Trịnh Phỉ ngồi xếp bằng trên sân thượng khách sạn, tai gắn tai nghe mini, nghe rõ mồn một từng tiếng động tại hiện trường Tần Trăn và Andre, nhếch môi khinh bỉ.
Có vẻ Andre đã làm vài động tác quá phận khiến Tần Trăn nhịn không được nấc một tiếng, sau đó từ micro truyền đến thanh âm trầm thấp của Trịnh Liệt “Trịnh Phỉ, đi cứu cậu ta.”
Hừ! Vừa rồi còn làm bộ trầm ổn, mới như vậy đã nhịn không nổi! Trịnh Phỉ trong lòng mắng to nhưng ngoài miệng thì không cam lòng nói “Biết rồi!”
Y trở mình đứng dậy, một bước nhảy qua lan can sân thượng xuống dưới!
Khách sạn này tổng cộng có mười sáu tầng, Tần Trăn và Andre đang ở tầng chín. Trịnh Phỉ sớm đã tính chính xác khoảng cách mà trang bị sẵn dây thừng buộc trên người, từ sân thượng thuận lợi nhảy thẳng xuống tầng chín, lưu loát rút súng bắn nát cửa thủy tinh, dùng chân đạp miểng thủy tinh vỡ vào phòng!
Lúc này nửa người trên của Tần Trăn đã không còn mảnh vải, Andre đang đè trên người y chuẩn bị giở trò, bất ngờ nghe được tiếng cửa sổ vỡ, hắn lập tức nhảy xuống giường, rút súng từ ngăn kéo kế bên cửa sổ!
Phản ứng của hắn phải nói là nhanh, nhưng không thể so được với Trịnh Phỉ đã có chuẩn bị trước. Trịnh Phỉ vào phòng, không chút do dự bắn Andre ba phát!
Andre nói cũng không kịp nói đã ngã xuống đất!
Tần Trăn từ lúc bị Andre đặt lên giường đã mất hết hy vọng, linh hồn tựa như đã sớm rời khỏi cơ thể, ngơ ngác như khúc gỗ. Giờ phút này mặt y trắng bệch, mắt hồng hồng, đối với biến hóa bất thình lình xảy ra cực kỳ trì độn.
Trịnh Phỉ khinh thường nhìn y “Đứng lên đi đồ ngu!”
“….Hắn chết?” Ánh mắt Tần Trăn dần dần có lại chút thần thái.
“Chết rồi.” Kỳ thật chỉ là súng gây mê, Andre còn chưa chết. Bất quá Trịnh Phỉ bất mãn việc Trịnh Liệt sai y tới cứu tên tình nhân gọi là Tần Trăn này. Y không thể phát cáu với Trịnh Liệt liền muốn dọa Tần Trăn một trận.
Y cảm thấy Tần Trăn này quá nhu nhược! Nếu là y sớm đã bắn chết Andre, để coi hắn còn có chủ ý muốn hại Trịnh Liệt không!
Tần Trăn hiển nhiên không biết tâm tư Trịnh Phỉ, trên thực tế y vẫn chưa khôi phục thần trí hoàn toàn, chỉ là theo bản năng, thất tha thất thểu xuống giường, đến bên “thi thể” Andre, hung hăng đạp vài phát vào mặt hắn!
Mặt Andre nháy mắt biến dạng, có thể thấy Tần Trăn dùng bao nhiêu sức lực!
Sau đó Tần Trăn lại đạp thêm một đạp lên đũng quần Andre, nghiến răng nghiến lợi chà a chà. Nếu không phải thuốc gây tê quá mạnh phỏng chừng Andre đã nhảy dựng lên kêu đau!
Mặt Trịnh Phỉ 囧, không hiểu sao y lại thấy hết giận, cảm thấy Tần Trăn cũng không đến nỗi nào.
“Đừng lãng phí thời gian, theo tôi.” Trịnh Phỉ nói với Tần Trăn.
Phát tiết được cục tức trong lòng, Tần Trăn cuối cùng cũng tỉnh táo được vài phần, nói “Cậu là ai?”. Ngoài miệng thì hỏi vậy nhưng trong lòng Tần Trăn đã cảm kích Trịnh Phỉ. Nếu không phải Trịnh Phỉ xuất hiện đúng lúc, hiện tại y nhất định đã bị tên Andre mặt người dạ thú này hủy hoại. Nếu y thật sự bị Andre chạm vào, y tuyệt đối không dám xuất hiện trước mặt Trịnh Liệt lần nữa.
“Trịnh Phỉ, con Trịnh Liệt.” Trịnh Phỉ nâng cằm.
Trịnh Phỉ? Trịnh tứ thiếu?
“Cha nuôi vẫn ổn chứ?” Nghe Trịnh Phỉ nhắc tới Trịnh Liệt, tinh thần Tần Trăn chấn động, tha thiết nhìn Trịnh Phỉ hỏi “Andre nói hắn đã phái ba sát thủ đối phó cha nuôi.”
“Ổng vẫn ổn!” Trịnh Phỉ dùng súng gãi gãi đầu “Bớt dài dòng đi, theo tôi mau, rất nhanh sẽ có người tới…”
“Cho tôi chứng cớ!” Tần Trăn hiện tại thật sự đề phòng người lạ, y lo lắng cho tính mệnh Trịnh Liệt, thầm nghĩ mau chóng xác nhận hắn an toàn.
Trịnh Phỉ tặc lưỡi một tiếng, tháo tai nghe xuống ném cho y “Nhanh đi!”
Tần Trăn luống cuống đeo tai nghe, còn chưa kịp nói tiếng nào đã nghe được tiếng Trịnh Liệt “Tần Trăn, cùng Trịnh Phỉ rời khỏi đó, mau!”
Tần Trăn cơ hồ muốn khóc tại chỗ, trả lời qua loa, không dám trì hoãn nữa, vội vàng mặc vào quần áo bị ném dưới đất, cùng Trịnh Phỉ rời khỏi phòng.
Bọn họ từ cửa sau khách sạn rời khỏi, bên kia có một chiếc xe tải đang chờ sẵn, tiếp ứng bọn họ.
Lên xe rồi, Tần Trăn không chịu trả tai nghe cho Trịnh Phỉ. Trịnh Phỉ nheo mắt bất mãn nhìn y, nhưng thấy y yếu đuối do chấn kinh quá độ, quần áo không chỉnh tề, chính mình thì phải theo phân phó của Trịnh Liệt tới biệt thự Trác Thư Nhiên, liền không quản y, hừ một tiếng quay mặt đi.
“Cha nuôi, cha nuôi…” Trong lúc lo lắng sợ hãi, còn thiếu chút nữa bị cưỡng gian, nghe được tiếng Trịnh Liệt tựa như được uống thuốc an thần, Tần Trăn lăng lăng vừa cười vừa khóc.
“Được rồi, không có việc gì.” Trịnh Liệt nghe được sự kinh hoảng trong giọng nói y, lần đầu tiên trong hai năm ôn tồn nói chuyện với y.
“Ừ…” Tần Trăn chùi nước mắt, thì thào nói “Tôi không sao. Trịnh tứ thiếu tới kịp thời, cám ơn anh, cha nuôi.” Mỗi lần y gặp chuyện, người che chở y lúc nào cũng là Trịnh Liệt.
“Cậu cùng Trịnh Phỉ tới chỗ tôi.” Trịnh Liệt nói, dừng một chút, lại bỏ thêm một câu “Yên tâm, tôi rất an toàn.”
“Tôi biết.” Tần Trăn dịu ngoan nói.
“Đưa tai nghe cho Trịnh Phỉ.” Trịnh Liệt nói.
Tần Trăn nghe là làm, có chút lưu luyến không rời đem tai nghe trả cho Trịnh Phỉ. Trịnh Liệt rốt cuộc cũng có dấu hiệu gỡ bỏ hiềm khích trước đây với y. Y đột nhiên cảm giác chính mình trong cái rủi có cái may.
Trịnh Phỉ đeo lại tai nghe, nói với Trịnh Liệt vài câu, sau đó lập tức cắt đứt liên lạc.
Trong xe chỉ có Tần Trăn và Trịnh Phỉ. Bọn họ đều đã biết thân phận nhau, lần đầu mặt đối mặt, nhất thời không biết nói gì.
“Nếu không phải ba muốn tôi cứu anh thì tôi đã mặc kệ rồi.” Trịnh Phỉ hừ một tiếng.
Tần Trăn tính tình tốt cười cười “Cậu làm sao tìm được tôi?”
Hỏi đến điều này, khẩu khí Trịnh Phỉ trở nên không tốt, sắc mặt đen thui “Trên người anh có đặt máy nghe lén và thiết bị theo dõi.” Trong lòng y, đây là chứng cứ cho thấy Trịnh Liệt rất coi trọng Tần Trăn.
Tần Trăn sửng sốt, bỗng hiểu ra, từ trong áo lấy ra vòng cổ có mặt ngọn lửa Trịnh Liệt tặng hôm sinh nhật.
“Đây là cha nuôi cho tôi…” Tần Trăn đau lòng thấp giọng nói.
Trịnh Phỉ mân mê dây chuyền, ngón tay đùa nghịch trên mặt dây chuyền hình ngọn lửa một chút, “ba” một tiếng, mặt dây chuyền phân thành hai nửa, lộ ra bên trong hai khối nhỏ lóe ánh sáng đỏ. Sau đó y ném vòng cổ lại cho Tần Trăn.
Tần Trăn cầm dây chuyền, chỉ cảm thấy trong hai năm này, cho dù bị Trịnh Liệt lãnh đạm vẫn không buông tay, quả nhiên là đúng đắn. Trịnh Liệt miệng cứng lòng mềm, trong lòng vẫn còn để ý y. Thời khắc mấu chốt cũng chỉ có Trịnh Liệt quan tâm y bảo hộ y.
Người ngoài thấy y khăng khăng một lòng với Trịnh Liệt phong lưu hoàn khố là rất ngốc rất ngu xuẩn, nhưng Trịnh Liệt tốt, bọn họ căn bản không thể hiểu. Chỉ có Trịnh Liệt mới có thể cho y cảm giác an toàn không gì sánh kịp.
Tần Trăn nắm chặt dây chuyền, chỉ muốn mau chóng được gặp Trịnh Liệt.
Trịnh Phỉ nhìn Tần Trăn tươi cười, trong lòng rầu rĩ. Năm nay Trịnh Liệt không có tặng quà cho y nha!
Không được! Lát nữa đến gặp ông ba, y nhất định phải mở miệng đòi! Không thể để y làm không công được!
Ở bên kia, Dương Kỳ và Tiểu Yêu mang Lý Hướng Nam vào một kho hàng bị bỏ hoang ở bến tàu. Dương Kỳ nhốt Lý Hướng Nam trong một căn phòng nhỏ, chụp ảnh y gửi cho cảnh viên ở cục cảnh sát. Cảnh viên này đã bị hắn mua chuộc. Anh ta sẽ đưa ảnh chụp Lý Hướng Nam cho Tiêu Sân xem, cảnh cáo Tiêu Sân không được hành động thiếu suy nghĩ.
Thuyền chở hàng kia rất nhanh sẽ cập bến. Phó cục trưởng cục cảnh sát đã mai phục ở phụ cận bến tàu. Dương Kỳ phân phó Tiểu Yêu trông chừng Lý Hướng Nam, đi sang một bên gọi điện cho người Tiêu gia, gọi bọn họ ra nhận hàng. Đối phương đáp ứng ngay lập tức, còn nói cho hắn biết thuyền đã đến.
Dương Kỳ đè nén hưng phấn trong lòng, lặng lẽ chờ tình thế phát triển. Chỉ cần chuyện này thành công, Dương Kỳ hắn liền trở thành người tiếp nhận thế lực Tiêu gia! Hắn sẽ trở thành hoàng đế hắc đạo ở Nam Phong thị!
Chỉ chốc lát sau, từ bên kia bến tàu truyền đến tiếng súng kịch liệt! Tiếng nổ vang không ngừng, đủ biết cả hai bên đều muốn đưa đối phương vào chỗ chết!
Lần này Tiêu gia xong rồi! Hắc đạo cho dù mạnh tới mức nào, gặp lực lượng an ninh quốc gia cũng phải né tránh ba phần. Sống mái với cục cảnh sát, quả thật là lấy trứng chọi đá!
Dương Kỳ vừa vui mừng vừa lo lắng, nhưng hắn biết, cục diện hiện tại đã nằm ngoài tầm kiểm soát của hắn.
Nửa giờ sau, người của cục cảnh sát rốt cuộc đã khống chế được toàn cục. Hai bên người chết người bị thương nằm la liệt, đến cả phó cục trưởng cũng bị thương ở tay. Nhưng ông ta tựa hồ không chút để ý, sắc mặt hồng hào chỉ huy cảnh viên lên thuyền tìm tòi. Chỉ trong chốc lát, từng rương hàng được khiêng xuống bến tàu.
Phóng viên không biết từ đâu ùn ùn kéo tới, đèn flash nhá lên không ngừng, tranh nhau đưa tin cảnh sát phá được đường dây buôn lậu.
Phó cục trưởng không dự đoán được phóng viên nắm bắt tin nhạy như vậy, đối với vụ án của cảnh sát hiểu rõ tường tận như thế. Ông ta bị phóng viên chen lấn không thể tới hiện trường mở rương, xem vật phẩm buôn lậu bọn họ thu được.
Vừa mở một rương thì bị mùi cá tanh mặn đập vào mặt. Trong rương đều là cá đông lạnh. Phó cục trưởng ra lệnh cho cảnh viên mổ bụng cá, lộ ra bên trong từng miếng bạch phiến được bọc giấy. Trên mặt ông liền lộ ra một nụ cười thỏa mãn.
Một phóng viên chìa microphone tới, hưng phấn hỏi “Phó cục trưởng, ngay trên thuyền Lâu gia thu được một lượng lớn bạch phiến, ngài sẽ ngay lập tức bắt người về quy án hay sao?”
Phó cục trưởng ngạc nhiên “Ai nói là của Lâu gia?” chỗ dựa sau lưng ông chính là Lâu gia!
Phóng viên không hiểu ra sao “Đây là thuyền của Lâu gia đăng ký mà?”
“Thật đúng là của Lâu gia! Thuyền này được đăng ký dưới tên của Lâu gia tam thiếu Lâu Vũ Tĩnh, lên mạng có thể tra được.” Một phóng viên khác nói, ra hiệu cho nhiếp ảnh gia chụp thân thuyền.
Phó cục trưởng làm ngơ, chất vấn những cảnh viên từ trên thuyền xuống “Các người làm việc cho ai?”
Một người trong đó bị đánh đến mắt mũi sưng vù, mắng phó cục trưởng một trận, cả giận nói “Mày thu không ít tiền của Lâu tam thiếu, lại bán đứng chúng tao, Lâu gia tuyệt đối không bỏ qua cho mày.”
Những người khác cũng hùa theo phụ họa, hướng phó cục trưởng chửi ầm lên.
Mọi người ồ lên!
Các phóng viên nghe hiểu được nội tình quả thực giống như hăng máu, liều mạng đuổi theo phó cục trưởng phỏng vấn.
Phó cục trưởng mặt như màu đất.
Dương Kỳ tránh ở một bên mặt cũng như màu đất.
Hắn không rõ kế hoạch tỉ mỉ hãm hại Tiêu gia vì sao lại biến thành như vậy! Nhưng hắn biết, hắn đi đời rồi!
Bất luận là Lâu gia, Tiêu gia, hay Viêm bang, đều tuyệt đối không bỏ qua cho hắn!
Trên mặt Dương Kỳ lộ ra mạt ngoan tuyệt, cá chết thì lưới rách. Đây nhất định là do Tiêu Sân giở trò! Chỉ có Tiêu Sân mới có năng lực đổi trắng thay đen, đem bẫy của chính hắn thiết kế cắn ngược lại hắn!
Một khi đã vậy, đừng trách hắn kéo người yêu của Tiêu Sân xuống địa ngục cùng!
Dương Kỳ nhanh chóng quay trở lại kho hàng nhốt Lý Hướng Nam. Bất quá hắn vừa bước vào, lòng hắn lạnh đi nửa phần.
Hắn nhìn Tiểu Yêu nằm dưới đất không biết sống hay chết, cửa phòng nhốt Lý Hướng Nam mở toang, bên trong không có bóng người! Trong kho hàng không có dấu vết kẻ khác, Lý Hướng Nam vốn nên hôn mê lại không thấy tung tích!
Là y tự mình chạy thoát?
Sau đó Dương Kỳ chỉ cảm thấy ót chợt lạnh, một khẩu súng lặng yên không một tiếng động vững vàng đặt sau gáyhắn!
Dương Kỳ tin chắc chỉ cần hắn vừa động đậy, người cầm súng sẽ không chút do dự bóp cò tiễn hắn về trời!
Lý Hướng Nam không phải chỉ là tên giáo sư trói gà không chặt sao?
Đây là suy nghĩ cuối cùng của Dương Kỳ trước khi cảm thấy cổ đau nhức lâm vào hôn mê.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT