Tiếng rên rỉ ngọt nị khêu gợi hòa lẫn với tiếng thở dốc nặng nề quanh quẩn bên trong phòng ngủ.
Trên chiếc giường lớn, hai khối thân thể, một màu mật ong mềm dẻo thon dài, một trắng nõn cường tráng săn chắc, quấn quýt không thể chia tách.
Tần Trăn nằm sấp gối đầu lên gối, cả người run rẩy thừa nhận sự thảo phạt của Trịnh Liệt, một lần so với một lần lại càng mạnh mẽ, miệng không ngừng rên rỉ, vừa thống khổ vừa thoải mái.
Đột nhiên Trịnh Liệt đẩy nhanh tốc độ trừu sáp, rồi gầm nhẹ một tiếng, bắn tất cả tinh hoa vào trong nội bích mềm ướt của Tần Trăn, tưới đầy động khẩu bị chà đạp quá mức cơ hồ khó có thể khép lại.
Tần Trăn bị thứ chất lỏng nóng rẫy không tiện gọi tên này làm cả người run rẩy, sau đấy nhũn ra nằm phịch trên giường, chỉ còn đủ sức thở gấp. Tuy rằng cơ thể mệt mỏi cực kỳ, mắt xếch quyến rũ vẫn tràn ngập sung sướng, khóe môi cong lên không thể che giấu nụ cười.
Cơ thể trần trụi tráng kiện của Trịnh Liệt luyến tiếc rời khỏi tấm lưng bóng loáng đầy mồ hôi của Tần Trăn, trong lúc lơ đãng nhìn thấy nụ cười xinh đẹp của y, Trịnh Liệt nhịn không được cười theo, đưa tay lên vuốt ve bầu má mịn màng của Tần Trăn “Cười tươi vậy, thích không?”
Phần lớn hoàn cảnh trên giường, Trịnh Liệt không phải là loại nam nhân chỉ nghĩ tới khoái cảm cho bản thân. Hắn cho rằng như thế thì cũng chả khác gì làm tình với xác chết. Bạn giường lý tưởng của hắn, chính là vừa có thể đáp lại hắn một cách chân thật nhất, vừa có thể cùng hắn hưởng thụ. Trịnh thiếu là kẻ thân kinh bách chiến, hiển nhiên kỹ thuật phải tốt. Cho dù là Ân Triệu Lan ngay từ đầu không tình nguyện, cũng bị hắn “làm” đến không còn lực đánh trả. Trải qua nhiều năm “rèn luyện” như vậy, Trịnh thiếu càng thêm lư hỏa thuần thanh.
(lư hỏa thuần thanh: nghĩa đen thùi lùi là “lửa trong lò hoàn toàn biến thành màu xanh”, ý nói đã đạt tới cảnh giới cao nhất)
Trong mấy đứa con nuôi, tuy rằng xuất thân của Tần Trăn không tốt, cũng từng ở nhà thổ một thời gian, ngoài mặt thì giống như đã trải qua huấn luyện, nhưng thường thường khúc dạo đầu cũng như màn chính, y chỉ biết nằm đó thuận theo Trịnh Liệt mà làm. So với Trác Thư Nhiên hào hoa phong nhã và Trịnh Phỉ hoang dã khó thuần hóa, Tần Trăn trên giường thật chả diễn được cái vẻ yêu mị quyến rũ như ảnh đế trên màn ảnh. Bất quá cái loại dục cự hoàn nghênh này cũng có chút tư vị riêng.
Trịnh Liệt đối với nhân vật Thôn xinh đẹp trong [Vọng lâu] vẫn còn nhớ mãi chưa quên. Hiện giờ hai người đã hòa hảo như lúc đầu, lần đầu tiên ở cùng nhau trong hai năm, Trịnh Liệt không có hảo ý nằm trong phòng khách bật phim [Vọng lâu], ôm người vào trong lòng vừa xem phim vừa giở trò. Chờ tới cảnh Thôn quyến rũ John, Trịnh Liệt rốt cuộc nhịn không được đặt Tần Trăn ở ghế sa lon, giải quyết tại chỗ!
Tần Trăn vừa làm lành với Trịnh Liệt, đương nhiên thuận theo ý hắn. Y cũng là nam nhân có nhu cầu sinh lý bình thường như bao người, hai năm qua không lên giường với bất cứ ai, toàn dựa vào năm ngón tay để giải tỏa, thân thể cũng đã nhịn lâu rồi. Trịnh Liệt lần nữa chịu chạm vào y, Tần Trăn thực tự nhiên mà đáp lại. Củi khô chỉ cần chút lửa là cháy, hai người đại chiến mấy hiệp, từ sô pha tới phòng ngủ, triệt để cuồng hoan một phen!
Tâm tình Tần Trăn hiện tại chỉ có thể dùng cụm “tươi tắn như nắng ban mai” để hình dung.
Nguyên nhân chủ yếu đương nhiên là vì cha nuôi Trịnh Liệt này một lần nữa chấp nhận y. Y kiên trì hai năm không từ bỏ, rốt cuộc cũng có thể khiến Trịnh Liệt hồi tâm chuyển ý, tha thứ cho sai lầm của y. Phần tình cảm lỡ tay đánh mất rồi có thể lấy lại được này, Tần Trăn cực kỳ trân trọng.
Nguyên nhân thứ hai là y lấy thân phận “bạn bè” trở về S&S, chẳng những có được tiếng tốt “vì bằng hữu mà không màng danh lợi” còn thu được vị trí “Anh cả” ở S&S, trong hợp đồng mới An Thế Duy cũng không bạc đãi y. Mà tiền vi phạm hợp đồng với Hoa Huy, Trịnh Liệt vung tay là đã có thể giải quyết. Về sau y có thể một năm nhận một phim, không cần giống như trước tất bật vì công việc, có thêm nhiều thời gian bồi bên người Trịnh Liệt, hâm nóng cảm tình giữa y và hắn.
Ba là Trịnh Liệt cư nhiên tống đại thiếu Ân Triệu Lan ra nước ngoài! Tần Trăn theo Trịnh Liệt nhiều năm như vậy, biết rất rõ địa vị của Ân Triệu Lan trong lòng Trịnh Liệt. Nếu như nói Trịnh Liệt đối với những đứa con khác chỉ là thích chứ không yêu, thì với Ân Triệu Lan chính là yêu đến thâu tâm đào phế. May mắn là Ân Triệu Lan ngu ngốc, không biết giữ lấy, mới để Tần Trăn hiện tại có được hết thảy. Tần Trăn kiêng kị Ân Triệu Lan nhiều hơn những đứa con nuôi khác của Trịnh Liệt. Y rất sợ có một ngày Ân Triệu Lan nghĩ thông suốt chấp nhận Trịnh Liệt, rồi Trịnh Liệt sẽ vì anh ta bỏ qua mọi người. Nhưng hiện tại, Trịnh Liệt lại rốt cuộc buông tay Ân Triệu Lan mà hắn yêu nhất, làm sao Tần Trăn lại có thể không cao hứng?
Hết thảy đều rất tốt, Tần Trăn không có lý do để không cười.
Y vươn hai tay ôm lấy cổ Trịnh Liệt, hai mắt sáng ngời như sao, dùng thanh âm khàn khàn nói “Cha nuôi, tôi rất thích…”
Giọng Trịnh Liệt đột nhiên trầm đục “Cậu muốn câu dẫn tôi đúng không? Nếu đã có tinh thần như vậy, lại đến lần nữa…” Hắn cắn cắn vành tai mượt mà của Tần Trăn, bàn tay hư hỏng vuốt ve loạn xạ trên người y.
Tần Trăn khó nhịn hừ một tiếng, hai chân thẳng tắp cong lên…
Trong một góc ít ai để ý của phòng ngủ, một điểm màu đỏ cứ cách một thời gian ngắn lại lóe lên chút ánh sáng mỏng manh…
“Phim mới đã quyết định chưa?” Trịnh Liệt ăn xong một tô mì trứng, tiện tay đặt tô lên mặt bàn.
Tần Trăn mặc áo sơ mi trắng của Trịnh Liệt, hai má đỏ bừng. Dáng người y gầy hơn Trịnh Liệt, cũng thấp hơn hắn nửa cái đầu, mặc áo sơ mi rộng càng lộ rõ vẻ thon gầy, còn có vẻ suy nhược khác thường. Trịnh Liệt kiên trì không cho y mặc quần, vạt áo khó khăn lắm mới che được cái mông, lúc đi lại cảnh xuân thấp thoáng ẩn hiện.
Hai mắt Trịnh Liệt nhìn không che đậy, bất quá hắn vừa mới “ăn no”, không có ý muốn đè Tần Trăn ra lần nữa.
Nhiều năm như vậy kỹ thuật nấu nướng của Tần Trăn không có tiến bộ chút nào. Sau quá trình vận động kiệt sức, hai người đói tới mức ngực muốn dán vào lưng vẫn không muốn ra ngoài ăn, Trịnh Liệt lại không thích kêu đồ ăn ngoài đem tới, Tần Trăn chỉ có thể xuống bếp làm món đơn giản nhất, mì trứng. Trứng vẫn còn lẫn vỏ, quả là làm khó Trịnh thiếu quen ăn đồ ngon của lạ.
Có lẽ y nên dành chút thời gian thỉnh giáo Trác Thư Nhiên.
Tần Trăn âm thầm nghĩ. Lúc ở danh uyển biệt thự, y đã biết được trù nghệ của Trác Thư Nhiên được Trịnh Liệt yêu thích như thế nào.
Không phải người ta thường nói, muốn chiếm được trái tim đàn ông trước hết phải đi qua bao tử anh ta hay sao?
Có điều, nhìn Trịnh Liệt ăn xong tô mì y làm, Tần Trăn lại cảm thấy vui vẻ, nhất thời quên mất chuyện xấu hổ vì bị Trịnh Liệt bắt mặc áo sơ mi mà không mặc quần.
“Còn chưa quyết định. Nhưng A Hàm đã đem vài kịch bản cho tôi đọc. Tôi xem sơ qua rồi mới chọn.” Tần Trăn nói, chịu khó đem tô không vào bếp rửa.
Trịnh Liệt đi theo.
Ngoại trừ bồn rửa chén dính đầy vỏ trứng, lòng trắng trứng, vụn mì sợi thì phần còn lại của nhà bếp sạch sẽ trơn bóng như mới, vừa nhìn là đã biết lâu rồi chưa được đụng đến.
Mười ngón tay Tần Trăn nhỏ dài sạch sẽ, được bảo dưỡng thỏa đáng, vì một trận luộc mì vừa rồi mà lộn xộn cả lên, trên bàn tay có thêm vài vết thương nhợt nhạt và vài điểm hồng hồng.
Trịnh Liệt ôm thắt lưng y “Chờ người giúp việc đến rửa, cậu không cần vội.”
Tần Trăn cẩn thận tựa vào lòng hắn, chậm rãi nói “Không có gì, nhanh thôi.” Y tay chân vụng về rửa chén dĩa, nhìn có điểm thích thú.
“Cậu ăn gì chưa?” Trịnh Liệt sờ sờ bụng y. Vừa nãy không thấy y ăn cái gì!
Tần Trăn nói “Ăn rồi.” thấy Trịnh Liệt nheo mắt nhìn y lại bổ sung “Ăn không nhiều lắm, tôi không thấy đói.” Kỳ thực mì trong tủ lạnh không đủ. Còn những nguyên liệu nấu ăn khác, lúc nào cũng là bỏ vô tủ lạnh, đến khi không ăn được nữa thì bỏ, Tần Trăn hoàn toàn không đụng đến.
Trịnh Liệt dùng một tay mở cửa tủ lạnh, tìm kiếm một chút rồi lấy ra một khối chocolate. Hắn xé mở bao, bẻ một khối nhỏ đưa tới miệng Tần Trăn, lông mày nhướn lên.
Tần Trăn cảm thấy như được tắm trong mật ngọt, nhu thuận mở miệng cắn khối chocolate trên tay Trịnh Liệt.
Trịnh Liệt nghĩ, Tần Trăn lúc này thật giống như con mèo nhỏ ngoan ngoãn.
Hai người một uy một ăn, không khí điềm điềm mật mật giải quyết hết một phần ba khối chocolate.
Tần Trăn mới đột nhiên phản ứng “Cha nuôi, chocolate này quá hạn rồi thì phải?” Y nhớ mang máng khối chocolate này là y mang về từ lần xuất ngoại nào đó, người giúp việc nhìn không hiểu tiếng nước ngoài, không dám ném bậy bạ đồ của Tần Trăn nên vẫn cứ để đó.
Trịnh Liệt giở bao bì lên xem, đúng như Tần Trăn nói, thật sự đã hết hạn!
Hắn biến sắc “Cậu có thấy khó chịu không?”
Tần Trăn lắc đầu. Y căn bản không cảm thấy gì.
“Xin lỗi, tôi không biết nó đã hết hạn…” Mặc dù là người bị hại nhưng Tần Trăn vẫn cảm thấy là do y sơ ý, không để ý tới mấy thứ vặt vãnh này trong nhà.
“Không được, để tôi gọi bác sỹ tới khám. Thấy không thoải mái thì nói tôi biết.” Trịnh Liệt căn bản không để ý ý tứ xin lỗi của y trong lời nói, cau mày ra ngoài gọi điện thoại.
Tần Trăn cản không được hắn, ngơ ngác nhìn hắn đi ra ngoài gọi điện cho bác sỹ gia đình nói rõ tình huống, còn nhờ bác sỹ tới nhanh một chút.
Tần Trăn vuốt mặt, không cảm giác được chút gì gọi là không khỏe, không biết tại sao lại đột nhiên muốn cười, có chút cảm khái, có chút thỏa mãn, lại có chút hạnh phúc.
Bác sỹ Từ chịu mệt nhọc rất nhanh đã tới.
Tần Trăn thấy có vẻ chuyện bé xé ra to, nhưng không muốn làm trái ý Trịnh Liệt. Y cười cười có lỗi với bác sỹ Từ, vươn cổ tay cho ông bắt mạch.
Ngoại trừ việc là một bác sỹ ngoại khoa giỏi, bác sỹ Từ còn có kinh nghiệm phong phú về trung y.
Bất quá kết quả chẩn đoán bệnh của bác sỹ đều làm cho Trịnh Liệt và Tần Trăn có chút xấu hổ, vì câu đầu tiên ông nói là “Còn trẻ, phải tiết chế một chút, đừng vận động quá độ.” Sau đó có ý tứ nhìn thoáng qua cổ Tần Trăn.
Vì bác sỹ Từ tới, Tần Trăn đã thay quần áo, còn chọn loại cổ áo cao để mặc. Nhưng Trịnh Liệt thích lưu lại dấu vết trên người bạn tình để biểu thị quyền sở hữu, ngày mai Tần Trăn lại không cần quay phim, nên Trịnh Liệt không hề khách khí, vì thế trên cổ Tần Trăn chi chít dấu hôn, cho dù đã mặc áo cổ cao vẫn để lộ vài dấu vết nhỏ.
Tần Trăn giấu đầu hở đuôi che chỗ bác sỹ Từ đang nhìn.
Trong mắt bác sỹ Từ hiện lên chút buồn cười, bất quá sau đó ông liền giận tái mặt, nói thêm “Bao tử không tốt. Dạ dày bị hư nghiêm trọng, cậu thường xuyên ăn uống không đúng giờ sao?”
Tần Trăn sửng sốt, sau đó gật đầu. Thời gian biểu của y luôn vô chừng, dạ dày quả thật lâu lâu có đau, nhưng không mấy quan trọng. Trong hai năm chia tay Trịnh Liệt, y từng có một khoảng thời gian ngắn mắc chứng kén ăn, ăn cái gì ói ra cái nấy. Y cậy mạnh, không nói cho ai biết, ngay cả Trần Hàm cũng không biết y cơm nước xong xuôi liền lén ói ra hết toàn bộ. Tuy rằng sau đó nhờ uống thuốc mà hết bệnh, nhưng có thể khi đó dạ dày đã bị hư, chỉ là y không để ý.
Y không khỏi liếc mắt nhìn Trịnh Liệt một cái. Mà Trịnh Liệt, mới vừa rồi không hề vì sự sơ ý của y mà sinh khí, hiện giờ trong mắt lại lộ ra sự tức giận.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT