Trịnh Liệt là cái loại giàu có đến đánh gãy chân cũng đều không lo thiếu thốn. Hắn lớn lên chính là một cậu ấm trong một gia đình giàu nứt đố đổ vách. Hắn có đầy đủ tật xấu của hoàn khố đệ tử, cả ngày ăn uống ngoạn nhạc, chơi bời lêu lổng, họa lớn thì không có nhưng họa nhỏ thì không thiếu, lợi hại nhất là uống rượu và chơi gái. Thiếu niên Trịnh Liệt mười bảy tuổi chính là một mạt đau đầu của cha mẹ hắn, chỉ là hắn không những không cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn coi đó là vinh dự.
Phùng Đức tưởng rằng Trịnh Liệt tới năm hai mươi bốn tuổi mới gặp được Ân Triệu Lan mười bảy tuổi. Kỳ thật vào năm hắn mười bảy tuổi, Trịnh Liệt đã gặp được Ân Triệu Lan, hơn nữa không hề đề phòng để Ân Triệu Lan để lại trong lòng hắn ấn tượng khó phai. Lúc ấy Ân Triệu Lan chỉ mới có mười tuổi. Một cậu bé mới có mười tuổi, còn nhỏ mà đã có bộ dạng anh tú xinh đẹp, thân thể thon gầy, vòng eo thẳng tắp rất được, phảng phất như cây tùng, trong con ngươi màu nâu sẫm tất cả đều là cao ngạo tự tin. Trừ bỏ xuất thân ưu việt, nguyên nhân bản thân y nổi tiếng chủ yếu cũng là vì sự cao ngạo tự tin ấy. Đối với loại hoàn khố đệ tử như Trịnh Liệt, y chưa bao giờ che dấu sự lãnh đạm cùng bất hòa trên mặt, ngẫu nhiên quay mặt đi, còn có thể toát ra một chút khinh thường.
Trịnh Liệt cùng một đám hồ bằng cẩu hữu đồng dạng cũng là thế gia đệ tử, bất quá hắn cùng Ân Triệu Lan khác biệt, là không hơn không kém hoàn khố, đặc biệt không quen nhìn sắc mặt Ân Triệu Lan đối với bọn họ trên cao nhìn xuống. Hắn xúi giục một ít bạn bè tại yến hội đạp đổ tiểu thiếu niên cao ngạo này, một chút cũng không có cái gì gọi là xấu hổ khi lấy lớn hiếp bé. Là người khơi mào hiển nhiên Trịnh Liệt cũng bị kéo đi trợ trận.
Đối mặt với nhóm thanh niên không có hảo ý, tuổi tác so với y còn lớn hơn gấp đôi, Ân Triệu Lan dù bị ngăn chặn phía sau cư nhiên không hề tỏ vẻ sợ hãi, trấn định tự nhiên, làm đám thanh niên lập tức nhụt chí, hơn nữa, miệng lưỡi y lanh lợi, khiến đám người vây quanh y đứng tại chỗ hai mặt nhìn nhau, không dám tiến lên nửa bước.
Trịnh Liệt đứng ở một bên, thứ hắn chú ý tới lại là bàn tay Ân Triệu Lan theo bản năng giấu ở sau lưng, đang nắm lại thành nắm.
Hắn đột nhiên nghĩ, nếu hắn và Ân Triệu Lan tráo đổi vị trí, hắn có thể hay không trong lòng rõ ràng sợ hãi, ngoài mặt vẫn bảo trì trầm tĩnh, phản kháng lại những kẻ trêu cợt, bảo hộ chính mình?
Đáp án khiến người ta uể oải.
Ngày ấy về nhà, hắn nhất thời như động kinh, lôi kéo cha mình nói: “Ba, dạy con thứ này thứ nọ đi!”
Cha hắn năm đó đã sáu mươi lăm tuổi, ông cùng mẹ hắn dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, dồn hết tâm tư vào sự nghiệp, đến gần năm mươi tuổi mới có được đứa con trai là Trịnh Liệt, tự nhiên coi hắn như châu báu mà sủng ái. Chỉ là đem con trai sủng quá mức, hiện tại đã qua cái thời điểm có thể dùng roi vọt để chỉ bảo, trong lòng cũng thấy khó bỏ được. Cho nên chỉ có thể dùng hết tinh lực vì tương lai của con trai mà tính toán cho chu toàn. Thế nhưng con trai đột nhiên hiểu chuyện nói muốn học này học nọ, Trịnh phụ hiển nhiên trong lòng vừa kiêu ngạo vừa vui mừng, không có gì là không đáp ứng, cố gắng dạy dỗ. Tuy rằng thời gian chỉ bảo chỉ ngắn ngủi một năm nhưng Trịnh Liệt đã thu được lợi không phải ít. Trịnh Liệt vốn không phải kẻ ngu ngốc gì, chẳng qua nhân sinh hắn quá thuận lợi, quen hưởng lạc, nên không có tâm tư lo sợ vì sự nghiệp mà giao tranh.
Không thể không nói, Ân Triệu Lan chính là nhân tố kích thích Trịnh Liệt, khiến hắn không có đi vào con đường sa đọa quá mức. Nhờ Trịnh phụ không hề nề hà chỉ bảo, Trịnh Liệt vốn lại thông minh thế nên hắn học được cũng nhanh chóng, đối với gia sản của chính mình cũng có chút hiểu biết.
Sau này cha mẹ ngoài ý muốn ly thế, Trịnh Liệt sa sút tinh thần gần một năm. Một năm kia hắn từ bỏ tất thảy ngoạn nhạc vui thú, dồn hết tâm tư vào sự nghiệp. Một cỗ phát tiết nội tâm bi thương kia khiến những người hầu cận hắn cảm thấy xót xa, cũng khởi niệm tâm tư, nguyện ý chỉ bảo cùng phụ trợ Trịnh Liệt, khiến hắn trưởng thành thêm một bước. Trên thực thế, biểu hiện của Trịnh Liệt khi ấy quả thực khiến không ít người cảm thấy kinh hỉ.
Chỉ là sau này Trịnh Liệt lại trở về con đường cũ, chứng nào tật nấy, càn quấy nói bậy, thoát khỏi sự quản thúc của những người quản sự hầu cận, tiếp tục tiêu diêu tự tại. Nhưng hắn không giống trước đây bỏ mặc hoàn toàn sự nghiệp, ngẫu nhiên cũng sẽ làm ra một hai quyết định ngoài dự đoán của mọi người, cảnh cáo gia chấn. Bất quá những người quản sự thay hắn quản lý sản nghiệp quả thật tận tâm, không khiến Trịnh Liệt phải ra tay xử lý. Lâu dần cũng khiến Trịnh Liệt đối với những người này sinh ra nhiều phần kính trọng.
Lần nữa nghe được danh tự Ân Triệu Lan là bảy năm sau. Vào lúc một ít thế lực chính trị bị lật tẩy, Ân gia đứng sai phe bị diệt trừ. Các loại gièm pha khiến thanh danh Ân gia bị quét sạch. Ân Triệu Lan là con cháu nhỏ tuổi nhất Ân gia, vì còn là trẻ vị thành niên mà thoát được một kiếp. Hắn vì người nhà chạy loạn khắp nơi, hy vọng có thể dựa vào một ít giao tình trong quá khứ mà tìm kiếm sự giúp đỡ. Nhưng cây đổ bầy khỉ tan, phía trên còn có người chèn ép Ân gia làm cho bọn họ cho dù muốn cũng không dám ngay tại thời điểm mẫn cảm ấy mà ra tay.
Chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, Ân Triệu Lan bất quá mới mười bảy tuổi đã trải qua cái gọi là nhân tình ấm lạnh, lòng người dễ thay đổi.
Hắn thậm chí còn cầu đến người hắn không vừa mắt, cũng chính là hồ bằng cẩu hữu thế gia đệ tử An Thế Duy.
An Thế Duy này kể ra cũng kỳ lạ. Hắn xuất thân hiển hách, toàn gia hắn nghiêm cẩn trung chính, cố tình hắn không theo, ra ngoài ăn chơi phiêu đổ. Hắn cùng Trịnh Liệt là cùng tuổi, thẳng đến ngày tròn hai mươi tuổi, người nhà lấy lí do để hắn ra ngoài rèn luyện mà đá hắn ra khỏi nhà, tự lực cánh sinh, buộc hắn “cải tà quy chính”.
Những kẻ An Thế Duy quen biết đều không phải dạng gì tốt, nhưng vì cố kỵ hắn là An gia tiểu thiếu gia nên mới đối hắn có vài phần lễ độ. Hắn nhất thời mất đi thân phận An gia tiểu thiếu gia, đã không còn thế lực tiền tài chống lưng, những người đó liền rời đi cũng hết bảy tám phần, còn lại vài người không đi, sau này liền biến thành bạn bè tối thân thiết.
Trịnh Liệt chính là một trong số đó. Hắn tuy rằng là hoàn khố đệ tử, vẫn còn có chút nghĩa khí, không để ý đến áp lực của An gia mà tiếp tế An Thế Duy một thời gian, còn giúp hắn mở một công ty giải trí.
Cũng phải nói, An Thế Duy này phảng phất trời sinh có tài. Đầu não hắn cộng thêm sự hỗ trợ từ bạn hữu, chỉ trong bốn năm ngắn ngủi đã đem vương quốc giải trí của riêng hắn sơ hình tạo ra, đối với giới truyền thông có thế lực ảnh hưởng không nhỏ.
An Thế Duy cùng An gia cương lâu như vậy, rốt cuộc vẫn là dưới sự khuyên bảo của Trịnh Liệt mà xuống nước, chủ yếu là vì Trịnh Liệt nhắc tới chính mình “muốn nuôi dưỡng cha mẹ mà cha mẹ đã không còn”. Kỳ thật An gia đối với An Thế Duy vẫn là thực quan trọng, hắn vẫn cùng An gia hoà giải. Bất quá điều kiện là An gia không thể nhúng tay vào sự nghiệp cũng như hôn nhân của hắn, mà công ty giải trí của hắn cũng có thể bang trợ An gia.
Ân Triệu Lan chính là cần An Thế Duy giúp đỡ hắn về mặt truyền thông, ít nhất không cần tiếp tục bôi nhọ Ân gia.
An Thế Duy vốn là không vừa mắt y, thấy y tới cửa cầu cạnh tự nhiên không vui, không chỉ không có thái độ hoà nhã mà còn muốn đem tuấn mỹ thiếu niên này trêu đùa một phen.
Thời điểm Trịnh Liệt mở cửa ra liền nghe đến An Thế Duy dùng thanh âm cực kỳ muốn ăn đòn nói: “… Quần cũng cởi, không cần dây dưa”.
Lúc ấy thân trên Ân Triệu Lan đã không còn mảnh vải, tại cái rét lạnh của tháng ba, cho dù có hơi ấm thân thể hắn vẫn run lên nhè nhẹ, không biết là vì lạnh hay vì nguyên nhân nào khác. Mà An Thế Duy thì toạ tại ghế của ông chủ rộng rãi, gương mặt dễ nhìn nghiêng qua một bên, chống cằm nhìn Ân Triệu Lan rất có ý tứ hàm súc.
Ân Triệu Lan diện vô biểu tình, bên trong mắt lại mạnh mẽ áp chế ẩn nhẫn cùng khuất phục.
Trịnh Liệt vừa vào cửa liền nhìn đến một cảnh này, không khỏi ngẩn người. Tuy rằng nhiều năm không thấy qua nhưng chỉ cần liếc mắt hắn liền nhận ra thiếu niên hình dáng nảy nở này là Ân Triệu Lan. Bộ dáng cao ngạo tự tin của Ân Triệu Lan đã khắc sâu vào lòng của Trịnh Liệt, chợt nhìn đến hắn tạm thời nhân nhượng như vậy vì lợi ích toàn cục thật là có chút không thích ứng.
An Thế Duy nhìn thấy hắn thật cao hứng, căn cứ vào nguyên tắc “thứ tốt thì phải chia sẻ với bằng hữu” hắn tiếp đón Trịnh Liệt cùng nhau “xem xét” bộ dạng chật vật của Ân Triệu Lan.
Trịnh Liệt thần thôi quỷ sứ nói một câu: “An Thế Duy ngưng đi, coi như làm phúc mà khoan dung với người ta.”. Ân Triệu Lan này dù sa sút cũng không phải dạng thiện nam tín nữ gì. Với xuất thân như y mà còn có thể làm tới tình trạng này chứng tỏ y là dạng co được dãn được, nếu không thể ngay lập tức chỉnh hẳn mà lại đối y đắc tội, một khi y có thể khôi phục lại danh thế, những kẻ từng bạc đãi y chỉ sợ đều không có kết cục tốt lành gì.
Trịnh Liệt tự hỏi mấy hoàn khố công tử có thật sự thông minh.
An Thế Duy lại không nghĩ như vậy. Trịnh Liệt bình thường căn bản không phải kẻ hay quan tâm chuyện của kẻ khác, sao hôm nay lại đột nhiên vì Ân Triệu Lan cầu tình? Hắn là không có nói qua bọn họ có quen biết nha.
Đều là hoàn khố đệ tử, An Thế Duy so với Trịnh Liệt còn chơi bời triệt để hơn, cho nên tư tưởng của hắn rất ư là đen tối, dễ dàng nghĩ tới mấy cái ý tưởng không đàng hoàng.
Kẻ nam nữ đều ăn An Thế Duy nhìn nhìn Trịnh Liệt, rồi lại sờ cằm cẩn thận đánh giá gương mặt xinh đẹp của Ân Triệu Lan cùng đường cong duyên dáng thân thể tuyết trắng bóng láng của y – được rồi, không nhìn kỹ thì không biết, cho dù hắn đối Ân Triệu Lan chán ghét vẫn phải công nhận tên này quả là kinh diễm đi.
Cho nên Trịnh Liệt này kỳ thật là đang coi trọng người ta đi!
Tự cho là thông suốt mọi chuyện, An Thế Duy bừng tỉnh đại ngộ dùng khuỷa tay chọc chọc bụng Trịnh Liệt, mặt còn lộ ra một mạt tươi cười ái muội.
Trịnh Liệt bị hắn cười đến sởn da ga, không khách khí đánh mặt hắn: “Cười cái khỉ gì?”
An Thế Duy thích nhất là bộ dang không cố kỵ thân phận hắn mà ngoạn nháo của Trịnh Liệt, dù bị đánh cũng không so đo, nhướn mi: “Cười mày! Đổi khẩu vị khi nào cũng không cho bạn hữu như tao biết! Tao bên này chuẩn bị không thiếu đồ tốt, yến sấu phì hoàn cho mày chọn. Bất quá nếu mày nhìn trúng tên này thì cứ tự nhiên lấy đi!” Hắn lo chuyện bao đồng nói.
“A?” Trịnh Liệt mặt đầy hắc tuyến. Đây là cái ý gì?
“Còn a a cái gì?” An Thế Duy trợn trắng mắt nhìn hắn, quay sang đối Ân Triệu Lan nói: “Nghe thấy chưa! Tôi có thể giúp cậu, điều kiện là trước tiên cậu hầu hạ bạn hữu này của tôi cho tốt vào!” Hắn vỗ vỗ vai Trịnh Liệt huynh đệ tỏ vẻ người Ân Triệu Lan cần hầu hạ chính là hắn.
So với Trịnh Liệt còn chưa có rõ ràng thì Ân Triệu Lan liền nghe hiểu ý tứ của An Thế Duy, mặt biến sắc. Y vốn là bộ dạng xinh đẹp, tại cái xã hội càng ngày càng thoáng này thì y cũng từng nhận được nhiều sự ái mộ từ những bạn học nam. Khi vì Ân gia bôn ba tứ phía, cũng có người nhìn trúng vẻ ngoài của y mà đưa ra ý tứ, bất quá y là tâm cao khí ngạo, nào chịu được vũ nhục như vậy? Cho nên việc này đều là sống chết mặc bay.
Thế nhưng An Thế Duy thì khác. Hắn có thể giúp đỡ Ân gia rất nhiều, hơn nữa, với bối cảnh của hắn không cần cố kỵ kẻ ngấm ngầm phá hủy Ân gia.
Trịnh Liệt lúc này cũng nghe ra manh mối, quả thực dở khóc dở cười. Không rõ An Thế Duy như thế nào lại nghĩ tới cái phương diện này. Hắn đối nam hài tử thực không có hứng thú, tuy rằng người này có điểm đặc biệt…
“An Thế Duy, mày đừng có tào lao, tao không có ý tứ này!”
“Thôi đi! Mày còn khách khí với tao sao?” An Thế Duy đánh lại hắn một quyền.
Trịnh Liệt lắc đầu muốn cự tuyệt “Mày thực sự là…” Hắn Trịnh thiếu gia thế nhưng không có cái sở thích này, biết rõ hắn không muốn còn cố ý ép buộc hắn.
“Tôi đáp ứng!” Ân Triệu Lan đột nhiên lớn tiếng đánh gãy lời nói của Trịnh Liệt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT