“Lần đầu tiên?”Trịnh Liệt hỏi.

Tần Trăn chần chờ gật đầu, sau đó bất an nhìn hắn, một bộ sợ hãi bộ dáng không hài lòng của hắn.

Trịnh Liệt mím mím môi, ngã đầu lên giường “Đi tắm rửa đi” rồi không định nói thêm gì nữa.

Ý đây là…. vừa lòng sao?

Tần Trăn một bụng hồi hộp không yên. Lúc trước y là vì tương lai về sau của mình mà ngoan kình không tiếc bất cứ giá nào, giờ mọi việc đã hoàn thành, vận mệnh y lại nằm trong tay Trịnh Liệt, dù tốt hay xấu đều do hắn định đoạt. Y thật sự sợ chính mình làm không tốt.

Nhưng Trịnh Liệt không để ý tới y, y cũng không có can đảm quấy rầy hắn, chỉ có thể nghe lời xuống giường rửa mặt chải đầu.

Bộ vị khó có thể mở miệng trên người thoáng trừu đau, Tần Trăn xuống giường hai chân nhuyễn như không còn chút sức lực, cơ hồ đến đứng cũng không vững gần như sắp ngã. Thật vất vả mới vào được phòng tắm, y nhìn gương mặt vô cùng khủng bố của mình trong gương, thất thanh kêu lên, lại chợt nhớ tới điều gì nhanh chóng ngưng bặt.

Trịnh Liệt vểnh tai nghe được, không khỏi bật cười.

Vốn đang tưởng y là một tiểu yêu tinh được huấn luyện qua, hóa ra chỉ là một tiểu tử giả bộ làm người lớn.

Tần Trăn chải đầu rửa mặt xong, cúi đầu thẹn thùng như một cô vợ nhỏ từ phòng tắm bước ra. Y không có nghe thấy động tĩnh của Trịnh Liệt, mạnh ngẩng đầu nhìn bên kia giường liền thấy Trịnh Liệt đang nằm nhắm mắt dưỡng thần, một chút cũng không có để ý đến y, y nghĩ nghĩ, thản nhiên xuống lầu vào phòng bếp, dùng khả năng có hạn của mình mà làm một chén canh giải rượu.

Tần Trăn hoàn toàn không biết chút gì về nấu nướng, nấu được chén canh giải rượu này là phải cảm tạ người cha thường xuyên say rượu của y. Cha y sau khi uống rượu vào liền trở thành một tên vũ phu, Tần Trăn vì hắn chuẩn bị canh giải rượu, coi như vì chính mình giảm bớt số lần bị đánh.

Y cùng với người cha kia vì lần gán nợ này coi như xóa bỏ hết tình cảm. Canh giải rượu này cư nhiên lại thành thứ duy nhất khiến y nhớ tới cha mình. Tần Trăn đối chính mình mỉm cười châm chọc.

Y đem canh bưng tới phòng ngủ, thật cẩn thận đặt lên tủ đầu giường, Trịnh Liệt liền mở mắt ra nhìn y.

“Canh… canh giải rượu…” Tần Trăn cầm bát canh, lắp bắp nói.

Trịnh Liệt nhìn gương mặt tinh xảo sạch sẽ của y sau khi bỏ hết lớp phấn trang điểm, động thân, xem xét bát canh trong chốc lát, liền cầm đến một hơi uống sạch.

Tần Trăn nhìn hắn không khỏi mỉm cười. Tuy rằng Trịnh Liệt này cho y một lần đầu tiên không quá tốt, nhưng so với những kết quả vô cùng xấu mà Tần Trăn dự tính trước, kết quả này so ra vẫn là tốt hơn mong đợi của y nhiều lắm. Cảm giác buông bỏ một nửa tâm phòng bị khiến y nhìn Trịnh Liệt thấy thuận mắt hơn rất nhiều.

“Ngây ngô cười cái gì?” Trịnh Liệt uống xong canh, có điểm chán ghét buông bỏ bát, canh này hương vị thật chả ngon lành gì. Lại thấy Tần Trăn nhìn hắn cười cười, hắn liền khó chịu nhíu mày.

Tên này là ngốc sao? Hắn nhớ rõ bản thân không cho y ấn tượng gì tốt đẹp.

Không nghĩ tới tay Trịnh Liệt đưa lên sờ trán y, sau khi sờ xong hắn còn nhíu mày dữ dội hơn, toàn bộ bàn tay phủ lên trán Tần Trăn.

“Ân?” Tần Trăn không rõ ràng lắm cứng đờ, một chút cử động cũng không dám.

“Cậu phát sốt!” Trịnh Liệt tức giận nói. Này quả nhiên là đứa nhóc không có kinh nghiệm.

Tần Trăn theo bản năng sờ sờ mặt mình, quả nhiên là nóng hầm hập, liền hơi thở thở ra đều mang theo nhiệt khí.

Y vội vội vàng vàng lui về sau, khoát tay nói “Tôi thề hôm qua tôi còn rất khoẻ. Tôi rất sạch sẽ, Trương tiên sinh đã đem tôi đi kiểm tra…”

Trịnh Liệt tức giận nói “Tôi đương nhiên biết cậu là trai tân”. Hắn là mơ mơ màng màng không rõ tối qua đã làm cái gì, nhưng khi tỉnh dậy thấy bản thân mình vẫn còn trong thân thể người kia. Nơi đó chứa đầy dịch thể hắn đã bắn vẫn còn chưa đem đi xử lý, không phát sốt mới là chuyện lạ.

Lúc trước vì để Ân Triệu Lan thoải mái, mấy loại sự tình này hắn đều đã tìm hiểu qua.

“Ai…” Tần Trăn lập tức đỏ mặt, đỉnh đầu như thể bốc hơi.

Trịnh Liệt nói “Là An Thế Duy kêu cậu tới?” Trương tiên sinh trong miệng y khẳng định là Trương Cẩm Tường, tinh tham của S&S, đồng thời cũng là tay sai vặt của An Thế Duy. S&S là tên công ty giải trí của An Thế Duy.

(tinh tham: người chuyên đi tìm kiếm săn lùng ngôi sao cho các công ty giải trí)

Tần Trăn lắc đầu rồi lại gật đầu “Là Trương tiên sinh kêu tôi tới đây… An tiên sinh bảo tôi, ách, anh…” Nghĩ đến chính mình vì muốn chuộc thân mà đối Trịnh Liệt làm việc này, mặt y có điểm trắng bệch. Nhưng y chính là không hối hận.

Trịnh Liệt cũng không có suy nghĩ nhiều, cho dù hắn có thanh tỉnh hắn cũng sẽ làm. Hiện tại hắn cùng Ân Triệu Lan đã chia tay, ngủ với một người hay một trăm người có gì khác biệt?

Nhớ tới Ân Triệu Lan tâm tình của hắn liền không tốt. Nhìn thấy biểu tình bất an của Tần Trăn, trên mặt lại hơi hơi phiếm hồng không bình thường, hắn liền nói “Thu thập một chút, tôi dẫn cậu đi khám bác sĩ.”

Tần Trăn kinh ngạc trợn mắt nhìn hắn “Không, không dám phiền ngài, tôi có thể tự mình…”

“Đừng dài dòng, nhanh đi!” Trịnh Liệt không kiên nhẫn vẫy tay.

Gặp Trịnh Liệt đầy mặt là vẻ không cho phép nghi ngờ, Tần Trăn không dám phản bác, cầm lấy bát canh giải rượu đi xuống bếp, trên khóe miệng mang theo ý cười mà chính y cũng không biết.



Trịnh Liệt ra khỏi phòng mới phát hiện nơi này là phòng ở của An Thế Duy. Phòng ở thì An Thế Duy có rất nhiều, phòng này là hắn lần đầu tiên đến. Bất quá kết cấu phòng ở của An Thế Duy không khác nhau lắm, vì hắn thích loại bối trí nhà ở như khách sạn. Dáng người Trịnh Liệt cùng An Thế Duy không khác biệt lắm, liền không có khách khí đi đến mỗi phòng tìm kiếm, lấy ra được một bộ quần áo còn chưa có cắt nhãn để đổi.

Sau khi thay đồ xong hắn gọi điện cho An Thế Duy, đối phương không biết là chột dạ hay gì, không có tiếp điện thoai, lại gửi cho hắn một cái một cái tin nhắn chỉ có độc một dấu chấm hỏi. Trịnh Liệt không có trả lời, cho hắn một hồi im lặng tuyệt đối. An Thế Duy lại gửi hắn ba dấu chấm hỏi, Trịnh Liệt mặt đầy hắc tuyến, vẫn là cho hắn một chuỗi dài im lặng, quyết không để ý đến hắn. Cho nên đoạn hội thoại qua tin nhắn ngắn ngủi của hai người có nội dung là:

?



???

……..

Vô cùng nhàm chán.

Trịnh Liệt trong lòng tính toán về sau tìm hắn tính sổ.

Khi Tần Trăn đi ra liền nhìn đến Trịnh Liệt đã ăn mặc chỉnh tề, sắc mặt đen thui như thể vừa bị ai chọc.

“Tiên sinh…” Y ngập ngừng gọi.

“Gọi tôi Trịnh thiếu.” Trịnh Liệt thu hồi biểu tình, nhìn y một cái, nói “Đi thôi.”

Tần Trăn cố nén cảm giác khó chịu trong người, theo sau.

Tiểu Vương, lái xe của An Thế Duy, đã chờ ở cửa. Trịnh Liệt cùng hắn có quen biết, gật gật đầu coi như chào hỏi.

Cha của Tiểu Vương – Vương bá, tại An gia phục vụ đã nhiều năm, là nhìn An Thế Duy lớn lên, rất mực yêu thương hắn. Sau này An Thế Duy rời đi An gia, Vương bá sợ hắn bên ngoài không quen, buộc con trai mình đi theo An Thế Duy. Lệnh cha không thể trái, Tiểu Vương vì thế trở thành lái xe cùng trợ thủ bên người An Thế Duy. Đối với bạn hữu thân thiết nhất của An Thế Duy Trịnh Liệt, thái độ của hắn vẫn thực lễ phép còn mang theo tùy ý “Trịnh thiếu muốn đi đâu? Thiếu gia nói tôi hôm nay tùy Trịnh thiếu sai bảo.”

Trịnh Liệt liếc hắn “Bệnh viện.”

Tiểu Vương ánh mắt có chút khẩn trương nhìn Trịnh Liệt từ trên xuống dưới, thấy hắn bình yên vô sự không có dấu hiệu gì là bị thương, ánh mắt liền chuyển tới người đang đứng sau Trịnh Liệt Tần Trăn, sau đó mặt lộ ra một mạt tươi cười ái muội.

Tần Trăn không được tự nhiên lui ra phía sau Trịnh Liệt né tránh.

“Nhìn cái gì? Lo lái xe đi!” Trịnh Liệt trừng mắt nhìn Tiểu Vương đang liếc mắt nhìn, kéo tay Tần Trăn, thản nhiên lên xe.

Tiểu Vương sờ sờ mũi, vang dội lên tiếng.

Loại hoàn khố đệ tử như Trịnh Liệt, đi bệnh viện hiển nhiên là chỉ đi bệnh viện tư nhân nổi tiếng trong thành phố. Bệnh viện này là hội viên chế, chỉ dành cho những người đã đăng ký làm hội viên. Bác sỹ ở đây trình độ rất cao, cách thức làm việc cùng phục vụ phi thường tốt.

Tần Trăn là lần đầu tiên được thấy cảnh bệnh viện chu đáo phục vụ như vậy, quả thực là đại khai nhãn giới. Bác sỹ còn an bài cho y ở một phòng bệnh xa hoa, tự tay chẩn trị.

Y dù sao cũng chỉ mới mười tám tuổi, lại xuất thân từ tầng lớp thấp kém, chưa bao giờ gặp qua cảnh này, giữ chặt lấy cánh tay Trịnh Liệt nói không cần phiền toái tới vậy.

Trịnh Liệt tại môi y hạ một nụ hôn, thanh âm vô cùng sủng nịch nói “Ngoan ngoãn nghe lời.”

Tần Trăn lập tức cứng người, trợn to mắt nhìn hắn, hiển nhiên là bị động tác của Trịnh Liệt dọa sợ.

Biểu tình gặp quỷ của y khiến Trịnh Liệt vừa buồn cười vừa tức giận, còn ẩn ẩn có điểm không được tự nhiên. Sờ sờ đầu y, phát hiện tóc y phi thường mềm, sờ vào cảm giác thật tốt, Trịnh Liệt quay mặt sang đối bác sỹ đang mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm mà nói “Bác sỹ, làm phiền ông.”

Trải qua một hồi khám bệnh vô cùng xấu hổ, Tần Trăn mặt đỏ như sắp xuất huyết được yêu cầu nằm viện hai ngày.

Không thể phản kháng, Tần Trăn sau khi thay vô đồng phục bệnh nhân bị Trịnh Liệt ấn đến trên giường.

Trịnh Liệt đã sai người đi mua cháo, đưa chén qua cho Tần Trăn “Vẫn là chưa có ăn gì, hẳn là đói bụng đi? Bác sỹ nói, hiện tại tạm thời ăn mấy thứ không có dầu mỡ sẽ tốt hơn.”

Tuy rằng biết là không có ý gì, nhưng động tác của Trịnh Liệt vẫn là khiến Tần Trăn không tự giác cảm thấy ấm áp. Y sống trên đời mười mấy năm vẫn chẳng mấy khi được đối đãi ôn nhu như vậy.

“Trịnh thiếu ngài cũng chưa có ăn gì, ngài ăn trước đi.” Tần Trăn nói.

Trịnh Liệt hơi hơi sửng sốt “Cậu ăn đi! Người bệnh là cậu!”

“…Cám ơn.” Gặp Trịnh Liệt kiên trì, tiếp nhận chén cháo trên tay hắn, y quả thật đang đói bụng.

Đợi Tần Trăn ăn gần xong, Trịnh Liệt nói “Tôi có nghe qua chuyện trong nhà cậu. Sau này có tính toán gì không?” Vừa rồi lúc bác sỹ khám bệnh cho Tần Trăn, hắn gọi điện thoại cho Trương Cẩm Tường, hỏi về trạng huống của Tần Trăn. Không thể tưởng được thiếu niên có cố sự như vậy. Này rất tốt.

Tần Trăn sắc mặt trắng nhợt, thiếu chút nữa trượt tay làm rơi chén cháo. Y lo sợ không yên nhìn Trịnh Liệt, không rõ hắn là có ý tứ gì.

Trịnh Liệt dừng một chút “Tôi không có ý tứ gì khác, chỉ là nghĩ muốn hỏi qua một chút. Yên tâm, nếu tên họ An kia đã đáp ứng cậu, hắn sẽ không thay đổi.”

Nghe được câu cuối cùng, Tần Trăn biết chính mình rốt cuộc có thể cầm lại tự do, tâm cuối cùng cũng buông lỏng, nhịn không được đôi mắt nhất thời đỏ lên. Y hao tổn bao nhiêu tâm cơ, nhận hết ủy khuất rốt cuộc cùng chờ được đến ngày này.

“….Không biết.” Y mang theo giọng mũi nói “Nhưng cám ơn anh, Trịnh thiếu.”

“Đây là thứ cậu nên có được.” Trịnh Liệt nói “Điều kiện của cậu khá tốt, có muốn đến S&S phát triển không?”

Tần Trăn chấn động, mạnh ngẩng đầu nhìn hắn!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play