Y phục màu đỏ rực, làm nổi bật da thịt trắng nõn, thiếu chút nữa làm Quân Mặc Hiên phun máu mũi. Trải qua một khoảng thời gian bồi dưỡng này, dáng người vốn đã vô cùng tốt của Dạ Hi, hiện tại lại càng xinh đẹp hơn nữa.
Không cần nhìn Quân Mặc Hiên cũng có thể tưởng tượng ra phong cảnh mê người phía dưới bộ y phục, ừm, tuy trước kia hắn đã từng thấy qua, nhưng không có kích thích như bây giờ, cái cảm giác ôm đàn tỳ bà che nửa mặt mới đúng là điểm chết người.
Nương tử, mau thoát đi, cởi sạch rồi tới cùng tướng công ta đi ngủ, Quân Mặc Hiên oán thầm trong lòng, hai mắt phun lửa nhìn chằm chằm Dạ Hi, lúc này, đâu cần quan tâm ngốc hay không ngốc, động phòng mới là chuyện lớn cả đời.
Nhìn ánh mắt nóng bỏng của Quân Mặc Hiên, trong nháy mắt Dạ Hi tỉnh táo lại, mẹ kiếp, làm sao nàng lại nghe lời như vậy, kêu cởi liền cởi. Haizz, là ai nói từ xưa tới nay anh hùng khó qua ải mỹ nhân, mỹ nữ chỉ thích những nam nhân cao phú anh tuấn. Nhưng Dạ Hi nàng chỉ thích Quân Mặc Hiên đẹp trai một chút, ngốc ngốc, manh manh tiểu tử ngốc này.
Nghĩ vậy, Dạ Hi cũng không già mồm cãi láo nữa, lớn mật cởi y phục của mình ra, đây là lần đầu tiên, Dạ Hi trần như nhộng đứng ở trước mặt Quân Mặc Hiên.
Đầu ngón chân hơi hơi co co, hàm răng đáng yêu khẽ cắn môi dưới, mị nhãn như tơ nhìn Quân Mặc Hiên. Mang theo thẹn thùng của một tiểu nữ nhân lại đặc biệt xen lẫn một cỗ vũ - mị (dễ thương - quyến rũ).
Nháy mắt, toàn thân Quân Mặc Hiên huyết mạch bành trướng, tâm tình kích động. Đứng dậy, lôi kéo Dạ Hi, xoay người một cái, Dạ Hi theo đó ngã xuống phía dưới Quân Mặc Hiên.
Nhìn ánh mắt phun lửa kia của Quân Mặc Hiên, chưa có tới, trong lòng Dạ Hi dâng lên khẩn trương. Thật sự muốn giao mình cho Quân Mặc Hiên sao? Dạ Hi không xác định.
Không phải không muốn, chỉ là cỗ thân thể này mới mười sáu tuổi, tuy ở cổ đại mười bốn tuổi là đã có thể lập gia đình. Nhưng nàng không phải người cổ đại, nàng là một người cổ đại có linh hồn người hiện đại. Mà thời gian trưởng thành theo nhận định của nàng là mười tám tuổi.
Giống như nhìn ra sự khẩn trương của Dạ Hi, trong lòng Quân Mặc Hiên có hơi mất mác, chẳng lẽ nương tử còn chưa muốn giao mình cho hắn? Có lẽ do hắn làm chưa đủ tốt, nương tử còn chưa có hoàn toàn thích hắn.
Tiểu Tiểu Mặc, trước chỉ có thể ủy khuất ngươi, nương tử không muốn, ta cũng không thể miễn cưỡng nàng, cho nên, ngươi liền nhẫn nại vậy, đợi khi nương tử nguyện ý nhất định cho ngươi ăn uống no đủ.
Sau khi đấu tranh tư tưởng một lúc, Quân Mặ Hiên cưỡng chế kích - tình trong lòng, cố gắng duy trì dáng vẻ hồn nhiên, ngây ngô nói: "Nương tử, chúng ta đi ngủ thôi."
Nói xong, Quân Mặc Hiên lại lật người lại, để Dạ Hi nằm ở trên hắn. Cảm giác da thịt kề nhau thiếu chút nữa khiến Quân Mặc Hiên sụp đổ, rất muốn không quan tâm gì ăn luôn nương tử. Chỉ là sau cùng, Quân Mặc Hiên vẫn cố nhịn xuống.
Quân Mặc Hiên gắt gao ôm chặt Dạ Hi vào ngực, thỏa mãn nhìn thoáng qua Dạ Hi, rồi nhắm mắt lại ngủ.
Lần này đến phiên Dạ Hi mạc danh kỳ diệu, không phải muốn động phòng sao? Như vậy đã kết thúc? Nghe tiếng hít thở đều đều của Quân Mặc Hiên, Dạ Hi buồn bực. Trời ơi, cái này mà gọi là động phòng sao? Hai người một trên một dưới đơn thuần đắp chăn đi ngủ, cái này gọi là động phòng?
Quản gia chết tiệt này, nếu muốn dạy Quân Mặc Hiên, cũng không biết dạy toàn diện một chút, tình hình như bây giờ, chẳng lẽ để nàng tiếp tục, mẹ kiếp, làm sao có thể. Cho dù nàng có cái lòng đó, cũng không có can đảm, nàng vẫn là đứa trẻ trong sáng đấy, tuyệt đối không thể làm loại chuyện này.
Ai, tựa vào trong lòng Quân Mặc Hiên, Dạ Hi buồn bực, nghĩ tới nếu sau này Quân Mặc Hiên cũng không biết gì mà nói, vậy không phải muốn chính mình dạy, hoặc là chính mình chủ động, nghĩ tới đều cảm thấy thập phần ưu thương.
Cứ miên man suy nghĩ như vậy, Dạ Hi rất nhanh đã ngủ thiếp đi. Lúc này Quân Mặc Hiên vốn dĩ đang ngủ đột nhiên mở mắt ra, điểm huyệt ngủ của Dạ Hi rồi đứng dậy chuẩn bị đi tắm nước lạnh.
Nhìn Dạ Hi ngủ say nồng trên giường, Quân Mặc Hiên bất đắc dĩ cười cười, trong lòng vô cùng bực tức: Cứ tới nhiều lần như vậy, có thể kìm nén đến bệnh luôn không đây.
Quân Mặc Hiên tùy ý mặc quần áo vào, vận khinh công đi tới chỗ hồ nước mà hắn thường đi tới kia.
Ngươi nói hắn dẽ dàng sao, có nương tử không thể dùng thì thôi, dùng nước lạnh hạ hỏa còn phải chạy xa như vậy, haizz, sao hắn lại đáng thương như vậy. Quân Mặc Hiên ngửa mặt lên trời thở dài.
Nhưng mà, khéo léo, Quân Mặc Hiên mới vừa nhảy vào hồ nước, Vân Thanh Phong xuất hiện. Mấy ngày nay hắn ta trốn tránh nữ nhân Lăng Vi Vi kia, hơn nửa đêm tới nơi này hóng gió, ai ngờ vậy mà lại gặp Quân Mặc Hiên.
"Ta nói Mặc, hơn nửa đêm huynh không ở nhà chết trong ôn nhu hương của nương tử nhà huynh đi, lại chạy tới nơi này tắm nước lạnh. Chẳng lẽ là bị Tiểu Hi nhi đá tới đây?" Vân Thanh Phong trêu ghẹo nói.
Vân Thanh Phong nhớ rất rõ ràng, hôm nay cũng không phải là đêm trăng tròn, Quân Mặc Hiên cũng không cần tới hồ nước hàn băng ngàn năm này để làm lạnh huyết dịch sôi trào của hắn.
"Như thế nào, còn chưa bị Lăng Vi Vi chơi sợ sao, bổn vương trái lại không ngại trói ngươi đưa lên giường, ta tin tưởng muội ấy sẽ rất vui vẻ." Quân Mặc Hiên lạnh lùng nói.
"Đừng... Đừng... Cái này không thể được." Vân Thanh Phong vội vàng nói, sợ chậm một bước, Quân Mặc Hiên thật sự sẽ xách hắn giao cho Lăng Vi Vi.
"Vậy ngươi cũng không cần nói nhiều lời vô nghĩa như vậy." Quân Mặc Hiên không vui nói.
"Ha ha, không phải do ta tò mò sao, thế nào, tẩu tử không thỏa mãn huynh, buổi tối cho huynh ra ngoài tắm nước lạnh, ai, gió bắc vù cù, thời gian đêm khuya, chưa nói xong thực có chút lạnh." Vân Thanh Phong trêu ghẹo nói.
Biết Quân Mặc Hiên sẽ không thật sự đưa mình cho Lăng Vi Vi, miệng Vân Thanh Phong lại bắt đầu không giữ chừng mực.
"Thanh Phong, bổn vương biết ngươi rất lạnh, cho nên định tìm Lăng Vi Vi tới cho ngươi, có thể làm ấm áp thân thể lạnh buốt này của ngươi, ngươi cảm thấy đề nghị này thế nào." Quân Mặc Hiên bình tĩnh nói.
"A, ta nói này Mặc, huynh có thể không cần lão dụng chiêu này uy hiếp ta, đổi sang trò khác có được không." Vân Thanh Phong phản bác nói, trong lòng lại mắng Lăng Vi Vi mấy lần.
Trên thế giới này sao lại có người khó dây dưa như Lăng Vi Vi vậy, sao cô ta còn chưa biến mất khỏi thế giới này đi. Thật là, làm hại hắn ta luôn bị Quân Mặc Hiên dùng một lý do giống nhau uy hiếp, quan trọng là, mỗi lần hắn cũng đều mắc mưu.
"Nhiều trò thì không có, dùng được là được, ngươi nói phải không?" Quân Mặc Hiên vân đạm phong khinh nói.
"Huynh... Ta không tán dóc với huynh, lần này tới là muốn nói cho huynh, hôm nay nương tử thân ái nhà huynh đi dạo Vạn Hoa lâu, còn tẩy trừ tiểu thiếu gia Liễu gia một trận. Đúng rồi, bộ mặt thật sự của nương tử nhà huynh còn rất xinh đẹp." Vân Thanh Phong vui vẻ khi người gặp họa nói.
Trước kia nghe Mặc nói qua, Dạ Hi dịch dung, không nghĩ tới chân dung nàng xinh đẹp như vậy. Vốn dĩ Vân Thanh Phong cũng không biết người nọ là Dạ Hi, chỉ trách thính lực của hắn quá tốt, ở trong nhã gian cũng nghe thấy được đối thoại của Âu Tư Hằng và Dạ Hi.
Lại liên tưởng tới một màn kịch đặc sắc của Dạ Hi, bởi vậy, Vân Thanh Phong dám chắc chắn, bạch y nam tử kia chính là Dạ Hi giả trang.
--- ----
*Gào khóc* thịt đã tới miệng rồi mà....T^T
Chia buồn với những bạn nào đã mong - ngóng - đợi một màn 'thịt' nóng (trong đó có mình)....edit tới đoạn này mình cũng hóng dự lắm ai dè lại bị hụt... 555555
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT