Đại thiếu

Ngay lúc Ân Triệu Lan đang mỉm cười trò chuyện cùng Lâu gia tam thiếu Lâu Vũ Tĩnh, y đột nhiên cảm thấy tim mình đập nhanh một cách mãnh liệt!

Sắc mặt y trắng nhợt, theo bản năng nắm chặt lấy áo.

Lâu Vũ Tĩnh ngừng câu nói đang nói dở, cầm tay y thân thiết hỏi “A Lan, không thoải mái sao?”

Ân Triệu Lan dù trong lòng chán ghét việc bị hắn chạm vào, nhưng giờ khắc này y chỉ có thể biểu lộ vẻ cảm động, thấp giọng nói “Tôi không sao.”

Lâu Vũ Tĩnh nói “Trong khoảng thời gian này, cậu vì chuyện của chúng ta mà bận rộn không ngừng, tôi thật áy náy. Tôi cam đoan sau khi chuyện này xong, tôi sẽ cho cậu nghỉ phép, để cậu nghỉ ngơi thật tốt.”

Ân Triệu Lan gật đầu, dừng một chút, mới nói “Anh cũng nên chú ý thân thể. Chờ đến lúc anh chính thức tiếp nhận Trung Thiên, chúng ta cùng đi nghỉ phép.”

Lâu Vũ Tĩnh nở nụ cười, nắm chặt tay y “Yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậu.”

Ân Triệu Lan nghiêm túc nói “Tôi tin anh.”

Nụ cười trên khóe môi Lâu Vũ Tĩnh kéo càng cao, hào phóng nói “Nếu cậu không thoải mái vậy hôm nay chúng ta chỉ tới đây thôi. Ngày mai chúng ta lại tiếp tục nói chuyện.”

Ân Triệu Lan gật đầu “Được.”

Lâu Vũ Tĩnh thu dọn văn kiện, đặt lên trán Ân Triệu Lan một nụ hôn nhẹ, thỏa thuê mãn nguyện rời khỏi Trung Thiên.

Thân ảnh hắn vừa biến mất, nụ cười trên mặt Ân Triệu Lan lập tức biến mất không còn tung tích. Mắt y chợt lóe một mạt hận ý, y cầm lấy một tờ khăn giấy lau mạnh nơi vừa bị hôn qua, chà mạnh tới mức trán nổi lên một vệt hồng hồng.

Trước đây y chỉ vì cái lợi trước mắt, bị Lâu Vũ Tĩnh mê hoặc, đem đội kiến trúc còn non thớt của Trung Thiên nhận lấy dự án điền sản Nhuận Minh của Lâu gia. Sau đấy y lợi dụng sự tín nhiệm và ủng hộ của Trịnh Liệt với mình, cố ý mở rộng quy mô đội kiến trúc, tập trung hoàn toàn vào công trình điền sản Nhuận Minh. Y tự mãn cho rằng thành công của đội kiến trúc là thành tựu của bản thân y, lại không chú ý rằng thế lực của Lâu Vũ Tĩnh đang từ từ xâm nhập, trong tối ngoài sáng thiết kế đủ loại bẫy rập chỉ chờ y sa vào. Đợi đến lúc sự tình lộ ra, Ân Triệu Lan không thể không đem đội kiến trúc dâng cho Lâu gia dưới ánh mắt nghi ngờ của hội đồng quản trị. Y muốn làm tráng sĩ đoạn oản, nghĩ rằng có thể chặt đứt quan hệ giữa Lâu gia và tập đoàn Trung Thiên.

(tráng sĩ đoạn oản: truyện kể vị tráng sĩ nọ bị rắn độc cắn vào cổ tay liền dứt khoát chặt cả bàn tay tránh chất độc lan toàn thân, dùng để hình dung cách làm việc quyết đoán, không chần chừ. Nguồn: Đậu Hoa Các)

Đáng tiếc, hết thảy đã quá muộn. Lâu gia căn bản không có ý buông tay, thứ bọn họ muốn là toàn bộ tập đoàn Trung Thiên. Dưới động tác của Lâu Vũ Tĩnh, đội kiến trúc sớm đã trở thành gót chân Achilles của tập đoàn Trung Thiên.

Ân Triệu Lan quả thực không thể tha thứ cho hành động dẫn sói vào nhà của chính mình.

Lúc này, ba nhà Tiêu, Trịnh, An ở Nam Phong thị bắt đầu có những hành động nhỏ. Tiêu gia Tiêu Sân, An gia An Thế Duy đồng loạt bí mật hẹn gặp Ân Triệu Lan, muốn y thay thế Trịnh Liệt điều khiển tập đoàn Trung Thiên phối hợp với hành động của bọn họ.

Ân Triệu Lan giờ mới biết được, Tiêu Sân và An Thế Duy ngoài mặt ra vẻ cả đời không qua lại với Trịnh Liệt nữa, nhưng trong lòng vẫn âm thầm chú ý hướng đi của Trịnh Liệt, luôn nghĩ mọi cách để hắn tránh xa nguy hiểm. Bọn họ biết tập đoàn Trung Thiên có nguy cơ bị tấn công phần lớn trách nhiệm là do Ân Triệu Lan, hơn nữa còn lấy điều này ra để uy hiếp.

Kỳ thật cho dù Tiêu Sân và An Thế Duy không uy hiếp y, y cũng sẽ phối hợp với bọn họ. Y tuyệt đối không để cho Trung Thiên bị hủy trong tay mình!

Vừa đúng lúc Lâu Vũ Tĩnh có tâm tư không đứng đắn với y, tà tâm không chết muốn dụ dỗ y, Ân Triệu Lan liền vui vẻ đồng ý, hư tình giả ý lừa hoặc hắn. Sau khi trục xuất thành công Trịnh Liệt khỏi Trung Thiên, Ân Triệu Lan đã đạt được sự tín nhiệm của Lâu Vũ Tĩnh.

Chỉ là biểu tình thất lạc đau đớn của Trịnh Liệt khi bị Ân Triệu Lan trục xuất vẫn thường xẹt qua trong đầu y, khiến y đột nhiên có cảm giác khó thở mà không hiểu tại sao.

Ân Triệu Lan cho rằng đó là do y áy náy. Bỏ qua một bên phần tình cảm dây dưa không dứt của y và Trịnh Liệt, về phần công việc, Trịnh Liệt quả thật dành cho Ân Triệu Lan 100% tín nhiệm và hỗ trợ. Nếu không nhờ Trịnh Liệt, Ân Triệu Lan sẽ không thể là Ân Triệu Lan tự tin vĩ đại như bây giờ.

Ân Triệu Lan cho rằng y mặc dù không yêu Trịnh Liệt, nhưng y rất cảm kích Trịnh Liệt. Song, y chỉ nhất thời sơ suất lại mang tới cho tập đoàn Trung Thiên một phiền toái lớn, khiến y không thể không trục xuất Trịnh Liệt, khiến hắn phải chịu đựng nỗi khuất nhục mà đáng ra hắn không phải chịu. Ân Triệu Lan không thể không áy náy.

Nhưng nhanh thôi! Y sẽ nhanh chóng xử lý triệt để thế lực Lâu gia, đem tập đoàn Trung Thiên hoàn hảo không vết sứt mẻ trả lại cho Trịnh Liệt.

Mắt Ân Triệu Lan chợt lóe quang mang kiên quyết dứt khoát.

Lúc này, di động y đột nhiên vang lên.

Số gọi tới là một dãy số lạ, Ân Triệu Lan lại không chút do dự nghe máy.

“Alo. Tôi là Ân Triệu Lan.”

Đối phương trầm mặc một lúc, mới dùng thanh âm khàn khàn trầm đục nói “Trịnh Liệt chết. Bị bắn, viên đạn xuyên qua tim, không cứu được…”

Di động đột nhiên trượt xuống, vỡ nát trên mặt đất…

Nhị thiếu

“Tần ca, ăn sáng đi!” Lăng Thụy An hô, đem một chai nước khoáng đặt bên cạnh phần sandwich chay.

Tần Trăn thích bữa sáng kiểu Tây, nhưng lại không thích uống kèm café hay sữa mà là một loại nước khoáng đặc biệt. Người đại diện của Tần Trăn, Trần Hàm nói loại nước khoáng này là “thuốc phiện” của Tần Trăn, đi đến đâu phải có đến đó, nếu không thì Tần Trăn sẽ sớm bị mất nước.

Nhớ đến việc Tần Trăn ra nước ngoài quay phim sẽ có nước khoáng được vận chuyển bằng máy bay, Lăng Thụy An không khỏi kiêu ngạo vì sự tài đại khí thô của Tần Trăn. Chung quy thì đây là sức mạnh của ảnh đế nhà nhà đều biết người người đều yêu a.

Tần Trăn nghe được tiếng gọi của Lăng Thụy An, buông điều khiển TV đi đến ngồi vào bàn ăn. Y mỉm cười, mắt xếch thập phần ôn nhu “Vất quả cho em rồi, Ryan.”

Lăng Thụy An đặt đầu lên vai y, ngọt ngào cười với y “Không vất vả chút nào”, một bộ thiên chân hoạt bát vui vẻ chịu đựng vì Tần Trăn.

Tần Trăn sờ đầu hắn, đỡ lấy thân thể y “Chúng ta ăn sáng đi.”

“Vâng!” Lăng Thụy An ngoan ngoãn gật đầu.

Lúc trước Lăng Thụy An hấp dẫn Tần Trăn cũng chính là nhờ loại tính cách thiên chân đơn thuần này, cùng với tình cảnh bi thảm phải bán đứng chính mình vì bệnh trạng của mẹ của hắn.

Lăng Thụy An lưu lại bên người Tần Trăn, tự nhiên y muốn gì hắn làm nấy. Tần Trăn thích hắn thiên chân, hắn liền thiên chân. Tần Trăn thích hắn nhu thuận chăm lo việc bếp núc, hắn liền nhu thuận chăm lo bếp núc. Trên thực tế, trừ những việc này ra, hắn tạm thời không còn kế sách nào khác.

Hắn biết Tần Trăn thích hắn. Tần Trăn ngay từ đầu căn bản không có tính toán cho hắn làm tình nhân bí mật của y, vì muốn cho hắn một địa vị chính thức, y thậm chí muốn cắt đứt quan hệ với kim chủ Trịnh Liệt. Nhưng Trịnh Liệt không cho, Tần Trăn lại không có tiền tài thế lực như Trịnh Liệt, chỉ có thể khuất phục. Lăng Thụy An nhân cơ hội tỏ vẻ chỉ cần có thể cùng y ở một chỗ, hắn không cần đến thứ gọi là “danh phận”.

Tần Trăn bởi thế mà áy náy, càng thêm ôn nhu săn sóc hắn, giúp đỡ tiền thuốc men cho “mẹ” Phó Thanh của hắn, hơn nữa còn đem một căn nhà sang tên cho hắn. Tuy rằng căn hộ này không thể so được với biệt thự mà Trịnh Liệt cho Tần Trăn, nhưng Lăng Thụy An nghĩ đến việc mình vừa nhận được một vai tốt trong phim điện ảnh, trong lòng vẫn thấy hài lòng.

Bất quá loại hài lòng này lại mang theo chút không chắc chắn. Bởi vì khi Tần Trăn công bố hắn là tình nhân của y, y sẽ qua đêm tại phòng hắn, nhưng lại chưa từng chạm qua hắn. Cho dù Lăng Thụy An vô tình cố ý câu dẫn, Tần Trăn cũng hoàn toàn bất vi sở động, khiến hắn ngẫu nhiên có một loại cảm giác, Tần Trăn thích hắn, nhưng không phải kiểu thích dành cho người yêu, mà giống như dành cho em trai hoặc con trai, không có chứa bất cứ dục vọng nào. Đối với việc này, Lăng Thụy An có chút bất an. Hắn hy vọng thông qua mọi loại phương pháp có thể nắm chặt lấy Tần Trăn.

Đương nhiên, chỉ cần Tần Trăn vẫn còn ở bên cạnh hắn, làm chỗ dựa cho hắn, đem mọi thứ tốt dâng đến trước mặt hắn, Lăng Thụy An không ngại đối tốt với y không thể tốt hơn. Hắn có thời gian, từ từ thăm dò từng chút một tâm tư của Tần Trăn, sau đó chặt chẽ khống chế.

Ảnh đế quốc tế thì sao? Cũng chỉ có thể trốn không thoát lòng bàn tay hắn!

Lúc này, TV phát ra tin tức buổi sáng:

“….Đây là tin đặc biệt mới nhận được. Cựu chủ tịch tập đoàn Trung Thiên, Trịnh Liệt vừa bị bắn chết tại khu chung cư phía Tây, một giờ sáng hôm nay bệnh viện đã xác thực nạn nhân không qua khỏi. Trước mắt cảnh sát đã phong tỏa hiện trường, sự việc vẫn đang được điều tra…”

Lăng Thụy An vừa nghe được tên “Trịnh Liệt”, có chút giật mình quay đầu nhìn TV, vừa lúc nhìn thấy gương mặt Trịnh Liệt trên màn hình.

Hắn không nghĩ tới việc đột nhiên nghe được tin báo tử của Trịnh Liệt! Tuy rằng vì Trịnh Liệt, hắn biến thành tình nhân không thể quang minh chính đại gặp mặt của Tần Trăn, nhưng Tần Trăn có một chỗ dựa vững chắc như Trịnh Liệt với hắn mà nói chỉ có trăm lợi mà không một hại. Hiện tại Trịnh Liệt chết, Tần Trăn chợt mất đi một kim chủ giàu có…

Lăng Thụy An nghĩ, trên mặt lộ ra nét cười. Chỉ sợ là Tần Trăn cũng hy vọng Trịnh Liệt chết đi. Trịnh Liệt chết rồi sẽ không thể trói buộc y nữa, y có thể quang minh chính đại ở cùng Lăng Thụy An, mà không hề lo lắng một khi sự tình bại lộ, Trịnh Liệt sẽ chỉnh y tới chết nữa.

“Tần ca, về sau chúng ta có thể…” thanh âm hoạt bát mang theo tiếu ý của Lăng Thụy An đột nhiên ngưng bặt.

Bởi vì sắc mặt Tần Trăn trắng bệch tới cực độ, linh hồn như đang thoát khỏi cơ thể, mắt xếch trống rỗng nhìn TV, nước mắt bất tri bất giác đã phủ đầy gương mặt y.

Cho dù là ai, ngay giây phút này cũng có thể cảm nhận được đau xót tuyệt vọng của y.

Lăng Thụy An trong nháy mắt sợ ngây người, hắn phảng phất thấy được có thứ gì đó giữa hắn và Tần Trăn đột nhiên bể nát.

Là mặt nạ thiên chân vô tà? Là nội tâm dối trá? Hay là nỗ lực giả tạo xây đắp tình yêu?

“….Tin mới nhất vừa được cập nhật. Di thể của cố chủ tịch tập đoàn Trung Thiên vừa bị lấy cắp 15 phút trước, cảnh sát hy vọng người dân có thể cung cấp thêm manh mối…”

Tứ thiếu

Treo trên mặt Trịnh Phỉ là nụ cười châm biếm, Chu Hàng mặt không chút biểu tình, ánh mắt lại bất đắc dĩ phất phất tay, sau đấy Trịnh Phỉ thả người nhảy từ tầng cao nhất của chung cư nơi Trịnh Liệt sống!

Y thích loại cảm giác kích thích khi rơi xuống như vầy! Y càng thích loại phương thức thần không biết quỷ không hay lẻn vào phòng Trịnh Liệt dọa cho hắn nhảy dựng, sau đó cùng Trịnh Liệt nghiến răng nghiến lợi lăn trên giường, làm tình thỏa thích!

Vài giây sau, Trịnh Phỉ rơi xuống ban công chung cư Trịnh Liệt. Tay chân y rón rén cởi bỏ dây cáp bên hông, sau đó kéo kéo, Chu Hàng ở trên sẽ lẳng lặng thu dọn “chứng cớ tội phạm” cho y.

Song lúc này đây Trịnh Phỉ đến tìm Trịnh Liệt không phải đơn thuần muốn lăn trên giường với hắn. Gần đây toàn bộ Nam Phong thị ẩn ẩn tràn ngập loại không khí căng thẳng đón chờ cơn bão, Trịnh Phỉ nhận thấy Tiêu gia và An gia đều âm thầm có động tác, vì dự cảm có liên quan đến Trịnh Liệt, y lập tức lưu tâm. Tiêu Sân từ lúc y phản Tiêu gia vẫn chưa hề dịu mặt với y, người yêu hắn Lý Hướng Nam tự sát mà chết, hắn gần như chết một nửa. Nhưng không lâu sau, Tiêu Sân ngoài ý liệu tìm đến Trịnh Phỉ, ý muốn cho y mang theo một phần ba thế lực Tiêu gia. Trên gương mặt âm trầm của Tiêu Sân mang theo một tia chẳng lành.

Những người trong giới hắc đạo như bọn hắn luôn tin tưởng vào trực giác của chính mình. Có thể khiến Tiêu Sân đưa ra quyết định này, tuyệt đối không phải chuyện đơn giản. Trịnh Phỉ càng thêm đề cao cảnh giác.

Trịnh Phỉ am hiểu chiến đấu, tâm tư cũng thập phần nhanh nhạy. Y ngoài mặt đáp ứng Tiêu Sân, bên trong thì để ý từng cử động nhỏ. Y tin tưởng Tiêu Sân nể mặt Trịnh Liệt sẽ không để y chết, nhưng thời điểm nên lợi dụng thì chắc chắn sẽ lợi dụng triệt để.

Ngoài ý muốn nhưng cũng không ngoài ý muốn, hành động cắt thịt này của Tiêu Sân cư nhiên lại làm lộ ra nội gián Dương Kỳ bên cạnh y!

Dương Kỳ là người cùng Trịnh Phỉ thành lập Viêm bang ngay từ những ngày đầu tiên, bình thường luôn trung thành tận tâm với Trịnh Phỉ. Nhưng để tay lên ngực tự hỏi, cho dù Tiêu Sân và Trịnh Phỉ có hiềm khích, ngay tại thời khắc mấu chốt, Trịnh Phỉ lại lựa chọn tin tưởng Tiêu Sân!

Trịnh Phỉ không chút do dự phối hợp với Tiêu Sân bắt Dương Kỳ!

Sau đó, Tiêu Sân mới nói cho Trịnh Phỉ biết một phần chân tướng: Có người muốn hãm hại ba nhà Trịnh, Tiêu, An tại Nam Phong thị!

Trịnh Phỉ mặc kệ bọn họ đấu đá ngươi chết ta sống thế nào, từ đầu tới đuôi y chỉ đế ý một mình Trịnh Liệt. Có người động tới Trịnh gia tương đương với việc có người động tới Trịnh Liệt, Trịnh Phỉ nháy mắt bị chọc điên!

Nhưng với thân phận của Trịnh Phỉ tuyệt đối không thích hợp để ra mặt bảo hộ Trịnh Liệt. Để người có tâm biết quan hệ giữa y và Trịnh Liệt chỉ mang thêm phiền toái cho Trịnh Liệt mà thôi. Đây cũng là lý do y cật lực tránh cho Trịnh Liệt vì mình mà có dính dáng tới Viêm bang, bình thường mỗi khi nhớ Trịnh Liệt, y cũng chỉ dám lén lút lẻn vào chung cư cùng hắn ngủ một hồi.

Hiện tại là thời điểm vô cùng nhạy cảm, Trịnh Phỉ cũng tán đồng ý kiến của Tiêu Sân, đem Trịnh Liệt khai trừ ra khỏi việc này là một bước đi an toàn. Chung quy, Trịnh Liệt không phải hắc đạo cũng chả phải bạch đạo, chỉ là một thương nhân không hay quản chuyện, một hoàn khố công tử phong lưu vô hại, cho dù có người muốn đối phó hắn cũng để hắn lại cuối cùng, tránh đả thảo kinh xà mất nhiều hơn được.

Vì thế Trịnh Phỉ tạm thời gia nhập hàng ngũ Tiêu Sân, liên hợp đem đám người muốn động tay động chân tại Nam Phong thị trảm rụng!

Trịnh Phỉ biết Trịnh Liệt bị Ân Triệu Lan trục xuất khỏi Trung Thiên. Dù minh bạch đây là một phần kế hoạch, nhưng Trịnh Phỉ vẫn giận chó đánh mèo lên người Ân Triệu Lan, trước mặt Chu Hàng mắng không dưới mười lần “Tiện nhân Ân Triệu Lan ăn cây táo rào cây sung”, cuối cùng còn chưa yên tâm, sống chết muốn đi gặp mặt Trịnh Liệt trước khi thực hiện nhiệm vụ. Y chua chát nghĩ: Bị kẻ mình yêu thương nhất phản bội, xú lão đầu nhà mình khẳng định là đang khó chịu. Mình đi chọc lão tức giận, để lão phát tiết thì tốt hơn.

Trịnh tứ thiếu cảm giác y quả thực là một đứa con trai hai mươi bốn tuổi hiếu thảo.

Y lưu loát mở cửa ban công bằng thủy tinh lắc mình đi vào, kỳ quái, bình thường Trịnh Liệt luôn canh phòng y nghiêm ngặt giờ đây lại không khóa cửa! Là do rốt cuộc hiểu được rằng một ổ khóa nhỏ bé không thể ngăn cản tiểu gia y lẻn vào sao?

Trịnh Phỉ chưa cười được bao lâu, mùi máu tươi từ trong nhà truyền ra khiến huyết sắc trên mặt y rút sạch!

Đầu óc y trống rỗng, chỉ dựa vào bản năng mà bước tới, trên đường đi không biết đá phải cái gì, Trịnh tứ thiếu nhanh nhẹn là thế nhưng không tránh không né, mãi đến khi té xuống đất, đầu óc nặng nề đập trên sàn nhà lạnh ngắt, máu tươi chảy từ trán dọc xuống, khiến một con mắt của y trở nên mơ hồ.

Trịnh Phỉ như giống như mất đi cảm giác, lập tức đứng lên, rồi lại té nhào xuống đất, y không quan tâm, nửa chống đỡ cơ thể, lảo đảo bò vào phòng ngủ Trịnh Liệt.

Trịnh Liệt ngã nằm trên giường, hai mắt mở to, trước ngực hắn là một vũng máu lớn, vết thương xuyên thẳng qua trái tim rõ ràng mà dữ tợn, không còn chút khí tức nào của người còn sống.

Trịnh Phỉ chỉ cảm thấy thiên toàn địa chuyển, nhưng thần kinh dẻo dai kiên cường lại không cho y ngất xỉu đi. Biểu tình trên mặt y như bị ai lau mất, trống rỗng mờ mịt. Y bò đến bên người Trịnh Liệt, dùng tay che lấy miệng vết thương đã không còn đổ máu, đôi môi run rẩy lẩm bẩm “Ba….ba….ba…ba….”

Chu Hàng đứng trên tầng cao nhất của chung cư suốt hai giờ trong cơn gió lạnh căm căm vẫn không thấy Trịnh Phỉ ra tín hiệu cho hắn thả dây cáp, trong lòng liền nhận thấy sự khác thường.

Trịnh Phỉ nhìn bên ngoài thì cà lơ phất phơ, nhưng kỳ thực là một người kỷ luật nghiêm minh, sát phạt quả quyết, tuyệt đối sẽ không vô duyên vô cớ chậm trễ nhiệm vụ.

Nghĩ đến điểm này, hắn rùng mình, dùng dây cáp nhảy xuống ban công chung cư Trịnh Liệt.

Vừa vào chung cư sắc mặt hắn lập tức đại biến! Hắn ngửi thấy mùi máu tươi dày đặc!

Chuẩn xác tìm đến phòng ngủ Trịnh Liệt, dù là Chu Hàng quen nhìn sóng gió cũng không khỏi khiếp sợ sững sờ tại chỗ!

Bọn họ là người trải qua huấn luyện đặc thù cực kỳ nghiêm khắc, khả năng nhìn trong đêm cực kỳ tốt.

Cho dù là trong bóng tối, Chu Hàng vẫn có thể nhìn thấy Trịnh Phỉ như một em bé thiếu thốn cảm giác an toàn mở to mắt cuộn tròn trong lòng Trịnh Liệt, mười ngón tay y gắt gao nắm lấy mười ngón tay Trịnh Liệt, biểu tình an tường mà thỏa mãn, miệng nhẹ nhàng lẩm bẩm những lời nói vô nghĩa.

Mà Trịnh Liệt, trên người tản ra mùi máu tươi, thi thể cứng đờ không còn chút hơi thở của sự sống.

Một cảnh này quá mức khủng bố quỷ dị, Chu Hàng chỉ cảm thấy khó thở, con người lúc nào cũng lãnh tâm lãnh tình giờ lại cảm thấy hốc mắt mình nóng rực.

Nhưng Chu Hàng biết hắn tuyệt đối không thể để Trịnh Phỉ ở lại nơi này, y đã có chút không bình thường!

Hắn muốn kéo Trịnh Phỉ khỏi người Trịnh Liệt, nhưng Trịnh Phỉ nói không nên lời, tay vẫn gắt gao nắm chặt Trịnh Liệt, không chịu rời đi nửa bước.

Cuối cùng Chu Hàng không thể làm gì, chỉ có thể gọi điện cho Tiêu Sân.

Khi Tiêu Sân đuổi tới, cả người hắn như con dã thú bị đẩy tới đường cùng, hai mắt đỏ ngầu, ánh mắt ngoan lệ. Hắn không chút lưu tình đánh ngất Trịnh Phỉ, để Chu Hàng mang y đi.

Chu Hàng có một loại dự cảm: Nam Phong thị chỉ sợ sắp có chuyện lớn!

Quả nhiên, ngày hôm sau toàn bộ Nam Phong thị triệt để lâm vào hỗn loại!

Mà Trịnh Phỉ sau khi thanh tỉnh bỗng biến mất không thấy bóng người. Chu Hàng gấp tới mức bốc khói, mãi tới khi nghe được tin thi thể Trịnh Liệt bị đánh cắp, hắn mới có thể an lòng thở dài một hơi…

Tam thiếu và Ngũ thiếu

Trên tờ nhật báo mới nhất, trang đầu của chuyên mục kinh doanh đề tin tổng giám đốc điều hành Trung Thiên Ân Triệu Lan vì dạ dày xuất huyết mà nhập viện, trong một góc của bản tin giải trí đưa tin ảnh đế mai danh ẩn tích mười năm Tần Trăn tự sát.

Trác Thư Nhiên nhìn hai mẩu tin tức này tới xuất thần, ngẫu nhiên ho khan vài tiếng.

“Anh, uống nước đi.” Trịnh Minh Bảo mười năm qua đã hoàn toàn trưởng thành đem cốc nước ấm đặt trong tay y, nhẹ giọng nói.

Từ sau cái chết của Trịnh Liệt, bệnh hen suyễn của Trác Thư Nhiên thường xuyên tái phát, nhiều năm qua bệnh tình chỉ nặng hơn chứ không giảm bớt, tra tấn y tới mức gầy yếu tiều tụy, dù chưa đến bốn mươi nhưng đã hai màu tóc. Trịnh Minh Bảo nhìn thấy mà đau lòng, nhưng đây là khúc mắc không thể tiêu tan của Trác Thư Nhiên, không ai có thể đến giúp y.

Trác Thư Nhiên nhìn Trịnh Minh Bảo dù đã minh bạch đạo lý đối nhân xử thế, ánh mắt lại vẫn trong veo minh lượng, đột nhiên hỏi một câu mà y đã chôn thật sâu dưới đáy lòng từ rất lâu “Bảo Bảo còn hận…Trịnh Liệt không?”

Năm đó y cố ý đổ dầu vào lửa, khiến Trịnh Liệt cưỡng bức Trịnh Minh Bảo, Trịnh Minh Bảo chịu kinh hách quá lớn, trở nên chán ghét Trịnh Liệt, Trác Thư Nhiên cũng nhờ vậy mà có lý do đoạn tuyệt quan hệ với Trịnh Liệt. Trịnh Liệt áy náy với bọn họ, cho đến lúc chết không còn xuất hiện trước mặt bọn họ nữa, mà Trịnh Minh Bảo trở thành con nuôi hợp pháp của Trịnh Liệt, thừa kế phần lớn tài sản của hắn.

Khi đó Trịnh Minh Bảo kỳ thật đối với mọi việc đều tỉnh tỉnh mê mê, hoàn toàn chỉ nhớ mật ngọt chứ không nhớ đòn roi, cho dù Trác Thư Nhiên cố ý dẫn đường để nó chán ghét Trịnh Liệt một khoảng thời gian, sau đó không lâu lại bắt đầu lải nhải gọi ba ba, quấn Trác Thư Nhiên muốn ý gọi ba ba đến thăm Bảo Bảo, Trác Thư Nhiên không đáp ứng, nó còn lén Trác Thư Nhiên vụng trộm gọi điện cho Trịnh Liệt. Nhưng mà nó không biết Trịnh Liệt đã chết, mỗi lần gọi tới số Trịnh Liệt, từ loa điện thoại chỉ phát ra một giọng nữ máy móc lặp đi lặp lại “Số máy quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được”, Trịnh Minh Bảo không hiểu như thế nào, chỉ biết đó không phải giọng Trịnh Liệt, vì thế nghiêm túc gọi lại lần nữa…

Dù qua bao nhiêu lần gọi vẫn không thể liên lạc Trịnh Liệt, Trịnh Minh Bảo ôm điện thoại nước mắt ròng ròng hỏi Trác Thư Nhiên “Có phải ba không cần Bảo Bảo nữa không?”

Trác Thư Nhiên nói “…Ba làm đau Bảo Bảo, thương tổn Bảo Bảo, vậy nên chúng ta không cần ba…”

“Cần! Cần! Bảo Bảo cần ba!” Trịnh Minh Bảo vừa gật đầu vừa lắc đầu “Không đau! Bảo Bảo không đau! Bảo Bảo muốn ba…”

Từ khi biết được Trịnh Liệt chết, Trác Thư Nhiên ngoại trừ việc đem tư liệu của kẻ chủ mưu Andre giao cho Tiêu gia thì không làm gì nữa. Y thoạt nhìn rất bình tĩnh, bình tĩnh tới mức lạnh lùng, chỉ là lâu lâu sẽ thất thần, ngẫu nhiên sẽ bừng tỉnh lúc nửa đêm, bệnh hen suyễn phát tác, cả người run rẩy đến khó có thể hô hấp.

Nhìn thấy bộ dáng này của Trịnh Minh Bảo, y đột nhiên muốn cho nó biết Trịnh Liệt đã chết. Cùng ở chung một mái nhà, y cần nhiều người cùng biết tin tức này.

Trác Thư Nhiên mất rất nhiều thời gian giải thích cho Trịnh Minh Bảo ý nghĩa của từ “chết”. Đó là băng lãnh, là vĩnh viễn không thể gặp mặt, là đau xót phai nhạt dần theo thời gian đến lúc quên đi.

Đến khi Trịnh Minh Bảo hoàn toàn tiếp thu được cái tin “Ba đã chết”, nó nhốt chính mình trong phòng vẽ tranh ba ngày ba đêm, không ngủ, không ngừng vẽ chân dung Trịnh Liệt. Tranh sơn dầu, phác họa, thủy mặc…tất cả đều là những ký ức của Trịnh Minh Bảo về Trịnh Liệt, khi cười, khi giả bộ nghiêm mặt, khi đứng, khi ngồi, khi nằm… Mỗi một bức đều là một hình thái khác nhau, trông rất sống động. Đặc biệt nhất chính là ánh mắt Trịnh Liệt. Đôi mắt đó, mang theo tiếu ý ấm áp sủng nịch, làm người ta không khỏi cười theo hắn…

Từng giọt nước mắt lớn cứ thế rơi rơi trên tranh vẽ, Trịnh Minh Bảo ôm lấy tranh, khóc với Trác Thư Nhiên “Em không muốn quên ba!”

Trác Thư Nhiên ôm lấy nó, nội tâm trong nháy mắt đau đớn đến cùng cực, đột nhiên nhận ra rằng thứ y muốn vất bỏ, lại là khoảng thời gian hạnh phúc nhất trong cả cuộc đời y. Cái người tựa hồ đầy khuyết điểm kia, lại là người đối tốt nhất với y trong hơn hai mươi năm nhân sinh.

Mất đi mới biết đó là thứ trân quý, mới muốn quý trọng, nhưng người đã không còn nữa.

Mà vốn, hết thảy có thể đã không phải như thế. Nếu Trịnh Liệt còn sống, y nhất định có biện pháp vãn hồi, nhất định sẽ đợi đến lúc Trịnh Liệt lại cười với y, quan tâm y khi y bệnh, hôn y, ôm y…

Andre một người một mệnh, vẫn không đủ để bình ổn oán hận và lửa giận của bọn họ!

Toàn bộ gia tộc Doyle, Lâu gia, tất cả những kẻ liên đới chống đối Trịnh gia, Tiêu gia, An gia tại Nam Phong thị…

Mười năm này, bao nhiêu thế lực thiên ti vạn lũ cứ thế bị hủy diệt trong tay Trác Thư Nhiên. Vì muốn trả thù, y còn chủ động kết minh cùng Tiêu Sân, An Thế Duy, kể cả người anh trai mà y ghét nhất, Ân Triệu Lan.

Y quá mức bận rộn, không thể chăm lo toàn diện cho Trịnh Minh Bảo như trước. Trịnh Minh Bảo sau khi vượt qua đả kích Trịnh Liệt chết đi, bắt đầu hiểu chuyện, Trác Thư Nhiên không quan tâm tới nó càng khiến nó trưởng thành nhanh hơn. Bất tri bất giác, Trác Thư Nhiên phát hiện y đã trở thành người được Trịnh Minh Bảo chiếu cố. Y cũng không còn nghe Trịnh Minh Bảo nhắc tới Trịnh Liệt nữa.

Điều này khiến tâm tình Trác Thư Nhiên có chút phức tạp. Mười năm này, năm đứa con nuôi Trịnh Liệt, Ân Triệu Lan tiếp nhận tập đoàn Trung Thiên, không kết hôn không kết giao bằng hữu, mỗi ngày đều liều mạng làm việc, cứ như chuộc tội, lại giống như cố gắng đem hơi sức cuối cùng cống hiến cho tập đoàn của Trịnh Liệt. Trịnh Liệt chết, phần lớn tài sản đều do Trịnh Minh Bảo kế thừa. Trịnh Minh Bảo muốn đem mọi thứ giao cho Ân Triệu Lan người thừa kế tập đoàn, nhưng Ân Triệu Lan một thứ cũng không nhận. Y cam tâm vì Trịnh Minh Bảo làm công, bởi y cho rằng Trịnh Minh Bảo mới là con trai chân chính của Trịnh Liệt. Nhiều năm như vậy, quy mô tập đoàn Trung Thiên so với trước đây mở rộng gấp nhiều lần, nhưng Ân Triệu Lan hàng năm luôn có ít nhất năm bữa nửa tháng nằm tại bệnh viện, bình thường mệt nhọc quá độ, tâm lực lao lực quá mức tạo thành bệnh tật triền miên, sau đó chính là định kỳ đi gặp bác sỹ tâm lý. Tất cả mọi người đều biết, nếu y cứ tiếp tục duy trì trạng thái như vậy, ngày y ngã xuống sẽ không còn xa. Nhưng trừ phi Trịnh Liệt có thể sống lại, bằng không Ân Triệu Lan đến chết cũng không thoát khỏi cảm giác tội lỗi.

Tội lỗi khi gián tiếp hại chết người mình yêu nhất.

Tần Trăn sau khi Trịnh Liệt chết không lâu bị người ta tạt axit trong một lần đi công tác, mặt và thân trên bị bỏng, kiếp sống diễn nghệ chấm dứt từ đó. Phạm nhân là Lăng Thụy An, nghe nói là tình nhân cũ của y. Trác Thư Nhiên xem qua camera theo dõi toàn bộ quá trình Tần Trăn bị tạt axit, lúc ấy cả người Tần Trăn như bị vây trong trạng thái hoảng hốt, nghênh diện cả bát sulfate mà không né tránh. Sau khi bị hủy dung Tần Trăn chỉ xuất hiện trước công chúng một lần, y mang mũ trùm che thật thấp, chỉ lộ ra được cái cằm dưới mũ, khuôn miệng y mang theo nụ cười như có như không, tựa như giải thoát. Sau đó y biến mất tại Nam Phong thị, mãi tới khi báo chí đưa tin y tự sát.

Cho dù y không bị hủy dung, sau đó tự sát, Tiêu Sân và An Thế Duy cũng không bỏ qua cho y. Trịnh Liệt chết khiến Tiêu Sân và An Thế Duy biến thành chó điên, từng người có can hệ tới cái chết Trịnh Liệt đều là mục tiêu trả thù của bọn hắn. Tần Trăn tuy không can dự vào chuyện hại chết Trịnh Liệt, nhưng y có tình nhân khác, phản bội Trịnh Liệt, đã đủ để bọn hắn giận chó đánh mèo.

Trịnh Phỉ không biết tung tích. Không ít người suy đoán thi thể Trịnh Liệt là do y đánh cắp, đáng tiếc y tựa như một người bình thường mai danh ẩn tích, không ai chứng thực được điểm này.

Ổn nhất có lẽ chỉ có Trác Thư Nhiên và Trịnh Minh Bảo. Nhất là Trịnh Minh Bảo. Bởi vì nó là con nuôi hợp pháp duy nhất của Trịnh Liệt, nó được mọi người ra sức bảo hộ. Bọn họ đem tất cả hoài niệm, áy náy toàn bộ bù đắp lên người Trịnh Minh Bảo.

Trác Thư Nhiên cũng đồng dạng ký thác kỳ vọng cao nơi Trịnh Minh Bảo. Bệnh hen suyễn của y nặng dần qua mỗi năm, đã sinh ra đủ loại biến chứng, thậm chí còn khiến trái tim suy kiệt. Trác Thư Nhiên không biết lúc nào y sẽ đột nhiên đình chỉ hô hấp. Y hy vọng Trịnh Minh Bảo sau khi y mất đi có thể chống đỡ được mọi việc.

Thế nhưng, điều kiện tiên quyết là không thể quên đi Trịnh Liệt.

Trác Thư Nhiên thừa nhận bản thân cố chấp. Nhưng bất luận Trịnh Liệt từng làm gì Trịnh Minh Bảo, y không thể để Trịnh Liệt bị quên mất.

“Anh, anh nói gì vậy?” Trịnh Minh Bảo bất đắc dĩ nhìn Trác Thư Nhiên “Em sao có thể…quên ba a?”

Người kia làm đau nó, yêu thương nó, là người cha mà nó muốn gì cho nấy, là người cha nó tin tưởng lúc còn ngây thơ,…là người, cho dù mạnh mẽ cướp lấy sự trong sáng của nó nó cũng không thể oán hận…

Nhớ tới phòng tranh bị khóa, nhớ tới ánh mắt cười mang theo sủng nịch ấm áp, mắt Trịnh Minh Bảo chợt lóe một mạt ôn nhu.

Hơn nữa, cho đến bây giờ, Trịnh Minh Bảo sao lại không nhận thấy một lần duy nhất nó và Trịnh Liệt thân mật là có bàn tay của Trác Thư Nhiên? Nó chỉ là chậm phát triển, chứ không phải ngu xuẩn.

Tiếc nuối Trác Thư Nhiên thủy chung đặt tại đáy lòng, sao không phải là tiếc nuối của nó? Nó thậm chí chưa kịp biết yêu, mối tình đầu đã bị mai táng.

Chỉ là Trác Thư Nhiên bị việc đó giày vò đến bộ dáng này, nó sao nhẫn tâm nói ra chân tướng, thương tổn người anh mà nó vẫn luôn nương tựa?

Trịnh Minh Bảo nhẹ nhàng cầm lấy tay Trác Thư Nhiên, nghiêm túc nói “Anh, anh yên tâm đi, em vĩnh viễn, vĩnh viễn sẽ không hận ba, bất luận ba đã làm gì với em.”

Trác Thư Nhiên nhìn nó thật sâu thật lâu, hơi vừa lòng gật đầu. Bất quá trong chốc lát, gương mặt gầy yếu tiều tụy của y đã lộ ra vẻ mệt mỏi, nhưng y vẫn như cũ chậm rãi nói “Chờ em tiếp nhận Trung Thiên rồi, đổi tên nó thành tập đoàn Trịnh thị đi! Người sáng lập ra nó là ba của em, để ít người nhớ rõ anh ta đi… Con em sau này, đều gọi anh ta là ông nội. Kỳ thực anh ta rất ghét con nít, chỉ có em và Trịnh Phỉ là ngoại lệ. Anh ta cứ như vậy bỏ mặc chúng ta, em đừng dễ dàng bỏ qua cho anh ta, cứ để bọn nhỏ làm phiền anh ta, nhìn anh ta sinh khí, anh có thể chê cười anh ta…. Cũng đừng quên việc tìm tro cốt anh ta về, Trịnh Phỉ nghĩ muốn một người bá trụ Trịnh Liệt, mơ tưởng… Anh ta không phải người chung thủy gì, mỗi ngày từ sáng tới chiều chỉ có Trịnh Phỉ, khẳng định đã sớm chán…”

Hốc mắt Trịnh Minh Bảo dần đỏ lên, nghẹn giọng đáp ứng. Trác Thư Nhiên càng nói thanh âm càng nhỏ, cuối cùng như mệt mỏi cùng cực, nhắm mắt lại mê man.

Trịnh Minh Bảo ghé vào người y, im lặng chảy nước mắt…

Hết

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play