Đèn ***g xoay tròn bắn ra ánh sáng nhấp nháy, tiếng nhạc rock đinh tai nhức óc, những thân thể lắc lư vặn vẹo…. Câu lạc bộ Thiên Vương Tinh trước sau như một cuồng loạn náo nhiệt, tràn ngập mùi *** mỹ trụy lạc nồng đậm!

Các phú hào, người nổi tiếng, ăn mặc chỉnh tề ngồi sau cửa kính thủy tinh đặc chế, nâng chén rượu từ trên cao nhìn xuống đám người thác loạn bên dưới, có người thậm chí kiềm chế không được, cởi bỏ thứ văn minh trói buộc trên người, gia nhập đám cuồng hoan!

Câu lạc bộ Thiên Vương Tinh là nơi vung tiền của những kẻ có của, phân thành hai tầng, trên và dưới đất. Tầng trên thiết kế cho những khách hàng sung túc cần sự riêng tư, tầng dưới lại dựng sàn nhảy, còn lại là nơi để mọi người phát tiết áp lực trong lòng. Nếu không muốn tham dự loại cuồng hoan mất khống chế này nhưng lại muốn cảm thụ thứ không khí hạ tiện ấy, có thể thuê một ghế lô ngồi nhìn lén. Phía trên sàn nhảy có một hàng ghế lô được dựng thành vòng tròn, được đặt trong một tầng thủy tinh đặc chế, chỉ có thể từ bên trong nhìn ra, bên ngoài nhìn vào không thấy. Thiết kế này ban đầu bị nhiều người nghi ngờ, nhưng sau đó đơn đặt hàng dồn dập khiến mọi người ngậm miệng, tại Thiên Vương Tinh chỉ tổ chức hai tháng một lần.

Nhìn thấy không ít người bắt đầu theo âm nhạc dần nứng tình, Lý Hướng Nam hào hoa phong nhã mặc áo sơ mi chữ T không cổ, lui về bên người Tiêu Sân, không dám nhìn nữa.

Trịnh Liệt khoanh tay tựa lưng vào ghế sô pha, nhìn gương mặt nhã nhặn ôn thuận của Lý Hướng Nam, không khỏi nhớ tới kẻ cùng y có khí chất tương tự, Trác Thư Nhiên. Bất quá Lý Hướng Nam có vẻ thanh lãnh xa cách mọi người, còn Trác Thư Nhiên, lại quá mức ôn nhuận nhu hòa, dù giận cũng không hề gây ra chút uy hiếp. Trịnh Liệt không mua sách của y, y liền lập tức không có cách. Không biết tại sao khiến hắn có cảm giác y càng ngày càng có điểm dễ thương….

“Nam ca, nếu không thích loại địa phương như vầy, vì cái gì lại đến đây?” Trịnh Liệt hỏi, cầm lấy ly rượu đung đưa. Whisky thêm đá, khối đá nhỏ va chạm trong ly thủy tinh, phát ra tiếng vang thanh thúy.

Lý Hướng Nam mặt đỏ ửng, cười cười với Trịnh Liệt “Muốn nhìn một chút.” Y là loại một khi chấp nhận ai sẽ chấp nhận toàn bộ. Nếu y chọn Tiêu Sân, Tiêu Sân lại ở nơi phức tạp như vậy, y càng muốn hiểu thêm Tiêu Sân một chút. Là một thằng đàn ông, khi trước y không biết Tiêu Sân vì muốn bảo hộ y mà rời xa mình, hiện tại đã biết, y không muốn cả đời đều chỉ biết trốn tránh sau lưng người yêu.

Loại biểu tình toàn tâm toàn ý vì người yêu trả giá thật khiến người ta cảm động.

Trịnh Liệt vốn không hiểu Tiêu Sân vì cái gì lại mê muội một Lý Hướng Nam ở thế giới khác hẳn hắn. Nhưng ở chung lâu dần, Trịnh Liệt đối với việc Tiêu Sân có thể tìm thấy một bảo bối như vậy cảm thấy hâm mộ. Cảm giác như, chỉ cần nắm chặt tay người đó, người đó sẽ theo mình đến tận cùng thế giới… Cmn thật khiến người ta trầm luân.

Tiêu Sân ánh mắt vẫn đặt trên người Lý Hướng Nam hiển nhiên cũng bị tác động, duỗi tay kéo Lý Hướng Nam vào trong lòng ngực, không hề che giấu dục vọng chiếm hữu nồng đậm của chính mình.

Lý Hướng Nam có chút không tự nhiên tránh đi.

“Không có việc gì, Trịnh Liệt không phải người ngoài.” Tiêu Sân trầm thấp nói.

Lý Hướng Nam trừng mắt nhìn hắn, tay Tiêu Sân đang đặt trên hông y giật giật, y hơi cứng đờ, đỏ mặt rũ mắt không dám động đậy, buông tay mặc kệ hắn. Bọn họ một kẻ cường tráng một kẻ cao to, tựa vào nhau vô cùng phù hợp, vừa lạnh nhạt vừa nồng đậm, không khí vô cùng tốt.

Trịnh Liệt nhìn xem thấy thú vị, cầm ly rượu hướng Tiêu Sân.

Tiêu Sân cầm lấy ly của mình cùng hắn cụng ly.

Đem ly rượu một hơi cạn sạch, hai huynh đệ nhìn nhau cười, nắm tay đụng nhau một cái.

“Nói! Muốn nói chuyện gì với tao?” Tiêu Sân liếc nhìn Trịnh Liệt.

Trịnh Liệt lấy ra bao thuốc, rút một điếu để vào miệng. Tiêu Sân dùng tay thu lại “Đừng, Nam ca mày khí quản không tốt, chịu không nổi mùi thuốc lá.”

Trịnh Liệt sửng sốt, thờ ơ ném bao thuốc lên bàn.

“A Sân, hai người nói chuyện, tôi qua đợi ở phòng bên.” Lý Hướng Nam vỗ vỗ tay Tiêu Sân, ôn hòa nói.

Tiêu Sân còn chưa mở miệng, Trịnh Liệt đã bật dậy thốt “Tẩu tử, anh không cần chạy loạn.” Lần trước Lý Hướng Nam đã gặp chuyện không may ở phụ cận Thiên Vương Tinh. Trong tiềm thức Trịnh Liệt, chỉ cần Lý Hướng Nam tách ra Tiêu Sân liền không ổn. Y cũng không thể gặp chuyện lần nữa.

Nghe cách xưng hô của Trịnh Liệt, Lý Hướng Nam thấy có chút xấu hổ, bất quá y biết Trịnh Liệt là quan tâm mình, bởi vậy chỉ là cười nhẹ cho hắn một ánh mắt yên tâm “A Liệt, không cần lo lắng, tôi sẽ không đi xa. Lâm Hạo ở phòng bên, tôi qua với cậu ta.” Nếu đã hiểu rõ tình cảnh trước mắt, y sẽ không vì nhất thời không kiên nhẫn mà làm ra chuyện bốc đồng, để Tiêu Sân và những người khác vì mình lâm vào nguy hiểm.

Trịnh Liệt nhìn về phía Tiêu Sân.

Tiêu Sân gật gật đầu “Không có việc gì.”

Nếu Tiêu Sân đã mở miệng, Trịnh Liệt chỉ có nhìn bóng dáng Lý Hướng Nam biến mất tại cửa phòng.

Tiêu Sân nhướn mi “Khẩn trương như vậy…. người không biết còn tưởng mày thầm mến Hướng Nam.”

“Nào dám!” Trịnh Liệt bĩu môi, miễn cưỡng dựa trở về ghế sô pha “Nếu không phải anh ấy là bà xã Sân ca, em còn chẳng thèm để ý.”

Tiêu Sân mắt chợt lóe một mặt tiếu ý, nghiêm mặt “Học được cách nịnh hót rồi? Đến cùng là muốn nói chuyện gì?”

Nói đến chính sự, Trịnh Liệt nghĩ nghĩ, hỏi “Sân ca, Viêm bang Trịnh Phỉ bây giờ còn dính dáng với Tiêu gia sao?”

Tiêu Sân híp mắt, có chút thâm trầm khó lường “Nam Phong gần Lạc Tây, quan hệ chặt không đứt. Thằng nhóc Trịnh Phỉ này coi như thức thời, có chút hiếu kính lên bên trên. Cho nên Tiêu gia và một ít bang phái ở Lạc Tây thị có hợp tác, có vài cái thuộc Trịnh Phỉ.” Tiêu gia đoạn tuyệt quan hệ với Trịnh Phỉ, nhưng sẽ không cự tuyệt lợi ích. Lời nói của Tiêu Sân ở Tiêu gia rất có lực, nhưng tạm thời hắn còn chưa đủ quyền định đoạt tất cả.

“Chuyện lần này của Trịnh Phỉ, sẽ ảnh hưởng tới anh sao?”

“Sẽ không.” Tiêu Sân khẳng định, ngừng một chút “Chuyện lần này Trịnh Phỉ làm đủ ngoan độc, Phùng gia chỉ nhìn chằm chằm vào Viêng bang, không nghĩ tới Trịnh Phỉ hoàn toàn không dùng tới Viêm bang, một mình hành động, Phùng gia nhất thời bất ngờ, để Trịnh Phỉ đắc thủ.” Hơn nữa còn là loại đắc thủ khiến bên kia không thể trở mình.

Cho dù không thích Trịnh Phỉ, nhưng Trịnh Phỉ này đủ ngoan kình, đủ để cho mọi người kinh khiếp. Cho dù là kẻ lớn mật nhất cũng chả muốn trêu chọc vào thằng điên không muốn sống Trịnh Phỉ.

“Vậy là tốt rồi.” Trịnh Liệt khinh khinh phiêu phiêu nói “Sân ca, đáp ứng một điều kiện của em.”

“Nói.”

Trịnh Liệt chậm rãi nói “Không cần bởi vì em mà khiến anh bị bó buộc với Viêm bang. Nếu Viêm bang lấy em làm cái cớ nhờ anh hỗ trợ, trực tiếp đuổi bọn chúng đi.”

Tiêu Sân hiển nhiên không hề nghĩ đến Trịnh Liệt sẽ nói một câu như vậy, khó có được ngẩn người, tiếp đó nhíu mày, biểu tình có chút hung hăng “Thằng hỗn trướng Trịnh Phỉ kia làm cái gì với mày?”

“A?”

“Ta nói mày đợt này não như nước vô, cả người là lạ…. Mày là thằng đần, nếu con nuôi này của mày không có tác quái gì, mày sẽ kỳ quái như vậy sao?” Ánh mắt Tiêu Sân thực khinh bỉ.

Vẻ mặt hắn thực như nhìn thằng thiểu năng, khiến chút cảm động của Trịnh Liệt trong nháy mắt như bong bóng bể bôm bốp. Trịnh ngốc tỏ vẻ vô cùng đau đớn, nhưng ngại *** uy của Tiêu Sân, không dám giận cũng chả dám phát ngôn.

Hơn nữa kỳ thực Tiêu Sân nói không sai. Quả đúng là các con nuôi tác quái, Trịnh Liệt mới có phản ứng như hiện tại, bất quá đó là ở trong mộng thôi.

“Nó không có làm gì với em.” Ít nhất tạm thời là vậy. Trịnh Liệt đem những hiểu biết về Viêm bang nói ngắn gọn, để nhân sĩ “chuyên nghiệp’ Tiêu Sân này đi phân tích.

“…..Thủ hạ Trịnh Phỉ có người muốn làm phản.” Tiêu Sân trầm ngâm một lát, vô cùng chuẩn xác đưa ra kết luận.

Trịnh Liệt ngay từ đầu chỉ là suy đoán, nghe Tiêu Sân khẳng định như vậy, trong lòng xẹt qua một chút phức tạp.

“Sân ca, cho nên em cảm giác nên tránh xa Viêm bang một chút.”

Tiêu Sân thâm ý nhìn hắn một cái “Mày thật sự tính toán mặc kệ?”

Trịnh Liệt kiên định lắc đầu “Không”.

Tiêu Sân sờ sờ cằm “Yên tâm! Kỳ thật dù mày không nói, tao cũng không quản Trịnh Phỉ. Nó muốn tiếp tục xuống dốc hay muốn làm ra đại sự, ta mới không để người của tao vì một tên phản đồ mà liên lụy.”

Nhớ tới Trịnh Phỉ dính ba phát đạn mém nữa mất mạng, Trịnh Liệt im lặng.

Cùng Ân Triệu Lan thủy hỏa bất dung, Trác Thư Nhiên lại bận công tác, không thể quấy rầy, Trịnh Phỉ thì đi tránh đầu sóng ngọn gió, hành tung bất định. Còn một Tần Trăn có thể xem như tình nhân cố định, rốt cuộc cũng chia tay.

Nói chuyện với Tiêu Sân xong, Trịnh Liệt không nghĩ muốn trở về nhà trống rỗng một mình, lại không còn nơi nào khác để đi, dứt khoát qua đêm ở một phòng trong Thiên Vương Tinh, ngủ thẳng đến lúc mặt trời lên cao.

Lái chiếc Bugatti rời khỏi Thiên Vương Tinh, thời điểm đi qua khu náo nhiệt, Trịnh Liệt thiếu chút nữa tưởng mình đi nhầm đường.

Biển quảng cáo ở tòa nhà khu mua sắm, trạm xe bus, tường ngoài công trường, trên bìa tạp chí, tờ báo trong tay người đi đường vô tình bị gió thổi nhấc lên, cư nhiên toàn bộ đều là Tần Trăn. Quảng cáo của y, phim mới “Hí tử” của y, tất cả tin tức về y đều lên trang nhất tạp chí…

Này đương nhiên không phải bút tích của S&S. Cơn giận còn sót lại của An Thế Duy với Tần Trăn vẫn chưa tiêu, sau khi giải ước tuy rằng hắn vẫn để “Hí tử” công chiếu đúng hạn, nhưng hầu như không có tuyên truyền quảng bá gì. Sau khi “Hí tử” được công chiếu, công ty giải trí đối đầu với S&S, Hoa Huy, lập tức tuyên bố cùng Tần Trăn ký hợp đồng, hơn nữa còn vì Tần Trăn mà quảng bá rầm rộ, ngay cả “Hí tử” cũng không bỏ qua, thật như của hồi môn khi rước dâu về nhà. An Thế Duy dù đóng vai kẻ được lợi lại hoàn toàn không có chút đắc ý, ngược lại chán ghét chịu không được, gọi điện cho Trịnh Liệt lớn tiếng oán giận, nói quá mức tiện nghi cho tên hồ ly này.

Trịnh Liệt ngoài miệng vuốt giận an ủi bạn hữu, trong lòng cũng không dễ chịu gì.

Lúc trước Tần Trăn vì hắn, cho dù chịu không ít khó dễ vẫn kiên định ở lại S&S, không nghĩ tới, vừa mới chia tay, đã nhanh chóng tìm nơi nương tựa, lại còn là đối thủ một mất một còn của S&S…

Sắc mặt Trịnh Liệt nhất thời âm trầm. Cứ để sắc mặt như vậy tới tổng bộ Trung Thiên, mấy nhân viên đã nhớ kỹ giáo huấn thấy hắn liền lui xuống, không ai dám tiến tới gần hắn sợ dính họa.

Này còn không phải xấu nhất.

Văn phòng chủ tịch trường kỳ không được sử dụng nay bắt đầu được dùng, thư ký quá quen nhàn nhã miễn cưỡng chấn hưng tinh thần, nhớ rõ mỗi ngày vì chủ tịch Trịnh chuẩn bị một lô báo chí mới ra.

Trịnh Liệt lơ đãng một phen, vừa lúc nhìn đến trang bìa tạp chí giải trí. Tần Trăn và Lăng Thụy An trước mặt mọi người hôn môi.

Tiêu đề: Tần Lăng chi luyến – trong phim tình thiên đáng tiếc, cấm đoạn lớn mật ngoài đời!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play