Editor: Minh

"Không phải." Dạ Hi lạnh lùng nói.

"Ngươi chắc chắn chứ?" Vân Thanh Phong không tin nhìn Dạ Hi, đây cũng không phải là chuyện đùa, liên quan đến tính mạng của mọi người.

Hắn không tin, nhúng tay đẩy đẩy hoạt tử nhân ở bên cạnh mình.

"Dừng tay!" Dạ Hi vội vàng lên tiếng quát, chỉ là đã không kịp. Sau khi Vân Thanh Phong đẩy hoạt tử nhân ngã về phía sau, những người khác bắt đầu hoạt động, công kích về phía mấy người.

"Mẹ kiếp, cái quái gì thế này?" Hoa Hồ Điệp nổi giận gầm lên một tiếng, huy kiếm chém giết về phía hoạt tử nhân.

Đồng thời, mấy người Dạ Hi cũng bắt đầu chém giết lung tung một trận. May mắn nàng đã sớm nắm giữ được nhược điểm của mấy con quái vật này, nếu không, bây giờ thực sự trốn không thoát.

Không biết qua bao lâu, hoạt tử nhân bị bọn họ dẹp gần hết rồi. Sau khi hoạt tử nhân cuối cùng bị tiêu diệt, cảnh sắc xung quanh bắt đầu thay đổi.

Không thấy sơn động đâu, rừng rậm cũng biến mất. Mấy người cứ lơ lửng trong không trung như vậy. Sau khi điểm cuối cùng của ảo cảnh biến mất, mấy người rơi từ không trung xuống.

"Chết tiệt." Quân Mặc Hiên thấy bị rơi xuống đất khẽ chửi thầm một tiếng, vươn cánh tay ra ôm lấy Dạ Hi.

Sau khi thoát hiểm, mấy người trở lại tộc Ngõa Nạp trước, tìn đến tộc trưởng tộc Ngõa Nạp. Chỉ là khi bọn hắn vừa vào vào tiểu viện của tộc trưởng, thấy một nữ tử mặc y phục màu đen cầm roi da, hung hăng đánh vào mấy người đang bị trói.

Tuy mấy người có vẻ chật vật, nhưng Dạ Hi vẫn nhận ra. Bọn họ là tộc trưởng cùng người trong tộc.

"Nói, mảnh bản đồ kho báu ở nơi nào?" Nữ tử mặc y phục màu đen lạnh lùng nói, cây roi trong tay không ngừng đánh xuống cơ thể mấy người.

"Nữ hiệp, ngươi đã nói, nếu ta lừa gạt đám người Hi Mặc đi vào trong trận pháp, thì ngươi sẽ không làm khó dễ chúng ta mà." Lúc này A Tháp Na rất hối hận, quả thực là hối hận đến mức xanh cả ruột.

Tại sao nàng lại ngu như vậy, thế nhưng lại tin tưởng nữ nhân độc ác này.

Vẫn là ca ca nói đúng, nếu trước đây không phải nàng cố ý lừa gạt đám người Hi Mặc, cũng sẽ không dẫn nữ nhân ác độc này đến, tộc Ngõa Nạp của bọn họ vẫn là tộc Ngõa Nạp, sẽ không bị trở thành phế tích. Người trong tộc đều bị người này giết sạch.

"Bổn tọa còn nói qua, giao bản đồ kho báu ra, nhưng mà các ngươi có đưa ra sao?" Nữ tử mặc y phục màu đen lạnh lùng nói, vung cây roi trong tay lên lần nữa, nàng đã thẩm vấn thật lâu rồi.

Lão tộc trưởng này vẫn không chịu nói. Vì vậy, nàng càng giận thêm.

Thấy tình hình này, Dạ Hi và Quân Mặc Hiên liếc mắt nhìn nhau, hiểu rõ ý của đối phương, Dạ Hi yên lặng rời đi. Còn Quân Mặc Hiên thì dẫn theo Hoa Hồ Điệp cùng Vân Thanh Phong xông vào, thành công cứu thoát cho đám người tộc trưởng.

Nhưng mà lại để cho nữ tử mặc y phục mà đen chạy trốn mất.

Tộc Ngõa Nạp bị tổn thương nặng nề, tộc trưởng cũng không tiện giữ bọn họ ở lại nên đã chỉ ra con đường đi đến Tỏa Thược quốc, về phần bản đồ kho báu, nếu người khác đã biết được đó bảo vật trấn tộc của tộc Ngõa Nạp rồi, tộc trưởng cũng biết bọn họ không có năng lực để bảo vệ bản đồ kho báu, thế nên đã giao bản đồ kho báu cho Quân Mặc Hiên.

Đã lấy được mảnh thứ ba của bản đồ kho báu. Chỉ còn thiếu ba mảnh nữa là đủ.

Cầm theo bản đồ kho báu, Quân Mặc Hiên hội hợp với Dạ Hi, lúc nãy Dạ Hi rời đi là vì đi tìm Tiểu Tư Mặc và Mông Ngữ, may mắn, có Mông Ngữ ở bên cạnh nên Tiểu Tư Mặc rất an toàn.

Đám người Dạ Hi cũng không dừng lại, tìm tộc trưởng mua hai con lạc đà cùng xe ngựa rồi lên đường. Có chỉ dẫn của tộc trưởng tộc Ngõa Nạp, mấy người bình an đi đến Tỏa Thược quốc.

Tỏa Thược quốc, là quốc gia nằm ở đối diện mảnh sa mặc này, nói là thế ngoại đào nguyên cũng không quá đáng.

Vừa mới bước vào Tỏa Thược quốc, cả người Dạ Hi đều thoải mái. Mấy ngày trước vẫn luôn đi trên sa mạc, làm cho thể xác và tinh thần của nàng đều mệt mỏi, mà khi mệt mỏi đến cùng cực như vậy, bỗng nhiên lại đi đến địa phương xinh đẹp như thế này, cảm giác này giống như tất cả các lỗ chân lông trên người nàng đểu thả lỏng.

"Không ngờ, ở trong sa mạc lại có một nơi xinh đẹp như thế này." Vân Thanh Phong phe phẩy quạt giấy, phong độ nhanh nhẹn nói.

Đoàn người đi tới Tỏa Thược quốc thì tìm một khách sạn, sau khi chải đầu rửa mặt một phen mới đi ra ngoài đi dạo. Lúc đầu, toàn thân mọi người đều dinh đầy bụi đất, nên vẫn chưa làm cho người đi đường chú ý.

Nhưng lúc này, nam thì tuấn tú, nữ thì mĩ lệ làm cho người khác phải chú ý.

Nhìn ánh mắt nóng bỏng của người qua đường, Dạ Hi nghi ngờ trong lòng, ánh mắt của những người này có phải quá mức nóng bỏng hay không, cho dù có thích soái ca thì cũng không có ánh mắt này chứ, giống như là muốn ăn sống nuốt tươi vậy.

"Mẹ kiếp, những người này có biết xấu hổ hay không vậy?" Vân Thanh Phong gào to, trừng mắt to nhìn người đi đường biểu diễn, đây là đang ở trên đường cái đấy, thật không ngờ lại phóng khoáng đến như vậy, cởi áo, tháo thắt lưng quyến rũ nam nhân.

Hoa Hồ Điệp đưa mắt nhìn về phía Mông Ngữ đang đi đằng trước, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Tiểu Ngữ, bách tính ở Tỏa Thược quốc đều rất cởi mở, còn ngươi thì lại sinh sống ở Thiên Linh quốc từ nhỏ, cũng sẽ không phóng khoáng như thế chứ."

Mông Ngữ lườm Hoa Hồ Điệp một cái, từ sau khi ăn phải cổ tình, thái độ của người này chuyển biến 180 độ, xum xoe khắp nơi, đều sắp trở thành vú em  của nàng rồi.

Nàng mới có mười ba tuổi thôi, có được không? Đâu phải chỉ có ba tuổi. Thực sự là muốn phát điên.

Hoa Hồ Điệp không sao cả cười cười, tiếp tục nịnh nọt.

Bên cạnh, Quân Mặc Hiên lắc đầu ngao ngán, nam nhân tội nghiệp. Tỏ tình lấy lòng với mỹ nữ, hắn cũng không để ý, kỳ quái là, đi từ nãy đến giờ, hắn không có nhìn thấy một nam nhân khác nào ngoài ba người bọn hắn.

Liếc nhìn lại, tất cả đều mà nữ nhân.

Đồng dạng, Dạ Hi cũng phát hiện ra điểm này, lập tức lên tiếng hỏi: "Tiểu Ngữ, tại sao lại không nhìn thấy nam nhân nào hết vậy?"

"Dạ Hi tỷ tỷ, chắc tỷ cũng không biết, điều khác biệt lớn nhất của Tỏa Thược quốc là quốc gia không có nam nhân..." Mông Ngữ nhiệt tình giải thích, nói hết tất cả những gì nàng biết cho Dạ Hi.

Tuy nàng đã rời khỏi Tỏa Thược quốc từ khi còn rất nhỏ, nhưng tin tức cơ bản thì nàng vấn biết. Chỉ là, nàng không biết là, qua nhiều năm như vậy, Tỏa Thược quốc đã không còn như trước nữa.

Nghe Mông Ngữ giải thích xong, trong đầu Dạ Hi bỗng nhiên xuất hiện một ý nghĩ, Tỏa Thược quốc cũng giống như  Nữ Nhi quốc, tạm thời không nói đến nhu cầu của nữ nhân, chỉ việc sinh sổi nảy nờr thế hệ sau đã là một vấn đề rồi.

Tỏa Thược quốc giao dịch với Nam Cung Chấn, có lẽ là vì chuyện này. Những nam nhân bị được nơi này phải trở thành công cụ nối dõi tông đường, hoặc có thể là công cụ tiết dục.

Dạ Hi bị ý tưởng trong đầu mình dọa sợ. Nếu thật sự như vậy, chẳng phải đám người Quân Mặc Hiên sẽ gặp nguy hiểm sao. Dáng dấp tuấn tú như vậy, Đêm Hi bị trong đầu mình ý tưởng dọa cho giật mình. Nếu thật sự là như thế, này quân Mặc Hiên Bọn Họ không phải rất nguy hiểm. Dáng dấp đẹp trai như vậy, tuyệt đối là ưu tú.

Bỗng nhiễn Dạ Hi nhớ đến những đàn ông biến mất ở thành Thất Nguyệt, cả cái hắc động kia nữa, không ngờ trước đây tùy ý bịa một câu chuyện bây giờ lại thành sự thật.

Sau khi nghĩ thong suốt, Dạ Hi nhìn ánh mắt của những người đó, càng lúc càng không có thiện cảm.

"Chạy mau!" Dạ Hi bỗng nhiên hét to lên, chỉ thấy đoàn người đứng xung quanh bắt đầu di chuyển, chúng mỹ nữ giống như sói hoang lao về phía mấy người.

Đám người Quân Mặc Hiên còn chưa hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra,  nhưng mà vẫn theo Dạ Hi chạy toán loạn: "Hi nhi, những người ở nơi này tuy nhiệt tình một chút, nàng cũng không cần phải sợ như vậy chứ."

Dạ Hi không nói gì, bọn họ đang đối mặt với nữ nhân không bình thường, không chạy mới là lạ, chờ bị ăn sống nuốt tươi à.

Tất nhiên, hai người Vân Thanh Phong và Hoa Hồ Điệp thế nào nàng cũng mặc kệ, thế nhưng còn Quân Mặc Hiên và nhi tử của nàng thì sao? Được rồi, mặc dù nhi tử mới có năm tuổi, nhưng nàng vẫn lo lắng.

Đầu năm nay, khẩu vị của mọi người càng lúc càng nặng, ấu dâm, SM, luyến đồng gì gì đó ở trên internet có rất nhiều.

"Ít nói nhảm, nói các ngươi chạy, thì chạy nhanh đi." Dạ Hi khó chịu nói, sớm biết đây là nơi như thế này, trước đây nàng sẽ không đồng ý đi tìm những người bị mất tích.

Người ở Thiên Linh không thấy, có liên quan gì đến nàng đâu.

Mấy người chạy điên cuồng, bỏ rơi đám nữ nhân sau lưng, leo tường trở lại khách sạn bọn họ ở trọ.

"Thế giới này quá điên cuồng, tiểu gia ta sắp mệt chết rồi." Quân Tư Mặc dựa vào trên lưng Tiểu Bạch, mệt mỏi nói, nhìn thấy cảnh này, hắn chỉ cảm thấy trước đây bị mấy nữ nhân lưu quanh vây quanh,  cũng chẳng đáng vào đâu. Quá dọa người rồi, một đám lão nữ nhân như hổ, bị bắt được chỉ có nước bị lột da.

"Hi nhi, nhận thấy được điều gì à?" Quân Mặc Hiên lên tiếng hỏi, vô duyên vô cớ bảo bọn họ chạy, chắc chắn là có lý do.

"Ừ." DạHi ngưng trọng nói, xoay người nói với Mông Ngữ: "Mông Ngữ, muội hãy thành thật nói cho tỷ biết, Tỏa Thược quốc làm cách nào để sinh thế hệ sau?"

Mông Ngữ chột dạ: "Xin lỗi, tỷ tỷ, chuyện này không thể nói."

Tuy nàng không có tình cảm gì với Tỏa Thược quốc, những dù sao đây cũng là quê quán của nàng, nàng không muốn bán đứng quốc gia của mình.

Dạ Hi bày ra bộ dáng biết trước là như vậy nhìn Mông Ngữ, cũng không hỏi tiếp nữa. Chỉ cúi người thì thầm điều gì đó với hai người Hoa Hồ Điệp và Vân Thanh Phong.

Hai người bọn họ trợn to mắt không thể tin nhìn Dạ Hi, sau đó lại nhận được ánh mắt uy hiếp của Quân Mặc Hiên. Không còn cách nào khác, hai người không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn nghe theo.

Mặc lão đại đã lên tiếng, bọn họ chỉ có nước ngoan ngoãn nghe lời, nếu không, sẽ có hơn một vạn cách chết đang chờ bọn họ.

Chạng vạng tối, hai người mới trở lại khách sạn, tuy nhiên, vốn đang mặc nam trang lại đổi thành nữ trang.

"May mắn không làm nhục mệnh." Vân Thanh Phong u oán nói.

Khóe miệng Dạ Hi nhếch lên một nụ cười thỏa mãn: "Làm rất tốt, tuy nhiên quá trình hơi thê thảm một chút." Dạ Hi cũng không keo kiệt lên tiếng khen ngợi.

Hoa Hồ Điệp nghiến răng nghiến lợi, Dạ Hi thật là bất công, tại sao lại không để Mặc lão đại đi làm, mà hết lần này đến lần khác để cho hắn cùng Vân Thanh Phong đi làm chứ, giả dạng làm nữ nhân, trà trộn vào nội bộ của Tỏa Thược quốc để lừa gạt lấy tin tình báo.

May mắn hai người bọn họ nhanh nhẹn, nếu mà bị phát hiện, hai người bọn họ chết như thế nào cũng không biết. Nhưng mà, nói đi thì cũng phải nói lại, nghĩ đến cảnh vừa rồi, đến bây giờ vẫn còn sợ hãi ở trong lòng đây này.

Quả nhiên, đầu năm nay phải có nam nhân mới được. Không có nam nhân cân bằng dân số, thế giới sẽ điên cuồng.

Đêm đó, mấy người mặc y phục màu đến lén lẻn vào hoàng cung. Vận khí của đám người Dạ Hi rất tốt, lúc bọn họ đi qua mảnh sa mạc này vừa vặn đi thẳng đến quốc đô của Tỏa Thược quốc luôn.

Có hai người Vân Thanh Phong dẫn đường, bọn họ nhanh chóng tìm được đám người bị giam, chỉ thấy ai ai cũng đều xanh xao vàng vọt, dáng vẻ đó rõ ràng là làm việc quá độ.

Dạ Hi thờ dài bất đắc dĩ, lập tức mở cửa, trong khi Hoa Hồ Điệp và Vân Thanh Phong cứu bọn họ thoát ra thì nàng và Quân Mặc Hiên phụ trách bảo vệ phía sau.

Sau khi Vân Thanh Phong dẫn người rời thoát đi, hai người Dạ Hi quay trở lại hoàng cung lần nữa.

"Mặc,  chàng cũng phát hiện ra sao!" Dạ Hi chắc chắn nói.

Quân Mặc Hiên gật đầu, lập tức mang theo Dạ Hi đi đến một cung điên. Hai dè dặt che giấu trong bóng tối  nghe trộm động tĩnh bên trong phòng.

"Mỹ nhân, Bổn Tọa cho ngươi một cơ hội cuối cùng, nếu ngươi từ chối, thì mẫu hậu của ngươi sẽ..." Nói chuyện là một nữ tử, trên người mặc long bào, trên đầu đội vương miện hình rồng.

Mặc kệ là nam nhân hay nữ nhân, khi đã ngồi lên vị trí cao nhất này, rồng là loài sinh vật, mãi mãi là biểu tượng của bọn họ.

"Ngươi hãy từ bò đi, ta sẽ không đồng ý. " Nam tử ở trong phòng lạnh nhạt nói, đối với hắn, sống hay chết đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi, mẫu hậu, nếu nàng thực sự thương hắn, thì tại sao năm đó lại bỏ hắn mà đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play