Lục Thất mỉm cười gật đầu, hơn phân nửa số binh dũng quân của hắn là người từ làng xã chung quanh, người trong thành rất ít ai đi ứng lệnh mộ binh.

- Đại nhân, ngài đã quay về, còn có thể thống lĩnh bọn thuộc hạ không?
Tào Nghị thấp thỏm hỏi, giọng nói tràn đầy khát vọng.

Lục Thất nhìn y, đáp lại:
- Ta vẫn là Huyện Úy hộ quân huyện Thạch Đại, hơn nữa cũng sẽ kiêm nhiệm lâu dài, chẳng qua lần này ta đi kinh thành, đã trở thành quân tướng kinh thành rồi, rất khó có thể trở lại tiếp tục thống lĩnh binh dũng.

Tào Nghị nghe xong ngạc nhiên, lúc này mới quan sát khôi giáp của Lục Thất, y giật mình nói:
- Đại nhân, ngài đã trở thành đại quan kinh thành sao?

Lục Thất mỉm cười, gật đầu nói:
- Đúng là quan kinh thành, tuy nhiên chỉ là Doanh tướng thống lĩnh năm trăm binh lính kinh thành mà thôi.

Tào Nghị gật gật đầu, Lục Thất nhìn y còn nói thêm:
- Tào Nghị, không cần phải thất vọng, qua một thời gian nữa, chờ quan cơ của ta ổn định rồi, khi đó, nếu các huynh đệ còn muốn nhập quân, ta sẽ nghĩ biện pháp. Hiện tại quan binh ta thống lĩnh chỉ có thể do Binh bộ điều về, nếu ta tự ý thu các huynh đệ, sẽ phạm vào đại tội mưu đồ bất chính.

Tào Nghị vội vàng gật đầu nói:
- Thuộc hạ hiểu được, tình nguyện chờ đợi.

Lục Thất cười, chợt ngẩng đầu nhìn lướt qua, lạnh nhạt nói:
- Các vị đã nghe rồi đấy, chức quan Huyện Úy hộ quân của huyện Thạch Đại vẫn sẽ do ta tiếp tục kiêm nhiệm. Ta không muốn tại nơi này thể hiện quan uy cái gì, chỉ là mời các vị chớ có ý định đối đầu với ta, Chu kỳ lão của các ngươi, đối với ta mà nói, đã là một tiểu quan rồi.

Lục Thất nói xong nhìn Tào Nghị gật đầu một cái, sau đó cưỡi ngựa chạy đi, để lại nhóm binh dũng sửng sốt im lặng đứng dõi theo hồi lâu. Mà trong lòng Lục Thất, lại vì Tào Nghị nhớ tình xưa nghe lệnh, đã tính toán sẽ càng thêm cố gắng tập hợp trở về thành viên binh dũng quân, theo Vương chủ bạc chuyển đi đến huyện Vạn Niên.

Tuy rằng hơn phân nửa binh dũng quân không có tự phát ủng hộ hắn, nhưng cũng không thể bỏ qua những nguyên nhân thực tế trong đó. Binh dũng quân bọn họ còn phải nuôi sống gia đình của mình, không thể vì ủng hộ Lục Thất mà bỏ mặc vấn đề sinh kế của bản thân. Lục gia không có khả năng bỏ ra bạc tư nuôi binh dũng quân, hành động đó sẽ trở thành tội chứng tạo phản bị người nắm cán.

Đi trên đường trong Bảo, ngựa của Lục Thất đã giảm chậm tốc độ rất nhiều, tuy rằng người trên phố không nhiều lắm, Lục Thất vẫn cố kỵ thanh danh của bản thân. Hắn có thể tỏ ra ngang tàng với nhóm binh dũng giữ cổng, nhưng không thể bởi vì phóng ngựa mà đưa tới sự phản cảm chê trách của dân chúng, cũng may hiệu thuốc cách đó cũng không xa.

Một lát sau, ánh mắt Lục Thất lộ rõ niềm vui sướng, hắn thấy ở ngoài hiệu thuốc có rất nhiều người đang đứng. Trong đó có mấy nữ nhân, đúng là nhóm thê thiếp của hắn, Tân Vận Nhi, Trần Tuyết Nhi, Tiểu Thanh và Tiểu Vân, còn có Vân Thường đứng ở phía sau. Số còn lại đều là binh dũng thuộc hạ của hắn, có hơn mười người.

Lục Thất đương nhiên biết đó là Tiểu Thanh linh cảm được hắn trở về. Hắn cưỡi ngựa chậm rãi chạy tới, phi thân xuống ngựa, trước tiên liếc mắt nhìn nhóm thê thiếp của mình một cái, sau đó mỉm cười quét mắt nhìn nhóm binh dũng.

- Đại nhân, đại nhân...
Nhóm binh dũng đều vắt ngang tay hành quân lễ, vui mừng cung kính hô gọi.

- Ta cảm tạ các vị huynh đệ.
Trong lòng Lục Thất cảm động, chân thành gật đầu nói lời cảm tạ.

- Đại nhân đã bình an trở về, bọn thuộc hạ an tâm rồi.
Một gã binh dũng dáng người khôi ngô cung kính nói.

Lục Thất nhìn binh dũng kia gật đầu, thân thiện nói:
- Sở Lương, ngươi và các huynh đệ đi tìm khách điếm nghỉ ngơi đi, sáng mai rồi trở lại. Sáng mai ta còn có công vụ phải rời khỏi, ta muốn cùng người nhà thương lượng một ít chuyện tình.

- Vâng, bọn thuộc hạ không quấy nhiễu đại nhân nghỉ ngơi.
Sở Lương vẻ mặt hiện rõ vui mừng, cung kính đáp lại, sau đó cùng những binh dũng khác rời đi.

Lục Thất nhìn nhóm binh dũng rời đi, ấn tượng của hắn đối với Sở Lương cũng rất sâu. Sở Lương sở hữu thân thể lực lượng cường mãnh, chỉ là chưa trải qua huấn luyện võ đạo nghiêm chỉnh, từ khi vào binh dũng quân, Lục Thất đối với tính chịu khó chịu khổ của Sở Lương rất có hảo cảm, đã từng nghiêm túc chỉ giáo quân võ.

Kỳ thực trong binh dũng quân, người giống như Sở Lương vậy có rất nhiều, Lục Thất vẫn kiên nhẫn trợ giúp chỉ giáo. Ngày hôm nay hắn có được sự ủng hộ của binh dũng quân, nguyên nhân là ở nhiều phương diện đấy, trong đó cử chỉ chỉ giáo như sư phụ của hắn kia, ít nhất cũng chiếm được một nửa tác dụng. Chỉ bằng bạc lung lạc quân tâm, không thể nào lâu dài được.

Ánh mắt của Lục Thất chuyển hướng về phía nhóm thê thiếp, dịu dàng ngắm nhìn từng người một. Nhóm thê thiếp cũng đang chăm chú nhìn hắn, một lát sau, Tân Vận Nhi mới dịu dàng nói:
- Thất lang, vào đi thôi.

Lục Thất gật đầu, thả ra dây cương, đi qua duỗi cánh tay trái dịu dàng ôm lấy Tân Vận Nhi, cùng nhau đi vào hiệu thuốc, Tiểu Vân ở lại sau cùng chăm sóc chiến mã.

Vào tới trong hậu trạch viện, Lục Thất lập tức ngửi được mùi thức ăn, trong viện bày một bàn cơm nước nóng hôi hổi, hương thơm thơm phức xông vào mũi. Lục Thất vừa thấy liền mỉm cười, quay đầu nhìn về phía Tiểu Thanh.

- Đây là thiếp thân cùng Tuyết Nhi tỷ làm đấy.
Tiểu Thanh có chút ngượng ngùng nhỏ giọng nói, tiểu cô nương làn da trắng ngọc ngà, dung mạo khí chất so với trước rõ ràng càng thêm xinh đẹp, nói chuyện cũng văn nhã hào phóng.

Lục Thất cười nhìn về phía Trần Tuyết Nhi, Trần Tuyết Nhi má ngọc như tỏa hào quang, nhỏ giọng nói:
- Thiếp thân chỉ là trợ giúp một chút.

Lục Thất mỉm cười gật đầu, buông ra Tân Vận Nhi, để cho nhóm thê thiếp hầu hạ cởi ra khôi giáp, sau đó chủ động ngồi vào bên bàn. Tân Vận Nhi gọi nhóm thê thiếp toàn bộ cùng ngồi xuống, ngay cả Vân Thường cũng vào ngồi.

Lục Thất ôn tình nhìn lướt qua, dịu dàng nói:
- Ta rất nhớ các nàng.

Trong đôi mắt đẹp của nhóm thê thiếp đều ẩn hiện ánh lệ vui sướng, Tân Vận Nhị vội dịu dàng nói:
- Lão gia trở về là việc vui, nào, chúng ta kính lão gia một ly.

Tiểu Thanh đứng lên, duỗi bàn tay nhỏ nhắn trắng nõn cầm lấy bầu rượu, dời bước tao nhã rót từng ly rượu. Lục Thất thầm kinh ngạc nhìn tiểu Thanh, cũng hiểu được Tiểu Thanh biến đổi lớn như vậy, hoàn toàn là kết quả của nhập tu ‘Xà hình hóa nguyệt’.

Rượu châm xong, mọi người đồng loạt nâng ly kính nhau, thu tay về rồi đều tự đưa lên miệng uống, buông chén xuống, Tiểu Thanh lại chủ động rót rượu, Tân Vận Nhi dịu dàng nói:
- Thất lang, hôm nay lúc vị quan tướng kia đến, bọn thiếp còn tưởng là y giả mạo đấy, cũng nhờ Tiểu Thanh nói, thiếp mới tin tưởng Thất lang đã quay về.

Lục Thất đáp lại:
- Đều do ta quên viết thư tay, vị quan tướng kia từng là nô bộc của Lục gia, cũng là thân binh tâm phúc của tiên phụ, sau này các nàng gặp y, nhất định phải tôn trọng xưng Quý Ngũ thúc, không được đối xử như thuộc hạ.

Tân Vận Nhi ngẩn ra, dịu dàng nói:
- Bọn thiếp sẽ ghi nhớ.

Lục Thất gật gật đầu, lại nói:
- Thế sự vô thường, ta không nghĩ đi kinh thành một chuyến, lại ngoài ý muốn hãm sâu vào vũng nước đục khó mà thoát ly. Lần này ta có thể trở lại, cũng là do có công vụ cần đi Trì Châu, mới có thể quay về gặp các nàng đấy.

- Ý Thất lang là, về sau cũng chưa thể về huyện Thạch Đại sao?
Tân Vận Nhi lập tức ưu sầu hỏi.

Lục Thất nhìn Tân Vận Nhi, nói:
- Ta muốn trở về, nhưng lại không tự chủ được, hiện giờ ta là Binh Mã Sứ trong quân tiễu phỉ, kiêm chức Thiên Ngưu Vệ quan, ta chỉ có thể tùy cơ ứng biến thôi.

Tân Vận Nhi lặng lẽ gật đầu, Lục Thất quay đầu dịu dàng quét mắt nhìn mọi người, chân thành nói:
- Nói thật lòng, ta chỉ muốn quay về đây làm một tiểu quan, giống như trước kia ấm áp xum vầy cùng các nàng, đó đã từng là những ngày hạnh phúc của ta. Nhưng ta không dám buông bỏ quan chức đoạt được, các nàng cũng biết, tình hình ở huyện Thạch Đại biến đổi như trở giời.

Sắc mặt nhóm thê thiếp đều trầm trọng gật đầu, các nàng trong những ngày này hầu như đều biết chuyện Vương chủ bộ bị điều nhiệm, gián tiếp cũng sẽ khiến Lục Thất mất đi chức quan Huyện Úy hộ quân. Mất chức quan Huyện Úy hộ quân, tuyệt đối sẽ khiến cho Lục gia lâm vào nguy cơ.

- Lão gia, sau này chúng ta phải dời đi khỏi huyện Thạch Đại sao?
Trần Tuyết Nhi ôn nhu hỏi.

Lục Thất ôn hòa nhìn nàng, đáp lại:
- Tạm thời sẽ không, trước mắt chức quan của ta vẫn chưa thực sự định vị, chờ sau này ổn định rồi, ta đang cân nhắc xem ngày sau sẽ định cư ở đâu.

Trần Tuyết Nhi gật gật đầu, Lục Thất chần chờ một chút, còn nói thêm:
- Ta không giấu giếm các nàng, ở kinh thành, ta cũng đã có một cái nhà.

A! Sau lưng Lục Thất vang lên một giọng nữ kêu lên thất thanh, Lục Thất quay đầu lại nhẹ giọng nói:
- Tiểu Vân, ngồi xuống đi.

Tiểu Vân mềm mại ứng tiếng, đi đến chỗ ngồi. Lục Thất quay đầu nhìn Tân Vận Nhi, Tân Vận Nhi cũng đang nhìn hắn, tuy nhiên khuôn mặt nàng bình tĩnh, đôi mắt đẹp vẫn dịu dàng như trước, không có một tia buồn bực hay mất mát.

- Vận Nhi, ta đã tìm được Lâm tiểu thư có đính ước với ta từ nhỏ, cho nên ta ở kinh thành có một cái nhà.
Lục Thất lại giải thích nói.

Tân Vận Nhi ngẩn ra, sau đó kinh ngạc nói:
- Chàng đã tìm được vị hôn thê rồi sao?

Lục Thất gật đầu, nói:
- Tìm được rồi, cho nên bố trí một cái nhà, tuy nhiên Lâm tiểu thư không muốn đến huyện Thạch Đại.

Tân Vận Nhi khẽ ồ một tiếng, thoáng do dự, mới dịu dàng nói:
- Thất lang, sau này nếu chúng ta chuyển nhà đến kinh thành, thiếp thân sẽ phụ tá Lâm tiểu thư, công việc quản gia đều do Lâm tiểu thư làm chủ.

Lục Thất quay đầu suy nghĩ một chút, nói:
- Ấn tượng Lâm tiểu thư cho ta, dường như không có hứng thú với việc quản lý gia sự. Ngày sau nếu Lục gia thật sự phải chuyển đến kinh thành, công việc quản gia vẫn là nàng làm chủ đi. Nếu thật phải chuyển nhà, khi đó ta càng muốn cho các nàng mỗi người độc lập một gia trạch.

- Không tốt, không hợp quy củ, thiếp thân thật sự nguyện ý nhường mà.
Tân Vận Nhi lắc đầu nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play