Cứ như vậy, xuân đi thu đến, trong nháy mắt, thời gian năm năm đã trôi qua.

Bên trong một nơi hoang gia dã ngoại nào đó ở lãnh thổ Tuyết quốc, Dạ Hi chậm rãi đi dạo, mà sát người một đầu Bạch Hổ, nói nó là Bạch Hổ kỳ thực lại có chút không giống, toàn thân nó là bộ lông trắng như tuyết mà lại dài, thoại nhìn càng giống một con bạch miêu to lớn gấp bội. Nếu không phải trên đầu nó có một kí hiệu chữ vương, Dạ Hi thực sự nghĩ rằng nó là một con mèo.

Mà trên lưng bạch hổ, một tiểu nam hài nằm sấp, chỉ thấy hai mắt cậu bé nhắm nghiền, vẻ mặt thơm ngọt đang ngủ, thỉnh thoảng hai bong bóng nhỏ theo lỗ mũi cậu thoát ra, bộ dáng này vô cùng đáng yêu.

Mỗi lần thấy một màn như vậy, trong mắt Dạ Hi đều tràn đầy ôn nhu. Lúc trước sau khi tới Điệp cốc không lâu, Dạ Hi phát hiện bản thân đã mang thai. Mới đầu nàng thấy thời gian năm năm rất khó trôi qua, nhưng sau khi có tiểu bất điểm này, cuộc sống mỗi ngày của Dạ Hi đều xoay xung quanh cậu.

Cơ hồ là mỗi ngày đều bị vây trong cơn giận, nguyên nhân rất đơn giản, bởi vì tiểu tử Quân Tư Mặc này nghịch ngợm gây sự tới vô pháp vô thiên. Nhớ thời điểm hắn một tuổi, mang cuốn sách y học mà Thương Diên đã dày công nghiên cứu nhiều năm ra xé bỏ.

Khi hai tuổi, một lần Thương Diên ngủ, hắn thả một con chuột ghê tởm lên giường Thương Diên.

Khi ba tuổi, bản thân vụng trộm chuồn đi chơi, lúc trở về, liền dẫn theo một con Bạch Hổ còn to hơn hắn chục lần về. Thiếu chút nữa hù chết Dạ Hi.

Khi ba tuổi rưỡi, không biết vì sao Thương Diên đắc tội Quân Tư Mặc, tiểu tử thế mà lại để Bạch Hổ đuổi theo Thương Diên ba ngày ba đêm.

Nhưng mà, mỗi một lần Thương Diên nổi giận, Quân Tư Mặc luôn giả bộ một bộ dáng đáng thương tội nghiệp, hơn nữa ngay cả bản thân hắn cũng đã đáng yêu. Kết quả, Thương Diên bình ổn lửa giận, ôm Quân Tư Mặc an ủi một trận. Hình ảnh như vậy đã diễn ra suốt bốn năm.

Thẳng đến khi bốn tuổi, một trận lửa của Quân Tư Mặc thiêu rụi phòng thí nghiệm y dược của Thương Diên. Đến lúc này, Thương Diên hoàn toàn tức giận, nổi giận gầm lên một tiếng, đuổi hai mẫu tử Dạ Hi và Quân Tư Mặc khỏi Điệp cốc.

Có thể sớm rời đi, tất nhiên Dạ Hi nguyện ý. Vì thế không nói hai lời, mang theo Quân Tư Mặc rời đi.

Trên đường nhỏ, hai mẫu tử tiêu sái nhàn nhã. Đột nhiên, phía trước truyền tới từng trận tiếng đánh nhau.

Quân Tư Mặc không kiên nhẫn mở to mắt, khuôn mặt nhỏ nhắn phẫn nộ nhìn một đám người phát ra âm thanh ở phía trước.

“Mẫu thân, bôn họ quấy rấy Tiểu Tư Mặc ngủ, người nhanh đi đuổi bọn họ đi.” Quân Tư Mặc phẫn nộ nói. Nói xong, khẽ tựa đầu vào trên lưng Bạch Hổ ngủ tiếp.

Thấy vậy, khóe miệng ạ Hi hung hăng rung rẩy, tiểu tử này xem nàng là cái gì, vợt đuổi ruồi sao? Lập tức, Dạ Hi nhấc Quân Tư Mặc lên, lớn tiếng nói: “Đi dọn sạch chướng ngại cho lão nương.”

Bị nhấc lên như vậy. Quân Tư Mặc hoàn toàn tỉnh táo lại, vẻ mặt ùy khuất nhìn mẫu thân nhà mình, trong lòng kêu rên: Hắn mới bốn tuổi được không, bốn tuổi nha, sao lại bị mẫu thân áp bức như thế.

Dưới lực uy hiếp của Dạ Hi, Quân Tư Mặc chỉ có thể ngoan ngoãn đi đuổi ruồi, làm vợt đuổi ruồi thân thiết của mẫu thân.

Mà xa xa, mọi người đang đánh nhau thấy một đứa trẻ đang cưỡi sủng vật chậm rãi tiêu sái qua, nhất thời trước mắt sáng ngời, bộ dáng đứa trẻ này xinh đẹp như vậy, khẳng định có thể bán với giá tốt.

“Này, ruồi bọ, các người quấy rầy ta ngủ, thức thời nhanh chóng rời đi, bằng không ta sẽ thả Tiểu Bạch cắn chết các người.” Quân Tư Mặc vẻ mặt vênh váo hò hét nói.

Ruồi bọ, nói bọn họ? Mọi người ngươi nhìn ta ta nhìn người, vẻ mặt không hiểu rõ.

“Chính là nói các ngươi ấy. Còn không mau chóng chạy đi, muốn chờ ăn cơm trưa sao?” Quân Tư Mặc không kiên nhẫn nói. Đồng thời, xa xa hai tên hộ vệ mặc y phục màu vàng thấy đám người này đặt lực chú ý lên trên người đứa trẻ, bọn họ liền lặng lẽ lui về xe ngựa.

Lời này vừa nói ra, mọi người nổi giận, bọn họ là Ngưu Đầu Sơn một vùng, lại bị một tên nhóc chửi là ruồi bọ, làm sao bọn họ không giận được. Lập tức, một đám người công kích về phía Quân Tư Mặc.

Thấy thế, nam tử bên trong xe ngựa phân phó hộ vệ đi bảo hộ đứa trẻ. Tới khi hai gã hộ vệ đuổi tới nơi thì lại thấy một đứa con nít cưỡi sủng vật lớn màu trắng, trong tay cầm băng ti, vẻ mặt vui đùa lượn qua đám người đó.

Mà mỗi nơi băng ti đi qua, là có một vết máu lưu lại Không bao lâu sau., trên người chúng đều mang đầy bảy bảy tám tám vết máu.

Một đám đại lão gia bị một tên nhóc bắt nạt thành như vậy, làm sao nuốt được cơn tức. Nhất là tên thủ lĩnh của bọn thổ phỉ còn đang xem trận chiến, cũng không an ổn không ngừng tấn công Quân Tư Mặc.

Thấy vậy, trong mắt Quân Tư Mặc nổi lên ý tà ác, cưỡi Bạch Hổ tiến lên, điều khiển băng ti đánh về phía tên thủ lĩnh thổ phỉ làm một trận loạn vũ. Không tới một khắc sau, quần áo trên người tên thủ lĩnh thổ phỉ đã biến thành từng mảnh vải vụn. Mà trên cơ thể to mập này còn có vô số vết máu lộn xộn.

Đồng thời, thủ lĩnh thổ phỉ này đã sớm không còn nửa phần khí lực, chỉ có thể để mặc Quân Tư Mặc chà xát nhào nặn. Biểu cảm của những người khác cũng y chang, đều mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn Quân Tư Mặc, quên cả phản kháng.

Nhìn kết quả bản thân làm ra, Quân Tư Mặc làm ra biểu cảm ảo não, trầm mặc nửa ngày, mới chậm rãi lên tiếng nói: “Sao lại chỉ có 107 mảnh vải vụn thôi, ta nhớ rõ ràng đã vung 108 cái.”

Lời này vừa nói ra, tên thủ lĩnh thổ phỉ thiếu chút nữa tức giận tới hộc máu, hắn có thể nói cái cuối cùng là đánh vào nhị đệ nhà hắn, có thể không, “Mẹ kiếp”, thủ lĩnh thổ phỉ thật muốn chửi tục thằng nhóc này quá TM phúc hắc rồi.

Cùng lúc đó, những tên lâu la chung quanh đang ngu ngơ sau đó chuyển sang hoảng sợ, sợ băng ti của Quân Tư Mặc đánh lên người bọn hắn. Bọn họ cũng không có nhiều thịt giống lão đại có thể chịu đựng 108 cái như vậy.

“Ta thử lại một lần, nhất định có thể đánh chính xác 108 cái.” Quân Tư Mặc thì thào lẩm bẩm. Nói xong, ngẩng đầu ánh mắt vô tội quét về phía những người xung quanh.

Giờ phút này, đám tiểu lâu la bị nhìn chằm chằm nhất thời cảm thấy da đầu run lên, trong lòng âm thầm cầu nguyện không cần bị tên tiểu tử này để mắt tới. Nhưng, đúng lúc này, xa xa truyền tới giọng nói không kiên nhẫn của Dạ Hi.

“Tiểu Tư Mặc, con là heo biến thành à? Tốc độ chậm như vậy.” Dạ Hi lười biếng nói, sau đó bước chân nhẹ nhàng đi về phía bên này.

“Mẫu thân, Tiểu Tư Mặc chui ra từ trong bụng mẹ, không phải heo biến thành.” Quân tư Mặc đáng yêu nói. Nói xong còn làm vẻ mặt mong chờ chờ mẫu thân nhà mình tới. Nếu mẫu thân nhìn thấy thành quả của cậu, nói không chừng có thể để cho cậu ngủ thẳng một đường tới Thiên Thần.

Khi Dạ Hi đi tới, nhìn thấy cảnh tượng này, trong mắt hiện lên một tia sáng tỏ, thì ra là sơn tặc cướp bóc, loại chuyện tốt này sao có thể thiếu nàng được?

“Nhi tử, làn tốt lắm, con là đại anh hùng, nhớ phải đòi thúc thúc trong xe ngựa phí bảo vệ.” Dạ Hi vẻ mặt tán thưởng nói.

Nghe vậy, khuôn mặt nhỏ nhắn của Quân Tư Mặc nhăn lại, thì ra hắn vẫn là người chạy việc. Lập tức, vẻ mặt không tình nguyện trèo xuống khỏi lưng Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch là tên Bạch Hổ, do quân Tư Mặc đặt, mỗi khi nghe Quân Tư Mặc kêu Tiểu Bạch, Dạ Hi có xúc động muốn cười, một con vật lớn như vậy có liên quan gì tới chữ Tiểu sao?

Nhìn Quân Tư Mặc đi về phía xe ngựa, Dạ Hi gọi hắn lại: “Nhi tử, đừng quên đòi phí đánh nha.”

Nghe vậy, bước chân Quân Tư Mặc khựng một chút, lắc lắc cơ thể nhỏ của mình chạy tới đám người vẫn bị vây trong trạng thái sợ hãi, mở miệng nói: “Các người nhanh chóng tự tính ra, ta đánh các ngươi bao nhiêu cái, một cái một lượng, tính xong rồi đưa cho ta.”

Thấy những người này không có hành động, quân Tư Mặc huy động băng ti trong tay, thúc giục nói: “Nhanh lên, đừng chậm trễ việc ngủ của ta. Không đưa bạc cũng được, để ta đánh các ngươi 108 cái, yên tâm, lần này miễn phí, không cần bạc.”

Lời này vừa nói ra, bọn sơn tặc thay nhau đếm số vết thương trên người tính bạc, may mắn vết máu trên người bọn họ không nhiều lắm, cộng lại không tới một trăm vết. Mà tên thủ lĩnh thổ phỉ lại bị tới 108 vết, lúc hắn đau lòng xuất ra 108 lượng, hắn cũng muốn khóc rồi.

Kỳ thực hắn suy nghĩ, hắn có nên đưa 107 lượng hay không, nhưng hắn không dám, tuy rằng tiểu hài tử này không để ý, hắn cũng không dám nói dối.

Vì thế, khi Quân Tư Mặc tiếp nhận số bạc của tên thủ lĩnh thổ phỉ, vẻ mặt khó hiểu nhìn hắn ta, trong lòng nghi hoặc: Sao lại có 108 lượng, chẳng lẽ ta đã đánh trùng toàn bộ.

“Này, ngươi mau nói cho ta biết, cái cuối cùng, ta đánh trúng chỗ nào, sao ta lại không phát hiện” Quân Tư Mặc trừng đôi mắt to đáng yêu nhìn từ trên xuống dưới tên thủ lĩnh thổ phỉ.

Thấy thế, tên thủ lĩnh thổ phỉ mang vẻ mặt khẩn trương đỏ mừng, sớm biết tiểu hài tử này dễ lừa đến vậy, hắn đã đưa 107 lượng, còn có thể tiết kiệm được một lượng đấy.

Đột nhiên, Quân Tư Mặc nhìn thấy vẻ mặt khác thường của tên thủ lĩnh thổ phỉ, hai mắt không tự giác nhìn xuống dưới. Nháy mắt, bừng tỉnh ngộ ra, vẻ mặt hưng phấn nói: “Ta đã nói rồi, độ chính xác của tiểu gia rất cao, làm sao có thể đánh không trúng, thì ra là đánh trúng chim nhỏ à.”

Lời này vừa nói ra, thủ lĩnh thổ phỉ không còn chút hơi thở, hôn mê bất tỉnh. Hắn không muốn gặp người, hắn đã không còn mặt mũi nhìn người nữa rồi.

Nghe thấy lời này của Quân Tư Mặc, Dạ Hi mang vẻ mặt quẫn bách, đồng ngôn vô kị, đồng ngôn vô kị, Dạ Hi tự an ủi mình trong lòng, không để cho Quân Tư Mặc lại nói ra lời nói xét đánh gì nữa, Dạ Hi nhanh chóng đuổi đám thổ phỉ kia đi.

Coi như có được đặc xá, mọi người nghe dạ Hi nói vậy, nâng lão đại của bọn họ lên rồi nhanh như chớp chạy không còn bóng dáng.

Cách đó không xa, Quân Tư Mặc vui vẻ hớn hở chạy tới, vẻ mặt chân chó nộp bạc lên cho Dạ Hi.

Nhận lấy bạc, Dạ Hi thay đổi biểu cảm, vẻ mặt vô hại nhìn Quân Tư Mặc, cười tít mắt nói: “Quân Tư Mặc, không có ai dạy con làm người thì phải thành thật sao, tiểu hài tử không thể cất giấu bạc cho riêng mình được. Còn năm lượng nữa đâu, lấy ra.”

Nghe vậy, trong mắt quân Tư Mặc thoáng qua vẻ ủy khuất, vô cùng không tình nguyện móc bạc giấu ở trong giày ra, đưa cho Dạ Hi.

Nhận lấy bạc, Dạ Hi hài lòng.

Nhưng mà, lúc này, nam tử bên trong xe ngựa lại khẽ cười ra tiếng. Hắn tên Nam Cung Trần, từ nhỏ thân thể suy yếu, mặc dù có một thân tài hoa, lại không có chỗ thi triển. Nghe nói bảo chủ Lạc gia bảo y thuật cao mình nên cố ý tới cầu y, không nghĩ tới trên đường gặp được sơn tặc.

Nghe tiếng, hai mẫu tử Dạ Hi nhìn nhau, bước nhanh về phía trước.

“Vị công tử này, con ta cứu ngươi, có phải ngươi nên trả một chút phí bảo hộ hay không?” Dạ Hi vô sỉ nói.

Nghe tiếng, Nam Cung Trần xốc màn xe lên, phân phó hộ vệ áo vàng bên cạnh trả thù lao. Mà khi Dạ Hi đang chuẩn bị nhận ngân phiếu, Quân Tư Mặc lên tiếng.

“Mẫu thân, con muốn ngồi xe ngựa.” Quân Tư Mặc vẻ mặt thèm thuồng nhìn chiếc xe ngựa xa hoa này, từ nhỏ đến lớn hắn còn chưa từng thấy qua chiếc xe ngựa đẹp đẽ như thế.

“Tử tiểu tử, đó là xe ngựa của thúc thúc, chúng ta làm sao có thể ngồi. Mẫu thân đi bộ cũng chưa nói gì, con cưỡi Tiểu Bạch mà còn muốn ý kiến?” Dạ Hi trách mắng Quân Tư Mặc. Nhưng trong mắt lại không hề có chút ý tứ trách mắng nào, ngược lại có vài phần đáng thương.

Này cô nhi quả mẫu, lại không người hầu hạ, toàn bộ đều dựa vào một tiểu hài tử bốn năm tuổi chống đỡ, quả thật khiến người đồng tình, nhất là thấy Quân Tư Mặc tiểu hài tử bốn năm tuổi đến giúp hắn đuổi thổ phỉ, trong lòng Nam Cung Trần dâng lên chút đồng tình.

“Vị phu nhân này, nếu không ghét bỏ, vậy lên xe đi, ta sẽ ngồi bên ngoài xe ngựa.” Nam Cung Trần rộng lượng nói. Kỳ thật thân thể hắn căn bản không thích hợp ngồi ở bên ngoài nhưng nhìn hai mẫu tử đáng thương tội nghiệp, Nam Cung Trần đánh phải ủy khuất bản thân thôi.

Thấy chủ nhân nhà mình lại đi tặng xe ngựa cho hai mẫu tử này, hộ vệ mặc kim tức giận, muốn tới ngăn cản, thì bị Nam Cung Trần ngăn lại.

Vì vậy, hai mẫu tử Dạ Hi và Quân Tư Mac85nghenh6 ngang lên xe ngựa ngồi, mà Nam Cung Trần cũng một mặt cam tâm tình nguyện nhường lại xe ngựa.

“Mẫu thân người nói vị thúc thúc bên ngoài kia có phải đầu óc có bệnh hay không, xe ngựa tốt như vậy thì không ngồi lại đòi ra ngoài đánh xe.” Quân Tư Mặc ở trên xe hoạt bát nói.

Nghe vậy, hai bên trán Dạ Hi đổ mồ hôi lạnh từng giọt, tiểu tử này có thể không cần nói trắng ra như vậy hay không, nàng cảm thấy rất xấu hổ.

“Tiểu hài tử, nói xấu gì đó? Thúc thúc tốt bụng thấy hai mẫu tử chúng ta đáng thương mới cho chúng ta đi nhờ một đoạn đường.” Dạ Hi ra vẻ tức giận phê bình Quân Tư Mặc.

Quân Tư Mặc cau mày, làm bộ dạng rối rắm, hơn nửa ngày mới nói một câu: “Nhưng con cảm thấy đầu óc thúc thúc có bệnh.”

Nghe vậy, Dạ Hi một tay nâng trán, mang biểu cảm không có thuốc nào cứu được nhìn Quân Tư Mặc, nhẫn nại giải thích nói: “Quân Tư Mặc, thúc thúc nhường chúng ta ngồi xe ngựa là tốt bụng, không phải là đầu óc có bệnh, hiểu không? Cho dù là đầu óc có bệnh, tự con giấu ở trong lòng là tốt rồi, cần gì nói ra...”

Dạ Hi liên tục răn dạy quân tư Mặc.

Mà Nam Cung Trần ngồi ở bên ngoài sắc mặt càng ngày càng khó coi, hắn có cảm giác mình bị hai mẫu tử này đùa giỡn, hơn nữa còn bị đùa giỡn đến thảm vô cùng.

Đồng dạng hai gã hộ vệ mặc kim y hai mắt phun lửa nhìn xe ngựa, nếu không phải chủ tử không cho phép, bọn họ nhất định giết hai mẫu tử này, rất TM vô sỉ.

Mà hai mẫu tử bên trong xe ngựa vẻ mặt thẳng thắn vô tư, thoải mái dễ chịu ngồi ở trên xe ngựa. Chỉ có Tiểu Bạch đi theo phía sau xe ngựa, mang vẻ mặt ủy khuất nhìn xe ngựa, trong lòng bất mãn nghĩ: Nó cũng muốn ngồi xe ngựa, không đi bộ, có được không.

Dĩ nhiên, hai mẫu tử bên trong xe ngựa không hề nghe thấy tiếng lòng của Tiểu Bạch, mà đang ngồi ngủ khì khò trong xe ngựa. Qua một canh giờ, xe ngựa đã đi tới thị trấn lân cận.

Khi Dạ Hi xuống xe ngựa nói lời từ biệt với Nam Cung trần, vừa vặn, một trên chiếc xe lăn đi ngang qua bên cạnh Dạ Hi. Khi thấy một màn như vậy, trong mắt nam nhân trên xe lăn chợt hiện lên ý phẫn nộ.

Sau khi nói lời từ biệt với Nam Cung Trần, Dạ Hi và Quân Tư Mặc tới khách điếm gần đó nghỉ chân. Lúc này, khách điếm đầy ắp người, hai mẫu tử Dạ Hi tìm một chỗ thanh tịnh ngồi xuống nghe tiếng trò chuyện của mọi người trong khách điếm.

Nghe theo tiếng của những người này nói chuyện với nhau, Dạ Hi biết được y dược thế gia Lạc gia bảo ở tổ chức đại hội võ lâm ở An thành. An thành chính là chỗ Dạ Hi đang ở, thành binh khí này là nơi quan trọng ở Tuyết Nhung quốc, nơi đây có Lạc gia bảo và binh khí thương Lăng Nguyệt Sơn Trang lâu năm.

Nghe nói, người thắng trận trong đại hội võ lâm sẽ được y dược thế gia tặng Thiên Sơn Tuyết Liên và một mảnh của tàng bảo đồ. Bởi vậy, gần đây trong An thành tụ tập vô số nhân sĩ giang hồ, đồng thời còn có thế lực của triều đìh ẩn núp.

Càng làm Dạ Hi bất ngờ là Huyết Sát minh chủ Quỷ Diện, môn chủ Long Môn Vân Thanh Phong, lão bản Yên Vũ các Hoa Hồ Điệp đều đến cả, lại không hề nghe thấy tên của Quân Mặc Hiên.

Hai đại thế lực của Thiên Thần là Huyết Sát và Long Môn trong vòng năm năm nhanh chóng quật khởi, đã trải dài toàn bộ đại lục Long Đằng, Tề quốc và Tuyết Nhung quốc đã từng phái người tiêu diệt hai đại thế lực này trong khu vực của mình. Nhưng đều chấm dứt bằng thất bại, dần dà, các quốc gia đều thừa nhận sự tồn tại của Huyết Sát và Long Môn.

Đối với việc này, Dạ Hi rất hài lòng, nhưng sau một giây, trong đám người truyền tới giọng nói của hai vị cô nương, thành công chọc giận Dạ Hi.

Chỉ thấy, trong đó một nữ tử nhỏ tuổi hơn trêu ghẹo nói: “Biểu tỷ, tỷ nói đại hội võ lâm lần này, Quân Mặc Hiên sẽ trở lại sao?”

“Biểu muội, chỉ biết giễu cợt ta.” Nữ tử một thân bạch y ra vẻ thẹn thùng nói.

“Ai nha, biểu tỷ, tỷ cũng đừng thẹn thùng, muội đã nghe dượng nói, dượng có ý định kết thân với Thiên Thần, mà chỉ có hoàng tử kiêm Chiến thần Quân Mặc Hiên của Thiên Thần mới xứng với tỷ tỷ. Tỷ nói xem, sau này tỷ không gả cho Quân Mặc Hiên tì gả cho ai chứ.” Nữ tử trẻ tuổi lên tiếng giải thích, trong mắt toát ra vẻ hâm mộ.

Nghe đến đó, Dạ Hi cầm cái cốc trong tay đập mạnh lên bàn, lại cố ý gây ra động tĩnh lớn, cho thấy rõ bản thân đang rất tức giận.

Bên cạnh, Quân Tư Mặc nhìn mẫu thân của mình tức giận, ngoan ngoãn ngồi ở một bên ăn cơm. Cậu sợ bị Dạ Hi tức giận giận chó đánh mèo.

Cho dù tức giận, Dạ Hi vẫn là người còn lí trí, lập tức, vẻ mặt tràn đấy ý cười, hòa ái dễ gần nói: “Hai vị cô nương đang nói tới vương gia ngốc Quân Mặc Hiên của Thiên Thần sao?”

“Vị đại thẩm này, Hiên vương gia người ta không có ngốc, hơn nữa bộ dáng anh tuấn vô cùng, văn võ toàn tài, hắn chính là bạch mã hoàng tử trong lòng của toàn bộ nữ nhân Thiên Thần quốc.” Nữ tử trẻ tuổi cao hứng nói. Bộ dáng kia cứ như Quân Mặc Hiên chính là tướng quân của nàng ta vậy.

Nghe thế, Dạ Hi nổi giận, hai tay nắm chặt, đó là dấu hiệu nàng muốn đánh người.

Thấy mẫu thân nhà mình nổi giận, Quân Tư Mặc tốt bụng nhắc nhở: “Mẫu thân, chú ý kiềm chế, kiềm chế lại.”

Lời này vừa nói ra, khóe miệng Dạ Hi hung hăng run rẩy, tâm trạng tức giận vốn đang tăng vọt dần dần bình ổn, lập tức lên tiếng nói: “Ta nghe nói Quân Mặc Hiên đã có vương phi, hai vị đây là muốn làm thiếp sao?”

“Đại thẩm, thẩm thật là kiến thức nông cạn. Người mà thẩm nói có phải là Dạ gì gì đó, phế vật của Thiên Thần đúng không, vài năm trước nàng ta đã biến mất không thấy nữa, nói không chừng đã sớm chết ở bên ngoài rồi. Hơn nữa, hiện tại nàng ta cũng hơn hai mươi, cho dù có trở về Quân Mặc Hiên cũng sẽ không thích nữa.” Nữ tử trẻ tuổi ăn ngay nói thật.

Khi Dạ Hi nghe thấy hai chữ đại thẩm, rốt cuộc không kiềm được cơn giận nữa, nhất là sau khi nghe thấy câu nói phía sau, Dạ Hi đã muốn xé nát miệng của bạch y nữ tử. Quả thật miệng này quá tiện rồi.

“Vị đại mụ (bác gái) này, năm nay bản cô nương mới hai mươi mốt tuổi, trẻ tuổi lại mỹ lệ, cũng không giống một số người, rõ ràng già muốn chết lại cứ đòi trát một tầng phấn dầy như thế lên mặt để che dấu tuổi thật của bản thân.” Dạ Hi không khách khí nói. Nói về tổn hại người, Dạ Hi nàng nhận thứ hai còn không có ai dám nhận thứ nhất đấy.

“Ngươi... ngươi nói cái gì, ngươi dám gọi ta là đại mụ, ta...” Nữ tử trẻ tuổi còn chưa nói xong. Bên cạnh, Quân Tư Mặc bồi một câu, thiếu chút nữa chọc nàng tức chết.

“Lão bà bà, người đừng nóng tỏ vẻ vô tội nói.

Lời này vừa nói ra, chung quanh vang lên từng trận tiếng cười.

Nghe thấy tiếng cười nhạo của mọi người, nữ tử trẻ tuổi tức giận khuôn mặt đỏ bừng, tiến lên, muốn động thủ đánh Quân Tư Mặc. Lại bị Dạ Hi ngăn cản.

“Con trai ta là người ngươi có thể đánh sao?” Dạ Hi lạnh lùng nói, nói xong nhấc nữ tử kia lên ném ra ngoài.

Xong xuôi, Dạ Hi mang theo Quân Tư Mặc rời khỏi khách điếm, nếu không đi, nàng không dám cam đoan, nữ nhân này còn có thể sống tới ngày mai không.

Mà sau khi những chuyện này xảy ra, bạch y nữ tử từ đầu tới cuối đều ngồi một chỗ không nói câu nào, mặc cho biểu muội của mình bị người khác bắt nạt. Đợi tới khi hai mẫu tử Dạ Hi rời đi, nàng mới đứng lên đi về phía nữ tử trẻ tuổi.

“A Nhĩ, đi điều tra lai lịch của hai mẫu tử này.” Bạch y nữ tử lạnh lùng phân phó, trên mặt lúc này làm gì còn có dáng vẻ thẹn thùng.

Mạc danh kì diệu, Dạ Hi vừa rời khỏi Điệp cốc lại vì mình mà mang một quả bom hẹn giờ, nàng thật sự vô tội.

Ra khỏi khách điếm, sắc mặt Dạ hi vẫn khó coi như trước.

Mà Quân Tư Mặc đi bên cạnh cũng không quan tâm, thấy Dạ Hi tức giận,hắn còn bỏ đá xuống giếng: “Cũng không biết là ai, trước kia luôn khoe khoang bản thân anh dũng như thế nào, tài giỏi như thế nào. Suy nghĩ cả nửa ngày, người khác cũng không biết mẫu thân! Xem tình hình, nói không chừng phụ thân đã sớm quên mẫu thân rồi. Ai, con thật đáng thương, còn chưa được gặp cha? Đã phải làm đứa nhỏ không cha rồi.”

“Quân Tư Mặc, con không nói chuyện không ai bảo con câm điếc đâu.” Dạ Hi tức giận nói, nàng đang cố kiềm nén cơn giận, tiểu tử này còn dám khiêu khích nàng như vậy.

“Ai nha, mẫu thân con chỉ đang trần thuật sự thật thôi mà? Con thấy chúng ta không nên trở về Thiên Thần nữa, Cái người thúc thúc đầu óc có bệnh kia làm phụ thân cũng rất tốt, hắn dễ bị lừa như vậy, nhất định có thể cho Tiểu Tư Mặc thật nhiều bạc.” Quân Tư Mặc đắc ý nói. Mà cậu không biết, hai chữ phụ thân này sẽ mang đến tai họa cho Dạ Hi.

Bởi vì khi cậu nói hai chữ phụ thân, đúng lúc nam tử tàn phế ngồi xe lăn lần trước đi qua bên người Dạ Hi. Đồng dạng, nam tử kia vẫn như cũ hung hăng trừng mắt nhìn Dạ Hi.

Nếu Dạ Hi thông mình hoặc nhìn vào hai mắt nam tử này, nàng nhất định có thể nhìn ra hắn là ai? Đáng tiếc, sự tình lại khéo như vậy, khi na tử tàn phế trừng mắt nhìn Dạ Hi lại đùng lúc Dạ Hi cúi đầu nhìn nhi tử của mình.

Bởi vậy Dạ Hi đã bỏ qua cơ hội quan sát na tử tàn phế. Cũng định trước, vận mệnh tương lại của Dạ Hi thê thảm vô cùng. Cùng với đó, Nam Cung Trần cũng mạc danh kỳ diệu trở thành tình địch số một của người nào đó.

“Xú tiểu tử, ta muốn đem lời này nói cho phụ thân con, để hắn đánh mông con.” Dạ Hi uy hiếp nói. Tay cầm nắm đấm làm bộ muốn đánh đầu Quân Tư Mặc.

Thấy thế, trong mắt quân Tư Mặc hiện lên sợ hãi, cậu nghe nói phụ thân chính là Chiến thần, nếu mà đánh người nhất định sẽ rất đau. Hoàn hảo, cậu có thể để Tiểu Bạch bị đánh, Tiểu Bạch da dày thịt béo, năng lực chụ đựng cường đại, chỉ là không biết phụ thân có đồng ý hay không.

Giống như nge được tiếng lòng của Quân Tư Mặc, từ xa tiểu Bạch theo sau nước mắt ròng ròng nhìn tiểu chủ nhân của mình. Trong lòng cảm thán: Hu hu... Tiểu chủ nhân rốt cuộc cũng đã chú ý tới nó, tuy là bị đánh thay tiểu chủ nhân, nhưng mà nó nguyện ý.

Mọi người không nói gì, trong lòng hô to: Nhị lão hổ giỏi.

Hai mẫu tử định đi tham gia đại hội võ lâm, vì vậy, tùy ý tìm khách điếm ở lại.

Ngày kế, Dạ Hi mặc một thân nam trang tới đại hội võ lâm, y phục màu trắng như phụ trợ khí chất lạnh như băng của nàng. Phía sau là một cậu bé và một con sủng vật màu trắng đi theo, phong cách cứng rắn lạnh lẽo này làm tặng thêm một phần ấm áp.

Hai người một sủng xuất hiện, thành công hấp dẫn ánh mắt mọi người. Từ xa, Quân Tư Mặc đã nhìn thấy Nam Cung trần, vì thế hấp ta hấp tấp chạy tới.

“Thúc thúc đầu óc có bệnh, chúng ta không có chỗ ngồi, có thể ngồi cùng thúc không?” Quân Tư Mặc đáng yêu nói, tuyệt không cảm thấy cách xưng hô này của cậu có chỗ nào không ổn.

Cách đó không xa, Dạ Hi cũng mang vẻ mặt xin lỗi kéo Quân Tư Mặc lại, xấu hổ nói: “Công tử, ngại quá, tiểu hài tử đồng ngôn vô kị, đồng ngôn vô kị, huynh đừng để ý.”

Khóe miệng Nam Cung Trần gợi lên nụ cười ấm áp, nói khẽ: “Ta tên Nam Cung Trần, Tiểu Tư Mặc có thể gọi ta là Trần thúc thúc.”

“Dạ Hi.” Khi Dạ Hi thấy Nam Cung Trần tự giới thiệu, Dạ Hi cũng thản nhiên nói ra tên của bản thân.

Nghe tới hai chữ Dạ Hi, Nam Cung Trần vô cùng sửng sốt, vốn cho là một đôi cô nhi quả mẫu, ai ngờ lại là thê nhi của Quân Mặc Hiên.

Nhưng rất nhanh, Nam Cung Trần đã khôi phục vẻ mặt ôn hòa, lên tiếng nói: “Hiên vương phi không ghét bỏ, vậy ngồi ở đây đi.”

“Nam Cung, hiện tại ta cũng không phải là Hiên vương phi gì cả, ta tên Dạ Hồn, là một thiết huyết nam nhi.” Dạ Hi lên tiếng nhắc nhở. Sở dĩ nói ra tên thật là vì không muốn nhìn thấy ánh mắt đắm đuối đưa tình của Nam Cung Trần, tuy hắn đã cực lực che giấu, nhưng làm có thể thoát khỏi hai mắt của Dạ Hi.

Cho nên Dạ Hi mới nói ra danh tính thật của bản thân, nếu đổi lại là người khác đại khái nàng có thể nói thẳng ra cái tên Dạ Hồn. Có vài thứ vẫn là bóp chết từ trong nôi thì tốt hơn.

“Là tại hạ đường đột, Dạ thiếu hiệp, mời qua bên này.” Nam Cung Trần vẫn khiêm tốn nói.

Nhưng, lúc Dạ Hi ngồi vào chỗ của mình thì trong đám người truyền tới từng trận tao – động, giống như có một đại nhân vật nào xuất hiện. Mà sự thật cũng như thế, xác thực là có đại nhân vật ra sân, hơn nữa phô trương như thế này, cũng có thể nói là trước không có ai sau này cũng chẳng thể tìm thấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play