắn lệnh cho Diêu Tùng đến thông báo cho Từ Minh đợi lệnh ở ngoài 20 dặm, hắn không thể để cho phỉ Mao Sơn phát hiện ra sự tồn tại của quân cứu viện kinh thành, đương nhiên là có cả mấy chục Dực vệ của phủ công chúa, mà nếu họ lỡ bị bị phát hiện thì chưa chắc đã bị đám thổ phi kia coi là quân cứu viện, đây cũng chính là một trong những nỗii lo của Lục Thất, tại sao Đường Hoàng lại không tăng thêm vài trăm Kiêu kỵ?
Kết thúc một ngày huấn luyện cung tên, về cơ bản là Lục Thất đã hài lòng với thành tích của hơn 500 cung thủ, lần này nếu như phỉ Mao Sơn có đến thì đã có sự tấn công dồn dập của cung tên. Nhưng trái lại, Lục Thất lại không chú trọng đến việc phòng thủ trong doanh trại: không đào kênh phòng ngự, không chuẩn bị mai phục, quan binh tuần tra bên ngoài thành cũng cố ý cho tản mạn, tất cả những sự lơ là này đều là cố ý làm ra cho phỉ Mao Sơn nhìn thấy.
Ban đêm, Quý Ngũ thúc lại bước vào trong trướng báo cáo, thông qua điều tra, tả huyện úy Cú Dung-Lý Tuyền, hộ quân huyện úy- Trương Vũ và Tề thị có câu kết với nhau, còn hữu huyện úy và một hộ quân huyện úy khác lại có sự chống lưng của Công bộ Thị Lang, nhưng là cách một bậc.
Lục Thất gật đầu và hạ lệnh cho Quý Ngũ thúc đến gặp và thông báo cho hữu huyện úy Cú Dung rằng hắn và Công bộ Thị Lang là bằng hữu tốt của nhau, hơn nữa ông ta còn từng tặng cho Lục Thất bốn mỹ nhân. Quý Ngũ thúc hiểu được tâm ý của Lục Thất nên đã đích thân đến gặp hữu huyện úy Cú Dung tranh thủ sự ủng hộ của người này.
Trưa ngày thứ hai, Quý Ngũ thúc mang về một tin tốt: hữu huyện úy Cú Dung và một hộ quân huyện úy khác đã tuyệt đối ủng hộ Lục Thất, nhưng Lục Thất đã có lệnh người có thể tuyệt đối phục tùng là tốt nhất.
Lục Thất nghe xong thì yên tâm hơn nhiều, hắn phải cố gắng tận dụng khả năng của quân lực, hắn lại hạ lệnh cho Quý Ngũ Thúc truyền lời đến hữu huyện úy huyện Cú Dung và một hộ quân huyện úy lập tức mang theo binh lực bản bộ rời khỏi huyện thành Cú Dung với lý do tuần tra và bảo vệ làng xã, đông thời quy về dưới trướng của công chúa.
Hoàng hôn, lại xảy ra một chuyện khác khiến Lục Thất không ngờ tới: kết quả của sách lược sai Hôi Ưng đem vàng đến tặng cho Phỉ Mao Sơn lại không lớn. Hôi Ưng đã dẫn theo 5 huynh đệ thân tín mang vàng đến và thuận lợi gia nhập vào bang đảng phỉ Mao Sơn, thêm vào đó Hôi Ưng rất được tên cầm đầu tín nhiệm. Hôi Ưng vừa mới gia nhập vào đó thì phỉ Mao Sơn đã không kìm được lòng tham, ngay lập tức dốc toàn lực xuống núi định đánh úp huyện thành Cú Dung.
Hôi Ưng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên và khó hiểu, chỉ sau khi đi nghe ngóng tin tức gã mới hiểu được. Vốn dĩ ngày mai phỉ Mao Sơn sẽ bất ngờ tập kích Tiễu Phỉ quân nhưng việc Hôi Ưng cướp được vàng của Tiễu Phỉ quân đã khơi dậy lòng tham chúng, khiến cho Mao Sơn Đại Thánh đã quyết định lập tức phát binh đánh úp Tiễu Phỉ quân bởi y lo lắng việc Hôi Ưng cướp vàng sẽ làm kinh động đến Tiễu Phỉ quân, khiến chúng nâng cao cảnh giác đem số vàng khổng lồ đó cất giấu ở trong thành.
Sau khi biết được lý do, Hôi Ưng chỉ còn cách ẩn nhẫn trong phỉ Mao Sơn. Theo y quan sát thì hơn một nửa số quân của phỉ Mao Sơn mặc áo giáp, được trang bị vũ khí chỉnh tề, điều này hoàn toàn trái ngược với 2000 quân ô hợp chưa từng đánh trận của Tiễu Phỉ quân, Hôi Ưng thực sự rất lo lắng cho sự mạo hiểm này của Lục Thất.
Chuyện phỉ Mao Sơn bất ngờ tập kích đúng là có phần sớm hơn so với dự tính nhưng tất cả vẫn nằm trong sự kiểm soát của hắn. Lục Thất đem một nửa quân mật thám phân bố rải rác ở bên ngoài, sau khi đội quân này phát hiện được tình hình của phỉ Mao Sơn đã ngay lập tức phóng ngựa quay về báo cáo cho Lục Thất, nhờ đó mà hắn kịp thời đã nắm rõ được tình hình của chúng: đại đội phỉ Mao Sơn gần như là đi bộ và chúng định trước khi trời tối sẽ bất ngờ đánh úp Tiễu Phỉ quân.
Lục Thất đánh giá rất cao sự bá đạo và sự quyết đoán của Mao Sơn Đại Thánh, y đã biết tận dụng điều kiện tiên quyết là sự hùng mạnh của lực lượng ngang nhiên phát động chiến lược tập kích, nhằm tiêu diệt Tiễu Phỉ quân giữa ban ngày.
Chiến lược tập kích giữa ban ngày của phỉ Mao Sơn có thể khiến cho lòng người hoang mang, khiến cho Tiễu Phỉ quân lâm vào trạng thái hoảng loạn, có thể phát huy tối đa ưu thế về mặt quân sự của địch, có thể khiến toàn bộ số vàng bạc khổng lồ kia không thể vận chuyển được vào trong thành và cuối cùng là có thể khiến cho Tiễu Phỉ quân không kịp trở tay, lui về trấn giữ thành trì.
Mặc dù thế lực của Tiễu Phỉ quân quá yếu kém so với quân địch nhưng Lục Thất sớm đã có kế hoạch, hắn quyết định sẽ đánh cược tất cả vào trận chiến này, cho dù là thất bại thì hắn và các huynh đệ khác có thể tự hào là Tiễu Phỉ quân đã chiến đấu anh dũng, không phải hi sinh vô ích tại Mao Sơn.
Từng đợt quân lệnh được ban xuống, ba chủ tướng của bốn trại Tiễu Phỉ quân cùng bước vào trong lều của Lục Thất, hắn cũng triệu tập cả hữu huyện úy huyện Cú Dung và một hộ quân huyện úy khác đến để bàn bạc chuyện đối phó với quân phỉ.
Các tướng sĩ nhìn Lục Thất với ánh mắt không hiểu, mấy người này cũng biết qua Bàng Xán, nhất là sau khi họ biết Bàng Xán đã quy phục Lục Thất thì tất cả bọn họ đều hiểu rõ một điều, họ không nên đắc tội với vị tướng quân tuổi trẻ tài cao này.
- Các vị tướng quân, phỉ Mao Sơn đã đến rồi. Lục Thất lướt nhìn họ một lượt rồi bình tĩnh lên tiếng.
Mấy vị quan tướng lại một lần nữa ngạc nhiên nhìn Lục Thất, hình như họ sợ là mình đang nghe nhầm. Thấy vậy Lục Thất liền tười cười trấn an họ: - Bọn chúng đã đến thật rồi, cách chỗ này khoảng mười mấy dặm.
A! mấy vị tướng quân đến lúc này mới dám chắc chắc là mình không nghe nhầm, họ yên lặng tiếp tục lắng nghe: - Cũng tốt, phỉ Mao Sơn vẫn còn cho chúng ta ăn xong bữa cơm tối này.
- Đại, đô úy đại nhân, chúng có bao nhiêu người vậy? Bàng Xán buột miệng hỏi nhưng ngữ khí vẫn không giấu nổi sự lo lắng.
Lục Thất nhìn Bàng Xán, bình thản đáp lại; - Hơn 3000.
- Hả! Nghe xong mấy vị tướng quân đều hoảng hốt nhìn nhau, không ai dám nói với nhau câu gì, bởi trong đầu họ đã mặc định nếu quân phỉ có đến thì họ nhanh chóng lui vào trong thành cố thủ. Tuy là nghĩ vậy nhưng thân là tướng quân, họ làm sao có thể nói ra, nhất là trong thời điểm then chốt này, hai chữ chạy trốn tuyệt nhiên là điều cấm kỵ, họ càng không dám nói ra chỉ thị của Vinh Xương.
- Chúng ta tuyệt đối không được rút lui, nếu nhưng chúng ta làm như vậy e rằng sau này sẽ bị Hoàng Thượng xử tội chưa lâm trận mà đã bỏ trốn. Lục Thất bình thản lên tiếng.
Các tướng quân nhìn nhau với bộ dạng khó coi, rồi đột nhiên có người lên tiếng: - Đô úy đại nhân, chỉ dựa vào 2000 quân, mà chúng ta dám đấu trọi với 3000 quân phỉ Mao Sơn hay sao?
Lục Thất quay đầu lại nhìn, người lên tiếng chính là tướng quân trung niên mặt đỏ, tên là Cao Hùng, là trung quân lệnh của Phong Đao doanh. Mặc dù Phong Đao doanh và Lục Thất đã từng qua lại với nhau nhưng bây giờ vẫn là không thân, một lần thăm hỏi lẫn nhau cũng không có.
- Trong lúc chúng ta giao chiến với phỉ Mao Sơn, thì đội quân kinh thành mai phục ở phía trước sẽ bất ngờ tấn công và chặt đứt đường lui của chúng. Lục Thất thản nhiên trả lời.
Mấy vị tướng quân lại kinh ngạc lần nữa, Bàng Xán lại lên tiếng: - Chúng ta có cả quân kinh thành đến trợ giúp?
Lục Thất gật đầu trả lời: - Đúng vậy, cho nên nếu chúng ta không địch lại quân phỉ Mao Sơn thì chúng ta cũng không phải trốn. Các vị tướng quân nếu cảm thấy sợ hãi thì bây giờ vẫn có thể lui vào trong thành hoặc là rời khỏi chiến địa.
Tất cả đều im lặng, nhưng trong lòng họ đều đang mắng thầm Lục Thất: “Con mẹ nó chứ sao lại không rút lui, chúng ta rút lui thì sẽ có quân kinh thành tham chiến, hơn nữa người duy nhất ở kinh thành có quyền chỉ huy, có quyền điều động trận đánh này chỉ có Đường Hoàng mà thôi.”
- Thuộc hạ không dám rút lui, xin đô úy đại nhân cứ yên tâm. Bàng Xán chào theo nghi thức quân đội và bày tỏ thái độ.
Mặc dù y đã từng bị Lục Thất giáo huấn nhưng những lời giáo huấn của Lục Thất lại giúp y xóa đi nhiều thành kiến về Lục Thất, như bây giờ nếu như không thể rút lui thì cũng nên tỏ rõ thái độ, tránh những hiểu lầm về sau.
Thấy Bàng Xán bày tỏ thái độ dứt khoát như vậy, Phong Đao và Chung Hải cũng nguyện ý nghe theo sự sắp xếp của Lục Thất, tuy nhiên Chung Hải vẫn có một thắc mắc: - Đô úy đại nhân, không biết quân từ kinh thành đến có bao nhiêu người?
- Không biết, ta chỉ nhận được mật lệnh của quân kinh thành, yêu cầu ta không được trốn tránh trận tập kích này của quân phỉ, chuyện ta đem tất cả gia sản của Tề thị vận chuyển vào trong quân doanh cũng là làm theo mật lệnh.
Chung Hải hơi bất ngờ trước câu trả lời của Lục Thất, sau đó chào theo nghi thức quân đội rồi im lặng, mấy vị tướng quân kia cũng vậy, bây giờ thì họ đã hiểu. Chẳng trách lại có trận đột kích này, hóa ra số vàng bạc khổng lồ trong trại của Lục Thất lại chính là mồi nhử quân phỉ, trước kia họ còn nghĩ là Lục Thất dám cả gan ôm trọn số tài sản kếch sù đó.
Cuộc họp kết thúc, mấy vị tướng quân lần lượt trở về doanh trại của mình âm thầm chuẩn bị cho trận chiến. Viện lý do là muốn làm yên lòng binh sĩ mà Lục Thất đã không cho mấy vị tướng quân biết đại quân biết có phỉ Mao Sơn tập kích. Nếu như trong quân doanh lỡ có xảy ra việc ngoài ý muốn thì hắn sẽ một mình đứng ra, gánh chịu mọi hậu quả.
Mấy vị tướng quân kia vừa rời khỏi không lâu thì hữu huyện và một vị hộ quân huyện úy huyện Cú Dung cùng 4 vị quan binh khác đến gặp Lục Thất. Mấy người này ngoài mặt thì không dám từ chối quân lệnh của Lục Thất. Bây giờ Lúc Thất có thể bắt huyện thừa huyện Cú Dung thì sau này cũng có thể lấy một lý do nào đó để bắt bọn họ và thâu tóm gia sản cho nên họ chỉ còn cách nhẫn nhục nghe theo sự sắp xếp của hắn.
Lục Thất lúc này đang đứng ở bên ngoài trại, tay cầm một cây thiết thương lớn. Cây thương này là được mua ở kinh thành với mục đích là tiêu diệt quân phỉ. Trong giày của Lục Thất còn cất giấu hai thanh Ngư Trường Kiếm, một cái là được ban thưởng, một cái là mua, chất lượng của thanh thứ hai thì tốt hơn nhiều so với thanh được ban tặng.
- Hai vị huyện úy đại nhân đã tới rồi! Lục Thất cười xã giao chào hỏi.
- Bái kiến đô úy đại nhân. Hai vị huyện úy cung kính hành lễ.
Lục Thất gật đầu đáp lại: - Hôm nay ta có mời hai vị đại nhân tới là vì mong muốn hai vị hãy điều động toàn bộ binh lính của mình tới đây, còn bây giờ thì mong hai vị đại nhân đây xuất trình yêu lệnh huyện úy, lệnh cho thuộc hạ đi điều quan binh lại đây nghe sai phái.
Hai vị huyện úy ngạc nhiên nhìn Lục Thất, tả huyện úy vội vã lên tiếng: - Đại nhân muốn điều binh, nhưng là vì chuyện gì?
- Đương nhiên, dựa theo hồi báo của thám mã, phỉ Mao Sơn đã chuẩn bị tấn công rồi, bản đô úy muốn tập hợp binh lính ứng chiến. Lục Thất thản nhiên đáp lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT