Lục Thất quay đầu nở nụ cười, ôn hòa nói: - Vận Nhi, ta thành thật cho nàng biết một việc, sau này chắc chắn ta sẽ phải thú thêm một vị bình thê, thú thê lần nữa, tất nhiên là vì quan hệ kết đảng. Ta không có khả năng tiên tri thê sau này ta thú, có được tri lễ ôn hòa giống như Lâm tiểu thư hay không, cho nên ta tình nguyện để nàng và Tiểu Điệp đều tự độc lập một gia trạch.
Lục Thất đáp lại nói: - Không cần, ta ở kinh thành đã cùng người hợp tác kinh doanh hai cửa tiệm, một là kinh doanh văn phòng tứ bảo, một là bán thuốc. Hiệu thuốc ta tính toán để cho huynh trưởng làm chủ. Cửa hàng bán văn phòng tứ bảo ta sẽ giao cho nàng, hậu trạch cửa hàng sẽ do nàng chủ quản.
- Cùng người hợp doanh? Thất lang ở kinh thành lấy đâu ra bạc vậy? Tân Vận Nhi kinh ngạc hỏi.
- Ta không ra tiền hợp doanh, là ta ra sức trợ giúp người hợp doanh với ta, cho nên ta chiếm được quyền quản lý cửa tiệm. Lục Thất giải thích nói.
- Hiện tại Lâm Tiểu Điệp đang cư ngụ tại một tú trang, không có xung đột với nàng. Việc ở kinh thành, chờ sau khi chức quan của ta ổn định rồi, sẽ cùng nàng thương lượng tỉ mỉ. Ngày sau nếu ta không cần phải cư trú lâu dài ở kinh thành, ta mong muốn các nàng có thể cùng theo ta đến nơi ta nhậm chức. Lục Thất đáp lại.
Tân Vận Nhi gật đầu, dịu dàng nói: - Bất kể Thất lang đi nơi nào, thiếp thân đều nguyện ý đi theo hầu hạ.
Trong lòng ấm áp Lục Thất mỉm cười, nâng lên ly rượu Tiểu Thanh đã rót, sung sướng nói: - Nào, chúng ta uống, nguyện cho chúng ta vĩnh viễn đồng tâm.
- Tổ mẫu của Nhạn Nhi tiểu thư vừa mới qua đời, phụ mẫu nàng liền đem nàng đi dâng tặng cho người ta, bị hai lần đả kích nặng nề thế kia, có thể không như vậy sao? Lục Thất nhẹ giọng than, trong lòng cũng rất thương hại.
- Cô cô đi cùng, cũng không biết hiện giờ ra sao rồi? Tân Vận Nhi ưu sầu nói, một phòng xuân sắc phóng đãng trước đó nhanh chóng biến thành nặng nề, nàng vẫy vẫy tay, Vân Thường ngừng múa thoát y, đi tới ngồi ở bên giường.
- Vận Nhi, cái vị Lư tam công tử gì kia, ra sao rồi? Lục Thất nhẹ giọng hỏi.
- Có thể thế nào, chuyện đó đã trở thành trò cười lớn nhất ở Vọng Giang Bảo. Sau khi cô cô trở về, thiếp thân cũng không biết cô cô đã dùng thủ đoạn gì, không ngờ dưới sự phụ trợ của Lãnh Nhung đại nhân khám phá ra được gã Lư tam công tử kia là một lưu phỉ, còn vị Lư tam công tử chân chính đã chết từ ba năm trước rồi. Tân Vận Nhi ôn nhu nói.
- Cái gì? Đã chết ba năm? Lục Thất sửng sốt nghi ngờ nói, trước đây hắn có đi qua huyện Thanh Dương, thăm hỏi khắp nơi cũng không nghe nói là đã chết.
- Đúng là đã chết ba năm rồi, là phu nhân Huyện lệnh huyện Thanh Dương vì bi thương cái chết của ái tử, không cho phép người ta nói con trai cùa bà đã chết, cho nên người trong huyện thành Thanh Dương, chỉ dám nói Lư tam công tử đã đi xa thôi. Tân Vận Nhi dịu dàng giải thích.
Lục Thất nghe xong, buồn bực ồ một tiếng, lại nghe Tân Vận Nhi dịu dàng nói: - Cô cô nói, tên lưu phỉ kia là do người giết, nhưng đối với người ngoài thì nói rằng là do Lãnh đại nhân dẫn đầu quan binh loạn tiễn bắn chết. Sở dĩ cô cô động sát cơ, là vì lão tổ tông Chu phủ vừa tạ thế, Chu phu nhân liền vội vàng để cho gã lưu phỉ kia cùng với Đại công tử mang theo số lượng lớn ngân lượng đi kinh thành. Cô cô nói người không nắm chắc khả năng giết chết lưu phỉ, chỉ có thể tìm cơ hội bất ngờ tập kích, kết quả là vào lúc đi Chu phủ tế bái, cô cô liền hạ thủ.
Lục Thất gật gật đầu, hắn đã gặp qua gã lưu phỉ tuấn lãng kia, đoán chừng là một nhân vật có võ đạo lợi hại, thân thể lực lượng của Vương Cầm Nhi cũng không mạnh mẽ, chỉ có thể bất ngờ tập kích giết. Mà gã lưu phỉ kia nhất định nghĩ rằng thời điểm diễn ra đại tang sẽ không có nguy cơ gì, do không có đề phòng trước nên bị Vương Cầm Nhi đắc thủ giết chết.
- Thất lang, sau khi gã lưu phỉ kia bị giết, Lãnh đại nhân lập tức lấy ra công văn chứng minh Lư tam công tử đã chết, kết quả khiến cho Vọng hương bảo khắp nơi xôn xao. Chu phủ lập tức phong cửa trục khách, nhưng qua mười ngày, liền truyền đến tin tức tiểu thư hứa gả cho Thứ sử Trì Châu. Chu phủ cũng không cho thiếp đi gặp tiểu thư, thiếp chỉ có thể vào lúc đưa tiễn, đứng từ xa ngóng theo thôi. Tân Vận Nhi chua xót nói.
Lục Thất đưa tay vỗ nhẹ lên tấm lưng ngọc của nàng, an ủi: - Sáng mai ta phải đi Trì Châu.
- Thất lang, chàng nên ngủ vào một chút đi. Tân Vận Nhi quan tâm nói.
Lục Thất gật gật đầu, ánh mắt nhìn trần nhà, hắn đang tiếc nuối không thể gặp nhóm thị thiếp trong thành, nhưng trên tiệc rượu cũng có nghe kể tường tận. Ninh Nhi và Thu Đường đang mang thai tình hình sức khỏe đều tốt lắm, gia trạch trong thành cũng không bị xâm hại gì, hắn nghe nói Ngưu huyện úy cũng có rời khỏi huyện Thạch Đại một đoạn thời gian, mới quay về chưa bao lâu.
- Thất lang, chàng đi tiêu diệt phỉ, nguy hiểm có lớn không? Tân Vận Nhi quan tâm ôn nhu hỏi.
- Nàng yên tâm, ta là Doanh tướng thống quân, không phải đi xung phong nên sẽ không có nguy hiểm gì đâ. Hơn nữa quân lực bọn đạo tặc thông thường rất yếu, trước đây nàng cũng từng đụng độ đạo tặc rồi mà. Lục Thất nhẹ giọng trấn an.
- Dù sao vẫn không nên khinh thường. Tân Vận Nhi dịu dàng dặn dò.
Lục Thất cười, gật gật đầu, hạ giọng nói: - Vận Nhi, nàng có muốn nghe những chuyện ta trải qua ở kinh thành không?