“Lan…… Triệu Lan…… Gọi tên tôi……” Thanh âm thô suyễn khó nhịn.

“…” Mím chặt môi, tuyệt đối không chịu phát ra loại thanh âm bẽ mặt này.

“Lan, gọi tên tôi! Tôi thích cậu ở trên giường gọi tên tôi…” Tiếng nói trầm thấp khàn khàn của người đàn ông mang theo sủng ái, tình ý tràn đầy. Trái ngược với thanh âm ôn nhu hòa lẫn tiếng cười đó lại là luật động dồn dập ghim sâu vào thân thể y.

“….” Không…Ưm….Đừng lại gần đây, lỗ tai thật ngứa.

“Thật quật cường…. Vì sao đã làm nhiều lần như vậy, cậu vẫn còn chưa quen? Rõ ràng đã ướt tới vậy…”

“….” Hạ lưu! Vô sỉ! Y ở trong lòng hung hăng mắng. Chỉ là, thứ vật cực đại nóng như lửa mạnh yếu ra vào nơi mẫn cảm của y, trên lưng bị người giữ lấy, khiến y không thể giãy dụa, chỉ có thể bị cuốn vào tốc độ mỗi lúc một nhanh mỗi lúc mỗi chặt chẽ của đối phương, đè ép tới mức y không có thời gian để thở. Thân thể y, mỗi lúc mỗi chìm sâu vào biển khoái cảm, chỉ có một chút kiên trì bất khuất còn ở chỗ sâu trong đáy lòng ngăn cản tiếng rên rỉ đầu hàng sắp thoát khỏi bờ môi y.

Đáng tiếc so với sự ngây ngô của y, đối phương lại là tay già đời có sẵn phương pháp trị y.

Lồng ngực trần trụi đơn bạc của y bởi vì động tình mà phập phồng dồn dập, có loại bức thiết muốn phát tiết. Nhưng đối phương mãi không đỉnh tới điểm kia, chỉ va chạm từng bước như cũ.

“Lan…. Gọi tên tôi…. Tôi liền tha cho cậu…”

Không…

“Gọi tên tôi…”

Không…

“….Tên của tôi….”

….

Ân Triệu Lan bỗng nhiên mở trừng hai mắt!

Mồ hôi lạnh trên trán rơi xuống, cảm nhận được biến hóa của cơ thể, trong mắt y liền lộ ra vẻ xấu hổ cùng quẫn và không dám tin. Y không thể tưởng tượng được bản thân lại đột nhiên mơ một giấc mộng như vậy! Cư nhiên lại mơ thấy cảnh mình và người đó trên giường!

Đó đã là chuyện của lâu rất lâu về trước, lâu tới mức y đã tưởng rằng bản thân mình không còn nhớ gì về nó nữa. Không ngờ không hề có chút báo động nằm mộng, mọi thứ diễn ra rõ ràng như thể lại một lần nữa trôi về quá khứ!

Những cái ôm, cái âu yếm, giao triền, những tiếng thì thầm…

Trong phòng tựa như vẫn còn vang vọng yêu cầu cố chấp của người đó.

Tên của tôi….

“Trịnh Liệt…” Ân Triệu Lan nắm chặt cổ áo ngủ, vô thức lẩm bẩm. Nhưng khi phát hiện bản thân vừa hô cái gì, y lập tức đỏ mặt, sau đó lại dần trở nên tái nhợt.

Ngẩn người trong chốc lát, y hất chăn xuống giường, bước vào phòng tắm.

Dòng nước lạnh như băng trượt dài trên thân thể trần trụi cân xứng của y, rất nhanh dập tắt chút lửa dục vừa bùng cháy. Y tựa đầu lên vách tường lát gạch men, lần đầu tiên thừa nhận, giờ khắc này y rất nhớ Trịnh Liệt, rất muốn nhìn thấy hắn.

Bên người có nhiệt độ cơ thể, Trịnh Liệt mơ mơ màng màng theo thói quen tính sờ soạng một phen.

Uhm, có quần áo. Không sao, quần áo rất rộng rãi, rõ ràng là dục cự hoàn nghênh gia tăng tình thú.

Vì thế ngón tay thon dài linh hoạt từ vạt áo đi vào, chạm vào tay lại là một mảng da mềm mại mịn màng khiến hắn thở ra một tiếng thỏa mãn. Rờ tới điểm nhỏ gợn lên trước ngực, hắn thuần thục gảy gảy vài cái.

“Ummm…. Ba ba….” Tiếng rên rỉ tinh tế đánh gảy động tác quá phận của hắn.

Trịnh Liệt giật bắn cả mình, mạnh mở mắt ra, đối diện hắn chính là một đôi mắt to ướt nước vẫn còn nhập nhèm vì chưa tỉnh ngủ.

Hắn chấn kinh mà nhảy dụng lên!

Trịnh Minh Bảo vốn ngủ trong lòng hắn, nhưng vì động tác kịch liệt của hắn mà kéo ra khỏi chăn, thân lăn vài vòng. Hai má nó đỏ bừng, không biết là do ngủ no hay vì nguyên nhân gì khác, áo bị vén lên một nửa, lộ ra cái bụng trắng nõn. Nó nhìn Trịnh Liệt, ánh mắt ngây thơ, miệng vô thức cúi đầu hừ hừ.

Trịnh Liệt cố trấn định tinh thần. Hắn không phải là chưa từng ngủ với Trịnh Minh Bảo, nhưng chỉ đơn thuần là đắp chăn nói chuyện phiếm, chứ không giống như lần này mơ mơ màng màng giở trò với nó.

Nhất định là do cái giấc mộng xuân kia. Trịnh Liệt nghĩ. Tuy rằng tỉnh lại hắn không nhớ được người mình đè là ai, nhưng hắn chắc chắn đó không phải là Trịnh Minh Bảo.

Trịnh Liệt khụ khụ, như không có việc gì cúi người sờ đầu Trịnh Minh Bảo “Bảo Bảo tỉnh rồi?”

Trịnh Minh Bảo gật đầu, ôm chăn dụi dụi mắt, lơ đãng nhìn tới cái gì, động tác của nó dừng lại, ngẩn người nhìn chằm chằm vào một điểm.

Trịnh Liệt cảm thấy không thích hợp, theo tầm mắt nó nhìn xuống.

“Minh Bảo Bảo!” Trịnh Liệt quát, tay nhanh chóng che lại tầm nhìn của nó. Bởi vì đũng quần hắn đang dựng lên cái lều, Trịnh Minh Bảo thiên chân vô tà nhìn chằm chằm vào đó, cho dù da mặt hắn vừa thô vừa dày cũng không khỏi cảm thấy xấu hổ.

Nhưng đây là phản ứng sinh lý không thể khống chế của đàn ông lúc mới ngủ dậy, đúng không?

“Ba ba…” Trịnh Minh Bảo ngoan ngoãn để Trịnh Liệt che mặt, nhỏ giọng hiếu kỳ hỏi “…Đó là cái gì?”

“…Anh không có dạy con sao?” Trịnh Liệt yếu ớt hỏi.

Trịnh Minh Bảo thành thật lắc đầu, thuận miệng nói “Ba dạy con đi.”

Trịnh Liệt cảm giác hắn vừa bị thiên lôi bổ trúng đầu! Dù có vài con trai nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Trịnh Liệt đối mặt với vấn đề này. Là một thằng đàn ông, hắn rất muốn nói dối cho qua chuyện, nhưng là một người cha, hắn tựa hồ phải gánh vác trách nhiệm “truyền thụ đạo nghiệp” này. Dù sao Trịnh Minh Bảo mỗi ngày mỗi lớn, lỡ như nó ra ngoài xã hội, gặp phải một kẻ mặt người dạ thú khi dễ nó… Cho dù Trịnh Liệt có thể phanh thây đối phương thì cũng không thể bù đắp lại những tổn thương của Trịnh Minh Bảo.

Não bộ đột nhiên nảy ra hình ảnh con đường làm cha nặng nề đầy chông gai, Trịnh Liệt thở dài một hơi, sau đó nghiêm trang nói “Bảo Bảo, đây là hiện tượng sinh lý bình thường của đàn ông.”

Trịnh Minh Bảo nghiêng đầu nghĩ nghĩ, đột nhiên kéo tay Trịnh Liệt đang che mắt nó ra, dùng lực xốc chăn lên, thẳng lưng nói “Ba, Bảo Bảo là đàn ông, Bảo Bảo cũng phải giống ba có hiện tượng.” Bởi vì không mang quần áo để thay nên nó đang mặc áo ngủ rộng rãi của Trịnh Liệt, vạt áo dài quá đầu gối, vì động tác thập phần dũng cảm của nó mà áo ngủ bị kéo ra, làm lộ đôi chân thon dài trắng nõn, còn có cái quần lót hình phim hoạt hình đáng yêu. Lúc này ngay chính giữa quần lót hình phim hoạt họa hở ra một khối nhỏ cực kỳ bắt mắt.

Trịnh Liệt nghẹn một hơi ở ngực.

Trịnh Minh Bảo ngồi xếp bằng, hiếu kỳ khơi dậy phản ứng của chính mình, dùng một loại ngữ khí kinh thán nói “Bình thường mềm mềm…” mắt tự cho là lặng lẽ nhìn ngắm nơi đó của Trịnh Liệt.

Trịnh thiếu phong lưu phóng túng, hoang đàng vô số giờ lại như trai còn zin nghiêng người ảo não nói “Bảo Bảo, không được nhìn.”

Trịnh Minh Bảo trề môi, cúi đầu dùng ngón tay trạc trạc tiểu gia hỏa đang ngóc đầu lên của mình, rầu rĩ nói “Không mềm…cứng cứng, không thích…” Nó không rõ ràng lắm, chỉ cảm thấy không thoải mái, trong lòng dần dần dâng lên một cỗ khó chịu không thể phát tiết.

Nó cứ tiếp tục trạc như vậy, đương nhiên đừng mong nó mềm xuống! Trịnh Liệt thầm nghĩ.

“Ba…” Trịnh Minh Bảo ngẩng đầu, tin cậy nhìn Trịnh Liệt “Làm sao cho nó mềm xuống? Bảo Bảo không thoải mái…” Thân thể bốc lên một cảm giác xa lạ, sắc mặt nó đỏ lên, mắt dâng lên một tầng hơi nước mỏng manh, tản mát ra khát vọng thuần túy.

Trịnh Liệt hít sâu một hơi, ở trong lòng không ngừng tự nhủ: Đây là trong sáng! Là phụ tử chi gian! Là trao đổi tri thức! Tuyệt đối không pha tạp tâm tư khác!

“… Cầm nó…” Trịnh Liệt khoanh tay đứng bên giường, chỉ huy.

“Nó?” Trịnh Minh Bảo không hiểu gì hỏi lại.

Trịnh Liệt dùng ngôn ngữ cơ thể chỉ chỉ vật nhỏ tinh thần sáng láng giữa hai chân nó.

“A.” Trịnh Minh Bảo vô cùng nghe lời, lập tức cầm lấy. Nhưng vì cách một lớp quần lót, nắm vào cảm giác rất kỳ. Trịnh Minh Bảo nhíu mi, đột nhiên vô sự tự thông dùng tay xỏ vào trong quần lót, cầm vật nhỏ ra.

Động tác này khiến Trịnh Minh Bảo có chút ngượng ngùng, nó liếc mắt nhìn Trịnh Liệt, thấy hắn không có phản ứng, lập tức yên tâm, đỏ mặt thành thành thật thật cầm.

Trên thực tế, Trịnh Liệt không có phản ứng là vì hắn bị chấn kinh bởi động tác dứt khoát của Trịnh Minh Bảo, không biết nên nói gì tiếp theo. Trịnh Minh Bảo ngoan ngoãn im lặng trông chờ chỉ dẫn tiếp theo của hắn, Trịnh Liệt khụ khụ, khô giọng nói “Tay cầm nó, lên xuống một chút….Á không phải!”

Trịnh Liệt lời còn chưa dứt, chỉ thấy Trịnh Minh Bảo vừa nghe vừa làm, cực kỳ dũng cảm kéo vật nhỏ lên trên!

Kết quả nghĩ cũng không nghĩ, Trịnh Minh Bảo nhất thời đau tới khóc nức nở, thân mình cong thành hình con tôm ngã xuống giường!

Trịnh Liệt quát ngưng quá chậm, đều là đàn ông, hắn cũng cảm thấy đau theo, mồ hôi lạnh cũng đổ ra! Cũng không quản tị hiềm gì, hắn vội vàng nhào tới ôm Trịnh Minh Bảo, gỡ chân nó ra xem xét bộ vị bị thương.

May mắn là động tác của Trịnh Minh Bảo nhìn thì mạnh, nhưng lực thì nhẹ, không có tạo thành thương tổn không thể vãn hồi. Chỉ là nó không giỏi chịu đau, lại là lần đầu tiên trải nghiệm nỗi đau khó nói thành lời này, nên phản ứng vô cùng kịch liệt.

Cơ mà bị nó kinh động như vậy, vật nhỏ rốt cuộc cũng mềm xuống. Nhưng hiển nhiên đây không phải kết quả mà Trịnh Minh Bảo muốn. Nó nước mắt lưng tròng nhìn khí quan mềm nhũn giữa hai chân mình như thể đang nhìn quái vật.

Phỏng chừng một lần làm không tốt, về sau khi muốn sử dụng khí quan này đều sẽ lưu lại bóng ma trong lòng.

“Ba, đau quá… Nó về sau còn có hiện tượng không?” Trịnh Minh Bảo đáng thương hề hề bắt lấy ống tay áo Trịnh Liệt hỏi.

“….Còn.”

“Trước đây không có. Có thể không cần nó không? Bảo Bảo không thích.” Trịnh Minh Bảo chán ghét nhìn “nó”.

“…” Trịnh Liệt ráng lựa chữ “Bảo Bảo nếu không có nó, thì làm sao đi tiểu?”

Trịnh Minh Bảo sửng sốt, một lúc lâu sau mới ngập ngừng nói “….không đi tiểu có được không?” Tuy rằng cảm giác là không có khả năng, nhưng nó nhớ lại cơn đau vừa rồi liền sợ hãi, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch.

Trong đầu Trịnh Liệt hiện lên hình ảnh Trịnh Minh Bảo “giơ đao tự cung”, rùng mình một cái, bất đắc dĩ nhu nhu thái dương “Bảo Bảo, con biết rõ là không được.”

Trịnh Minh Bảo không lên tiếng.

“Nó không đáng sợ như con tưởng đâu. Vừa rồi là do con dùng lực mạnh quá.” Trịnh Liệt thử giải thích.

Trịnh Minh Bảo đem mặt chôn trong lòng hắn.

Trịnh Liệt thở dài, chần chờ một chút, cuối cùng mặt gỗ vươn tay cầm lấy khí quan phấn phấn nộn nộn kia.

Trịnh Minh Bảo bị đụng tới nên cả người run rẩy, phản xạ có điều kiện sợ hãi lui về sau, ngẩng mặt kinh hoảng nhìn Trịnh Liệt “Ba, đau, đừng chạm chỗ đó…” nó muốn kẹp chặt lấy hai chân.

Trịnh Liệt duỗi chân ra, giữ lấy thân của nó, tay nhanh chóng cầm vật nhỏ mềm nhũn kia, kỹ xảo thuần thục lại đa dạng không ngừng lên xuống.

Mười ngón tay Trịnh Minh Bảo gắt gao bấu lấy ống tay áo Trịnh Liệt, tiếng thét chói tai đến cửa miệng lại biến thành tiếng rên rỉ…

Chỉ chốc lát sau, Trịnh Minh Bảo cho dù là tâm trí hay thân thể đều phát triển chậm, lần đầu tiên phát tiết trong tay Trịnh Liệt.

Nó xụi lơ dựa vào lòng Trịnh Liệt, ánh mắt rã rời, từng ngụm từng ngụm thở dốc.

Trán Trịnh Liệt cũng đầy mồ hôi, hắn sâu sắc cảm thấy Trịnh Phỉ khi càn quấy nhất cũng không khó ứng phó tới vậy. Hắn rút khăn tay lau cho Trịnh Minh Bảo, kéo lại áo ngủ cho nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play