"Có chuyện gì?" Dạ Hi nghi hoặc nhìn Âu Tư Hằng, tuy hắn giúp mình, nhưng nàng không cần hắn hỗ trợ.
"Không có chuyện gì, nói thế nào thì bản thiếu gia cũng đã giúp ngươi, một câu cảm ơn cũng không nói, hình như quá không lễ phép rồi." Âu Tư Hằng càng ngày càng cảm thấy người này rất giống Dạ Hi.
Tuy chỉ thấy qua Dạ Hi một lần, nhưng hắn đã cảm thấy người này chính là Dạ Hi, bởi vì tính tình một người cho dù che giấu thế nào thì vẫn có thể nhìn ra một chút dấu vết. Huống chi người này lại mang tính tình quái đản của mình biểu hiện rõ ra như vậy.
"Vị công tử này, có nghe nói qua có một loại người đặc biệt thích bắt chó đi cày." Dạ Hi vân đạm phong khinh nói.
Vẻ mặt Âu Tư Hằng cứng đờ, khó hiểu nhìn Dạ Hi.
"Xen vào việc của người khác, ngu ngốc." Nói xong, Dạ Hi liền cất bước tính toán rời đi, lại bị Âu Tư Hằng ngăn lại.
"Dạ công tử, có ai nói với ngươi, bộ dạng ngươi rất giống một người." Những lời này là Âu Tư Hằng ghé vào bên tai Dạ Hi nói, thế nên, ngoại trừ hai người bọn họ, những người khác đều không nghe thấy.
"Người nào." Dạ Hi tự động trả lời.
"Hiên vương phi." Âu Tư Hằng tự tin nói.
"Công tử nói giỡn sao, gia là nam nhân, cũng không phải là Hiên vương phi gì đó." Dạ Hi qua loa lấy lệ nói, trong lòng vang lên một hồi chuông báo động mãnh liệt, tên Âu Tư Hằng này sao lại không ngu ngốc như lời đồn vậy.
Trong trí nhớ của nàng chưa từng gặp qua người này, theo lý thuyết hắn sẽ không nhận ra được mình mới phải.
"Vậy sao? Có lẽ là ta nhận lầm, nhưng mà, sao ta lại cảm thấy các người rất giống nhau, nhất là ánh mắt." Âu Tư Hằng tiếp tục nói. Hôm đó ở hoàng cung liếc qua một chút, tuy tướng mạo khác biệt, nhưng ánh mắt trong sáng này thì giống nhau như đúc.
Dạ Hi không trả lời câu nói sau cùng của Âu Tư Hằng, mà xoay người rời đi. Xem ra Âu Tư Hằng này không hề vô năng giống như trong truyền thuyết. Vừa ra khỏi Vạn Hoa lâu, sắc mặt Dạ Hi trầm xuống, đáng chết, vừa rồi Âu Tư Hằng gọi nàng là Dạ công tử, đây không phải trá hình thừa nhận mình là Dạ Hi sao?
Lập tức, Dạ Hi lại không dám tiếp tục dừng lại, vội vã rời đi.
Đi không bao xa, một thanh lâu cũ nát làm Dạ Hi chú ý, ánh mắt Dạ Hi chớp lóe, trong lòng nảy ra chủ ý. Vì vậy, đi vào thanh lâu kia.
Trang hoàng bên ngoài đã rất cũ nát, bên trong càng cũ nát hơn, buổi tối khuya, bên trong không có lấy một khách nhân, các cô nương bên trong phần lớn đều già rồi, cũng không xinh đẹp. Khó trách việc làm ăn lại kém như vậy.
Người ở bên trong thấy Dạ Hi tiến vào, hai mắt tất cả tỏa sáng.
"Ai yêu, công tử khách hiếm a, ngồi vào trong, ngồi vào trong, các cô nương, có khách đến, tất cả xuống tiếp khách." Tú bà hét to, một bên dẫn Dạ Hi vào đại sảnh.
"Tú bà, ta không phải tới thanh lâu dạo, gia là tới hợp tác với bà." Dạ Hi trực tiếp nói ra ý đồ đến, nàng ra ngoài đã một canh giờ, nàng cũng không có thời gian vòng vo với tú bà.
"Hợp tác, nói đùa sao, công tử có thể nhìn tới thanh lâu cũ nát này sao?"
"Không sai, ta ra một vạn lượng mua thanh lâu này của bà, đương nhiên bà vẫn là tú bà, mỗi tháng ta sẽ chia phần cho bà, còn về phần kinh doanh như thế nào thì mai ta sẽ nói cho bà biết." Nói xong, Dạ Hi lấy ra một vạn lượng bạc từ trong ngực.
Tú bà nhận lấy một vạn lượng bạc còn chưa lấy lại tinh thần, dường như không tin tưởng sẽ có loại chuyện trên trời rơi xuống một cái bánh nóng như vậy. Nhưng dù sao cũng là người đã từng trải qua gió to sóng lớn, thế nên, rất nhanh đã trấn tĩnh lại.
"Công tử, nếu đã coi trọng lão bà tử, thành giao, ta đi lấy khế ước đất cho ngài." Nói xong, tú bà lập tức đi lấy khế ước đất.
Sau đó, Dạ Hi lại thương lượng một vài chi tiết với tú bà, chủ yếu chính là đóng cửa ngừng việc làm ăn để trang hoàng lại nơi đây, còn định ra một chế độ quản lý. Quan trọng hơn là, Dạ Hi chuẩn bị thêm nam sắc vào đây.
Dạo này không chỉ nam nhân có nhu cầu, nữ nhân cũng cần có nhu cầu. Chỉ có điều, ở nơi này của Dạ Hi cô nương , nhóm người tiểu quan đều là bán nghệ không bán thân. Đương nhiên, nếu như có người nguyện ý hiến thân nàng cũng sẽ không phản đối.
Về phần những thứ khác, Dạ Hi cũng không định nói rõ ngay bây giờ, cái này cần quan sát trước, những người này có đáng tin cậy hay không.
Sau khi giải quyết vấn đề thanh lâu, Dạ Hi liền rời khỏi.
Lúc này, đã rất trễ, nhưng trong Bích Lạc vẫn náo nhiệt như cũ. Dạ Hi đi tới đi lui chợt phát hiện có người theo dõi nàng, vì không để bại lộ thân phận, Dạ Hi chỉ có thể dẫn người kia rời đi.
Dạ Hi đi thẳng một mạch, mãi đến rừng cây ở ngoại thành mới dừng lại.
"Người nào, đi ra." Dạ Hi nhíu mày, trầm giọng nói.
Lúc này, một bóng dáng màu đen rơi vào trước mặt Dạ Hi, người tới toàn thân mặc đồ đen, trên mặt mang theo mặt nạ quỷ, trên mặt nạ có một đạo dấu vết huyết sắc, nhìn qua cực kỳ hung dữ.
"Cô là Dạ Hi? Có người bỏ tiền mua mạng của cô!" Người áo đen lạnh lùng nói ra, không phải nghi vấn, mà là giọng điệu khẳng định.
Dạ Hi nhíu mày, thì ra là một sát thủ, nhưng làm sao người này biết được mình là Dạ Hi. Đột nhiên Dạ Hi nghĩ tới mấy ngày quỷ dị gần đây, nàng luôn cảm thấy có người theo dõi mình, vốn cho là mười người ảnh vệ kia của hoàng đế, không nghĩ tới thì ra là sát thủ.
"Xưa nay thường nói sát thủ thiên hạ đệ nhất Quỷ Diện, quanh năm mang theo một tấm mặt nạ còn dọa người hơn quỷ, mà hắn tiếp nhận nhiệm vụ chưa từng thất bại bao giờ? Ngươi sẽ không phải là Quỷ Diện chứ?" Dạ Hi vân đạm phong tình nói ra, trên thực tế tim cũng đã muốn nhảy tới cổ họng.
Người theo dõi nàng vài ngày như vậy, mà nàng lại không hề phát hiện, xem ra võ công người này tuyệt đối không kém, cứng đối cứng tuyệt đối sẽ chịu thiệt.
"Biết, vậy để mạng lại." Nói xong Quỷ Diện liền muốn ra tay giết chết Dạ Hi.
"Đợi một chút... Huynh đệ, đừng ra tay nhanh như vậy, muốn chết cũng phải để ta chết minh bạch chứ." Dạ Hi lên tiếng ngăn cản, khi nói chuyện, bàn tay của nàng hơi rụt rụt, lấy bột phấn trong suốt trong ống tay áo chuẩn bị vẩy ra.
"Không cần." Quỷ Diện tàn khốc nói, dứt khoát chuẩn bị vung kiếm về phía Dạ Hi.
"Đợi một chút... Huynh đệ, thật xa chạy tới, ngươi không mệt sao, trước uống một ngụm nước, ấm áp dạ dày." Nói xong, Dạ Hi nhanh chóng cầm bột phấn trong suốt trong tay vẩy vào mặt Quỷ Diện.
Tốc độ của nàng rất nhanh, chờ tới khi Quỷ Diện kịp phản ứng, hắn đã trúng độc.
Phát hiện mình bị trúng độc, Quỷ Diện rất tức giận, liều mạng vung kiếm đâm về phía Dạ Hi.
"Đợi chút... Độc này hết sức lợi hại, kẻ trúng độc sẽ không lập tức tử vong, nếu như không có giải dược, chỉ biết từ từ, một ngày một ngày toàn thân hư thối mà chết. Ta tin Quỷ Diện ngươi cũng sẽ không vì một chút tiền lẻ này, mà làm liên lụy tới mạng sống của mình đi." Dạ Hi cẩn thận nói.
Tuy Quỷ Diện trúng độc, nhưng thứ đó chẳng qua chỉ là mê dược thôi, vì vậy nàng vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.
Quả nhiên, Quỷ Diện không tin vào lời nói của Dạ Hi, tiếp tục công kích, chỉ là lực độ đến một nửa thì yếu đi, sau cùng hoàn toàn xụi lơ trên mặt đất. Lúc này, Quỷ Diện không thể không tin tưởng lời nói của Dạ Hi, ngay sau đó lạnh lùng lên tiếng: "Giải dược."
"A, ngươi cho là ta ngu sao, đưa giải dược cho ngươi, ta còn giữ được mạng sống sao?" Dạ Hi làm một bộ dáng xem thường Quỷ Diện. Tuy bây giờ nàng có thể đào tẩu, vì dù sao Quỷ Diện cũng chỉ bị trúng mê dược mà thôi.
Nhưng mà, chạy trốn không phải là tính cách của Dạ Hi, người ta cũng đã tìm tới cửa, không đáp lễ lại thật tốt, thì thật là phụ lòng tính cách có thù tất báo của nàng mà.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT