Năm phát súng đồng loạt bắn ra, nhưng vì thời gian nổ súng chỉ cách nhau trong tích tắc, thế nên năm tiếng súng chỉ nghe như một!
Hai vệ sỹ Trác Thư Nhiên mang vào đều trúng đạn, kêu thảm rồi ngã xuống!
Ban nãy, Trịnh Liệt vừa dứt lời liền tiến về phía Trác Thư Nhiên, Trác Thư Nhiên nghiêng người qua một bên, vừa lúc che trước mặt vệ sỹ bên phải, vệ sỹ bên trái lắc mình bước tới giơ súng với Trịnh Liệt, nhưng không phát hiện Trác Thư Nhiên đứng một bên đã giơ súng chĩa vào người hắn.
Hai vệ sỹ là đồng bọn của nhau, vệ sỹ bên phải nhìn thấy động tác của Trác Thư Nhiên liền dùng súng chĩa vào người y!
Vệ sỹ bên trái nói một câu rồi nổ súng với Trịnh Liệt, Trịnh Liệt sớm có chuẩn bị, một mặt nhanh nhẹn né tránh, một mặt nổ súng với vệ sỹ bên phải! Trác Thư Nhiên cùng lúc đó nổ súng bắn tên vệ sỹ bên trái!
Kết quả viên đạn của Trịnh Liệt nhắm trúng vệ sỹ bên phải, nhưng vì Trác Thư Nhiên đứng quá gần nên viên đạn sượt qua cánh tay y, lưu lại một vết máu. Tên vệ sỹ bên trái cũng trúng đạn của Trác Thư Nhiên, còn phát súng hắn bắn Trịnh Liệt lại đi hụt. Vệ sỹ bên phải bị tay súng bắn tỉa mai phục bên ngoài bắn trúng, gục xuống mất mạng!
Tên vệ sỹ còn lại lòng bàn tay bị thủng một lỗ, không thể cầm súng, bị Trịnh Liệt ra sức đá mạnh một phát vào đầu, đầu ngửa ra sau rồi ngã xuống, hôn mê!
Tay súng bắn tỉa chạy tới trước cửa phòng, Trịnh Liệt một tay đỡ lấy Trác Thư Nhiên, nhíu mày nhìn cánh tay đầm đìa máu của y, hét to với người đứng ngoài cửa “Gọi bác sỹ!”
Gương mặt Trác Thư Nhiên vặn vẹo vì đau đớn, tái nhợt không còn huyết sắc, lắc đầu “Cha nuôi, tôi không sao.”
“Bớt sàm ngôn đi.” Trịnh Liệt không hờn không giận nhìn y nói.
Trịnh Liệt trong mộng là bị sát thủ chuyên nghiệp bắn chết, sau khi tỉnh dậy hắn giải hòa với Tiêu Sân, nhân cơ hội ấy nhờ Tiêu Sân huấn luyện lại thân thủ cũng như kỹ thuật bắn súng cho hắn, không còn giống như trước kia lười biếng cố gắng né tránh khi có thể mà cắn chặt răng ngoan cường khổ luyện. Hắn không có thiên phú hơn người như Lý Hướng Nam, nhưng ngộ tính tốt, lại kiên trì luyện tập, thành tích đạt được sau đó không đến nỗi tồi. Cho dù không thể so sánh với sát thủ chuyên nghiệp xuất quỷ nhập thần, nhưng quang minh chính đại đấu trực diện thì hắn không thua kém nhiều. Hơn nữa, hắn thắng bởi vì hắn “biết trước”.
Mặt tên sát thủ kia, cho dù có cháy ra tro Trịnh Liệt cũng nhận ra. Hắn ta là một trong những vệ sỹ hắn thuê về sau khi mất đi sự che chở của Tiêu gia.
Từ sau khi nhận thấy có người muốn đối phó với ba nhà Trịnh, Tiêu, An, hắn trong lòng đã nghi ngờ sát thủ trong mộng là do kẻ địch phái đến.
Trong mắt người ngoài, ba nhà Trịnh gia, Tiêu gia và An gia thì Tiêu gia là đứng đầu, nhưng thực tiễn, Trịnh Liệt không chỉ là đại diện cho Trịnh gia mà còn là túi tiền của Tiêu gia và An gia. Một khi có chuyện không may, Trịnh Liệt là kẻ sạch sẽ nhất dễ dàng thoát khỏi hiểm cảnh. Cho nên bất kể là người nắm rõ tình hình như Tiêu gia, hay kẻ không biết chuyện như Ân Triệu Lan, đều nghĩ tới việc bảo trụ Trịnh Liệt đầu tiên. Bởi vì bảo trụ Trịnh Liệt, cũng tương đương giữ một đường lui cho tất cả mọi người. Cho dù ở trong mộng, Trịnh Liệt và Tiêu Sân, An Thế Duy đã cắt đứt quan hệ, nhưng khi tai họa phát sinh, Tiêu Sân và An Thế Duy đều không hẹn mà cùng âm thầm ra tay bảo vệ Trịnh Liệt. Nếu không phải như vậy, chỉ với cổ phần Trung Thiên Tiêu gia và An Thế Duy nắm trong tay cũng đủ khiến kế hoạch trục xuất Trịnh Liệt ra khỏi Trung Thiên của Ân Triệu Lan phá sản. Đây là điều mà sau này Trịnh Liệt mới nghĩ tới. Trong mộng, Tiêu Sân và An Thế Duy đều “giúp” Ân Triệu Lan, để y thay hắn nhận lấy trách nhiệm vào tù.
Tên chủ mưu đứng sau bức màn để sát thủ ẩn núp bên người Trịnh Liệt, không hạ lệnh cho sát thủ giết hắn ngay lập tức, lại lựa thời điểm Ân Triệu Lan trục xuất hắn ra khỏi Trung Thiên, thừa dịp hắn bị “chúng bạn xa lánh” mà xuống tay, còn lưu lại một câu không rõ ràng “Trịnh thiếu, năm vị thiếu gia gửi lời chào tới ngài!” khiến Trịnh Liệt mất hết hy vọng, chết không nhắm mắt, không chỉ giết hắn mà còn giết cả tâm hắn!
Hiện giờ Trịnh Liệt nghĩ lại, đối phương có thể thực hiện trò cũ như trong mộng. Cho nên khi hắn ở nước ngoài thuê vài vệ sỹ, nhìn đến gương mặt quen thuộc kia, hắn đã nghĩ: Quả nhiên là thế!
Trịnh Liệt vẫn để lại tên vệ sỹ này, cẩn thận đề phòng. Đối phương hiển nhiên chưa thu được tin tức cụ thể từ khách hàng, vẫn an phận thủ thường bên người Trịnh Liệt, đóng vai một vệ sỹ làm tròn chức trách, thậm chí còn bắt được vài tên trộm, thu được “tín nhiệm” của Trịnh Liệt.
Để tránh đả thảo kinh xà, Trịnh Liệt mang hắn và những người khác về nước, về tới biệt thự Trác Thư Nhiên bên này thì phân phó bọn họ cảnh giới bên ngoài, không cho bọn họ tới gần phòng làm việc. Sau khi Trác Thư Nhiên kể rõ mọi chuyện cho hắn, Trịnh Liệt đem việc này nói cho y biết. Trác Thư Nhiên lập tức điều tra từng người trong biệt thự tới chân lông kẽ tóc, sau đó phát hiện sát thủ không chỉ một mà là hai người, đều là vệ sỹ của Trịnh Liệt.
Trác Thư Nhiên “vô ý” để hai vệ sỹ biết y cũng làm việc cho Andre Galisco Doyle. Hai người này xin được chỉ thị của Andre liền cùng Trác Thư Nhiên “nội ứng ngoài hợp”, nhưng không hề hay biết Trịnh Liệt và Trác Thư Nhiên mời tay súng bắn tỉa tới, cẩn thận theo dõi bọn họ.
Andre Galisco Doyle lén lút không ra mặt, trơn như chạch không thể bắt. Nếu chế ngự hai vệ sỹ này trước nhất định kinh động tới hắn, mọi chuẩn bị trước đó sẽ thất bại trong gang tấc. Cho nên Trịnh Liệt vẫn không động thủ, giả bộ như không biết.
Mãi đến khi Andre lừa được Tần Trăn lên giường, hai vệ sỹ mới có động tĩnh. Andre căn bản không có ý định thực hiện điều kiện trao đổi với Tần Trăn! Hắn ngoài mặt là người khiêm tốn, kỳ thật lại là tên cực kỳ tự phụ. Tần Trăn vì Trịnh Liệt phong lưu hoàn khố mà không nể mặt hắn, “đầy tớ” của hắn – Lâu Vũ Tĩnh – cũng bị Ân Triệu Lan cự tuyệt vì Trịnh Liệt, Trác Thư Nhiên vì là con nuôi Trịnh Liệt mà hắn không thể hoàn toàn tin tưởng lợi dụng…. Hết thảy đều khiến Andre cảm thấy Trịnh Liệt không thể không chết!
Hơn thế nữa, hắn muốn Trịnh Liệt chết trong thống khổ tuyệt vọng! Chẳng những khiến những người che chở Trịnh Liệt luôn cho rằng Trịnh Liệt là hy vọng cuối cùng đau khổ, mất đi phao cứu sinh duy nhất, mà còn khiến hắn tưởng rằng bản thân chết trên tay những đứa con nuôi hắn yêu thương nhất!
Andre Galisco Doyle – tên đàn ông đáng sợ lại thâm độc!
Vào giờ khắc này, Trịnh Liệt rốt cuộc thông suốt hết mọi chuyện!
Nghĩ đến chính mình trong mộng chết dưới tay một người mà mình thậm chí chỉ gặp mặt được vài lần, sắc mặt Trịnh Liệt không được tốt cho lắm!
Nếu không nhờ đủ loại trùng hợp, Andre Galisco Doyle thật sự coi bọn họ, thế lực tung hoành ở Nam Phong thị, như con cờ mà đùa giỡn trong tay!
Hiện tại, tình thế nghịch chuyển, tính cả thù mới hận cũ, Trịnh Liệt oán hận thề độc: Nếu hắn bỏ qua cho Andre Galisco Doyle, hắn sẽ không mang họ Trịnh!
Trác Thư Nhiên nhớ tới câu “Trịnh thiếu, năm vị thiếu gia gửi lời chào tới ngài!” của sát thủ quả thật giận không kiềm được!
Y so với Trịnh Liệt còn hiểu rõ Andre hơn, chỉ cần động não một chút đã hiểu thấu mục đích tàn độc của Andre. Loại vu tội này chính là muốn ly gián Trịnh Liệt và con nuôi!
Nếu Trịnh Liệt bị giết, chỉ sợ chết không nhắm mắt, còn nếu Trịnh Liệt còn sống, thì đó cũng là một cái gai độc!
Andre Galisco Doyle chết tiệt!
Trong đầu Trác Thư Nhiên nghĩ đủ cách trả thù Andre, cánh tay đúng lúc bị thương đủ nghiêm trọng, đủ để Trịnh Liệt quan tâm, cũng tạo cơ hội cho y giải thích. Nhưng Trịnh Liệt tựa hồ không bị câu nói kia ảnh hưởng, Trác Thư Nhiên ngược lại không đoán được tâm tư của hắn.
Vì thế Trác Thư Nhiên yếu đuối dựa vào lòng Trịnh Liệt giả chết, Trịnh Liệt nhìn y chảy máu không ngừng, không chút suy nghĩ ôm lấy y, bế y sang phòng khác chữa trị.
Lúc này, Trịnh Phỉ và Tần Trăn cũng đến biệt thự an toàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT