Trịnh Liệt nhăn lại mi “Em cũng là một nguyên nhân?”

Tiêu Sân vỗ đầu hắn “Mày nghĩ rằng có thể dễ dàng cắt đứt sạch sẽ quan hệ như vậy sao?” Ở nhà Tiêu Sân vẫn còn một bà mẹ “Tiểu Liệt cái gì cũng tốt, chỉ có đám con nuôi là không tốt”, còn có một ông ba “Vợ nói gì cũng đúng.”

Trịnh Liệt buồn bực nhìn Tiêu Sân.

Tiêu Sân từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm hình, ném cho Trịnh Liệt. Trịnh Liệt chụp lấy.

Trong ảnh là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, tóc khá dài, mặt chữ điền, đôi mắt trũng sâu có chút âm trầm.

“Có quen không?” Tiêu Sân hỏi Trịnh Liệt.

“Có gặp qua.” Là sau khi Trịnh Phỉ tỉnh lại, nhưng chỉ là nhìn thoáng qua vội vàng, ấn tượng không sâu. Trịnh Liệt cau mày nghĩ nghĩ “Hắn tên gì?”

“Hắn là công thần thành lập Viêm bang, là cố vấn của Trịnh Phỉ, Dương Kỳ.” Tiêu Sân nói. Viêm bang phát triển đến như bây giờ, công lao của Dương Kỳ rất lớn. Trịnh Phỉ vô cùng tin tưởng hắn.

Trịnh Liệt như có chút hiểu được “Hắn là tên không an phận ở Viêm bang?” Hắn đã cùng Tiêu Sân thảo luận qua phản ứng của người Viêm bang khi Trịnh Phỉ trúng đạn hôn mê. Bọn hắn đều nhất trí rằng bên trong Viêm bang có vấn đề. Vấn đề này còn có khả năng thông qua Trịnh Liệt liên lụy đến Tiêu gia.

Tiêu Sân lộ ra tia tán thưởng “Không sai. Trịnh Phỉ thụ thương, là hắn chỉ điểm đem mày đến bên người Trịnh Phỉ. Hắn không ra mặt, ngược lại khiến Trịnh Phỉ hoài nghi.”

Trịnh Phỉ vẫn luôn cẩn trọng không để chuyện của bang phái dính dáng tới Trịnh Liệt. Y hôn mê tỉnh lại nhìn thấy người của mình mang Trịnh Liệt tới, trong lòng tức giận là đương nhiên. Y là kẻ ranh ma, lại có Trịnh Liệt nhắc nhở, ở ngoài mặt tuy tỏ vẻ phạt người Viêm bang là xong việc, lại ngầm âm thầm tra xét, ngoài ý muốn truy ra được kẻ đầu têu là thủ hạ Dương Kỳ.

Điều này khiến Trịnh Phỉ thấy kinh hãi. Dương Kỳ trước khi gặp Trịnh Phỉ đã là người được Tiêu gia trọng dụng. Tiêu gia để Trịnh Phỉ cai quản một đường khẩu, Dương Kỳ bị biên xuống làm thủ hạ Trịnh Phỉ, chẳng những không có chút oán hận, ngược lại còn có quan hệ tốt với Trịnh Phỉ, sau này cùng Trịnh Phỉ phản Tiêu gia, trở thành thành viên không thể thiếu của Viêm bang.

Nếu không phải ngay lúc Trịnh Phỉ trúng đạn hôn mê hắn có biểu hiện dị thường, Trịnh Phỉ vẫn còn tưởng Dương Kỳ tận tâm và trung thành với y và Viêm bang.

Người này có thể ẩn giấu sâu như vậy, mưu đồ toan tính nhất định không hề nhỏ. Trịnh Phỉ hoài nghi hắn nhằm vào không chỉ đơn giản là Viêm bang, mà còn có Tiêu gia.

Sau khi báo thù cho Tô gia, Trịnh Phỉ đối với việc đánh đánh giết giết đã cảm thấy chán ghét. Y tự nhận mình là thằng đàn ông mẫu mực không thích liên lụy kẻ khác, tới hôm nay “chủ nợ” lớn nhất cũng chỉ có Trịnh Liệt. Trừ điều đó ra, y vẫn có cảm giác thiếu Tiêu gia một cái nhân tình.

Cho nên y cam tâm tình nguyện cúi đầu trước Tiêu Sân, thuận tiện đem chuyện của Dương Kỳ kể cho Tiêu Sân. Y có một loại trực giác, sau lưng Dương Kỳ có người sai khiến, hơn nữa còn thực không đơn giản.

Trịnh Phỉ ra quyết định rời Viêm bang, nhưng không động đến Dương Kỳ. Y không muốn đả thảo kinh xà.

Tiêu Sân không có xem nhẹ tin tức Trịnh Phỉ mang tới, ngược lại hắn thập phần cẩn trọng. Có thể lên làm người thừa kế Tiêu gia, ở Nam Phong thị hô phong hoán vũ, Tiêu Sân không chỉ đơn giản dựa vào thân phận con trai duy nhất của Tiêu Nguyên, hắn còn có sự thông minh tháo vát, cẩn thận sắc bén.

Có bang phái khác cài nội gián vào Viêm bang không phải là chuyện gì lạ. Thủ đoạn này quen thuộc lắm rồi. Nhưng có người cài nội gián vào Tiêu gia, rồi lại đem nội gián này xếp đến bên người Trịnh Phỉ, nhiều năm qua gần như không để lại sơ hở, đây mới là chuyện không bình thường.

Tiêu Sân nghĩ đến việc trước đó Trịnh Liệt muốn điều tra nhân viên của tập đoàn Trung Thiên, hắn có một loại cảm giác không thoải mái như bị người khác nhìn trộm sau lưng.

“Có phát hiện gì không?” Trịnh Liệt hỏi.

“Tạm thời không có. Hắn rất cẩn thận.” Nhưng quá mức cẩn thận, càng làm người ta cảm giác có vấn đề. Tiêu Sân âm trầm nhìn chằm chằm tấm ảnh Dương Kỳ “Đã cho người theo dõi.”

“Còn việc anh giữ Trịnh Phỉ…”

“Đối phương không phải muốn buộc Viêm bang với Tiêu gia sao?” Tiêu Sân dùng ngón tay gõ gõ mặt bàn “Trịnh Phỉ một lần nữa được Tiêu gia “tiếp nhận”, đúng như bọn chúng muốn.”

“…Viêm bang bên đó bị Dương Kỳ động tay động chân.” Trịnh Liệt trầm tư một lúc, giật mình “Sân ca anh muốn dẫn xà xuất động?”

Tiêu Sân gật gật đầu “Trịnh Phỉ sẽ phối hợp.”

Trịnh Liệt cảm thấy dính tới Trịnh Phỉ không phải chuyện tốt lành gì. Nhưng ở phương diện này so với Tiêu Sân hắn còn non và xanh lắm, hắn không có lý do gì để ngăn cản kế hoạch của Tiêu Sân.

“Nếu có chuyện, trực tiếp đá Trịnh Phỉ đi.” Trịnh Liệt nghẹn ra một câu.

“Tao sẽ có chừng mực.” Tiêu Sân nói “Nếu mày bỏ được, tao hiển nhiên sẽ không lãnh phí tinh lực giữ nó.”

Trịnh Liệt mím môi, chậm rãi ân một tiếng “Rất tốt.”

Khi trở lại tổng bộ Trung Thiên, Trịnh Liệt vừa lúc có một hội nghị phải tham gia.

Đội kiến trúc Trung Thiên đã được xác định trở thành một trong những nhà thầu của kế hoạch làng du lịch Nhuận Minh. Tổng giám đốc Nhuận Minh điền sản Lâu Vũ Tĩnh nói qua với Ân Triệu Lan, hy vọng đội kiến trúc Trung Thiên tham gia đấu thầu thiết kế.

Thiết kế là hạng mục mang lại lợi nhuận cao nhất trong kế hoạch làng du lịch Nhuận Minh.

Tin tức vừa được đưa ra, thật sự là ngoài dự kiến của không ít người. Bọn họ ngay từ đầu đối với việc Ân Triệu Lan can thiệp kế hoạch làng du lịch không vừa lòng. Nếu Ân Triệu Lan thuận lợi nắm được hạng mục này, quản lý cấp cao sẽ càng đánh giá cao y.

Bất quá đối thủ lớn nhất của bọn họ là công ty kiến trúc Uy Viễn. Đây là công ty kiến trúc nổi tiếng của Nam Phong thị, thực lực hùng hậu, một chút cũng không dễ đối phó. Hơn nữa sau lưng kiến trúc Uy Viễn còn có nhị thiếu Lâu gia Lâu Vũ Phong.

Nhưng Ân Triệu Lan không e ngại đối thủ nào. Y rất muốn nắm được hạng mục thiết kế, thậm chí còn lớn mật yêu cầu công ty phối hợp giúp đỡ.

Đây là phát pháo đầu tiên của đội kiến trúc Trung Thiên, quản lý cấp cao quá nửa đều tỏ vẻ tán đồng. Sau đó ánh mắt mọi người đều tập trung trên người Trịnh Liệt. Ở đây chỉ có mình hắn có quyền bác bỏ.

Trịnh Liệt nhìn Ân Triệu Lan hùng tâm bừng bừng, không lạnh không nóng nói “Trúng thầu trước rồi hãy nói.”

“Đây là đương nhiên.” Ân Triệu Lan khẽ nâng cằm, tự tin nói “Đến lúc đó tôi sẽ đưa anh xem phương án chi tiết.”

Hội nghị chấm dứt, Ân Triệu Lan gọi Trịnh Liệt đi lướt qua người y “Trịnh đổng, anh đợi đã.”

Trịnh Liệt xoay người, nhướn mi với y.

Khoảng cách hai người có chút quá gần, Ân Triệu Lan không khỏi thối lui một chút, hơi hơi hạ mặt. Y thấp hơn Trịnh Liệt nửa cái đầu, hạ mắt vừa vặn nhìn thấy hai cúc áo Trịnh Liệt được mở, lộ ra một mảnh vân da trắng nõn trơn nhẵn, trên đó có một vết cào khá sâu. Hiển nhiên là ai đó trong tình huống nào đó lưu lại dấu vết. Hơn nữa nhìn còn mới, có lẽ phát sinh trong hai ngày này. Bởi vì hôm trước Trịnh Liệt cùng ăn cơm, Ân Triệu Lan không thấy trên người hắn có vết này.

Ngực Ân Triệu Lan có chút đau.

“Chuyện gì?” Trịnh Liệt thấy y chậm chạp không mở miệng, hỏi.

Ân Triệu Lan bình tĩnh lại “Hôm trước cùng Lâu Vũ Tĩnh ăn cơm, tôi đã thay anh giải thích với anh ta…”

Trịnh Liệt hai mắt sắc bén “Cậu thay tôi giải thích? Dựa vào cái gì?”

Ân Triệu Lan á khẩu không trả lời được, bình thường nhanh mồm nhanh miệng giờ đây lại không biết nói gì “Tôi, tôi chỉ là…”

Trịnh Liệt đội nhiên nở nụ cười “Tôi còn nghĩ cậu sẽ trách tôi không để mặt mũi cho anh ta.”

Ân Triệu Lan sửng sốt, bật thốt lên “Đó là anh ta đáng phải chịu.” Vừa dứt lời, y giống như bừng tỉnh “Không, ý của tôi là, mọi người muốn hợp tác, không cần phải làm khó nhau như vậy…”

Ngày đó biểu tình Lâu Vũ Tĩnh nhìn đến chai Romanee Conti 1945 kia, Ân Triệu Lan vẫn còn nhớ rõ như ngày hôm qua. Y nghĩ rằng Lâu Vũ Tĩnh sẽ giận dữ, thậm chí ảnh hưởng đến hợp tác đôi bên. Nhưng trên thực tế sắc mặt hắn chỉ xanh lét trong một lúc rồi lại khôi phục bình thường, nhận lấy lễ vật sau đó cùng y trò chuyện vui vẻ, khiến Ân Triệu Lan lén thở dài nhẹ nhõm.

Y cũng không quen nhìn thái độ Lâu Vũ Tĩnh đối với Trịnh Liệt, thấy Trịnh Liệt phản kích một cú như vậy trong lòng cũng có một chút sảng khoái, nhưng lại phải bận tâm mặt mũi Lâu Vũ Tĩnh, không thể để quan hệ hai bên chỉ vì như vậy mà xung đột.

Hai ngày này y phí một ít công phu trấn an Lâu Vũ Tĩnh. Nhưng lời nói của quản lý nhà hàng ngẫu nhiên sẽ vang lên trong đầu y –

“Nhiều năm trước, Trịnh thiếu thường xuyên đến. Nhưng sau này Trịnh thiếu không thích đồ Pháp nữa.”

Trịnh Liệt chưa từng mang y tới nhà hàng đó dùng cơm, là vì y nói không thích đồ ăn Pháp sao? Trịnh Liệt từng vì y mà không đi nhà hàng mình thích sao…

Ân Triệu Lan trong lòng dâng lên một cảm giác chua xót trước nay chưa từng có.

“Tôi không phải muốn gây chuyện.” Nghe được lời Ân Triệu Lan, Trịnh Liệt mặt không chút thay đổi nói.

“Tôi biết…” Ân Triệu Lan ngẩng đầu nói, dùng một loại ánh mắt bình thản khó có được nhìn Trịnh Liệt “Lâu Vũ Tĩnh để tôi ứng phó.”

“Tùy cậu.” Trịnh Liệt vô tình nhún vai “Còn việc gì không?”

Ân Triệu Lan hứa hẹn tự nói “Tôi nhất định sẽ giành lấy hạng mục thiết kế…”

“Những lời này cậu nói rồi.” Trịnh Liệt thản nhiên nói.

Ân Triệu Lan thấy thái độ Trịnh Liệt lãnh đạm, lại hạ mắt, thì thào nói “Vậy à?”

“Nếu không có chuyện khác, tôi đi.” Trịnh Liệt có chút không kiên nhẫn nói.

Ân Triệu Lan cảm thấy hô hấp có chút khó khăn, nhưng vẫn trầm ồn trả lời Trịnh Liệt “Được, Trịnh đổng. Phương án tiếp theo tôi sẽ đưa đến văn phòng cho anh.”

Trịnh Liệt gật đầu, cũng không quay đầu lại mà rời khỏi phòng họp.

Tần Trăn hồi phục tinh thần, ở nước T quay phim thuận lợi. Đạo diễn Lý Đức Phùng thực vừa lòng với biểu hiện của Tần Trăn, không có nhắc lại chuyện đổi diễn viên. Trần Hàm lặng lẽ thở mạnh một hơi.

Thời điểm “Vọng lâu” sắp quay tới đoạn kết, đoàn phim đón tiếp một vị khách. Hắn là một trong những nhà đầu tư của “Vọng lâu”, T&E Andre. Andre ở yến hội Lâu gia đã gặp qua Tần Trăn, cũng sinh ra hứng thú sâu đậm với y.

Vừa vặn công ty hắn đầu tư cho phim mới của Lý Đức Phùng, nam chính chính là Tần Trăn. Gần đây Andre không có việc gì bận, liền bay qua xem bộ dáng đóng phim của Đông phương mỹ nhân mà hắn để tâm.

Này vừa thấy liền khiến hứng thú của hắn với Tần Trăn càng thêm sâu.

“Eric, tôi chính thức trở thành fan của cậu.” Andre gọi tên tiếng anh của Tần Trăn, trên tay cầm một bó hoa hồng lam mỹ lệ.

Vì thế cả đoàn phim đều biết đại gia ngoại quốc Andre này đang theo đuổi Tần Trăn.

Từ sau khi Tần Trăn đóng “Hí tử”, lượng fan nam của y tăng vọt, thậm chí còn có người ở weibo công khai tỏ tình với y.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play